Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
uống núi chưa được một phần tư đường thì tôi nghe thấy nhiều giọng đàn ông rì rào phía sau. Tôi nắm cánh tay Amparo và rúc vội vào một bụi cây. Vừa kịp.
Bốn tên lính, tay lăm lăm súng trường,xuất hiện gần như ngay trước mũi chúng tôi. "Thôi!" một tên nói, buông mình xuống đất. "Đủ rồi. Tớ không thể đi thêm nữa đâu".
Những tên khác đứng quanh, nhìn hắn. Một tên nói "Nhưng ông đại tá bảo phải kiểm tra hết con đường mòn xuống núi cơ mà".
Tên ngồi dưới đất nhìn lên. "Thế ông đại tá có đi cùng chúng ta không? Không, ông ta đang tuý luý ở dưới kia, trong khi mình thì hết hơi giữa đám rừng rú chết tiệt này. Cha ông đại tá!".
Một tên khác thụp xuống. "Nghỉ lát đã. Mà ai biết cơ chứ?"
Tất cả làm theo. Lát sau, một tên bỗng hỏi. "Cậu chơi ả nào?"
Tên lính đầu tiên giọng khoác lác. "Tớ chơi tất. Ngay sau khi xả vào một ả, tớ lại xếp vào hàng khác".
Tên lính kia lắc đầu. "Thảo nào, cậu rũ ra như cái dẻ khoai".
"Còn cậu, làm đứa nào?"
"Cái con điên loạn ấy. Tớ không hiểu vì sao nó lại nhặng xị lên thế. Lỗ của nó to đến mức cả con ngựa chui lọt. Tớ thậm chí chẳng thấy bến bờ đâu cả".
"Con ấy đâu có hay", một tên khác gật gù.
Tên lính đầu tiên ngoác mồm cười. "Con tóc vàng là số một. Rõ ràng là nó chơi thường xuyên. Nó dướn lên đúng lúc cậu phóng vào và... rẹt, xong. Nếu không quá đông thì tớ đã cho nó cái nữa. Lần sau thì ả không thể xong xuôi một cách nhẹ nhàng thế đâu". Hắn với chiếc bình toong. "Tớ khát quá. Người có bao nhiêu nước đã bị rút cạn cả". Hắn tu bình toong, nước tràn khỏi mép.
"Mình cũng khát", Amparo thì thầm.
"Suỵt!"
Ngay lúc đó, một tên lính đứng lên. "Có lẽ mình đi thôi".
"Để làm gì?" tên lính đầu tiên hỏi. "Chắng có ai dưới ấy sất".
"Nhưng ông đại tá đã ra lệnh cần phải kiểm tra cả con đường".
Tên lính đầu tiên cả cười. "Có nghĩa là chúng mình phải xuống đến chân núi rồi lộn lại lên đỉnh?" hắn liếc mặt trời. "Chúng mình có thể nghỉ ở đây đến trưa, rồi về báo cáo. Ai biết được?"
" Tớ chẳng biết đâu".
"O.K. Thì cậu cứ đi đi. Chúng tớ sẽ ở đây đợi cậu trở lại."
Tên kia ngồi phịch xuống. "Cậu nói đúng. Ai mà biết được?"
Amparo đã ngủ say tít.
Bọn lính cũng ngả xuống trong những tư thế thoải mái và bắt đầu nhắm mắt.
Giá mà tôi cũng được nghỉ ngơi thì tốt bao nhiêu. Nhưng tôi không dám. Tôi phải cố không cho mắt díp xuống. Mặt trời leo lên cao, và ngày đã bắt đầu ấm áp.
Tôi cố giương mắt lên, nhưng đầu cứ gật lia lịa. Rồi có lẽ tôi đã thiếp đi, chỉ tỉnh dậy khi bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.
Bọn lính đang lố nhố. Một tên nói. "Đủ muộn rồi đấy. Về thôi".
Tôi nhìn bọn chúng đi ngược lên núi cho đến khi khuất sau chỗ rẽ. Amparo vẫn đang say giấc nồng. Tôi nhẹ nhàng lay. "Mình đói", nó vừa dụi mắt vừa nói.
"Chúng ta sẽ ăn ngay thôi".
"Về nhà đi. Mẹ hứa với mình là sẽ ăn tối với con gà tây cậu giết hôm qua ấy".
"Chúng ta không thể. Bọn lính vẫn còn ở đấy".
Cơn ngái ngủ biến khỏi khi ký ức dội lại trong nó. Bỗng nó khóc. "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
"Im ngay!" tôi nói một cách thô bạo.
"Rồi mình có gặp mẹ không?"
"Tất nhiên". Làm sao có thể bảo nó sẽ chẳng bao giờ thấy mẹ nữa? Tôi hỏi. "Làm sao cậu trốn khỏi nhà được?"
"Khi bọn lính bắt mẹ, mình đang trốn ở dưới gầm giường. Ngay khi bọn chúng đi ra, mình nhảy qua cửa sổ và chạy." nước mắt lại trào ra trong mắt nó. "Mình cứ chạy thục mạng".
"Thông minh đấy".
Mắt nó sáng lên. "Thật à?" Amparo chúa thích nịnh. Nịnh đối với nó chẳng bao giờ là đủ cả. "Mình thông minh đấy chứ?"
"Rất thông minh".
Nó gật đầu mãn nguyện. "Bọn chúng đi rồi à?"
"Chúng đi rồi", tôi đứng lên. "Chúng mình cũng phải đi thôi".
"Chúng mình đi đâu?"
Tôi nghĩ một thoáng. Không thể đuổi kịp Mèo Bự nữa, nhưng tôi biết hắn đi đâu. "Đến Estanza".
"Estanza?" nó hỏi. "Ở đâu?"
"Xa lắm. Chúng mình phải cuốc bộ".
"Mình thích đi bộ".
"Nhưng chúng mình phải rất thận trọng, không được để ai thấy. Hễ có người là phải trốn".
"Vì có thể là bọn lính", nó nói một cách tinh khôn.
"Ai mình vẫng phải trốn, vì ai cũng có thể kể cho bọn lính là họ đã thấy mình".
"Mình sẽ cẩn thận", nó hứa. "Giờ mình vừa đói vừa khát".
"Một đoạn nữa sẽ có một khe suối".
"Mình cũng phải đi giải nữa".
Đấy là điều nó không cần phải đợi. "Kia kìa, trong bụi ấy".
Amparo đến đó, ngồi thụp xuống, nâng váy lên thật thanh nhã. "Mình không thể đi giải được nếu cậu cứ đứng nhìn".
Bọn con gái kỳ thật. Tôi nhìn hay không thì có khác gì nhau?
Khoảng nửa giờ đồng hồ, chúng tôi đến khe suối. Tôi nhớ điều Mèo Bự đã bảo bèn nhắc nó đừng uống nhanh quá. Rồi xoạc cẳng ra, tôi dầm mặt trong nước. Lưng tôi bỗng ngứa như điên: mặt trời nóng đã nung các nốt muỗi đốt. Tôi quài tay về phía sau mà gãi. Lưng tôi dầy cộm. Tôi táp nước lên vai.
Amparo nói. "Lưng cậu sưng vù. Mẹ tớ vẫn xát lá nguyệt quế lên nối muỗi đốt đấy".
"Lá ấy trông thế nào?"
"Cả đám kia kìa", nó chỉ. Tôi bứt một nắm, chà lên, nhưng lá cứ rơi lả tả. Amparo đưa tay ra. "Để mình làm cho".
Nó nhúng nắm lá trong nước một lát. "Quay lưng lại đây".
Tôi cảm nhận nắm lá ướt, và nước chảy trên lưng. Nó nói đúng, vài phút sau thì hết ngứa.
Tôi ngồi nhìn dòng suối. Một đàn cá bơi qua đã bắt mắt tôi.
Tôi nhớ Santiago Bé vẫn xiên cá bằng mũi tên. Tôi nhìn quanh, kiếm một cành cây thẳng, dùng dao róc lá rồi vót một đầu nhọn. Rồi quỳ bên bờ nước.
Đàn cá lại lượn qua. Tôi phóng lao, nhưng chúng nhanh hơn, còn tôi thì suýt nhào xuống nước. Phải bắt đầu lại. Sau lần cố gắng thứ ba thì tôi rút kinh nghiệm. Đàn cá chạy re về tứ phía và vấn đề là đoán xem con nào sẽ lao về phía mình. Tôi cho là con bơi cuối đàn, bèn phóng lao, và cảm nhận con cá nơi đầu mũi lao.
Tôi quay lại, đắc thắng, với con cá đang dẫy trên đầu que. "Chúng ta ăn thôi!".
Amparo ghê tởm. "Ăn sống à? Cậu làm sao mà nấu nó được?"
Niềm đắc thắng mờ hẳn. Tôi ngồi xuống một phiến đá lớn, và ré lên khi đít chạm mặt đá. Phiến đá dưới sức nóng của mặt trời nóng giẫy như viên gạch nung. Nếu nó đủ làm bỏng mông tôi thì cũng đủ để nướng một con cá.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu