Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 18
“T
ất cả là sai lầm ngớ ngẩn của bố. Chẳng trách được ai cả. Mọi chuyện đã khác nếu bố không làm loạn lên.”
Rời quán cà phê, họ đi về hướng Notting Hill. Đêm lạnh buốt và vỉa hè lấp lánh dưới ánh đèn đường nhưng Lola được bảo vệ trong bộ đồ thỏ của mình. Dù thế cô vẫn có chút chán ngấy cái cảnh mấy nhóm tụ tập Giáng Sinh hát “Bright Eyes” vào mặt mình. Hay vừa hét: “Chạy đi, thỏ, chạy đi, thỏ, chạy đi, chạy đi, chạy đi” vừa ngắm mục tiêu bằng một khẩu súng tưởng tượng. Hoặc là tục tĩu hỏi xem cô có buồn đi tiểu không…
Nói thật, đó là thứ câu hỏi bạn không cần phải nghe, khi đang đi dạo cùng bố.
Ông bố tù của bạn.
Chúa ơi, nhìn tôi này, tôi thực sự đang đi dạo trên đường Bayswater cùng bố mình.
“Blythe không hề biết gì về chuyện đó,” Nick nói tiếp. “Bà ấy có bầu bốn tháng. Lúc ấy bố mẹ cũng bên nhau được một năm rồi. Rõ ràng là chúng ta không có ý định có con, nhưng việc này đã xảy ra. Chúng ta bắt đầu tìm mua một chỗ để sống cùng nhau. Bố có thể nói với con đó là một kinh nghiệm để đời. Lúc đó bố mới hai mươi mốt tuổi và cũng chẳng có nhiều tiền. Giá mà chúng ta có tiền. Con lạnh không? Nếu lạnh thì mình vẫy một cái taxi.
“Cháu không sao.” Hơi thở Lola lạnh băng đằng trước mặt nhưng phần còn lại thì vẫn ấm. “Vậy bác đã làm gì, cướp ngân hàng?”
“Bố dính dáng tới một người bạn của bạn làm buôn lậu rượu với thuốc lá. Mang hàng từ lục địa về, bán đi, dễ kiếm lời.” Nick khô khan nói: “Cho tới khi bị bắt. Bố có thể nói với con rằng không phải là ngày tươi đẹp nhất đời bố đâu.”
“Bác bị bắt.” Lola cố gắng tưởng tượng ra cảnh ông bị bắt, cô chỉ mới thấy cảnh đó trên TV thôi.
Ông gật đầu. “Bố có thể nói gì với con? Bố còn trẻ, ngu dại và bố lo sợ. Bố không thể thú nhận với Blythe vì bà ấy có thể nổi điên lên. Bố vẫn không nói với mẹ con khi ra hầu tòa tiểu hình. Phải đợi bốn tháng để vụ án được đưa lên tòa đại hình. Bố vẫn không nói với bà ấy. Vì bố tham gia vào vụ việc đó mới vài tuần và luật sư nói bố vẫn có cơ hội không bị tù nên bố bám vào đó. Bố biết như thế thật điên rồ nhưng bố đã nghĩ có lẽ, chỉ là có lẽ, Blythe không cần phải biết chuyện này. Rằng bà ấy sẽ không bao giờ biết.”
Lola phần nào nhìn ra lôgic trong chuyện này. Chẳng phải một lần cô không thể hoàn chỉnh nộp đề án môn địa và cô đã gắn hi vọng của mình vào việc cháy trường trước khi thầy giáo biết được sao? Ôi, Chúa ơi, cô đúng là con gái của bố cô…
Cô nói to: “Kế hoạch hay đấy ạ.”
“Giá mà đúng như thế thì tốt. Nhưng không.” Nick nhún vai. “Hôm đó tâm trạng vị thẩm phán không được tốt. Bố lãnh án mười tám tháng.”
Cả hai người họ đều đánh cược và đã thua. Ngoại trừ hình phạt của cô là một chuyến thăm cô hiệu trường và ba tuần cấm túc. “Vậy làm sao mẹ biết?”
“Em họ của bố đã gọi cho bà ấy. Con có tưởng tượng được thế là thế nào không? Mười ngày sau bà ấy đến trại giam thăm bố, nói là mọi chuyện đã chấm dứt và bà ấy không bao giờ muốn gặp bố nữa. Bố đã nói với bà ấy bố làm tất cả vì bà ấy và đứa bé nhưng Blythe vẫn không đổi ý. Với bà ấy bố chỉ là một tên tội phạm, một kẻ nói dối và đó không phải loại bố mà bà ấy muốn con mình có. Khá xúc động. Cũng dễ hiểu thôi, Blythe lúc ấy dễ kích động mà. Chà, cả hai chúng ta đều thế. Nhưng lúc đó bà ấy đang có bầu chín tháng và tất cả những gì bố có thể làm là xin lỗi và chấp thuận tất cả những gì bà ấy nói. Đó là ngày tồi tệ thứ hai trong đời bố.” Ông ngừng lại. “Một tuần sau thì con chào đời.”
Lola bắt đầu hiểu ra tại sao mẹ mình lại bịa ra một câu chuyện khác hẳn như thế.
“Bố thi hành hết án, cố gắng cải tạo rồi sau chín tháng được ra tù,” Nick kể tiếp. “Bố chỉ nghĩ tới mẹ và con. Bố vô cùng muốn gặp hai người và muốn nói cho Blythe hiểu bố hối lỗi biết bao. Nếu bà ấy vẫn còn tình cảm với bố, bố nghĩ mình có thể thuyết phục bà ấy thay đổi ý kiến, cho bố một cơ hội. Nên bố đã đến nhà và đó là lần đầu bố thấy con. Thật kì lạ. Con…chà, đó là điều chẳng thể nào quên. Con cười với bố, tóc túm lại thành chỏm loăn quăn, nước quả Ribena dính cả ra áo phông trắng. Nhưng mẹ con không hoan nghênh việc bố đến thuyết phục, bà ấy bảo không bao giờ có thể tin bố nữa. Bà ấy còn nói bố đẩy bà ấy vào địa ngục và nếu bố còn chút suy nghĩ thì bố nên để hai người được yên vì với con chẳng có người cha nào tốt hơn bằng một ông bố lừa đảo, dối trá và không đáng tin. Bà ấy chốt lại là nếu bố thực sự muốn chứng tỏ mình hối lỗi đến đâu thì việc tốt nhất là bố hãy biến mất. Và con biết gì không?” Lúc họ đợi đèn giao thông chuyển màu, ông quay nghiêng sang nhìn Lola. “Bà ấy thực sự có ý đó.”
“E, thỏ trắng kìa!” ai đó hét vọng ra từ cửa sổ xe hơi. “Alice đâu?”
Đèn chuyển sang màu xanh. Họ cùng nhau băng qua đường. “Vậy ra đó là những gì bác làm.” Giờ trạm tàu điện ngầm đang ở trước mặt họ.
“Bố không muốn thế. Nhưng người làm loạn mọi thứ là bố. Bố nghĩ là mình nợ Blythe điều đó. Nên bố đã ra đi.” Ông ngừng lại. “Đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời bố.”
Chúa ơi, đây là vấn đề tình cảm.
“Cháu có cảm giác như đang nghe bác kể chuyện phim truyền hình nào đó vậy.” Lola lắc đầu sửng sốt. “Nhưng nó cứ nhằm thẳng vào cháu; chuyện này thật ra là về cháu.”
“Trời, cô em lông lá,” một tên đi xe tải lướt qua rống lên, “thích nhảy không?”
“Nhà cháu ở ngay kia rồi.” Phớt lờ tên lái xe tải, Lola rẽ trái sang đường Radley. “Cháu vẫn còn cả đống câu hỏi đây ạ.”
“Con hỏi đi.”
“Từ đó tới giờ bác còn dính dáng gì đến pháp luật không?”
Nick lắc đầu. “Không, không. Ngoại trừ ba lần bị bấm lỗ bằng lái xe vì vượt quá tốc độ. Tôi đã được một bài học, thưa Công nương.”
“Bác có vợ chưa?”
Thêm một các lắc đầu. “Giờ không có nữa. Bố li dị hòa bình sáu năm trước rồi.”
“Bác có con không?”
Ông bật cười. “Không có đứa nào nữa. Có con thôi.”
Lola cố nén; Chúa ơi, điều này đang diễn ra thật. Chờ tới khi cô nói với mẹ mình về chuyện tối nay đã.
“À, đây là chỗ cháu ở.” Cô dừng lại trước nhà số 73, họ đã đi từ Soho tới tận đây.
“Đẹp đấy chứ.”
“Cảm ơn bác.” Những sự kiện trong buổi tối nay đột nhiên ám ảnh Lola; một phút trước cô còn vui vẻ tản bộ, một phút sau cô đã mệt rã rời chỉ muốn nằm lăn ra ngủ cả tuần liền. Nhưng người đàn ông này– cha của cô– đã dành cả tiếng đồng hồ đi bộ đưa cô về nhà…
“Được rồi. Bố về đây.” Nick James nhìn cô ngáp như một chú hà mã.
“Cháu thật thất lễ, không mời bác vào uống cốc cà phê.”
“À, không sao đâu. Bố sẽ bắt taxi về.” Ông luồn tay qua tóc. “Con phải tiếp nhận quá nhiều thứ rồi.”
Lola gật đầu; Chúa ơi,và giờ cô không biết phải nói tạm biệt thế nào. Kiểu này còn tệ hơn cả đoạn cuối một buổi hẹn hò thảm họa nhờ mai mối. Cô phải ôm ông, hôn ông, bắt tay hay làm gì đây?
Nick James mỉm cười nói: “Khó phải không con?”
“Vâng.” Lola nhẹ nhõm vì được thông cảm, cô thấy ông rút ví ra lấy gì đó. “A, cháu bắt đầu được cho tiền tiêu vặt ạ?”
“Bố nghĩ nó giống một cái danh thiếp hơn.” Ông cười tươi trao tấm card cho cô. “Bố không muốn tạo áp lực cho con nên từ giờ bố trao cho con quyền liên lạc. Con cứ quyết định xem có muốn thế hay không nhé.” Ông quay lưng đi về hướng ngược lại.
Lola nhìn ông bước đi, cổ họng nghẹn lại. Cái đêm gì thế này, sao tự dưng xảy ra nhiều chuyện thế. Đeo cái đầu thỏ vào một bên cánh tay lông lá, cô thò tay vào túi xách tìm chìa khóa nhà.
Nick James chuẩn bị rẽ vào góc phố, cô hắng giọng gọi lớn: “Ưm….Nick? Con sẽ liên lạc lại.”
Ông dừng bước, quay mặt lại phía cô giơ tay ra hiệu mình đã nghe thấy. “Bố cũng hi vọng thế.”