Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 43
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Công Chúa Ở Khắp Nơi
HƯƠNG 18
Công chúa ở khắp nơi
Tiếng la hét của đứa trẻ vút cao. Chắc chắn là hướng đó rồi. Trong khi Sophie và Abdullah chạy về hướng đó dọc theo một hành lang có hàng cột bao quanh, Sophie hổn hển, “Đó không phải Morgan - đó là một đứa bé lớn hơn!”
Abdullah nghĩ cô nói đúng. Anh có thể nghe được vài từ giữa những tiếng hét, dù không thể nghe ra cụ thể chúng là gì. Và chắc chắn Morgan, dù có hét hết sức bình sinh, cũng chưa có lá phổi đủ lớn để tạo ra âm thanh như thế. Sau khi trở nên ầm ĩ tới gần như không thể chịu nổi, tiếng hét biến thành tiếng khóc xé tai. Chúng giảm dần thành tiếng oa - oa - oa! đều đặn nhấm nhẳng, và ngay khi âm thanh trở nên thực sự không thể chịu nổi, đứa trẻ lại cất cao giọng la hét điên cuồng.
Sophie và Abdullah chạy theo tiếng ồn tới cuối đoạn hành lang vào một sảnh mây khổng lồ. Ở đó, họ thận trọng dừng lại đằng sau một cây cột và Sophie nói, “Đây là phòng khách của chúng tôi. Bọn chúng hẳn đã thổi phồng nó lên như quả bóng bay!”
Đó là một cái sảnh rất lớn. Đứa trẻ la hét đang ở giữa sảnh. Cô bé khoảng bốn tuổi, có tóc xoăn vàng nhạt và mặc váy ngủ trắng. Gương mặt cô bé đỏ bừng, miệng ngoác rộng, và cô bé không ngừng tự quăng mình xuống nền sàn lát tràng thạch xanh lục rồi lại đứng lên để tiếp tục quăng mình xuống. Trẻ con mà hờn dỗi thì cũng chỉ đến thế này thôi. Tiếng vang trong sảnh lớn hòa cùng tiếng hét của cô bé.
“Đó là công chúa Valeria,” Sophie thì thào với Abdullah. “Tôi cũng đã nghĩ thế.”
Bay lơ lửng trên bé công chúa đang la hét là bóng dáng khổng lồ của Hasruel. Một ma thần nữa, nhỏ và nhợt nhạt hơn nhiều, đang trốn sau gã. “Làm gì đó đi!” ma thần nhỏ con này gào. Người ta nghe được hắn nói chỉ nhờ chất giọng như kèm trompet bằng bạc. “Nó làm em phát điên mất!”
Hasruel cúi bộ mặt khổng lồ xuống gương mặt đang la hét của Valeria. “Công chúa nhỏ,” gã ồm ồm dỗ, “đừng khóc nữa. Không ai làm cháu đau đâu.”
Công chúa Valeria đáp lại bằng cách đứng lên và hét vào mặt Hasruel, rồi sau đó quăng mình xuống sàn và giãy đành đạch.
“Oa - oa - oa!” cô bé la khóc om sòm. “Ta muốn về nhà. Ta muốn phụ hoàng. Ta muốn bảo mẫu. Ta muốn hoàng thúc Justin! OaaaAA!”
“Công chúa nhỏ!” Hasruel khốn khổ dỗ.
“Đừng chỉ dỗ nó!” ma thần kia hét, rõ ràng hắn là Dalzel. “Niệm phép gì đó đi! Những giấc mơ ngọt ngào, phép câm, một nghìn con gấu bông, cả tấn kẹo bơ! Bất cứ thứ gì!”
Hasruel quay lại nhìn em trai. Gã vỗ đôi cánh đang dang rộng, tạo thành những đợt gió dồn dập làm tóc Valeria bay phấp phới và váy ngủ của cô bé phập phồng. Sophie và Abdullah phải bám vào cái cột nếu không sức gió sẽ thổi họ bay ngược lại.
Nhưng cơn thịnh nộ của công chúa Valeria vẫn thế. Nếu có gì thay đổi, thì chính là việc cô bé la hét dữ dội hơn. “Ta đã thử tất cả, em trai ạ!” Hasruel gầm lên.
Công chúa Valeria giờ thét lên những tiếng đều đặn, “MẸ ƠI! MẸ ƠI! BỌN HỌ ĐANG BẮT NẠT CON!” Hasruel phải cất cao giọng thành tiếng sấm.
“Em không biết à,” gã oang oang nói, “rằng gần như không có phép thuật nào có thể ngăn một đứa trẻ đang cáu kỉnh như thế này?”
Dalzel bịt hai bàn tay nhợt nhạt lên đôi tai nhọn trông như nấm. “Chậc, em không thể chịu nổi nữa!” hắn rít lên. “Phù phép cho nó ngủ cả trăm năm đi!”
Hasruel gật đầu. Gã quay lại công chúa Valeria lúc này vẫn đang la hét và lăn lộn trên sàn rồi vươn bàn tay khổng lồ tới phía trên cô bé.
“Ôi trời!” Sophie nói với Abdullah. “Làm gì đó đi chứ.”
Bởi Abdullah chẳng biết phải làm gì, và bởi anh âm thầm cảm thấy bất cứ điều gì ngăn lại được thứ âm thanh khủng khiếp này đều là ý tưởng hay, anh không làm gì trừ việc rón rén ngập ngừng nhích ra khỏi cái cột. Và may thay, trước khi phép thuật của Hasruel có tác dụng rõ rệt lên công chúa Valeria, một nhóm người xuất hiện. Một giọng nói to, hơi gay gắt cắt ngang sự om sòm.
“Tiếng động om sòm này là sao?”
Cả hai ma thần nhìn về phía sau. Những người mới đến đều là phụ nữ, và họ đều có vẻ cực kỳ không hài lòng, nhưng khi nói như vậy, ta dường như chỉ mới kể được hai điều tương đồng ở họ mà thôi. Họ đứng thành một hàng, khoảng ba mươi người, trừng mắt nhìn hai ma thần vẻ buộc tội, và họ đủ cả cao, thấp, mập, gầy, già, trẻ và gồm đủ màu da mà nhân loại có thể sản sinh. Abdullah kinh ngạc nhìn lướt qua hàng người. Họ hẳn là các công chúa bị bắt cóc. Đó là điểm giống nhau thứ ba ở họ. Trong nhóm này có từ cô công chúa da vàng mảnh mai nhỏ bé đứng gần anh nhất đến bà công chúa lọm khọm ở xa xa. Và họ mặc đủ loại y phục, từ váy bồng tới váy vải tuýt.
Người vừa lên tiếng là một công chúa vóc người vừa phải và rắn chắc, đứng hơi vượt lên những người còn lại. Nàng mặc đồ cưỡi ngựa. Gương mặt nàng, ngoài việc rám nắng và có vài nếp nhăn vì hoạt động nhiều ngoài trời, trông thẳng tính và khôn ngoan. Nàng nhìn cả hai ma thần vẻ cực kỳ căm ghét. “Nực cười không thể tưởng!” nàng nói. “Hai sinh vật hùng mạnh như các ngài mà thậm chí không thể dỗ được một đứa bé ngừng khóc!” Và nàng bước tới Valeria rồi phát mạnh lên cái mông đang giãy không ngừng của cô bé.
Nó có tác dụng. Valeria chưa bao giờ bị đánh trong đời. Cô bé trở mình ngồi dậy như thể vừa bị bắn. Cô bé trân trối nhìn nàng công chúa thẳng tính bằng đôi mắt kinh ngạc và sưng húp. “Cô đánh cháu!”
“Và cô sẽ đánh cháu lần nữa nếu cháu cứ tiếp tục như thế,” công chúa thẳng tính nói.
“Cháu sẽ hét đấy,” Valeria nói. Miệng cô bé lại ngoác ra. Cô bé hít sâu.
“Không, cháu sẽ không hét,” công chúa thẳng tính nói. Nàng bế Valeria lên và nhanh nhẹn ấn cô bé vào tay hai công chúa phía sau. Hai nàng và thêm vài người nữa, xúm lại quanh Valeria với những tiếng dỗ dành. Từ giữa vòng người, Valeria lại bắt đầu hét, nhưng theo cách không quá gay gắt. Công chúa thẳng tính chống nạnh và khinh bỉ quay lại nhìn hai ma thần.
“Thấy chứ?” nàng nói. “Các ngài chỉ cần một chút cứng rắn và một ít tử tế - nhưng người ta chẳng thể mong đợi ai trong hai ngài hiểu được điều đó!”
Dalzel bước tới chỗ nàng. Giờ khi trông hắn không quá khốn khổ, Abdullah ngạc nhiên nhận ra Dalzel khá đẹp mã. Ngoài đôi tai giống nấm và bàn chân có móng vuốt, hắn trông như một chàng trai cao ráo đẹp tới mức thần thánh. Những lọn tóc vàng cuộn trên đầu hắn, và đôi cánh của hắn cũng màu hoàng kim, dù chúng trông nhỏ bé và còi cọc. Đôi môi đỏ thắm của hắn cong lên thành nụ cười ngọt ngào. Tổng thể thì hắn có vẻ đẹp thoát tục phù hợp với vương quốc trên mây lạ lùng nơi hắn sống. “Xin hãy đưa đứa bé đi,” hắn nói, “và hãy trấn an nó, thưa công chúa Beatrice, phu nhân tuyệt vời nhất của ta.”
Công chúa Beatrice thẳng tính vốn đang ra hiệu cho những nàng công chúa khác đưa Valeria đi, nhưng nàng quay phắt người lại khi nghe thấy lời này. “Tôi đã nói với ngài rồi, thưa ngài,” nàng nói, “rằng không ai trong chúng tôi sẽ là vợ của ngài. Ngài có thể gọi chúng tôi như thế tới rã lưỡi, nhưng cũng sẽ chẳng có gì thay đổi đâu. Chúng tôi không phải và sẽ không bao giờ là vợ ngài!”
“Chính xác!” hầu hết các công chúa khác đều đồng thanh nói, kiên quyết nhưng lộn xộn. Tất cả quay đi mang theo công chúa Valeria vẫn đang thổn thức, trừ một người.
Gương mặt Sophie sáng lên với một nụ cười vui vẻ. Cô thì thào, “Có vẻ các công chúa vẫn bền chí lắm!”
Abdullah không thể để tâm tới cô. Công chúa còn ở lại là Hoa Đêm. Nàng vẫn như mọi khi, đẹp gấp đôi hình ảnh trong ký ức của anh, trông rất ngọt ngào và nghiêm nghị, với đôi mắt đen xinh đẹp chằm chằm nhìn Dalzel. Nàng lịch sự cúi đầu. Các giác quan của Abdullah căng lên khi nhìn thấy nàng. Những cây cột mây quanh anh dường như biến ảo ẩn hiện. Trái tim anh đập thình thịch vì mừng rỡ. Nàng an toàn! Nàng đang ở đây! Nàng đang nói chuyện với Dalzel.
“Xin hãy thứ lỗi cho tôi, thưa ma thần hùng mạnh, vì tôi kiên quyết phải hỏi ngài một câu,” nàng nói, và giọng nàng còn thánh thót và dễ chịu như dòng suối mát mẻ hơn cả trong trí nhớ của anh.
Abdullah tức giận thấy Dalzel phản ứng với dáng vẻ như là kinh khiếp.
“Ôi, không phải lại là cô nữa chứ!” hắn the thé - nghe thấy thế, Hasruel vốn đang đứng như một cây cột tối phía sau, khoanh tay lại và cười ác ý.
“Chính là tôi, thưa kẻ khắc nghiệt bắt cóc con gái của các nhà vua,” Hoa Đêm nói, vẫn cúi đầu lịch sự. “Tôi chỉ ở đây để hỏi xem điều gì đã khiến cô bé này khóc.”
“Làm sao mà ta biết được?” Dalzel nói. “Cô luôn hỏi ta những câu ta không thể trả lời! Tại sao cô lại hỏi thế?”
“Bởi vì,” Hoa Đêm trả lời, “thưa kẻ cướp đi hậu duệ của các bậc đế vương, cách dễ dàng nhất để làm một đứa trẻ bình tĩnh lại là xử lý nguồn gốc gây ra cơn giận dữ của nó. Tôi biết điều này từ chính tuổi thơ của mình, vì hồi bé tôi cũng rất dễ nổi cáu.”
Chắc chắn không phải thế! Abdullah nghĩ. Nàng đang cố tình nói dối. Không ai có bản tính ngọt ngào như nàng lại có thể từng la hét vì bất cứ điều gì! Thế mà, trước sự phẫn nộ của anh, Dalzel lại tin ngay chuyện này.
“Ta sẵn sàng cá cô đã từng như thế!” Dalzel nói.
“Vậy nên lý do là gì, thưa kẻ can đảm nhưng vô lý?” Hoa Đêm gặng hỏi. “Cô bé muốn quay trở lại lâu đài của chính mình, hay muốn một con búp bê cụ thể, hay chỉ đơn giản cô bé bị gương mặt của ngài dọa sợ, hoặc...”
“Ta sẽ không trả con bé lại, nếu đó là mục đích của cô,” Dalzel cắt ngang. “Giờ con bé là một trong các phu nhân của ta.”
“Thế thì tôi van nài ngài hãy tìm ra điều gì khiến cô bé la hét, thưa kẻ bắt cóc những người ngay,” Hoa Đêm lịch sự nói, “vì nếu không biết được điều đó, thì ngay cả ba mươi công chúa có khi cũng không thể khiến cô bé yên lặng.” Đúng thực là giọng của Valeria lại vút cao từ đằng xa - oa - oa - OA - trong khi họ nói. “Tôi nói từ kinh nghiệm bản thân,” Hoa Đêm nhận xét. “Tôi từng la hét cả ngày đêm trong suốt một tuần cho tới khi khàn cả giọng bởi tôi không còn đi vừa đôi giày yêu thích nhất.”
Abdullah có thể thấy Hoa Đêm đang nói sự thật. Anh cố gắng tin điều đó, nhưng dù đã cố hết mức, anh không thể tưởng tượng được Hoa Đêm đáng yêu của mình lại có lúc vừa lăn lộn trên sàn vừa la hét.
Dalzel lại lần nữa tin ngay. Hắn rùng mình và tức giận quay lại Hasruel. “Anh nghĩ đi được không? Anh mang con bé về đây. Anh hẳn phải để ý thấy điều gì khiến nó la hét.”
Khuôn mặt nâu to lớn của Hasruel nhăn nhúm bất lực. “Em trai ta, ta mang con bé tới đây qua đường bếp, bởi nó im lặng và trắng bệch sợ hãi, và ta nghĩ một cái bánh ngọt sẽ làm nó vui vẻ. Nhưng nó ném cái bánh ngọt vào con chó của tên đầu bếp và vẫn im lặng. Nó chỉ bắt đầu khóc từ khi ta đưa nó đến giữa các công chúa khác, em biết đấy, và nó chỉ bắt đầu la hét từ khi em bảo mang nó đến...”
Hoa Đêm giơ một ngón tay lên. “A!” cô nói.
Cả hai ma thần quay lại phía cô.
“Tôi đoán ra rồi,” cô nói. “Hẳn là vì con chó của đầu bếp. Thường thì chó là động vật trẻ con ưa thích. Cô bé đã quen muốn gì được nấy, và cô bé muốn con chó. Thưa vua của những kẻ bắt cóc, hãy ra lệnh cho đầu bếp của ngài mang con chó vào khu phòng của chúng tôi và tiếng kêu khóc sẽ ngừng lại, tôi xin hứa.”
“Được thôi,” Dalzel nói. “Làm đi!” hắn the thé sai Hasruel.
Hoa Đêm cúi đầu. “Xin cảm ơn,” cô nói và xoay người thanh thoát bước đi.
Sophie lắc cánh tay Abdullah. “Ta hãy đi theo cô ta.”
Abdullah không cử động hay đáp lời. Anh nhìn theo Hoa Đêm, khó mà tin được rằng anh đang thực sự trông thấy nàng, và cũng không thể tin được rằng Dalzel lại không quỳ gối si mê trước nàng. Anh phải thừa nhận rằng đây là điều nhẹ nhõm, nhưng...
“Cô ta là người yêu cậu, phải không?” Sophie nói sau khi nhìn biểu cảm của anh. Abdullah mê say gật đầu. “Vậy thì cậu có mắt nhìn người tốt đấy,” Sophie nói. “Giờ hãy đi nào, trước khi họ phát hiện ra chúng ta!”
Họ rón rén nhích đằng sau các cây cột về hướng Hoa Đêm đã đi, vừa đi vừa thận trọng liếc nhìn sảnh lớn. Ở phía xa, Dalzel đang ủ dột ngồi vào một cái ngai vàng khổng lồ trên đỉnh một dãy cầu thang. Khi Hasruel quay lại từ dưới bếp, dù chẳng rõ căn bếp ở đâu, Dalzel ra hiệu cho gã quỳ xuống cạnh cái ngai. Cả hai đều không nhìn về hướng họ. Sophie và Abdullah nhón chân bước vào một lối đi dưới mái vòm nơi một tấm rèm vẫn đang phất phơ bay sau khi Hoa Đêm nâng nó lên để đi qua. Họ đẩy tấm rèm sang bên và đi theo.
Đằng sau đó là một căn phòng sáng đèn, trong đó nhiều công chúa đến kinh ngạc. Ở đâu đó giữa các nàng, công chúa Valeria khóc nức nở, “Giờ cháu muốn về nhà!”
“Yên nào, cháu yêu. Cháu sẽ sớm về nhà thôi,” ai đó trả lời.
Giọng công chúa Beatrice vang lên, “Cháu khóc hay lắm, Valeria. Các cô đều tự hào về cháu. Nhưng giờ hãy nín đi, thế mới ngoan.”
“Không được!” Valeria khóc. “Cháu quen rồi!”
Sophie nhìn quanh căn phòng, cơn phẫn nộ dâng trào. “Đây là tủ đựng chổi của chúng tôi!” cô nói. “Thật quá đáng!”
Abdullah không thể để tâm tới cô bởi Hoa Đêm đang ở khá gần, nàng khe khẽ gọi, “Beatrice!”
Công chúa Beatrice nghe thấy và lao ra khỏi đám đông. “Không phải nói gì,” nàng nói. “Cậu thành công rồi. Tốt lắm. Lũ ma thần đó không biết chúng gặp phải thứ gì khi cậu chỉ trích chúng, Hoa Đêm ạ. Rồi thì mọi chuyện sẽ đều diễn ra tốt đẹp, nếu gã đó đồng ý...”
Nói đến đây, nàng phát hiện ra Sophie và Abdullah. “Hai người xuất hiện từ đâu vậy?” nàng hỏi.
Hoa Đêm quay ngoắt lại. Trong một khoảnh khắc, khi nàng thấy Abdullah, trên gương mặt nàng có tất cả mọi điều mà anh có thể ước ao: vẻ nhận ra, niềm vui, tình yêu và lòng tự hào. Em biết chàng sẽ đến cứu em mà! Đôi mắt đen của nàng dường như nói. Rồi anh tổn thương và bối rối khi thấy những cảm xúc ấy đều biến mất. Gương mặt nàng trở nên bình lặng và đầy vẻ khách sáo. Nàng cúi đầu nhã nhặn. “Đây là hoàng tử Abdullah của thành Zanzib,” nàng nói, “nhưng tôi không quen quý bà này.”
Hành động của Hoa Đêm kéo Abdullah khỏi cơn choáng ngợp. Hẳn nàng ghen với Sophie, anh nghĩ. Anh cũng cúi chào và vội vàng giải thích.
“Thưa những viên ngọc trai trên vương miện đế vương, quý bà này là phu nhân của pháp sư hoàng gia Howl, và chị ấy tới đây để tìm con trai.”
Gương mặt sắc sảo và rám nắng của công chúa Beatrice quay sang Sophie.
“Ồ, hóa ra đó là con của chị!” nàng nói. “Liệu Howl có đang đi cùng chị không?”
“Không,” Sophie khổ sở nói. “Tôi đã hy vọng anh ấy ở đây.”
“Tôi e là chẳng ai thấy anh ta,” công chúa Beatrice nói. “Thật đáng tiếc. Anh ta sẽ hữu ích dù anh ta thậm chí từng góp phần xâm lược đất nước tôi. Nhưng con của chị đang ở với chúng tôi. Đi đường này nào.”
Công chúa Beatrice dẫn mọi người tới phía cuối căn phòng, ngang qua những nàng công chúa đang cố gắng an ủi Valeria. Vì Hoa Đêm đi cùng nàng, Abdullah cũng đi theo. Anh càng lúc càng căng thẳng khi Hoa Đêm giờ chẳng buồn nhìn anh, chỉ nghiêng đầu lịch sự với mỗi công chúa mà họ đi qua. “Công chúa xứ Alberia,” nàng nói. “Công chúa xứ Farqtan. Người thừa kế vương vị xứ Thayack. Đây là công chúa xứ Peichstan và bên cạnh nàng là công chúa hoàn mỹ xứ Inhico. Bên cạnh nàng, các vị sẽ gặp tiểu thư xứ Dorimynde.”
Vậy là không phải vì ghen, thế thì vì sao? Abdullah buồn bã tự hỏi.
Ở cuối phòng có một chiếc ghế rộng lót đệm. “Cái giá đựng đồ linh tinh của tôi!” Sophie càu nhàu. Có ba công chúa đang ngồi trên ghế: công chúa lớn tuổi Abdullah đã thấy lúc trước, một cô công chúa béo ục ịch mặc áo choàng, và công chúa da vàng nhỏ nhắn lọt thỏm giữa họ. Cánh tay gầy như cây sậy của cô công chúa nhỏ nhắn đang bồng lấy thân thể hồng hào mập mạp của Morgan.
“Cô ấy là trưởng công chúa xứ Tsapfan, nếu chúng ta phát âm đúng,” Hoa Đêm trang trọng giới thiệu. “Bên phải cô ấy là công chúa vương quốc High Norland. Bên trái cô ấy là Jharine của Jham.”
Trưởng công chúa nhỏ nhắn xứ Tsapfan trông như một đứa trẻ đang ôm con búp bê quá lớn với mình, nhưng nàng đang cho Morgan bú từ bình sữa lớn cho trẻ nhỏ.
“Cậu bé được cô ấy chăm rất tốt,” công chúa Beatrice nói. “Cũng tốt cho cô ấy. Như thế cô ấy mới hết ủ dột. Cô ấy nói chính mình cũng có mười bốn đứa con.”
Nàng công chúa nhỏ nhắn ngước lên với nụ cười xấu hổ. “Tất cả đều là con trai,” nàng nói lí nhí với giọng đớt.
Ngón chân và bàn tay Morgan đang hết nắm lại mở. Cậu bé có dáng vẻ của một đứa trẻ đã được thỏa mãn. Sophie ngắm nhìn một lúc.
“Cô ấy lấy cái chai đó từ đâu vậy?” cô hỏi, như thể sợ đó là thuốc độc.
Nàng công chúa nhỏ nhắn lại ngước lên. Nàng cười và chỉ ngón tay nhỏ bé.
“Cô ấy nói tiếng của ta không được tốt lắm,” công chúa Beatrice giải thích. “Nhưng linh thần đó có vẻ hiểu được cô ấy.”
Ngón tay như cái que của công chúa đang chỉ xuống sàn cạnh cái ghế dài, cái chai màu xanh tím quen thuộc nằm bên dưới bàn chân nhỏ đong đưa của nàng. Abdullah chồm lấy nó. Jharine xứ Jham ục ịch cũng chồm lấy nó cùng lúc ấy, với bàn tay khỏe mạnh bất ngờ.
“Dừng lại!” linh thần rú lên từ bên trong khi họ đang giằng co cái chai. “Ta sẽ không ra ngoài đâu! Lũ ma thần đó lần này chắc chắn sẽ giết ta mất!”
Abdullah túm lấy cái chai bằng cả hai tay và giật mạnh. Cú giật khiến cái áo choàng tuột ra khỏi người Jharine. Trước mắt Abdullah là đôi mắt xanh lam trợn trừng trên gương mặt nhăn nheo dưới mái tóc hoa râm. Gương mặt đó nhíu lại tỏ vẻ vô tội trong khi người lính già cười ngượng ngùng với anh và buông cái chai linh thần ra.
“Là ông!” Abdullah ghê tởm nói.
“Đó là thần dân trung thành của ta,” công chúa Beatrice giải thích. “Xuất hiện để cứu ta. Thực ra theo cách khá khó xử. Bọn ta phải cải trang cho ông ấy.”
Sophie gạt Abdullah và Beatrice sang bên. “Để tôi mắng
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây