I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
úc đó khoảng ba giờ rưỡi khi chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà. Maria xuống xe và chạy lên bậc cầu thang.
- Maria! - Một bóng người bước ra từ bóng tối ngay cạnh lối ra vào.
- Mike! Anh làm gì ở đây thế này?
- Anh đã đợi em và rất lo lắng. Mọi chuyện ổn chứ? - Giọng Mike vang lên đầy bất hạnh.
Maria châm cho mình một điếu thuốc. Que diêm loé sáng soi rõ khuôn mặt cô trong khoảnh khắc.
- Tất cả đều ổn cả.
- Anh đã đợi đến mười hai giờ rưỡi trước quán Golden Glow - Mike giải thích và giọng càng trở nên bất hạnh hơn - Rồi sau đó anh vào trong hỏi người ta nói là em đã về từ trước. Anh đến đây vì nghĩ rằng có thể em gặp chuyện gì đấy. Nhưng cha em nói với anh là em chưa về nhà.
- Đáng lẽ anh chẳng cần phải đợi làm gì - Cô vội đáp lại - Em đi dự một bữa tiệc.
- Ở nhà ai?
- Ở nhà Jack Ostere - Cô trả lời ngay không do dự - Anh không biết ông ta đâu.
- Vì sao?
- Joker yêu cầu em đi đến đó.
- Anh không ưa chuyện đó - Giọng Mike buồn bả.
- Sao lại không? - Giọng Maria lộ vẻ bực tức.
- Anh không thích em làn như vậy - Mike phân giải - Lão ta không có quyền đưa em vào những việc như thế.
Bây giờ thì cô nổi giận thực sự.
- Có ai hỏi anh về ý muốn của anh bao giờ đâu - Cô đay nghiến anh.
- Đáng lẽ em không nên đi - Giọng anh trở nên bướng bỉnh.
- Nếu anh đừng có lẵng nhẵng theo dõi tôi - Cô giận dữ hét lên - thì anh chẳng bao giờ biết được điều đó đâu.
- Anh không theo dõi em, Maria à - Mike nói với một giọng nhẹ nhàng, tự ái - Anh chỉ sợ có chuyện gì đó xảy ra với em thôi.
Giọng Maria lạnh nhạt.
- Giờ thì anh biết chắc là tôi không gặp chuyện gì rồi, anh về nhà đi. Anh bắt đầu làm tôi chán ngấy rồi đấy.
Cô lao lên những bậc cầu thang về nhà. Anh đứng lại trên hè phố và nhìn theo cô. Anh đứng đó yên lặng, rồi quay người với một nỗi buồn kỳ lạ đi về nhà. Có những khoảnh khắc mà anh có cảm giác là thật sự chưa quen biết nàng.
Lão Peter ngồi ở bàn, trước mặt là lon bia không thể thiếu được. Lão nhìn Maria với đôi mắt ngầu máu.
- Mày ở đâu đến giờ? - Lão hỏi.
- Tôi đi làm - Cô trả lời nhát gừng.
Đôi mắt lão dò xét cái váy cô mặc.
- Thằng bạn mày nói với tao là mày đi về lâu rồi cơ mà. Nhưng mày có về nhà đâu
Cô chẳng thèm trả lời lão và định qua bếp đi về phòng mình. Nhưng lão đã đứng bật dậy khỏi gế và đứng chặn đường cô.
- Mày đã ở nhà ai với cái váy như thế này?
Maria nhìn thẳng vào mặt lão.
- Tôi đã nói rồi, tôi đi làm.
Hai tay lão nắm lấy vai cô.
- Trong bộ trang sức này ư?
- Đây là bộ đồ làm việc của tôi - Cô trả lời - Tôi mệt quá nên không muốn thay đồ vì thế tôi mặc luôn về nhà - Maria tìm cách thoát ra khỏi tay lão - Buông tôi ra. Ngày mai tôi phải trả lại người ta. Nó không phải của tôi.
Tay lão rất nhanh trượt khỏi vai cô. Trước khi cô kịp ngăn lại thì lão đã mở cái xắc và trút tất cả các thứ bên trong lên mặt bàn. Trên cùng là tờ hai mươi dollar. Lão cầm lấy nó rồi lật trước lật sau.
- Mày lấy cái này ở đẩu ra?
Maria sững sờ nhìn lão.
- Đó là tiền boa.
- Chẳng ai cho số tiền bồi như thế này chỉ vì nhảy.
Maria không trả lời. Tay lão đột nhiên đánh tới.
- Đồ đĩ!
Cái tát xoay người cô đi nửa vòng. Maria loạng choạng va vào tường, trên khuôn mặt cô hằn trắng vết bàn tay lão. Cái khoá dây choàng qua vai bật ra và chiếc váy của cô bắt đầu tụt xuống. Cô giữ chặt nó ở ngang ngực. Giọng lão vang lên khàn khàn.
- Tao đã báo cho mẹ mày biết mày là một đứa như thế nào rồi nhưng mẹ mày có tin tao đâu. Thật may mắn là ba ta không còn phải chứng kiến cái cảnh này nữa.
- May cho ông, ông nghĩ vậy - Giọng cô tỉnh bơ.
Với một tay lão bắt đầu rút cái thắt lưng ra. Lão hùng hổ tiến lại gần cô. Cô tránh lão và giật con dao thái thịt cực sắc từ trong ngăn kéo. Cô giơ cao nó, hướng mũi nhọn lấp lánh khủng khiếp vào mắt lão. Đôi môi cô hé ra để lộ hàm răng và cô rít lên thách thức:
- Nào lại đây! Thử xem nào.
Lão sửng sốt nhìn con dao rồi nhìn cô. Mắt cô bừng lên vì căm giận. Và lão lùi lại.
- Kìa Maria! Mày không còn biết là mày đang làm gì nữa.
Cô lạnh lùng nhếch mép cười.
- Tôi biết lắm chứ, đánh cuộc không?
Lão thở gấp. Con bé điên rồi. Rất thận trọng lão lùi lại xa cô.
- Thôi mà, thôi mà - Lão lúng búng.
- Còn tiền - Đôi mắt cô vẫn hướng vào mặt lão.
Lão vứt tờ bạc lên bàn. Cô cho vội nó cùng các thứ khác vào trong cái xắc của mình. Mặt cô đanh lại và lạnh lẽo như băng.
- Nếu ông còn đến gần tôi - Cô nói với giọng nhẹ nhàng, đe doạ - hoặc tìm cách chạm vào người tôi, tôi sẽ giết ông, trời sẽ phù hộ cho tôi.
Lão không đáp lại. Lão không hề nghi ngờ là cô nói đùa một chút nào. Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng cô, lão đã quay người về phía cái tủ lạnh và hai bàn tay đột nhiên run run. Maria dựa lưng vào cánh cửa và nhắm mắt lại. Với cô như thể ngàn năm đã trôi qua từ khi mẹ mất, mặc dù thực tế mới có một tháng trước đây. Cô mở mắt và ngắm nghía con dao mà cô vẫn giữ chặt trong tay.
Một cảm giác ớn lạnh chạy suốt cơ thể cô, cô rùng mình. Vứt con dao lên giường, cô bắt đầu cởi quần áo. Cô chỉ nhớ ra nó khi định lên giường nằm. Thận trọng cô đút nó vào phía dưới nệm ngủ của mình. Từ đó cô không bao giờ nằm ngủ nếu không biết chắc chắn nó còn ở nguyên chỗ cũ.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu