Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 18
T
riệu Mỹ nắm tay Dung Nghi bước vào phòng mình và khóa lại. Chàng nhìn nàng ánh mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Giọng chàng cộc cằn, cố gắng lắm mới không quát nạt Dung Nghi:
- Em nói cho anh biết về tình trạng căn nhà đó. Hãy thành thật, bằng không, em chết với anh đó.
Dung Nghi đưa giận lên mắt:
- Anh làm gì mà hùng hổ quá vậy? Chuyện đâu đến nước anh phải xử sự em như thế chứ? Thô lỗ không chịu được!
- Nói ngay vào đề, đừng kéo dài thời gian, anh không chịu nổi. Cái nhà đó giờ sao?
Dung Nghi sừng sộ:
- Cái nhà bà Mai Đào kêu bán vì muốn theo chồng lên Đà Lạt sống nên nhận cọc mình. Bà ấy làm giấy tờ sang nhượng cho em xong, có phường chứng đàng hoàng. Em chung vàng cho bà ta đầy đủ. Bà hẹn 1 tuần giao nhà để bà có thời gian di chuyển đồ đạc.
Triệu Mỹ hối thúc cộc cằn:
- Rồi sao nữa kể tiếp, mau lên!
- Em không thèm kể nếu anh đối xử cộc cằn với em. Em đâu phải là đám đệ tử của anh, phục tùng sợ sệt khi báo cáo cho anh về việc tải hàng theo lệnh của anh đâu.
Triệu Mỹ sừng sộ:
- Anh không có thì giờ chiều chuộng em, em biết chưa.
Dung Nghi trả đũa:
- Em cũng không đủ dịu dàng để đáp ứng sự đòi hỏi của anh. Anh muốn làm gì thì làm đi!
Triệu Mỹ dịu giọng:
- Thôi, em nói từ từ việc xảy ra cho anh nghe, được chưa?
- Em chuẩn bị đồ đạc để mẹ con em về trú ngụ nơi đó. Nhưng 4 ngày sau bà ấy đến tìm em khóc lóc xin lại giấy tờ và hoàn lại số vàng. Vì bà lên Đà Lạt mới hay chồng bà theo gái phá gần hết sản nghiệp, nợ nần vây phủ, nên quyến dụ bà bán nhà để có khoảng tiền chi trả cho số nợ nần ấy. Bà không đồng ý về trên Đà Lạt nên bà mới năn nỉ em, xin em thương bà mà hoàn trả lại giấy tờ chủ quyền để bà an phận nơi này.
- Rồi em đồng ý trả?
- Vậy chứ đàn bà với nhau, em thương thân phận bà như của em vậy. Người chồng có mèo mỡ ai không giận buồn. Bà khóc lóc quá, em mới đưa bà ra phường nhờ bên ủy ban xét hộ. Ủy ban bảo tùy em. Nên em cho bà hoàn vàng lại em để bà toàn quyền sử dụng căn nhà ấy. Và em với bà kết bạn với nhau.
- Đồ ngu! Em biết căn nhà ấy bán lại lời bao nhiêu không. 10 cây là giá chót.
- Em đâu biết vụ mua bán. Em thấy mình không lời lỗ, vàng anh đưa còn nguyên đó. Thấy bả tội nghiệp quá. Anh gặp bà ấy chưa?
Triệu Mỹ đáp dặt một:
- Rồi, mới hay cớ sự như thế, bả vui lắm. Em ngu quá đi, dịp may đưa đến không biết nhận. Chưa thấy ai như em.
- Đừng mắng em hoài nha. Ngu nên không biết nhận cái may mắn. Như ngày nào anh đòi cưới không ưng, để bây giờ ngủ khách sạn lén lút với anh nè. Không thấy cái ngu của em sao? Nếu khôn chiều Nam để được người ta gọi bằng bà bác sĩ chứ đâu làm bé 1 tên trùm buôn lậu như anh.
Triệu Mỹ cau có:
- Đừng bắt quàng kiếm chuyện mắng mỏ. Người có quyền hạch sách là anh nè. Buôn lậu có gì xấu. Nhờ buôn lậu nên mới có vàng đưa cho em. Chứ thằng bác sĩ, kỹ sư nghèo rớt mồng tơi làm gì có vàng như thế chứ. Mà 30 cây đó đâu, đưa đây?
Dung Nghi liếc xéo gằn giọng:
- Bộ anh định thu lại sao?
Triệu Mỹ nhìn Dung Nghi:
- Anh muốn dùng nó để thu lại số hàng. Bao giờ em mua nhà anh sẽ đưa lại.
- Hừ! Anh sợ mất hả? Bộ hết vốn sao lấy lại? Đó đâu phải là số vàng cuối cùng của anh.
Triệu Mỹ sừng sộ:
- Nhưng đó cũng không phải của để em tiện dụng. Nó đâu đưa đây?
Dung Nghi gằn giọng:
- Thể xác của em sao anh tiện dụng được. Còn tài sản của anh, em không có quyền xài? Công bình chỗ nào, luật giang hồ của anh để đâu?
- Nếu căng luật giang hồ là em không có 1 đồng. Giữa anh và em là 1 sự trao đổi sòng phẳng đã chi trả cho nhau khi vừa ra khỏi khách sạn.
Dung Nghi cười gằn:
- Tiền của trong túi ai là của người đó. Anh lấy gì làm bằng chứng bảo vàng đó là của anh?
Triệu Mỹ nổi nóng lên:
- Cái mạng của em chẳng lẽ em bán rẻ cuộc đời của em như thế sao?
- 30 lượng cũng vừa phải rồi. Tôi tin anh không dám làm điều đó ở đây.
- Dân buôn lậu không có gì chẳng dám làm, nếu cần. Vàng đâu đưa đây, không nói nhiều.
Dung Nghi trừng mắt:
- Làm gì có chuyện đưa cho anh. Anh trả đời con gái cho tôi đi, tôi hoàn lại ngay số vàng ấy.
Triệu Mỹ cười mỉa mai:
- Hạn gái như em, 1 cây tôi chưa mua đừng nói 30 cây. Em đừng chọc nóng tôi nhé. Đệ tử tôi rất đông, coi chừng em phải phục dịch tụi nó để đền bù số vàng ấy.
- Anh dám làm à? Anh nên nhớ tôi biết rất rõ đường nào anh nhập hàng, đường dây tụ điểm anh bỏ hàng, ai liên lạc, ai nhận thuốc. Anh không yên với tôi khi tôi chịu phá những đường dây đó của anh.
Triệu Mỹ đứng dậy tiến đến nàng, mắt lồng lộng vì tức giận, giọng rít lên:
- Đừng trách tại sao tôi phải giết em để diệt khẩu nhé! 30 cây không đáng chết bằng cái đầu thông minh và cái miệng không kín của em đấy, con vợ hờ ạ.
Gương mặt ửng đỏ và chiếc miệng mím chặt, trông Triệu Mỹ dễ sợ lắm. Dung Nghi sửng sốt vì thái độ hung dữ của Triệu Mỹ khi tiến lại gần nàng. Cố lấy bình tĩnh, nàng gằn giọng: (161)
- Anh không dám giết tôi, đừng phùng mang vô ích. Tôi không phải hạng gái yếu tim, đừng có hù.
Triệu Mỹ siết vai Dung Nghi hét:
- Cái mạng cô nằm trong tay tôi, đừng lối. Đưa vàng đây, bằng không chết đừng trách.
- Đưa à? Làm gì có chuyện đó. Vàng anh kiếm được. Còn đời con gái, danh dự, hạnh phúc tôi, anh trả lại nguyên vẹn cho tôi không?
Triệu Mỹ tát tai, má Dung Nghi đỏ lên. Nàng rít giọng:
- Anh giết tôi là anh tự tố cáo mình, không lý do nào bào chữa được. Bởi tôi biết trước được thái độ của anh, nên trước lúc tôi đến đây tôi đã viết tất cả sự việc giữa tôi và anh, cùng mọi hình thức mua bán của anh mà tôi biết được. Nếu anh thanh toán tôi, 2 người bạn của tôi sẽ giao thư ấy cho cảnh sát. Anh không yên thân đâu, sự nghiệp của anh tan nát như đời tôi. Rồi cha mẹ, vợ con anh sẽ khổ, nếu anh cố tình giết chết tôi.
- Mày tố cáo tao à? Mày dám làm sao?
- Đó là điều bất đắc dĩ thôi. 30 cây mất anh tiếc, còn hơn vào tù trắng tay, vợ con khổ. Anh giết tôi là anh tàn đời như tôi vậy.
Triệu Mỹ khựng lại vì chàng bị Dung Nghi đoán đúng tâm lý. Chàng sẽ khổ thôi. Dung Nghi tiếp:
- Đối với anh 30 cây không có gì, nhưng đối với Đông Nghi con của tôi nó rất cần, vì tương lai nó còn dài mà con đường anh đi nó rất ngắn. Tôi gởi ngân hàng cho con, để sau này nó không tủi thân vì nghèo. Anh giết tôi thì số tiền đó cũng không hoàn lại anh được đâu.
Triệu Mỹ gằn giọng:
- Em gởi cho Đông Nghi à. Tại sao không hỏi ý kiến tôi chứ?
- Anh sẽ không bao giờ chấp thuận ý đó, vì anh quý vàng hơn con, hơn mạng của con Dung Nghi này. Không đúng sao?
- Anh không tin em gởi cho Đông Nghi.
Dung Nghi cười buồn:
- Đời tôi anh phá tan nát. Hạnh phúc tôi hưởng tạm bợ anh cũng phá tan tành. Ở với anh nay điểm này mai điểm kia. Sống với 1 tên trùm buôn lậu như anh tiền bạc xài thoải mái nhưng tình không thọ, tuổi đời cũng mau tàn. Tôi còn gì để sống vui vẻ lo tương lai cho con. Tôi chỉ xin số vàng ấy để gởi lại cho con. Xem như đây là quà cuối cùng của 1 người mẹ hư hỏng như tôi. Anh cũng không tin nữa sao? Làm chúa trùm mang tính "Tào Tháo" như anh mấy ai chịu đầu quân lâu bền được. Đây là bản sao của sổ tiết kiệm của Đông Nghi, anh xem đi để thắc mắc.
Triệu Mỹ xem xong nét hằn học vẫn còn nằm nguyên trên gương mặt ấy:
- Sao giám hộ lại là Lưu Mộng Nghi, sao không là em chứ?
Dung Nghi mím môi gắt gỏng:
- Tôi không muốn con tôi biết mẹ nó là con Dung Nghi bị thằng Triệu Mỹ cưỡng bức để nó ra đời trong đêm lạnh lùng ấy. Nó phải là con của bác sĩ Nam và Lưu Mộng Nghi để tương lai nó êm đềm như bản tính của 2 người đó. Hiểu chưa? Nó không thể có 1 người cha là tên buôn lậu và mẹ là con đàn bà hư hỏng như tôi. Được không?
Triệu Mỹ đập bàn:
- Tôi sẽ lo cho con như 1 bà hoang..
- Để khi cần, bán đứng nó phải không? - Dung Nghi cướp lời.
Triệu Mỹ nổi quạu:
- Mấy thằng buôn lậu không có quyền làm cha à?
- Được, nhưng với ai kìa. Còn Đông Nghi, dứt khoát tôi không chấp nhận. Tôi muốn cuộc đời nó bình yên trong vòng tay của 2 người đầy đủ tư cách làm bậc cha mẹ.
- Còn em?
- Em dùng để cho bọn đệ tử anh tìm vui bù đắp lại số vàng quý báu của anh đã mất. Bao giờ đủ... em sẽ làm lại cuộc đời. - Dung Nghi cay nghiến.
- Bỏ lối nói chuyện đó đi. Bây giờ em tính sao?
- Tôi muốn hỏi anh như thế đó?
- Tôi muốn em tìm Mộng Nghi, giao số vàng ấy cho tôi để tôi xoay vốn.
- Chuyện đó chỉ có trong mơ thôi. Tôi bằng lòng chết vì đời tôi không còn thích sống. Chết để tài sản nhỏ ấy cho con, còn hơn sống làm thân chùm gởi bên anh.
- Em hối hận à? Hơi muộn đấy, bà bác sĩ ạ.
- Hối hận từ lúc bị anh chiếm đoạt chứ không phải lúc này. Muộn vẫn còn hơn không.
- Em nhất định giữ số vàng ấy, đừng trách tôi độc ác. Tôi nhốt em ở đây luôn, đừng hòng thoát ra mất công.
- 2 tiếng đồng hồ tôi không về, điện thoại sẽ thông báo và anh cũng phải trốn chui trốn nhủi như đám tù nhân vượt ngục, thế thôi.
Triệu Mỹ nắm vai Dung Nghi trừng mắt:
- Dung Nghi! Em ác thế à?
- Anh bảo rằng tôi thông minh, thì tôi phải sử dụng những gì tôi có để bảo vệ mạng sống của mình chứ. Như anh thôi, anh phải điêu luyện mới gạt được tôi và nắm cả đường dây nguy hiểm ấy chứ. Giữa chúng ta chỉ có sự trao đổi sòng phẳng. Nếu anh lịch sự, tôi im lặng. Anh quậy thì tôi phá. Bằng mọi cách, tôi chống trả đến cùng.
- Bây giờ em muốn gì?
- Nếu có khùng mới muốn chết thôi. Nếu anh đồng ý chúng ta trả tự do bình yên cho nhau. Tôi tôn trọng sự nghiệp của anh, vì tôi đã có 30 lượng trong đó. Anh trả giá cuộc đời tôi bấy nhiêu đó vừa đủ mình chia tay, không ai xâm phạm vào đời ai. Mỗi người tạo cho mình tình cảm tốt đẹp khác. Anh nghĩ sao?
Nhìn trân trối vào khuôn mặt bình thản của Dung Nghi thật lâu như muốn biết tư tưởng ấy thật hay ngụy biện để giải vây. Dung Nghi cảm nhận điều ấy nên đánh 1 đòn tâm lý kể tiếp:
- Tôi như con kiến nằm trong chén anh muốn giết lúc nào chả được... cần gì phải đắn đo dò xét xem hư thực. Nếu tôi phạm vào những điều kiện trên, anh sẽ ra tay đâu có muộn màng gì. Đệ tử anh toàn dân dao búa có sợ gì mà không thực được ý anh.
Triệu Mỹ gằn giọng:
- Em thật sự muốn bình yên?
- Dĩ nhiên, vì tôi còn Đông Nghi, nó là động cơ thúc đẩy tôi tìm sự sống.
Triệu Mỹ xuống giọng sau 1 lúc im lặng:
- Còn anh?
- Anh ư? - Nàng bật cười - Anh là nguồn sống của nhiều người, nhưng trong đó không có tôi. Bây giờ tôi có quyền ra về chứ?
Triệu Mỹ trân trối nhìn nàng. Dung Nghi khích bác:
- Anh sợ tôi à... - Nàng cười tiếp - 1 con bé hư hỏng cũng có kẻ sợ nó sao? Anh thật sự lo sợ à?
Triệu Mỹ trợn mắt:
- Đi ra đi... đừng để tôi đổi ý! Cô không thể đem lại mùa xuân khi cô chỉ là con én nhỏ...
Dung Nghi cười, bước ra trước cái nhìn đố kỵ của Triệu Mỹ.
Nàng thật sự yên tâm khi ngồi cạnh Mai Đào trong nhà của nàng. Dung Nghi bảo:
- Lúc hắn định bóp cổ, tao run thật sự vì hắn dữ quá... may nhờ tao sắp đặt sẵn, chứ thôi tao chết mất vì sợ.
Mai Đào cười:
- Mày có nghĩ rằng hắn biết vở kịch này không?
- Làm gì biết, mày cứ theo kế hoạch tao đưa, mọi việc sẽ qua thôi... Cám ơn mày, nếu không có sự giúp đỡ tận tình của mày, tao chẳng làm sao có số tiền ấy để lại cho Đông Nghi.
- Mày định bao giờ đi?
- Giấy thông hành đã có, còn chờ ông Tăng ký hợp đồng với công ty tao xong là khởi hành.
- Mày suy nghĩ kỹ chưa, Dung Nghi... Coi chừng ân hận lần nữa.
Dung Nghi buồn bã:
- Hi vọng tao sẽ có cuộc sống bình yên nơi quê ông Tăng. Đài Loan cũng đẹp và có tập quán cũng gần giống quê mình, rồi tất cả đâu cũng vào đấy. Chứ tao ở lại Việt Nam có ích gì... ngoài đứa con ấy?
Mai Đào an ủi:
- Tao nghĩ mày sẽ có hạnh phúc bên ông Tăng. Ông ấy biết gì về mày?
- Đại khái là tao và Vũ Nam chia tay. Con Vũ Nam nuôi, tao theo ông ấy về nước tái tạo những gì tao đã mất.
Mai Đào đứng dậy. Dung Nghi bảo nhỏ:
- Mày gởi mấy cánh thư này sau khi tao đi 2 tháng nhớ chưa?
- Nhớ rồi... Nhưng ác lắm đó Dung Nghi.
Nàng cười buồn:
- Hắn ác với tao, tao không giết hắn đó là tốt rồi. Tao chỉ phá tài sản hắn thôi... Tao đổi cả cuộc đời và hạnh phúc chỉ bấy nhiêu thôi, Mai Đào à.
- Đây là mấy tụ điểm của hắn giao hàng.
- Ừ. Tao cho tụi "Sơn tứ quái" biết để nó đến mấy chỗ này bỏ hàng hạ 1 vài phân hắn sẽ khổ điên đảo vì thua lỗ. Tao hận hắn, mày biết không? Tao phải trả thù thôi.
- Tao biết rồi. Thôi, tao về. Bao giờ đi ghé cho tao hay tao đưa mày đi.
- Ừ, tao sẽ ghé để còn có dịp khóc lần cuối trước khi từ giã Việt Nam chứ, khóc với mồi mình mày.
Mai Đào buồn bã:
- Hay là mày ở lại thành phố này, biết bao kẻ yêu mày... đi xa buồn quá.
Dung Nghi cười:
- Ở lại sẽ buồn hơn, nhục hơn.
- Tao về nhé Dung Nghi. Ráng giữ sức khỏe nhé.
- Lâu lắm không nghe ai nhắc đến sức khỏe của tao, chỉ có mày... Cám ơn nhé, cô bạn tốt bụng.
Dung Nghi đưa bạn với nụ cười buồn. Nàng tự hỏi lòng: Ta nên đi hay ở lại?