Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
gười yêu ơi, giọt mưa còn thấm đến mai sau.
Người yêu ơi, cơn mưa như ngọn lửa đốt lòng nhau.
Người yêu ơi, mùa mưa đã đến mùa mưa rồi.
Hồn em muốn khóc làm sao dỗ...
Doanh váng vất ngồi dậy. Sau đem mưa đó đúng là cô bệnh. Bệnh và nằm một mình không ai để nhõng nhẽo, không ai thèm hỏi han, săn sóc. Cậu Luân chỉ kịp mua thuốc cho cô uống rồi lại đi thực tập tiếp. Doanh đâu còn bà ngoại hay dì Năm kế bên đâu mà vòi vĩnh.
Với Doanh điều làm cô đau đớn nhất vẫn là nỗi nhớ mong, Khánh không đến, cô hầu như ăn uống chẳng nổi. Mẹ con bà Lâm Tuyền thì nấu được cho bát cháo thịt ở ngày đầu. Sau đó thì ai cũng bận.
Doanh cười héo hắt. Ai cũng rất bận. Chỉ có cô là rảnh rang với sự trống không của tâm hồn.
Mấy hôm nay món cô thường ăn nhất là hủ tíu và phở. ViễN lại là kẻ tận tình phóng xe mua về cho " Doanh ăn ngay kẻo nguội!"
Hình như họ đã có cái gì đó rồi.. Viễn buồn buồn, bứt rứt không nói nhưng Doanh đóan thế. Ngọc Uyển dạo này diện ra phết và điệu đàng, đỏng đảnh hết chỗ nói với cả gã thương gia "Hồng Kông bên hông chợ Lớn" kia.
Rõ ràng gã người Đài Loan này trước đây ở chợ Lớn, gã nói tiếng việt, văng tục, chưởi thề rành hơn cả dân địa phương, thế nhưng hình như những điều ấy chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến việc hợp tác đôi bên với bà Lam Tuyền và Ngọc Uyển, hai người phụ nữ luôn tự hào rằng mình thuộc giới thượng lưu trí thức, gia giáo bao đời vẫn tỏ ra lịch sự hết sức với gã ta. Hoá ra căn phòng của cô không phải để cho con Ngọc Uyển ở mà là để cho tên A Phón ấy ở.
Viễn đã ấm ức nói với Doanh:
-Anh chẳng ngờ cái gã Đài Loan này tính từng li từng tí như vậy. Một xu hắn cũng không thừa. Mướn mặt bằng, rồi thuê cả căn phòng của Doanh, có người phục vụ cơm nước, quá tiện lợi và rẻ ơi là rẻ.
Đang nẫu ruột vì nỗi đau của mình, Doanh cũng không dằn được sự mỉa mai:
-Hình như ở ngôi nhà này, mọi thứ điều hạ giá. Anh coi chừng đó! Những kẻ thực tế, thức thời họ nhạy bén lắm ráng mà giữ người yêu nhé! Nhà đạo diễn tài ba.
Có lẽ Viễn giận cô vì câu đầy ác ý ấy hay sao mà sáng nay anh không vào thăm để lại mua giùm thức ăn cho Doanh.
Choàng tay lấy cái áo lạnh Doanh bước ra ngoài. Phải ráng ăn mà còn học chứ, còn mấy ngày nữa đâu là thi rồi. Ngọc Uyển có thầy kèm, mẹ bồi dưỡng tối đa, cô chả có ai, món tiền ba gởi hồi đầu tháng cũng vơi gần hết, vì Doanh mua cho Khánh chiếc áo chemise trắng, có kẻ ô màu xám nhỏ rất đẹp. Khánh thích nó lắm, nhưng biết đâu hôm nay anh đã nhồi một đống, để nó thâm kim rồi vì tối hôm giông gió anh đã mặc chiếc áo này chạy trong mưa tìm Doanh.
Vừa mới tới sân trước cô đã nghe tiếng môtô và giọng Tùng:
- Doanh bệnh à! Thảo mới nghe anh Viễn nói ngoài cổng. Mà Doanh đi đâu vậy?
Cô thật tình:
- Doanh đi ăn sáng để còn uống thuốc nữa.
-Ở đâu lận! Doanh đi bộ à?
Cô gượng gạo:
-Hôm nay đỡ rồi! Doanh đi dạo cho đỡ buồn. Quán phở cũng gần đây thôi.
Vĩnh Tùng sốt sắng:
-Lên Thảo chở đi! Gần thi rồi, phải cố ăn cho mau lại sức. Tại Doanh học qúa, chẳng chịu đi chơi nên đuối mới bệnh chớ gì!
Thờ ơ nhìn cánh cổng nhà bây giờ luôn rộng mở mà chẳng "ai" thèm ghé, Doanh nói nhỏ:
-Chắc vậy qúa!
Rồi cô bặm môi:
-Thảo chở Doanh đi.. há!
Cười khoe răng khểnh Thảo hồ hởi:
-Thảo sẽ đãi Doanh một chầu miến gà, ăn vào hết bệnh ngay.
Doanh ngồi sau lưng anh. Cô vẫn còn hơi chóng mặt nên Thảo chạy tương đối chậm
- Dạo này Thảo làm gì?
-Phụ ba mẹ trông khách sạn.
Doanh trêu cho vui dầu lòng cô đang heó úa:
-Làm quản lý hả!
- Đâu có! Làm cậu chủ ấy chớ!
-Có xuống casino không?
Vĩnh Tùng cười cười, thú thật:
-Quen tay không xuống cũng buồn. Hôm nào Doanh đi với Thảo nhe! Thi xong rảnh rỗi chẳng hạn.
- Doanh không hứa!
Thảo chắc lưỡi:
-Bao giờ cũng khó với Thảo hết!
Doanh cười buồn. Khó vậy đó mà người ta còn ghen.. Cô giật mình khi nghe tiếng còi xe du lịch inh ỏi đằng sau, quay người lại Doanh muốn ngạt thở khi nhận ra chiếc xe màu cỏ úa bóng loáng, và gương mặt hết sức.. cô hồn của Khánh phóng vút qua như cuồng phong.
-Anh!
Cô ngớ ngẩn buột miệng.
-Gọi Thảo hả D?
-Ừ! Đã tới chưa! Doanh muốn về qúa!
Rấn rấn nước mắt, rã rời tay chân, cô mém tựa hẳn người vào Thảo khi nói như vậy.
-Tới rồi! Doanh đoí lắm phải không?
- Đói lắm!
Ngồi trước bát miến gà thơm ngát, nghi ngút khói, Doanh cứ khó mà no ngang.
Thảo lo lắng, vỗ về:
-Sao thế D! Lạt miệng lắm hả?
Không lạt miệng nhưng Doanh ăn làm sao cho được khi ngoài cửa sừng sững một bóng người vừa bước vào.
Bả chủ quán toe toét:
-Trời ơi! Gần cả năm mới thấy cậu Út ghé qúan. Dùng chi đây cậu?
-Rượu với đĩa mồi!
K lạnh lùng hất ánh mắt của mình về phía Thảo và Doanh, anh xem cô như kẻ lạ chưa bao giờ quen, anh ngồi bàn kế bên, gần đến mức Doanh thấy những ngón tay của anh bám vàng khói thuốc. Nhớ quá nhưng cô chỉ dám nhìn ngang bàn tay Khánh thôi, cô sợ đôi mắt của anh lắm.
-Ráng ăn đi Doanh. Hay Thảo kêu thêm tô cháo nhé? Dễ ăn hơn!
-Thôi Thảo. Doanh ăn đây mà!
Bên kia giọng Khánh khô khốc:
-Mang rượu ra trước đi, chờ lâu qúa!
-Ăn không nổi nữa Thảo à! Kỳ qúa!
-Thì thôi! Thảo gọi cho Doanh ly ca cao rồi! Không ăn thì uống đỡ vậy.
Nhìn Doanh coro trong chiếc áo ấm màu đỏ, Khánh rất thương. Nhưng "cô ta" có còn là của anh nữa đâu? Hiện tại, trước mặt anh, em e ấp, nũng nịu với kẻ khác. Em cố tình lờ như không có anh. Sao em lại qúa quắt thế hả sóc nâu. Té ra em còn ranh ma và độc ác hơn cả Mỹ Nhân. Vì Mỹ Nhân ngoài tội đam mê bạc bịp ra cô ta không biết làm anh khổ. Cô ta không làm anh đớn đau vì phải ghen tuông như em.
Dằn chai xuống bàn Khánh cộc lốc:
-Cho thêm rượu!
Doanh xoay xoay ly ca cao trong tay. Cô biết mình sẽ khóc nếu cứ nấn ná ở lại đây. Nhìn Thảo, Doanh nói như rên:
-Về thôi T!
-Uống hết đi rồi Thảo đưa về. Trông Doanh xanh xao, phờ phạc lắm!
-Không uống nổi đâu! Đừng ép Doanh mà..
Đứng dậy, Doanh ríu ríu bước theo Thảo, anh chàng ga lăng tự nhiên khoác tay lên đôi vai gầy thanh mảnh của cô như chở che, bảo bọc. Khánh muốn đứng dậy đấm vào mặt thằng oắt con choai choai mới lớn đó vô cùng. Nhưng thật ra nó có lỗi gì đâu? Bóp bể chiếc ly con, Khánh không dứt mắt khỏi mái tóc đen nhánh của Doanh được.
Mái tóc ấy thơm dìu dịu mà mềm đến mát lòng, không lần nào gặp nhau mà anh không úp mặt mình vào tóc em. Nhớ tới khi ra về, em vừa nhõng nhẽo vờa vòi anh phả khói thuốc vào tóc, "cho em..cột... lại, đem về nằm đêm nhớ anh". Bây giờ chúng mình ngo nhau hở D? Cũng đáng cho anh, gã đàn ông 30 tuổi đầu còn khờ trong yêu đương, để bây giờ ngồi đây với ghen tuông, khổ sở.
Cầm chai rượu lên uống đánh ực, Khánh ngâm nga thầm trong hồn:
Cũng chỉ la gian dối
Ôi! Nhỏ của lòng ta
Buổi hôm nay ngó lại
Thấy sầu ta nguy nga
Mưa còn trên lối cũ
Gió còn chờ sương sa
Cửa dời còn gió tạt
Lòng ta còn ai qua?
Lòng anh chỉ có hiu quạnh tạt về, anh trở lại nguyên vẹn anh của thời trai trẻ cô đơn, rách nát rồi Doanh Doanh ạ! Anh đã dại dột một lần trong hôn nhân, sau đó anh biết thế nào là hạnh phúc khi tìm được tình yêu từ em, nhưng phải làm thế nào đây khi anh không thể giữ được em trong vòng tay của mình! Anh chỉ cầu mong em sẽ khong dại dột như anh, để cảm thấy còn cần anh trong cuộc đời em.
còn ba ngày nữa thôi là tới ngày thi đại học rồi. Doanh nhớ lại những hôm Khánh sắp thi và đang thi, cô lo lắng săn sóc anh thế nào, để bây giờ chỉ mình cô trong vực sâu của đớn đau và thất vọng và nhớ thương quay quắt.
Khoảng thời gian này cô ở suốt trong các thư viện để tìm sự yên ổn. Trước đây căn phòng "tổ sóc" tuốt trên tần chín của khách sạn nơi Khánh ở là "góc học tập" vô cùng ấm cúng và hạnh phúc của Doanh. Bây giờ xa rồi, cô đã trông đợi, mong ngóng nhưng Khánh không đến, anh bặt vô âm tín như từ xưa đến giờ chưa xuất hiện để làm khuấy động đời Doanh. Cô ăn uống thất thường, ôm tập học suốt rồi buồn nên ốm phờ, ốm phạc. Hôm kia dì Năm có ghé thăm, Doanh và dì khóc hết một buổi. Lúc này dì Năm được nhận làm cấp dưỡng cho một xí nghiệp dược phẩm, đời sống tương đối ổn định nhưng dì lo cho Doanh vô cùng. Dì biết tính Doanh, nên nán ngồi căn đi dặn lại cô đủ điều, đủ chuyện trước khi về.
Doanh muốn theo dì Năm ghê, nhưng làm sao đi cho đành, dầu gì cũng phải thi và thi cho đậu chứ! Cầm cuốn vở, cô men ra vườn.
-Học dữ vậy D! Chắc tính thủ khoa hả!
Ngọc Uyển vừa bóc từng trái nho cho vào miệng vừ khích bác. Thấy Doanh làm thinh cô ta hất mặt mời lơi:
-Ăn với chị nè Doanh. Dại này em ốm thật đó.
-Cám ơn! Em không thích nho. Mắc công nhá vỏ, nhá hột. Mệt!
Ngọc Uyển hếch mũi mai mỉa:
-Có ăn.. trái cấm mới nuốt trọn thôi! Sao rồi! Anh chàng tướng như ăn cướp độ này đâu mà chẳng thấy hả D? Hắn đành đoạn bỏ Doanh ốm lên ốm xuống à! Dạo trước thấy đưa đón bằng xe hơi bảnh lắm mà! Hề! Ở đó mà ham, coi chừng mất cả chì lẫn chài đấy.
Không gặp thì thôi, hễ đụng mặt, nói chuyện là y như rằng hầm hừ, thế nào cũng gâu, Uyểng nghinh nghinh chờ Doanh phản pháo, nhưng lạ là hôm nay con nhỏ tỉnh queo, bĩu môi đi ra trước. Quê Quê trong lòng, Uyển định đi theo nhưng Viễn gọi:
-Uyển! Anh gặp một chút.
-Khi khác đi! Bây giờ bận rồi! Phải đi công chuyện cho mẹ ngay
-Em đi bằng gì? Với ai?
-Bằng xe hơi, với anh Phương. Được chứ.
Nghe cái giọng trống không, cộc lốc của U, Viễn tức nghẹn. Chừng nửa tháng nay cô ta có thái độ khinh khỉnh với anh và rất thường đi lại, thân thiết với gã Đài Loan Lý Hồng Phương. Còn bà Lam Tuyền cũng thế. Bà ta nói xa nói gần rằng Ngọc Uyển không cần phải ônnữa, anh khỏi phải tốn công sức vì con bé vốn thông minh nhanh nhạy này.
Viễn căm lắm, nhưng anh vẫn làm tỉnh tới lui, anh đang làm ăn với tên A Phón này mà. Anh đâu ngu dại gì để lộ con người mình ra. Cái nghề hoa. sĩ cũng giúp anh được khối việc trong "phu vụ" mua bán, truy tìm đồ cỗ. Một dịch vụ chìm mà gã Lý Hồng Phương đang thò tay đi nhiều nơi để gạ gẫm, mua rẻ, mua của ăn cắp, ăn cướp của Viễn tỏ ra rất thao việc này.
Nên hôm nay nghe Uyển lên giọng Viễn vẫn nuốt hận nhìn theo Doanh khoanh tay đứng tựa gốc nhãn cười cười:
-Gã Đài Loan này tính thật siêu đẳng, một xu cũng chẳng thừa, không chừng cưới vợ không mất tiền nữa là khác.
Viễn lẳng lặng châm hút thuốc. Doanh tấn công tiếp.
-Hôm nay anh lại hút thuốc nữa à! Có điều gì suy tư dữ lắm sao?
- Đúng là có nhiều điều khiến anh phải suy nghĩ. Anh nghĩ tới em.
Vờ tròn mắt ngạc nhiên Doanh hỏi lại:
-Em à? Hân hạnh dữ vậy!
Liếc Viễn một cái cô tiếp:
-Em chẳng hề biết nơi nào có đồ cổ đâu nhé, coi chừng anh nghĩ trật địa chỉ, tốn calo uổng lắm!
Viễn búng tàn thuốc giọng kéo dài thê thiết:
-Em muốn mỉa mai, cay độc gì anh cũng chịu vì anh đã phụ tình em.
Doanh vội vã lắc đầu:
- Đừng nói vậy, tội lắm anh Viễn à! Bao giờ chúng ta cũng là.. bạn mà! Em hiểu anh thất vọng Ngọc Uyển rồi nên ân hận khi nghĩ tới em chớ gì? Đừng nên nghĩ tới em, không thực tế đâu vì nó chẳng sinh tài nẩy lộc cho anh.
ngước mắt lên nhìn chút trời xanh qua kẽ lá. Doanh gằn giọng:
-Làm gì thì làm, tôi cấm anh để mắt, sờ tay với những bức tranh và mấy cái độc bình của ông ngoại tôi đó. Tôi thưa mấy người tới cùng à. Đồ cổ là món quốc cấm, tôi không ngốc đâu.
-Kìa Doanh tự nhiên lại nóng như vậy. Bao giờ em cũng ào ạt, nông nổi.
-Cái gì! Nông nổi à!
Doanh sững lại. Có đúng là mình nông nổi không? Dì Năm, bà ngoại, Khánh rồi bây giờ Viễn cũng cho là cô nông nổi. Đang còn suy tư thì anh đã nói tiếp:
- Đúng vậy! Em nông nổi trong cách nghĩ, trong lời nói, trong hành động, em nhìn người khác qua đôi mắt chủ quan của mình. Em hồn nhiên, trong sáng, chân thật, nên dầu sao cái nhìn của em cũng tốt. Trái lại Ngọc Uyển tính tóan, chính xác và thực tế đến qủy quyệt, cô ta chững chạc đến mức làm đàn ông khó chịu. Anh có buồn vì cách đổi thay của mẹ con Ngọc Uyển nhưng anh chờ.
Nhếch môi cười đểu giả Viễn gật gù:
- Dầu sao Uyển cũng là đứa con nít tham lam và háo thắng, cô ta cùng sẽ sa vào cái hố tiền tài của gã Đài Loan lưu mang thôi. Anh cũng chờ tháng rộng ngày dài...
Doanh làm thinh. Ngôi nhà và khu vườn bỗng xào xạc tiếng lá bị gió đưa. Âm thanh buồn buồn này như lâu lắm rồi cô mới được nghe. Nhớ hôm nào đó thôi cô còn ào ào trèo lên từng ngọn câu để hái trái, để hát líu lo một mình, sao bây giờ cô mệt mỏi, ủ rũ thụ động đến như vậy.
Bỏ mặc Viễn và những lời trần tình muộn màng của anh ta. Doanh đi vòng vòng trong vườn. Mọi thứ ở đây có lẽ đã sinh tài nảy lộc thật sư như Viễn nói, bà Lam Tuyền chịu khó thuê người làm sạch cỏ vườn, đặt những bàn đá dưới những cây to trông lịch sự và sang trọng lắm. Nhưng mọi thứ thuộc về tình cảm giữa người và người sao hầu như trốn mất hết, nó đã bị phá vỡ cho tài lộc sinh sôi.
Cậu Vũ từ lúc về Đà Lạt đến nay không hề trở vào hay thơ từ thăm hỏi vợ con. Cậu Luân đi thực tập suốt khi về cũng rúc vào căn phòng chật hẹp hơi tối dưới chân cầu thang của mình, không thì cũng tới nhà cô Thảo Nguyên ở suốt. Dì Năm dứt áo ra đi với bao nhiêu nước mắt. Doanh thì bơ vơ, lạc lõng thie6''u mọi thứ tình...
Chỉ có những thứ giả dối, trơ tráo và thủ đoạn mới đầy dẫy, vung vãi đầy nhà..
Ôi! Chán! Làm sao mình rời khỏi đây được? Học! Học! Và học để đưng nghĩ gì hết, để đừng nghĩ tới ai.. hết.. có thệt là anh hêt'' yêu em rồi không anh, lẽ nào anh không hiểu là em cần có anh trong đời em?
Hôm qua, mới chiều hôm qua thôi, em đã dẹp hết mọi thứ tự ái, giận dỗi, tới "tổ sóc" tìm anh, người quản lý cho biết "Cậu Út Khánh đã về Đà Lạt rồi?" vậy là sự thật giữa đôi ta chỉ là cơn mơ thật đẹp phải không anh? Chỉ có em mới ngu ngơ mới mong giấc mơ biến thành hiện thực, còn với anh thì tất cả qua đi là hết, là một phần trong cuộc đời với biết bao vui khổ của anh.
- OOo-
Doanh Doanh cho chiếc babetta vào bãi gởi rồi bước vào Sài Gòn Casino, qủa thật là tìm Vĩnh Tùng chẳng mấy gì khó. Anh chàng công tử đang tựa lưng vào ghế chơi Draw poker, ung dung, tự tại như một ông trùm con, quanh anh có vài cô gái ăn mặc khá tiết kiệm chầu rìa, đang dựa, gác tay chân rất thoải mái.
Doanh ngần ngừ đứng nhìn, Vĩnh Tùng từng bảo cái máy đánh xì phé này "cướp rất trắng trợn" mà hôm nay anh lại chơi với nó. Một đam mê hay chỉ là một cách giết thời gian, lấp khoảng trống? Giống như cô tự dưng dẫn xác đến nơi này để tìm Vĩnh Tùng, phải chăng vì cô đã quá sợ những giây phúc mệt hụt hơi vì bài vở, ngồi học chữ chẳng vô, nhưng ở không thì khủng khiếp với sự cô đơn nhung nhớ. Nên dầu biết là chả nên chút nào Doanh vẫn vào đây.
-Con mèo mun này tìm gã mèo đực nào vậy tả Chắc không phải tìm anh đâu hả?
Một cô gái mặt mày phấn son quá độ hất cái nhìn khó chịu về phía Doanh rồi bông lơi hỏi trỏng. Doanh biết người ta nói cô, vì hôm nay Doanh trông lạ với bộ đồ nhung đen, mái tóc đen dài óng ả, đôi giày đen và đồng hồ dây nhung cũng đen, cô y như một con mèo nhung vừa dễ thương vừa bí hiểm.
Thảo ngước mặt lên và reo to:
- Doanh Doanh!
Anh đứng dậy vội vã đến mức bọn con gái ném cho anh những tia nhìn bực tức. Tự nhiên cô cảm thấy thích, ít ra ở đây cô cũng được quyền hãnh diện và tự kiêu khi Thảo tỏ vẻ mừng rỡ lúc nhìn thấy cô xuất hiện đột ngột. Bao giờ cũng rất tự nhiên. Thảo keó tay Doanh lại bên hai chiếc ghế trống rồi nói một hơi:
- Doanh vẫn còn xanh. Ngày mốt thi rồi phải không? Hôm nay nghỉ cho đầu óc thư giãn là đúng rồi! Thảo phóng xe ngang nhà hoài mà đâu dám vào, sợ Doanh nói Thảo phá không cho Doanh gạo bài.
-Còn Doanh thì trông mà chẳng thấy một ai.. buồn chết được. Hôm nay Doanh không học để đi chơi đấy! Vĩnh Tùng nhìn cô ngẫm nghĩ:
- Doanh đâu thể giải trí bằng mấy trò cũ rích này. Ở đây chờ Thảo một chút.
-Không chơi tiếp sao T?
-Ối! Bỏ! Đừng đi đâu nhe Doanh Doanh!
Doanh hất ngược mái tóc rất dài của mình ra phía sau, hai chân cô co lên gác trên chiếc ghế thấp, cằm tưa trên đầu gối lơ đãng nhìn đám con gái say mê bài bạc, lòng thầm nghĩ "Vĩnh Tùng chắc lại đi vòi tiền bố mẹ"
Bỗng dưng cô có cảm giác bị nhìn trộm, cảm giác này đến chậm hơn kẻ có tia nhìn cháy lửa ấy, nên Doanh vừa phát hiện ra có người nhìn mình thì kẻ ấy đã xăm xăm xấn tới.
Tay cầm cây cơ chơi bida Khánh bước như chạy về phiá Doanh, hoảng hồn cô đứng bật dậy, hai hai nhìn sững nhau vừa yêu, vừa giận... Khánh ùn ùn cơn giông ghen tức:
-Em lại vào đây với anh ta à D?
Nén lòng yêu xuống cô nghênh mặt:
-Cũng như anh lại vừa về Đà Lạt với vợ xong lại vào đây. Cái nơi anh từng gớm nhất. Rõ là giả dối!
Doanh nghẹn lời nhìn đôi mắt tối xầm đầy buồn bã của Khánh, hít một hơi dài để đừng khóc cô lắp bắp:
-Vậy mà sao tôi..tôi.
Quay người lại cô định chạy trở ra nơi có cánh cửa kiếng sáng choang, có người gác cửa đứng mặc đồng phục xám. Thì Khánh nắm tay cô keó cô lại.
- Doanh Doanh, anh đã nói rồi, những kẻ vào ra nơi này không tốt lành gì đâu! Em đừng nên dại dột. Phải biết nghe anh, dầu em không còn nghĩ gì tới anh hết.
Cong đôi môi nhợt nhạt trên gương mặt tránh xanh, Doanh cười thách thức:
- Điều anh nói tôi biết rồi, nhưng có gì đâu quan trọng kho tôi đã muốn tới đây.
Dằn tay mình ra, Doanh bước thụt lùi, Doanh nóng hơn: "Trời ơi! Sao em vừa ngốc vừa bướng thế kia! Và sao anh lại yêu cái nết đáng ghét cùng điệu bô... du côn này như vậy!"
Lầm lỳ anh bước tới, Doanh thụt lùi đụng vào Vĩnh Tùng đang săng sái đi vào. Giữ vai Doanh lại, Thảo ngạc nhiên khi thấy mặt cô tái xanh:
-Chuyện gì hả D?
Thảo hơi khựng lúc nhận ra phía trước mình là gã đàn ông mặt mày bậm trợn, tay cầm cây cơ đuổi theo Doanh Doanh. Chận người che cho cô, anh hất hàm:
-Làm gì quái thế anh bạn?
Doanh keó tay Thảo giọng lạc hẳn:
- Đi thôi.. anh, hắn ta say rồi! Đi anh.. đi!
-Hừm! Say rồi làm loạn à. Để anh gọi người tống hắn ra ngoài. Ở đâyn đâu dành cho bọn mạt hành như vầy.
Vừa nghe giọng "anh anh" của Doanh, Khánh đã cố dằn giờ lại thêm lời Thảo chêm vào xấc xược, Khánh chống cây cơ xuống đất gằn từng tiếng:
-Cái gì! Cậu em vừa nói gì vậy! Coi chừng không còn răng mà ăn cơm nghe chưa nhóc con!
Không nhịn, Vĩnh Tùng sấn tới, Doanh ôm eo anh ghị lại, Thảo kêu lên:
- D! Té ra chẳng lạ gì. Chắc anh đoán không lầm thì hắn ta là cái đuôi của em phải không Doanh.
Doanh lắc đầu:
-Em không quen biết gì hắn ta cả. Mình đi thôi anh. Em sợ lắm! Đừng gây lộn mà!
Dứt lời cô nắm tay Vĩnh Tùng keó đi, mặc kệ Khánh im lặng đứng nhìn theo.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng