No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
uốt cả ngày dài họ bay qua đại dương rộng lớn. Tiếng hát yếu dần khi cổ họng họ bắt đầu bỏng rát. Khi mặt trời bắt đầu xuống núi, Emily có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng cơ bắp của Pegasus khi phải kéo theo cả Chiron phía dưới. Cô cầu nguyện họ có thể hạ cánh xuống một vùng đất liền nào đó càng sớm càng tốt để cậu ta có thể nghỉ ngơi cho lại sức.
Mặt trời đã lặn được một lúc lâu nhưng họ vẫn còn đang rong ruổi trên bầu trời. Những vì sao chiếu sáng trên đầu và bóng trăng đã bắt đầu lên cao. Emily ước mình có thể dùng sức mạnh thắp lên Ngọn lửa thần dẫn đường cho cả đoàn, nhưng ý nghĩ vừa chợt đến đó đã mau chóng tan biến khi Riza cảnh báo cô bằng một cơn đau nhói trong đầu.
Ưu điểm duy nhất của hành trình trong đêm là Fawn cuối cùng cũng có thể bỏ chiếc mũ trùm ra khỏi đầu. “Em ghét phải đội cái thứ đó,” cô bé phàn nàn.
“Nhưng nó bảo vệ em mà,” Emily nhắc nhở.
“Em biết, nhưng em không nhất thiết phải thích nó đúng không?”
Họ tiếp tục bay trong yên lặng trong nhiều giờ, cho đến khi Fawn chỉ ngón tay nhỏ xinh của mình về phía trước và hỏi. “Đằng kia có cái gì kìa?” Emily căng mắt ra nhìn nhưng chỉ thấy một miền tối đen. “Chị không nhìn thấy gì cả.”
“Nó ở ngay đây mà,” Fawn khăng khăng. “Có một người đàn ông rất to lớn đứng ở ngay trên đỉnh núi.”
“Pegs, em có thấy những gì Fawn vừa tả không?”
Pegasus hí lên một cách yếu ớt. Emily vươn người về phía trước, chạm vào cần cổ rắn chắc của cậu đang nóng bừng và ướt đẫm mồ hôi.
“Cậu ấy không nhìn thấy gì cả,” Paelen bay tới gần hơn. “Tớ cũng không thấy.”
“Nhưng nó ở ngay đây mà,” Fawn vẫn khăng khăng.
“Các cư dân bóng đêm có khả năng nhìn trong đêm tối,” Chiron giải thích. Emily không thể nhìn thấy Nhân mã trong điều kiện tối tăm này, nhưng vẫn có thể nghe giọng ông ta rất rõ. “Nếu Fawn nói có một người đàn ông to lớn đứng trên đỉnh núi, thì chắc chắn đó là sự thật.”
“Em chỉ hướng cho Pegs đi,” Emily bảo Fawn. “Chúng ta cần hạ cánh gấp, Pegasus sắp kiệt sức rồi.”
Fawn gật đầu và chỉ đường cho mọi người. Emily hy vọng cô bé nhìn chính xác vì Pegasus không thể chịu đựng được lâu hơn nữa.
“Chờ chút, tớ nhìn thấy cái gì này.” Paelen hét lên. “Cô bé nói đúng. Có một người đàn ông khổng lồ đứng ở trên núi. Cánh tay ông ta dang rộng ra và đèn chiếu sáng lấp lánh trên người ông ấy.”
“Ở Trái đất làm gì có người khổng lồ,” Emily nói.
“Không phải là người khổng lồ,” Chiron nói lớn. “Đó là bức tượng một người đàn ông rất lớn. Ta cũng có thể nhìn thấy nó.”
Khi họ tiến về hướng người đàn ông trên đỉnh núi, bầu trời quanh họ bắt đầu hưng hửng sáng. “Mặt trời sắp mọc rồi.” Fawn kéo áo trùm lên đầu. “Em hy vọng chúng ta đến được đó trước khi mặt trời lên.”
Từng phút trôi qua, Emily và Joel bắt đầu thấy một thứ trông như ngôi sao trên mặt nước. Rồi khi bay lại gần, bầu trời chuyển sáng hơn, họ cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mà những người khác vừa tả: một bức tượng rất lớn, đặt trên đỉnh của một ngọn núi. Ánh đèn từ thành phố bên dưới tỏa sáng lung linh. Hai tay bức tượng dang rộng, như thể muốn bảo vệ tất cả các cư dân của thành phố bên dưới.
“Tớ biết chúng ta đang ở đâu rồi,” Joel hét lên hào hứng. “Chúng ta đang ở Brazil.”
“Brazil à?” Emily hỏi.
“Phải! Bức tượng này có vẻ như là Chúa cứu thế. Đó là một bức tượng khổng lồ nhìn về phía Rio de Janeiro. Cha và mẹ tớ đã đưa tớ đến đây hồi còn nhỏ. Tớ và mẹ còn chụp hình ở bức tượng đó nữa cơ.” “Mảnh vỡ đó nằm ở Brazil à?” Emily gọi. “Riza, có phải thế không?”
Khi không có câu trả lời, Emily nhận ra cô đã đặt câu hỏi sai. Riza không thể nào trả lời khi cô hỏi kiểu thế. “Được rồi, nếu mà em nói đúng thì chị dộng vào đầu em một lần, sai thì hai lần nhé. Mảnh vỡ có ở gần đây không?”
Đầu cô nhói lên hai lần. “Không à,” Emily nói. “Nó có còn xa không?”
Một cú nhói cho cô biết mảnh vỡ Ngọn lửa thần vẫn còn rất xa. Emily gọi với tới mọi người. “Hành trình của chúng ta vẫn còn rất dài. Pegs, khi chúng ta đến đất liền, em hãy tìm một chỗ nào yên tĩnh để hạ cánh nhé. Em cần phải nghỉ ngơi, và chúng ta cần tìm chỗ trú nắng cho Fawn.”
“Ở Rio á?” Joel hỏi. “Cậu chưa nghe nói gì về thành phố này à? Nó là một khu vực rất đông đúc.” “Ở thành phố New York cũng vậy mà,” Emily nói. “Nhưng chúng ta vẫn kiếm được chỗ ẩn náu đấy thôi. Mới lại Pegasus đã kiệt sức rồi, chúng ta cần phải hạ cánh gấp.”
Bầu trời đang sáng dần theo mỗi nhịp cánh đập. Emily giờ đã có thể nhìn thấy Chiron treo lủng lẳng phía dưới trong chiếc đai làm từ cây dây rừng, Joel, Chrysaor và Paelen bay sát cạnh bên.
Khi ánh nắng bình minh đầu tiên lóe lên phía chân trời, họ đã đến đường bờ biển của Rio. Những hòn đảo nhỏ, trập trùng nhô lên trên mặt nước biển, và những rặng núi xanh rì tươi tốt hiện ra phía xa xa. Những hòn đảo ngay phía dưới họ rất gần, nhưng có vẻ như có nhiều người sinh sống và không đủ kín đáo cho những cư dân Olympus ẩn náu.
“Ở kia - chỗ rừng nhiệt đới đó - có được không?” Joel chỉ tay về phía khu rừng rậm trên một rặng núi ngay phía sau tượng Chúa Giêsu.
Xung quanh khu vực có nhiều nhà cửa và thành phố, đây không phải khu vực lý tưởng lắm, nhưng giờ đây khi Pegasus không còn đủ sức để tiếp tục bay tiếp thì họ cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.
“Tùy em thôi, Pegs,” Emily nói. “Em có muốn hạ cánh xuống kia không?”
Pegasus trả lời bằng cách hạ dần độ cao và bay về phía một khoảng đất trống giữa vòm cây xanh trên triền núi. Chiron chạm đất đầu tiên, rồi đến Pegasus chao cánh để tránh đập vào người Nhân mã.
Emily trượt xuống khỏi lưng Pegasus rồi đỡ Fawn xuống theo. Pegasus thở dốc, đôi mắt gần như sụp xuống vì mệt mỏi. Những cơ bắp to lớn trên lưng quanh đôi cánh rộng của cậu giật giật và toàn thân toát đầy mồ hôi.
“Em làm tốt lắm, Pegs” Emily vuốt ve khuôn mặt cậu, hy vọng sẽ làm cậu hồi phục lại như ngày trước. Nhưng các sức mạnh của cô vẫn ngủ yên im lìm. Những vết lằn từ chiếc đai thít lại trên ngực hiện rõ, và những sợi gai cứa sâu vào da thịt Pegasus rớm máu khiến cậu mệt mỏi không ngẩng đầu lên nổi. “Chị xin lỗi, các năng lực của chị chưa phục hồi để chữa lành vết thương cho em.”
Joel và Chrysaor tiến lại phía sau. “Hãy để cậu ấy ăn một chút thức ăn tiên, cậu ấy sẽ khỏe hơn.
Ngay khi chúng ta tìm được chỗ ẩn náu an toàn, chúng ta sẽ mang đồ ăn cho cậu ấy và Chiron.”
Chrysaor khẽ kêu lên ủn ỉn. Joel quỳ xuống và vuốt ve lớp lông mảnh, thô ráp trên đầu chú lợn lòi có cánh. “Tất nhiên là cho cả cậu nữa, bạn thân mến. Cho cậu ăn thỏa thích thì thôi.”
Emily cho tay vào túi áo mình và lôi ra một cái bao da nhỏ. Đó là một cổ vật của người Xan có khả năng tạo ra bất kỳ thức ăn gì họ yêu cầu. “Nên là cậu đừng lo, Chrysaor, cậu sẽ được ăn mật tiên và kem sô-cô-la đến khi nứt bụng ra thì thôi.”
Emily quay lại nhìn Nhân mã. Giống như Pegasus, những sợi dây gai rừng trên chiếc đai đã hằn lên và cứa ông ta chảy máu. Paelen đang giúp ông ta tháo chiếc đai ra khỏi người. “Cả ông nữa Chiron ạ, ông cũng nên ăn thật nhiều mật tiên.”
“Chắc chắn rồi, cảm ơn Emily.” Vừa gỡ hết những dây nhợ trên cái đai ra khỏi người, Nhân mã nhìn nó với ánh mắt ghê tởm. “Ta thật là không muốn nghĩ đến việc mặc cái thứ đó vào người nữa. Chưa bao giờ ta cảm thấy khó chịu như vậy.” Ông bước lại gần Emily. “Cháu có biết chúng ta còn phải đi bao xa nữa không?”
“Cháu không chắc lắm. Chỉ biết là chúng ta còn phải đi khá xa nữa thôi.”
Chiron đảo mắt nhìn quanh khu đất trống.
“Nếu thế thì chúng ta cần chỗ trú ẩn và nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Ta không muốn bị bắt và nhốt vào trong vườn thú cho người ta xem đâu.”
“Vào vườn thú đã tốt,” Paelen nói. “Hồi cháu mới đến New York cháu đã bị CRU bắt, và đến giờ cháu vẫn chưa quên được những cơn ác mộng đó.” “Ôi tớ chẳng muốn nghĩ đến điều đó đâu,”
Joel nói. “Đi thôi nào.”
Họ bước vào rừng cây, Emily đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. “Tớ luôn mơ được đến tham quan những khu rừng nhiệt đới ở Brazil. Chỉ có điều là không phải trong hoàn cảnh như thế này.” “Tớ cũng vậy,” Joel hưởng ứng. “Thật là chán, chúng ta không có thời gian đi lòng vòng ngắm cảnh xung quanh. Tớ rất muốn được đến Rio chơi.”
Họ đi sâu hơn vào trong khu rừng rậm và kiếm được một góc để nghỉ ngơi. Bình minh đã lên trong tiếng chim hót ríu rít chào mừng ngày mới, tiếng những loài động vật xung quanh họ rộn ràng, ồn ã. Chỉ sau một vài phút, Paelen đã nằm tựa vào người Chrysaor nghỉ ngơi. Chiron thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm rồi cũng nằm xuống bên cạnh họ.
Emily lấy ra một mâm đầy đồ ăn từ trong chiếc bao da. Cô đưa Fawn năm viên kem sô-cô-la mắt cô gái bé nhỏ sáng bừng lên với vị ngọt mát lạnh của món ăn đặc biệt này.
Khi mặt trời đã lên cao phía trên bầu trời, chiếu những tia nắng xuyên qua những tầng lá, các cư dân Olympus kiệt sức này đã không còn cưỡng nổi cơn buồn ngủ trĩu nặng trên mắt. Pegasus cố thức cùng Emily, nhưng rồi cậu cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ sâu mệt mỏi. Fawn cuộn mình trong chiếc áo choàng của thần Pluto và nép dưới chiếc cánh rộng của con tuấn mã, nơi bình thường Emily vẫn nghỉ. Nhưng lần này cô không muốn ngủ, cô không thể liều lĩnh như vậy được.
Cô đứng cạnh Joel, cả hai cùng thức để trông nom những cư dân Olympus đang mệt lả ngủ thiếp đi kia. “Không sao đâu,” Emily nói với cậu. “Tớ biết cậu cũng mệt mà. Cậu chợp mắt chút đi.” “Tớ ổn mà,” cậu ta cãi lại. “Thế còn cậu thì sao?”
“Tớ? Ngủ giờ này á? Cậu đùa ư? Nếu tớ ngủ, Lorin sẽ thâm nhập vào đầu tớ và lúc đó thì ai mà biết hậu quả sẽ là gì.”
“Nhưng cậu vẫn cần ngủ mà - ai cũng cần nghỉ ngơi hết.”
Emily lắc đầu. “Giờ tớ mệt vì cơ thể tớ đang yếu dần đi. Chẳng liên quan gì đến việc cần hay không cần ngủ cả. Kể từ khi trở thành Ngọn lửa thần xứ Olympus, tớ đã không cần phải ngủ. Tớ chỉ ngủ bởi tớ nghĩ mình nên làm thế, và tớ cũng rất thích những giấc mơ của mình.”
Emily ghét phải thừa nhận sự thật đó, đặc biệt là với Joel. Bởi điều đó lại là một dấu hiệu nữa cho thấy cô không còn là con người nữa. “Riza nói giấc ngủ là cách để hồi tưởng lại những ngày làm con người của mình. Nhưng tất cả những gì còn lại trong tớ bây giờ là năng lượng ẩn náu trong hình dạng của một cô gái tên là Emily mà thôi.”
Joel nắm chặt bàn tay Emily. “Không phải tớ muốn phản đối Riza đâu, nhưng đối với tớ, cậu không chỉ là năng lượng. Tớ có thể cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn của cậu trong tay, ngửi thấy mùi thơm từ trong tóc cậu. Với tớ, cậu là Emily, là một phần của tớ. Tớ không hề yêu một khối năng lượng, mà tớ chỉ yêu…”, dường như Joel không thể nói tiếp.
Tim Emily như loạn nhịp. “Cậu yêu…?” Cô nhẹ nhàng xen vào.
Cậu nhìn xuống đôi tay của cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình, và đột nhiên thả ra. Chân cậu di đi di lại trên đất và cố tránh ánh mắt của cô. “Không có gì…” - Giọng cậu đột nhiên cứng ngắc. “Nhưng cậu không phải là cục năng lượng đơn thuần, cậu biết thế mà. Cậu sẽ không tan biến đi đâu hết, tớ sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.”
Emily cố gắng giấu đi nỗi thất vọng trong mình. Từ lâu lắm rồi cậu ấy đã tỏ tình với cô. Sao bây giờ điều đó lại khó khăn với cậu ấy đến vậy? “Tớ không có nhiều lựa chọn. Riza đang rất cố gắng để gắn kết tớ và cô ấy. Nhưng cô ấy cũng đang dần kiệt sức.”
Joel xoay người bước đi, và trong vài phút, cậu tỏ ra vô cùng chú ý đến nhưng cái lá trên một cành cây gần đó. Rồi cậu quay lại nhìn cô. “Cậu có sợ không?”
Emily gật đầu. “Lần đầu bước vào Đền thờ Lửa thiêng để hiến thân mình cho Ngọn lửa, tớ đã nghĩ rằng mình sẽ chết, và thực sự, tớ đã chết. Ừm, ít nhất thì là thân xác tớ đã chết. Tớ không bao giờ tưởng tượng được mình sẽ như bây giờ. Tớ đã vô cùng hoảng sợ, nhưng tớ biết mình làm điều đó để bảo vệ Olympus và Trái đất. Tớ rất buồn vì phải rời xa cha mình. Nhưng lúc đó cậu và tớ chỉ mới vừa biết nhau. Tớ cũng rất quan tâm đến cậu, Paelen và Pegasus, nhưng những cảm xúc lúc đó của tớ hoàn toàn khác với tình cảm tớ dành cho cậu lúc này. Cậu là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời tớ, và tớ không thể tưởng tượng được một ngày thiếu cậu. Và dù bây giờ tớ có là cái gì, tớ cũng vẫn không muốn phải chết. Ý nghĩ rằng tớ sẽ tan biến mãi mãi làm tớ vô cùng sợ hãi…”
“Vậy đừng nghĩ nữa,” Joel nói. “Cậu có những sức mạnh, những sức mạnh mà trong mơ tớ cũng chưa bao giờ ngờ tới. Hẳn cậu sẽ làm được điều gì đó để tiếp tục sống chứ.”
“Có một cách - cách duy nhất đó là tìm ra mảnh vỡ. Năng lượng trong mảnh vỡ Ngọn lửa thần đối với cơ thể tớ như kiểu thức ăn đối với mọi người vậy. Nếu không có nó, tớ sẽ chết.”
“Không còn cách nào khác ư?”
Emily lắc đầu và nhìn xuống đất. Cô biết rằng nếu nhìn vào mắt Joel, cô sẽ bật khóc. Nhưng cô cần phải mạnh mẽ. Joel kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt. Cậu hôn lên trán cô và nói. “Vậy chúng ta nhất định sẽ tìm được mảnh vỡ Ngọn lửa thần đó và chấm dứt mọi việc này.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan