Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 18
C
ả hai cha con Henry đều không có mặt trong bữa trưa cùng với chúng tôi. Ông nội nói họ đã rủ nhau lên thành phố mua một số thứ cần thiết.
Cổ tay Mark chỉ bị bong gân. Bà nội Miriam đã dùng nước đá chườm cho nó. Xem ra vết sưng bầm tím đã xẹp đi nhanh chóng. Ấy vậy mà thằng nhỏ vẫn luôn mồm rên rỉ suốt bữa ăn:
— Em sẽ chẳng làm được gì ngoài việc nằm ườn trên ghế xem ti vi cả tuần tới cho mà xem.
Thực ra, có khi nó cho thế lại là hay, và nó cũng thích thế hơn. Tôi chẳng lạ gì cái thằng lười chảy thây này.
Đang ăn, tôi quyết định kể tất cả cho ông nội Georges nghe. Thực ra, tôi nín nhịn như vậy là quá đủ rồi. Tôi kể thằng Stanley đã làm bầy ngoáo ộp cử động trong đêm như thế nào, rồi nó đã cố tình làm cho Mark và tôi sợ, bằng cách làm cho chúng tôi phải tin rằng đám hình nhân đó là những tạo vật sống ra sao.
Tôi nhận thấy ánh mắt sợ hãi chợt thoáng hiện trong đôi mắt ông nội tôi. Sự hoảng hốt ấy phải kéo dài đến vài tích tắc đồng hồ. Rồi ông nội tay xoa cằm, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm.
— Thằng Stanley cũng có những khiếm khuyết nhỏ của nó, – ông nội nói, miệng cười méo mó. – Nó có tật là thích đùa. Các cháu biết nó rồi đấy!
— Đó không phải là những trò đùa đơn giản, – tôi nhấn giọng. – Đúng là nó đã nhiều phen cố tình làm chúng cháu sợ, ông hiểu chứ ạ?
Thấy tôi nói vậy, Mark cũng nói thêm:
— Ông không biết thì thôi, sáng nay, suýt nữa anh ấy làm bọn cháu toi mạng!
— Stanley là thằng bé tốt bụng đấy. – Bà nội tôi ngắt lời. Bà vừa cười vừa nhìn chồng.
— Stanley chẳng bao giờ lại muốn làm hại các cháu cả, các cháu cứ nghĩ lại mà xem. – Ông nội tôi nói tiếp. – Nó rất thích đùa cợt, tất cả chỉ có thế.
Giọng nói của ông nội, cũng như của bà nội Miriam có vẻ bình thản đến kỳ lạ. Hình như tất cả những gì tôi và Mark vừa nói đều không làm họ quan tâm hay lo lắng gì.
Ăn trưa xong, thằng Mark lại nằm ườn ra trên ghế dài. Quả thực là nó muốn nằm xem ti vi cho hết ngày đúng như đã nói.
Tôi nghe thấy tiếng xe tải của Henry đang chạy vào sân. Tôi quyết định chạy đến gặp Stanley và nói với nó rằng tôi đã thực sự chán ngấy những trò đùa ngu ngốc của nó rồi.
Tuy nhiên, lúc tôi chạy ra, hai cha con Henry đã không còn đứng ở trong sân nữa. Tôi quyết định đi tắt qua vườn tới nhà họ.
Vừa gõ cửa, tôi vừa hít một hơi thật sâu. Tôi hất ngược mái tóc ra sau và chờ đợi. Không có tiếng trả lời.
Tôi sắp xếp lại những điều cần phải nói cho Stanley biết, nhưng lúc này đầu óc tôi khó có thể nghĩ được điều gì cho ra hồn. Trống ngực tôi tự nhiên đập rộn lên. Hơi thở của tôi cũng vì thế mà gấp gáp hơn.
Tôi gõ cửa một lần nữa, gõ mạnh hơn. Vẫn không có ai trả lời. Lạ thật! Họ đi đâu nhỉ? Tôi đành phải đi ra cánh đồng ngô.
Chẳng có dấu vết gì của Stanley cả.
Tôi đi về phía nhà kho. Cánh cửa lớn của khu nhà mở toang. Đằng trước cửa có hai con quạ to đang đậu như để canh cửa. Chúng nặng nề vỗ cánh bay lên khi thấy tôi đến gần.
— Ê, Stanley! – Tôi vừa bước vào nhà vừa cất tiếng gọi. Chẳng có dấu hiệu sống nào ở đây cả. Bên trong tối om, tôi phải đứng đợi cho đôi mắt quen dần với bóng tối.
Nghĩ lại những gì đã xảy ra hôm trước, tôi lại đâm ra do dự.
— Stanley, cậu có ở trong đó không?
Tôi giương mắt ra cố phân biệt những gì ở bên trong. Ở góc tường là một cái máy gặt cũ kỹ. Xa hơn là một chiếc xe cút kít dựng vào tường. Chưa bao giờ tôi để ý đến cái xó này.
— Mình cá rằng nó không có ở đây. – Tôi lẩm bẩm.
Khi đi qua chỗ chiếc xe cút kít, tôi lại phát hiện ra một cái mới: một đống quần áo cũ và một loạt những túi vải rỗng tuếch.
Tôi nhặt lấy một cái. Có ai đó đã vẽ lên đó một bộ mặt nhăn nhúm, gớm ghiếc.
— Chắc đó lại là một bộ phận làm nên những hình nhân sắp tới của Henry. – Tôi lẩm bẩm. – Mình không hiểu là ông chú này định làm thêm bao nhiêu hình nhân nữa đây. Xem kìa, cái gì nữa kia?
Ở góc tường, có cái gì đó lạ lạ vừa thu hút sự chú ý của tôi. Tôi bước lại gần xem đó là cái gì.
Mấy bó đuốc, ít nhất là hàng chục bó đuốc. Và bên cạnh đó là một bình xăng to tổ bố. Bên trong đựng đầy xăng.
“Không hiểu mấy cái đồ vớ vẩn này dùng để làm gì nhỉ?” – Tôi thắc mắc, lòng thấy lo lo.
Tôi bỗng giật thót người vì nghe thấy tiếng động trên đám rơm rạ. Tiếng động thật là lạnh lùng. Kế đó là một bóng đen bất ngờ xuất hiện đằng sau cột xà nhà. Thế ra trong này không chỉ có một mình tôi. Tôi quay ngoắt lại: – Stanley! Ra khỏi đó đi! Đừng có cố tình làm tớ sợ một lần nữa!
Đúng là thằng ôn ấy rồi. Bộ mặt nó đang lấp ló trong bóng tối cùng với mái tóc đen, dài phủ xuống trán.
Ánh mắt nó làm tôi lạnh cả người.
— Tớ đã báo trước với cậu rồi mà. – Thằng bé nói rít qua kẽ răng.