Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phong Hạ
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bùi Thi Hoàng
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2416 / 77
Cập nhật: 2015-07-11 20:57:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hông khí trong nhà đã lạnh đi chút ít, vậy nên Adrienne thắp một vài ngọn nến quanh căn bếp để chiếu sáng và sưởi ấm xung quanh. Ngồi bên bàn, nàng đặt lá thư của Mark vào lại chiếc hộp cùng mảnh giấy ngăn và bức ảnh. Amanda theo dõi từng việc mẹ làm trong yên lặng, hai tay đặt trên đùi.
"Mẹ, con rất tiếc," cô khẽ nói. "Vì tất cả mọi việc. Vì đã mất Paul, vì phải vượt qua điều đó một mình. Con không thể tưởng tượng nổi việc phải giữ kín tất cả trong lòng sẽ như thế nào."
"Mẹ cũng vậy," Adrienne nói. "Mẹ chẳng thể nào vượt qua được nếu không có sự giúp đỡ đâu."
Amanda lắc đầu. "Nhưng mẹ đã vượt qua đấy thôi," cô thầm thì.
"Không," Adrienne nói. "Mẹ đã vượt qua nhưng không phải một mình."
Amanda có vẻ bối rối. Adrienne mỉm cười buồn bã.
"Chính là ông," cuối cùng nàng nói. "Ông ngoại con là người mẹ đã tìm đến để khóc. Và mẹ đã khóc với ông hằng ngày trong nhiều tuần liền. Nếu không có ông, không biết mẹ đã làm gì nữa."
"Nhưng..." Amanda buông lửng câu nói, vậy nên Adrienne tiếp lời cô.
"Nhưng ông không thể nói gì được phải không?" Adrienne tiếp. "Ông không cần phải nói gì cả. Ông đã lắng nghe, và mẹ chỉ cần có thế thôi. Hơn nữa, mẹ biết là ông sẽ chẳng thể nói điều gì để xua nỗi đau đi được, dù ông có nói được chăng nữa." Nàng ngẩng lên nhìn. "Con cũng biết rõ như mẹ mà."
Amanda mím chặt môi. "Giá mà mẹ nói với con," cô nói. "Ý con là từ trước ấy."
"Vì chuyện Brent ư?"
Amanda gật đầu.
"Mẹ biết là con sẽ nghĩ thế, nhưng chỉ đến bây giờ con mới sẵn sàng nghe chuyện đó được. Con cần thời gian để tự giải quyết nỗi đau theo cách của mình, bằng chính sức mình."
Một lúc lâu, Amanda không nói gì.
"Thật không công bằng. Mẹ và Paul, con và Brent," cô thì thầm.
"Đúng là không công bằng."
"Làm sao mẹ có thể tiếp tục tiến lên được sau khi mất ông ấy như vậy?"
Adrienne mỉm cười buồn bã. "Mẹ tính từng ngày một. Không phải đó là điều người ta vẫn thường khuyên sao? Mẹ biết là nghe có vẻ nhà, nhưng mẹ đã thức dậy vào mỗi buổi sáng và tự nhủ mình chỉ cần cố gắng mạnh mẽ một ngày. Một ngày thôi. Mẹ cứ làm như vậy ngày này sang ngày khác."
"Mẹ nói có vẻ đơn giản quá," Amanda nói khẽ.
"Không đơn giản đâu. Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất mẹ từng trải qua đấy."
"Hơn cả khi bố bỏ đi ạ?"
"Lúc đó cũng khó khăn, nhưng việc này thì khác." Adrienne thoáng nở một nụ cười. "Con là người đã nói với mẹ như thế, còn nhớ không?"
Amanda nhìn đi nơi khác. Phải, cô nghĩ, con đã nói thế. "Ước gì con có cơ hội gặp ông ấy."
"Nếu gặp chắc con sẽ quý ông ấy, dần dần thôi. Lúc đó có lẽ các con chưa thích ngay đâu. Các con vẫn đang mong mẹ và bố con quay lại với nhau."
Theo phản xạ, Amanda đưa tay chạm vào chiếc nhẫn cưới cô vẫn đang đeo, xoay quanh ngón tay, vẻ mặt khó nắm bắt.
"Mẹ đã mất mát thật nhiều thứ trong đời."
"Phải."
"Nhưng bây giờ mẹ có vẻ rất hạnh phúc."
"Phải."
"Làm sao thế được ạ?"
Adrienne đan hai tay lại với nhau. "Khi nghĩ về việc mất Paul hay về những năm tháng đáng lẽ mình đã có, tất nhiên mẹ thấy buồn. Cả lúc đó hay bây giờ vẫn vậy. Nhưng con cũng phải hiểu một điều khác nữa: Dù mọi chuyện có thành ra khó khăn, khủng khiếp và bất công như thế nào, mẹ cũng sẽ không bao giờ đổi những ngày ngắn ngủi mẹ đã có bên ông ấy lấy bất cứ thứ gì."
Nàng dừng lời để biết chắc rằng con gái hiểu được lời mình. "Trong thư của Mark, cậu ấy nói mẹ đã cứu Paul khỏi con người ông ấy trước đây. Nhưng nếu Mark hỏi, mẹ sẽ nói mẹ và ông ấy cứu giúp nhau, hay là ông ấy đã cứu mẹ. Nếu không gặp ông ấy, chắc rằng mẹ sẽ không bao giờ tha thứ được cho Jack, hay có thể làm một người mẹ và người bà như bây giờ. Vì ông ấy, mẹ đã trở lại Rocky Mount và biết rằng mình sẽ không sao, rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp, rằng dù thế nào mẹ cũng sẽ vượt qua. Và một năm thư từ cho nhau đã cho mẹ sức mạnh mẹ cần vào lúc mẹ biết chuyện xảy ra với ông ấy. Phải, mẹ đã suy sụp vì mất ông ấy, nhưng nếu bằng cách nào đó mẹ có thể quay ngược lại thời gian - lần này biết trước chuyện gì sẽ tới - mẹ vẫn sẽ muốn ông ấy đi vì con trai. Ông ấy cần sửa chữa lại chuyện với Mark. Con trai ông ấy cần ông ấy - vẫn luôn cần. Và vẫn còn chưa quá muộn."
Amanda nhìn đi nơi khác, biết rằng mẹ đang nói về Max và Greg nữa.
"Đó là lý do vì sao ngay từ đầu mẹ quyết định kể chuyện này với con," Adrienne tiếp tục. "Không chỉ vì mẹ đã trải qua những điều con đang phải trải qua lúc này, mà còn vì mẹ muốn con hiểu mối quan hệ của ông ấy với con trai quan trọng như thế nào. Và việc Mark biết được điều đó có ý nghĩa thế nào. Đó là những vết thương khó lành, và mẹ không muốn con có thêm vết thương nào nữa ngoài những gì con đang phải mang."
Adrienne với sang bên kia bàn nắm lấy tay con gái. "Mẹ biết con vẫn đang đau khổ về Brent, và mẹ không thể làm gì để giúp con trong chuyện đó trước. Nhưng nếu Brent đang ở đây, nó sẽ bảo con tập trung vào bọn trẻ, chứ không phải vào cái chết của nó. Nó sẽ muốn con nhớ những giây phút hạnh phúc, chứ không phải bất hạnh. Và trên hết, nó sẽ muốn con biết rằng con sẽ ổn thôi."
"Con biết tất cả những điều đó..."
Adrienne ngắt lời con gái bằng một cái siết tay nhẹ nhàng, không để cho con bé nói hết câu. "Con mạnh mẽ hơn là con tưởng đấy," nàng nói tiếp, "nhưng chỉ khi con muốn thế thôi."
"Không dễ vậy đâu mẹ."
"Tất nhiên là không, nhưng con phải hiểu là mẹ không nói về cảm xúc của con. Đó là thứ con không thể kiểm soát được. Con vẫn sẽ khóc, vẫn sẽ có những lúc cảm thấy mình không thể đi tiếp được. Nhưng con phải hành động như thể con làm được. Vào những lúc như thế này, hành động gần như là điều duy nhất con có thể kiểm soát được." Nàng ngừng lời một lát rồi tiếp, "Lũ trẻ cần con, Amanda ạ. Mẹ nghĩ không có lúc nào chúng cần con hơn lúc này. Nhưng gần đây, con không có mặt bên chúng. Mẹ biết con đang đau khổ, và mẹ cũng đau lòng vì con, nhưng giờ con đã làm mẹ rồi, con không thể tiếp tục như thế này mãi. Brent sẽ không muốn thế, và các con của con đang phải gánh chịu hậu quả đấy."
Khi Adrienne nói xong, Amanda dường như đang ngắm nghía mặt bàn. Nhưng rồi, như thể cử động trong một thước băng quay chậm, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Dù rất muốn, Adrienne không thể biết được Amanda đang nghĩ gì.
Khi Amanda về đến nhà, Dan đang vừa gấp những chiếc khăn tắm cuối cùng trong giỏ vừa xem kênh ESPN. Quần áo đã được phân loại thành từng chồng trên bàn nước. Dan lập tức với lấy điều khiển và vặn nhỏ âm lượng.
"Em đang không biết bao giờ chị mới về," cậu nói.
"À, chào cậu," Amanda vừa nói vừa nhìn quanh. "Bọn nhóc đâu rồi?"
Dan vừa hất đầu ra hiệu vừa đặt thêm một chiếc khăn màu xanh lên chồng khăn. "Bọn nó vừa đi ngủ vài phút trước. Có lẽ chúng nó vẫn còn thức đấy, nếu chị muốn chào chúng."
"Bọn trẻ nhà cậu đâu?"
"Em thả chúng và Kira trên đường về nhà. Có chuyện này, Max làm dây một ít xốt pizza lên cái áo Scooby- Doo. Em đoán đấy là cái áo nó thích nhất, vì cu cậu có vẻ buồn lắm. Em đang ngâm áo trong bồn tắm, nhưng không tìm thấy thuốc tẩy đâu cả."
Amanda gật đầu. "Cuối tuần này chị sẽ mua. Đằng nào chị cũng phải đi mua sắm. Các thứ khác cũng hết rồi."
Dan nhìn chị gái. "Nếu chị lên danh sách, Kira có thể mua hộ chị. Em biết cô ấy cũng sắp đi mua đồ."
"Cám ơn cậu, nhưng đã đến lúc chị lại bắt đầu tự làm lấy việc đó rồi."
"Được thôi..." Dan mỉm cười vẻ không an tâm. Mất một lúc, hai chị em không ai nói gì.
‘Cám ơn cậu đã đưa bọn nhóc đi chơi," cuối cùng Amanda nói.
Dan nhún vai. "Có gì đâu. Đằng nào bọn em cũng định đi chơi, và em nghĩ chắc bọn nó sẽ thích đi cùng."
Amanda nói giọng nghiêm túc.
"Không. Ý chị là cám ơn tất cả những lần em làm việc đó gần đây. Không chỉ riêng tối nay. Em và Matt đã rất chu đáo kể từ khi... từ khi chị mất Brent, và không hiểu chị đã cho hai người biết chị biết ơn điều đó đến thế nào hay chưa."
Dan nhìn đi nơi khác khi nghe đến tên Brent. Cậu với tay lấy chiếc giỏ.
"Có cậu để làm gì nào, phải không chị?" Dan gượng gạo đứng đổi chân liên tục, tay ôm chiếc giỏ trước bụng. "Chị có muốn ngày mai em rẽ qua đón bọn trẻ không? Em đang nghĩ sẽ đạp xe cùng bọn nhóc."
Amanda lắc đầu. "Cám ơn cậu, nhưng chắc không cần đâu."
Dan nhìn cô với vẻ hoài nghi. Amanda dường như không nhận ra điều đó. Cô cởi áo khoác đặt lên ghế cùng chiếc ví. "Tối nay chị đã nói chuyện với mẹ khá lâu."
"Ồ? Thế nào ạ?"
"Chị có kể thì cậu cũng không tin đến một nửa đâu."
"Mẹ đã nói gì?"
"Cậu phải tự mình ở đó cơ. Nhưng tối nay chị đã biết được đôi điều về mẹ."
Dan nhướng một bên mày chờ đợi.
"Mẹ cứng cỏi hơn vẻ ngoài đấy," Amanda nói.
Dan bật cười.
"Phải, chắc rồi, mẹ cứng cỏi mà. Đến con cá vàng chết mẹ cũng khóc ấy chứ."
"Có thể là thế, nhưng ở nhiều mặt, chị ước gì mình được mạnh mẽ như mẹ."
"Chắc rồi."
Khi Dan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chị, cậu đột nhiên nhận ra sẽ không có câu nói đùa hưởng ứng nào. Cậu nhíu mày.
"Khoan đã," cậu nói. "Chị đang nói về mẹ của chúng ta ấy à?"
Vài phút sau Dan ra về, và dù có bị cậu gặng hỏi xem mẹ đã nói gì, cô vẫn không kể cho cậu. Cô hiểu được lý do mẹ cô giữ im lặng cả trong quá khứ lẫn những năm sau đó, và biết rằng bà sẽ chỉ kể với Dan khi có lý do để làm thế.
Sau khi Dan về, Amanda khóa cửa và nhìn quanh phòng khách. Ngoài việc gấp quần áo, cậu còn dọn dẹp mọi thứ. Cô nhớ rằng trước khi mình đi, băng video đang vứt vương vãi gần ti vi, một đống cốc chén bẩn trên bàn, một mớ tạp chí của cả năm chồng chất ngồn ngộn trên chiếc bàn gần cửa ra vào.
Dan đã thu dọn tất cả mọi thứ. Một lần nữa.
Amanda tắt đèn, nghĩ đến Brent, nghĩ đến tám tháng qua, đến bọn trẻ. Greg và Max ngủ chung một phòng ở cuối hành lang, phòng ngủ lớn ở đầu còn lại. Rốt cuộc thì gần đây khoảng cách đó dường như quá xa chẳng vượt qua nổi nữa. Trước khi Brent qua đời, cô thường giúp bọn trẻ cầu nguyện và đọc cho chúng nghe những cuốn sách tranh nhỏ nhiều màu sắc trước khi kéo chăn lên tận cằm cho chúng.
Tối nay, em trai cô đã làm việc đó cho cô. Đêm qua, chẳng có ai làm việc đó.
Amanda bước lên cầu thang. Căn nhà đã tối om, hành lang trên tầng chìm trong bóng đen. Lên đến đầu cầu thang, cô nghe thấy những tiếng thầm thì ngắt quãng của các con. Cô bước dọc theo hành lang và dừng lại ở cửa phòng hai đứa, nhìn vào.
Chúng ngủ trên hai chiếc giường đơn, trong lớp chăn đệm trang trí hình khủng long và xe đua, đồ chơi nằm vương vãi giữa hai chiếc giường. Một ngọn đèn ngủ thắp sáng từ ổ cắm gần nhà vệ sinh, và trong yên lặng, nàng lại thấy bọn trẻ trông thật giống cha chúng.
Chúng đã thôi cựa quậy. Biết rằng mẹ đang quan sát mình, chúng muốn cô nghĩ là chúng đã ngủ, như thể cảm thấy an toàn hơn khi trốn khỏi mẹ mình.
Sàn nhà kêu lên cót két dưới chân cô. Max dường như đang nín thở. Greg hé mắt nhìn trộm cô rồi vội nhắm tịt lại khi Amanda ngồi xuống bên cạnh. Cô cúi xuống hôn lên má thằng bé và dịu dàng vuốt tóc nó.
"Này," cô thầm thì. "Con ngủ chưa?"
"Rồi ạ," thằng bé trả lời.
Amanda mỉm cười. "Tối nay con có muốn ngủ với mẹ không? Ngủ trên giường lớn nhé?" cô khẽ hỏi.
Dường như mất một lúc Greg mới hiểu điều cô vừa nói. "Ngủ với mẹ ạ?"
"Ừ."
"Có ạ," thằng bé đáp, vậy là Amanda hôn nó lần nữa, nhìn nó ngồi dậy. Cô chuyển sang giường của Max. Mái tóc thằng bé lấp lánh vàng trong ánh đèn hắt vào qua cửa sổ, trông như dải kim tuyến trang trí Giáng sinh.
"Này, nhóc con."
Max nuốt nước bọt, mắt vẫn nhắm. "Con ngủ với được không ạ?"
"Nếu con muốn."
"Vâng ạ," cậu bé đáp.
Amanda mỉm cười trong khi bọn trẻ trở dậy, nhưng khi chúng sắp đi ra cửa, Amanda kéo chúng lại và ôm cả hai vào lòng. Chúng có mùi của các cậu bé: bùn đất và cỏ non, thứ mùi thuần khiết của trẻ con.
"Các con thấy sao nếu mai chúng ta đi công viên, rồi sau đó ăn kem?" cô hỏi.
"Bọn con có được thả diều không ạ?" Max hỏi.
Amanda siết chặt chúng hơn và nhắm mắt.
"Thả cả ngày cũng được. Và cả hôm sau nữa, nếu các con muốn."
Những Đêm Ở Rodanthe Những Đêm Ở Rodanthe - Nicholas Sparks Những Đêm Ở Rodanthe