Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 17: Như Một Cuốn Sách
Ông Pendleton chào đón Pollyanna với một nụ cười.
Vừa thấy Pollyanna, ông John Pendleton đã mỉm cười nói:
“Pollyanna đấy à? Thứ lỗi cho bác đã làm phiền cháu. Cháu quả là một cô bé đầy lòng vị tha, nếu không cháu đã chẳng đến đây gặp ta lần nữa.”
“Sao bác lại nói thế ạ? Cháu rất vui khi được gặp bác. Chẳng có lí do gì khiến cháu không nên thấy như vậy cả.”
“Cháu biết không, bác cảm thấy vui khi trò chuyện cùng cháu. Vắng cháu bác rất buồn. Bác vẫn nhớ hôm bác bị gãy chân ở bìa rừng, cháu đã nhiệt tình giúp bác như thế nào. Cháu còn đem món thịt bê nấu đông cho bác nữa. Vậy mà bác đã tỏ ra khó chịu và cư xử với cháu như một kẻ vô ơn, chưa cảm ơn cháu lấy một lần. Cháu tha lỗi cho bác nhé?”
Nghe những lời nói chân thành của ông, Pollyanna rất áy náy. Cô bé nhắc lại: “Bác ơi, nhưng cháu rất vui vì chuyện hôm đó mà. Ý cháu là cháu vui vì có mặt đúng lúc, chứ không phải vui vì bác bị ngã.”
Ông John mỉm cười bảo: “Bác hiểu mà. Không phải lúc nào cái lưỡi cũng theo kịp suy nghĩ trong đầu cháu, đúng thế không? Cảm ơn cháu đã giúp bác chiều hôm ấy. Cháu quả là một cô bé gan dạ. Không có cháu, bác chẳng biết nhờ cậy ai. Bác cũng cảm ơn cháu đã đem món thịt bê nấu đông cho bác.”
“Bác có thích món ấy không ạ?” Pollyanna hồi hộp hỏi.
“Rất thích. Nhưng bác đoán rằng hôm nay bác không còn được nhận món ăn không-phải-do-Dì-Polly-gửi.” Ông nở nụ cười bí ẩn.
Gương mặt Pollyanna đỏ lên vì lo lắng. Ngập ngừng một lúc, em đáp: “Thưa bác, cháu không có ý khiếm nhã khi nói rằng Dì Polly không muốn biếu quà cho bác đâu.”
Ông John lặng im dõi ánh mắt đăm đăm về phía trước. Rồi ông cất tiếng thở dài và quay về phía Pollyanna. Giọng ông lại khó chịu như lần đầu gặp cô bé: “Chà, thế này không ổn chút nào! Cháu đến đây đâu phải để nhìn ông già này ngồi ủ rũ cả buổi. Pollyanna này, cháu ra phòng lớn lấy giúp bác chiếc hộp chạm trổ trên kệ dưới của tủ kính nhé. Nếu bà giúp việc không đảo lộn trật tự sắp xếp thì nó vẫn ở đấy. Chiếc hộp hơi nặng, nhưng bác nghĩ cháu cầm được.”
“Thưa bác, vâng ạ. Thực ra cháu rất khỏe đấy ạ.” Pollyanna vui vẻ đáp lời rồi chạy ngay sang phòng lớn. Một phút sau, cô bé quay về, tay cầm chiếc hộp.
Nửa giờ đồng hồ tiếp theo trôi qua thật tuyệt diệu. Pollyanna được ngắm nhìn những đồ vật kì lạ trong hộp. Đó là những thứ đồ quý hiếm ông John đã sưu tầm được trong những chuyến du ngoạn của mình. Dù đó là bộ cờ tướng Trung Hoa được chạm khắc tinh xảo hay một bức tượng thần nhỏ làm bằng cẩm thạch từ Ấn Độ, thì mỗi đồ vật đều gắn liền với một câu chuyện kỳ thú.
Sau khi nghe câu chuyện về bức tượng thờ, Pollyanna nói giọng buồn rầu: “Cháu đoán rằng cưu mang một cậu bé ở Ấn Độ, người luôn tin rằng thần linh ngự trị trong các bức tượng thì dễ dàng hơn là cưu mang Jimmy Bean, cậu ấy tin ở Chúa ngự trên trời cao. Cháu ước gì Hội bảo trợ đồng ý giúp đỡ cả Jimmy nữa.”
Ông John không để ý những lời Pollyanna nói. Ánh mắt ông đăm đắm hướng về phía trước. Dường như ông đang nghĩ ngợi điều gì. Một lát sau, như bừng tỉnh, ông đưa tay cầm một vật lạ, rồi tiếp tục kể về nguồn gốc của nó.
Cuộc viếng thăm lần này quả thực rất vui. Pollyanna chợt nhận ra hai bác cháu không chỉ nói về những đồ sưu tập kỳ thú của bác John, mà còn chuyện trò về bản thân, về chị Nancy, Dì Polly, cả thời gian trước khi Pollyanna chuyển tới sống ở vùng này.
Khi Pollyanna chuẩn bị về, ông John, bằng một giọng dịu dàng Pollyanna chưa từng nghe thấy ở ông, dặn em:
“Cháu gái, mong cháu thường xuyên đến đây với bác. Cháu đồng ý không? Bác ở một mình, có cháu để bầu bạn thì thật vui.”
Ngập ngừng một lúc, ông nói tiếp: “Khi biết rõ về cháu, có lúc bác đã không muốn gặp cháu. Cháu làm bác nhớ lại một chuyện mà bác đã muốn quên. Bác tự nhủ sẽ không bao giờ gặp cháu nữa. Vì thế, mỗi lần bác sĩ Chilton hỏi bác có muốn gặp cháu không, bác đều trả lời là ‘không’. Nhưng rồi, dần dần, bác nhận ra bác thật sự muốn gặp cháu, bởi mỗi khi ở một mình, những ký ức mà bác muốn quên hiện về rõ nét hơn bao giờ hết, đeo bám bác. Mong cháu thường xuyên đến chơi với bác nhé!”
“Thưa bác, vâng ạ. Cháu rất vui khi được tới thăm bác.” Pollyanna xúc động trả lời, đôi mắt sáng long lanh nhìn khuôn mặt buồn bã của người đàn ông đang nằm trên giường với vẻ trìu mến.
“Cảm ơn cháu.” Ông John nhỏ nhẹ nói.
Sau bữa tối, Pollyanna chuyện trò với Nancy ngoài hiên. Cô bé kể về chiếc hộp chạm trổ của ông John và những đồ vật kỳ lạ trong hộp. Nancy thở dài nói: “Tôi vẫn không thể tin được rằng ông John lại cho tiểu thư xem bộ sưu tập của ông, lại còn hào hứng kể cho cô nghe về chúng nữa! Ông ấy có tiếng là khó gần!”
Pollyanna nhẹ nhàng lên tiếng bảo vệ ông John: “Con người thực của bác John không khó gần vậy đâu, chị Nancy ạ. Không hiểu sao ai cũng nghĩ xấu về bác John như thế nhỉ! Nếu họ hiểu bác ấy, họ sẽ không còn nghĩ như vậy nữa đâu. Dì em cũng chẳng thích bác ấy chút nào. Dì không muốn gửi món thịt bê nấu đông cho bác ấy nữa và đã lo ghê lắm rằng bác ấy biết dì bảo em gửi.”
Nancy nhún vai nói: “Có thể dì cô giận ông John. Nhưng tôi không hiểu sao ông ấy lại muốn gặp cô. Có bao giờ ông ấy thích trò chuyện với trẻ con đâu. Mong tiểu thư thứ lỗi cho tôi khi nói như vậy.”
Pollyanna mỉm cười đáp lại: “Không phải lúc nào bác John cũng muốn gặp em đâu. Đã có lần bác John quyết định không bao giờ muốn thấy em lần nữa. Bác ấy cũng thừa nhận điều này. Bác bảo em đã làm bác nhớ lại một chuyện.”
“Chuyện gì thế cô?” Nancy háo hức hỏi.
“Bác ấy có nói cho em biết đâu. Đó là chuyện riêng của bác ấy.”
“Một điều bí mật thì đúng hơn. Tôi nghĩ đó là lí do ông John muốn gặp cô. Cô Pollyanna này, những cuốn sách tôi đã đọc như là: Bí mật của bà Maud, Người thừa kế mất tích, Mai danh ẩn tích, cả ba cuốn ấy đều nói về những bí mật ẩn giấu. Trời ơi! Bao lâu nay tôi đã ở ngay cạnh một quyển sách sống như vậy mà không hề hay biết. Tiểu thư kể cho tôi nghe những chuyện giữa cô và ông ấy đi, cô Pollyanna. Chẳng trách mà ông ấy quý mến cô đến vậy!”
“Thoạt đầu, bác John không quý em đến vậy đâu. Hôm đem thịt bê nấu đông đến biếu bác, em đã nói em là cháu gái của dì Polly Harrington và đã nhấn mạnh cho bác ấy biết rằng món thịt bê đó không phải do Dì Polly gửi.”
Nancy mừng rỡ reo lên: “Tôi đoán ra rồi cô ạ!” Tiến tới ngồi sát cạnh Pollyanna, Nancy nói tiếp: “Ông John không muốn gặp cô khi biết cô là cháu gái bà chủ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Bà chủ không muốn đích thân gửi đồ ăn cho ông John, phải không cô?” Nancy háo hức.
“Dì em sẽ không làm vậy.”
“Cô đã nói với ông ấy rằng dì cô không gửi thịt bê nấu đông à?”
“Em đã nói thế.”
“Chắc ông ấy bối rối và hành xử kì lạ lắm khi phát hiện ra tiểu thư là cháu gái bà chủ, cô nhỉ?”
“Bác John cũng khá bối rối.” Pollyanna xác nhận với vẻ mặt đăm chiêu.
Nén tiếng thở dài, Nancy nói bằng giọng chắc nịch: “Tôi khẳng định với tiểu thư: ông John Pendleton đích thực là người yêu của bà Polly Harrington.”
Nancy trịnh trọng tuyên bố phát hiện mới của mình, không quên liếc nhìn phía sau xem bà chủ có đột ngột xuất hiện không.
“Bác John không thể là người yêu của dì em được, chị Nancy ạ. Dì em đâu có thích bác ấy.” Pollyanna phản đối.
“Dì cô không thích ông ấy vì hai người đang giận nhau.”
Thấy Pollyanna vẫn bán tín, bán nghi, Nancy quyết định nói cho em một chuyện: “Trước khi tiểu thư về ngôi nhà này, bác Tom đã kể cho tôi nghe chuyện tình của dì cô. Mới đầu, tôi không tin, vì tôi nghĩ một người khô khan, lạnh lùng như bà chủ làm gì có người yêu được. Nhưng bác Tom đã khẳng định với tôi điều ấy. Bác nói người yêu bà chủ cũng ở thị trấn này. Người đó chính là ông John Pendleton. Tiểu thư không thấy cuộc đời của ông ấy bí ẩn hay sao? Ông ấy sống lặng lẽ trong một ngôi nhà lớn và chẳng bao giờ chuyện trò với hàng xóm. Khi biết cô là cháu gái bà chủ, ông John đã bối rối. Ông ấy cũng thừa nhận cô đã làm ông ấy nhớ lại chuyện xưa mà ông muốn quên. Dì cô cũng vậy, bà không muốn gửi thịt bê nấu đông cho ông ấy. Cô Pollyanna, tôi thấy chuyện này đã rất rõ ràng. Tiểu thư còn nghi ngờ gì nữa?”
Pollyanna tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Vậy ư? Nếu đúng là hai người có tình cảm với nhau, chẳng phải họ nên làm lành sao? Song cả hai đều ở một mình suốt bao nhiêu năm qua. Em không nghĩ rằng họ từng yêu nhau đâu.”
“Khó lắm cô ạ. Cả hai người đều nóng tính nên chẳng ai chịu ai. Nhưng sẽ thật tài tình nếu cô có thể là chiếc cầu nối lại tình yêu của ông John với dì cô.” Nancy an ủi.
Pollyanna im lặng vào nhà với nét mặt đăm chiêu.