Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hải mất cả nửa đêm Emily mới tìm ra được con đường đến nơi mà ngày xưa gia đình cô bé hay đến chơi trong Công viên Trung Tâm. Emily đã ngồi lại trên lưng Pegasus và đang cố dẫn đường cho cả nhóm. Nhưng không có đèn pin và cũng không có đèn đường hướng dẫn, con đường trở nên tối tăm và nguy hiểm. Âm thanh liên tục của mấy chiếc máy bay trực thăng vần vũ trên trời luôn nhắc họ về những nguy hiểm đang rình rập họ.
“Cậu có chắc là biết mình đi đâu không vậy?” Joel hỏi.
“Cũng không chắc nữa.” Emily thú thật. “Đã lâu rồi kể từ khi mình đi xa đến như thế này trong công viên. Nhưng chúng ta không nên đi xa hơn nữa.”
Khi đang đi dưới những tán cây, Pegasus đột nhiên dừng lại. Đôi tai đen sẫm của nó dỏng về phía trước rồi nó cào cào mặt đất. Nữ thần Diana cũng dừng lại. Bà giơ tay cao lên ra hiệu và lắng nghe.
“Có ai đó đang đi đến đây.” Bà nói nhỏ rồi giơ ngọn giáo lên chuẩn bị chiến đấu.
“Em?”, một giọng nói khe khẽ cất lên. “Có phải con đó không?”
“Bố ơi.” Emily mừng rỡ reo lên. “Bố, chúng con đây nè.” Cô bé thở phào nhẹ nhõm rồi tiến tới vỗ nhẹ Pegasus. “Ổn cả rồi, Pegs”, cô nói. “Đây là bố chị.”
Quên mất cái chân đau, Emily tuột khỏi lưng con tuấn mã. Nhưng khi hai bàn chân cô chạm đất, cái chân đau của cô mềm nhũn ra làm cô ngã khuỵu xuống. Bố Emily lập tức tiến đến bên cạnh và ôm trọn cô bé trong vòng tay. “Ôi Em! Bố đã rất lo cho con!”
Emily vòng tay ôm lấy ông và ngay lập tức cảm thấy khỏe hơn. “Bố, con xin lỗi đã không kể cho bố nghe hết mọi chuyện.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Ông hỏi. “Em, thành phố đang rất náo loạn!” Rồi ông nhìn vào cái chân bị băng bó, của cô và hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra cho con vậy?”
“Bố có nhớ cái đêm có bão lớn không?” Emily hỏi. “Không lâu sau khi nóc tòa nhà Empire bị bay lên, Pegasus đã bị sét đánh. Nó rơi xuống mái tòa nhà mình và đó là lý do vì sao con bị bầm mắt. Khi con tới giúp nó, cánh của nó vô tình đã đập vào mặt con.”
“Pegasus ư?”, bố cô lặp lại. “Con ngựa có cánh đó có phải là con Pegasus thật trong thần thoại Hy Lạp không?”
“La Mã ạ.” Joel chỉnh lại rồi đứng ra chỗ có ánh sáng. “Và cũng không phải là thần thoại mà những câu chuyện đó có thật ạ.”
“Cháu là Joel, thưa chú. Cháu là bạn của Emily ở trường.”
Bố Emily bắt tay Joel. Joel đưa tay chỉ vào nữ thần Diana và nói: “Thưa cảnh sát Jacobs, cháu muốn giới thiệu với chú một vị thần khác của xứ Olympus. Đây là nữ thần Diana.”
“Nữ thần Diana á? Người Thợ Săn Vĩ Đại đây sao?” Bố Emily hỏi khi ông ngắm nghía người phụ nữ cao lớn.
Thần Diana trịnh trọng gật đầu. “Thưa ngài cảnh sát Jacobs. Được gặp cha của Emily là một vinh hạnh cho tôi.”
“Gọi tôi là Steve đi”, ông nói nhỏ. Quay sang Emily, ông nói: “Bố không hiểu gì cả. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao và bằng cách nào mà những vị thần xứ Olympus lại đang có mặt ở New York?”
Emily và Joel cố giải thích thật cặn kẽ, bắt đầu từ chỗ họ vào trong công viên.
“Thật khó chấp nhận những chuyện này.” Steve nhìn Pegasus và lắc đầu. “Bố nghe nói con tuấn mã con cưỡi hôm nay là một con tuấn mã trắng. Chuyện gì đã xảy ra với nó thế?”
“Lông nó trước đây màu trắng.” Emily nói. “Quá trắng bố ạ. Và khi tình trạng sức khỏe của nó khá hơn thì lông nó cũng trở nên trắng sáng hơn. Do đó tụi con nhuộm đen nó để tránh không cho bọn CRU tìm ra nó đó.”
Emily nhẹ nhàng hôn lên mõm con tuấn mã, “Pegs, đây là bố chị”, cô bé nói. “Bố, con muốn bố gặp Pegasus.”
Bố Emily cẩn thận vuốt vuốt mõm Pegasus.
Ông nâng mép của tấm chăn lên để nhìn thấy những sợi lông vẫn còn trắng sáng trên cơ thể đã chuyển sang màu sẫm đen của nó.
“Ta đang nhìn thấy mi, nhưng ta không tin là mi đang ở đây.” Ông vỗ nhẹ vào cái cổ rắn chắc của Pegasus. “Thậm chí chạm vào mi rồi cũng không làm ta tin được chuyện này.”
“Nó là thật, bố ơi,” Emily nói, “và nó đã bị gãy cánh thêm lần lữa. Nhưng bây giờ lại có thêm những sinh vật kinh khủng đang truy đuổi nó.”
“Bọn Nirad đấy”, thần Diana giải thích.
“Tôi... tôi vẫn không thể hiểu nổi.” Steve lắc đầu. “Làm sao mà những chuyện như thế này có thể là thật được? Tất cả những chuyện này nghĩa là gì?”
“Điều đó có nghĩa là chiến tranh ở thế giới của chúng tôi sẽ lan đến thế giới của các vị.” Thần Diana nói. “Và nếu chúng tôi không lấy lại được sợi dây cương bằng vàng, thế giới này cũng không thể tồn tại được.”
Emily giải thích cho bố cô bé về sợi dây cương vàng - và nó đã giúp giết bọn Nirad như thế nào - và về lịch sử của Ngọn lửa và việc Pegasus phải tìm thấy Con gái thần Vesta để thắp lại ngọn lửa ấy.
Steve vuốt vuốt tóc và than thở: “Mấy ngày trước đã có trong tay cái dây cương đó rồi. Ước gì bố đã giữ được nó nhỉ!” Ông nhìn thần Diana. “Tại sao bà không làm nhiều vũ khí bằng vàng hơn?”
“Nữ thần Minerva đã làm ra sợi dây cương cho Pegasus.” Thần Diana giải thích. “Nhưng chúng tôi không biết cách bà ấy tạo ra nó và cũng không biết bà ấy dùng những kim loại nào. Bà ấy là một trong số những người đầu tiên bị bọn Nirad bắt. Thần Vulcan đã cố gắng rèn những vật dụng bằng vàng khác cho các vị thần xứ Olympus.” Bà chỉ cho mọi người thấy phần đỉnh vàng nhọn trên đầu ngọn giáo. “Nó có thể làm bọn Nirad bị thương, nhưng chỉ có vàng từ sợi dây cương mới có thể giết được bọn chúng. Nếu muốn chiến thắng bọn chúng, chúng ta cần phải có lại sợi dây cương.”
“Việc đó không dễ đâu. Tôi đã gặp đứa trẻ lấy trộm sợi dây cương từ Pegasus rồi. Ngay cái đêm thằng bé đến thì bọn CRU đã được báo cho biết rồi. Chúng mang thằng bé và mọi thứ của nó đi ngay. Tôi thậm chí còn không biết chúng giam giữ nó ở đâu nữa. Chỗ chúng giam thằng bé được giữ bí mật.” Đứng sau lưng nữ thần Diana, Pegasus hí lên.
“Pegasus nói rằng mối quan tâm chính của chúng ta hiện giờ là Con gái thần Vesta”, thần Diana nói. “Chúng ta cần phải trở lại vùng núi Olympus.”
“Nhưng trước hết chúng ta phải chờ cho cái cánh của nó lành lại đã.” Emily nói. “Điều đó có nghĩa là chúng ta cần một chỗ nào đó an toàn để ẩn nấp cho đến lúc đó.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể ở đây được.” Steve nói. “Quý vị đã nhìn thấy mấy chiếc máy bay trực thăng ấy rồi đó. Trước khi trời sáng, toàn bộ công viên này sẽ bị các đặc vụ CRU và quân đội lục soát. Chúng ta phải rời khỏi nơi này và đi trước khi chúng đến.”
“Làm sao chúng ta có thể giấu được một con ngựa - lớn như vậy ở trung tâm thành phố New York ạ?” Joel hỏi: “Anh không có ý xúc phạm em, nhưng Pegasus à em hiểu ý anh chứ?”
Con tuấn mã vẫn im lặng khi tựa đầu lên vai Emily. Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ. “Con biết rồi. Chúng ta sẽ không cần phải giấu nó.”
Emily quay về phía bố cô. “Bố, bố có biết là người ta đang cố gắng cấm không cho mấy cái xe ngựa chạy trong công viên vì hiện đang có một chiến dịch yêu cầu đối xử tốt hơn với ngựa không?”
“Có bố có biết.” Ông đáp. Ông nhìn thần Diana và giải thích. “Có nhiều nhóm người không thích cách đối xử với mấy con ngựa trong thành phố, và tôi cũng đồng ý với họ vì làm như vậy thật là quá tệ. Cuối cùng số lượng xe ngựa ngày càng giảm đi.”
“Đúng đấy ạ.” Emily nói với giọng phấn khích. “Do đó đang có một số xe thừa trong các chuồng ngựa.”
“Tớ hiểu rồi.” Joel nói. “Cậu muốn ăn trộm một xe ngựa và lắp cỗ xe vào Pegasus chứ gì? Chúng ta sẽ che cánh của nó lại. Và rồi đơn giản là chúng ta chỉ cần đi khắp thành phố tìm Con gái thần Vesta!”
“Ý tưởng của con thật tuyệt vời.” Steve nói. “Ta tiến hành đi thôi.”
Đưa Pegasus ra khỏi Công Viên Trung Tâm khó hơn họ tưởng. Đã gần quá nửa đêm mà vẫn còn rất nhiều xe trên đường. Điều phiền toái lớn nhất là khắp thành phố đang có rất nhiều xe cảnh sát chạy với đèn nhấp nháy và còi báo động hú liên tục, theo sau là rất nhiều xe quân sự.
Họ đợi đến khoảng hai giờ sáng mới bắt đầu đi.
Họ ra khỏi công viên bằng Đường số 104. Chuồng ngựa gần nhất nằm trên Đường số 50.
“Chúng ta sẽ phải dắt bộ Pegasus để đi qua 50 khối nhà ở trung tâm thành phố sao?” Joel rên rỉ.
“Nếu đôi cánh của nó chưa đủ mạnh để bay, nó sẽ phải đi bộ trên mặt đất như tất cả chúng ta.” Steve nói. “Chúng ta sẽ đi đến đại lộ yên ắng nhất rồi tìm đường về khu trung tâm”.
Đêm càng về khuya, Emily cảm thấy chân mình ngày càng sưng thêm. Nhưng cô bé không thổ lộ điều này với ai cả. Cô gạt đi cảm giác buồn nôn và tập trung tư tưởng để đi đến chỗ mấy chuồng ngựa. Trên đầu họ, mấy chiếc trực thăng đang mở rộng phạm vi tìm kiếm vì thế cả nhóm phải đi sát vào những tòa nhà cao tầng để không bị phát hiện.
“Hình như họ đang lùng bắt bọn Nirad phải không ạ?” Joel hỏi.
“Chú cũng nghĩ vậy.” Steve trả lời. “Chắc họ nghĩ Pegasus vẫn còn ở trong công viên.”
“Ta hy vọng cả hai đều đúng.” Nữ thần Diana vừa nói vừa ngước mắt nhìn lên trời. “Ta không thích mấy cái cỗ máy biết bay này tí nào hết.”
Đột nhiên cả thành phố chung quanh họ bừng sáng vì cuối cùng cũng đã có điện lại. Sau đó, không trung tràn ngập những tiếng còi báo động của hệ thống an ninh vì hệ thống an ninh trực tuyến đã hoạt động trở lại. Đèn đường bắt đầu bật sáng và Đại lộ số 10 sáng choang như đang trong mùa lễ hội.
“Trời ơi, chờ thêm vài phút nữa rồi hãy sáng đèn không được sao?” Joel than thở: “Chỉ thêm vài phút nữa thôi mà. Cháu có đòi hỏi quá nhiều không?”
“Thôi được.” Steve nói ngắn gọn. “Chúng ta không mong đợi việc này. Nhưng giờ chỉ còn vài dãy nhà nữa thôi. Hãy tăng tốc lên nào.”
“Họ vừa đi qua một dãy nhà thì có tiếng còi báo động của cảnh sát ở gần đó. Họ chui vào một ô cửa lớn ngay trước khi rất nhiều xe cảnh sát chạy qua. Họ thậm chí còn chả thèm dừng lại để nhìn chúng ta.” Emily nhận xét.
Thêm nhiều xe cảnh sát hối hả chạy qua.
“Chắc là có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi.” Joel nói. “Cháu có cảm giác không ổn lắm về chuyện này.”
“Bọn Nirad đang ở rất gần đây.” Thần Diana cảnh giác nhìn lên không trung. “Ta có thể ngửi thấy mùi bọn chúng.”
Bên dưới người mình, Emily cảm thấy Pegasus đang run rẩy. “Pegs cũng ngửi thấy mùi của bọn chúng nữa.”
“Tớ chả ngửi thấy gì.” Joel chen vào. “Bọn chúng ở đâu chứ?”
Thần Diana nghe ngóng lại lần nữa và chỉ dọc theo Đường số 58 hướng về Đại lộ số 5: “Ở đó đó.”
“Đó là cổng vào công viên!” Emily nói. “Bọn Nirad đã đến được Công Viên Trung Tâm sao?” Cô nhìn xuống Pegasus: “Pegs, sao bọn chúng có thể tìm ra em vậy?”
“Chúng đã được nếm máu của nó.” Thần Diana trả lời. “Và bọn chúng đang dùng nó để lần theo con đường Pegasus đã đi. Chúng ta không thể thua bọn chúng. Lợi thế duy nhất của chúng ta ở đây là bọn chúng không thể chạy nhanh được.”
“Nếu bọn Nirad chỉ còn cách chúng ta vài dãy nhà,” Joel thêm vào, “thì để đuổi kịp chúng ta, bọn chúng chả cần chạy thật nhanh đâu.”
“Thôi nào,” Steve nói. “Cháu đi lấy xe ngựa và mình đi khỏi cái thành phố quái quỷ này nhanh lên.”
Khi họ đến Đường số 50, bố Emily dẫn cả nhóm đi qua một cánh cửa cuốn màu xám. Trên cánh cửa là biển hiệu: Chuồng ngựa của O’Brian.
“Đây là nó đấy ư?” Joel hỏi. “Thật là nhảm nhí!”
“Làm sao chúng ta vào được?” Emily hỏi.
“Chúng ta sẽ phá cửa.” Bố cô bé trả lời.
Emily để ý là cha mình đang mặc đồng phục cảnh sát và chợt nhận ra việc này đối với ông khó khăn đến thế nào, vì ông là người đang thực thi pháp luật.
“Không dễ đâu.” Ông nghiên cứu ổ khóa cửa. “Tôi không thể sử dụng súng. Nó sẽ gây ra nhiều tiếng ồn.”
“Có một lối vào khác ở đây ạ.” Joel gợi ý khi cậu đứng trước một cánh cửa có kích cỡ bình thường kế bên cánh cửa lớn hơn.
“Đúng thế, nhưng chúng ta không thể đưa Pegasus hay xe ngựa chui lọt qua cửa này. Chúng ta phải mở cánh cửa lớn ở đây thôi”.
“Để ta thử xem.” Nữ thần Diana nói. Bà tiến tới và dễ dàng phá ổ khóa lẫn then cài ra khỏi cánh cửa.
Mọi người sửng sốt nhìn bà.
“Ta có thể bị mất quyền lực,” thần Diana nói, “Nhưng ta không mất sức mạnh của mình.”
Steve bấm cho cái cửa cuốn trượt theo đường ray cuốn lên cao.
“Như thế này thật tiện.”
Emily cúi đầu xuống khi Pegasus tiến vào bên dưới cánh cửa. Steve lại bấm cho cửa đóng lại khi mọi người đã đi qua.
Họ nhìn quanh, một mùi hôi thối của ngựa lẫn lợn bẩn xộc thẳng vào mũi họ.
Phía bên trên, rất nhiều xe ngựa được xếp thành hàng dài ở những tầng cao hơn nữa, có tiếng ngựa hí vọng xuống.
“Chúng biết chúng ta đang có mặt ở đây.” Thần Diana nói khi nghe tiếng hí của mấy con ngựa. “Chúng đang phải chịu đau đớn”.
“Chúng ta cũng sẽ bị như thế nếu không lấy được một cỗ xe và thoát ra khỏi đây.” Joel cảnh báo.
“Cháu lựa một cỗ xe đi. Ta phải đi xem lũ ngựa ra sao đã.” Thần Diana vừa nói vừa trèo lên một cầu thang dốc cao để lên tầng trên.
“Thần Diana ơi, chờ chút đã ạ! Chúng ta không có thời gian cho việc này đâu!” Joel la lên.
“Luôn có thời gian cho những con vật mà!” thần Diana nói vọng lại khi biến mất đằng sau cái cầu thang dốc ấy.
Bên dưới người mình, Emily có thể cảm nhận được rằng Pegasus đang phản ứng lại với những tiếng kêu thảm thiết từ mấy con ngựa. Cô nhìn khắp những bức tường bẩn thỉu với lớp sơn nứt nẻ. Cô bé nói với bố mình: “Bố ơi! chỗ này kinh khủng quá.”
“Bố biết, cưng ạ. Bố sẽ rất muốn được thấy tất cả những chuồng ngựa trong thành phố bị đóng cửa. Nhưng từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta cần phải đi tiếp.” Emily muốn giúp cha mình và Joel nhìn được khắp xung quanh. Nhưng cô cảm thấy mệt mỏi quá. Cô biết là có một điều gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra với cái chân của mình. Cảm nhận được cơn đau của cô, Pegasus quay lại để kiểm tra.
Emily có thể thấy được câu hỏi trong mắt nó. “Chị cảm thấy không được khỏe, Pegs à.” Cô nhỏ nhẹ thú nhận. “Nhưng chị chưa thể nói với họ được. Trước hết chúng ta cần phải đi khỏi thành phố này và tìm cho ra Con gái thần Vesta đã.”
Cô nhìn vào gương mặt xinh đẹp của nó và cảm thấy bức bối vì ghen tị. Ở đâu đó ngoài kia có một cô gái khác đang vẫy gọi nó. Cô gái lạ mặt này đang nắm giữ trái tim của con tuấn mã này, chứ không phải là Emily.
Mặc cho tất cả những nguy hiểm họ đang cùng trải qua Emily thấy oán giận cô gái lạ mặt ấy và cả cái nơi cô ấy sẽ giữ cuộc sống của Pegasus.
“Chúng ta có cái này đây ạ.” Joel gọi vọng ra từ đằng sau tòa nhà. “Emily ơi, cậu đưa Pegasus đến đây đi.”
Đột nhiên có tiếng la hét vọng từ bên trên xuống. Emily chỉ kịp nắm lấy bờm của Pegasus trước khi con tuấn mã lao thẳng xuống sảnh và lên cầu thang. Ở tầng một, Pegasus tiếp tục chạy. Nó bắt đầu tăng tốc ở tầng hai chạy về phía Thần Diana thì có một người đàn ông bất tỉnh đổ vật xuống từ tầng trên xuống.
“Thần Diana ơi!” Emily gọi, khi người đàn ông thứ hai cũng bị ném về phía trước và rơi lộn đầu xuống cầu thang.
“Ta đây.”
Pegasus nhảy qua người đàn ông thứ hai và đi lên tầng tiếp theo. Con tuấn mã chạy xuống hành lang hẹp giữa những chuồng ngựa nhỏ xíu rồi hãm bước chân lại để ngừng trước Thần Diana một khoảng cách ngắn. Bà đứng đó, trước một cửa chuồng ngựa đang mở. Đầu bà gục xuống. Emily có thể nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên má bà.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Emily hỏi. Cô nhìn vào chuồng ngựa và thấy một con ngựa cái với bộ lông màu hạt dẻ đang nằm dài trên sàn nhà. Nó nằm bất động.
“Nó chết rồi.” Thần Diana nói nhỏ. “Họ đã vắt kiệt sức của nó. Nhưng mấy người đó không cần biết. Ta đã nghe thấy bọn họ nguyền rủa nó. Nó đã sống một cuộc đời đau khổ ở cái nơi tồi tệ này còn bọn họ chỉ biết phàn nàn về chuyện sẽ phải mất cả núi tiền mới kiếm một con khác để thay thế nó.”
Khi bố Emily tới, thần Diana nhào tới trước túm lấy cổ ông rồi nhấc bổng ông lên.
“Cái thế giới này, cái nơi ông đang sống đây, đã trở thành như thế nào khi các người đối xử với động vật như vậy chứ?”
“Thần Diana ơi, làm ơn bỏ bố con xuống đi!” Emily la lên. “Bỏ bố con xuống! Bố con không làm gì sai cả!”
“Có thể là không. Nhưng ông ấy sống trong một thế giới để mặc chuyện đó xảy ra.” thần Diana hạ Steve xuống mặt đất. “Điều này không thể tha thứ được.”
Cả Joel và Steve đều nhìn vào con ngựa đã chết. “Cháu biết là rất khủng khiếp.” Joel nói. “Cháu thật xấu hổ vì chúng cháu đã trở nên quá tàn bạo và xấu hổ cả với cách chúng cháu đối xử với động vật. Nhưng một số người đang cố thay đổi điều đó. Để làm cho mọi thứ tốt hơn.”
“Vậy thì các người đang thất bại trong nỗ lực của mình rồi đó.” Thần Diana nhổ nước bọt.
Bà chỉ vào con ngựa đã chết và nói: “Ta đã đi xa quá lâu. Khi mọi thứ kết thúc và thế giới của ta được phục hồi, ta sẽ quay trở lại. Điều này không được phép xảy ra lần nữa. Những nơi như thế này sẽ được nếm mùi cơn giận của ta.” Bà nhìn Joel và nói: “Cháu nói cháu đã biết đến ta qua những cuốn sách của cháu, đúng không? Rồi cháu sẽ hiểu cảm giác của của ta đối với những con thú này ra sao. Ta sẽ không tha thứ cho những kiểu hành hạ như thế này nữa đâu.” Bà băng qua một chuồng ngựa khác và bắt đầu mở cửa.
“Những con ngựa này phải được trả tự do. Đây không phải là cuộc sống dành cho chúng.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý với bà.” Steve nói. Ông bước tới gần thần Diana và đặt tay lên tay bà. “Nhưng chúng ta không có thời gian để giúp tất cả đâu. Thần Diana này, nghe tôi đi. Chúng ta không có nhiều thời gian trước khi hai gã này tỉnh dậy hoặc có ai đó nhận ra sự hiện diện của chúng ta ở đây. Hình như chúng ta đã đụng vào một vài còi báo động. Bà nghĩ xem ai sẽ quan tâm đến một cuộc đột nhập vào một chuồng ngựa chứ? Một chuồng ngựa, thần Diana ạ. Chính bọn Cru đó và bọn chúng sẽ nghĩ ngay đến ai chứ?” Không chờ câu trả lời, ông đưa tay chỉ vào Pegasus. “Chúng sẽ nghĩ đến chú tuấn mã này. Chúng ta phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Pegasus giậm mạnh chân và bắt đầu hí. Thần Diana dừng lại. Cuối cùng thì bà cũng bình tĩnh trở lại khi bà tiến gần đến con tuấn mã và vỗ vỗ nhẹ vào cổ nó. “Dĩ nhiên rồi, ông bạn thân mến của ta, ngươi nói đúng đấy.”
Bà nhìn vào những người khác và nói: “Chúng ta cần phải kiếm cho ra xe ngựa và đi ngay. Tôi sẽ quay lại để thả mấy con ngựa này sau.”
Emily nhìn vào những con ngựa khác trong mấy cái chuồng bé tí xíu đang nóng lòng buồn bã chờ đợi thần Diana mở cửa chuồng. Cô thấy thương cho chúng. Khi chuyện này kết thúc, cô hứa sẽ cùng tham gia với thần Diana để giải phóng chúng.
Trên đường đi xuống chiếc cầu thang dốc, Emily thấy một trong hai người đàn ông bất tỉnh bắt đầu cựa quậy. Ông ta có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Khi họ trở về được tầng chính, Joel dẫn đầu tất cả đi về phía sau tòa nhà.
“Chúng cháu tìm thấy chiếc xe này trong khu vực chứa đồ.” Joel giải thích khi chỉ vào một chiếc xe ngựa màu trắng đã bị hỏng. Nó đang nằm nghiêng qua một bên. Mái che đã bị rách nhưng bánh và khung xe thì vẫn còn khá chắc. “Họ sẽ không kịp chú ý đến sự biến mất của nó đâu.”
“Tôi cũng tìm ra được mấy thứ này cho chúng ta nè.” Steve giơ hai bộ quần yếm lên. “Tôi không thể đi ra ngoài với bộ đồ này được.” Ông chỉ vào đồng phục cảnh sát của mình. “Và thần Diana nữa, bà cũng không thể xuất hiện với bộ quần áo rách rưới như thế.”
Thần Diana gật đầu. Không nói thêm lời nào, bà cầm lấy bộ quần áo rồi đi sang khu vực khác để thay.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus