Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Chương 18: Bước Nhanh Hơn Nào!
G
iáo sư Trần được mời tham gia triển lãm từ lúc khai mạc ngày mười lăm tháng chạp đến mười lăm tháng giêng. Lúc hai người đến đã là mùng mười tháng chạp, chẳng mấy ngày mà đã đến mười lăm tháng chạp.
Đến hôm khai mạc, mới sáng sớm lão Ngô và Giáo sư đã chuẩn bị tươm tất chỉ đợi hai anh chàng hướng dẫn viên đưa đến nơi triển lãm.
Tám giờ kém mười lăm, hai anh chàng đã bấm chuông, lão Ngô chạy ra mở cửa. Hai anh thấy lão “thân chinh” ra mở cửa cho mình nên có cảm giác như được sủng ái mà lại sờ sợ, vội vàng tuôn ra một tràng cảm ơn. Khổ nỗi lão Ngô có hiểu gì đâu, lão nhìn hai người bằng ánh mắt hời hợt rồi lại chạy về bên Giáo sư. Hai anh chàng chắc rằng mấy câu này lão đã nghe đến phát ngán rồi, nên chắc lão đang cười thầm trong bụng.
Nghĩ vậy mà lòng dạ lại rối như tơ vò.
Bốn người ăn sáng xong thì lên xe đến địa điểm triển lãm, triển lãm được tổ chức ở gần trung tâm thành phố. Bắc Kinh là trung tâm văn hóa chính trị nên cơ sở hạ tầng rất hoành tráng. Lão Ngô suốt ngày quanh quẩn một chỗ nên cảm thấy cứ há hốc mồm ra mà chiêm ngưỡng. Mặc kệ Giáo sư ngăn cản, lão cứ hạ kính cửa xe ra ngắm, có như vậy mới cảm nhận được “hơi thở” của Bắc Kinh chứ.
Cho dù lão rất muốn cảm nhận không khí Bắc Kinh, tài xế vẫn lái xe như bay, tám giờ rưỡi đã đến triển lãm. Lúc xuống xe mặt lão Ngô hằm hằm, lẽ nào lái chậm một tý để lão ngắm Bắc Kinh thì chết hay sao ấy?
Tài xế thấy sắc mặt của lão thì sợ im thin thít, nghĩ bụng: phen này thì tiêu rồi, chắc chắn lúc nãy lãi xe chưa đủ nhanh, nên lão ấy mới bực mình, lần sau phải lái nhanh hơn mới được.
Ở cổng triển lãm có hai hàng nữ tiếp tân mặc xường xám, trang điểm lộng lẫy, chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng manh, dù thời tiết rét như cắt da cắt thịt vẫn đứng ở cửa đón quan khách, quả là một vẻ đẹp “băng giá”.
Nhân viên tiếp tân sớm đã nhớ mặt quan khách được mời, nên nhìn thấy Giáo sư Trần thì nhận ra ngay, có bốn nữ tiếp tân vội vẫy tay chào mừng. Đám người lẻ tẻ đứng bên cạnh cứ như ruồi thấy mật, vội bu về phía Giáo sư.
Giáo sư vốn đã quen với cảnh tượng này, tuy thấy rất phiền toái nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Nhưng lão Ngô thì khác, trước giờ lão chưa từng gặp cảnh tượng này, lại vốn thẳng tính nên mới nhìn từ xa thấy đám người này đang chạy về phía mình là đã cau mày khó chịu.
Đã vậy bốn cô tiếp tân đẹp thế kia, mới nhìn thấy Giáo sư bước xuống xe đã ùa tới dìu đỡ. Mà đã “dìu đỡ” thì tránh sao khỏi “va chạm”. Ngày trước chắc lão cũng cố nhìn cho đã mắt. Nhưng từ khi ở cùng với Giáo sư, lão lại rất ghét cảnh các cô, các cậu quấn quýt lão, mà bốn cô tiếp tân này lại đẹp thế, mặc xường xám xẻ cao đến thế, đi qua đã nhìn thấy cặp đùi lồ lộ, da thì cứ trắng như bông bưởi, lại còn luôn miệng cười niềm nở thế kia nữa. Tất cả những điều này khiến lão Ngô vô cùng “ngứa mắt”.
Thế nên sắc mặt lão lại tối sầm lại.
Giáo sư Trần để ý sắc mặt lão, thấy lão không vừa lòng nên nghĩ là lão không quen với không khí ở đây, nên chỉ chào hỏi vài câu rồi kéo lão đi, chỉ lưu lại cho đám người ở lại hình bóng quắc thước từ phía sau.
Lão Ngô biết rõ là Giáo sư không hề có ý định “xơ múi”gì, nhưng vẫn không ngăn được thái độ khó chịu, mới đi khỏi đám đông đã luôn miệng sỉ vả:
Sao thế? Sao không ôm ôm ấp ấp mấy cô ấy nữa? Chạy đến với lão già này làm gì? Đúng là dại thế không biết!
Giáo sư Trần lúc này mới biết là lão đang ghen, trong lòng lại thấy sung sướng vô cùng. Nhưng mặt lại ra vẻ lo lắng, vội vàng đưa tay lên thề thốt:
Ngô ơi, Ngô à, đằng ấy phải tin tớ chứ? Tớ có để ý gì mấy cô ấy đâu, trên thế giới này chỉ có đằng ấy là vừa mắt tớ thôi! Đằng ấy lại còn không biết?
Khuyên giải một hồi lão mới hết phụng phịu, lão khoác tay Giáo sư như thế muốn chiếm hữu tuyệt đối:
Tớ nói cho mà biết, muốn ngắm đùi thì lát nữa về tớ cho đằng ấy ngắm thoải mái, đằng ấy mà nhòm ngó đùi mấy cô ấy thì chết với tớ.
Lão Ngô nói có vẻ đốp chát, nhưng Giáo sư Trần nghe lại rất vui. Ông nghĩ thầm: Ái chà! Lại ghen nữa rồi. Nhưng ông vẫn làm ra vẻ thuần phục, cúi đầu khom lưng thề là tuyệt đối chỉ nhìn từ cổ các cô trở lên.
Hai ông đến muộn vài phút, người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu đại loại như “vị khách mời vừa bước vào là XXX” hay “chúng ta nhiệt liệt chào mừng XXX”, tất nhiên tên của Giáo sư Trần được lùi lại phía sau.
Giáo sư khoác tay lão Ngô tiến vào hội trường khách mời, người phụ trách chỗ ngồi vội báo với MC.
Vốn dĩ Giáo sư Trần được giới thiệu trước tiên, nên vừa nhận được tin thì người chủ trì đã vội đọc to phần giới thiệu về Giáo sư Trần:
Xin mọi người cho một tràng pháo tay để đón mời Giáo sư, học giả, nhà nghệ thuật nổi tiếng thế giới đã không ngại đường xá xa xôi đến với chúng ta ngày hôm nay - Trần tiên sinh cùng phu nhân!
Nghe đến tên mình, Giáo sư Trần vội nói lão Ngô chuẩn bị bước vào chỗ ngồi dành cho khách quý.
Lão Ngô lâm trận đã muốn bỏ chạy:
Không được đâu, đằng ấy vào một mình đi, tớ ngồi ở khu vực bình thường là được rồi!
Nói xong lão buông tay ra chuẩn bị cao chạy xa bay.
Giáo sư vội vàng giữ tay lão lại, xiết chặt lấy làn da nhăn nheo của lão và bắt đầu dùng kế khích tướng:
Ngô ơi, Ngô à, đằng ấy đã nói mình dày dặn xương gió còn gì, có gì mới có tý chuyện mà đã sợ thế?
Lão Ngô giờ đã là bạn đời của ông, lẽ nào đến “bà xã” của mình, ông cũng không thể công khai?
Đằng ấy nhìn tớ đây này.
Giáo sư lắc tay lão:
Biểu hiện như thế nào? Mặt lạnh như tiền là biểu hiện tốt nhất! Mấy ngày nay không phải đằng ấy làm tốt lắm sao, cố gắng không có biểu hiện thái độ gì là được... Động tác như thế nào à? Điều duy nhất cần làm là đi sát tớ, bước từ từ là được... yên tâm, có tớ ở đây rồi.
Lão Ngô được khích lệ nên rụt rè gật đầu:
Được, bước về phía trước, bước qua cửa này là chúng ta đã thắng lợi rồi.
Giáo sư Trần nói:
Đã nói với đằng ấy bao nhiêu lần rồi, đừng có suốt ngày chơi trò chơi điện tử nữa. Mấy thứ đấy không thích hợp với người lớn tuổi đâu.
***
MC lại hối thúc, Giáo sư Trần kéo lão Ngô mặt lạnh như tiền, từ tốn bước vào sân khấu.
Thế là mọi người đều nhìn thấy hình ảnh Giáo sư Trần cùng với lão Ngô với nét mặt nghiêm nghị, đầy uy quyền từ tốn bước ra dưới ánh đèn sân khấu sáng lóa.
MC im lặng.
Khán giả cũng im lặng.
Trừ Giáo sư Trần và lão Ngô ra thì tất cả mọi người đều có tư thế rất buồn cười mắt mở to, miệng há hốc, hay tay ở tư thế chuẩn bị vỗ.
Hai người họ giữ tư thế như tình nhân, không hề để ý đến bộ dạng của mọi người ở dưới. Đúng là chưa biết hết các bộ mặt của xã hội thì thật đáng thương.
Đúng lúc này tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, lại còn có thể nghe thấy vài tiếng huýt gió điếc tai.
Lúc này MC mới hoàn hồn, rồi vô cùng kích động nói:
Không hổ danh là nhà nghệ thuật nổi tiếng thế giới... cách làm không lẫn vào đâu được. Một người đàn ông cùng một người đàn ông... đây đúng là một sáng kiến mới lạ! Dẫn đầu tất cả mọi người!