Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 18: Anh Có Ba Bí Mật (8)
H
ình như Tống Thanh Xuân không thể tìm được nơi nào để tránh tuyết, cứ ngây ngốc đứng như thế trong tuyết lớn.
Lúc đầu, cô còn dùng tay phủi bông tuyết trên người, nhưng là về sau, tuyết rơi càng lúc càng lớn hơn, vốn dĩ không thể phủi kịp, sau cùng cô liền bỏ cuộc, chỉ rụt đầu vào trong cổ áo, tùy ý để bông tuyết bay lả tả xuống người, một lát sau, trên tóc và trên vai cô đã phủ một lớp tuyết trắng.
Tô Chi Niệm vô thức cau mày, ánh mắt như là đang nhìn chằm chằm vào văn kiện, nhưng điểm sáng trong mắt anh lại thường xuyên nhảy nhót ra ngoài cửa sổ.
Tống Thanh Xuân vẫn duy trì một tư thế đứng như thế, có chút mệt mỏi, lại thay đổi tư thế khác, lúc cô quay đầu, tầm mắt vừa lúc đảo qua cửa sổ sát đất của quán cà phê, sau đó nhìn qua thủy tinh rộng rãi sáng ngời kia, thấy được một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên trong.
Vẻ mặt của cô sửng sốt một phen, cho rằng mình bị hoa mắt.
Từ sau khi gặp mặt ở Kim Bích Huy Hoàng, mỗi ngày cô đều chờ đợi dưới lầu công ty của anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh...
Tống Thanh Xuân đang hết sức nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, đọt nhiên Tô Chi Niệm cũng quay đầu lại, tầm mắt nhàn nhạt rơi xuống trên người cô, sau đó liền nhìn ngay vào mắt cô.
Cho dù ngăn cách qua một tầng thủy tinh, Tống Thanh Xuân vẫn có thể cảm giác được đáy mắt anh tràn ra ý lạnh, bức bách cô rũ mi mắt xuống, đợi đến lúc cô nâng mi mắt lên, Tô Chi Niệm đã đặt lại tầm mắt xuống dưới văn kiện, còn vươn tay ấn xuống chiếc chuông trên mặt bàn.
Rất nhanh liền có người phục vụ đi đến, vẻ mặt mỉm cười nhìn anh, như là đang hỏi anh cần trợ giúp gì.
Tầm mắt của anh từ đầu đến cuối đều không rời khỏi văn kiện, Tống Thanh Xuân nhìn qua cửa sổ, chỉ có thể thấy cánh môi của anh nhẹ nhàng đóng mở hai lần, sau đó người phục vụ mỉm cười với anh một cái, vòng qua sofa anh đang ngồi, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm xuống, hoàn toàn ngăn cản ánh mắt cô nhìn anh.
Anh từng nói, không muốn cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, cho nên, dù anh ở trong nhà, cô ở bên ngoài, quán cà phê này vẫn thuộc công ty của anh, cô vốn dĩ không thể vào được, nhưng anh vẫn gọi người phục vụ kéo rèm cửa sổ xuống, ngăn cản tầm mắt của cô, hoàn toàn rạch ròi quan hệ của hai người. nguồn thich.com
-
Đằng sau bức rèm, cửa sổ bị che kín không còn kẽ hở nào, vốn dĩ không thể nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ là như thế nào.
Lúc Đường Nặc thấy Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đang nhìn nhau, trong nháy mắt còn có ý nghĩ là có thể nào Tô Chi Niệm sẽ xuống gặp cô ấy không, nhưng anh không nghĩ đến, Tô Chi Niệm chỉ nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân đúng nửa phút, sau lại nhàn nhạt quay đầu, gọi người phục vụ đến kéo rèm xuống, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục xem văn kiện trong tay.
“Cậu không ra xem thế nào à? Cứ để cô ấy đứng một mình chờ trong tuyết sao?” Đúng là Đường Nặc vẫn không nhịn được, hỏi dò một câu.
Tô Chi Niệm ngoảnh mặt làm ngơ.
Đường Nặc nhún vai, không nói thêm gì nữa, bắt đầu xử lý công việc trên laptop.
Khi Đường Nặc xử lý tốt công việc rồi gửi mail đi, đã là một giờ sau, anh giơ tay lên, có chút yếu mềm xoa bóp bả vai, đang chuẩn bị gọi người phục vụ đến thay cà phê, lại thấy Tô Chi Niệm ở đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn đến mất hồn.
Đường Nặc nhíu mày: “Sao vậy?”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, như là đang tập trung tinh thần nghe gì đó.
“Nghĩ gì thế?” Đường Nặc vươn tay, quơ quơ trước mặt Tô Chi Niệm.