Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 17
S
tanley tỉnh giấc vào đêm nọ vì một tiếng động lạ. Mới đầu, cậu nghĩ đó là tiếng con thú nào đó và ý nghĩ này khiến cậu sợ khiếp đảm. Nhưng khi đã tỉnh ngủ hẳn, cậu nhận ra tiếng động phát ra từ cái chõng kế bên.
Mực Ống đang khóc.
- Anh có sao không? - Stanley thì thào.
Đầu Mực Ống giật phắt qua. Nó khịt mũi và ráng thở đều đặn.
- Ừm... tao chỉ... Ổn mà - nó thì thầm rồi khịt mũi cái nữa.
Sáng ra Stanley hỏi Mực Ống xem nó đã khỏe chưa.
- Mày là cái khỉ gì, là mẹ tao chắc? - Mực ống dấm dẳng.
Stanley nhướn một vai lên rồi lại hạ xuống.
- Tao bị dị ứng đấy, thì sao? - Mực Ống hất hàm.
- Không sao - Stanley đáp.
- Mày mà mở miệng lần nữa tao đập vỡ hàm mày ngay.
Phần lớn thời gian, Stanley ngậm chặt miệng. Cậu không nói chuyện nhiều với bất cứ đứa nào, e rằng mình lỡ nói điều gì sai trái. Tuy chúng nó gọi cậu là Mọi Hang, và này kia, nhưng cậu không quên rằng chúng rất nguy hiểm. Tất cả bọn chúng hiện diện ở đây đều có lý do. Như câu cửa miệng của ông Ngài, rằng đây không phải là trại Nữ Hướng đạo sinh.
Stanley thầm cảm ơn là ở đây không có vấn đề phân biệt chủng tộc. Tia X, Nách và Zero da đen. Cậu, Mực Ống, và Dích Dắc da trắng. Nam Châm thuộc dân Hispanic. Nhưng khi ở ngoài hồ, tất cả bọn chúng đều mang một màu đỏ au như nhau - màu của đất.
Từ dưới hố nhìn lên, cậu trông thấy chiếc xe tải chở nước và đám bụi mù mịt bám theo phía sau xe. Bi-đông của cậu vẫn còn gần một phần tư nước. Cậu lẹ làng tu hết sạch rồi ra xếp hàng, đằng sau Nam Châm và phía trước Zero. Không khí ngập ngụa hơi nóng, bụi đất và bốc mùi mệt nhọc.
Ông Ngài đổ nước vào bi-đông cho bọn chúng.
Xe tải đi khỏi. Stanley trở lại hố, vừa cầm xẻng lên thì nghe tiếng Nam Châm la ỏm tỏi:
- Aii-i ăn hạt hướng dương không?
Nam Châm đang đứng trên mặt đất, tay cầm một bao hạt hướng dương. Nó vốc một nắm bỏ vào miệng, nhai và nuốt luôn cả vỏ.
- Thảy đây - Tia X hét.
Bao hạt hướng dương trông còn độ một nửa. Nam Châm xoắn miệng bao lại và ném cho Tia X.
- Làm sao mày lấy được nó mà ông Ngài không biết? - Nách hỏi.
- Em nhịn không nổi - Nam Châm nói. Nó xòe cả hai bàn tay ra, ngọ nguậy các ngón tay và cười. Ngón tay em giống như những cục nam châm vậy.
Cái bao chuyền từ Tia X sang Nách rồi qua Mực Ống.
- Ăn thứ không phải đồ hộp ngon hết sảy - Nách chép miệng.
Mực Ống quẳng cái bao cho Dích Dắc.
Stanley biết kế tiếp nó sẽ bay tới mình, nhưng thật tình cậu không muốn. Ngay từ lúc Nam Châm hét lên “Ai ăn hạt hướng dương không”, cậu biết ngay là sẽ lôi thôi to. Thể nào ông Ngài cũng sẽ quay lại. Mặt khác, vỏ hạt hướng dương mặn sẽ càng khiến cậu khát nước hơn.
Dích Dắc kêu lớn:
- Tới mày nè, Mọi Hang. Máy bay đã chuyển đến chuyến hàng đặc biệt...
Chẳng rõ hạt hướng dương đổ tràn ra trước khi chúng bay tới Stanley hay là sau khi cậu đánh rơi cái bao. Cậu mang máng thấy Dích Dắc không vặn miệng bao lại trước khi quăng đi, và đó là lý do cậu không chụp được nó.
Nhưng sự việc xảy ra quá nhanh. Cái bao vừa mới thoáng vèo trên không trung thì điều kế tiếp Stanley biết là nó đã nằm trong hố của mình và hạt hướng dương đổ tung tóe ra đất.
- Chết tiệt! - Nam Châm rên rỉ.
- Xin lỗi - Stanley vừa nói vừa lật đật hốt hạt hướng dương vào bao.
- Tao không muốn ăn đất - Tia X rít lên.
Stanley không biết phải làm gì.
- Xe tải tới! - Dích Dắc báo động.
Stanley ngứớc lên nhìn đám bụi đang tiến đến rồi lại ngó xuống đống hạt hướng dương đổ. Cậu lai có mặt không đúng chỗ và không đúng lúc rồi.
Có gì mới đâu?
Cậu thọc xẻng xuống hố, cố bứng đất lên để lấp kín đống hạt hướng dương.
Sau đó cậu mới nhận thấy đáng ra nên hất đất từ đống đất đã đào trở xuống hố. Nhưng ý nghĩ đổ đất vào hố của mình là không thể nghĩ ra được.
- Chào ông Ngài. Ông quay trở lại sớm thế? - Tia X mau miệng.
- Ông vừa mới tới mà - Nách tiếp lời.
- Khi ta vui thời gian trôi vùn vụt - Nam Châm lải nhải.
Stanley tiếp tục bứng đất trong hố của nó.
- Lũ Nữ Hướng đạo sinh chúng mày hớn hở quá nhỉ? - ông Ngài hỏi. Gã rảo từ hố này qua hố khác. Gã đá một đống đất bên cạnh hố của Nam Châm, rồi đi về phía hố của Stanley.
Stanley thấy hai hạt hướng dương dưới đáy hố của mình. Cậu hấp tấp phủ lấp chúng thì lại để lòi ra một góc bao tải.
- Ố ồ, mày nhìn thấy cái gì vậy, Mọi Hang? - ông Ngài đứng phía trên nó - Hình như mày tìm được gì đó thì phải.
Stanley không biết phải làm gì.
Ông Ngài ra lệnh:
- Bươi ra coi. Để tao đem nó cho Cai. Có thể mụ ta sẽ cho mày nghỉ hết thời gian còn lại trong ngày.
- Không có gì cả - Stanley lí nhí.
- Để tao làm quan tòa xem nào - ông Ngài bảo. Stanley cúi xuống và lôi lên cái bao tải rỗng. Cậu cố đưa nó cho ông Ngài nhưng không sao với tới. Ông Ngài nạt nộ:
- Hự, nói coi, Mọi Hang. Làm thế nào mà bao hạt hướng dương của tao lại ở dưới hố của mày?
- Tôi đánh cắp nó từ xe tải.
- Mày á?
- Phải, thưa Ngài.
- Thế, chuyện gì đã xảy ra với nguyên một bao hạt hướng dương vậy?
- Tôi ăn hết rồi.
- Mình mày.
- Phải, thưa Ngài.
- Ê, Mọi Hang! - Nách chen vào - Mày không chia cho bọn tao hả?
- Trời đất - Tia X ca cẩm.
- Tao tưởng mày là bạn của tụi tao chứ - Nam Châm trách móc.
Ông Ngài nhìn khắp từng thằng một rồi lại nhìn Stanley.
- Để coi Cai tính sao về chuyện này. Đi.
Stanley leo ra khỏi hố và đi theo ông Ngài tới xe tải. Tay cậu vẫn cầm cái bao không.
Thật dễ chịu khi ngồi trong xe tải, thoát khỏi ánh mặt trời trực tiếp. Stanley ngạc nhiên thấy mình bình thản trước bất cứ việc gì sẽ xảy ra vào lúc ấy. Nhưng quả là vậy. Thật dễ chịu khi được chuyển sang ngồi vào một chỗ thoải mái đến thế. Và khi xe tải xóc tưng tưng trên con đường đất, cậu có thể cảm nhận không khí thổi qua cửa sổ để mở, phả vào gương mặt đẫm mồ hôi và nóng hực của mình.