Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 5: Kỵ Sĩ Thánh Sơn (2)
"N
ếu các ngươi muốn tìm cái chết thì ta cũng không ngần ngại tiễn các ngươi đoạn đường để hội họp với tên vừa rồi."Thanh âm của Lý Hinh lạnh như băng tràn ngập sát khí.
Hai tên tráng hán kia đều là chiến sĩ, một tên cầm trong tay trọng kiếm, một tên cầm trong tay thứ kiếm cùng thuẫn bài. Nhìn trên mặt Lý Hinh lóe lên ánh mắt âm hàn.Bọn họ cũng biết là mình đuối lý, Long Hạo Thần là ở trong quyết đấu đánh chết tên râu quai nón, coi như là thành vệ quân cũng không thể can thiệp.
Tên chiến sĩ cầm trong tay trọng kiếm phẫn nộ quát: "Tam đệ ta chỉ bất quá đùa giỡn mấy câu, tiểu tử này liền hạ sát thủ,đây chính là nhân ái của Kỵ Sĩ các ngươi sao?"
Hai gã chiến sĩ này một tên là tam giai nhị cấp chiến sư,tên còn lại là nhị giai bát cấp chiến sĩ, hai người này ở chung một chỗ tự nhiên không sợ Lý Hinh. Nhưng bọn họ lại không thể không cố kỵ Kỵ Sĩ Thánh điện sau lưng Lý Hinh.
Lý Hinh khinh thường hừ một tiếng, "Các ngươi mắt mù rồi sao? Đệ đệ của ta chính là trừng giới Kỵ Sĩ, không phải là thủ hộ Kỵ Sĩ. Trừng giới Kỵ Sĩ tiêu chuẩn chuẩn chính là trừ ác lập thiện,với tính tình của đệ đệ ta nếu như không phải do đồng bọn của các ngươi cực kỳ kinh tởm thì hắn sao lại hạ sát thủ? Nếu không phục, các ngươi hãy cùng lên đi."
Vừa nói,hai tay Lý Hinh huy vũ trường kiếm trên không trung huyễn hóa ra liên tiếp những quỹ tích kỳ dị, quang minh năng lượng màu vàng nhạt từ trong cơ thể nàng phóng ra.
"Hi luật luật." Một tiếng hí dài vang lên, trong quỹ tích vặn vẹo kì dị, một con tuấn mã cường tráng sau lưng có hai cánh đi ra.
Con tuấn mã này toàn thân một màu phấn hồng hiếm thấy,thân dài chừng tám thước, cao sáu thước, hai cánh sau lưng còn không tính là lớn, tựa hồ không cách nào mang theo hắn phi hành, trên đỉnh đầu nó có một khối nhỏ nhô ra. Cặp mắt của nó màu đỏ tựa như mân côi (hoa hồng ),khi nó vừa mới xuất hiện trên người nó liền bộc phát ra khí tức tràn đầy năng lượng. trong đôi đồng tử đỏ như mân côi (hoa hồng ) của nó tản ra hơi thở uy nghiêm.
Lý Hinh mũi chân hướng xuống đất, phóng người nhảy lên ngồi trên lưng ngựa, nhìn hai gã Kỵ Sĩ đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt cùng khinh thường.
Danh hiệu Địa Địa Ngục Mân Côi của Lý Hinh chính là từ khi nàng cưỡi con ngựa này mà có, đây là một côn Mân Côi Độc Giác Thú chưa thành thục, cho dù là trạng thái chưa thành thục, cũng vẫn là ngũ cấp sơ giai ma thú. Có nó, đừng nói là tam giai ba chiến sĩ, cho dù là tứ giai đụng phải nàng đều muốn tránh đi.Mà vốn là đồng cấp chiến sĩ cũng không phải là đối thủ của Kỵ Sĩ.
"Nàng chính là Kỵ Sĩ trở về từ Kỵ Sĩ Thánh sơn?" Tên chiến sĩ cầm trong tay thuẫn bài lên tiếng kinh hô, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, nhanh chóng khiêng thi thể đồng bọn đi nơi khác.
Mạo Hiểm Giả ở bên cạnh không ít người đều ở thấp giọng nghị luận, "mấy cái tên là người nơi khác đến, ngay cả đệ nhất thiên tài của Hạo Nguyệt Phân Điện là Địa Địa Ngục Mân Côi cũng không nhận ra. Đáng đời bọn họ. Hơn nữa nàng còn là..."
"Tỷ tỷ." Long Hạo Thần lúc trước vẫn đứng ở bên cạnh Lý Hinh,sau khi giết người sắc mặt của hắn cũng không có quá nhiều biến hóa.
Lý Hinh từ trên lưng Mân Côi Độc Giác Thú nhảy xuống, mỉm cười nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi chạy tới Mạo Hiểm Giả công hội làm gì?" Thì ra là lúc trước nàng nghe Long Hạo Thần hỏi thăm Mạo Hiểm Giả công hội, không yên lòng để một mình hắn đi tới nơi long xà hỗn tạp này, ta tới đây để hoàn thành một nhiệm vụ.
Long Hạo Thần nói: "Lão sư nói để cho ta muốn tiếp nhận một nhị cấp nhiệm vụ."
Lý Hinh có chút im lặng nói: "Lão sư của ngươi thật đúng là yên tâm về ngươi quá mà. Đi thôi, ta với ngươi cùng đi."
Lần nữa tiến vào Mạo Hiểm Giả công hội, ánh mắt những mạo hiểm giả khác nhìn Long Hạo Thần cũng thay đổi,đầu tiên không nói đến bên cạnh hắn lại có một tỷ tỷ cường đại như vậy, chỉ riêng hắn chỉ dùng có mấy chiêu liền miểu sát tên chiến sĩ cầm chiến phủ đã thể hiện ra thực lực tuyệt đối là Chuẩn Kỵ Sĩ a!
Những người này mặc dù không nhận ra Thần Ngự Cách Đáng, nhưng cũng nhìn ra được Long Hạo Thần tuổi còn nhỏ như vậy đã là Chuẩn Kỵ Sĩ.Kỵ Sĩ Thánh điện còn không coi như bảo bối mà bảo vệ hắn sao?Nào còn có người dám lỗ mãng.
"Kỵ Sĩ, Kỵ Sĩ đại nhân, trả huy hiệu lại cho ngài." Thiếu nữ lúc trước ở phia sau quầy khi nhìn thấy hắn từ cửa công hội đi vào liền cung kính đem huy hiệu trả lại cho Long Hạo Thần. Mới vừa rồi sau khi nhìn thấy huy chương này thì nàng cũng chạy ra ngoài xem cuộc chiến,tất cả mọi thứ đều đập vào mắt nàng,ánh mắt của nàng lúc này khi nhìn thấy Long Hạo Thần nhiều hơn vẻ tò mò.
Mọi chuyện tiếp theo rất đơn giản, Long Hạo Thần chọn lựa nhiệm vụ săn giết mười nhị cấp trung giai ma thú ở Hạo Nguyệt Chiểu Trạch ngoài trăm dặm phía bắc của Hạo Nguyệt Thành.
"Đệ đệ, ta đi với ngươi, nếu không ta không yên lòng. Hạo Nguyệt Chiểu Trạch mặc dù không có cao cấp ma thú, nhưng vẫn có tam cấp ma thú, thậm chí còn từng xuất hiện quá tứ cấp ma thú. Hơn nữa, ta cùng đi với ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn một chút."
"Tỷ tỷ, việc này không được. Lão sư bắt ta phải hoàn thành nhiệm vụ một mình."
"Có cái gì không đươc,ngươi vẫn hoàn thành nhiệm vụ một mình a! Nhiệm vụ của ngươi là săn giết ma thú, ta chỉ phụ trách bảo vệ ngươi không bị những ma thú khác đánh lén. Cứ định như vậy đi, đi thôi."
Vừa nói Lý Hinh vừa lôi kéo Long Hạo Thần ra khỏi Mạo Hiểm Giả công hội, trực tiếp ngồi trên Mân Côi Độc Giác Thú đi ra khỏi thành.
Đây là lần đầu tiên ngồi trên tọa kỵ làm trong lòng Long Hạo Thần cảm thấy kỳ lạ.
Long Hạo Thần ngồi cực kỳ vững vàng ở trên lưng Mân Côi Độc Giác Thú còn Lý Hinh thì ngồi ở phía sau hắn.Hắn có thể ngửi thấy một luồng hương hoa hồng nhàn nhạt thơm ngát, cũng không biết là phát ra từ trên người của vị tỷ tỷ này hay là trên người Mân Côi Độc Giác Thú.
Rất nhanh hai người liền ra khỏi thành,điều khiến cho Long Hạo Thần kinh ngạc chính là khi hắn ra khỏi cửa thành, Lý Hinh chẳng những không có xuống ngựa mà ngược lại thì những binh sĩ thủ thành lại hướng về phía nàng hành lễ.
Ra khỏi Hạo Nguyệt Thành, Mân Côi Độc Giác Thú lúc này mới triển khai tốc độ, làm Long Hạo Thần xuất hiện một màn rung động, một tầng nhàn nhạt hồng sắc quang mang từ trên người Mân Côi Độc Giác Thú phóng ra làm nhiệt độ chung quanh rõ ràng tăng lên vài phần, tốc độ đột nhiên tăng mạnh nhưng có bởi vì có hồng sắc quang mạc bảo vệ hắn nên hắn không cảm thấy gió thổi vào mặt,hai cánh sau lưng Mân Côi Độc Giác Thú thỉnh thoảng vũ động làm tốc độ chạy càng trở nên càng thêm ổn định, tốc độ cực nhanh làm người ta cảm giác giống như là đang ngự không phi hành.
"Thật là nhanh a! Tỷ tỷ, tọa kỵ của ngươi quá tuyệt vời.Làm thế nào để có thể có được tọa kỵ như vậy!" Long Hạo Thần dù sao vẫn còn là một tiểu hài tử,cảm giác mới lạ vừa có làm sao mà không khiến cho hắn hưng phấn được?
Lý Hinh mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Long Hạo Thần nói: "Tỷ tỷ ngươi hỏi đi."
Lý Hinh nói: "Ngươi trước kia đã từng giết người chưa? Nếu không, tại sao sau khi giết tên cầm chiến phủ, ta thấy dường như ngươi hoàn toàn không có phản ứng gì. Ta vĩnh viễn cũng không thể nào quên được thống khổ khi lần đầu tiên giết người, ta lúc đó nôn mửa ba ngày ba đêm a!"
Long Hạo Thần gãi gãi đầu, nói: "Ta trước kia chưa từng giết người nhưng mà ta đã từng giết ma thú. Lão sư đã từng nói đối xử với địch nhân cũng giống như đối xử ma thú, không thể có chút hạ thủ lưu tình. Nếu chưa thể xác định đối phương đã tử vong thì tuyệt không thể lơ là. Nếu coi hắn là ma thú ta sao có thể không thoải mái? Ta giết qua ma thú cũng không ít. Hơn nữa sau khi hoàn thành một kích cuối cùng ta cũng không có nhìn lại bộ dáng của hắn." Thật ra thì, ngay cả chính hắn cũng không biết, bởi vì ở trong địa huyệt của kiêu nghĩ khổ tu, đã sớm để cho hắn không còn cảm giác sợ hãi.
Lý Hinh vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thật không biết nên nói ngươi là tâm hồn trong sáng không tỳ vết hay là nói ngươi máu lạnh. Bất quá,lão sư ngươi nói rất đúng, diệt cỏ phải diệt tận gốc."
Long Hạo Thần nóng lòng muốn biết làm sao để có thể có tọa kỵ tốt như Mân Côi Độc Giác Thú, vội vàng hỏi tới: "Tỷ tỷ, nguơi làm thế nào để có được Mân Côi Độc Giác Thú này!"
Lý Hinh nói: "Đừng nóng thật ra thì cho dù ta bây giờ không nói thì sau này ngươi cũng nhất định sẽ biết. Bởi vì ngươi cũng giống như, cũng có tư cách đi Kỵ Sĩ Thánh sơn lựa chọn tọa kỵ."
"Kỵ Sĩ Thánh sơn là nơi nào?" Long Hạo Thần tò mò hỏi.
"Ở trong Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta, tuyệt đại đa số Kỵ Sĩ đều chỉ có thể thông qua lựa chọn tuấn mã hoặc là đi ra ngoài thuần phục ma thú để làm tọa kỵ cho mình. Nhưng có một chút ngoại lệ, chính là các Kỵ Sĩ trẻ tuổi trong các phân điện có thiên phú xuất chúng. Phàm là trước hai mươi tuổi có thể thông qua khảo hạch Kỵ Sĩ trở thành một gã tam giai nhất cấp Kỵ Sĩ trở lên đều có tư cách ở chỗ phân điện của mình được đề cử đi tới Kỵ Sĩ Thánh sơn. Ngươi mới mười tuổi đã là Chuẩn Kỵ Sĩ thì trước hai mươi tuổi trở thành nhấ danh Kỵ Sĩ hẳn là không có vấn đề gì cả."
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu