Nguyên tác: The Gun Seller
Số lần đọc/download: 1495 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:59 +0700
Phần Hai - Mười Bảy
O
ng không thể nghiêm túc được.
JOHN MCENROE
Giờ tôi là một phần của đội. Một tập hợp. Một đẳng cấp. Chúng tôi được đưa đến từ sáu quốc gia, ba lục địa, bốn tôn giáo, hai giới tính. Chúng tôi là một nhóm anh em vui vẻ, cùng với một cô em, cô cũng rất vui vẻ và có phòng tắm riêng.
Chúng tôi làm việc ác chiến, chơi ác chiến, uống ác chiến, thậm chí ngủ cũng ác chiến. Thật vậy, chúng tôi ác chiến. Chúng tôi sử dụng vũ khí theo kiểu chứng tỏ mình biết sử dụng vũ khí, chúng tôi bàn luận về chính trị theo cách chứng tỏ mình có tầm nhìn vĩ mô.
Chúng tôi là Lưỡi gươm Công lý.
Trại thay đổi vài tuần một lần, và tới giờ nó đã lấy nước từ những con sông của Libya, Bungari, Nam Carolina và Surinam. Không phải nước uống, tất nhiên rồi; nước uống được máy bay chở đến đựng trong chai nhựa, cùng với sô cô la và thuốc lá tuần hai lần. Vào lúc này Lưỡi gươm Công lý dường như có vẻ thích Badoit, bởi vì nó “có ga nhẹ”, và như thế ít nhiều phù hợp với trạng thái xì xèo và phân bè cánh trong nhóm.
Không thể phủ nhận rằng vài tháng gần đây chúng tôi đã thay đổi rất nhiều. Gánh nặng của việc rèn luyện thể lực, chiến đấu tay không, thực hành thông tin, thực hành vũ khí, đề ra chiến lược và chiến thuật, tất cả những cái đó lúc đầu đến trongbầu không khí tàn nhẫn của những nghi kỵ và đấu đá. Giờ đây tất thảy đã qua đi, tôi vui mừng khi nói điều này, thế chỗ vào đó là sự nảy nở một tinh thần đồng đội chân thực và mạnh mẽ. Có những câu chuyện đùa mà cuối cùng tất cả mọi người đều hiểu được, sau khi kể đi kể lại đến lần thứ một nghìn; có những câu chuyện tình được đem ra chia sẻ với nhau; và chúng tôi cùng nấu nướng, khen ngợi nhau trong một điệp khúc gồm những cái gật đầu và tiếng ừm ừm trước món sở trường phong phú của mỗi người. Món của tôi, mà tôi cho là một trong những món phổ biến nhất, là bánh kẹp thịt với xa lát khoai tây. Bí quyết là ở trứng sống.
Giờ đang giữa tháng Mười hai, chúng tôi chuẩn bị tới Thụy Sĩ - ở đó chúng tôi dự định sẽ trượt tuyết một chút, xả hơi một chút, và bắn một chính trị gia người Hà Lan một chút.
Chúng tôi vui vẻ, sống thoải mái, và cảm thấy mình quan trọng. Người ta còn có thể đòi hỏi gì nhiều hơn từ cuộc sống chứ?
Trưởng nhóm tôi, theo như vốn hiểu biết của chúng tôi về tôn ti trật tự, là Francisco; hay Francis đối với vài người, Cisco đối với những người khác, và Người Giữ Trẻ đối với tôi, trong những tin mật mà tôi gửi về cho Solomon. Francisco nói rằng anh ta sinh ở Venezuela, là con thứ năm trong tám anh em, và bị di chứng của bệnh bại liệt từ khi còn bé. Về chuyện này, tôi không có lý do gì để nghi ngờ anh ta. Căn bệnh là nguồn cơn cho cái chân phải bị teo và cái chân giả của anh ta, thứ có thể ở hay đi tùy thuộc vào tâm trạng của anh ta và tùy xem anh ta muốn yêu cầu làm gì hay muốn gì từ mọi người. Latifa nói anh ta đẹp trai và tôi cho rằng có thể cô có lý, nếu như mi mắt dài hơn nửa mét và làn da màu ô liu là sở thích của ai đó. Anh ta nhỏ người và săn chắc; nếu như đang chọn người đóng vai Byron, có thể tôi sẽ gọi cho Francisco; thêm nữa bởi anh ta là một diễn viên rất tuyệt vời.
Với Latifa, Francisco là một người anh hùng - thông minh, nhạy cảm, rộng lượng. Với Bernhard, anh ta là một người vững vàng, một tay chuyên nghiệp can trường. Với Cyrus và Hugo, anh ta là một người có lý tưởng mạnh mẽ, với típ người như vậy không có cái gì là đủ cả. Đối với Benjamin, anh ta gần như là một học giả, bởi Benjamin tin vào Chúa và muốn chắc chắn trong mỗi bước đi. Và với Ricky, kẻ vô chính phủ người Minnesota, Francisco là người thân ái, là bạn cùng uống bia, là người am hiểu nhạc Rock n’ Roll, người biết rất nhiều ca khúc của Bruce Springsteen. Anh ta thực sự có thể đóng mọi loại vai.
Nếu như có một Francisco thật, thì tôi nghĩ một hôm nọ tôi đã nhìn thấy anh ta trên một chuyến bay từ Marseille tới Paris. Bối cảnh lúc đó là chúng tôi đi cùng chuyến nhưng ngồi tách biệt, tôi ngồi cách Francisco sáu bảy hàng, cùng dãy ghế dọc lối đi, rồi có một đứa trẻ khoảng lên năm ngồi ở hàng ghế đầu khoang bắt đầu khóc lóc rên rỉ. Mẹ thằng bé nhấc nó ra khỏi ghế và đang dẫn nó dọc theo lối đi về phía phòng vệ sinh thì máy bay bỗng hơi nghiêng sang một bên làm thằng bé ngã vào vai Francisco.
Francisco liền đánh nó.
Không mạnh lắm. Và không dùng nắm đấm. Nếu là một luật sư trong trường hợp đó, tôi thậm chí có thể nói rằng nó chỉ là một cái ẩy mạnh, để giúp cho đứa bé đứng thẳng lại. Nhưng tôi không phải là luật sư, và Francisco rõ ràng đã đánh đứa bé. Tôi không nghĩ có ai khác nhìn thấy chuyện đó ngoài tôi, và thằng bé đã quá hoảng nên nín khóc ngay; nhưng cái bản năng, cái lối hành xử chết tiệt đó đối với một đứa trẻ con năm tuổi, đã cho tôi biết rất nhiều về con người Francisco.
Ngoại trừ điều đó ra, và Chúa biết rằng tất cả chúng tôi đều đã có những ngày tồi tệ, bảy đứa chúng tôi sống với nhau khá ổn. Thực sự thế. Chúng tôi huýt sáo trong lúc làm việc.
Cái điều hẳn có thể minh chứng sự hư hỏng của chúng tôi, như nó đã chứng minh sự hư hỏng của hầu hết các nhóm trong lịch sử loài người, điều ấy đơn giản là chưa từng tồn tại. Bởi vì chúng tôi, Lưỡi gươm Công lý, những kiến trúc sư của một trật tự thế giới mới và những người mang chuẩn mực của động lực cho tự do, đều thực sự chia sẻ việc rửa bát cùng nhau, một cách hoàn toàn tự nhiên.
Tôi chưa nghe chuyện như thế xảy ra bao giờ.
Ngôi làng Mürren - không xe hơi, không rác rưởi, không thanh toán hóa đơn chậm - núp dưới bóng ba ngọn núi lớn và nổi tiếng: Jungfrau, Monke, Eiger. Nếu như anh có hứng thú với những truyền thuyết về tự nhiên thì hẳn muốn biết câu chuyện về Tu sĩ đã bảo vệ trinh tiết của Thiếu nữ trước sự tấn công của Quái vật - một việc ông ta đã làm tốt mà hầu như không phải gắng sức một chút nào kể từ thời Oligocene tới giờ, những khối đá này vẫn ở đó, những vận động địa chất không ngừng đã vặn vẹo và nắn chúng thành hình hài.
Mürren là một làng nhỏ, và có rất ít triển vọng trở nên to hơn. V ì chỉ có thể tới đây bằng trực thăng hoặc đường sắt leo núi, nên số lượng xúc xích và bia được mang vượt núi để giữ chân cư dân của nó và du khách luôn luôn bị hạn chế, mà nhìn chung người địa phương thích như thế. Có ba khách sạn lớn, khoảng chục cái nhà trọ nhỏ hơn, và một trăm ngôi nhà nông trại và nhà gỗ nằm rải rác, tất cả đều được lợp mái ngói cao quá dốc làm cho những ngôi nhà Thụy Sĩ nhìn như thể bị chôn dưới đất gần hết. Có lẽ đó là kiểu làm hầm tránh hạt nhân của họ cũng nên.
Mặc dù được thiết kế và xây dựng bởi một người Anh, ngôi làng giờ lại không phải là nơi nghỉ dưỡng của người Anh. Những người Đức và Áo tới đây vào mùa hè toàn đi bộ và đi xe đạp, còn người Ý, Pháp, Nhật, Mỹ - bất kỳ ai dùng đến cái ý nghĩa phổ biến của những bộ quần áo dệt may sặc sỡ - đều tới nơi này để trượt tuyết vào mùa đông.
Những người Thụy Sĩ tới làng Mürren quanh năm để làm tiền. Điều kiện làm tiền tuyệt vời nhất là từ tháng Mười Một tới tháng Tư, với những khu bách hóa bên cạnh đường trượt và những quầy đổi tiền, và có nhiều hy vọng rằng sang năm, cũng vào tầm này, làm tiền sẽ thành môn thể thao ở Thế vận hội. Những người Thụy Sĩ đang lặng lẽ thưởng thức cơ hội của họ.
Nhưng có một đặc điểm riêng của Mürren đã đặc biệt hấp dẫn Francisco, bởi vì đây là lần đầu tiên chúng tôi ra ngoài cùng nhau và mỗi người đều bắt được vài con bướm. Thậm chí cả Cyrus, một người vốn lạnh như tiền. V ì là một làng nhỏ của Thụy Sĩ, tuân thủ luật pháp, và khó ra vào, Mürren không cần có lực lượng cảnh sát.
Thậm chí cảnh sát làm bán thời gian cũng không.
Bernhard và tôi tới vào buổi sáng, nhận phòng ở khách sạn; anh ta ở Jungfrau, tôi ở Eiger.
Cô gái ở quầy lễ tân xem xét hộ chiếu của tôi như thể chưa bao giờ nhìn thấy một thứ như vậy, và mất đến hai mươi phút mới điền hết một danh sách dài phi thường những điều mà các chủ khách sạn Thụy Sĩ muốn biết về anh trước khi cho anh ngủ trên giường của họ. Hình như tôi đã mắc mứu một chút khi trả lời tên đệm của thầy giáo dạy địa lý, và đã lưỡng lự khi trả lời về mã vùng bưu điện của bà đỡ đã đón bà cố tôi ra đời, còn về những điều khác tôi vượt qua mà không hề vấp váp.
Tôi dỡ đồ ra, mặc vào người một chiếc áo trùm đầu sặc sỡ màu cam, vàng và hoa cà, kiểu áo mà anh sẽ mặc ở khu trượt tuyết nếu như không muốn bị chú ý, rồi thư thả ra khỏi khách sạn, leo lên đồi đi vào làng.
Đó là một buổi chiều đẹp trời; một ngày để ta nhận ra rằng Chúa trời đôi khi có thể làm rất tốt việc điều khiển thời tiết và tạo phong cảnh. Tầm giờ này thì đoạn dốc trượt cho người mới tập hầu như không có ai, có hẳn một giờ đẹp để trượt trước khi mặt trời khuất sau rặng Schilthorn và người ta đột nhiên nhận ra mình đang ở độ cao hơn hai nghìn mét trên mực nước biển vào giữa tháng Mười hai.
Tôi ngồi bên ngoài quầy rượu một lát giả vờ viết vài tấm bưu thiếp, thi thoảng liếc một mắt về phía bầy trẻ con Pháp nghịch ngợm đang theo sau một cô hướng dẫn viên xếp đội hình như con cá sấu trượt xuống sườn dốc. Đứa nào đứa nấy trông như cái bình cứu hỏa, mặc trên người những bộ quần áo của Gortex và lông vũ trị giá ba trăm bảng. Chúng trượt ngoằn ngoèo phía sau người nữ chỉ huy, một số đứng thẳng, một số lom khom, vài nhóc nhỏ quá khó mà nói được là đang đứng thẳng hay lom khom.
Tôi bắt đầu tự hỏi bao lâu nữa những bà mẹ mang bầu mới bắt đầu xuất hiện trên đường băng, trượt úp bụng xuống, hò hét chỉ đạo kỹ thuật và huýt sáo theo nhạc của Mozart.
Dirk Van Der Hoewe, cùng bà vợ người Scotland tên Rhona và hai cô gái đang tuổi thiếu niên, đã đến khu trượt tuyết Edelweiss lúc tám giờ cùng buổi tối hôm đó. Họ đã có một hành trình dài sáu tiếng đồng hồ; Dirk mệt mỏi, cáu kỉnh, và béo.
Các chính trị gia ngày nay thường không béo - hoặc vì họ làm việc vất vả hơn trước kia, hoặc vì cử tri hiện đại đã bày tỏ nguyện vọng muốn được nhìn thấy cả đằng trước lẫn đằng sau của cái người họ sẽ bỏ phiếu bầu mà không cần phải nghiêng người qua để ngó - nhưng Dirk trông có vẻ chống lại xu hướng đó. Hình dáng ông ta gợi nhớ về thế kỷ trước, khi các chính trị gia làm việc từ hai tới bốn giờ chiều, trước khi ních mình vào những bộ quần áo sang trọng cho buổi tối chơi bài pikê và món gan lợn xào nấm. Ông ta mặc bộ đồ thể thao, đi ủng da, điều ấy không có gì lạ đối với một người Hà Lan, và cặp kính trên ngực ông ta được treo bằng một sợi dây màu hồng.
Ông ta và Rhona đứng giữa sảnh chỉ dẫn người ta sắp xếp đồ đạc xa hoa của họ, những thứ gắn đầy nhãn Louis Vuitton,trong khi hai cô con gái cau có giậm giậm xuống sàn, trong cơn bực tức của cái tuổi mới lớn ngang ngạnh.
Tôi quan sát họ từ trong quầy rượu. Bernhard quan sát họ từ quầy bán báo.
Ngày tiếp theo là diễn tập kỹ thuật, Francisco đã nói thế. Hãy làm các thứ chậm một nửa, thậm chí chỉ bằng một phần tư tốc độ, và nếu như có vấn đề gì hoặc có bất cứ điều gì trở thành vấn đề thì dừng lại kiểm tra xem. Ngày sau đó sẽ là tổng duyệt, tốc độ tối đa, dùng gậy trượt tuyết để giả súng, nhưng hôm nay là kỹ thuật.
Nhóm gồm có tôi, Bernhard và Hugo, Latifa làm dự bị; chúng tôi hy vọng là sẽ không phải dùng tới cô, vì cô không biết trượt tuyết. Cả Dirk cũng thế - ở Hà Lan có rất ít quả đồi rộng hơn một bao thuốc lá - nhưng ông ta đã trả tiền cho kỳ nghỉ, đã bố trí phóng viên ảnh tới để nắm bắt những khoảnh khắc nghỉ ngơi của một chính khách khắc khổ, và nói gì thì nói nếu như ông ta không thử thì tệ quá.
Chúng tôi theo dõi Dirk và Rhona thuê dụng cụ, càu nhà càu nhàu, nặng nề lê đôi ủng; chúng tôi dõi theo họ ì ạch leo năm mươi mét sườn dốc tập, thi thoảng dừng lại ngắm khung cảnh và lấy sức; chúng tôi dõi theo Rhona khi bà ta chuẩn bị sẵn sàng để xuống dốc, còn Dirk tìm ra một trăm năm mươi lý do để không đi đâu cả; và rồi, cuối cùng, khi đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy vì phải đứng quá lâu mà không làm gì, chúng tôi thấy vị Thứ trưởng Bộ Tài chính Hà Lan, mặt trắng bệch vì căng thẳng, trượt xuống ba mét và ngồi xuống.
Bernhard và tôi nhìn nhau. Đó là điều duy nhất chúng tôi cho phép mình làm từ khi tới đây, và tôi phải quay đi để gãi đầu gối.
Khi tôi quay lại nhìn Dirk, ông ta cũng đang cười. Cái cười nói lên rằng tôi là một tay nghiện mạo hiểm, tôi đam mê sự nguy hiểm cũng như những người đàn ông khác mê mẩn đàn bà và rượu. Tôi thích những mạo hiểm thú vị và đúng ra tôi không nên còn sống nữa. Tôi đang sống bằng thời gian vay mượn.
Hai vợ chồng lặp lại bài tập đó ba lần, mỗi lần trượt xuống lại bước lên một mét, đến khi sự ục ịch của Dick khiến ông ta hết cố nổi nữa, họ bèn ngừng lại để tới một quán cà phê ăn trưa. Khi hai người nặng nề bơi qua tuyết, tôi quay nhìn hướng ngọn núi để tìm bóng dáng hai cô con gái, hy vọng có thể đánh giá được chúng trượt tốt thế nào, chúng sẽ trượt được bao xa khỏi đây trong một ngày bình thường. Nếu chúng lẻo khoẻo và vụng về, tôi cho rằng chúng sẽ loanh quanh ở tầm dốc thấp, quanh quẩn xung quanh bố mẹ. Nếu như chúng trượt tốt, và nếu chúng ghét Dirk và Rhona chỉ bằng phân nửa như chúng tỏ ra thì có lẽ giờ chúng đã ở Hungary rồi.
Tôi không thấy bóng dáng đứa nào, và đang định quay về phía dốc thì chợt thấy một người đàn ông đứng trên một mỏm đá phía trên tôi, anh ta đang nhìn xuống dưới thung lũng. Anh ta đứng quá xa nên tôi không thể nhận ra nét mặt, nhưng cho dù thế, trông anh ta đáng nghi lạ lùng. Không chỉ vì anh ta không có cả ván trượt, gậy trượt, ủng, kính, hoặc thậm chí một cái mũ len.
Điều làm cho anh ta trở nên rất khả nghi là cái áo mưa màu nâu, được mua từ trang sau của tờ Tin tức Chủ nhật.