Số lần đọc/download: 138 / 19
Cập nhật: 2020-06-12 14:04:38 +0700
XV - Việc Chẳng Thành
O
ng Bẩy đi vắng lâu lắm mới về. Nhưng Tâm để ý như ông có dáng ngờ vực Tâm vậy. Không những ông không cho Tâm đi xem các nơi làm ăn khác của ông mà thỉnh thoảng ông hỏi Tâm những câu khiến Tâm phải chột dạ.
Một hôm, Tâm đang chơi ở ngoài sân thì ông gọi vào. Ông bảo Tâm ngồi trước bàn đèn và hỏi:
— Bây giờ thầy sai con đi một mình đến quả núi con đã xem hôm nọ, con có thể đi được không?
Tâm đáp phắt:
— Bẩm không.
— Không có lẽ. Thày thấy con có ý nhận xét kỹ càng đường lối lắm kia mà?
Tâm cười:
— Bẩm thế là thày lầm. Con thoạt mới đến thì lấy làm lạ, nên nhìn cẩn thận đấy thôi.
Ông Bẩy thở dài, bảo:
— Thầy nói với con chuyện này nhé.
Tâm mừng lắm, tươi cười đáp:
— Đã lâu, thày chẳng dạy con được gì.
— Chuyện này nói ra, thì buồn lắm con ạ. Thày hỏi thực con nhé. Con có biết nhà Sáu bán thuốc phiện không?
Tâm vờ ngơ ngác:
— Nhà Sáu, bẩm nhà Sáu nào?
— Cái nhà anh hôm ấy đến đây rồi sau thày đi vắng ấy mà? Con quên rồi à?
— Vâng.
Ông Bẩy cười:
— Thế thày hiểu cả rồi. Con thông minh lại hay nhớ dai mà con quên được người vào nhà này thì thật là vô lý.
Tâm luống cuống. Ông Bảy nói:
— Nhà này rất ít người ra vào, thì đáng lẽ ai vào đây, con quên sao được.
— Con không quên được. Là vì thày nói khẽ quá con không nghe rõ.
Ông Bẩy lại cười:
— Thằng Sáu chẳng phải người hiền lành. Thày biết nó dò thầy. Trước thày có ngờ đâu. Sau đày tớ thày báo cho thày biết tin ấy. Cho nên vội vàng thày phải đi bắt cho được nó. Nó đã chuộc lỗi nó bằng nhát dao giữa ngực rồi.
Tâm rợn người, tái mặt. Ông Bẩy nói:
— Nghĩa là không ai làm gì mà giấu được thày, mà kẻ có tội đối với thày, đều bị trừng phạt một cách đích đáng.
Tâm nhìn ông Bẩy, run lên cầm cập. Ông Bẩy nói:
— Thằng Sáu nay đã chết rồi. Thật là may cho thày.
Tâm hỏi:
— Nhưng bẩm thày có đích anh Sáu này dò la thày không? Hay lại người muốn xin nhập đảng?
Ông Bẩy cau trán nghĩ, bỗng lại như thường, lắc đầu:
— Quyết không. Thày đã xem xét công việc của hắn rất cẩn thận. Không khi nào thày lại phạt oan người ta bao giờ.
— Sao thày không bắt sống?
— Bắt sống để cho nó trốn mất ấy à?
— Con tưởng bắt sống để hỏi nó xem nó định dò làm gì.
— Nó dò cho ông Huyện nào mà con gửi giấy báo độ nọ ấy mà.
Tâm giật mình đánh thót, mà ông Bẩy thì giương hai mắt trắng dã ra nhìn. Nhưng mạnh bạo, Tâm hỏi:
— Ông Huyện nào mà con báo?
— Con còn bé, thày thương hại, không nỡ làm đau đớn mà tội nghiệp. Nhưng thế đủ rõ là con đã làm gì, thày biết hết cả. Vậy từ nay thì chừa những cái dại dột ấy đi.
Tâm căm hờn nhìn ông Bẩy và rắn rỏi nói:
— Thế thì thày cũng chả giỏi. Con tưởng con ở ngay cạnh thày, thì con định làm gì, thày phải biết cả trước, chứ con đã làm rồi thày mới biết, thì có khi thày mắc nạn.
Quăng quắc hai mắt nhìn Tâm, ông Bẩy thở dài nói:
— Thày không nỡ làm thiệt đời con. Đáng lẽ ra, thì thày giết quách con đi cho thày đỡ lo. Song, thày tiếc con quá. Vậy thày đã định giam con một chỗ kín cho đến ngày lớn, nếu thật con một bụng với thày, thì thày sẽ truyền nghề cho. Nếu không thì thày sẽ nghĩ cách xử.
Tâm luống cuống, rồi òa khóc. Ông Bẩy nói:
— Ai làm gì con mà con khóc?
Tự nhiên, Tâm thốt ra kêu:
— Thày u ơi?
Ông Bẩy nhìn Tâm gật gù:
— Tinh khôn can đảm thế mà cũng mau nước mắt thế à? Này, thày bảo: Từ nay con ở một mình, chứ không ở với thày nữa. Thỉnh thoảng thày mới ra thăm con mà thôi. Ở trong ấy, sẽ có đủ đồ dùng và muốn giải trí bằng cách gì cũng sẵn cả... Con đừng oán thày, con không làm gì nên tội, nhưng mà bây giờ thày thả con ra, thì thà thày cầm ngay con dao tự đâm vào cổ. Thật là bất đắc dĩ thày mới giữ con như thế này. Con nên vui vẻ mà chịu lấy số phận. Rồi thày không để cho gia đình con túng quẫn đâu.
Tâm nhìn ông Bẩy. Thấy ông vuốt râu đắc chí thì Tâm lại càng tức bực. Nhưng Tâm biết làm sao để ra được khỏi nhà giam này?
Ông Bẩy nói:
— Từ mai trở đi, con không ở nhà này nữa.
— Thày cho con đi đâu?
— Đi đâu, con hỏi làm gì vội?
— Con muốn biết trước.
— Con phải đi thuyền bốn hôm ra đến cửa bể. Rồi đến cù lao cách bờ chín mười cây số.
Nghe nói, Tâm nao nao cả lòng. Thế này thì có lẽ Tâm bị chết già ở đó, còn mong mỏi gì về được.
Mà ở giữa bể, Tâm làm cách gì thông được tin với quan Huyện.
Ông Bẩy nói:
— Đáng lẽ thày không cho con biết trước. Song thày nghĩ cho con biết trước cũng chẳng hề gì. Cho con biết trước, để con biết vì sao con không được ở nhà này nữa. Đã biết vì sao, thì con mới biết sợ thày. Nghe chưa?
Tâm cúi đầu không đáp. Hai tiếng “nghe chưa” làm cho Tâm đau đớn đến tận đáy lòng...