That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
rải nghiệm kinh hoàng với những loại thuốc tột cùng nguy hiểm
Không có cách nào đối phó chuyện này. Tôi đứng lên và thu dọn hành lý. Tôi cảm tưởng, quan trọng là phải biến khỏi thành phố này ngay.
Luật sư cuối cùng dường như cũng hiểu. “Đợi đã!” hắn hét. “Ông không thể bỏ tôi một mình trong ổ rắn này! Phòng này đứng tên tôi.”
Tôi nhún vai.
“OK, mẹ kiếp,” hắn nói, đến chỗ điện thoại. “Này, tôi sẽ gọi cho cô ta. Tôi sẽ giãy giũ cô ta khỏi lưng.” Hắn gật. “Ông nói đúng. Cô ta là vấn đề của tôi.”
Tôi lắc đầu. “Không, chuyện đi quá xa rồi.”
“Nếu làm luật sư, ông sẽ là đồ hạng bét,” hắn đáp. “Bình tĩnh đi. Tôi sẽ xử vụ này.”
Hắn gọi đến Americana và xin nối máy phòng 1600. “Chào Lucy,” hắn nói. “Ừ, anh đây. Anh nhận được lời nhắn của em… gì cơ? Trời ơi không, anh cho tên khốn kia một bài học hắn sẽ không bao giờ quên… sao cơ?... Không, không chết đâu, nhưng hắn sẽ không làm phiền ai trong một thời gian… ừ, anh bỏ mặc hắn ngoài kia; anh đã giẫm đạp hắn, rồi nhổ hết răng hắn…”
Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ. Kể những chuyện như thế cho một người trong đầu đang đầy thuốc điên thì thật kinh khủng.
“Nhưng vấn đề là thế này,” hắn nói. “Anh phải rời đây ngay. Tên khốn kia đã dùng séc giả để đổi tiền mặt ở lễ tân và để em là người tham chiếu, nên bọn họ sẽ tìm cả em và hắn… ừ, anh biết, nhưng em không thể đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài được, Lucy ạ; một số kẻ về cơ bản là thối tha… ồ mà em muốn làm gì cũng đừng nên gọi lại khách sạn này; họ sẽ lần ra dấu vết cuộc gọi, và bắt giam em luôn… không, anh sẽ chuyển sang khách sạn Tropicana ngay đây; anh sẽ gọi cho em ở đó, khi anh biết số phòng… ừ, có lẽ hai tiếng nữa; anh phải làm ra vẻ như bình thường, nếu không bọn họ sẽ bắt cả anh nữa… anh nghĩ có lẽ nên dùng một tên khác, nhưng anh sẽ cho em biết sau… chắc chắn rồi, ngay khi anh nhận phòng… sao?… tất nhiên rồi; chúng ta sẽ đến Circus–Circus và xem gấu Bắc cực diễn trò; em sẽ choáng váng mà xem…”
Hắn ta rối rít chuyển điện thoại từ tai này sang tai kia trong khi nói chuyện: “Không… nghe này, anh phải đi đây; có lẽ họ đã nghe lén điện thoại… ừ, anh biết, thật kinh khủng, nhưng mọi chuyện kết thúc rồi… ÔI CHÚA ƠI! BỌN HỌ PHÁ CỬA KÌA!” Hắn ném mạnh điện thoại xuống và bắt đầu hét: “Không! Tránh xa tôi ra! Tôi vô tội! Là Duke! Tôi thề có Chúa!” Hắn đá điện thoại vào tường, rồi cúi xuống hét: “Không, tôi không biết cô ấy ở đâu! Tôi nghĩ cô ấy đã quay về Montana. Các người không bao giờ bắt Lucy được đâu! Cô ấy đi rồi!” Hắn đá tiếp vào điện thoại, rồi nhấc lên và để cách xa miệng một quãng, rồi rên rỉ, giọng run run kéo dài: “Không! Không! Đừng để thứ đó lên người tôi!” hắn gào rú. Rồi hắn dập máy.
“Ồ,” hắn nói khẽ. “Thế đấy. Chắc lúc này cô ta chui vào lò sưởi rồi.” Hắn cười mỉm. “Ừ, tôi nghĩ đó là điều cuối cùng chúng ta nghe nói về Lucy.”
Tôi đổ nhoài lên giường. Màn trình diễn của hắn đã làm tôi long tóc gáy. Có lúc, tôi nghĩ đầu óc hắn bị loạn – rằng hắn thực sự tin hắn đang bị những kẻ thù vô hình tấn công.
Nhưng căn phòng yên ắng trở lại. Hắn đã ngồi lại ghế, đang xem Nhiệm vụ bất khả thi và đang lóng ngóng hút tẩu. Tẩu không có thuốc. “Thuốc phiện đâu rồi?” hắn hỏi.
Tôi ném cho hắn túi đồ. “Cẩn thận đấy,” tôi lẩm bẩm. “Không còn nhiều đâu.”
Hắn cười khùng khục. “Là luật sư của ông,” hắn nói, “tôi khuyên ông không nên lo lắng.” Hắn hếch đầu về phía phòng tắm. “Thử một tí ở lọ nhỏ màu nâu trong hộp cạo râu của tôi đi.”
“Cái gì đấy?”
“Adrenochrome,” hắn nói. “Không cần nhiều đâu. Chỉ tí tì ti thôi.”
Tôi lấy cái lọ và nhúng đầu que giấy vào.
“Có vẻ được đấy,” hắn nói. “Với đồ của nợ này thì mescaline nguyên chất chỉ như là bia gừng thôi. Nếu dùng quá nhiều, ông sẽ điên toàn tập.”
Tôi liếm đầu que diêm. “Ông kiếm đâu ra thứ này?” tôi hỏi. “Ông không thể mua được.”
“Đừng bận tâm,” hắn nói. “Tuyệt đối nguyên chất.”
Tôi lắc đầu buồn bã. “Chúa ơi! Lần này ông bắt được loại khách hàng quái vật nào đây? Chỉ có một nguồn duy nhất cho cái của nợ này…”
Hắn gật.
“Tuyến adrenaline từ một cơ thể người sống,” tôi nói. “Thật tệ nếu lấy nó từ xác người.”
“Tôi biết,” hắn đáp. “Nhưng gã đó không có tiền mặt. Hắn là một trong những tín đồ phái Satan. Hắn cho tôi máu người – bảo rằng nó sẽ làm tôi phê hơn bao giờ hết,” hắn cười. “Tôi nghĩ hắn đùa, nên tôi bảo hắn chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ có chừng một ounce[26] nguyên chất – hay có lẽ chỉ là một tuyến adrenaline tươi nguyên mà nhai.”
Tôi có thể cảm thấy cái của nợ này tác động lên mình. Đợt sóng đầu tiên giống như kết hợp giữa mescaline và methedrine. Có lẽ tôi nên đi bơi, tôi nghĩ.
“Ừ,” luật sư nói. “Người ta bắt gã này vì hắn quấy rối trẻ em, nhưng hắn thề hắn không làm điều đó. ‘Việc quái gì tôi phải chơi bọn trẻ con?’ hắn bảo; ‘Chúng quá nhỏ!’” Hắn nhún vai. “Chúa ơi, tôi có thể nói gì đây? Thậm chí đến ma sói cũng có quyền được tư vấn pháp lý… tôi không dám từ chối tên sâu bọ này. Hắn hẳn đã cầm cái mở thư và tìm tuyến tùng của tôi mất.”
“Tại sao không?” tôi nói. “Hắn có thể bắt Melvin Belli để lấy thứ đó.” Tôi gật, chẳng thể nói được gì lúc này. Cơ thể tôi như vừa mới bị châm vào dòng điện 220 volt. “Khỉ thật, chúng ta nên kiếm một ít cái của nợ đó.” Cuối cùng tôi lẩm bẩm. “Chỉ cần ăn một ít xem làm sao.”
“Lấy gì.”
“Tuyến tùng.”
Hắn nhìn chằm tôi. “Chắc chắn rồi,” hắn nói. “Ý hay đấy. Một hơi nhẹ của đồ cứt ấy cũng biến ông thành cái gì đó trong cuốn bách khoa y học bỏ mẹ nào đấy! Thật chứ, đầu ông sẽ sưng lên như trái dưa, trong hai tiếng ông có thể tăng thêm hai trăm cân… móng vuốt, mụn cóc, rồi ông sẽ nhận ra chừng sáu cái ti lông lá to đùng mọc sau lưng…” Hắn lắc đầu dứt khoát. “Thật chứ, tôi làm gì cũng được; nhưng sẽ không bao giờ tôi động vào tuyến tùng”.
“Giáng sinh năm trước có người cho tôi thứ cỏ Jimson – đống đấy nặng chừng hai cân; đủ dùng cho một năm – nhưng tôi đã ăn hết cái thứ chết tiệt đấy chỉ trong hai mươi phút!”
Tôi đang dúi người về phía hắn, chăm chú lắng nghe hắn. Chút dè dặt thoảng qua nhất cũng khiến tôi muốn tóm cổ hắn và buộc hắn nói nhanh hơn. “Đúng!” Tôi nói hăm hở. “Cỏ Jimson! Chuyện gì xảy ra?”
“Thật may, tôi nôn gần hết,” hắn nói. “Nhưng dù vậy, tôi vẫn bị mù mất ba ngày. Chúa ơi, tôi còn chẳng đi được! Cả cơ thể tôi biến thành sáp. Tôi như một đống bèo nhèo đến nỗi người ta phải lấy xe cút kít đưa tôi vào nhà… họ bảo tôi muốn nói gì đó, nhưng chỉ xổ ra được tiếng như gấu trúc kêu.”
“Kinh thế,” tôi nói. Nhưng tôi gần như không nghe hắn nói gì. Tôi đơ đến nỗi trong khi hắn nói chuyện thì tay tôi cào cấu loạn xì ngầu lên khăn trải giường, kéo giật ra ngay chỗ tôi ngồi. Gót chân tôi gí xuống thảm, hai đầu gối bất động… Tôi có thể thấy tròng mắt mình căng lên, như sắp bật khỏi hốc mắt.
“Kể nốt câu chuyện chết tiệt đi!” tôi càu nhàu. “Chuyện gì xảy ra? Còn tuyến tùng thì sao?”
Hắn lùi lại, một mắt vẫn nhìn tôi trong khi hắn đi men phòng. “Có lẽ ông cần một ly nữa,” hắn nói lo lắng. “Chúa ơi, cái của nợ đấy ép ông rồi đúng không?”
Tôi cố mỉm cười. “Ừ… không gì tệ hơn… không, thế này là tệ lắm rồi…” Thật khó cử động hàm; lưỡi tôi như ma–nhê đang cháy. “Không… không việc gì phải lo,” tôi phì phì. “Liệu ông có thể… đẩy tôi xuống bể bơi, hay gì đó…”
“Mẹ kiếp,” hắn nói. “Ông dùng nhiều quá. Người ông sắp nổ tung rồi. Jesus ơi, nhìn mặt ông kìa!”
Tôi không thể cử động. Hoàn toàn tê liệt lúc này. Mọi cơ trên người tôi đều bị rút lại. Tôi thậm chí còn không thể cử động mắt, chứ đừng nói là quay đầu hay nói chuyện.
“Không kéo dài lâu đâu,” hắn nói. “Cơn vật đầu tiên là tệ nhất. Cứ xuôi theo cái khốn kiếp đó. Nếu tôi đẩy ông xuống bể bơi lúc này, ông sẽ chìm mẹ nó như cục đá.”
Chết. Tôi chắc như vậy. Thậm chí cả phổi tôi dường như cũng ngưng hoạt động. Tôi cần máy trợ thở, nhưng tôi không thể mở miệng nói. Nên tôi sắp chết. Cứ ngồi đó trên giường, không thể cử động… ừ, ít nhất thì không đau đớn. Có lẽ, vài giây nữa tôi sẽ đứt mạch, và sau đấy chẳng còn gì phải bận tâm.
Luật sư đã quay lại xem tivi. Tin tức lại mở. Khuôn mặt Nixon lấp cả màn hình, nhưng lời nói của ông ta thì bị bóp méo thê thảm. Từ duy nhất tôi có thể đoán được là “hi sinh.” Lặp đi lặp lại suốt. “Hi sinh… hi sinh… hi sinh…”
Tôi có thể nghe mình thở dốc. Luật sư dường như nhận thấy. “Cứ thư giãn đi,” hắn nói ra đằng sau mà không quay nhìn tôi. “Đừng cố chống lại nó, nếu không ông sẽ bị đục rỗng não… đột quỵ, phình mạch… ông sẽ teo người lại và chết.” Tay hắn ngoằn ngoèo đổi kênh.
Lúc ấy là sau nửa đêm, cuối cùng tôi cũng nói được và đi lại chung quanh… nhưng thuốc trong người tôi chưa tan hết; điện thế chỉ hạ từ 220 vôn xuống 110 vôn. Tôi như kẻ tiều tụy ú ớ, lê lết trong phòng như một con thú hoang, người vã mồ hôi và không thể tập trung vào bất cứ suy nghĩ nào quá hai đến ba giây.
Luật sư bỏ điện thoại xuống sau vài cuộc gọi. “Chỗ duy nhất chúng ta có thể ăn cá hồi tươi,” hắn nói, “thì lại đóng cửa ngày Chủ Nhật.”
“Dĩ nhiên,” tôi càu cọ. “Lũ cuồng tín khốn kiếp. Bọn chúng sinh sôi như chuột ấy!”
Hắn nhìn tôi tò mò.
“Còn Process thì sao?” tôi nói. “Bọn họ không mở cửa hàng ở đây à. Có lẽ nhà hàng đặc sản hay gì đó? Với một vài bàn ở cuối? Ở London thực đơn của họ rất tuyệt. Tôi đã ăn ở đó một lần; đồ ăn ngon khủng khiếp…”
“Ông tỉnh lại đê,” hắn nói. “Ở thành phố này ông đừng có nhắc đến Process.”
“Ông nói đúng,” tôi nói. “Gọi Thanh tra Bloor. Ông ta thạo ăn uống. Tôi nghĩ ông ta có cả một danh sách.”
“Tốt hơn nên gọi phục vụ phòng,” hắn nói. “Chúng ta có thể gọi salad cua và một vại Christian Brothers với chừng hai mươi đô la.”
“Không!” tôi nói. “Chúng ta phải ra khỏi chỗ này. Tôi cần khí trời. Hãy lái xe lên Reno và gọi một suất salad cá ngừ thật lớn… mẹ nó, không mất nhiều thì giờ đâu. Chỉ bốn trăm dặm thôi; ngoài sa mạc không sợ tắc đường…”
“Quên đi,” hắn nói. “Đó là vùng quân sự. Nơi thử nghiệm bom, khí độc –đời nào vào được chỗ đấy.”
Rốt cuộc, chúng tôi vào một nơi gọi là The Big Flip nằm trên đường vào trung tâm. Tôi gọi “bít–tết New York” giá 1,88 đô la. Luật sư gọi “Coyote Bush Basket” giá 2,09 đô… và sau đó chúng tôi uống một ấm cà phê loãng “Golden West” và xem bốn gã cao bồi say xỉn đấm đá một kẻ đồng bóng đến suýt chết ở khu vực máy chơi pinball.
“Thành phố này không bao giờ thôi bạo lực,” luật sư nói khi chúng tôi lết ra tới xe. “Ai đó lượn lờ quanh đây một lúc, nếu có mối quan hệ phù hợp thì có thể mua đủ loại adrenochrome tươi hắn muốn.”
Tôi đồng ý, nhưng ngay lúc đấy tôi cũng chẳng làm được gì. Tôi đã không ngủ gần tám mươi tiếng rồi, và thử thách đáng sợ với loại ma túy kia đã khiến tôi kiệt sức hoàn toàn… ngày mai chúng tôi sẽ phải tỉnh táo. Hội nghị ma túy dự kiến khai mạc buổi trưa… và chúng tôi vẫn không chắc phải làm thế nào. Nên chúng tôi lái xe về khách sạn và xem một bộ phim kinh dị của Anh trên chương trình tivi đêm khuya.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas