No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Lăng Hề Hề
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 509 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
"Ưmh......" Đối với chuyện gì xảy ra ở tiệc rượu, Lô Nguyệt Nguyệt chẳng nhớ gì, cho đến khi cảm thấy mình đang lắc lư, ý thức mới khôi phục một chút, mặc dù cô muốn thấy rõ ràng là cái gì, nhưng bởi vì say rượu mà hai mắt là một mảng sương mù, nhưng cái ôm này làm cô cảm thấy quen thuộc, cũng không bài xích cảm giác an toàn này.
Lô Nguyệt Nguyệt rất gầy và nhẹ, nhưng đối với Lăng Thiệu mà nói, vẫn có chút nặng, anh cắn răng ôm Lô Nguyệt Nguyệt vào trong xe, quản gia đứng bên cạnh đã sợ hết hồn, vội đi tới đỡ anh, "Thiếu gia, người không sao chứ? Cần tôi giúp gì không?"
Lăng Thiệu trừng mắt với quản gia một cái, chẳng lẽ chuyện này anh không làm được, còn nhờ người khác tới giúp?
Anh cẩn thận đặt Lô Nguyệt Nguyệt ngồi một tư thế thoải mái, mình mới ngồi xuống, "Lái xe tới nơi Nguyệt Nguyệt ở, thuận tiện mua một ít thức ăn."
"Vâng" Anh sờ sờ đầu Lô Nguyệt Nguyệt, trên mặt đều là mồ hôi.
Từ trong túi của mình, Lăng Thiệu lấy khăn tay ra, đem mồ hôi trên mặt cô lau sạch, sau đó đem khăn tay gấp lại, thả lại vào túi, vẫn cẩn thận, tỉ mỉ như cũ.
Quản gia đưa Lăng Thiệu cùng Lô Nguyệt Nguyệt về chỗ ở của cô, quản gia quan tâm, muốn giúp một tay; nhưng Lăng Thiệu vung tay lên, kêu quản gia trở về, quản gia có chút không yên lòng, một người say đi đứng không vững, một người có thân thể không tốt, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Lăng Thiệu có chút tức giận, nhưng anh hiểu, quản gia đang lo lắng cho anh, kìm nén tâm tình của mình, anh lạnh nhạt nói:"Nếu như có chuyện, tôi sẽ tìm ông, ông trở về đi."
Quản gia vẫn rất lo lắng về thân thể của Lăng Thiệu, nhưng dưới cái nhìn đe dọa của anh, ông không thể làm gì khác hơn là lái xe trở về.
Lăng Thiệu cố hết sức ôm Lô Nguyệt Nguyệt về phòng, đặt cô trên giường, anh ngồi ở đầu giường, khẽ thở ra một hơi, ngày thường cô không dùng son phấn, hơi thở học sinh rất nồng; mà hôm nay, bởi vì tiệc rượu, cô đeo trang sức trang nhã, còn đem tóc vén lên cao, bởi vì uống chút rượu, sắc mặt của cô có chút đỏ, cô thật xinh đẹp, bờ môi được cô son bóng mà trắng nõn nà, dưới ánh đèn thật mê người.(3T: Taz nghi có cái vụ say rươu là loạn a!!!)
Ánh mắt nhìn chằm chằm cô, Lăng Thiệu nhịn không được mà vươn tay ra, vuốt da thịt tinh tế của cô, nhìn lông mi tinh tế của cô, làm anh nhịn không được mà đem đầu đưa tới, anh muốn hôn cô, cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng anh còn chưa hôn, Lô Nguyệt Nguyệt đã trở mình một cái, cả người co rúc lại, cúi đầu rên rỉ cái gì đó, nghe không rõ ràng.
Tay Lô Nguyệt Nguyệt không tự chủ được mà bắt đầu cởi nút áo mình ra, Lăng Thiệu vội che ngực của cô thay cô; tay của cô lại đi xuống, cởi quần jean trên người mình xuống, trong miệng lầm bầm: "Nóng, ưmh, nóng quá......"
Lăng Thiệu chỉ cảm thấy sau ót có giọt mồ hôi rơi xuống, anh đè lại cô, ngăn cản hành động không tự chủ được của cô, nhưng bất chấp sự ngăn cản của anh, Lô Nguyệt Nguyệt như muốn hành hạ anh; làm Lăng Thiệu có chút nóng nảy, trên trán cũng toát mồ hôi.
Lô Nguyệt Nguyệt uống rượu say, hoàn toàn đi mất ý thức, cô cũng không hiểu được nỗi khổ tâm hiện giờ của Lăng Thiệu, cố gắng giùng giằng, bởi vì khó chịu nên rên rỉ, kêu nóng, muốn cởi quần áo trên người; không biết giằng co bao lâu, đợi đến khi Lăng Thiệu phản ứng kịp, cúc áo đã bị cô cởi ra, áo sơ mi mở rộng ra, áo lót màu hồng lộ ra ngoài, ngay trước mắt anh, cổ cũng có màu hồng nhạt, da thịt nhẵn nhụi, trắng mịn.
Quần jean bị cô tụt xuống đầu gối, bắp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài không khí, Lăng Thiệu trợn to hai mắt, không dám tin tưởng mình gặp chuyện như thế này: trong khoảng thời gian ngắn, một đốm lửa từ hạ thân của anh bắt đầu bùng lên, cái nóng lan tỏa quanh thân của anh, anh cũng không hiểu cảm giác này là cái gì, vừa hưng phấn vừa kích động, lại phải cố gắng kìm nén đến khó chịu.
Lăng Thiệu còn đang nghĩ mình muốn làm cái gì, thì Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu khóc, khóc ríu rít, dùng tay che đầu, kêu: "Đau, đau......"
Lăng Thiệu không để ý đến cảm giác của mình nữa, nhéo gương mặt của cô, "Để cho em đau! Bị người ta chuốc nhiều rượu như vậy, cũng không biết gọi điện thoại kêu anh tới!" Lăng Thiệu đau lòng trách mắng cô mấy câu, không biết làm sao, anh đành đứng dậy đi rót nước nóng cho cô.
Cho tới bây giờ, Lăng thiếu gia đều được người hầu hạ, nói chi đến việc phục vụ cho người khác như bây giờ? Trong nhà không có nước nóng, anh phải đun nước, bận rộn một lát, cầm một ly nước được mình thổi nguội cho Lô Nguyệt Nguyệt uống..., nhưng Lô Nguyệt Nguyệt mới uống vài hớp, sau đó ói ra.
Lăng Thiệu nhìn những thứ dơ bẩn kia, sắc mặt tái nhợt, anh thích sạch sẽ, phải nói là rất thích sạch sẽ, nhưng bây giờ anh không có biện pháp; ảo não vỗ vỗ đầu mình, nhìn chằm chằm Lô Nguyệt Nguyệt đang ngủ mơ mơ màng màng, anh tức giận, lại ngắt gương mặt của cô, "Ngày mai anh thay em đi dạy dỗ bọn họ, nhưng mà phải dạy dỗ em một chút."
Lăng Thiệu cũng không có biện pháp, đây là bạn gái của anh nha! Anh phải thay cô dọn dẹp sạch sẽ một chút, anh cau mày, cúi đầu xử lý, đem quần áo đã bẩn bỏ vào trong sọt, rồi kéo cô tới phòng rửa tay, lau chùi thân thể cho cô.
Vừa mới bắt đầu, Lăng Thiệu không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn giúp cô sạch sẽ, nhưng trong nháy mắt, tay đè lên địa phương mềm mại kia của cô, anh dừng lại, mắt vừa nhìn thấy, mắt không dời đi được, da của cô bị hơi nước bốc lên mà trở nên hồng một mảng, rất đẹp.
Lăng Thiệu không biết mình đang suy nghĩ gì, vẩy nước tạt lên thân cô; nhưng ngay sau đó, lại chịu không nổi, anh tỉ mỉ nhìn cô, da cô rất tốt, trắng nõn.
Thật không ngờ, thân thể cô nhỏ gầy, vóc người cũng rất tốt, ngực cô đầy đặn lại mềm mại, eo ếch rất nhỏ, cái mông cũng rất đầy đặn, ánh mắt của anh hạ xuống, sau đó, anh có chút cảm giác tội ác, đem lý trí vứt đi, trong lòng của anh đang đánh trống, rất mâu thuẫn, tầm mắt luôn chuyển động trên người cô.
Vừa lúc đó, Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu rên rỉ, tay không ý thức được đặt trên huyệt thái dương của mình, hơi thở mong manh mà kêu đau; Lăng Thiệu thở dài một cái, sắc mặt rất kém, ngày mai nhất định khiến cho bọn họ khó coi, dám làm Nguyệt Nguyệt đau như vậy!
Anh nhu huyệt Thái Dương thay cho cô, nhu xong, lúc này Lô Nguyệt Nguyệt mới không khóc, không làm khó, từ từ ngủ mất, phát ra tiếng hít thở đều đều; Lăng Thiệu thở phào nhẹ nhõm, sợ cô ở trong nước quá lâu sẽ bị cảm lạnh, nên lau khô người cô, rồi ôm cô đặt trên giường.
Làm xong tất cả, Lăng Thiệu mệt mỏi thở hồng hộc, cảm thấy choáng váng một chút, chờ anh khôi phục ý thức, thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy; Lô Nguyệt Nguyệt đá văng chăn ra, ngực lộ ra không khí, môi đỏ mọng khẽ nhếch, rõ ràng là một bộ dạng rất thuần khiết, nhưng chọc người khác nhào tới ăn hết cô.( 3T: Há há…chị này chỉ sợ thiên hạ không loạn)
Trong nháy mắt, Lăng Thiệu cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, tầm mắt chăm chú nhìn cô, anh từ từ tới gần cô, ngồi bên cạnh cô, tay run lẩy bẩy đưa tới, cầm một bên ngực của cô, đặt ở trong tay vuốt vuốt; chưa bao giờ anh làm chuyện như vậy, lúc này, xúc cảm trong tay anh làm anh rung động, anh nghe được mấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề......
Đột nhiên, anh nghe Lô Nguyệt Nguyệt "Ưmh" một tiếng, dường như cô đang vui thích, Lăng Thiệu dừng lại, bộ dáng như vậy, cô rất vui vẻ?
Ngón tay dịu dàng của Lăng Thiệu vẽ vòng tròn trên ngực cô, móng tay của anh rất ngắn, không làm đau cô, một tay vỗ về, chơi đùa cô, rồi cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, từ vẻ mặt của cô để biết nhận xét của mình là đúng hay sai; lông mày cô nhẹ chau lại, môi khẽ mở ra, phát ra một tiếng rên khẽ. Anh nghĩ thầm, học tập kỷ xảo trong sách, cũng không tệ lắm.
Sủng Em Đến Nghiện Sủng Em Đến Nghiện - Lăng Hề Hề