Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 18
Ở
trong phòng mình, Thiên Kim đã trông thấy tất cả.
-Anh phải về để chờ điện thoại của ba mẹ -Huy xem đồng hồ rồi bảo Quỳnh Như. Lát nữa anh sang đón em.
Chàng chào ông bà Tâm rồi ra về. Quỳnh Như đóng cổng xong quay trở vào đã thấy Thiên Kim bước ra phòng khách. Nàng ngồi xuống cạnh bạn, chậm rãi mở ví lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn và tấm thẻ chứng minh nhân dân của Thiên Kim.
-Mày giữ lấy những thứ này...Tao nhớ lúc viết vào đây Huy đã nắn nót viết tên mày như thế nào?
-Nếu chỉ nhìn những lúc...như lúc này thì chắc chắn sẽ không ai biết sự thật về mối quan hệ nhạt nhẽo giữa mày và anh ấy -Thiên Kim săm soi tấm giấy kết hôn được bọc nhựa thật cẩn thận.
-Tao chưa nói cho mày biết, toàn bộ tài sản của ba bị đem đấu giá anh ấy đã mua lại hết, trừ ngôi nhà này, chờ mày về trao lại cho mày.
-Trời ơi! Có chuyện đó nữa sao?-Thiên Kim chớp mắt vì cảm động.
-Trong tủ quần áo ở phòng riêng, toàn bộ đồ đạc anh ấy mua cho mày và cấm tao sờ mó đến. Quỳnh Như vẫn thản nhiên với những điều hư cấu của mình. Mày sẽ thấy ảnh của mày được anh ấy ghép vào ảnh của anh ấy treo khắp phòng.
Thiên Kim nắm chặt tay bạn:
-Nếu tao biết trước... thì đã không để cho mày vất vả, khổ sở như vậy.
Rồi nàng kể cho Quỳnh Như chuyện mình vừa tìm lên nhà Hải với nỗi bất bình không nén được.
-Ba của Hải nhìn tao với ánh mắt thật kỳ cục...sau đó bảo rằng con trai ông ta đã lấy vợ rồi. Mày xem có tức không?
-Tức mà làm gì? Như vậy càng tốt chứ sao?-Quỳnh Như lắc đầu. Mày sẽ không có gì để bận tâm nữa.
Thiên Kim bỗng ngập ngừng:
-Quỳnh Như nè! Có cần phải... đánh tiếng cho anh Huy biết rằng tao đã trở về không?
Đó chính là điều Quỳnh Như sợ nhất. Nàng rất sợ phải đối diện với lòng. Đã có những lúc bất chợt nàng bắt gặp ánh mắt Huy nhìn mình đắm đuối...Cho đến tận bây giờ nàng cũng không hiểu được thực chất của tia nhìn ấy. Cũng có thể nàng bị ảo giác đánh lừa mà thôi.
-Tao sẽ thử nói xem sao!-Quỳnh Như có vẻ tư lự. Phản ứng của anh ấy thế nào tao sẽ báo cho mày biết. Nhưng mà nè, trước mắt mày ra ngân hàng rút tiền về để tao trả nợ anh Phú đã.
-Xong ngay -Thiên Kim cười để lộ chiếc răng khểnh thật xinh. Ngày mai tao sẽ lo liền. Còn gì nữa không?
-Chờ cho tao sắp xếp cho xong mọi thứ -Quỳnh Như bỗng mím chặt môi.
Nàng vừa nghe tiếng xe của Huy dừng lại trước cổng. Tiếng xe ấy nàng đã quen rồi.
-Anh Huy tới! Thiên Kim lật đật đứng dậy:
-Để tao tránh mặt.
-Nói với ba mẹ tao về nghen. Chắc anh ấy không vào đâu.
Nàng bảo bạn rồi hấp tấp bước ra. Huy không vào mà thản nhiên dừng xe ngồi đợi. Trông thấy Quỳnh Như, chàng mỉm cười mở rộng cửa.
-Anh có cảm giác rằng anh vừa mở máy xe bên nhà thì ở bên này em đã nghe thấy.
Quỳnh Như ngồi vào chỗ, đóng cửa xe lại rồi quay sang hỏi:
-Ba mẹ có gọi điện thoại về không anh?
Huy gật đầu:
-Đêm nay sẽ nghĩ tại Hông Kông, chiều mai mới bay tiếp.
-Mẹ khỏe không anh?
Huy bật cười:
-Mẹ hỏi em đâu? Coi bộ bà già mê con dâu dữ rồi.
-Chở em đi dạo một vòng đi!-Quỳnh Như đột ngột đề nghị.
-Em thích đi gần hay đi xa?
-Sao cũng được.
Huy cho xe chạy chầm chậm qua các ngả đường, cuối cùng rồi vòng lại ra bến cảng. Chàng biết đó là hành trình mà Quỳnh Như thích nhất.
-Về nhà được chưa?-Chàng dừng lại nhìn vợ.
Quỳnh Như gật đầu
-Dạ được rồi.
Huy không hề biết rằng, đối với Quỳnh Như, đây là lần cuối cùng họ đi dạo cùng nhau. Vài hôm nữa, bàn giao nhà cửa xong,mẹ con nàng sẽ rời khỏi Sài Gòn.
Bà Hân đã biết rõ mọi chuyện. Thoạt đầu, bà không nói gì, sau đó rưng rưng nước mắt:
-Mẹ biết chắc có ẩn tình chi nên con mới đi biệt như vậy. Nhưng nghĩ cho cùng thì mẹ cũng không thể trách con. Bây giờ Thiên Kim đã trở về, mẹ mừng quá.
-Con không muốn ở đây nữa mẹ ạ!-Quỳnh Như nghẹn ngào.
-Tại sao vậy con? Xem như mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi. Từ nay, con cứ yên tâm mà sống.
-Không được như vậy đâu mẹ ơi!-Quỳnh Như bỗng khóc nức lên.
-Tại sao vậy con?-Bà Hân nhìn con chăm chú. Hay là con cũng... thương nó?
Bà chưa gặp Huy mà chỉ trông thấy ảnh của chàng chụp với Quỳnh Như trong ngày cưới. Hôm xem ảnh, bà bỗng ao ước...Phải chi nó là con rể của mình luôn...cái thằng...nhìn mặt mũi dễ coi quá.
Quỳnh Như gạt nước mắt nhìn mẹ gật đầu:
-Nhưng anh ấy chỉ có biết...Thiên Kim! Con muốn mọi chuyện sẽ chấm dứt vĩnh viễn. Mình sẽ về quê ngoại nghen mẹ?
Nhìn con đau khổ, bà Hân không cầm được nước mắt:
-Con đã muốn vậy thì mẹ cũng chìu con...
Thế là sau đó mọi thứ được bán đổ bán tháo. Còn ngôi nhà thì phải hơn một tháng sau mới có người hỏi mua.
Sau đó thì Quỳnh Như chỉ còn chờ đến lúc cha mẹ của Huy phải trở ra nước ngoài để trị bệnh. Nàng đã biết chuyện từ Tết...Không có người lớn ở nhà, nàng sẽ dễ dàng thực hiện ý định của mình. Đến lúc họ trở về thì mọi chuyện đã đâu vào đấy. Có nói gì đi nữa thì cũng đã xong rồi.
-Em nghĩ gì mà thừ người ra vậy?-Huy vẫn chưa cho xe lăn bánh.
Quỳnh Như giật mình:
-Em nghĩ đến những con tàu dưới bến kia...chẳng biết chúng sẽ đi đâu vào ngày mai?
Huy bật cười:
-Vợ anh lại bắt đầu mơ mộng viễn vong rồi. Phải về nhà thôi.
Quỳnh Như quay mặt nhìn ra đường. Thà Huy cứ nặng nề mắng chửi, cứ hành hạ đày đoạ...thì nàng sẽ cảm thấy đễ chịu hơn. Chàng cứ đóng kịch mãi như thế khiến đôi khi nàng lại lầm tưởng đó là tình cảm thật của lòng chàng. Như vậy thì chỉ khổ cho nàng thôi.
-Em có muốn đi học thêm không?-Tối đó Huy bỗng hỏi.
-Học gì hả anh?-Quỳnh Như tròn mắt.
-Anh nghĩ em rất thông minh. Nếu chịu khó một chút sẽ học được -Huy nắm lấy tay nàng. Anh muốn vợ anh phải xứng đáng với anh.
Nhưng nàng lắc đầu:
-Em chịu thôi. Lớn đầu rồi mà còn học hành gì nữa? Mắc cỡ lắm.
-Anh sẽ thuê thầy đến nhà dạy cho em -Huy kéo vợ vào lòng. Như ơi! Em có yêu anh không?
Có cái gì đó cứ nghẹn trong lòng Quỳnh Như. Không kềm chế được, nàng vùi mặt vào ngực chồng, đôi vai nhỏ run lên bần bật.
-Anh sẽ làm theo lời mẹ, không ăn hiếp em nữa đâu- Giọng Huy như nghẹn lại. Em hãy tha lỗi cho anh.
Phải dẹp bỏ rất nhiều trở ngại do chính mình tạo nên, Huy mới nói lên được lời này. Chàng đã thật sự bị chinh phục bởi một Quỳnh Như thông minh, hiền dịu, nhẫn nhục và cam chịu.
-Anh yêu em...thương yêu vô hạn -Vòng tay Huy ghì chặt Quỳnh Như vào lòng.
Lần này, nàng đã không lẫn tránh những nụ hôn của chàng, bởi ngọn lửa tình yêu đã được thắp lên trong trái tim của cả hai người. Nàng vật vã trong đắng cay, hoan lạc vì biết rằng nếu để chậm trễ thêm ngày nào thì khổ đau sẽ chất chồng thêm ngày ấy. Và có thể nàng sẽ không rời xa Huy được nữa...
Chiều hôm sau nàng đến bảo Thiên Kim:
-Ngày mai anh Huy ra Vũng Tàu để ký kết hợp đồng làm ăn. Mày đến chơi với tao đi.
-Anh ấy đi chừng nào về?-Thiên Kim bỗng háo hức trong lòng.
-Nhanh lắm thì cũng phải hai ngày. Mày đến đi xem tao nói có đúng không.
-Được rồi. Sáng mai tao sẽ đến!-Thiên Kim sung suớng nhận lời.
Sáng hôm sau, Quỳnh Như đón bạn tận ngoài cổng. So với lần trướcThiên Kim đến chơi thì biệt thự mới này của gia đình Huy khiến nàng choáng ngộp.
-Lúc trước tao đã hiểu lầm họ -Nàng bảo Quỳnh Như với vẻ hối hận.
-Mày xem chiếc nhẫn anh ấy tặng tao trong ngày cưới nè! Giá100 ngàn USD đó!-Quỳnh Như kể lại lai lịch của chiếc nhẫn giống như Phú ngày nào. Anh ấy còn rất nhiều nữ trang gởi ở ngân hàng Canada.
Thiên Kim bị loá mắt. Nàng săm soi chiếc nhẫn rồi đeo thử vào ngón tay búp măng của mình.
-Tuyệt vời! Mà nè...mày có nói gì với Huy chưa?
-Mày cứ nhìn căn phòng này rồi rõ...Quỳnh Như bảo bạn. Thiên Kim thấy đúng như lời Quỳnh Như đã nói, khắp phòng đều có treo ảnh của nàng. Ngay trên bàn trang điểm của Quỳnh Như còn có cả bức ảnh của nàng và Huy ghép lại.
-Tao không ngờ...anh ấy lại yêu tao đến vậy!-Thiên Kim lim dim mắt mơ màng.
-Mày uống nứơc đi!-Quỳnh Như mở tủ lạnh lấy một ly cam vắt đưa cho bạn.
Thiên Kim đón lấy uống cạn một hơi.
-Ở đây tiện nghi gấp trăm ngàn lần nhà ông bà già tao. Sướng thật! Biết thế này thì trốn làm gì cho nhọc xác cả năm trời.
Dứt lời, nàng bỗng che miệng ngáp dài.
Quỳnh Như xem đồng hồ bảo bạn:
-Mày thích ăn gì để tao sai chị bếp nấu?
-Gì cũng được.
Quỳnh Như ném cho bạn quyển tạp chí.
-Nằm đó xem đi. Tao xuống dưới nhà một chút.
Đó là một quyển tạp chí thời trang -ThiênKim chỉ giở được mấy tờ thì hai mắt đã nhíu lại. Quyển tạp chí rớt xuống che khuất một nửa khuôn mặt nàng. Thiên Kim ngủ thiếp đi...
Nửa giờ sau, Huy đã về tới. Chàng ngạc nhiên không thấy Quỳnh Như ra mở cửa như mọi ngày.
-Vợ tôi đâu?-Chàng hỏi chị bếp.
-Cô ấy có khách trên lầu.
-Kháchh nào vậy!-Huy cau mày khó hiểu.
-Tôi cũng không biết, nghe cô ấy dặn tôi nấu cơm.
Huy có vẻ do dự nhưng rồi cũng đi lên lầu. Chắc là bạn thân nên Quỳnh Như mới tiếp ở phòng riêng như vậy. Có điều lạ là từ trước tới giờ có thấy bạn bè của nàng tới chơi đâu?
Cửa phòng khép hờ, nhưng vì lịch sự, Huy vẫn gõ cửa. Không có tiếng trả lời, chàng đẩy nhẹ cửa rồi bước vào. Lạ chưa, mới giờ này sao lại ngủ vậy? Còn khách khứa đâu, sao chẳng thấy ai thế này? Chị bếp lầm chăng?
Huy chăm chú nhìn người đang nằm trêm giường và bỗng giật thót người. Những cái móng chân đỏ chót kia, chắc chắn không phải của Quỳnh Như rồi! Và mái tóc...Quỳnh Như sao lại quăn tít như thế kia?
Không kềm chế được, chàng bước tới giở quyển sách lên và há hốc mồm. Tuy chỉ găp Thiên Kim một lần nhưng chàng đã thấy hình của nàng mỗi ngày thì làm sao mà không nhận ra? Còn Quỳnh Như đâu rồi?
Câu trả lời nằm ngay ngắn trên bàn. Một phong thư dày cộm với những nét chữ nghiêng nghiêng lạ hoắc. "...Em đã đi xa rồi. Xin trả lại Thiên Kim cho anh...cầu mong anh hạnh phúc khi tìm lại được những gì mà anh đã đánh mất. Vĩnh biệt!..."
Nước mắt Huy nhòe đi trên những dòng thư. Chàng gục xuống như một thân cây non bị bão! Trên giường, Thiên Kim đang say vùi trong giấc ngủ. Và trên tay nàng, chiếc nhẫn kim cương vẫn lấp lánh...