Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 18
J
ane vẫn chưa rời đi! Cal nhìn thấy cô qua cánh cửa trượt trong phòng sinh hoạt chung khi cô đứng ở sân sau nhìn lên Heartache Mountain. Những cơ bắp, anh thậm chí còn không nhận ra là đã căng cứng, bắt đầu giãn ra. Cô vẫn còn ở đây.
Anh đang làm việc tại Y khi Kevin ào vào phòng tập với cái tin vợ anh đã gói ghém máy tính của cô và đã sẵng sàng quay trở lại Chicago. Kevin đã mất vài giờ để lần ra dấu anh, và khi Cal sầm sập lướt như bay về nhà, vẫn mặc chiếc áo phông đẫm mồ hôi và quần soóc thể thao màu xám, anh đã khiếp sợ việc cô có thể đã bỏ đi.
Anh vẫn không hiểu tại sao cô muốn làm một cái gì đó quyết liệt như thế. Cứ cho là sáng nay anh đã cáu kỉnh và thô lỗ đi. Anh đã hối hận ngay lúc đó, và anh đã quyết định về nhà đúng giờ để ăn món súp gà nhà tự nấu của cô. Nhưng Jane không phải là người chạy trốn khỏi những cuộc cãi vã. Anh có thể dễ dàng hình dung ra cảnh cô nện thẳng cái chảo rán bằng gang vào đầu anh, nhưng anh không thể tưởng tượng ra việc cô chỉ đơn giản là gói đồ và bỏ đi.
Giờ thì cô đứng phía dưới anh, khuy cài đến tận cổ, sẵn sàng ứng phó với những trường hợp khẩn cấp, và một sự thật thình lình bật ra với anh rằng người duy nhất mà anh biết ăn mặc tranhg nghiêm như cô là em trai anh. Cô đã chọn một trong những cái váy chiết eo cao, thích hợp cho việc du lịch, màu kem với một hàng nút màu nâu đại bự chạy dọc hết phần thân trước. Nó có độ rộng vừa vặn với cô đến nỗi không ai có thể nói cô đang mang bầu, nhưng cô bằng cách nào đó vẫn có thể xoay xở để trông gọn gàng và nghiêm trang. Cái vày dài che phủ hầu hết đôi chân cô, nhưng vẫn để lộ mắt cá chân nhỏ xinh, thanh mảnh hay đôi bàn chân nhỏ được dấu kín trong đôi xăng đan bằng da đơn giản.
Một cái băng đô màu đồi mồi giữ tóc cô gọn gàng không xoã vào mặt. Anh ngắm ánh mặt trời chơi đùa trong những lọn màu vàng đó và nghĩ cô xinh đẹp đến nhường nào. Cô đẹp một cách cổ điển, vợ anh, và khi anh ngắm cô, anh cảm thấy một mớ cảm xúc lẫn lộn: dịu dàng và ham muốn, bối rối và oán giận, giận dữ và khát khao. Sao cô phải đi và trút tất cả cái đống tính khí thất thường lên anh vào lúc này? Một tâm tính tệ hại là đã còn hơn cả đủ cho bất cứ gia đình nào rồi, và cái tâm tính tệ hại đó thuộc về anh.
Nhưng tâm tính của anh không phải là vấn đề thật sự. Một vài giờ trong phòng ngủ và anh có thể làm cô quên hết tất cả những châm chích anh đã gây ra sáng nay, mặc kệ cái ý tưởng ngu xuẩn cô có về việc quay trở lại Chicago. Không, vấn đề thực sự nằm ở sâu hơn. Sao cô phải nói cô yêu anh? Cô không hiểu là một khi ba từ đó được thốt ra, không gì sẽ như cũ sao?
Nếu cô chỉ đơn giản là bước vào cuộc đời anh sớm hơn mười năm, trước khi anh phải xoay xở với việc trở nên già đi và cái thực tế là anh không nhìn thấy bất cứ điều gì ngoài một khoảng trống rỗng đợi anh sau khi anh ngừng chơi bóng. Thật là dễ dàng cho Giáo sư khi nghĩ đến việc ổn định. Cô có một công việc đáng giá để giữ cho cô bận bịu suốt cả phần còn lại cuộc đời. Anh thì không, và giờ thì anh không thể gạt đi cái cảm giác rằng cuộc đời anh sẽ phóng ngả nghiêng theo cái hướng anh chưa sẵn sàng để đón nhận, cái hướng mà có lẽ thích hợp với Bobby Tom Denton, nhưng chắc chắn như quỷ là không thích hợp với anh.
Khi anh chạm tới cái tay nắm trên cánh cửa trượt bằng kính, anh chợt cảm thấy chắc chắn về duy nhất một điều. Jane đã khiến bản thân mình lâm vào một tâm trạng càu nhàu khủng khiếp, và nơi tốt nhất để dỗ ngọt cô ra khỏi tâm trạng đó là trên giường. Nhưng trước khi anh có thể có cô ở đó, anh có một vài quyết định nghiêm túc cần phải làm.
“Hey, Giáo sư.”
Jane quay về phía giọng của Cal, lấy tay che cho khỏi chói mắt. Anh trông nhăn nhúm, đẫm mồ hôi và huy hoàng khi bước về phía cô. Có cái gì đó mắc lại nơi cổ họng cô, cái gì đó to lớn, đau đớn khiến cô cảm thấy như thể mình đang bị nghẹn vậy.
Anh đứng dựa vào lan can và tặng cho cô mội nụ cười đói khát. “Tôi vừa mới tập thể dục, và vẫn chưa tắm, thế nên, nếu em không ở trong tâm trạng cực kỳ muốn chuyện đó, em tốt nhất nên chạy lên gác và xả đầy một bồn nước cho tôi.”
Cô nhét tay vào túi chiếc váy và chậm rãi leo lên mấy bậc thang gỗ. Sao anh ta có thể hành động như thế khi anh đã làm một việc không thể tha thứ được?
“Brian Delgado gọi sáng nay.” Cô bước lên cái sàn gỗ.
“Uh-huh. Em thấy thế nào về việc vào tắm với tôi để em có thể cọ lưng cho tôi?”
“Delgado gửi cho anh một bản báo cáo. Tôi đã đọc nó rồi.”
Điều đó cuối cùng cũng kéo được sự chú ý của anh, mặc dù anh trông không thực sự báo động. “Từ khi nào em có hứng thú với việc đọc mấy bản hợp đồng của tôi?”
“Bản báo cáo là về tôi.”
Nụ cười nham nhở của anh biến mất. “Nó đâu rồi?”
“Trên bàn của anh.” Cô nhìn thẳng vào anh đầy kiên quyết, và cố nuốt cái bong bóng đau đớn khiến giọng cô nghẹn lại. “Anh cần phải quyết định về tôi ngay lập tức bởi vì anh chỉ có hai ngày trước khi ban giám đốc Preeze họp. Thật may mắn, luật sư của anh đã làm hết những công việc cần thiết rồi. Hắn ta đã gặp Jerry Miles, và hai người bọn họ dã phác thảo xong hầu hết những chi tiết hèn hạ. Tất cả những gì anh cần làm là ký một tấm séc với khá nhiều số không đấy.”
“Tôi không biết em đang nói cái gì.”
“Đừng có nói dối tôi!” Cô siết tay lại thành nắm đấm. “Anh đã bảo Delgado huỷ hoại tôi!”
“Tôi sẽ gọi hắn ta ngay bây giờ và làm rõ chuyện này. Đây là một sự hiểu lầm.” Anh quay về phía cánh cửa trượt, nhưng cô di chuyển về phía trước trước khi anh có thể mở được nó.
“Hiểu lầm?” Cô không thể dấu nổi sự chua chát của mình. “Anh ra lệnh cho luật sư của mình huỷ hoại tôi, và anh gọi đó là hiểu lầm?”
“Tôi chưa bao giờ bảo hắn ta như thế. Cho tôi chỉ một giờ thôi, và tôi sẽ giải thích mọi thứ.”
“Giải thích bây giờ đi.”
Anh dường như nhận ra cô xứng đáng với cái gì hơn thế, và anh chuyển từ cánh cửa tới lan can.
“Nói cho tôi trong bản báo cáo đó có gì.”
“Delgado thoả thuận với Jerry Miles, giám đốc của Preeze, rằng anh sẽ tặng cho phòng thí nghiệm một khoản lớn với một điều kiện họ phải sa thải tôi.” Cô hít một hơi thở sâu, run rẩy. “Jerry đang đợi tin của anh để sa thải tôi, sau đó hắn ta dự định sẽ công bố sự hào phóng của anh trước ban giám đốc khi họ họp vào thứ tư.” Cal khẽ chửi thề dưới hơi thở của mình. “Đợi đến khi tôi túm được gã khốn đó. Đây không phải lần đầu tiên Delgado cầm đèn chạy trước ô tô như thế.”
“Anh đang nói rằng toàn bộ chuyện này là ý của hắn ta?”
“Mẹ kiếp đúng thế.”
Cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng cô. “Đừng làm thế, Cal. Đừng bày trò với tôi.”
Vẻ xúc phạm loé lên trong mắt anh. “Em biết tôi không làm điều gì như thế!”
“Vậy ra anh không ra lệnh cho hắn ta điều tra tôi? Anh không nói với hắn tìm xem điểm yếu của tôi ở chỗ nào và dùng nó chống lại tôi?”
Anh xoa cằm bằng lưng khớp ngón tay, trông có cái vẻ như muốn bệnh mà cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh. “Lúc đó lâu lắm rồi. Nó phức tạp lắm.”
“Tôi rất thông minh. Giải thích đi.”
Anh lang thang lại cánh cửa trượt, và tim cô trùng xuống khi cô chú ý rằng anh không thể nhìn thẳng vào mắt cô. “Em có nhớ mọi thứ giữa chúng ta như thế nào khi tất cả chuyện này mới bắt đầu. Tôi chưa bao giờ là người để cho bất cứ ai qua mặt mình, và tôi muốn em bị trừng phạt.” Anh nhét ngón tay cái vào cạp quần soóc, sau đó lại giật chúng ra. “Tôi có bảo Brian tôi muốn gỡ hoà, và tôi ra lệnh cho hắn ta điều tra em để tôi có thể ghi điểm lại.”
“Và anh điều tra ra được những gì?”
“Rằng em không có một bí mật đen tối nào hết.” Anh cuối cùng cũng nhìn vào cô. “Rằng em thông minh sáng chói và mực thước. Và công việc là thứ quan trọng nhất đối với em.”
“Anh không cần cả một đội thám tử để tìm ra điều đó.”
“Lúc đấy tôi không biết.”
“Thế nên anh quyết định giật lấy công việc ra khỏi tôi.” Cô nói khẽ.
“Không!” Anh siết chặt tay nắm cửa. “Sau vài tuần đầu, tôi nguội đi và bỏ lửng mọi thứ. Tôi mặc kệ nó!”
“Tôi không tin anh. Không một luật sư nào không có sự uỷ quyền mà lại hành động như thế.”
“Hắn ta có sự uỷ quyền của tôi. Không phải trong chuyện này, nhưng…” Anh đẩy cánh cửa mở ra và bước vào trong nhà. “Tôi chỉ không loanh quanh để bảo hắn ta lùi lại, tất cả chỉ thế thôi!”
“Sao lại thế?” cô hỏi khi theo sát anh.
“Chúng tôi không nói về chuyện đó.” Anh dừng lại cạnh lò sưởi. “Có hàng tá chuyện khác tiếp diễn. Một hợp đồng quảng cáo của tôi rối tinh lên. Tất cả mọi thứ là một đống lộn xộn, và nó cần một chút thời gian để giàn xếp lại. Sau đó hắn ta đi nghỉ, và tôi tránh né một vài cú điện thoại của hắn.”
“Tại sao?”
“Tôi không ở trong tâm trạng muốn dàn xếp với mấy bản hợp đồng.”
“Tôi không phải là hợp đồng.”
“Không. Nhưng tôi chỉ không nghĩ chuyện xảy ra giữa chúng ta là việc chó chết của hắn ta!” Anh trông nản lòng. “Tôi chưa bao giờ nghĩ hắn ta lại hành động chống lại em mà không thông qua tôi trước.”
“Nhưng nghe như anh đã cho hắn ta cái quyền đó rồi đấy.”
“Phải, nhưng—” Anh mở bàn tay ra trong một cử chỉ yếu đuối một cách kỳ lạ. “Jane, tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ, dù chỉ một phút, rằng hắn ta làm bất cứ việc gì mà không nói với tôi trước.”
Cô đáng lẽ nên cảm thấy tốt hơn. Sau cùng, anh cũng không hành động theo kịch bản chống lại cô trong cả tháng qua, nhưng cô vẫn cảm thấy thật kinh khủng. “Chuyện này sẽ không xảy ra nếu anh nhấc điện thoại lên và bảo hắn ta gọi những con chó của hắn lại. Sao anh không làm điều đó, Cal? Anh đang sợ rằng mình sẽ bị mất đi cái vẻ đại trượng phu bằng cái lùi lại hả?”
“Nó chỉ không quan trọng, thế thôi. Mọi việc đã ổn thoả giữa hai chúng ta, và trả thù là điều cuối cùng trong tâm trí tôi.”
“Thật tệ là anh không để gã chuyên hút máu người của mình biết điều đó.”
Anh luồn tay qua mái tóc đã rối bời của mình. “Nghe này, chưa có một thiệt hại nào hết. Tôi không có ý định tặng cho Preeze một cắc, và nếu có bất cứ ai ở đó cố sa thải em, tôi sẽ tát vào chúng với trát hầu toà nhanh đến nỗi chúng không biết cái gì đã giáng vào mình.”
“Đây là chuyện của tôi, không phải của anh.”
“Chỉ cần cho tôi vài giờ thôi. Tôi sẽ làm cho ra đầu ra đũa, tôi hứa đấy.”
“Và sau đó thế nào?” cô lặng lẽ hỏi.
“Sau đó em sẽ không phải lo lắng về bất cứ chuyện gì thế này nữa.”
“Đó không phải là những gì tôi muốn nói. Sau khi anh làm cho ra đầu ra đũa, chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai chúng ta?”
“Không gì xảy ra hết. Mọi thứ vẫn như cái cách của chúng.” Anh tiến về phía phòng làm việc. “Tôi sẽ đi gọi điện, sau đó tôi sẽ dỡ đồ ra khỏi xe em và chúng ta có thể ra ngoài ăn. Tôi không thể tin em thậm chí còn nghĩ đến việc bỏ đi.”
Cô theo anh vào phòng làm việc, sau đó dừng lại ở ngưỡng cửa. Cô chà sát cánh tay mình, nhưng cơn ớn lạnh cô cảm thấy đến từ bên trong, không phải bên ngoài. “Em không nghĩ chúng ta sẽ có thể quay lại cái cách mọi việc vốn thế.”
“Chắc chắn chúng ta có thể.” Anh tiến tới bàn làm việc. “Thề có Chúa, tôi sẽ sa thải Delgado.”
“Đừng đổ lôi cho anh ta vì việc mà anh đã bắt đầu,” cô nói khẽ.
Anh quay ngoắt lại phía cô, cả cơ thể anh cứng lại. “Em dám nói thế! Em mới là kẻ bắt đầu chuyện này, và đừng có quên điều đó!”
“Làm sao em quên được khi anh quẳng nó vào mặt em mỗi khi có cơ hội?”
Anh nhìn chừng chừng vào cô, cô nhìn trừng trừng lại anh. Sau đó cô quay mặt đi. Cái chuyện quy trách nhiệm thuộc về ai này sẽ chẳng đi tới đâu cả.
Cô nhét tay vào túi, và nhắc nhở bản thân rằng nỗi sợ hãi tệ hại nhất của cô là vô căn cứ. Anh đã không lên kế hoạch chống lại cô cùng với lúc họ làm tình. Nhưng cái nút thắt khủng khiếp trong dạ dày cô vẫn không chịu biến đi. Chuyện vừa xảy ra chỉ đơn giản là một biểu hiện của tất cả những vấn đề đã ngấm ngầm ở giữa họ, những vấn đề cô đã lờ đi hoặc che đậy, coi như nó không tồn tại.
Cô nhớ cô đã hi vọng đến nhường nào chỉ vài ngày trước đây rằng anh yêu cô. Cô nhớ tất cả những lâu đài mơ mộng cô xây nên trong đầu. Thật là mỉa mai khi một người thực tế, được đào tạo với những phương pháp đầy khoa học có thể thật mau lẹ bỏ rơi logic bởi những ý nghĩ viển vông.
Cô rút tay ra khỏi túi và bắt chéo chúng phía trước cô. “Em cần được biết chúng ta sẽ hướng tới đâu, Cal, và anh cảm nhận về em thế nào.”
“Em có ý gì?” Sự không thoải mái trong giọng anh bộc lộ anh biết chính xác cô có ý gì.
“Anh cảm nhận về em thế nào?”
“Em biết tôi cảm nhận thế nào mà.”
“Thật ra, em không biết.”
“Vậy thì, em chắc phải là kẻ không chú ý rồi.” Anh sẽ khiến chuyện này trở nên khó khăn hơn là nó đã vốn khó, nhưng cô sẽ không lùi bước. Thời gian để mơ mộng đã qua rồi. Cô cần được biết chính xác thì mình đang đứng ở đâu.
“Lời bình luận thẳng thắn duy nhất mà em có thể nhớ anh thốt ra là anh thích em.”
“Tất nhiên, tôi thích em. Em biết thế mà.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh đầy kiên quyết và ép bản thân mình thốt nên những từ muốn dấu đi thật sâu trong cổ họng cô. “Em đã nói em yêu anh.”
Ánh nhìn của anh rơi xuống, và cô nhận ra anh không thể nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi— Tôi đoán tôi rất hãnh diện.”
Cô cắm móng tay vào sâu trong lòng bàn tay mình. “Em không nghĩ thế. Em nghĩ sự thẳng thắn của em doạ anh sợ đến chết. Và em cũng nghĩ anh không đáp lại tình yêu của em.”
“Dù sao thì, mấy chuyện khỉ như thế có nghĩa là gì?” Anh oai vệ tiến đến bàn làm việc. “Chúng ta ở bên nhau hoà thuận hơn bất cứ ai trong chúng ta có thể hình dung ra, và chúng ta sắp có em bé. Sao chúng ta cứ phải dán nhãn lên nó làm gì? Tôi quan tâm đến em, và trong tâm trí tôi thế tính là nhiều lắm rồi.” Anh rơi huỵch xuống ghế của mình như thể cuộc thảo luận này đã đến hồi kết thúc.
Cô không thể để nó lại như thế. Có lẽ cô đã thông minh lên được một chút trong vài tháng qua, hay có lẽ chỉ đơn giản là vì bướng bỉnh, nhưng đã đến lúc anh thêm cái gì đó vào mối quan hệ của họ ngoài tình dục và một vài tràng cười. “Em sợ rằng quan tâm không đủ cho em khi nghĩ về tương lai của chúng ta.”
Anh vẫy tay về phía cô một cách nôn nóng. “Tương lai có thể tự chăm lo cho nó. Không ai trong chúng ta muốn bị đóng gông vào nó ngay lúc này.”
“Lần cuối cùng chúng ta nói về nó, ý tưởng là chúng ta sẽ ly dị ngay khi đứa bé được sinh ra. Anh vẫn muốn thế chứ?”
“Nó vẫn ở thì tương lai. Làm sao em biết chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Nhưng nó vẫn là kế hoạch của anh?”
“Nó là kế hoạch gốc.”
“Và giờ thì?”
“Tôi không biết. Làm sao ai trong chúng ta biết được? Được ngày nào hay ngày đó.”
“Em không muốn tính thời gian bằng ngày nữa.”
“Well, nó là cách phải thế, kể từ bây giờ.” Anh sẽ không cam kết, và cô không thể chấp nhận cái gì ít hơn thế. Nước mắt dâng lên, nhưng cô từ chối để chúng rơi xuống. Cô phải nhảy ra khỏi đây ngay bây giờ, khi mà cô cô vẫn có thể duy trì được phẩm cách của mình, và cô có ý định kiên quyết làm điều đó.
“Em sợ là em không xoay xở như thế này được nữa, Cal. Em không muốn yêu anh—Em biết anh không yêu cầu em điều đó—nhưng nó đã xảy ra rồi. Em dường như đã phải định sẵn là làm rối lên những chỗ anh quan tâm.” Cô liếm đôi môi khô cứng của mình. “Em sẽ quay về Chicago.”
Anh bật dậy khỏi bàn làm việc. “Còn lâu em mới thế!”
“Em sẽ liên lạc với anh sau khi con sinh ra, nhưng đến khi đó, em sẽ rất cảm kích nếu anh liên lạc với em qua luật sư. Em hứa em sẽ không gây khó khăn cho anh về việc đến thăm.”
“Em đang chạy trốn.” Anh liếc xuống cô, sẵn sàng công kích. “Em không có gan góc để ở lại và xúc tiến việc này, thế nên em bỏ chạy.”
Cô chống chọi để nói thật bình tĩnh. “Có cái gì ở đây để xúc tiến? Anh vẫn muốn ly dị.”
“Tôi không còn vội vàng nữa.”
“Nhưng anh vẫn lên kế hoạch cho việc đó.”
“Thế thì sao? Chúng ta là bạn bè, và không có lý do gì khiến mọi việc trở nên khó chịu như thế này.”
Đau đớn cuộn lên trong ngực cô khi anh xác nhận điều cô đã biết. Anh không nhìn cuộc hôn nhân của họ như một sự ổn định lâu dài. Anh chỉ đơn giản là muốn nó tạm thời. Cô quay đi khỏi anh và bước vào phòng giải trí.
Anh ở bên cạnh cô ngay tức khắc. Mạch máu phập phồng trên thái dương anh, và vẻ mặt anh đầy quả quyết. Cô không ngạc nhiên. Đàn ông như Cal không chấp nhận tốt lắm việc bị đưa ra tối hậu thư.
“Nếu em nghĩ tôi sẽ đuổi theo em, em sai rồi! Một khi em bước ra khỏi cánh cửa đó, cuộc hôn nhân của chúng ta chắc chắn sẽ kết thúc. Em sẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi, em nghe thấy rồi đấy?”
Cô gật đầu bướng bỉnh và chớp mắt dấu đi những hạt nước.
“Tôi nói thật đấy, Jane!”
Không một từ, cô quay đi và bước ra khỏi nhà anh. Cal không đứng quanh để nhìn cô lái xe đi. Thay vào đó, anh đá cánh cửa đóng lại và hiên ngang đi vào bếp, nơi anh giật lấy một chai scotch từ tủ đựng thức ăn. Trong một khoảnh khắc anh không thể quyết định liệu anh nên uống hay đập mạnh nó vào tường cho vỡ vụn ra từng mảnh. Anh thà bị đoạ đày nơi địa ngục trước khi anh để cô ta đẩy anh vào một cái gì đó mà anh chưa sẵn sàng.
Anh giật tung cái nắp và đưa cả chai lên miệng. Rượu scotch cháy bỏng trên suốt quãng đường trôi xuống. Nếu đây là cách cô ta muốn, thế thì được thôi. Anh quệt lưng bàn tay ngang miệng. Đây chính là lúc cuộc sống của anh trở lại bình thường.
Nhưng thay vì cảm thấy tốt hơn, anh muốn ngửa đầu ra và hú lên. Anh nuốt thêm một ngụm nữa và ấp ủ những lời lẽ bất bình về cô.
Anh đã đề nghị cô ta nhiều hơn anh đã từng đề nghị bất cứ người phụ nữ nào-anh đề nghị cô ta tình bạn chết dẫm của anh-và cô ta làm gì? Cô ta quẳng nó lại ngay vào mặt anh chỉ bởi vì anh không muốn quỳ một đầu gối xuống và tình nguyện một cuộc sống chung thân chọn mấy tờ giấy dán tường chết tiệt đó.
Tay anh ghì chặt quanh cái chai, Anh sẽ không đầu hàng đâu. Có khối phụ nữ ngoài kia, những người trẻ hơn, đẹp hơn, những người không thấy cần thiết phải khơi lên một trận cãi vã với anh chỉ vì mấy thứ nhỏ nhặt, những người làm những gì anh bảo, và sau đó để cho anh yên. Đó là những gì anh cần. Ai đó trẻ trung, xinh đẹp và để cho anh yên.
Anh uống thêm một tợp nữa rồi bước vào phòng làm việc nơi anh sắp đặt việc uống cho đến say mềm ra.
Jane biết cô không thể rời đi cho đến khi cô tạm biệt Annie. Cô cũng không thể đầu hàng sự sầu khổ của mình ngay lúc này, vì thế cô chớp mắt và hít một hơi không khí thật lớn đến rùng mình khi lái xe lên đỉnh Heartache Mountain. Ô tô của Lynn không thấy đâu, và cô thấy biết ơn khi có thể tạm biệt Annie mà không có một nhân chứng thù địch.
Ngôi nhà trông rất khác so với lần đầu tiên cô nhìn thấy nó. Cal đã sơn nó màu trắng. Anh cũng đã sửa mấy cánh cửa chớp cong veo và bậc cửa bị trũng xuống. Khi cô bước vào và gọi to tên Annie, cô đẩy đi ký ức về những tràng cười đùa họ đã chia sẻ trong khi làm việc.
Khi cô vào đến bếp, cô thấy Annie qua khung cửa chớp. Bà đang ngồi bên ngoài, trong ánh nắng mặt trời, tách đậu vào một cái bát gốm đang đặt trong lòng. Khi Jane nhìn những chuyển động nhịp nhàng của những ngón tay xương xẩu của Annie, cô muốm lấy cái bát ra khỏi bà và tự mình tách đậu. Tách đậu là một nhiệm vụ không dính dáng gì đến công nghệ. Nó trình diễn chính xác theo cái cách bây giờ cũng như hàng trăm năm về trước. Bất ngờ, đối với cô, dường như tách những quả đậu đó sẽ mang một cái gì đó vững chắc đến với cuộc sống của cô, và kết nối với tất cả những phụ nữ đã đi trước cô, tất cả những người phụ nữ đã trải qua hàng nghìn năm lịch sử, những người đã tách đậu và sống sót qua những cơn đau tim gây nên bởi những người đàn ông không đáp lại tình yêu của họ.
Cô cắn chặt môi, sau đó bước ra phía ngoài. Annie quay đầu lại. “Đến lúc cháu quyết định ghé qua rồi hả.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế cỏ hình ống cạnh Annie và nhìn cái bát yên vị trong lòng bà trên mấy mẩu báo để đựng vỏ đậu. Trong khoảnh khắc đó, những gì trong cái bát dường như thật quý giá và hoàn toàn cần thiết tới sự an vui của cô. “Cháu có thể làm không?”
“Ta không thích bị lãng phí.”
“Được rồi.” Tay cô run rẩy khi cô cầm lấy cái bát. Với sự tập trung hết mức, cô cúi đầu, lôi một quả đậu ra và cẩn thận tách một đầu. Hình như cô không lãng phí quá nhiều vì Annie không chỉ chích gì hết. Cô để cái cuống rơi vào lòng mình và tập trung vào việc ngắt quả đậu thành những khúc dài vừa miệng ăn.
“Chỗ đậu này từ cửa hàng. Đậu trong vườn của ta sẽ ngon hơn nhiều.”
“Cháu ước mình sẽ ở đây lâu đủ để thấy chúng lớn lên.” Giọng cô nghe gần như là bình thường. Hơi lạc đi một chút, có lẽ thế. Nghẹn lại một chút. Nhưng gần như là bình thường.
“Chúng sẽ sẵn sàng rất lâu trước khi Cal phải quay lại trại huấn luyện và hai đứa các cháu trở lại Chicago.”
Jane không nói gì. Thay vào đó, cô nhặt một quả đậu khác, đẩy ngón tay cái vào cuống nó, và bẻ nó ra.
Trong một vài phút tiếp theo, cô chỉ chú tâm vào mấy quả đậu, trong khi Annie theo dõi chú sơn ca chuyền lách chách từ cành này sang cành khác trên cây mộc lan. Nhưng thay vì mang đến cho cô sự bình yên, sự im lặng của Annie và sự ấm áp của mặt trời trên da cô, cùng với sự bình yên của công việc phụ nữ lặp lại đều đặn này, khiến sự phòng vệ của cô trở nên quá phức tạp để giữ nguyên trong một chỗ, và chúng từ từ vỡ vụ ra.
Một hạt nước mắt trượt qua mi mắt dưới của cô, chảy thành một vệt dài trên má, và rơi lộp độp xuống vạt trên của cái váy bằng vải cotton của cô. Một hạt nữa rơi, rồi lại một hạt nữa. Một tiếng nấc khe khẽ trượt ra. Cô tiếp tục bẻ đậu và ngừng chiến đấu với nỗi sầu khổ của mình.
Annie theo dõi chú sơn ca bay đi, sau đó theo dõi chú sóc nhỏ chuyền cành trên cùng cây mộc lan đó. Một hạt nước mắt của Jane nhỏ trúng đống đậu.
Annie bắt đầu ngâm nga khe khẽ nhẹ như hơi thở. Jane bẻ đến quả đậu cuối cùng, sau đó tìm kiếm điên cuồng dưới cái bát xem cô có bị bỏ sót quả nào không.
Annie thò vào trong cái túi chiếc tạp dề cũ của bà, rút ra một cái khăn giấy màu hồng, và chìa nó ra. Jane xì mũi và bắt đầu nói. “Cháu—cháu sẽ nhớ bà rất nhiều, nhiều lắm, Annie, nhưng cháu không chịu đựng được nữa. Cháu phải đi thôi. A-anh ấy không yêu cháu.”
Annie mím môi không tán thành. “Calvin, nó không biết nó cảm thấy thế nào đâu.”
“Anh ấy trưởng thành đủ để phải tìm ra nó bây giờ rồi.” Cô xì mũi một cách giận dữ.
“Chưa bao giờ thấy gã đàn ông nào ghét việc già đi nhiều như thế. Thường thì phụ nữ mới là người chiến đấu chống lại năm tháng.”
“Cháu không thể rời đi mà không chào tạm biệt.” Cô phải đi rồi, và cô gần như làm đổ chỗ đậu khi cô đứng dậy.
“Đặt chúng xuống ngay trước khi cháu đổ chúng vương vãi ra khắp mặt đất.”
Jane làm như cô được bảo. Annie vật lộn để đứng lên khỏi ghế. “Cháu là một cô gái tốt, Janie Bonner. Nó sẽ thông suốt sớm thôi.”
“Cháu không nghĩ thế.”
“Đôi khi người vợ cần kiên nhẫn một chút.”
“Cháu sợ là cháu là người mới toanh.” Những hàng nước mắt lại lăn xuống má cô. “Bên cạnh đó, cháu không phải là một người vợ thật sự.”
“Giờ thì nó thật vớ vẩn.”
Cô không biết nói gì để tiếp tục tranh cãi, vì thế cô vòng tay quanh người phụ nữ nhỏ bé, mỏng manh đó. “Cảm ơn vì tất cả, Annie, nhưng cháu phải đi rồi.” Sau cái ôm nhẹ nhàng đó, cô lùi lại và quay về phía ngôi nhà.
Đó là khi cô nhìn thấy Lynn Bonner đang đứng trên bậc cửa sau.