Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ảm ơn, cô Grainger, tôi đảm bảo có thể xử lý được.”
“Có cần tôi gọi thầy Godalming không?”
“Tôi xin cam đoan là sẽ ổn. Cô cứ đi diễn tập với ban nhạc đi.”
“Tôi đã nói đây là một sai lầm.” Cô vội vã bỏ đi, đưa tay lên ngực. “Tôi đã nói là sẽ không ổn mà.”
Emma hít một hơi thật sâu, bước vào và nhìn thấy đám học sinh, ba mươi thiếu niên đội mũ và mặc váy với chòm râu dê gắn lên mặt đang hò hét và chế giễu khi Kẻ Tinh Ranh(19) quỳ trên hai cánh tay của Oliver Twist và ấn mạnh mặt cậu bé xuống sàn nhà đầy bụi.
19. Artful Dodger Kẻ Tinh Ranh tên thật là Jack Daukin nhân vật trong tác phẩm Oliver Twist của Dickens.
“Có CHUYỆN GÌ thế này, các em?”
Đám đông ăn mặc kiểu thời Victoria quay đầu lại. “Hãy giúp em ra với cô ơi,” Oliver mếu máo nói khi miệng bị ấn vào lớp sơn lót sàn nhà.
“Họ đang đánh nhau đấy cô,” Samir Chaudhari mười hai tuổi với tóc mai dài theo kiểu sườn cừu, nói.
“Cô thấy rồi, cảm ơn Samir,” và cô băng qua đám đông để tách chúng ra. Sonya Richards, cô gái da đen gầy gò đóng vai Kẻ Tinh Ranh, vẫn nắm chặt mái tóc vàng của Oliver, Emma nắm lấy hai vai của cô bé và nhìn trừng vào mắt nó. “Thả ra, Sonya. Thả ra ngay? Được chứ?” Cuối cùng, Sonya cũng buông tay ra và lùi lại, hai mắt lúc này rơm rớm khi cơn giận dữ qua đi, thay vào đó là niềm kiêu hãnh bị xúc phạm.
Martin Dawson, người đóng vai cậu bé Oliver mồ côi, trông choáng váng. Cao hơn mét tám và người vạm vỡ, cậu ta thậm chí còn cao hơn cả thầy Bumble, thế nhưng cái bị thịt đó dường như sắp khóc. “Cậu ấy gây sự trước!” cậu bé nói bằng giọng run run, dùng mu bàn tay chùi khuôn mặt nhem nhuốc của mình.
“Thôi đủ rồi, Martin.”
“Đúng rồi, im miệng lại đi, Dawson…”
“Cô nói là đủ rồi đấy Sonya!” Lúc này Emma đang đứng giữa vòng tròn, dùng khuỷu tay giữ chân hai đối thủ như thể trọng tài quyền Anh, và cô nhận ra rằng nếu muốn cứu vãn buổi biểu diễn này, cô sẽ phải nghĩ ra một cách nói nào đó tạo ra sự phấn khích, một trong những khoảnh khắc của Henry đệ ngũ đã làm nên sự nghiệp của cô.
“Hãy nhìn vào các em đi! Nhìn xem các em trông tuyệt vời như thế nào trong bộ trang phục của mình! Hãy nhìn Samir bé nhỏ đằng kia với mái tóc mai vĩ đại kiểu sườn cừu!” Đám đông cười ầm ầm, và Samir bắt đầu diễn trò, cào cào vào phần tóc dựng lên. “Bạn bè và bố mẹ các em đang chờ ngoài kia và họ sẽ được chứng kiến một buổi biểu diễn hay tuyệt cú mèo, một màn trình diễn đích thực. Hay ít ra cô đã nghĩ sẽ như thế.” Cô khoanh tay lại và thở dài. “Bởi vì cô e là chúng ta phải hủy buổi diễn này…”
Dĩ nhiên là cô chỉ lừa bọn trẻ, nhưng tác dụng thật hoàn hảo, tất cả đồng loạt kêu lên bày tỏ sự phản đối.
“Nhưng bọn em có làm gì đâu, thưa cô!” Fagin phản đối.
“Vậy ai là người hét lên đánh đi, đánh đi, đánh đi, Rodney?”
“Nhưng cậu ấy trở nên hoàn toàn điên loạn, thưa cô!” Martin Dawson thỏ thẻ, và Sonya lúc này bắt đầu làm căng với cậu bé.
“Ui, Oliver, cậu có muốn ăn đòn nữa không?”
Có tiếng cười phá lên, và Emma tiếp tục sử dụng chiêu bài cũ. “Đủ rồi! Mục đích của các em ở đây là để trở thành đồng đội chứ không phải một đám đông hỗn tạp! Các em biết không, cô không ngại khi nói với các em rằng có nhiều người ngoài kia nghĩ rằng các em không thể làm được điều này! Họ nghĩ rằng các em không có khả năng, và rằng nó quá phức tạp đối với các em. Đó là Charles Dickens mà Emma! Họ đã nói vậy với cô đấy, rồi nào là lũ trẻ không đủ thông minh, chúng không có quy củ gì cả thì làm sao mà phối hợp với nhau được, chúng không thể nào thực hiện được vở Oliver!, hãy để chúng làm điều gì đó đơn giản và dễ chịu hơn.”
“Ai nói thế thưa cô?” Samir nói, như thể sẵn sàng “xử đẹp” những người đó.
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là họ nghĩ như thế. Và có lẽ họ đúng! Có lẽ chúng ta nên hoãn toàn bộ chương trình này!” Trong một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu mình có làm quá không, nhưng thật khó để có thể đánh giá quá cao sự khao khát của tuổi thiếu niên đối với nghệ thuật biểu diễn, và có một tiếng phản đối lớn từ tất cả những đứa đội mũ bê rê và mũ chóp cao. Thậm chí nếu chúng biết cô đang nói dối, chúng sẽ trở nên thích thú với hoàn cảnh đó. Cô ngừng một lúc để cho câu nói phát huy tác dụng. “Giờ thì Sonya, Martin sẽ đi theo cô ra ngoài và chúng ta sẽ nói chuyện một chút, tôi muốn các em khác tiếp tục chuẩn bị cho sẵn sàng, rồi ngồi im nghĩ về vai diễn của mình, và sau đó chúng ta sẽ quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Được chứ? Cô nói được chứ?”
“Vâng thưa cô!”
Cả căn phòng im phăng phắc khi cô theo hai kẻ gây chiến ra ngoài, và bắt đầu ồn ào trở lại khi cô vừa khép cửa. Cô rảo bước theo Oliver và Kẻ Tinh Ranh xuống hành lang, qua hội trường thể thao nơi cô Grainger đang hướng dẫn ban nhạc theo một điệu hòa âm thật kinh khủng. “Hãy thận trọng đấy” và một lần nữa, cô tự hỏi không biết mình đang dấn thân vào chuyện gì đây.
Cô nói với Sonya trước. “Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Ánh sáng buổi tối chiếu xiên vào qua những khung cửa sổ lớn vững chắc, và Sonya đang nhìn về phía dãy nhà khoa học với vẻ buồn chán đến nao lòng. “Chúng ta chỉ nói chuyện thôi, chỉ có thế.” Cô bé ngồi ở mép bàn, cặp chân dài đong đưa trong chiếc quần đồng phục cũ với nhiều chỗ rách tả tơi, những cái khóa thiếc được gắn vào đôi giày thể thao màu đen. Một tay sờ vào vế sẹo tiêm phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của cô bé đanh lại như thể cảnh báo với Emma rằng đừng có mà tìm cách gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa. Những đứa trẻ khác đều sợ Sonya Richards, và thậm chí đôi lúc Emma cũng thấy khiếp. Đó là cái nhìn chòng chọc, bộc lộ sự giận dữ. “Em sẽ không nói xin lỗi,” cô bé nói ngay.
“Vì sao? Và đừng có nói rằng ‘cậu ấy gây sự trước’.”
Khuôn mặt cô bé trở nên đầy căm phẫn. “Nhưng đúng là cậu ta gây chuyện trước!”
“Sonya!”
“Cậu ta nói…” Cô bé tự dừng lại.
“Cậu ta nói gì? Sonya?”
Sonya lưỡng lự, cảm thấy mất mặt khi phải kể những điều đi ngược lại ý nghĩa về sự bất công. “Cậu ta nói rằng lý do mà em có thể đóng vai đó là ‘vì không cần phải diễn bởi em thật sự là một nông dân nghèo’.”
“Một nông dân nghèo.”
“Vâng.”
“Đó là những gì Martin đã nói ư?”
“Đó chính là điều cậu ta nói, vì thế em đã đánh cậu ta.”
“Này,” Emma thở dài và nhìn xuống sàn nhà. “Điều đầu tiên cô muốn nói là dù cho ai có nói năng thế nào, em cũng không thể đánh người ta được.” Sonya Richards là học sinh do cô phụ trách. Cô biết mình thật sự không nên phụ trách bất kỳ học sinh nào, nhưng rõ ràng, Sonya là một học sinh thông minh, thông minh nhất trong lớp nhưng lại cũng rất hay gây hấn, một biểu tượng của sự mảnh mai, yếu đuối, bị khuất phục bởi sự oán giận và niềm kiêu hãnh bị tổn thương.
“Nhưng thưa cô, cậu ta là một kẻ ưa châm chích!”
“Sonya, không được nói thế!” cô nói, mặc dù một phần nào đó trong cô cho rằng Sonya đã nghĩ đúng về Martin Dawson. Cậu bé đối xử với các bạn, thầy cô, và cả trường tổng hợp này như thể cậu là một nhà truyền giáo hạ cố đi cùng mọi người. Trong buổi diễn tập tối hôm trước, cậu bé đã khóc thật sự trong suốt giai đoạn “Tình yêu ở đâu?”, cố nặn ra lời ở những chỗ cao trào giống những viên sỏi thận, và Emma tự hỏi vu vơ rằng sẽ như thế nào nếu bước lên sân khấu, đặt một tay lên mặt cậu bé và đẩy nó bật ra phía sau. Lời nhận xét về nông dân nghèo là phần bắt buộc của vai diễn, nhưng dù thế thì…”
“Nếu đó là những gì cậu ấy nói…”
“Đúng vậy thưa cô…”
“Cô sẽ nói chuyện với cậu ấy, nhưng nếu đó là những gì cậu ấy nói chỉ cho thấy cậu ấy ngu dốt đến mức nào còn em thì nông nổi ra sao vì đã tức giận như thế.” Cô giật mình vì từ “nông nổi”, một từ thuộc vùng Ilkley Moor.”Nhưng này, nếu không thể giải quyết được… rắc rối này, chúng ta thật sự không thể tiếp tục buổi diễn.”
Khuôn mặt Sonya nghiêm lại, và Emma ngạc nhiên khi nhận thấy cô bé dường như sắp khóc. “Cô sẽ không làm thế.”
“Có lẽ cô phải làm thế thôi.”
“Cô!”
“Chúng ta không thể tiếp tục buổi diễn, Sonya.”
“Chúng ta có thể.”
“Sẽ như thế nào, em sẽ tiếp tục đánh Martin trong suốt màn diễn ‘Ai sẽ mua?’ Sonya mỉm cười dù trong lòng vẫn tức giận. “Em là một học sinh thông minh, Sonya, rất rất thông minh, nhưng mọi người đặt bẫy và em đã rơi đúng vào bẫy của họ.” Sonya thở dài, nghiêm mặt nhìn ra ngoài ô hình chữ nhật nhỏ chứa cỏ khô bên ngoài dãy nhà khoa học. “Em có thể làm rất tốt, không chỉ trong vở kịch mà cả trong lớp. Bài làm của em kỳ này rất thông minh, nhạy cảm và sâu sắc.” Lúng túng trước lời khen đó, Sonya khịt khịt mũi và cau mày. “Kỳ tới em có thể còn làm tốt hơn, nhưng em phải kiểm soát tính khí của mình, Sonya. Em phải chứng tỏ cho mọi người thấy là em tốt hơn thế.” Lại là một bài diễn văn nữa, và đôi khi, Emma nghĩ rằng cô đã bỏ ra quá nhiều công sức vào những bài diễn văn như thế. Cô đã hy vọng rằng nó sẽ tạo ra hiệu ứng về mặt truyền cảm hứng, nhưng lúc này Sonya đã nhìn đăm đắm qua vai Emma, hướng ra cửa lớp. “Sonya, em có nghe cô nói không?”
“Râu Xồm đến kìa.”
Emma nhìn quanh và thấy một khuôn mặt râu tóc bờm xờm ở khung cửa. hai mắt nhìn săm soi như con gấu hiếu kỳ. “Đừng có gọi thầy là Râu Xồm. Đó là thầy hiệu trưởng đấy.” Cô nói với Sonya, sau đó vẫy tay ra hiệu cho ông ấy vào. Nhưng đúng là như thế, từ đầu tiên và từ thứ hai xuất hiện trong đầu cô bất cứ khi nào trông thấy thầy Godalming là “râu xồm”. Đó là một trong những khuôn mặt được che kín một cách đáng kinh ngạc: không lộn xộn, rất gọn gàng nhưng rất, rất đen, một người gốc Tây Ban Nha, cặp mắt màu xanh dương của ông nhô ra như hai cái lỗ được khoét trên thảm. Vì thế mà ông được gọi là Râu Xồm. Khi ông bước vào, Sonya bắt đầu gãi cằm và Emma phải trừng mắt cảnh báo.
“Chào buổi tối tất cả mọi người,” ông nói, bằng cái giọng vui vẻ ngoài giờ học. “Mọi chuyện thế nào? Ổn cả chứ, Sonya?”
“Hơi nhiều râu thưa thầy,” Sonya nói, “nhưng em nghĩ bọn em sẽ ổn.”
Emma khịt khịt mũi, và thầy Godalming quay sang cô. “Mọi thứ ổn chứ cô Emma?”
“Em và Sonya chỉ trao đổi một chút trước buổi diễn. Em có muốn đi chuẩn bị không Sonya?” Với một nụ cười nhẹ nhõm, cô bé nhảy khỏi bàn và tha thẩn đi ra cửa. “Hãy nói với Martin là hai phút nữa cô sẽ có mặt.”
Lúc này chỉ còn lại Emma và thầy Godalming.
“Tốt!” thầy mỉm cười.
“Tốt.”
Để tỏ ra thân mật, thầy Godalming đến ngồi dạng chân trên một chiếc ghế, theo kiểu của giới nghệ sĩ, nửa chừng có vẻ như muốn thay đổi nhưng rồi lại quyết định rằng chẳng có gì phải thay đổi cả. “Hơi phiền toái với cô bé Sonya đó hả.”
“Ồ, chỉ là làm ra vẻ can đảm thôi.”
“Tôi nghe báo cáo là có một vụ đánh nhau.”
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là căng thẳng trước buổi diễn thôi.”
“Tôi nghe nói là người được cô bao che đó đã nằm đè lên người cậu bé đại diện của chúng ta.”
“Chỉ là chút bồng bột của tuổi trẻ. Và em không nghĩ là Martin hoàn toàn vô can trong chuyện này.”
“Cào cấu, chửi rủa là cụm từ mà tôi nghe thấy.”
“Có vẻ như thầy rất rõ chuyện.”
“Đúng, tôi là hiệu trưởng mà.” Thầy Godalming mỉm cười qua chiếc mũ trùm kín đầu và cổ của mình, và Emma tự hỏi là nếu nhìn đủ lâu, liệu có thể thấy được râu tóc đang mọc ra không? Điều gì đang diễn ra bên dưới những thứ đó? Liệu thầy Godalming có thật sự trông dễ nhìn không? Thầy gật đầu về hướng cửa. “Tôi thấy martin ở hành lang. thằng bé rất…xúc động.”
“Vâng, cậu ấy đã hóa thân vào nhân vật trong sáu tuần qua. Cậu ấy đang áp dụng một phương pháp diễn xuất. Em nghĩ là nếu có thể thì cậu ấy hẳn đã khiến mình trở nên còi xương giống như nhân vật.”
“Cậu ấy có tốt không?”
“Lạy Chúa không, cậu ấy thật kinh khủng. Trại mồ côi là nơi tốt nhất cho cậu ấy. Chào mừng thầy đến để nhồi nhét vào tai một phần chương trình trong suốt đoạn “Tình yêu ở đâu?” Thầy Godalming cười lớn. “Nhưng Sonya thì tuyệt.” Thầy hiệu trưởng có vẻ không tin. “Thầy sẽ thấy.”
Thầy chuyển động một cách khó khăn trên ghế. “Tối nay sẽ như thế nào, cô Emma?”
“Em cũng không biết nữa. Có thể diễn ra theo hai cách.”
“Cá nhân tôi thích vở Sweet Charity hơn. Hãy nhắc lại giùm tôi xem vì sao chúng ta không diễn vở Sweet Charity?”
“À, đó là một vở nhạc kịch về mại dâm, vì thế…”
Một lần nữa, thầy Godalming lại cười to. Ông rất hay làm điều này với Emma, và những người khác đều nhận thấy điều đó. Đó là chủ đề bàn tán giữa các giáo viên trong trường, có cả những lời xì xầm về sự thiên vị, và rõ ràng là tối nay, ông đang nhìn cô rất chăm chú. Một phút trôi qua, và cô nhìn ra phía cửa nơi Martin Dawson đang liếc nhìn vẻ buồn bã qua khung cửa kính. “Em phải đi nói chuyện với Edith Piaf ngoài kia trước khi thằng bé có những hành động không thể chấp nhận được.
“Tất nhiên, tất nhiên.” Thầy Godalming có vẻ dẽ chịu được thoát khỏi chiếc ghế đó. “Chúc may mắn tối nay. Vợ chồng tôi đã mong đợi nó cả tuần nay.”
“Em không tin điều đó chút nào.”
“Đó là sự thật! Cô nên gặp bà ấy sau buổi diễn. Có lẽ Fiona và tôi nên đi uống chút gì đó với vị hôn phu… của cô?”
“Lạy Chúa không, chỉ là bạn trai thôi. Ian…”
“Sau buổi diễn hãy uống…”
“Một ly nước ép pha loãng.”
“Người đầu bếp đã từng xuất hiện trên chương trình truyền hình cash-and-carry…”
“Em nghe đồn về món gà tẩm bột.”
“Giảng dạy hả?...”
“Và mọi người còn nói là nó không quyến rũ đến thế…”
“Nhân tiện xin nói là hôm nay cô thật đẹp, Emma.”
Emma đưa tay ra hai bên. Hôm nay cô có trang điểm, chỉ một chút son môi để hợp màu với chiếc đầm hoa màu hồng đậm và có lẽ hơi chật. Cô nhìn xuống chiếc đầm của mình như thể nó đã khiến cô ngạc nhiên, nhưng thật ra chính lời nhận xét đó mới khiến cô bất ngờ. “Cảm ơn rất nhiều!” cô nói, nhưng ông đã nhìn thấy sự ngập ngừng của cô.
Một phút trôi qua, và ông nhìn ra cửa. “Tôi sẽ bảo Martin vào đây nhé?”
“Vâng, nhờ thầy.”
Ông đi về phía cửa, sau đó dừng bước và quay đầu lại nói. “Xin lỗi, liệu tôi có phá vỡ quy tắc nghề nghiệp nào đó không? Liệu tôi có thể nói thế với nhân viên của mình không? Rằng họ trông thật xinh?”
“Dĩ nhiên là thầy có thể,” cô nói, nhưng cả hai đều biết rằng thầy ấy không nói từ “xinh” mà là “đẹp.”
“Xin lỗi, nhưng tôi đang tìm người đàn ông đáng ghét nhất trên truyền hình.?” Toby Moray nói từ ngoài cửa bằng cái giọng thỏ thẻ, rên rỉ vốn có. Anh ta mặc một bộ com lê kẻ, đã trang điểm chuẩn bị cho buổi lên hình, đầu tóc bóng nhẫy được vuốt ngược lên trên, và Dexter chỉ muốn ném chai rượu vào anh ta.
“Tôi nghĩ cậu sẽ nhận ra rằng chính cậu mới là người cậu đang tìm kiếm chứ không phải tôi,” Dexter nói, bằng một giọng điệu chính xác nhưng không thể hiểu được.
“Phản pháo giỏi lắm, siêu sao,” người cùng dẫn chương trình với Dexter nói. “Thế là cậu đã xem phần nội dung kiểm duyệt?”
“Chưa.”
“Bởi tôi có thể đi lấy cho cậu một vài bài viết…”
“Chỉ là một bài tường thuật tồi thôi, Toby.”
“Thế thì cậu chưa đọc tờ Mirror rồi. Hoặc Express, The Times…”
Dexter vờ như đang xem lại trình tự nội dung của chương trình. “Chẳng ai đi dựng tượng một kẻ chuyên đi chỉ trích người khác.”
“Đúng, nhưng cũng không ai dựng tượng một người dẫn chương trình truyền hình.”
“Xéo đi, Toby.”
“Chà, chính xác!”
“Vậy sao cậu ở đây?”
“Để chúc anh may mắn.” Anh ta bước tới, đặt hai tay lên vai Dexter và bóp mạnh. Thẳng thắn và đầy châm chích, Toby xuất hiện trong chương trình với vai trò là một tên pha trò bất kính, có thể nói bất cứ điều gì và Dexter xem thường anh ta, tên hề mới phất lên này, đồng thời cũng ghen tị với anh ta. Trong các buổi diễn tập, anh ta luôn tìm cách cản đường Dexter, ngấm ngầm nhạo báng anh, tìm cách khiến cho anh cảm thấy cứng họng, ngốc nghếch, và trở thành một cậu bé xinh trai nhưng không thể tự nghĩ ra được điều gì. Anh hất tay Toby ra. Sự phản kháng này nhằm hướng đến nội dung của chương trình truyền hình mà họ sẽ nói, nhưng Dexter cảm tháy bị quấy rầy, khổ sở. Anh cần một ly vodka nữa để vực dậy tinh thần, nhưng anh không thể, không phải lúc này khi nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt cú vọ nhỏ thó của Toby được phản chiếu trong gương. “Nếu cậu không phiền thì tôi cần tập trung suy nghĩ một chút.”
“Tôi hiểu. Hãy tập trung suy nghĩ đi nhé.”
“Hẹn gặp cậu ở đó.”
“Hẹn gặp lại, anh chàng đẹp trai. Chúc may mắn.” Anh ta đóng cửa nhưng sau đó lại mở nó ra. “Thật sự là tôi muốn chúc cậu may mắn.”
Khi chắc chắn còn lại một mình, Dexter rót thêm một ly vodka nữa và nhìn lại mình trong gương. Áo thun đỏ tươi mặc kèm áo choàng đen và quần jeans bạc màu đi cùng đôi giày đen mũi nhọn, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, đây ắt hẳn là hình ảnh của một thanh niên trẻ tuổi thành thị, nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy mình già cỗi, mệt mỏi và buồn chán không thể tưởng tượng được. Anh ấn hai ngón tay vào hai bên mắt và cố tìm cách lý giải cho sự sầu muộn này,nhưng lại chẳng suy nghĩ được gì. Lời lẽ trở nên đông đặc và anh nhận thấy không có cách nào vượt qua được. Đừng bỏ cuộc, anh tự nhủ, không phải ở đây, không phải lúc này. Hãy cố làm thật tốt.
Nhưng một tiếng đồng hồ là một khoảng thời gian dài không thể tưởng tượng được trên truyền hình, và anh quyết định mình cần một ít trợ giúp. Trong bàn phấn của anh có một chai nước nhỏ, anh đổ hết nước ra chậu, đoạn liếc nhìn về phía cửa, rồi lại lấy chai vodka trong ngăn bàn ra và rót vào cái chai không chừng ba, không, bốn phân rượu rồi đậy nắp lại. Anh đưa nó lên ánh đèn. Không ai có thể nhận ra được sự khác biệt và dĩ nhiên là anh sẽ không uống hết, nó chỉ có mặt ở đó, trong tay để giúp anh vượt qua lần này. Mánh khóe đó khiến anh cảm thấy hưng phấn và tự tin trở lại, sẵn sàng chứng tỏ cho công chúng, và Emma, và bố anh ở nhà thấy được những gì anh có thể làm. Anh không chỉ là một người dẫn chương trình đơn thuần. Anh là phát thanh viên.
Cánh cửa mở ra. “Oa!” Suki Meadows, người cùng dẫn chương trình với anh, nói.S uki là mẫu bạn gái lý tưởng, một phụ nữ với một phong cách sống sôi nổi, gần như náo loạn. Suki luôn bắt đầu bằng lá thư chia buồn bằng từ “Oa!” và Dexter có lẽ sẽ thấy mệt mỏi với vẻ vênh váo không chút nao núng này nếu cô không quá hấp dẫn, nổi tiếng và chết mê chết mệt anh.
“CƯNG THẤY THẾ NÀO? EM THẤY VÔ CÙNG SỢ HÃI!” và đây là một khả năng tuyệt vời khác của Suki trong vai trò người dẫn chương trình truyền hình, khả năng duy trì mọi cuộc đối thoại như thể cô đang nói trước đám đông, nghỉ lễ tại resort Weston-super-Mare.
“Đúng là hơi căng thẳng một chút.”
“ỒÔÔÔ! ĐẾN ĐÂY NÀO!” Cô vòng tay qua đầu anh và giữ nó như giữ một quả bóng. Suki Meadows là một cô gái xinh xắn, mà trước đây người ta gọi là mi nhon, mè nheo và sôi sùng sục như một cái quạt sưởi bị nhúng vào bồn tắm. Thời gian gần đây, giữa họ đã có một chút tán tỉnh yêu đương, nếu có thể gọi cái cách mà Suki đang ấn mặt cậu vào ngực cô là tán tỉnh. Là hai nhân vật đứng đầu nên có một vài áp lực buộc hai ngôi sao phải hợp tác cùng nhau, và điều này có vẻ hợp lý nếu xét theo quan điểm nghề nghiệp chứ không phải cảm xúc. Cô ôm chặt đầu anh dưới cánh tay - “ANH SẼ LÀM CỰC TỐT” và sau đó bỗng đặt tay vào hai bên tai anh và kéo mặt anh về phía cô. “NGHE ĐÂY. ANH LÀ NGƯỜI TUYỆT VỜI. ANH BIẾT ĐIỀU ĐÓ, VÀ CHÚNG TA SẼ LÀ MỘT ĐỘI TUYỆT VỜI, ANH VÀ EM. MẸ EM CÓ MẶT Ở ĐÂY VÀ BÀ ẤY MUỐN GẶP ANH SAU BUỔI DIỄN. GIỮA EM VÀ ANH THÌ EM NGHĨ MẸ EM NGƯỠNG MỘ ANH HƠN. EM NGƯỠNG MỘ ANH, VÌ THẾ MÀ MẸ EM CŨNG NGƯỠNG MỘ ANH. BÀ ẤY MUỐN XIN CHỮ KÝ CỦA ANH NHƯNG ANH PHẢI HỨA LÀ KHÔNG ĐƯỢC NGỦ VỚI BÀ ẤY!”
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày