Số lần đọc/download: 1144 / 3
Cập nhật: 2018-03-18 01:35:48 +0700
Chương 18
Người yêu hỡi
Khi anh dần dần có thói quen không có em
Anh đã từng ngu ngốc nghĩ rằng
Có thể anh đã quên em
[5.1]
Trong hai mươi năm sinh thời không được coi là dài lắm của tôi, tôi đã từng yêu hai người con gái.
Tôi dùng chữ “từng” thật sự rất rõ ràng, bởi vì tất cả đều đã trở thành quá khứ. Có đôi khi tôi gắng hết sức, lục tung bộ não, cũng không nhớ nổi hình dáng của bọn họ, nhưng cũng có đôi khi, cho dù tôi đang đứng, ngồi hoặc nằm, bọn họ bỗng nhiên giống như thần tiên xuất hiện ở trong đầu tôi, muốn xua đi cũng không được.
Người con gái đầu tiên tôi yêu, cô ấy đã chết, đây là một câu chuyện tiếc nuối. Cô ấy là là nữ sinh trường Trung Học Kỹ Thuật, xinh đẹp không gì sánh bằng, cô ấy có tính cách kỳ quái, khả năng giả dối cũng kỳ quái, vào một buổi chiều mùa đông tuyết rơi nhiều, cô ấy đã chết vì một tai nạn giao thông cũng kỳ quái không kém. Cô ấy chủ động theo đuổi tôi, sau đó tôi đã thật sự yêu cô ấy. Nhưng tôi muốn nói cho bạn biết một việc, nhất định bạn sẽ không tin, chính là, cô ấy căn bản không có yêu tôi. Đúng vậy, việc này nghe có vẻ hoang đường, nhưng sự thật là như thế. Đó là một cô gái có nụ cười kiều diễm ngọt ngào giống như đóa hoa miền nhiệt đới, khiến bạn không thể cưỡng lại được, đối với tôi mà nói, cô ấy giống như một đám mây mang đến tai họa, cho dù mưa gió có qua đi, nắng chiếu rực rỡ, cô ấy hóa thành bụi đất, thì sinh mạng của tôi cũng đã bị cô ấy lấy đi sau cái tai nạn chết tiệt đó rồi, không thể nào thay đổi.
Cô ấy tên là Ba Lạp. Khi tôi nói cái tên này ra, đầu lưỡi liền trở nên mẫn cảm đau đớn. Tôi rốt cuộc không thể quên được hoàn cảnh bên bờ sông hôm đó, cô ấy bảo tôi thổi đi hạt cát bay vào mắt cô ấy, ánh mắt trong sáng như vậy, căn bản là không có hạt cát nào bay vào, còn có gương mặt xinh như hoa hồng nở rộ của cô ấy khiến cho tôi không kịp đề phòng cho nụ hôn đầu tiên của đời mình. Chuyện hôn môi mà để con gái chủ động, đối với một nam nhân mà nói, thật sự có chút mất mặt. Nhưng khi tình yêu bắt đầu, cho dù là trước hay sau, là thật hay giả, đều giống như trời long đất lở vậy.
Kỳ thật, lúc Ba Lạp chết đi, tôi cũng không hề tin tưởng vào tình yêu. Tôi đã từng viết lên quyển tập toán học của mình tám chữ to: Thế giới phồn hoa, tình yêu chết tiệt. Thế nhưng, chỉ hơn một năm sau, tôi lại không sợ sống chết, bắt đầu yêu thêm lần nữa. Tôi đã hình dung ra cô gái thứ hai của đời mình là gì nhỉ, tiểu bách hợp? Phải rồi, là tiểu bách hợp. Đây là từ ngữ tôi tự hình dung ra ở trong đầu mình, trên thực tế trong lúc quen nhau, tôi chưa lần nào gọi cô ấy như vậy. Cô ấy đối với tôi thật sự rất tốt, một lòng một dạ vì tôi. Nhưng không may khi đó, tôi đã bắt đầu không còn nghiêm túc với chuyện tình cảm. Lúc đầu tôi đối tốt với cô ấy chỉ là muốn lợi dụng cô ấy. Nhưng sau đó cô ấy quả thật đã khiến tôi cảm động, khiến tôi phải thề đối tốt với cô ấy cả đời. Nhưng, nếu so với “Chia tay”, thì “Cả đời” là chuyện không dễ dàng một chút nào, cho nên tôi rất nhanh mất đi cô ấy, và cũng thành công làm cho cô ấy hận mình thấu xương.
Tôi không biết có phải dùng ba chữ “Hận thấu xương” là đang đề cao chính mình hay không, có lẽ cô ấy đã sớm quên tôi, bởi vì sau khi chúng tôi chia tay, tôi không nhận được bất cứ tin nhắn nào của cô ấy, điện thoại càng không có, điều này khiến cho tôi có một chút cảm giác thất bại, ít ra, tôi hy vọng có thể chính mắt nhìn thấy cô ấy đứng tại cửa sổ dưới cơn mưa nhỏ mà lưu lại cho tôi vài giọt nước mắt. Loại ý nghĩ trẻ con này khiến cho tôi xem thường chính mình, càng không có cách nào làm cho nỗi nhớ về tình cảm đã mất này bớt mãnh liệt và dai dẳng hơn.
Đều là lỗi của tôi, tôi biết.
Bạn thấy đấy, tôi là một kẻ nhiều lần gây ra lỗi lầm, cũng thường xuyên không ăn năn hối cải. Thật xứng đáng không được hạnh phúc.
Thường sẽ có con gái đến phòng của tôi chào hỏi, có người ngồi một chỗ thì không nói, có người còn kiếm cớ bảo tôi giúp cô ta sửa chữa máy tính, mặc dù nó không bị hư gì cả, hoặc cũng sẽ có người giúp tôi dọn dẹp căn phòng. Kỳ thật tôi cũng không rõ, rốt cuộc tôi có chỗ nào tốt mà khiến cho con gái thích đến vậy, tôi ôm một loại tư tưởng đắc ý, hưởng thụ tất cả sùng bái và hâm mộ của bọn họ. Cho đến một ngày, có một cô gái đến nằm trên giường của tôi, cô ấy nói đang mệt mỏi, muốn mượn giường của tôi nghỉ ngơi chốc lát. Cô ấy nhắm mắt lại nằm ở đó, mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào lỗ tai của cô ấy, trong suốt mà sáng ngời, làn da vô cùng mịn màng, lông mi có chút rung động. Tôi ngồi trên cái sô pha bên cạnh giường, nhìn cô ấy, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên tôi nhớ tới một người.
Tôi đã nghĩ rằng chính mình đã muốn quên người đó.
Lòng tôi giống như bị một con dao bén nhọn đâm xẹt qua, đau đớn khó chịu.
Tôi đứng dậy, cô ấy mở mắt ra, có chút sợ hãi nhìn tôi. Tôi vỗ vỗ vào mặt của cô ấy, nói: “Em yêu, anh có việc bận phải ra ngoài.”
Nước mắt của cô ấy bỗng nhiên chảy xuống.
Tôi không để ý đến cô ấy, sau đó đóng sập cửa lại mà đi ra ngoài.
[5.2]
Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu Lý Nhị. Kỳ thật, trước kia khi chúng tôi yêu nhau, cho đến bây giờ tôi chưa từng một lần nghiêm túc tìm hiểu em. Kết quả là, càng tìm hiểu, tôi càng cảm thấy hứng thú đối với em, càng tìm hiểu, tôi càng hy vọng có thể cùng em một lần nữa làm lại từ đầu. Loại tìm hiểu này đối với tôi mà nói, quả thật cũng là một phát hiện mới, ít ra thì trước kia, tôi chưa từng nghĩ rằng tôi, Hứa Dặc, lại có thể kiên nhẫn tìm hiểu một đứa con gái tỉ mỉ đến vậy.
Em sẽ trở lại bên tôi, chắc chắn là như vậy.
Vào ngày cuối tuần, tôi hứng trí bừng bừng xuất phát. Theo blog của em, tôi biết 9 giờ sáng mỗi ngày, em sẽ chạy đến nhà học trò dạy kèm. Tôi đứng chờ trước cổng tàu điện ngầm gần trường em, 9 giờ hơn một chút, tôi liền thấy em, tôi cố gắng làm như tình cờ tản bộ ngang qua rồi mỉm cười với em. Thực tế thì, căn bản tôi giả bộ không giống lắm, coi như cho em biết tôi đã dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận đi, thật ra cũng không phải chuyện xấu gì, không đúng sao?
“Em đi dạy học à?” Tôi nói.
Em lui lại phía sau nửa bước, nhẹ giọng nói: “Ừ.”
“Anh đưa em đi.” Tôi nói.
“Không cần,” Em nói.
“Anh mua vé rồi này.” Tôi giơ vé lên trước mặt em.
“Hứa Dặc!” Em có chút tức giận.
“Anh nhớ em một tuần, thật vất vả lắm mới chờ được đến cuối tuần,” Tôi nói, “Em cũng biết anh sợ nhất chính là dậy sớm, nhưng hôm nay anh lại chạy vội đến đây, vì thế em đừng từ chối, hãy thỏa mãn ý muốn nho nhỏ trong lòng bị tổn thương của anh đi.”
Em cười. Em tự nhiên mà cười được.
“Tốt lắm, Hứa Dặc,” Em nói, “Đừng đùa nữa, em đang vội.”
Tôi giơ tay trái lên trán, nói: “Ông trời làm chứng, anh nói sự thật.”
“Em phải đi rồi, tạm biệt.” Em nói. Sau khi nói xong, em vọt đi giống như một ngôi sao xẹt. Tôi đi theo em, em vẫn không quay đầu lại. Mà tôi, vẫn cứ như vậy đi theo em.
Tôi cứ như vậy đi theo em cả một ngày, em dạy học, tôi ở ngoài chờ, em đến quán mì dùng bữa, tôi cũng đến quán mì, em đi dạo thư viện, tôi cũng đi dạo thư viện, em đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm, tôi ngồi ở tiệm bánh ngọt đối diện uống cà phê, nhìn em qua lớp kính thủy tinh. Từ trước tới nay, tôi không hề phát hiện ra, người con gái tôi yêu và cũng yêu tôi kia lại xinh đẹp đến vậy, tôi nhìn thấy một người khách đang nổi giận với em, tôi muốn nhào đến đánh người khách đó, nhưng em đã dễ dàng khiến người ta nguôi giận.
Tôi uống một ly cà phê thật đắng, đau xót nghĩ: Ừ, em vẫn như vậy, cho đến bây giờ vẫn không cần đến tôi, quả thật không cần.
Đến lúc em tan tầm, đã là 7 giờ tối. Trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, trận mưa đầu mùa này mỗi năm có một lần, liền giống nhau là không có sấm chớp. Ngay cả ông trời cũng giúp tôi, không phải sao? Tôi bày mưu tính kế chạy ra khỏi tiệm cà phê, ở trong cơn mưa sẽ ngăn em lại.
Đã một ngày theo em như bóng với hình, tôi đoán chừng em rất bực tức khó chịu, em sẽ dùng sức đẩy tôi ra, chạy về phía trước, sau đó tôi sẽ đuổi kịp em, nắm lấy tay em, ôm em thật chặt, hôn khô nước mắt của em, thì thầm bên tai em rằng tôi yêu em. Sau đó chúng tôi sẽ xóa hết chuyện cũ, bắt đầu lại từ đầu. Tất cả sẽ thuận lý thành chương, quả thật so với phim Hàn còn kinh điển hơn.
Nhưng mà, tôi đã sai lầm.
Em căn bản không có chạy, càng không có khóc, em chính là ngẩng đầu mỉm cười nhìn tôi, hỏi: “Anh không thấy mệt sao?”
Tôi có chút giả bộ ngớ ngẩn.
“Hứa Soái.” Em lắc đầu nói, “Anh giống như một đứa con nít vậy.”
Một khắc đó, tôi thật sự muốn ôm em một cái, hôn một nụ hôn chân thật. Nhưng em bình tĩnh lại khiến cho tôi không dám làm gì. Tôi chỉ là đứng trước mặt em, khống chế chính mình, tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn.
Em nói: “Trời mưa rồi, anh mau về đi thôi, đừng đi theo em nữa.”
Tôi đứng không nhúc nhích, em xoay người rời đi. Mưa càng lúc càng lớn, tôi vẫn cố chấp đứng đó, đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của em nữa. Tôi liền nhớ tới thật lâu trước kia, vào một buổi tối, tôi đã nhận được tin nhắn từ một cô gái, trên đó có ba chữ: “Quên em đi.” Thì ra con gái tuyệt tình là như thế, đều sẽ là con đường không lối thoát.
Không biết đứng được bao lâu, mưa trên đỉnh đầu tôi đột nhiên ngừng lại, tôi giật mình ngẩng đầu, thì phát hiện bên trên có một chiếc ô hoa nhỏ, người che ô, chính là em.
Em dịu dàng nói: “Mắc mưa sẽ bị cảm, anh nhất định mệt lắm rồi, em mời anh đến tiệm cà phê ngồi một chút.”
Hẳn là tôi sẽ mỉm cười từ chối em, mang theo lòng kêu ngạo mà rời khỏi. Nhưng tôi không làm được, tôi theo lời em vào một tiệm cà phê, chúng tôi ngồi đối diện nhau, em ăn một chút bánh ngọt, tôi uống một chút bia, chúng tôi nhìn qua giống như một đôi tình nhân. Nhưng trong lòng tôi, nỗi tuyệt vọng đã bị thất bại thảm hại, tôi biết hết thảy đều không thể vãn hồi, khi tình yêu đã mất đi, liền giồng như vậy.
“Hứa Dặc.” Em nhẹ giọng nói, “Anh gầy lắm.”
Tôi muốn trêu đùa nói: “Vì yêu nên tiều tụy.”
“Gần đây anh làm gì?” Em chuyển sang đề tài khác.
“Nhớ em.”
“Ha ha.” Em cười, “Trước kia anh không có nói lời ngon tiếng ngọt như vậy.”
“Phải,” Tôi nói, “Cho nên anh mới mất em.”
“Không phải như vậy.” Em nói, “Anh mất em không phải như vậy.”
“Em nói xem là bởi vì sao?”
“Bởi vì anh yêu em chưa đủ.”
Vô nghĩa.
“Anh không cam lòng.” Tôi nói.
“Anh nói đúng,” Em nói, “Anh chính là không cam lòng, không phải yêu.”
“Vậy yêu là thế nào?”
“Yêu là chuyện của hai người.” Em giống như triết học gia đưa ra lời tiên đoán, “Có lẽ rất nhanh, anh sẽ gặp được người con gái anh yêu nhất, sau đó anh sẽ nhận ra, lời em nói là đúng như vậy.”
“Xem ra, em đã cùng ai đó xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?”
Em cũng không trực tiếp trả lời, mà nói: “Hứa Dặc, em tin rằng cho dù có hay không có em, cuộc sống của anh cũng rất vui vẻ.”
“A.” Tôi lắc đầu, “Em chế giễu anh sao?”
“Em nói thật lòng đấy.” Em bình tĩnh đáp.
“Em thật sự không muốn nhắc lại?” Tôi hỏi.
Cô ấy nhìn tôi, chậm rãi, kiên quyết lắc đầu.
Lòng tôi rốt cuộc đã chết, tôi đem 4000 đồng đã sớm chuẩn bị trong túi lấy ra đặt lên bàn. Sau đó rời đi. Tôi biết 4000 đồng này không thể trả hết nợ tôi đã thiếu em, nhưng trước mắt tôi chỉ có bao nhiêu đó, nếu nợ tình cả đời này tôi không trả được, thì nợ những thứ khác phải càng tính ra cho rõ ràng.
Em đứng dậy, muốn đưa tiền lại cho tôi.
Tôi ném lại một câu, hốt hoảng mà chạy: “Còn lại, anh sẽ mau chóng trả cho em.”
“Hứa Dặc!” Em gọi tôi, nhưng tôi không quay đầu lại. Lúc đi ra khỏi tiệm cà phê, bên trong phát ra tiếng ca buồn thê thiết: “Mỗi lần đi qua quán cà phê này, anh không kiềm được mà đi chậm lại, trong gian phòng nhỏ, anh chẳng còn cơ hội để gặp lại em, chuyện cũ tươi đẹp nay đã hóa mơ hồ…”
Lúc này đây, tôi không có cách nào khống chế được những giọt nước mắt của mình, ánh đèn nê-ông trên đường đã trở nên mơ hồ. Tôi chỉ là không rõ, vì sao mỗi một lần có được, tôi phải để mất đi, rồi thật lâu sau mới hiểu được cách quý trọng?
[5.3]
Nghỉ hè được một tuần, ngay đúng lúc tôi đang mơ mơ màng màng nhất, thì có người đến gõ cửa.
Là một người con gái xa lạ, mặc một cái áo khoác màu trắng, một loại trắng đến chói mắt, tóc ngắn, nhìn qua có vẻ ngốc nghếch.
“Nhã Hy tỷ mời anh đi, cô ấy không gọi điện thoại được cho anh, nên bảo tôi đến đây một chuyến.”
“Ai?” Tôi nói, “Không quen.”
“Anh đừng có đùa.” Cô ấy nói, “Chẳng lẽ anh không nhớ đã gặp tôi rồi sao?”
Tôi thật sự muốn trừng trị cô ấy! Nhưng tôi vẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ấy. Giống như, có chút gì đó, ấn tượng.
Cô ấy trông thấy ánh mắt dường như đã nhận ra người quen của tôi, liền phấn khởi: “Ha ha, thế nào, nghĩ ra chưa, tôi là trợ lý của Nhã Hy tỷ, tên Tiểu Phàm, lần trước cô ấy đến Thượng Hải ca hát, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm!”
Gì chứ? Tưởng Giảo.
Cô ta như thế nào lại tới nữa!
“Cô ấy đang ở khách sạn đợi anh.” Tiểu Phàm nói, “Tôi đi gọi xe, ở bên kia đường chờ anh, chúng ta đi nhanh đi.”
“Không đi, tôi muốn ngủ.” Tôi nói rõ ràng.
Đúng lúc này, tôi nhìn lướt qua vai của Tiểu Phàm thì thấy ở bên kia đường có mấy đứa nam sinh đang chạy về phía tôi, tên đi đầu tôi nhận ra hắn, hắn đã từng nhờ tôi mua một cái máy tính cho hắn, lúc ấy tôi đang cần tiền tiêu xài, mà bộ dáng ngốc nghếch của hắn tôi đoán chắc sẽ không nhìn qua cái máy, vì thế tôi liền lừa hắn làm một phi vụ chênh lệch giá. Nhưng cái máy kia quả thật quá tệ, tôi lao tâm lao lực mới có thể sửa chữa nó tạm dùng được, kết quả là tên đó đem về nhà dùng một thời gian khiến cho toàn bộ phần cứng hy sinh, đừng nói là chơi trò chơi, ngay cả chữ cũng đánh không được, ngày nào hắn cũng chạy đến đây đòi tiền, phiến chết đi được!
“Đi thôi.” Tôi nói, “Chúng ta đi bằng cửa sau.”
Xe chạy thẳng đến khách sạn một cách bình yên.
“Đi theo tôi.” Tiểu Phàm nói, “Nhã Hy tỷ thích ở đây, mỗi lần đến đây đều muốn ở lại, anh còn nhớ không?”
Tôi đương nhiên là nhớ rõ, lễ noel vừa rồi, tôi bị cô bạn Tưởng Nhã Hy chuốc say, rồi sau đó đến đây. À không, thật ra cái gì tôi cũng đều không nhớ, mấy chuyện râu ria gì gì đó, có nhớ hay không cũng chẳng sao.
Chúng tôi đi lên lầu, Tiểu Phàm giúp tôi bấm chuông cửa.
Bên trong truyền ra tiếng của Tưởng Giảo: “Vào đi, cửa đang mở.”
Tôi đẩy cửa ra, Tiểu Phàm còn chưa theo tôi đi vào, thì cửa ở phía sau đã nặng nề khép lại, tôi đi vào trong, nhìn đến cô ta đang đứng ở bên cửa sổ, nhiệt độ bên trong rất thấp, tình cảnh này mờ ám giống y như tôi tưởng tượng, cô ta mặc một bộ đồ thể dục mỏng màu đỏ, tóc buộc cao giống đuôi ngựa, không có trang điểm, đang quay đầu nhìn tôi mỉm cười.
Tôi nói một câu vô nghĩa: “Em lại tới nữa?”
“Hứa Soái,” Cô ta nói, “Anh đổi số điện thoại rồi à?”
“Đúng vậy.” Tôi ngồi lên ghế, nói: “Không có cách nào khác, thiếu nợ người ta nhiều, đành phải đổi số điện thoại.”
Cô ta cười hì hì, lấy đồ uống từ trong tủ lạnh đưa cho tôi: “Mấy ngày nay, anh có nhớ em không?”
“Có khi lên mạng nhìn thấy tin tức của em,” Tôi “tránh nặng tìm nhẹ” đáp, “Em biết con người của anh mà, không xem tivi, cũng không đọc báo giấy.”
“Em hỏi anh có nhớ em không?” Tôi đúng là không may, trong một ngày gặp phải hai thể loại “bất khuất không dễ chọc nghẹo”
“Có.” Tôi nói.
Cô ta tới gần tôi một chút, mắt nhìn vào mắt tôi, nói hai chữ: “Nói dối.”
Tôi ha ha cười rộ lên. Tôi cảm thấy thật buồn cười, cô ta biết rõ là tôi nói dối, còn đi hỏi câu hỏi ngu xuẩn như vậy, không phải là tự mình gây khó cho chính mình à?
“Em biết anh đang nghĩ cái gì.” Tưởng Giảo nói, “Anh nhất định đang nghĩ, con nhỏ này thật ngu xuẩn, đúng không?”
“Quá lời rồi!” Tôi chụp lấy một lon đồ uống ở trên bàn.
Cô ta ha ha cười rộ lên: “Hứa Soái, em còn muốn hỏi anh một vấn đề.
“Hỏi đi!”
“Anh còn nhớ lúc học cấp hai không? Trong mắt của anh, lúc đó, có phải em so với bây giờ cũng ngu xuẩn như vậy?”
“À, cái này…” Tôi nghĩ một chút liền trả lời, “Cái này quả thật khó nói lắm.”
“Kỳ thật phải nói, anh chính là mối tình đầu của em, phải không?”
“Đúng.” Tôi đối với loại này trong lòng phản đối mãnh liệt, nhưng vẫn cố gắng tốt tính một chút, nhìn vào mắt cô ta nói, “Sau khi chúng ta chia tay, em lại đi yêu thằng khác.”
“Anh có biết vì sao không? Kỳ thật em vẫn muốn nói cho anh biết là vì sao, chỉ tiếc buổi tối lễ noel hôm đó, anh uống say như chết.”
“Hôm nay em tìm anh, chỉ vì nói cái này?”
“Đương nhiên không phải.” Tưởng Giảo nhìn tôi, nũng nịu nói, “Em nhớ anh. Chúng ta đã lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ anh không muốn ôm em một chút sao?”
Tôi ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Tưởng Giảo cười rộ lên: “Anh biết không, tật xấu lớn nhất của anh chính là nguyên tắc đến nhàm chán, lúc còn đi học, rõ ràng anh có ý với em, vậy mà ngay cả nắm tay cũng không dám.”
“Cho nên sau này em mới yêu một thằng lưu manh?”
“Không không không, đừng nhắc đến anh ta nữa,” Tưởng Giảo kiên quyết nói, “Em đã sớm không yêu anh ta nữa rồi. Ngày đó em cũng đã trở thành một kẻ xấu xa.” Cô ta nói xong, liền cười ha ha, vừa nói, vừa lấy trong bộ áo thể dục một bao thuốc lá, hút một điếu.
Tôi kéo kéo bộ áo thể dục của cô ta: “Sao em ăn mặc như vậy? Em phải mặc áo ngủ chứ?”
Cô ta gạt tay tôi ra, cười to ầm ĩ, dùng ngón tay đụng đến khuôn mặt của tôi một cách mờ ám, sau đó dùng giọng nói như ca hát ý đồ mê hoặc tôi, “Hứa Soái, anh biết không, anh chỉ là giả bộ lưu manh, cũng có thể gọi là lưu manh quý tộc.”
Tôi không nói tiếng nào, cũng giả bộ đón nhận lời khen thổi phồng của cô ta.
Tưởng Giảo nói, “Đêm mai có buổi diễn, áo thể dục giúp em có tinh thần được một chút.”
“Sao em lại cảm thấy không đủ tinh thần?”
Cô ta đến gần tôi, khiến cho tôi nhìn vào đôi mắt màu đen của cô ta: “Anh nhìn kỹ một chút, 48 giờ em chưa được ngủ rồi.”
“Vậy em đi ngủ đi.”
“Em muốn anh ngủ với em.” Cánh tay của cô ấy liền bò đến.
“Em vừa mới nói, anh không phải là lưu manh.” Tôi nói.
“Anh yên tâm, đây chính là giao dịch,” Tưởng Giảo nói, ‘Không cần phải trả giá bằng tình cảm. Anh là người đàn ông duy nhất đáng giá được giao dịch với em, hiểu chưa?”
“Giao dịch cái gì?” Tôi hỏi cô ta.
“Thoải mái.” Cô ta dập tàn thuốc, nói: “Thoải mái của em, giao dịch với thoải mái của anh. Huống chi, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, phải không?”
“Tưởng Giảo.” Tôi muốn đẩy cô ta ra.
“Gọi em là Nhã Hy.” Cô ta cũng không buông tôi ra. Trong đầu của tôi thật hỗn loạn, tôi muốn nghiêng đầu tránh xa, cô ta dùng sức kéo đầu tôi lại, gằng từng tiếng nói: “Hứa Soái, em không cần anh trở thành lưu manh, anh thuộc xã hội thượng lưu, em biết anh không cam lòng sống cuộc sống hiện tại, em có thể giúp anh, tin em đi.”
“Em sẽ hối hận.” Tôi nói.
“Hối hận rồi nói sau.” Cô ta thì thầm bên tai tôi. Tôi ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta, là mối tình đầu năm mười bốn tuổi của tôi, là nữ ca sĩ sáng giá mới nổi danh, Tưởng Nhã Hy.
Tôi thề, tôi không yêu cô ta.
Một chút cũng không.