A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
rong cuộc họp quản trị buổi sáng sớm nay, Sukenobu tiến cử cho Nanba nhậm chức Trưởng phòng Kinh doanh xe hơi không độc hại. Ngoài Noda ra, tất cả các thành viên khác đều đồng ý. Ông rầu rĩ trở về văn phòng. Hiện giờ bởi Noda đã chính thức trở thành cấp trên của Nanba, Chủ tịch giao cho ông nhiệm vụ thông báo tin này cho cậu. Noda biết, thể nào cậu ta cũng khó chịu rồi nổi xung lên cho xem.
Đây phải chăng chính là sự trả thù của Sukenobu? Noda thầm nghĩ, nhìn xuống cảnh đường phố buổi ban trưa ngập tràn trong ánh nắng và cười. Quả là một cách trả đũa rất hợp với phong cách Sukenobu. Trong buổi họp, hắn ta đề bạt người cháu trai Kinichi mưu mẹo của Chủ tịch lên làm Trưởng phòng Phát triển, tự nhiên như thể chính hắn ta là người nghĩ ra ý đó. Không ai nghĩ rằng tính cách của Nanba phù hợp với chuyện kinh doanh, vậy mà mọi thành viên khác đều dễ dàng đồng ý với phương án này. Chắc chắn bởi hắn đã vận động hành lang rồi. Hắn chẳng nói gì cho Noda biết, đột ngột tấn công ông như thể đánh úp. Cách trả đũa này quả thực rất phù hợp với bản tính trẻ con hiếu thắng của hắn.
Sukenobu biết rằng Noda không thể can thiệp sâu vào chuyện thay đổi nhân sự. Dù gì ông cũng là người mở miệng gợi ý với Chủ tịch rằng “Để cậu Kinichi làm Trưởng phòng Phát triển thì thế nào ạ?”, nên đương nhiên ông cũng thấu tỏ mọi sự tình. Chủ tịch quá hoan hỉ với sự thăng tiến của cháu trai, chẳng màng gì tới sự khổ sở bối rối của Noda khi phải thông báo cho Nanba chuyện này.
Đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy, Noda nghĩ. Ông đã quá khinh suất khi chỉ nghĩ tới chuyện phản pháo lại Sukenobu mà không xem xét hậu quả. Nhưng bởi Noda biết sớm muộn gì cháu trai Chủ tịch cũng được chuyển sang mảng sản xuất, Nanba cũng không thể giữ vị trí của mình ở phòng Phát triển mãi được, bởi ông tin sự thay đổi này sẽ đem đến một bước tiến cho công ty. Vả lại, Nanba vẫn còn nhiều đất dụng võ, còn có thể tận dụng khả năng của mình ở nhiều lĩnh vực khác.
Quả vậy, Noda trước đây chưa bao giờ nghĩ về việc để Nanba nắm chức Trưởng phòng Kinh doanh, còn tay Sukenobu đã nghĩ xa hơn ông một bước rồi. Trưởng phòng Kinh doanh được hưởng chế độ đãi ngộ như Phó giám đốc, nên nhìn bề ngoài thì đó là một bước thăng tiến. Tự anh phát triển phương tiện không gây hại thì tự anh đi mà bán, dù gì cũng là thăng chức nên chẳng có gì để phàn nàn cả. Ra là vậy. Thực tế, Nanba cũng can thiệp khá nhiều vào phương án kinh doanh loại phương tiện mới này. Noda nhìn xuống đường, lắc đầu cười khẽ.
Ông nhớ lại hình ảnh Nanba bán rau trên đồng trong giấc mơ vài hôm trước. Đó tựa như một điềm báo về việc cậu ta sắp chuyển sang mảng kinh doanh. Noda từng băn khoăn không biết Sukenobu sẽ trả đũa ông như thế nào, nhưng hóa ra, như Paprika đã nói, lời giải đáp đã nằm ngay trong giấc mơ. Nếu Nanba trong mơ bán rau mình tự trồng, thì ngoài đời thực cậu ta cũng tự phụ trách bán sản phẩm xe hơi do mình tự sản xuất.
Noda đứng thẳng người và bật cười. Xe hơi không gây hại còn có biệt danh là “rau”. Noda tới bây giờ mới thấm thía được sự thần kỳ của tiềm thức, ông lắc đầu lần nữa.
Nhưng không thể cứ đứng đây tấm tắc mãi được, ông vẫn còn nhiệm vụ phải làm. Noda nhớ lại lời Paprika dặn, “Phải tìm ra lời giải cho những mối quan hệ trong hiện thực”. Ông nhờ thư ký gọi Nanba tới.
Nanba có thể cứng đầu và sẽ không chấp nhận sự thật ngay lập tức, nhưng dù sao nếu cậu ta không giữ nổi phép lịch sự và nguyên tắc ứng xử cơ bản, điều đó càng chứng tỏ cậu ta không phù hợp với chức Trưởng phòng Phát triển. Nanba bước vào phòng, đầu tóc quần áo vẫn chỉnh tề như mọi khi.
“Quản lý, có chuyện gì sao?”
“Ừm, sáng nay có buổi họp Hội đồng quản trị công ty, cậu đã được chỉ định làm Trưởng phòng Kinh doanh kế nhiệm. Mà trước hết cậu cứ ngồi đi đã.”
Noda nói nhanh, chìa tay về phía bộ bàn ghế tiếp khách, ngồi xuống đối diện với Nanba. Đôi mắt ông lảng tránh, không nhìn trực diện vào mặt đối phương. Khi chầm chậm ngẩng mặt lên, ông thấy đôi mắt Nanba lóe sáng, con ngươi vồn vã di chuyển như thể cậu ta đang phấn khích. Noda bối rối không biết phải phản ứng ra sao.
“Do Quản lý đề bạt tôi với hội đồng ư?”, Nanba hỏi, giọng lạnh lùng khô khan.
“Có lẽ vậy, nhưng tôi không cố ý”, chắc hẳn cậu ta đang không hài lòng với thay đổi nhân sự mới. Noda nghĩ và lảng tránh câu hỏi của Nanba.
Nanba vốn lúc nào cũng bình tĩnh, thỉnh thoảng lắm mới mỉa mai bóng gió được một câu. Ông chăm chú quan sát gương mặt vuông chữ điền của cậu ta.
“Tôi có nhờ Quản lý chuyện đó cũng lâu rồi, còn tưởng anh quên luôn rồi chứ”, bỗng nhiên giọng Nanba nghe vui vẻ hẳn. “Nhưng nếu được chuyển sang mảng kinh doanh ngay sau khi sản phẩm của chúng ta vừa hoàn thành thì tốt biết mấy. Mà dù gì đi nữa, trước nay tôi chưa từng dám mơ về điều này. Tôi cứ nghĩ phải qua một thời gian nữa mới có được cơ hội thăng tiến. Đương nhiên có được ngày hôm nay cũng là do Quản lý đã lưu tâm đến nguyện vọng của tôi. Nhưng quả thực, tôi cứ ngỡ anh quên chuyện đó lâu rồi, do muốn nhắc anh nhớ nên có lẽ nhiều lần làm anh khó chịu. Bởi chuyện này liên quan tới tiền đồ của tôi, nên lại càng khó nhờ vả hơn”, Nanba nói liến thoắng như một nhà chuyên môn thứ thiệt, thỉnh thoảng lại nhấn mạnh chỗ nọ chỗ kia như đang cố trình bày cho Noda hiểu.
Noda không nhịn nổi cười. Ông nghĩ lại thời điểm mới triển khai dự án, Nanba đã bao lần vòng vo xin chuyển sang mảng kinh doanh khi sản phẩm bước vào giai đoạn hoàn thành, nói đại ý rằng cậu ta đã có một hai ý tưởng về chuyện tiếp thị sản phẩm. Lúc đó Noda chỉ nghĩ tay này chắc nói chơi vậy cho vui, nên ông gạt đi luôn không nghĩ gì nhiều, rồi quên hẳn sự vụ đó luôn. Nanba bất mãn bởi không được giao nhiệm vụ như ý nguyện nên mới nhúng tay vào mọi việc, phản đối từng chính sách kinh doanh một.
“Có gì lạ sao ạ?”, Nanba nhìn bộ dạng Noda như vậy cũng bật cười theo. “Nếu anh cười vì đang tưởng tượng những sai lầm một người không có máu làm ăn như tôi sẽ mắc phải khi lên chức Trưởng phòng Kinh doanh, thì đáng tiếc phải thông báo với anh sẽ không có chuyện như vậy đâu. Dù từ quan điểm của một người chinh chiến lâu năm trong nghề này như anh, giao cho tôi chức vị này chắc hẳn phải là một quyết định đầy tính mạo hiểm.”
“Không đâu, cậu thật là, làm gì có chuyện ấy.”
“Quản lý, tự tôi cũng biết rõ năng lực của bản thân tới đâu mà. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc về tiền đồ tương lai của mình.”
Nanba không phải mẫu nhân viên mẫn cán thông thường cậu ta thông minh và cầu tiến hơn Noda tưởng nhiều. Chắc hẳn Nanba cũng hiểu, có làm Trưởng phòng Phát triển thêm vạn năm nữa cũng không có cơ bước chân vào Hội đồng quản trị. Một khi cậu ta đã làm Trưởng phòng Kinh doanh rồi, chắc chắn sẽ tự thuyết phục bản thân rằng mình giờ đã là dân marketing chuyên nghiệp, cần phải quyết tâm triển khai được những dự án xuất sắc. Hơn nữa, Nanba có thể tận dụng được tài hoạt ngôn của bản thân để tiếp thu được những kỹ năng cần thiết cho việc mở rộng mạng lưới quan hệ. Cậu ta vẫn nói liến thoắng, ánh mắt long lanh niềm vui và hy vọng. Gương mặt Nanba khi ấy bỗng có nét gì hao hao Toratake, làm Noda bỗng dưng thấy nhói lên trong tim.
“Mà, người kế nhiệm tôi là cậu Kinichi phải không?”
“Đúng rồi, cậu còn tính trước cả chuyện đó nữa kia à?”
“Cũng là lẽ đương nhiên thôi, tôi đâu phải thằng ngốc”, Nanba cười ranh mãnh. Chắc chắn cậu ta đã dự tính trước việc chức vụ của mình sẽ bị nhượng lại cho cháu trai Chủ tịch, rồi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chuyển sang một công việc mới.
Giấc mơ đó đã cố đánh động trí não của Noda, khiến ông nhớ ra nguyện vọng của Nanba, muốn tự mình bán xe hơi không gây hại cho môi trường (rau), một sản phẩm cậu ta tự phát triển (canh tác). Khi Nanba rời đi rồi, Noda mới bắt đầu hiểu trọn vẹn ý nghĩa của giấc mơ. Không thể tin được, ông kinh ngạc. Hướng giải quyết của mọi vấn đề đã nằm sẵn bên trong giấc mơ. Noda bỗng thấy nhẹ nhàng thảnh thơi, bởi cảm giác tội lỗi trong ông đã bốc hơi hoàn toàn.
“Bắt đầu nào”, Noda nói khẽ.
Bây giờ ông có thể gọi điện cho Shinohara được rồi. Dù Paprika đã khuyên ông phải tìm ra chân tướng sự thực, nhưng bởi lo lắng, rủi thay mình lại nghe được điều gì không hay, Noda ngần ngừ đã mấy ngày nay không dám nhấc máy gọi Shinohara.
Trước kia ông đã ghi lại số điện thoại của Shinohara từ danh sách bạn học cấp hai. Lần cuối ông nói chuyện với cậu ta là khoảng nửa năm trước. Khi ấy, Shinohara gọi điện để báo cho Noda biết về cuộc họp lớp sắp tới được tổ chức ở một nhà hàng mới mở trong làng, nay đã được nâng cấp lên thị trấn.
Shinohara thừa kế cửa hàng buôn bán phụ tùng kim khí của gia đình, thấy Noda liên lạc có vẻ ngạc nhiên lắm. “Bất ngờ quá, sao tự nhiên lại gọi thế? Mọi người ai cũng muốn gặp ông đấy!”
“Xin lỗi ông, tôi bận bịu quá, không làm sao mà đi được”, Noda không còn liên hệ Shinohara với hình ảnh một đứa trẻ trong băng nhóm bắt nạt bạn học nữa. “Tôi muốn hỏi ông mấy thứ.”
“Ừ, cứ hỏi đi.”
“Toratake mất được bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
“Toratake gì cơ?”
Noda nói to lên một chút. “Ông cũng biết mà, cậu bạn thân nhất của tôi ấy. Dạo này chẳng hiểu sao tôi cứ hay nghĩ về cậu ấy, nên giờ tôi mới hỏi ông…”
“Ơ từ từ, ông nói cái gì đấy? Toratake vẫn sống mà, sống khỏe là đằng khác. Giờ đang làm chủ nhà trọ kìa.”
“Thật ư?”, Noda sững người.
Shinohara cười. “Ông nghe đâu ra tin Toratake chết rồi thế?”
“Ông nói gì kỳ vậy, chính ông gọi điện bảo tôi như thế mà?”
“Tôi nói thế bao giờ? Tôi chỉ gọi cho ông đúng một lần hồi ông học đại học để thông báo họp lớp với cả chuyện Takao mất thôi mà.”
Noda cứng họng không biết nói gì. Ông đã quên bẵng chuyện tên gọi của Toratake cũng là Takao. Hồi vẫn còn chơi thân, hai người vẫn gọi nhau là “Tatsuo” và “Takao”. Suốt ba mươi năm qua ông đã dằn vặt khổ sở biết bao nhiêu chỉ vì một nhầm tưởng trong phút chốc.
“Noda, ông hiểu nhầm cái gì rồi đúng không?”
Noda rời ống nghe ra xa một chút rồi lặng lẽ thở dài. “Ừ, nhầm thật.”
“Toratake mà nghe thế chắc giận lắm đấy. Cậu ấy mong gặp ông như thế cơ mà.”
Vậy Toratake có lẽ cũng không còn nhớ tới lỗi lầm xưa kia của ông nữa rồi. Noda là người duy nhất rời làng, nên cứ đau đáu mãi về những nỗi niềm mà người ở lại đã quên đi từ lâu. Những rắc rối phiền phức dường như cũng đã được tháo gỡ khi mọi người cùng nhau tạo lập những mối quan hệ mới trong ngôi làng xưa, nay đã trở thành thị trấn.
“Takao làm sao mà chết vậy?”
“À, uốn ván đấy mà. Tội nghiệp.”
Toratake tự sát, có lẽ cũng chỉ là một ký ức sai lệch mà não ông tự sản sinh ra. Ngay từ đầu Noda đã không hỏi Shinohara nguyên nhân tại sao Takao qua đời.
Ông hứa với Shinohara rằng buổi họp lớp tiếp theo nhất định sẽ có mặt và cúp máy. Kể cả những giấc mơ cũng đã cố báo hiệu cho ông biết, rất có khả năng cái chết của Toratake cũng chỉ là do ông tự tưởng tượng ra mà thôi. Chính vì thế nên trong mơ, Toratake mới xuất hiện trong căn nhà trọ truyền thống đó dưới lốt một con hổ. Hơn nữa, chẳng phải cậu ta đã bước vào phòng Noda trong hình hài đứa con trai Torao của ông hay sao?
Buổi họp lớp năm nay, ông sẽ được gặp lại người bạn chí cốt ngày xưa. Noda cười khi những kỷ niệm thời trai trẻ ùa về. Bỗng chốc ông muốn chia sẻ niềm vui này với một ai đó. Đối phương chỉ có thể là Paprika thôi. Từ ngày hai người tạm biệt nhau đến giờ, ông rất muốn được gặp và trò chuyện với cô lần nữa. Noda cảm giác có chút tội lỗi, nhưng tự nhủ với bản thân rằng mình chỉ muốn báo tin này cho Paprika biết. Ông gọi vào số điện thoại bàn của cô, nhưng bởi đang là ban ngày nên đương nhiên Paprika không ở nhà.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ