Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 18
C
ô dùng cây búa dần thịt đập sứt trụ tay vịn ở chân cầu thang, đến lúc đó, cô đã mệt tới mức cảm thấy như mình đang ở giữa một giấc mơ trong đầu một người phụ nữ khác. Cô kiểm tra vết sứt, đi tới kết luận nó có vẻ hơi cố ý lộ liễu quá, và đập nhẹ thêm vài cú nữa quanh rìa nhát búa đầu tiên. Khi nghĩ rằng trông nó đã giống với thứ có vẻ do cô tạo ra bằng một bên khuôn mặt của mình - nơi vết bầm tệ nhất đang ngự trị - cô chậm chạp bước lên cầu thang, rồi bước vào lối đi, một tay cầm súng.
Trong khoảnh khắc, cô ngần ngừ đứng bên ngoài cửa phòng ngủ của mình, lúc này đang hé mở. Nhỡ hắn đang ở trong thì sao? Nếu hắn có cái xắc tay của cô, hắn sẽ biết địa chỉ nhà cô. Hệ thống báo động chống trộm mới chỉ được bật lên khi cô quay về nhà (thật quá cẩu thả). Hắn có thể đã đỗ chiếc F-150 cũ kỹ của hắn khuất sau góc đường. Có thể hắn đã cạy khóa cửa bếp. Nhiều khả năng chẳng cần tới nhiều hơn một chiếc xà beng.
Nếu hắn đang ở đây, tôi sẽ ngửi thấy mùi hắn. Thứ mùi mồ hôi đàn ông đó. Và tôi sẽ bắn hắn, Không "Nằm xuống sàn nhà", không "Giơ hai tay lên trong lúc tôi gọi 911", không bất cứ trò ngớ ngẩn nào như trong các bộ phim kinh dị. Tôi sẽ bắn hắn ngay. Nhưng cô biết đầu tiên tôi sẽ nói gì không?
"Bạn thích nó, nó thích bạn," cô nói bằng thứ giọng trầm trầm rin rít. Phải. Chính xác là thế đấy. Hắn sẽ không hiểu, nhưng cô thì có.
Cô chợt nhận ra gần như cô đang mong muốn hắn có mặt trong phòng mình. Có lẽ nghĩa là Người Phụ Nữ Mới chỉ hơi điên rồ hơn một chút, nhưng thế thì đã sao? Nếu sau đó tất cả đều diễn ra đúng như thế, thì cũng đáng. Bắn chết hắn có thể khiến việc bị bẽ mặt trước công chúng trở nên chịu đựng được. Và hãy nhìn vào khía cạnh tươi sáng! Thậm chí nó còn giúp ích cho việc tiêu thụ sách!
Tôi sẽ thích nhìn thấy nỗi kinh hoàng trong mắt hắn khi hắn nhận ra tôi thực sự muốn làm vậy. Có thể điều đó ít nhất cũng giúp bù đắp lại phần nào những gì đã xảy ra.
Dường như bàn tay sờ soạng lần mò của cô phải mất cả thế kỷ để tìm ra công tắc đèn phòng ngủ, và tất nhiên cô vẫn luôn trông đợi các ngón tay mình bị chộp lấy trong lúc quờ quạng. Cô chậm rãi cởi quần áo ra, bật khóc nức nở một cách ê chề khi cởi khóa quần và nhìn thấy máu khô bết lại trên lông mu.
Cô vặn nước vòi hoa sen nóng hết mức cô có thể chịu đựng được, rồi rửa sạch những chỗ cô có thể chịu đựng được và để nước xối sạch đi phần còn lại. Thứ nước sạch nóng rẫy. Cô muốn tẩy sạch mùi của hắn khỏi người cô, và thứ mùi mốc meo của mảnh thảm rách nữa. Sau đó, cô ngồi xuống bồn cầu. Lần này, việc tiểu tiện đã đỡ đau hơn, nhưng cơn đau choáng váng chạy lan khắp đầu cô khi cô thử - một cách rất dè dặt - nắn thẳng lại sống mũi đang lệch sang một bên khiến cô kêu thét lên. Được rồi, thế thì đã sao? Nell Gwyn, cô diễn viên nổi tiếng thời Elizabeth, cũng từng có một cái mũi lệch sang một bên. Tess dám chắc cô đã đọc được điều này ở đâu đó.
Cô mặc lên người bộ pyjama bằng vải flanen và chui lên giường, rồi nằm trên đó, đèn vẫn bật sáng và khẩu Máy Vắt Chanh.38 để trên bàn đầu giường, nghĩ rằng cô sẽ chẳng bao giờ ngủ được, rằng trí tưởng tượng đang bừng bừng như lửa đốt của cô sẽ biến mọi âm thanh vọng lại từ ngoài đường thành một tín hiệu báo gã khổng lồ đang tới gần. Nhưng sau đó Fritzy nhảy lên giường, nằm cuộn tròn lại bên cạnh cô, và bắt đầu ngáy gừ gừ. Quả là dễ chịu hơn nhiều.
Mình đang ở nhà, cô nghĩ. Mình đang ở nhà, mình đang ở nhà, mình đang ở nhà.