Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 18
- N
hững ngày vàng son của CLB Cổ Điển đầy hoa lệ
Tháng bảy đã trôi qua và đây là lúc những tiết học nhường chỗ cho kì nghỉ hè, dù vậy tôi vẫn đang đạp xe hướng về trường Kami. Với việc trù tính một khoảng thời gian hai mươi phút thì dù có cuốc bộ đến nơi vẫn đúng giờ, vậy nên tôi cho phép mình thong thả mà tận hưởng một ly cà phê trong khi đỗ xe cạnh cái máy bán nước tự động. Sau đó tôi tiếp tục lao dọc bờ sông, rẽ qua bệnh viện và dừng ngay trước cổng rường. Tại đó tôi đã thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Chẳng phải nghỉ hè rồi sao?
Khắp sân trường là ngổn ngang những dàn khung, phông màn và đồ trang trí. Hầu như tất cả học sinh vẫn "đi học" đầy đủ với trang phục mùa hè đang cùng nhau dựng một cái sân khấu trông có vẻ sẽ khá là lớn. Cổ động cho họ bao gồm những tiếng sáo trúc, tiếng ghi-ta điện từ tuốt bên khu Chuyên Dụng mà ở tận ngoài đây còn nghe được rõ to. Cả trường đang tất bật chuẩn bị cho hội Kanya và thực sự phải học ở đây mới biết học sinh Cao trung Kami tràn trề năng lượng đến cỡ nào. Một đám học trò có nhệm vụ quậy để hâm nóng không khí bắt đầu chạy vòng quanh sân trường và tên dẫn đầu đã kiếm đâu được cái loa...
"ANH CHỊ EM ƠI HỘI RỒI ANH CHỊ EM ƠI! KHÔNG CÓ HỌC HÀNH GÌ NỮA HẾT, CỐ GẮNG LÀM MỘT BỮA ĐÃ ĐỜI NHA ANH CHỊ EM ƠI!"
Ánh mắt của tôi bị cuốn theo cái đám dư thừa năng lượng ấy trước khi kịp để ý một thằng học sinh đang lóc chóc chạy ra cổng. Chính là Fukube Satoshi. Hôm nay hắn mặc áo thun tay ngắn và quần soóc, vai đeo một chiếc balô mini trông khá ra dáng vận động viên thể thao.
"Chào."
"Mìiiiiiinh ơiiiiiiii! Em xin lỗi vì để mình chờ lâuuuuu..."
Cáí giọng luyến éo kinh dị của Satoshi đúng là sự sỉ nhục đối với một bản nhạc rất hay mà CLB Acapella đang biểu diễn. Tôi đã tính đạp xe thẳng về nhà để rửa tai nhưng nghĩ sao lại quay lại, tôi xuống xe mà đi về phía hắn với điệu bộ như sẵn sàng đạp hắn một cái.
"Ê ê, sao vũ phu quá vậy Houtarou?"
"Còn nói nữa à? Biết chữ 'xấu hổ' viết thế nào không?"
Satoshi nhún vai.
Quên mất, đúng là hắn không biết thật.
"CLB Thủ Công họp trễ nên kết thúc muộn hơn so với dự tính."
"Họp về vấn đề gì thế?"
"Tình hình là tụi này tính đan một tấm phông lớn hình cây Mạn-đà-la, nhưng có vài rắc rối mới phát sinh nên hôm nay mới phải vào đây đó chứ."
Nghe có vẻ gấp gáp nhỉ, nhưng không chỉ hắn hay là anh chàng Toogaito kia. Cả trường đúng là đang cưỡi trên một quả tên lửa.
"Vậy, đã chuẩn bị cái đó chưa?"
Satoshi vặn lại:
"Còn cậu thì sao? Dù gì thì cái đó cũng không phải việc cậu hay làm ở nhà há, có ý tưởng thú vị nào rồi chăng?"
Trả lời câu hỏi đó làm tôi hơi ngượng: "Ờ, đại loại vậy."
"Ô! Nếu 'đại loại' nghĩa là 'có' thì hôm nay trời đổ mưa lớn đây. Cảm thấy kiếm cớ trốn khó hơn tìm lời giải hả?... Thôi tớ đi lấy xe, chờ tí nhé."
Nói xong hắn nhảy chân sáo đến bãi giữ xe.
Để biết lí do vì sao tôi phải chờ Satoshi trước cổng trường cũng như phải dậy sớm vào ngày đầu tiên của kì nghỉ hè quý giá, chúng ta cần quay về thời điểm một tuần trước - ngày mà chúng tôi tưởng như đã tìm ra sự thật về chú Sekitani Jun. Sự thật đó nhiều khả năng đã được đề cập trong "Kem đá" - cuốn tập san đầu tiên của CLB Cổ Điển, nhưng oái oăm thay nó lại là cuốn duy nhất chúng tôi bị thiếu. Điều này dẫn đến một hiện trạng là tôi không có hướng để giải quyết vấn đề, và cũng càng không thể từ bỏ. Tiến thoái lưỡng nan, ôi đắc thắng cho cố vào!
Để Chitanda thất vọng ngay sau khi nhỏ vừa lấy lại tinh thần thì thật là tàn nhẫn, vì thế tôi đã thương lượng với nhỏ: điều tra chuyện này mà không có cuốn tập san là việc quá sức với hai người, hơn nữa người ta có câu "Ba cây chụm lại nên hòn núi cao". Đúng là có hơi khó xử cho nhỏ nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cho thêm Satoshi và Ibara vào cuộc...
...Và Chitanda đã đồng ý,
"Tớ đoán tụi mình chẳng còn sự lựa chọn nào nhỉ?"
Dù biết là không nên, nhưng chẳng biết sao tôi lại không tự ngăn mình suy nghĩ: liệu Chitanda đã thực sự nhận ra mình cần nhiều hơn một sự giúp đỡ hay nhỏ đã không còn coi chuyện tìm lại quá khứ quan trọng như trước, và phải chăng cuộc hẹn ở "Pineapple Sandwich" chỉ là một lúc cao hứng nhất thời của nhỏ?
Bởi vì ngay hôm sau nhỏ đã triệu tập tất cả thành viên của CLB Cổ Điển, thuật lại đầy đủ những gì đã kể cho tôi và kết thúc bằng một lời nhấn mạnh:
"Tớ rất hiếu kì về chuyện đã xảy ra cho cậu của tớ ba mươi ba năm trước."
Ibara đồng ý ngay tắp lự,
"Ngay ban đầu tớ đã ấn tượng cái trang bìa rồi. Nếu vụ này được giải quyết biết đâu bên CLB Manga của tớ lại có được ý tưởng hay ho ấy chứ."
Satoshi tiếp lời: " 'Giai thoại về người anh hung thầm lặng đã được lớp hậu bối ba mươi ba năm sau tìm ra', một chủ đề đáng được nghiên cứu đó!"
Hai cánh tay giơ lên, thế là tốt. Đến lượt tôi lên tiếng:
"Và vì chúng ta đang tìm chủ đề để viết cho tập san năm nay, thế thì sao lại không lấy chuyện của Chitanda làm chủ đề... ý tớ là, nhất tiễn hạ song điêu... à không, ý là viết cái gì có ý nghĩa về câu chuyện đó ấy?"
Lời đề nghị cũng được chấp thuận nhanh chóng. Thế là từ đó việc điều tra sự kiện ba mươi ba năm trước trở thành ưu tiên số một của CLB Cổ Điển.
Xe đạp của Satoshi thuộc loại leo núi, hắn mặc quần soọc nên tôi thấy rõ hai bắp đùi chắc nịch trái ngược hẳn với nửa thân trên gầy nhom một cách ẻo lả. Mà dễ hiểu thôi, một tên nghiện tìm tòi thông tin như hắn thì đạp xe đi đây đó dường như là cơ hội tập thể dục duy nhất.
Mà cũng nói luôn, xe của tôi là một chiếc "mẹ bồng con" và cũng như chủ của nó, chả có gì đặc biệt.
Chúng tôi rời đường cái mà chạy dọc theo bờ sông. Các dãy nhà mới đây còn san sát bắt đầu tách ra. Chúng cứ tách dần, thưa dần, để cuối cùng quang cảnh trước mắt chúng tôi chỉ còn là những ruộng lúa rông thẳng cách cò bay. Dạt vào trốn nắng dưới bóng của mấy tán cây, tôi lấy ra một chiếc khăn tay để lau hết những giọt mồ hôi thi nhau chảy xuống mặt.
Aaa, mất sức quá!
"Cuộc cách mạng thông tin vẫn chưa giành được thắng lợi. Các bằng hữu, chúng ta phải cố lên!"
"Satoshi, sắp đến chưa?"
Cũng dừng lại để lau mồ hôi, hắn cười đáp: "Ờ, nếu với tốc độ của cậu thì chúng ta sắp bò đến nơi rồi."
Đáng ghét.
"Đi xa cũng có cái đáng của nó, rồi cậu sẽ há hốc mồm khi thấy dinh thự nhà Chitanda. Điền chủ lớn nhất vùng Kamiyama mà lị!"
Ừ, đáng trông chờ ghê. Đáng để biết họ tốn bao nhiêu tiếng đồng hồ để lau dọn cái dinh thự ấy mỗi ngày. Sau khi lau mặt một lần nữa tôi tiếp tục nhấn pê-đan mà đuổi theo Satoshi...
Hắn dẫn tôi qua một chục cái biển báo giao thông nữa trước đi đến một con đường thẳng tắp với hai bên chỉ còn là ruộng. Tôi cố đạp nhanh, và khi đã chạy song song với Satoshi tôi thấy hắn dang huýt sáo. Vui vẻ là bản tính của Satoshi nhưng hình như hắn đang hứng chí hơn thường ngày. Tôi bèn lên tiếng:
"Satoshi."
"Hử?"
"Có gì mà vui thế?"
Hắn tươi tỉnh đáp: "Tất cả! đạp xe này, trời xanh này, mây trắng nữa... cơ mà cũng hổng trắng lắm, sắp mưa thì phải. Nhưng mà được lao vun vút trên một con đường vắng tanh rộng rãi và ngắm thiên nhiên chẳng phải là đỉnh của đỉnh sao?"
Tôi chen vào một câu đùa:
"Tớ tưởng ai đó đã đồng ý cái luận điểm làm học sinh là sướng nhất cơ mà?"
Nó có tác dụng khi mặt Satoshi xìu đi thấy rõ, hắn đáp: "Ờ... cái 'cuộc sống hoa hồng' đó hả..."
"...nhớ lâu quá ta, đã ba tháng rồi còn gì." Satoshi đột nhiên giảm tốc độ trong khi hắn tiếp tục nói: "Cậu biết không, cơ bản thì tớ vẫn thấy đời học sinh của mình là màu hồng."
"Hồng sẫm chứ gì?"
"Haha, cũng hay đó chứ. Vậy cậu là màu xám."
"Từng nói rồi."
Tôi có hơi cao giọng làm Satoshi phải vội bào chữa: "Có à? Nhưng mà đừng hiểu lầm, tớ không có ý xúc phạm hay coi thường gì đâu nhé!"
"..."
"Và nếu đúng như cậu nói, rằng cuộc đời tớ là màu hồng sẫm thì đừng hòng tớ cho phép ai sơn lại nó thành hồng tươi."
Tôi bật cười,
"Thật sao? Mặc dù khách quan mà nói hình như nó bị đổi rồi."
"Đừng mơ chứ!"
Satoshi thốt lên với vẻ hoảng hốt. "Không đâu Houtarou à. 'Bao nhiêu cuộc họp với Hội học sinh, rồi việc bên CLB Thủ Công, rồi học nữa, bận bịu quá!' Cậu nghĩ có ngày tớ sẽ ca cẩm vậy sao? Hài hước đấy. Dù có phải sắp xếp thời gian biểu cho hội Kanya hay bỏ hàng giờ để đan tấm phông đi chăng nữa thì mỗi phút, mỗi giây trong đó tớ đều tận hưởng hết thảy. Nếu không tìm thấy niềm vui thì ai lại bỏ những cơ hội đạp xe vi vu như vầy để tới trường vào mỗi Chủ nhật và trong suốt cái hè này chứ?"
"Vậy à."
"Houtarou à. Có những lúc cá nhân phải cống hiến tài và sức của mình cho cộng đồng, biết vậy nhưng câu vẫn 'một tấc không di một li không rời' phải không? Và khi một ai đó tuyên bố rằng 'mọi người có màu hồng' thì cậu sẽ giơ tay mà nói 'loại tôi ra' không chút chần chừ phải không?"
Hắn nói một hơi thật dài, sau đó trở về với nét mặt tươi tỉnh hơi kém ban nãy,
"Nếu muốn xúc phạm, tớ sẽ gọi cậu là 'không màu'."
Satoshi không nói thêm gì nữa. Tôi bắt đầu suy nghĩ về lời cuối của hắn.
...
"Tớ sẽ không nói là muốn giống cậu hay đại loại thế, cậu biết đấy."
"Giời! Đây chả mong được thế."
Satoshi cười to, hắn cao giọng: "Nhìn kìa Houtarou, đến nhà Chitanda rồi đó!"
Đúng hơn mô tả, "dinh thự" nhà Chitanda nổi lên sừng sững giữa cánh đồng bát ngát mênh mông. Nó được xây theo kiểu một tầng tryền thống và có tường rào bao quanh. Tiếng nước chảy róc rách chứng tỏ sự hiện diện của một cái hồ trong vườn bị che khuất bởi những hàng thông ngay ngắn như một bộ xếp hình. Trước cái cổng vào lớn có vài người đang cầm môi vẩy nước.
"Thấy thế nào? Tuyệt vời đúng không?"
Satoshi thốt lên đầy tự hào. Quả thật dù chẳng phải chuyên gia về làm vườn hay kiến trúc Nhật Bản tôi vẫn cảm nhận được sự vừa trang nghiêm vừa êm dịu toát ra từ căn nhà khổng lồ này. Trng lúc Satoshi còn chưa bày tỏ hết sự ngưỡng mộ của mình thì tôi nhìn vào đồng hồ. Vừa đúng giờ... nhưng còn đứng ngoài đây thì nghĩa là chúng tôi đã trễ.
"Đi thôi, đừng để hai nhỏ kia chờ."
"Ờ, dĩ nhiên... nhưng mà... Houtarou này."
"Gì nữa?"
"Lẽ ra phải có người hầu ra tiếp chúng ta chứ?"