Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Winegardner
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Dịch giả: Lê Quang Minh
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ụ cười đó làm hắn nghĩ về cô gái mà hắn đã cưới, cô gái có nụ cười thánh thiện. Người phụ nữ ấy không bao giờ cười ghê sợ như vậy.
Cái chết của Judith Buchanan xảy ra ở Peoria. Nó trở thành một trong những vụ giết người điển hình như logic bình thường của cuộc sống. Nó có đủ bốn nhân tố để tạo thành một vụ án. Nó liên quan tới ngoại tình. Nó có những chính trị gia đầy tham vọng đứng đằng sau để diễn kịch. Có những kẻ tâm thần được cho là có tội nhưng bằng cách nào đó lại thoát án. Quan trọng hơn, nạn nhân là một cô gái tóc vàng rất xinh đẹp (thông tin rằng cô nhuộm tóc là hoàn toàn không có căn cứ), một người đối với công chúng còn là một bí ẩn để họ có thể đưa ra những đồn đoán, suy luận về cái chết của cô.
Vỉa hè bên ngoài căn nhà mà Judith Buchanan bị giết lúc nào cũng chật cứng người và phủ đầy hoa viếng (người bán hoa đã già ở tầng một luôn lẩm bẩm mỗi đêm để cầu mong nhiều người đặt hoa hơn nữa). Thỉnh thoảng, những vị bộ trưởng theo đạo Công giáo mặc áo không có tay đến đây để ca thán về tội ác gây ra với cô. Nhưng hầu hết mọi người đến khu vực này để ôm nhau, tuôn ra những giọt nước mắt cá sấu rất thích hợp với những đoạn phóng sự sướt mướt trên truyền hình. Thỉnh thoảng những người này mang theo những tâm poster rẻ tiền có hình của Judith Buchanan (được bán ở những tiệm lưu niệm quanh New York). Những tấm poster này có mặt cách đây mười năm và là thứ mà cô luôn mang theo trong mỗi lần thử vai diễn. Bất kỳ sự hưởng ứng nào đối với những bức tranh biếm họa này - tung hô khuôn mặt của người phụ nữ mà đầu cô ta đã bị bắn nát bét - có vẻ đã không còn tồn tại trong dân chúng Mỹ, có lẽ những châm biếm kiểu này đã trở nên quá phổ thông. Dần dà những người la hét, hiếu kỳ còn mang theo những bức ảnh điều tra được gửi nặc danh tới Sở cảnh sát New York, văn phòng FBI, tòa án công lý, vài tờ báo có tiếng cũng như lá cải. Việc Judith Buchanan bị bắn xảy ra ở ga tàu điện ngầm Milwaukee, trong bộ quần áo được đặt may tươm tất - cô nằm lẻ loi một mình, xung quanh là đám đông hiếu kỳ - có lẽ trở thành một trong những bức ảnh khá phổ biến. Đôi lúc, có người mang theo tấm ảnh đứa con thiểu năng của cô, Philip, người mặc dù đang phải chịu những tai ương của chính bản thân và cái chết thương tâm của cha mẹ mình, lúc nào cũng nở nụ cười ngô nghê trước camera.
Bên ngoài căn nhà Tom Hagen sông, Al Neri đã cử rất nhiều sĩ quan cảnh sát mặc thường phục - những người đã ra khỏi ngành hoặc đã nghỉ hưu - canh gác. Mặc dù vậy, ngõ cụt này lúc nào cũng chật kín những người tò mò, từ người dân tới lũ báo chí. Hàng ngàn thước phim đã được quay, và hầu hết trong đó đều có hình ảnh những chiếc xe cửa kính đen thui xuất hiện từ dưới gara của tòa nhà và nhả khói biến mất. Sáng sớm, khi Neri chuẩn bị đi làm, lúc nào cũng có vài tên hề đang ngửa mặt lên và chỉ trỏ tầng trên cùng của tòa nhà.
Vụ việc kéo dài vài tháng liền, tốn rất nhiều tiền của, tạo ra những ngôi sao mới nổi, giúp báo chí bán được hàng triệu bản in, giành được những hợp đồng sách báo cũng như tin tức tivi, là nguồn cơn của những cuộc tranh cãi trong các hiệu cắt tóc hay spa làm đẹp. Tất cả những điều này chỉ để bắt giữ một người duy nhất.
***
Khi bị yêu cầu phỏng vấn, Tom Hagen, dĩ nhiên không nói gì cho đến khi luật sư của mình xuất hiện. Luật sư mà hắn thuê là Sid Klein, nổi tiếng với vai trò luật sư trong Quốc hội trong những phiên điều tra chống lại chủ nghĩa bài cộng sản. Hagen ngưỡng mộ Klein từ lâu và đã trưng dụng người này làm luật sư riêng của mình để phòng trường hợp bất trắc. Không có ai ở ngoài kia có thể dã man, đầy tham vọng như Klein. Việc bảo vệ những kẻ được coi là có liên hệ với cái gọi là Mafia đã trở thành một trong những đặc sản của Sid Klein. Cả nhà Barzini và nhà Tattaglia - cũng theo bước Hagen - thuê Klein làm luật sư riêng của mình.
Có vẻ như bọn cảnh sát không nắm được nhiều thông tin. Họ muốn moi ra được chút ít gì đó từ khẩu súng ba mươi hai li, một khẩu Ruger, mà họ tìm thấy được ở hiện trường. Nó đã được bắn ba lần, và ai đó đã lau chùi nó cẩn thận. Một tay thám tử nói:
- Chúng tôi có bằng chứng chứng minh rằng khẩu súng thuộc về một người tên Richard Antony Nobilio.
Ritchie tham gia đường dây ở Lewis Burg trong âm mưu chống lại luật cấm buôn bán ma túy của liên bang.
Klein nói:
- Đây có phải là vũ khí giết người không?
- Ở thời điểm này thì chúng tôi chưa chắc chắn điều gì cả. Klein và Hagen ngay lập tức hiểu ra:
- Có nghĩa là không.
- Ông Nobilio là một cộng sự của các ông, phải không? Hagen và Sid Klein thì thầm và Hagen tự trả lời:
- Đúng vậy. Tôi có tham gia làm ăn với Nobilio
- người đã giúp trả những khoản nợ của xã hội và cũng tham gia vào dàn nhạc của nhà thờ. Tôi là cộng sự của ông ta trong vài dự án đầu tư. về phần khẩu súng, tôi biết một số thông tin có lợi cho các ông để tiết kiệm thời gian quý giá. Bà Buchanan muốn có một khẩu súng để tự vệ. Bà ta thường xuyên đi lại với vai trò là người đưa thư trong vài công việc mà tôi chịu trách nhiệm. Tôi không biết gì về súng ống cả. Vậy nên, khi bà ta muốn chọn mua súng, tôi giới thiệu đến người bạn yêu quý Richard Nobilio của tôi, người có niềm đam mê lớn lao với súng ống. Anh ta định sẽ ghé tới đây vào chiều nay và giúp đỡ. Tôi không chắc khẩu súng mà các ông tìm được có phải là khẩu mà anh ta đưa cho Buchanan hay không, nhưng tôi biết lẽ ra anh ta nên kiếm khẩu gì đó nhỏ hơn, dễ sử dụng hơn cho một quý bà. Một khẩu hai mươi hai li chẳng hạn.
- Không ai coi sự an toàn của phụ nữ là trên hết lại chọn khẩu hai mươi hai li cả.
Đúng rồi, Hagen nghĩ. Chính xác. Hắn định trả lời nhưng Klein chặn miệng hắn lại. Klein nói:
- Tôi nghĩ ngài chỉ được phép hỏi, thưa thám tử. Không phải là những lời buộc tội.
Tay thám tử cười khẩy:
- Đúng vậy, chỉ được hỏi, liệu ông Nobilio có lý do gì để hãm hại bà Buchanan không? Hagen nói:
- Hoàn toàn không. Sid Klein cười lớn.
- Tôi không có ý bảo các ngài nên tiến hành công việc của mình như thế nào - sự thật là tôi rất cảm ơn điều này. Cha tôi từng là một cảnh sát, ông biết đây, một trong những người Do Thái duy nhất ở trong lực lượng vào những ngày đó. Nếu như khẩu súng là của ông Nobilio, nó không gợi mở cho ông điều gì sao? Có kẻ nào dại đến mức để lại khẩu súng ở hiện trường để dễ dàng bại lộ chân tướng? Khẩu súng để ở đó, ông không nghĩ rằng, nó sẽ vạch lưng Nobilio ra ư? Chưa kể là cộng sự của ông ấy, ông Hagen đây? Tôi nghĩ chúng ta có thể nói rằng, những gì diễn ra ở hiện trường thực chất là một kế hoạch hoặc một bằng chứng giả được ngụy tạo.
Một thám tử hỏi:
- Bằng chứng giả? Ôi Chúa ơi. Ông đang lôi ra mấy thứ rẻ tiền của bọn luật sư đấy à? Klein nói sau khi im lặng một lúc, y nhướng lông mày trông giống hệt con robot:
- Rẻ tiền? Tôi nghĩ rằng khi ông Hagen trả tiền cho tôi, ông ấy sẽ nghĩ rằng tôi rất rẻ chứ không hề đắt. Và tôi chắc chắn không cần phải nói cho ông chi tiết những quy định của đất nước này, vì nó chắc chắn không phải là trò rẻ mạt của lũ luật sư đâu.
Klein đã làm tên thám tử ngạc nhiên bối rối bằng cách tấn công vào chủ nghĩa bài Do Thái của hắn. Dù bất kỳ hoàn cảnh nào, Hagen cũng cảm thấy thích thú với cách làm việc của Sid Klein.
Một thám tử khác định lên tiếng, nhưng Klein ngắt lời và quay lại nói với người đầu tiên:
- Đấy là khẩu súng của bà ta, phải không? Làm thế nào bà ta có thể lau chùi vân tay trên khẩu súng đó được? Tại sao mấy tên sát nhân lại lo sợ điều này?
Thám tử nói, rõ ràng đang giả vờ:
- Tôi không biết. Ông nói đi. Klein giơ tay lên:
- Tôi không thể! Tất cả những gì tôi có thể nói lúc này chỉ là những câu hỏi. Đây là điều mà chúng ta phải suy nghĩ, tôi đoán nó sẽ rất thú vị đấy.
Khi cuộc hỏi cung kết thúc, cảnh sát dể Hagen đi, nhưng yêu cầu hắn không được đi đâu quá năm khu vực ở New York cho đến khi nhận được thông báo khác. Hagen nhìn Klein, Klein nhắm mắt và khẽ lắc đầu.
Một đám phóng viên đang đợi họ. Một người hét lên:
- Ông Hagen! Tại sao một người đàn ông vô tội phải thuê Sid Klein làm luật su?
Hagen định trả lời, nhưng Klein - như một cầu thủ ở trước gôn số ba chạy cắt mặt một điểm ném bóng - tiến lên phía trước. Klein nói:
- Đấy là một điều đáng buồn. Trong thế giới tàn bạo và bất công này, chỉ có trẻ em là vô tội. Không có khái niệm người lớn vô tội. Đó là một phép nghịch hợp, hơn nữa những người vô tội thuê tôi vì nhiều lý do khác nhau. Và tôi có thể nói rằng, ngài Hagen đây là một trong những khách hàng đó.
Hagen đã từng là đại biểu Quốc hội bang Nevada trong khoảng sáu tháng, được bổ nhiệm để nắm giữ một nhiệm kỳ của người bị chết vì ung thư. Cách sử dụng cụm từ đại biểu Quốc hội của Klein đã được tính toán rất kỹ. Thậm chí mọi hơi thở của y cũng được tính toán. Sự ngắt nghỉ, điệu bộ cử chỉ, thậm chí cả cái nháy mắt cũng được lập trình như robot. Klein tiếp tục:
- Ngài Hagen có mặt ở đây chỉ để phụng sự tổ quốc. Chúng tôi rất hy vọng rằng, những kẻ chịu trách nhiệm cho hành động tàn ác này sẽ bị đưa ra ánh sáng. Các ngài biết đấy, bà Buchanan là một nhân viên tận tụy của công ty mà ông Hagen là thành viên Hội đồng quản trị. Bà ấy sẽ được ghi nhớ suốt đời. Sự tiếc thương của chúng tôi cũng xin được gửi tới gia đình bà. - Klein cúi đầu - Cảm ơn các vị.
AI Neri - người chưa từng thấy ở xung quanh có nhiều cớm đến vậy kể từ khi y cũng từng là một trong số họ - điệu bộ như thể một cầu thủ đứng ở sát biên và dẹp lốì cho Hagen lên chiếc xe đang đợi ở vỉa hè. Nó phóng đi mất hút.
Hagen không tỏ ra một chút nào thương tiếc.
Tại sao lại là hắn? Hắn chẳng liên quan gì tới vụ giết người này cả. Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì? Không gì cả. Không gì cả, trừ việc lao vào thứ mà hắn đã dành nửa cuộc đời mình để làm: kiểm soát những tổn thất (một nửa còn lại là dành cho việc thương thuyết). Hagen thực ra cũng có một chút tiếc thương, dù ít dù nhiều, về những thứ khác nhau - hắn không phải là kẻ sắt đá, ngược lại hắn tin mình là người có trái tim nóng - nhưng đây chẳng phải việc của mọi người mà chính là công việc hắn phải tự giải quyết.
Không ai nói gì cả. Khi chiếc xe đậu trước văn phòng của Klein, Klein vỗ lên đầu gối Hagen và đi ra ngoài. Hagen gật đầu biểu lộ sự cảm kích. Neri vòng ra sau ngồi với Hagen, kéo tấm vách lên để tài xế không nghe họ trò chuyện. Chiếc xe không phải là chiếc Limousine, nhưng Neri đã chỉnh sửa để nó không khác gì Limousine thực thụ. Thậm chí nó còn có cả kính chống đạn. Nó là một trong những chiếc xe ở cửa hàng của Momo Barone trên phố Bergen, trước đây từng làm một số việc hợp pháp, bây giờ được trưng dụng vào những công việc như thế này. Hagen nói:
- Thật tệ sau khi tôi đi khỏi, phải không? Neri cắn môi:
- Cũng không tệ lắm.
Có nghĩa là rất tệ, Tom hiểu.
- Bọn cớm không...
- Không. Chúng rời đi ngay khi ông đi khỏi.
Mike cố gắng thông báo vài thông tin làm ăn và tổng kết mọi thứ. Nhưng từ những gì tôi.quan sát được, những kẻ khác đều cảm thấy sốt ruột, nhất là vấn đề an ninh, hầu hết mọi người đi khỏi sau đó, vậy nên ông không bỏ lỡ điều gì quan trọng đâu. Trừ phi ông muốn xem cảnh ông trùm lôi Eddie Paradise ra ngoài và sạc cho gã một trận.
Hagen gật đầu.
Họ đi quãng đường còn lại về nhà mà không nói lời nào.
Cô ấy đã chết. Không thể nào. Judith đã đi xa. Như chiều hôm qua, cô có nguy cơ bị giết chết, ít nhất là hai lần, nhưng kỳ lạ thay, lại vẫn sống sót. Tom không muốn nghĩ về cô. về Judith Buchanan, người đã chết, đã bị sát hại. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và cố tập trung.
Nỗi sợ lớn nhất của Tom Hagen không phải là việc hắn bị qui kết liên quan tới vụ giết người, mà bởi hắn có quá nhiều thứ sau lưng mình, quá nhiều đường dây mà hắn phụ trách, và mọi thứ sẽ sụp đổ vì một tội ác mà hắn không gây ra. Nỗi sợ lớn nhất mà vụ giết người ảnh hưởng tới Theresa. Làm sao cô có thể chịu nổi.
Bất kỳ điều gì, lúc nào cũng có những sự thật phũ phàng được đưa ra ánh sáng. Cái gì, như thế nào và bao lâu? Đấy vẫn là một ẩn số và sẽ nằm im trong một thời gian. Dĩ nhiên Tom sẽ có cuộc nói chuyện đầy khó khăn với vợ. Hắn cũng cần phải nói chuyện với Bố già nữa. Khi đến nhà, hắn và Al cùng đi vào thang máy. Tom không do dự, nói:
- Lên tầng áp mái.
Al gật đầu. Những điều này phải được vợ, con và thậm chí mẹ của hắn biết. Tom Hagen chưa bao giờ thề độc, nhưng hắn biết điều này. Chẳng có thằng đàn ông nào giữ lời thề của mình cả.
Tom hỏi trong lúc thang máy đi lên:
- Anh có biết kẻ nào chỉ điểm cho bọn cớm không? Làm sao mà chúng biết tôi đang ở đâu vào thời gian đó.
Neri lắc đầu:
- Trừ khi có ai đó cung cấp thông tin cho chúng ta, còn không sẽ khó mà biết được. Tom hỏi:
- Anh nghĩ sao?
- Có quá nhiều khả năng. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là nó liên quan tới một tên cớm. Có rất nhiều tên trong lực lượng cảnh sát có cái nhìn khác biệt với chúng ta, nhưng chỉ cần một vụ giết người xảy ra, đặc biệt liên quan tới phụ nữ da trắng, mọi chuyện sẽ khác hẳn. Nếu đó là một tên cớm, chúng ta sẽ không bao giờ biết được đó là ai, chúng ta sẽ không thể trả thù. Nhưng tôi đang bắt đầu suy nghĩ đến tất cả những người có mặt ở hiện trường - khoảng bốn mươi gì đó, theo như tôi đếm lúc đó. Ai mà biết được những gì họ nói về đêm hôm ấy họ đang ở đó là đúng hay không? Có bao nhiêu kẻ trong những Gia đình khác biết được khi nào và ở đâu buổi gặp mặt diễn ra? Có bao nhiêu kẻ trong số đó muốn nhân cơ hội này để đục nước béo cò? Anh, Bô” già, toàn bộ tổ chức, những kẻ muốn làm chúng ta bẽ
mặt như từng xảy ra với nhà Cuneo? Tôi cũng không nghĩ rằng đó là một người trong nhà chúng ta. Nếu không, chỉ có thể là tên phản bội đó. - Ý chỉ Nick Geraci - Mặc dù vậy, anh hỏi tôi, thì thằng khốn đó cũng nhận được quá nhiều danh tiếng rồi.
Tom hỏi:
- Nhưng nếu phải cá cược thì anh nghĩ sao? Al nhún vai:
- Là cảnh sát. Chúng ta có lẽ sẽ chẳng biết được kẻ đó là ai. Cửa thang máy mở ra.
Lúc đó là gần ba giờ sáng, nhưng đèn trong phòng Michael vẫn sáng.
***
Tom nói với theresa rằng những người đó muốn làm hại gia đình, nhưng chúng sẽ không bao giờ thành công. Họ đang ở trong phòng ngủ, đằng sau cánh cửa khóa trái.
Cô ngồi trước mặt hắn, nức nở, khóc lóc. Theresa là một phụ nữ cứng rắn, nhưng hoàn cảnh này làm cô không thể nào chịu được.
Khi hắn nhấc cô lên, cô nhổ vào mặt hắn và gọi hắn bằng cái tên bẩn thỉu. Hơi thở cô bắt đầu
gấp.
Cái nhìn trong ánh mắt Theresa không phải là của cô. Cũng không phải của con người. Đó là cái
nhìn của một con thú bị thương và đang gặp nguy hiểm.
Tom nén mình để không phản ứng lại. Hắn đáp lại sự kích động của vợ bằng sự im lặng.
Thực tế hắn cảm thấy thoải mái. Chẳng có gì mà cô ấy đang làm có liên quan tới điều này. Cô ấy chắc hẳn sẽ không chỉ là giận dữ nếu chỉ liên quan tới vụ giết người.
Tom nói với Theresa những lời buộc tội là dối trá, tất cả đều là dối trá.
Hy vọng lóe lên trong mắt cô, nhưng sau đó cô tát hắn, rồi bảo hắn để cô yên. Hắn hy vọng rằng cô sẽ tỉnh táo trở lại, rồi mọi chuyện sẽ lại ổn thỏa.
Những lời buộc tội không phải tất cả đều là giả dối. Dĩ nhiên rồi. Chỉ có những lời buộc tội liên quan tới vụ giết người. Nhưng có lẽ hắn hơi quá lời khi nói rằng tất cả đều không phải là sự thật. Hắn đã quá chú ý tới phản ứng của vợ thay vì những lời mình nói.
Dấu vân tay của Hagen xuất hiện ở khắp căn hộ của Judith Buchanan, nơi cô bị giết và cả căn hộ của cô ở Las Vegas. Điều này thật tệ, nhưng nó không có nghĩa lý gì với vụ việc này. Trong phiên tòa, một người có thể bị phát hiện ngoại tình và có thể bị buộc tội. Nhưng với một phiên xét xử thật sự, kết tội một người ngoại tình là rất khó khăn. Ở tòa, chống lại Sid Klein ư? Quên nó đi.
Nhưng không chỉ dư luận cảm thấy những dấu vân tay này là có ý nghĩa. Theresa mang hai đứa con gái cùng con chó của mình - Elvis tới sống cùng cha mẹ cô ở New Jersey. Cô đã từng làm điều
này trước đây, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng, cô lại phải làm lần nữa, mà nguyên nhân lại là một người đàn bà. Tom không điên lên vì ý nghĩ của vợ, hắn hiểu và ủng hộ quyết định của cô.
Ngay sau đó, người phát ngôn của Sở cảnh sát thông báo một số lượng lớn bằng chứng được đưa ra chứng minh mối quan hệ bất chính của ông Hagen và bà Buchanan. Một bức ảnh buộc tội hai người đã được gửi đi, nặc danh, tới một trong những tòa soạn báo ở New York và được in lại trên tất cả các báo toàn nước Mỹ.
Không lâu sau đó, Theresa đã lấy hầu như toàn bộ hành lý của cô và đồ đạc của con mình chuyển tới căn nhà cô mua ở Florida. Cô đăng ký cho hai con học ở đây. Cô cầu xin Tom đừng liên hệ với cô, nói rằng cô nguyền rủa hắn mục ruỗng đến chết. Tom nói:
- Chắc là anh sẽ chết như thế đấy. Cô cười đau đớn và gác máy.
Nụ cười đó làm hắn nghĩ về cô gái mà hắn đã cưới, cô gái có nụ cười thánh thiện. Người phụ nữ ấy không bao giờ cười ghê sợ như vậy. Tom phải đối mặt với điều này: sự cay đắng trong nụ cười, sự tức giận và hoài nghi, niềm tin, tất cả đều đã mất vì hành động sai lầm của hắn.
Hắn sẽ phải tìm ra chân tướng sự việc, hắn tự nhủ. Hắn chắc chắn sẽ tìm ra.
Tim hắn bắt đầu quay cuồng, nhưng một lúc sau, nó cũng bình tâm trở lại. Hắn ngồi ở chiếc bàn trong bếp, nhìn chăm chú vào điện thoại, cô đơn trong căn phòng rộng mênh mông. Nhấp ngụm rượu Crown Royal bỏ đá trong chiếc ly méo mó mà đứa con Gianna làm cho hắn. Hắn đứng dậy để lấy thêm đá, nhấc điện thoại và gọi cho Frank ở New Haven. Hắn để chuông rung một hồi lâu, nhưng không có ai nhấc máy. Hắn gọi Andrew ở trường Notre Dame, nhưng khi nghe giọng của con trai, hắn không nghĩ ra được điều để nói. Andrew nói:
- Ba à?
- Làm sao con biết là ba?
- Không ai gọi cho con mà không nói gì cả.
- Có ai từng làm như thế à?
- Ba khỏe không?
- Con đã nói chuyện với mẹ chưa?
- Rồi ạ. Mỗi ngày. - Andrew là đứa con Theresa yêu mến nhất, được coi như một của quý - Mẹ nói rằng ba sẽ gọi điện. Ba đang say đấy à?
Làm sao đứa trẻ ở độ tuổi này lại nói ra một câu đầy khôn ngoan đến vậy!
- Ba uống rượu à?
- Ba có uống đâu. Ba con chết vì uống rượu quá nhiều từ lâu rồi.
- Chúa ơi, ba không chết ngay được đâu, ba sẽ phải sống đủ lâu để thấy rằng mọi thứ không chỉ
có màu trắng và màu đen như con từng nghĩ đối với cái thế giới này.
- Chúa ư? Trường học thế nào con?
Andrew trêu cha mình và nói huyên thuyên một hồi. Tom hỏi:
- Con biết điều gì đang xảy ra ở đây chứ? Đây là chuyện của mấy ông già, phải không? Chỉ là một chút quấy rầy thôi mà.
- Con tin ba.
Andrew nói bằng một giọng chắc nịch, như một lời xá tội. Khi Andrew lần đầu tiên nói đến việc muốn trở thành giáo sư, Tom rất lo lắng bởi vì nó là cậu công tử rơm và việc được mẹ nuông chiều sẽ khiến nó trở thành một người sống ở trên mây giống cách mà Carmela đã làm với Fredo tội nghiệp. Nhưng giờ Tom đã nghĩ đến một điều khác. Những gì Andrew nghĩ, hắn cho rằng là để chuộc lại lỗi lầm của cha mình.
Tom nói:
- Mọi chuyên sẽ qua thôi. Rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ nữa, tin ba đi, mọi thứ không như con tưởng đâu.
- Có nhiều thứ ở thiên đàng và mặt đất hơn những cuốn sách giáo lý, phải không ba?
- Thật vậy à?
- Đấy là từ tác phẩm Hamlet, ba ạ.
- Đấy chính là vấn đề của giáo dục. Con học những điều mới và quên rằng có những người củng như con đã từng ngồi ở chiếc bàn con đang ngồi hiện tại.
- Con yêu ba!
- Chúc con may mắn với kỳ kiểm tra sắp tới.
Tom gác máy. Hắn xoa mặt, rồi để những gì còn lại trong chai vào ly rượu. Tom nhớ Theresa và các con da diết. Điều này làm hắn muộn phiền, làm hắn đau đớn.
Tom nhận ra mình đã sai lầm thế nào. Những gì xảy ra với Theresa - nỗi đau đớn tột cùng trong nụ cười của cô - là những điều xảy ra với tất cả mọi người. Sid Klein nói đúng, không có người lớn vô tội nào cả.
***
Thời gian kéo dài nhất trong vụ việc này là lúc vận động những người hàng xóm đứng ra làm nhân chứng. Những thám tử điều tra vụ giết người được một phụ nữ thông báo đã chứng kiến những kẻ sát nhân đi ra khỏi tòa nhà. Bà ta lẽ ra đã đến trình báo sớm hơn, nhưng bà ta nghe được rằng những kẻ giết người là Mafia, nên bà ta rất lo sợ. Vào đêm giết người, bà ta dắt chó của mình đi dạo và thấy hai người đàn ông chạy ra khỏi căn hộ của Judith Buchanan, một người mang theo khẩu súng rất lớn. Hai người lên chiếc Plymouth đời cũ và lái đi. Lúc đó bà ta có nhìn biển số xe và khẳng định là vẫn còn nhớ. Người phụ nữ này là một nhạc sĩ có trí nhớ rất tốt. Có những lời đồn đoán khác về người phụ nữ
và làm thế nào mà thám tử tìm ra được bà ấy. Cũng có những phỏng đoán rằng câu chuyên bà ta kể có những lỗ hổng. Cho đến khi ra tòa, danh tính của bà ta vẫn trong vòng bí ẩn. Thậm chí giông chó mà bà ta đang nuôi cũng là tuyệt mật.
Cảnh sát điều tra biển số xe ô tô đó, và nó chỉ cho họ đến nhà của bà Robert Dantzler, một ngôi nhà tầm trung ở ngoại ô quận Queens. Chiếc Plymouth đậu ở trong gara, chiếc Corvette đời mới đậu đằng sau. Họ hỏi người phụ nữ trẻ rằng có thể nói chuyên với mẹ của cô được không. Nhưng hóa ra đấy lại là bà Dantzler, một cô gái hai mươi tuổi, mặt nhẵn nhụi trong bộ pyjama mỏng dính. Cô không hề lúng túng về sự hiểu nhầm này. Chồng của cô, một cảnh sát đã về hưu, là một thám tử tư và em trai của cô Vernon Rougatis, người đang “chuẩn bị tìm được việc”, đột nhiên đi đâu đó mà họ nói là đi làm ăn. Họ lấy đồ vội vã và gọi một chiếc taxi. Cô không biết khái niệm đi làm ăn có ám chỉ ý gì khác không. Tất cả những gì cô biết, đó là cô đã quá mệt mỏi với mấy trò vớ vẩn của chồng mình. Căn nhà lỉnh kỉnh đồ đạc: những thiết bị hiện đại, đồ nội thất, và một căn phòng đầy những con búp bê sứ đắt tiền. Sau đó, cô kể câu chuyện giải thích vì sao những con búp bê này lại giúp cô cảm thấy nhẹ nhõm. Bà Dantzler đã không thành công trong việc kiện những bức ảnh tố cáo chồng mình để được trả tiền thù lao mà những kẻ ăn cướp đã tung tin lên báo chí. Sau vụ việc đó, cô là khách mời thường xuyên của chương trình Joe Franklyn.
Toàn bộ tài sản trong nhà - chiếc xe Corvette mới cóng mới đi được tám mươi ba dặm - có vẻ vượt quá khả năng của Bob Dantzler, nhưng rõ ràng thứ bất ngờ nhất chính là một núi nợ nần của ông ta. Tầng hầm mới được hoàn thành là một phần của ngôi nhà, nhưng cô ta nói rằng cảnh sát sẽ không tìm được gì ở đây đâu. Bà Dantzler còn kể thêm rằng, ngoài chiếc vali, chồng bà còn mang theo chiếc túi rất lớn bên mình. Ông ta có một kho súng ở trong nhà - sáu mửơi mốt khẩu súng, đủ các loại, cũng như hàng trăm hộp đạn. Điều này khiến nhiều người nghi ngờ khả năng ông ta là kẻ giết người chuyên nghiệp cho Mafia, không đơn thuần là người đam mê súng ống và có quyền sử dụng súng.
Thông tin cá nhân của Dantzler - ông ta ở trong ngành hai mươi lăm năm, không có dấu hiệu hoặc tranh cãi nào liên quan đến băng đảng Mafia. Kể cả những cuộc phỏng vấn những người đồng nghiệp ông ta cũng vậy. Ông ta được coi là một cảnh sát mẫu mực, không giàu tham vọng. Đáng chú ý nhất là ông ta ly hôn rồi lại ly dị trong vài năm liền, cái cách mà chỉ những ngôi sao điện ảnh mới hay làm.
Nhiều giờ sau khi tìm kiếm trong nhà, người phụ nữ trẻ trong bộ quần áo pyjama, bà Bob Dantzler thứ năm, biết được rằng mình là người cuối cùng.
Theo một nguồn tin nặc danh, cảnh sát tìm thấy Bob Dantzler và em vợ trong một chiếc xà lan chở rác ở New Jersey, đã đậu vào bến nhưng chưa dỡ hàng. Cả hai bị bắn hai phát vào sau gáy và được cuộn trong tấm trải giường. Đạn dùng là bốn mươi lăm li, lớn hơn cỡ bình thường dùng để ám sát. Bóp của họ vẫn còn trong quần, không có axit hoặc vôi sống được dùng để đẩy nhanh tốc độ phân hủy. Đầu, chân và tay vẫn còn lành nguyên. Bất kể ai giết họ, rõ ràng muốn họ được phát hiện ra càng sớm càng tốt.
Cậu em vợ mang nhóm máu A - nhóm máu này chiếm 6% dân số Mỹ, là loại hiếm thứ tư cả nước. Nhóm máu của Judith Buchanan là 0+. Những mẫu máu khác tìm thấy ở hiện trường, rõ ràng đến từ kẻ sát nhân là A Điều này chứng minh rằng, dây chính là những kẻ giết người và cuộc điều tra nên chuyển hướng xem ai là kẻ thuê mướn chúng.
Sid Klein thông báo với nhóm phóng viên tụ tập bên ngoài văn phòng luật sư của mình:
- Đấy là điều quá dễ hiểu, rõ ràng rằng cái chết này không liên quan gì tới thân chủ của tôi. Rốt cuộc thì ông Hagen đây có lợi gì khi giết những kẻ sát nhân? Không gì cả. Không có bất kỳ mối ràng buộc, liên hệ nào giữa những người này với thân chủ tôi. Những kẻ sau lưng vụ việc sẽ thu được gì? Mọi thứ. Tôi nghĩ đã đến lúc phải nhìn xa hơn và cố tìm ra kẻ hoặc những kẻ đứng đằng sau hành vi mờ ám này.
Tuy nhiên, chiếc xà lan chở rác được dỡ xuống ở một trung tâm xử lý rác, cách không xa nơi Tom Hagen sống. Điều này không có nghĩa lý gì, vì rác đến từ khắp vùng Eastside - nhưng rõ ràng rằng, nó không được ổn cho lắm.
Còn về lời buộc tội rằng cảnh sát có bằng chứng chứng minh Judith Buchanan là người tình của Hagen trong khoảng gần mười năm, Hagen thậm chí còn trả những hóa đơn của mẹ con cô ta? Klein nói:
- Đó là một sự hiểu lầm. Đây là lỗi của những nhân viên kế toán, tất cả chỉ có vậy. Những khoản tiền mà các ông vừa hỏi thực chất là những khoản trợ cấp hợp pháp mà cô Judith được trả. Những khoản trợ cấp này được công ty mà ông Hagen làm chủ cung cấp, nhưng ông Hagen đóng vai trò là người ký kết chứ không phải là người đích thân thực hiện. Đây là một lỗi nhỏ, và nhân viên kế toán gây ra lỗi này đã bị sa thải. Anh ta thừa nhận trách nhiệm cho toàn bộ những lỗi lầm gây ra, tuy nhiên, anh ta sẽ phải thú nhận điều này trước tòa.
***
Có vẻ rằng tất cả những thông tin trong cũng như ngoài vụ án đều được biết đến. Và vụ bắt giữ sẽ diễn ra trong một ngày không xa.
Nhưng trái lại, điều này mãi vẫn không xảy ra.
Khi vụ điều tra tiếp tục, vài người quan sát thấy rằng những nhân viên thực thi pháp luật tham gia vụ án - đây là một vụ án phức tạp, từ bên ngoài nhìn vào, khó mà biết được ai đang thụ lý vụ án - có vẻ thích diễn kịch trước quần chúng hơn là giải quyết vân đề thực sự của vụ giết người.
Khả năng A: những thám tử của phòng cảnh sát New York ban đầu lẽ ra đã không bị thay thế nếu không bị một bài báo tiết lộ những bê bối trong quá khứ của tay thám tử này. Những công tố viên liên bang đe dọa tòa báo phải ngồi tù nếu phóng viên này không đưa ra được ai là kẻ đứng sau những nguồn tin nặc danh của anh ta. Tuy nhiên anh ta từ chối cung cấp. Vài năm sau, trong cuốn sách có tựa đề Hard Bitten đầy cảm động, anh ta khẳng định mình được một công ty quan hệ công chúng liên lạc, trụ sở công ty này ở Manhattan, sau đó đã sắp xếp để anh ta có một cuộc phỏng vấn với Eddie Paradise. Eddie cũng thừa nhận những thông tin chi tiết về nhiều khoản tiền mà vị thám tử này đã nhận được - từ Gia đình Corleone và những Gia đình ở New York khác. Tất cả những thông tin này đã được kiểm chứng.
Theo như cuốn sách, thời gian diễn ra vụ giết người, Paradise không biết rằng vị thám tử kia nằm dưới sự điều hành của bạn mình là Momo Barone. Hắn không biết rằng, người bạn tốt nhất của mình, Trâu Đất đang âm mứu chống lại hắn. Những kẻ đó sau này đều được đưa ra ánh sáng. Thời gian đó, cái cách mà Eddie Paradise nhìn mọi thứ chỉ là một mong muốn tìm được một cách thức dã man,
tàn nhẫn để trả thù vị thám tử kia, người được coi là mối đe dọa với nhà Corleone, một gã quá cao ngạo, tự hào về sự thông minh của bản thân mình. Một chương được bắt đầu như sau: Eddie Paradise bé nhỏ là tên đầu tiên tự thuê chính công ty quan hệ công chúng của mình. Ông ta cũng không phải người cuối cùng. Ớ chương sau, cuốn sách lần lượt nêu ra những sự kiện mà báo chí trước đây từng tiết lộ: Tất cả chỉ là một vở kịch. Tôi đã diễn xuất không được tốt lắm, nhưng tất cả cũng chỉ là một vai diễn. Lực lượng quân sự mà liên bang nắm trong tay chính xác đến từ văn phòng này. Có thể tôi hơi ngu ngốc, nhưng điều này đốì với tôi là có thật. Tôi là một người đàn ông có ba đứa con và một người vợ già phải chăm sóc, vậy nên chỗ mà tôi đứng phải chìa ra những lưỡi dao sắc lẻm. Tôi phải nhìn vào chính bản thân mình, nhưng sau đó tất cả những gì tôi nhìn thây chỉ là những bữa tiệc say sưa và nỗi sợ hãi tột cùng. Vậy nên, tôi vừa hoàn thành vai diễn của mình, như một người Mỹ yêu nước, dũng cảm thực thụ. Tôi đeo lên một khuôn mặt gan dạ, mất vài đêm ở trong tù, và khi tất cả sáng tỏ, tôi trở thành một anh hùng. Một thằng bé bán poster rong được nhắc tới trong cải cách hiến pháp lần đầu tiên. Vài năm sau, tôi dành được giải thưởng Pulitzer. Bất kỳ ai nói rằng đây không phải là một đất nước tuyệt vời, rõ ràng rằng họ không thích tôi.
Những người mà phòng cảnh sát New York bổ nhiệm điều tra vụ án là những thám tử có khả năng và được tôn trọng trong lĩnh vực phòng chống tội phạm ở New York: thám tử John Siriani, một trong những cảnh sát người Mỹ gốc Ý tiếng tăm nhất trong lực lượng, và thám tử Gary Evans, người có mái tóc vàng và rất ăn ảnh. Lúc đầu, có vài ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía họ, như thể họ là hai ngôi sao bóng đá bị kẹt ở một dội hạng bét. Họ không phải là những người tự thương hại bản thân. Nếu họ hỏi tại sao lại là tôi, chắc chắn sẽ không có đài nào dám ghi lại. Họ biết rõ rằng có rất nhiều lý do khiến hai thám tử với sự trong sạch, liêm khiết tham gia vào vụ án này, một điều mà rõ ràng sẽ khiến danh tiếng của họ bị giảm sút.
Hóa ra, có vài người quan sát thấy những gì xảy ra đằng sau ánh mắt chết chóc của hai thám tử
kia.
Sau đó có vài nhân vật tổ chức những cuộc họp báo đưa ra thông báo rằng, vụ án đã được tính
toán cẩn thận để được cung cấp tin tức hằng ngày; mỗi lần xảy ra sự kiện gì, nó phải được cung cấp cho những thám tử kia danh tính của những quân tốt thí đằng sau vụ án. Nhân viên điều tra làm việc với đội trang điểm của Đài truyền hình mỗi ngày. Thị trưởng và vài thành viên khác phụ trách Sở cảnh sát New York bao gồm ngài Philip - không e ngại gì về việc bình luận vụ việc, hơn thế là những gì ẩn đằng sau nó. Văn phòng công tố viên cũng đã thiết lập hệ thống điện thoại cho những người bạn ở phòng họp báo.
Bộ trưởng Tư pháp Daniel Brendan Shea dĩ nhiên cũng tham gia vào kế hoạch để đi vào lịch sử như là người trân áp Mafia, để tiêu diệt những kẻ đã giúp gia đình ông ta trở nên giàu có một cách bẩn thỉu, những kẻ đã tài trợ để ông ta đi học ở Ivy League. Nếu không có những kẻ này, con đường thăng tiến trở thành Bộ trưởng Tư pháp trẻ nhất nước Mỹ sẽ không bao giờ thành hiện thực. Trong những bài phát biểu ở trường đại học và trong khuôn khổ của những vụ bắt bớ, ông ta lúc nào cũng đề cập đến vụ án được dư luận quan tâm này với sự ám chỉ liên quan tới Mafia. Ông ta nói không chỉ một, hai mà ba lần ở những cuộc gây quỹ cho những ứng viên Thượng nghị sĩ ở New York - một người vừa được bổ nhiệm làm công tố viên cho vụ án. Cả ba lần như vậy, Danny Shea nói tới cụm từ “thảm họa của tội phạm có tổ chức” và “những tai ương xung quanh cái chết của bà Buchanan”. Lần thứ ba, ông ta còn sử dụng tới cả từ “sát thủ”.
***
Michael Vorleone gặp Sid Klein vào bữa trưa trong căn phòng ở nhà hàng Patsy, một địa điểm chuyên các món ăn Ý ở đường 56. Văn phòng của Michael rõ ràng không bị gắn thiết bị nghe trộm nào hết, nhờ vào “tình yêu” của AI Neri dành cho các thiết bị điện tử, và Michael cũng thường nấu bữa trưa cho bản thân ở đây, nhưng Rita Duvall đang ở đó cùng hai bà sơ đến từ Pháp (cô được nuôi dạy ở một tu viện sau khi mẹ cô bắn chết cha cô rồi tự sát). Luật quy định câm nghe lén trong văn phòng luật sư, nhưng Michael lại làm trái luật. Sid Klein cũng vậy - người, thật ngạc nhiên là không có một văn phòng thực thụ nào. Hắn có trí nhớ điện tử và một thư ký riêng, người làm việc trong căn hầm đã được sửa sang ở khu phố Tàu. Klein không bao giờ ghi chép và hiếm khi mang theo vali.
Họ đến cách nhau một lúc, đi qua căn bếp, leo lên cầu thang đằng sau để đến bàn ăn đã đặt sẵn. Nhà hàng Patsy biết làm mọi thứ trở nên đơn giản với những người quan trọng, những người không muốn bữa ăn của mình bị phá rối bởi dư luận hiếu kỳ.
Al Neri ngồi một mình ở bàn kế bên. Klein nói:
- Anh ta có thể ăn cùng chúng ta. Bố già nói:
- Anh ta ổn mà.
- Tôi nên có một người như anh ta, một người không nên quá cẩn trọng trong những ngày như thế
này.
Michael hỏi:
- Như thế này? Có lúc nào khác à?
- À, câu của một triết gia thôi mà. Một người đam mê lịch sử. Tôi thích những người như ông.
Ông tìm được anh chàng này ở đâu vậy? Chắc không phải là qua dịch vụ tìm người chứ? Tôi cá như vậy.
Michael nghi ngờ Klein đã biết trước câu trả lời. Michael nói:
- Anh ta là một cảnh sát.
- Tôi nghĩ người trong tổ chức của ông ghét bọn cớm. Neri nén cười.
Michael nói:
- Tổ chức như thế nào? Klein xoa tay tỏ vẻ đầu hàng:
- Ông nên nói cho tôi biết thì hơn. Hoặc tốt nhất là không nên nói.
- Anh là luật sư riêng của tôi đấy. Klein đáp lời:
- Đúng vậy. Nhưng tôi chỉ muốn biết những gì tôi cần, và khi nào tôi muốn, tôi hỏi. Tôi muốn cuộc sống của mình đơn giản.
Michael châm điếu thuốc. Những điều mà mọi người hình như không bao giờ hiểu về Bố già - kể cả những người đã biết rõ ông ta - là làm sao ông ta có thể xoay xở với khoản thời gian ít ỏi dành cho những thứ được gọi là tội ác ngoài kia. Một ngày điển hình của Michael Corleone không khác gì một nhà đầu tư thành đạt hoặc người chuyên đầu tư bất động sản. Ông ta thực tế không phải là người yêu thích lịch sử. Bố già hiểu rằng khi cuộc đời của người đàn ông được tạo ra bởi những ngày đặc biệt, chỉ có những ngày không đặc biệt thì lịch sử mới có thể dùng được.
Sid Klein mở thực đơn. Michael không động đậy chân tay. Đấy là thứ mà Bố già học được từ Sonny. Bất kỳ nhà hàng sang trọng nào cũng sẽ làm tất cả những món gì mà khách hàng yêu cầu. Chỉ việc gọi món mà thôi.
Klein chỉ ngón tay lên thực đơn để gọi món:
- Đây chính là điểm tốt đẹp của người Italia. Bất kỳ cuộc họp mặt quan trọng nào, ông đều ngồi xuống, bẻ bánh mì ăn. Tôi không chỉ nói về bánh mì. Rất nhiều những đồ ăn ngon và phong phú khác nữa.
Michael nói:
- Hãy nói cho tôi biết, luật sư. Có bộ luật nào yêu cầu cảnh sát, công tố viên, hoặc cả hai phải chuyển giao bằng chứng cho chúng ta không?
- Thế tôi là ai? Michael cau mày. Klein nói:
- Tôi chả là ai cả. Tôi chính là tôi. Tôi là luật sư của Tom Hagen, nhưng ông ta sẽ không bị buộc tội vì bất kỳ cái gì, kết án vì bất kỳ điều gì. Cho đến khi phiên tòa thực sự diễn ra. Tôi chắc chắn rằng ông không muốn một phiên tòa như vậy. Nhưng cho đến lúc đấy, những công tố viên sẽ không phải trao cho ai bất kỳ thông tin gì. Nếu ông hỏi tôi, họ đang diễn vở kịch này vì họ chẳng có gì trong tay cả.
Đây là một trong rất nhiều câu mà Sid Klein thường dùng khi được yêu cầu phỏng vấn trước những câu hỏi lặp đi lặp lại.
- Vậy nên, đó là lý do vì sao anh làm những phi vụ làm ăn của mình - có thể coi là của tôi nữa - đưa tất cả chúng lên mặt báo?
- À, đúng rồi. Tôi hiểu rồi. Còn lý do vì sao ông gọi tôi đến đây. Mặc dù tôi có chút nghi ngờ tại sao ông không hỏi chính Tom, hoặc không nhờ Tom hỏi tôi.
Nụ cười trên môi Michael Corleone tắt ngúm. Có lẽ vì hạnh phúc hoặc ngạc nhiên gì đó.
- Tôi yêu cầu anh đến đây bởi vì tôi nhận được cuộc gọi từ đầu bếp nói rằng hôm nay mà ăn món bê thì sẽ rất tuyệt.
Tôi gọi món bánh bao Ý, kèm thêm ít nước sốt. Tôi thích ăn như vậy, ở nhà thì khó mà làm được. Thực ra trước đây tôi đã ăn ở nhà hằng ngày rồi.
Michael chỉnh lại phát âm của Sid Klein về từ bánh bao Ý Ông chắc chứ?
- Làm sao mà không chắc được?
- Hãy hỏi bồi bàn xem sao!
- Tôi sửa phát âm cho anh bởi vì anh nói thích món này. Tôi không có ý làm anh xấu hổ đâu. Klein hỏi:
- Ông biết tôi đang làm gì để kiếm tiền, phải không? Ông nghĩ rằng tôi đang lo lắng về việc tự làm khó bản thân ư? Hãy hỏi bồi bàn xem.
Nhưng khi đặt món Klein không hỏi bồi bàn cũng như không đánh vần sai từ bánh bao Ý nữa.
Klein nói:
- Có bất kỳ cái gì mà tôi định nói khi những cuốn sổ tay, microphone đặt trước mặt tôi, nó sẽ không có lợi cho Tom, rộng hơn là cho ông và tổ chức của ông. Tôi không nghĩ như vậy. Chúng đang chơi trò này trước mặt báo chí, và nếu không bao giờ diễn ra phiên tòa, ai sẽ là người ở vị trí bác bỏ được tất cả những lời tuyên bô” sai lầm này? Không ai cả. Là luật sư của Tom, tôi sẽ ngăn chặn thân chủ mình làm điều này, và nếu ông ta cứ muốn làm, tôi sẽ xin nghỉ việc. Ông cũng không thể làm điều này. Bình luận bất cứ điều gì vào lúc này chả khác gì tự thú là mình có tội vậy. Để tôi nói với ông điều này, điều mà tôi thích là vụ án này không giống vụ thuê mướn giết người. Nó không giống cách mà những vụ án thông thường xảy ra. Những người giết Judith Buchanan chắc chắn sẽ là người Ý, vì một điều, và…
- Anh đang nói linh tinh gì vậy?
- Ông đừng lo, tôi không bao giờ nói điều này với báo chí. Nhưng rõ ràng rằng, công chúng biết rất ít về vụ việc, về những điều ẩn đằng sau nó. Thậm chí cảnh sát cũng không hiểu. Nhưng nếu tôi có thể…
- Anh không biết mình đang nói gì đâu. Có lẽ nên dừng lại thì hơn.
Klein gãi cằm, nhìn sang phía Al Neri. Neri mỉm cười, giống điệu bộ một con mèo vừa kiên nhẫn chờ đợi để cuối cùng tóm được con chuột.
Klein nói với Bố già:
- Được rồi. Ông nói đúng, tôi đã đi quá xa.
Michael châm một điếu thuốc nữa và thong thả hút. Michael hỏi:
- Anh chắc bao nhiêu phần trăm, rằng họ st không truy tố Tom về vụ án này?
- Một luật sư giỏi sẽ cẩn thận để không bao giờ quá chắc chắn một điều gì. Còn nếu ông hỏi tôi chắc chắn bao nhiêu phần trăm, tôi không giỏi lắm về những trò dự đoán. Thứ mà tôi chắc ông đã nghe đâu đó từ một vài cộng sự của tôi.
Michael dĩ nhiên đã nghe về điều này. Klein là tên nghiện cờ bạc, thường xuyên đánh bạc nhưng chỉ với số lượng nhỏ để không bao giờ bị thua lỗ quá lớn. Việc đánh bạc chỉ coi như một thú vui. Việc y không chôn vùi đời mình vào sòng bạc bằng cách kiếm lại những gì đã mất vào thứ bảy, cho thấy một nguyên tắc bất thường mà Michael cũng phải cảm phục. Rõ ràng, rất ít những tay nghiện cờ bạc có thể kiểm soát được bản thân ở một mức độ và thời gian lâu như vậy.
Michael xin lỗi để đi rửa tay và dành cho Klein một khoảng thời gian để lo lắng trước khi đưa ra câu trả lời thực sự. Im lặng là cách tốt để đối phó với những kẻ lắm mồm. Al nhìn ánh mắt của Bố già khi ông ta đi ngang qua. Hắn đã biết kịch bản này nhiều lần trước đây.
Klein nói, khi Michael quay trở lại bàn:
- Làm ơn đừng hiểu nhầm. Tôi không có ý làm dáng với ông hoặc... từ gì nhỉ, làm bẽ bàng ông. Tôi tự tin rằng đây không phải là vụ án quá phức tạp. Nhưng vụ án này đang chứng minh nó xứng đáng được những gì đáng phải có.
- Tò mò một chút: nó là ai?
- Thôi nào, ông nghĩ đó là ai?
- Tôi muốn nghe quan điểm của anh, tôi trả tiền để được nghe điều này. Klein cố gắng bắt chước giọng vùng Brahmin của James Shea:
- Nếu họ buộc tội Tom Hagen vì tội ác này, chắc chắn chúng sẽ hứng chịu một bàn thua trông
thấy.
- Giọng hắn rất giống Morrie Streator, diễn viên hài kịch người Vegas khá nổi tiếng. Klein lắc
đầu tỏ vẻ tự phản đối - Tôi sẽ không nói gì nữa. Nhưng nhìn xem, nếu những lời buộc tội không bao giờ được chứng minh, chúng sẽ sử dụng điều này cho đến khi nào chán ngấy mới thôi. Dù sớm dù muộn, chúng sẽ bỏ cuộc, có lẽ sau kỳ bầu cử tháng mười một. Nhưng chúng sẽ làm một cách âm thầm để chúng trông có vẻ không bị thua cuộc.
- Bởi vì trí nhớ của dư luận chẳng dài hơn trí nhớ một con chó già nua là mấy. Klein mỉm cười:
- Tôi hoàn toàn đồng ý.
- Vậy thì tại sao nhà chức trách lại có quyền yêu cầu Tom không rời khỏi khu vực này? Klein xác minh lại:
- Khu vực New York ư? Thực chất là không có quyền như vậy.
- Nhưng nếu tôi muốn cùng Tom đi một chuyến làm ăn bên ngoài thành phố thì sao?
- Đi đâu cơ?
- Đi gặp Jack Woltz ở Los Angeles.
Michael tin tưởng vào Johnny và vài người bạn Ở Los Angeles để tiến hành công việc làm ăn, nhưng lần này là một dự án cần sự tham gia của Tom. Hoặc là gặp gỡ Pat Geary, Thượng nghị sĩ bang Nevada và bạn của ông ta, người đang chạy đua chống lại Jimmy Shea trong cuộc bầu cử trong đảng, ứng cử viên sáng giá, người rất được những cử tri ở miền Nam và những vùng phía Tây ủng hộ, một nhân tố bảo thủ hơn trong đảng. Họ đang xây dựng một chiến dịch không nhằm vào chiến thắng mà là cơ hội phát biểu tại hội nghị của đảng để đạt được những đặc ân to lớn hơn.
Michael hỏi:
- Tại sao lại có vấn đề ở đó?
- Tôi không nghĩ như vậy. Thôi nào. Thoải mái đi. Không có gì xảy ra đâu.
- Không có gì ư? Klein nói:
- Không có gì ở Pháp. Vì tôi nghĩ rằng, ông ta sẽ bị theo đuôi. Khi Sở công lý tham gia vào vụ việc này, tôi đánh cuộc rằng FBI cũng sẽ nhúng tay vào.
Michael nói:
- Nhưng theo như anh nói, anh không giỏi với việc cá cược. Klein nói:
- Đúng vậy, chắc chắn rồi. Nhưng với một vụ đánh cược như thế này, hãy coi tôi là nhà cái đi.
- Tôi có máy bay riêng. Tôi tự lái nó như một thú vui. Tom và tôi đi công tác, tôi cũng sẽ là người cầm lái.
- Ông đang nói gì vậy, ông sẽ bay bất chấp lệnh cấm của FBI? Michael nói:
- Anh xem quá nhiều phim chiến tranh rồi đấy.
- Ông vẫn phải thông báo kế hoạch bay với những người khác, phải không?
- Nếu tôi bay từ một sân bay tư nhân tới một sân bay tư nhân trong máy bay tư nhân. Tôi là phi công riêng, ai biết được hành khách của tôi là ai. FBI có thể làm gì? Yêu cầu một máy bay bay lên, theo sát tôi trên không trung, hạ cánh ngay sau tôi trên một sân bay tư nhân? Thế có ổn không?
- Ông đang nghĩ gì thế?
- Tôi nghĩ rằng tôi chán ngấy việc anh cứ hỏi tôi dồn dập trong khi tôi mới là người cần biết câu trả lời.
Klein nhún vai:
- Tôi xin lỗi. Ông muốn nghe ý kiến, xin hãy hỏi tài xế và thẩm phán. Tôi làm hai việc để kiếm sống, tôi hỏi và tôi tranh luận. Tôi có được câu trả lời từ người khác.
Michael mỉa mai:
- Tôi nghĩ rằng anh sẽ nói hai thứ anh làm để sống là hút máu và hôn mông cơ. Klein cười lớn:
- Cả hai cái đấy nữa.
- Vậy là bốn thứ.
- Chúng có liên quan tới nhau đấy chứ.
- Vậy quan điểm của anh là gì? Thức ăn được đem tới.
Sid Klein nói:
- Đừng ngây thơ, đó là ý của tôi. Nhân viên liên bang không muốn mang ông vào tòa án vì lý do như thế này. Chúng chỉ muốn tiêu diệt ông thôi. Bất kỳ hoàn cảnh nào chúng chỉ quan tâm việc ông làm là hợp pháp hay không. - Hắn ra dấu về phía chiếc đĩa
- Bánh bao Ý đây à?
Sự Trả Thù Của Bố Già Sự Trả Thù Của Bố Già - Mark Winegardner Sự Trả Thù Của Bố Già