Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Hitchcock
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1639 / 18
Cập nhật: 2015-11-07 23:49:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Phỏng vấn một con ma
ọi người kinh ngạc.
- Nhưng... - Peter bắt đầu nói.
- Đơn giản, các vị này mặc quần áo và tóc giả của phụ nữ - Hannibal nói. - Mình đã đoán ra khi nhìn thấy giày đàn ông. Mình suy luận rằng năm nhân vật bảo là bắt chúng ta thật ra chỉ có hai.
- Hai tên ả Rập thái tử phương Đông, và hai người phụ nữ đều là ông Rex và ông Grant sao? - Peter sửng sốt hỏi.
- Cậu ấy nói đúng - Ông Rex, có vẻ chịu hết nổi sự căng thẳng, thì thầm. - Chúng tôi muốn giả danh một băng nhóm đông người để làm cho các cậu khiếp sợ. Áo dài và áo đầm cởi ra mặc vào nhanh chóng như trở bàn tay. Nhưng tôi không muốn các cậu nghĩ rằng chúng tôi thật sự có ý định bỏ các cậu chết trong hầm giam kia. Tôi định giải thoát cho các cậu, thì bạn của các cậu đã nhìn thấy tôi.
- Chúng tôi không phải là kẻ sát nhân - Ông Grant can thiệp vào. - Chúng tôi cũng không phải là những tên buôn lậu. Chúng tôi là ma.
Ông cười ngắn, nhưng ông Rex có vẻ nghiêm trang.
- Tôi, ông nói, thì tôi là kẻ sát nhân. Tôi đã giết chết Stephen Terrill.
- Ồ! rất đúng - Ông kia nói, y như đó là một chi tiết nhỏ mà ông đã quên mất. - Anh đã giải quyết số phận ông ấy; nhưng thật ra cũng không quan trọng lắm.
- Tôi không tin rằng cảnh sát sẽ có cùng ý kiến như ông - Warrington trả lời. - Các cậu ạ, tôi nghĩ đã đến lúc phải báo cảnh sát.
- Khoan đã! - Kẻ Thì Thầm yêu cầu. - Chờ 1 chút, và các người sẽ được nói chuyện với chính Stepehn Terrill.
- Ý chú nói với ma của ông ấy? - Peter lo lắng hỏi.
- Phải. Với ma của ông ấy, ma sẽ giải thích tại sao tôi đã giết ông ấy...
Trước khi có ai kịp giữ ông lại, ông Rex đã sang phòng bên cạnh.
- Quý vị đừng lo - Ông Grant la lên. - Anh ấy sẽ không tẩu thoát đâu. Một phút nữa, anh ấy sẽ trở lại. À, cậu Jones ơi, dao của cậu đây.
- Cám ơn, - Hannibal trả lời và lấy lại con dao tám lưỡi mà cậu rất quý.
Sáu mươi giây vừa mới trôi qua thì cửa lại mở ra lần nữa. Một người đàn ông bước vào, nhưng không phải là Kẻ Thì Thầm. Ông ta thấp hơn, trông trẻ hơn, và có bộ tóc nâu chải cẩn thận.
- Xin chào - Ông nói với một nụ cười thân thiện. Tôi là Stephen Terrill. Các cậu muốn nói chuyện gì với tôi phải không?
Tất cả mở căng mắt ra và không nói nên lời. Kể cả Hannibal.
Cuối cùng ông Grant phát biểu:
- Ông ta nói sự thật. Ông ta đúng là Stephen Terrill.
Hannibal, vẻ bực tức, la lên:
- Và ông cũng chính là Jonathan Rex, Kẻ Thì Thầm, đúng không, hả ông Terrill?
- Ông ấy là Kẻ Thì Thầm sao? - Peter ngạc nhiên. - Nhưng ông ấy thấp hơn, ông ấy có tóc và...
Bằng một động tác nhanh nhẹn, ông tháo bộ tóc giả ra để lộ một cái đầu cạo trọc hoàn toàn. Đồng thời, ông đứng thẳng người dậy, nheo mắt lại, trề miệng ra nói với một giọng hung dữ:
- Đừng nhúc nhích một ly, nếu các cậu muốn sống!
Giọng nói nghe thật đến nỗi mọi người giật mình. Kẻ Thì Thầm và diễn viên mà người ta tưởng đã chết từ lâu chỉ là một. Đó là tất cả những gì mà Peter và Bob hiểu ra trong chuyện này.
Ông Terrill rút ra khỏi túi áo một vật kỳ lạ bằng nhựa; đó là cái sẹo giả của ông.
- Dán cái này vào cổ, bỏ tóc giả ra, mang giày đế cao, và thế là xong, - ông giải thích. - Stephen Terrill biến mất. Tôi chỉ cần biến đổi giọng nói bằng cách thì thầm để trở thành Jonathan Rex.
Ông đeo tóc giả vào và trở thành chính mình.
Mọi người bắt đầu đặt câu hỏi. Ông Terrill đưa tay lên để xin im lặng.
- Ta hãy ngồi xuống - Ông nói - và tôi sẽ giải thích. Qúy vị có thấy tấm hình này không?
Ông chỉ vào tấm hình đóng khung chụp Stephen Terrill đang bắt tay Kẻ Thì Thầm.
- Tất nhiên đó là hình giả, - ông nói rõ. - Tôi đã làm tấm hình này để tuyên truyền rằng Terrill và Rex là hai người hoàn toàn khác nhau. Qúy vị biết không, cách đây rất lâu, khi tôi đã trở thành ngôi sao điện ảnh, tôi đã nhận ra rằng tật phát âm và tính rụt rè tự nhiên của tôi gây trở ngại rất nhiều cho tôi để xử lý công việc cho phù hợp với ý tôi. Tôi ghét phải nói chuyện với mọi người và tôi không thể bảo vệ quyền lợi của mình.
Nên tôi đã bịa đặt ra cho mình một ông bầu, Kẻ Thì Thầm. Khi tôi thì thầm, người ta không nghe được rằng tôi bị nói đớt. Và tôi tự tạo cho mình một bộ mặt hung dữ đến nỗi tôi dễ dàng đòi được những gì tôi có quyền được hưởng. Không một ai trên thế giới, ngoại trừ Chales Grant, bạn tôi, biết sự thật. Phải nói rằng Chales là người hóa trang cho tôi và anh ấy giúp tôi giả làm Kẻ Thì Thầm.
Mọi việc xảy ra tốt đẹp đến ngày tôi quay bộ phim nói đầu tiên. Tiếng cười bùng nổ, tôi rất đau khổ và tôi lui về lâu đài. Khi tôi được báo rằng người ta đòi lấy lại lâu đài của tôi, tôi đâm ra tuyệt vọng.
Lúc xây lâu đài, công nhân đã phát hiện một phay tự nhiên giữa các khối đá, đi từ vực hẻm này sang vực hẻm kia. Tôi chính thức cho bịt kín các loại đường hầm ấy; tôi không chính thức cho lắp một cánh cửa bí mật. Rồi dưới tên Jonathan Rex, tôi mua miếng đất ở đầu bên kia đường hầm và xây nhà. Như thế tôi có thể ra vào lâu đài mà không ai hay biết.
Lúc ấy tôi tuyệt vọng và thường hay đi dạo một mình bằng xe ô tô, trên sườn treo nhìn xuống biển. Chính ở đó tôi nảy ra ý nghĩ về vụ tai nạn giả mạo.
- Và ông đã đẩy xe từ trên cao vách đá xuống? - Hannibal hỏi.
- Đúng, - Terrill nói. - Tôi bắt đầu viết một bức thư mà tôi đã để lại một nơi mà tôi tin chắc là sẽ có người tìm thấy. Rồi, vào một đêm giông bão, tôi giả bộ vụ tai nạn. Tất nhiên, là tôi không còn trong xe lúc nó rơi xuống. Ngày hôm đó, trong mắt thế gian và trong mắt của chính tôi, Stephen Terrill đã chết rồi. Tôi muốn ông ấy chết và được chôn luôn. Tôi cũng muốn giữ lâu đài của mình. Tôi không thể nào chịu nổi ý nghĩ là một người khác ngự trị trong lâu đài thay tôi.
Mặc dù, bây giờ, lâu đài trống không, tôi vẫn có thể vào tùy thích bằng đường hầm tự nhiên. Nên tôi có mặt lúc cảnh sát khám soát và tôi đảm bảo với các cậu là các thanh tra đã cút đi rất nhanh! Quý vị biết không, khi tôi xây lâu đài, tôi đã cho lắp đặt nhiều hệ thống để gây cảm xúc mạnh cho bạn bè. Sau này những thiết bị đó đã rất có ích cho tôi để gây cảm giác cho công chúng rằng lâu đài có ma.
Khi ngân hàng gởi công nhân đến lấy bàn ghế của tôi, một lần nữa tôi lại can thiệp một cách siêu tự nhiên, còn cẩn thận hơn lần đầu nữa. Chẳng bao lâu, gần như không cần phải làm gì cả để làm cho những người vào lâu đài khiếp sợ: chính trí tưởng tượng của họ làm công việc ấy. Tuy nhiên, tôi vẫn chăm lo sao cho nơi ấy có tiếng là hung dữ, và để làm cho đường đến đó gian nan hơn, tôi đã gây vài vụ đá sụt lở chắn kín con đường lại.
Mưu mẹo của tôi thành công. Không ai muốn mua lâu đài. Trong thời gian đó, tôi để dành tiền để tự mình mua lại lâu đài. Việc chăn nuôi két đã mang lại đủ số tiền để tôi có thể trả tiền lâu đài mà không vay tín dụng... Rồi đúng lúc đó, các cậu ạ, các cậu đã đến xen vào chuyện của tôi.
Diễn viên thở dài.
- Các cậu đã kiên trì hơn bất kỳ một ai - Ông nói thêm.
- Thưa ông Terrill - Hannibal hỏi sau khi đã hết sức chăm chú lắng nghe, - có phải chú đã giả giọng ma để điện thoại đến chúng cháu vào buổi tối đầu tiên khi chúng cháu đến gặp chú không ạ?
- Tôi hy vọng như thế sẽ làm cho các cậu từ bỏ cuộc điều tra, - Stephen nghiêng đầu trả lời.
- Nhưng làm thế nào chú biết trước rằng chúng cháu sẽ đến tối hôm đó? Và làm thế nào chú biết chúng cháu là ai?
Diễn viên mỉm cười.
- Anh bạn Chales của tôi làm lính canh cho tôi - Ông giải thích, và người đàn ông nhỏ xác nhận câu trả lời bằng dấu hiệu gật đầu. - Ở cửa vào vực hẻm Đen, có ngôi nhà gỗ nhỏ gần như không thể nhìn thấy được; đó là nhà của anh Charles. Nhà có trang bị một tế bào quang điện, giống như những cái cầu thang làm cho cầu thang cuốn chạy trong tàu điện ngầm. Khi một người hoặc một xe vào vực hẻm, Charles biết được và điện thoại báo cho tôi. Khi đó tôi nhanh chóng qua đường hầm và... tôi tiếp khách.
Charles đã nhìn thấy chiếc Rolls của các cậu chạy trở lên vực hẻm và mô tả cho tôi. Tôi đã nhận ra xe, vì tôi có đọc bài mô tả xe trong báo, bài báo cũng cho biết tên của người may mắn được trúng thưởng.
Tối hôm đó, các cậu đã hơi hấp tấp rời khỏi lâu đài. Xin các cậu đừng có vì thế mà xấu hổ: những người khác còn rời nhanh hơn nữa. Tôi đã về nhà và tìm tên cậu trong danh bạ điện thoại. Tôi không thấy, nên tôi gọi đài thông tin, họ đã cung cấp số điện thoại của cậu cho tôi.
- Ồ! - Hannibal chỉ kêu lên.
Còn Peter thì gãi đầu. Như có một ngày thám tử trưởng nhận xét, tất cả những bí mật đều đơn giản, một khi ta biết chúng.
- Thế là Skinny Norris và bạn hắn, tức là hai bạn đến trước chúng cháu ngày thứ nhì, đã chạy nhanh trở ra, bởi vì chú đã chuẩn bị tiếp đón theo kiểu chú phải không ạ? - Hannibal hỏi.
- Đúng, - ông Terrill trả lời. - Điều khiến chúng tôi, anh Charles và tôi, bất ngờ là đến lượt hai cậu đến, trong khi hai cậu kia vừa mới đi khỏi.
Ông Grant có vẻ lúng túng.
- Ở đây, có một điểm tôi muốn giải thích, các cậu ạ - Ông nói. - Khi các cậu đi ngang trước nhà tôi, tôi không còn thời gian báo cho Stephen, bởi vì anh ấy đang ở trong lâu đài chờ Skinny và bạn cậu ấy. Khi ấy, muốn xem các cậu định làm gì, tôi đã trở lên hẻm qua một con đường mòn ở nửa dốc, tôi chứng kiến Skinny chạy trốn và tôi thấy các cậu chạy theo cậu ấy. Đúng lúc đó, hoàn toàn do sơ ý, tôi đã đẩy một viên đá, đá lăn xuống. Các cậu đã ngước mắt lên và phát hiện thấy tôi.
- Vậy chú chính là người chúng cháu định bắt và chính chú đã tặng cho chúng cháu vụ sụt lở đá ấy! Cám ơn chú nhiều! - Peter la lên
- Tôi thành thật rất hối hận - Ông Grant nói, - nhưng đó cũng là bất trắc. Ở đó có một đống đá chuẩn bị sẵn trong trường hợp có người muốn mua lâu đài dến: chúng tôi sẽ cho người mua chứng kiến một vụ đá sụt lở để làm cho người ấy nản lòng. Tôi đã thử núp sau đống đá ấy và do sơ ý tôi đã làm cho đá rớt ra. Đến lượt chúng, những khối đá ấy đã kéo theo những khối khác. Tôi hết sức lo lắng cho các cậu và tôi đang tự hỏi làm cách nào có thể cứu được các cậu thì tôi thấy các cậu bước ra an toàn vô sự.
Peter không thấy còn câu hỏi nào để hỏi nữa. Mưu mẹo của hai người đàn ông hết sức rõ ràng. Nhưng Hannibal không phải loại người dễ thỏa mãn.
- Cháu hiểu ra nét tổng quát của kế hoạch các chú - Hannibal chấp nhận, - nhưng vẫn còn vài điểm tối tăm.
- Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi - Terrill nói. - Cậu đã dành được quyền được biết.
- Ngày chúng cháu đến gặp chú ở đây, chú có sẵn bình nước chanh, y như chú đang chờ chúng cháu đến. Mà chú lại nói là đang cắt bụi cây, điều đó không đúng.
- Khi các cậu từ khe nứt trở ra, các cậu không để ý rằng anh bạn Chales của tôi theo dõi các cậu. Anh ấy đã nghe các cậu nói địa chỉ của tôi cho chú tài xế. Ngay sau khi các cậu đi, anh ấy đã gọi điện cho tôi. Nên tôi chuẩn bị để đón tiếp các cậu. Từ cửa sổ nhà tôi, có thể nhìn thấy con đường và chiếc Rolls vàng rất dễ nhận ra của các cậu. Ngay khi thấy xe, tôi đã chuẩn bị ít nước chanh và tôi đã lẻn vào các bụi cây để quan sát các cậu đến. Cây gươm ngắn là để viện cớ với các cậu về việc tôi đang làm.
Phải nói thêm là lúc ấy tôi vẫn chưa quyết định sẽ tiếp đón các cậu như thế nào: tốt hay xấu. Cuối cùng tôi chọn thái độ thân thiện cho phép tôi kể các cậu nghe những chuyện rùng rợn nhất về lâu đài. Nếu trí nhớ các cậu tốt, các cậu sẽ nhận thấy rằng tôi hầu như không hề nói láo các cậu, ngoại trừ lúc tôi nói Stephen Terrill đã chết. Theo một nghĩa nào đó, thì ông ấy cũng chết thật rồi.
Đặc biệt là tôi không nói láo khi tôi khẳng định chưa bao giờ bước qua cổng lâu đài từ lúc chính tôi biến mất: đó là sự thật, bởi vì tôi qua bằng đường hầm, như các cậu biết, lối vào của đường hầm nằm trong lồng chim nhà tôi. Ngày hôm nay, tôi xúc động đến nỗi, lần đầu tiên tôi quên đóng cửa, nên mấy con két đi dạo vào trong đường hầm.
Hannibal véo môi dưới:
- Thưa chú Terrill, còn cái mụ Bôhem đến gặp thím cháu, chính là ông Grant hóa trang, phải không ạ?
- Đúng, cậu ạ. Khi tôi hiểu rằng các cậu là thám tử nghiệp dư, tôi đã nghĩ rằng có thể các cậu sẽ kiên trì. Tôi hy vọng một lời cảnh cáo thứ nhì sẽ hiệu quả hơn.
- Thật ra nó chỉ làm tăng thêm sự tò mò của cháu - Hannibal trả lời. - Chưa bao giờ có ai bị cảnh cáo: chúng cháu là người duy nhất. Ngoài ra, thường ma không chịu khó cảnh cáo người. Cháu suy ra rằng một người còn sống muốn làm chúng cháu sợ.
Rồi, khi xem xét những tấm hình do Bob chụp, cháu nhận thấy rằng bộ áo giáp trong phòng Tiếng Vang không bị gỉ lắm và trong thư viện không có nhiều bụi lắm. Như vậy là có ai đó chăm sóc cho bộ đồ gỗ.
Mà, lâu đài có giá trị nhiều nhất đối với Stephen Terrill. Thưa chú, cháu nghĩ rằng chú còn sống. Cháu phải thú nhận là chú đã làm cho cháu bị mất hướng với cái ý nghĩ đưa ra một băng buôn lậu quốc tế. Nếu cháu không lầm, thì chính chú đã đóng vai một tên ả Rập, thái tử phương Đông và người phụ nữ Anh Quốc, còn ông Grant đóng vai tên ả Rập kia và mụ Bôhem.
- Đúng, - Terrill nói với vẻ mặt rõ ràng là rất thích thú. - Tôi có 1 bộ sưu tập tóc giả và y phục rất đa dạng. Vì những phương tiện siêu tự nhiên không làm cho các cậu sợ, tôi định thử phương tiện tự nhiên. Có thể, vì sợ bị một băng nhóm lớn trả thù, các cậu sẽ từ bỏ cuộc tìm kiếm? Đấy, có lẽ tôi đã khai báo tất cả cho các cậu nghe rồi đó. Có còn chuyện gì các cậu muốn biết nữa không?
- Hàng tá chuyện! - Peter nhớ lại tất cả và la lên. - Trước hết là con mắt nhìn cháu buổi tối đầu tiên?
- Đó là con mắt của tôi, - Stephen Terrill nói. - Có một lối đi bí mật sau bức tường và trên bức tranh có đục một cái lỗ.
- Nhưng tụi cháu, Bob và cháu, đã xem xét bức tranh, không có lỗ nào cả!
- Bởi vì tôi đã thay thế bức tranh có lỗ bằng một bức khác, giống y nhưng nguyên vẹn, phòng trường hợp các cậu muốn xem bức tranh gần hơn.
- Dạ được. Còn con Ma Xanh? Còn cái đàn orgue cũ kỹ và tiếng nhạc quỷ quái của nó? Còn sương mù khiếp sợ? Còn bóng ma trong tấm gương? Còn luồng khí lạnh ngắt trong phòng Tiếng Vang?
- Trả lời cho cậu nghe sẽ làm cho tôi rất phiền, - diễn viên nói khẽ. - Tôi cảm giác như một nhà ảo thuật buộc phải giải thích những trò ảo thuật của mình. Như thế sẽ làm cho tính chất thần tiên của sự việc biến mất. Nhưng nếu các cậu nhất định muốn biết...
- Cháu nghĩ là cháu đã xác định một số phương pháp của chú, thưa chú, - Hannibal can thiệp. - Luồng khí lạnh có được bằng cách đặt một khối nước đá đang tan trước cái quạt máy sau một cái lỗ trong tường. Tiếng nhạc ma quái phát ra từ cái đĩa hát cho quay lui và truyền lại qua trung gian bộ khuếch âm. Con Ma Xanh là một quả bóng nhẹ hơn không khí và sơn một lớp sơn phát lân quang. Sương mù khiếp sợ được làm ra bằng hóa học và chui vào lối đi qua một hệ thống quạt gió nào đó.
- Cậu nói đúng, cậu ạ, - Stephen Terrill đáp. - Vì cậu biết rằng những hiện tượng này không phải là siêu tự nhiên, nên cậu không khó khăn gì trong việc hiểu ra nguyên nhân của chúng.
- Dạ phải, thưa chú. Còn bóng ma trong gương, chắc là hình chiếu của cái ảo đăng. Tuy nhiên còn có một điểm cháu vẫn chưa hiểu ra: làm thế nào chú gây được cảm giác khiếp sợ tăng dần đặt biệt ấy?
- Cậu đừng ép tôi phải nói ra tất cả! - Ông diễn viên van xin. - Hãy để cho tôi giữ lại một vài bí quyết. Các cậu đã làm tiêu tan những kế hoạch của tôi rồi. Khoan đã, tôi muốn cho các cậu xem cái này.
Ông đứng dậy và mở cánh cửa mà lúc nãy ông đã đi ra và trở vào. Phòng bên cạnh là một kho quần áo. Có đủ loại y phục treo trên tường; những bộ tóc giả đặt trên những cái giá đặt biệt và, trong một góc, có một chồng to tướng những cái hộp tròn bằng thiếc, giống như những hộp để cất phim điện ảnh.
- Ở đây, trong căn phòng này, - diễn viên nói, - quý vị sẽ thấy được Stephen Terrill thật. Những bộ y phục này. Những bộ tóc giả này. Những cuốn phim này. Chúng là cái tôi thật của tôi. Stephen Terrill chỉ là một công cụ dùng để biến đổi những bộ y phục và tóc giả này thành những nhân vật làm cho toàn thế giới khiếp sợ một cách thích thú.
Trong suốt nhiều năm liền, Lâu Đài kinh Hoàng đã là thành công cuối cùng của tôi. Ở đó, tôi làm cho người ta sợ và người ta không chê cười tôi nữa. Đồng thời, tôi luyện giọng nói. Như quý vị có thể thấy, tôi đã chữa khỏi tật nói đớt và tôi đã nói được những âm trầm. Tôi có thể giả giọng một người ả Rập, một người Hoa, một con ma, một phụ nữ và hàng chục giọng khác. Tôi luôn mơ ước được xuất hiện trên màn ảnh trở lại.
Bây giờ thì đã quá trễ rồi. Không còn ai quan tâm đến phim kinh dị nữa. Tôi không thể làm con ma trong lâu đài của chính mình nữa. Tôi sẽ bị mất cả lâu đài luôn. Tôi sẽ chỉ còn là Kẻ Thì Thầm... Tôi không biết tôi sẽ làm gì đây.
Ông dừng lại để lấy lại bình tĩnh. Khi đó, Hannibal, không ngừng véo môi, can thiệp vào:
- Thưa ông Terrill, vậy là những cái hộp này chứa tất cả những bộ phim kinh dị tuyệt vời mà ông quay cách đây lâu lắm, mà từ đó, không có ai được xem lại phải không ạ?
Diễn viên ra hiệu là đúng.
- Cậu nghĩ đến chuyện gì thế? - Ông hỏi.
- Cháu nghĩ, Hannibal chậm chạp nói, rằng chú có thể lấy lại chủ quyền lâu đài và tiếp tục làm cho người ta khiếp sợ. Ý cháu thế này... Cũng như thường lệ, Hannibal Jones vừa mới nảy ra một ý nghĩ hết sức xuất sắc!
Lâu Đài Kinh Hoàng Lâu Đài Kinh Hoàng - Alfred Hitchcock Lâu Đài Kinh Hoàng