Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 18
R
oz miên man suy nghĩ trong lúc quay lại xe.
“Sao vậy?” Hawksley hỏi cô.
Roz đặt túi xách lên nóc xe và nhìn ra khoảng không xa xăm, cố gắng lần theo một sợi tơ vô hình khó nắm bắt, “Những điều ông ta vừa nói chẳng được tích sự gì, em sẽ phải lần lại những ghi chép của mình thôi.” Cô mở cửa xe, “Vậy bây giờ anh định làm gì? Đến chỗ cảnh sát hả?”
Roz mở khóa cửa ghế phụ và Hawksley trèo vào xe, ngồi bên cạnh cô.
“Không. Chúng ta sẽ mất cả ngày ở đấy, trả lời hết câu này đến câu kia nhưng cuối cùng chưa chắc họ đã chịu động tay làm gì cả.” Anh suy nghĩ trong giây lát, “Tìm Crew cũng chẳng được tích sự gì. Nếu muốn đối phó với ông ta, chúng ta phải thông qua Stewart Hayes và công ty bảo vệ của hắn.”
Roz co rúm lại, nói hết sức thành thật, “Chúng ta sao? Nghe này, em đã bị con khỉ đột đó túm tóc một lần rồi. Em không nghĩ mình muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai đâu.”
Hawksley đặt tay lên vai cô và khẽ siết nhẹ, “Nếu nói ra điều này khiến em thấy an tâm hơn, thì thú thật, anh cũng chẳng thích chút nào đâu.” Hawksley có thể ngửi thấy mùi thơm trên mặt cô, anh khẽ thở dài và quay đi, “Nhưng dù sao, chúng ta cũng phải xử lý cho xong chuyện này. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa.”
Roz thoáng e dè, “Không chịu được gì cơ?”
“Ngồi trong một không gian kín cùng em…” Anh làu bàu, “Anh phải kiềm chế lắm đấy. Thôi nào. Dũng cảm lên chứ. Anh sẽ gọi điện cho Geoff Wyatt xem có thuyết phục cậu ta hỗ trợ anh trong lúc rao bán Xoong Chần Trứng được không.”
“Không phải mọi việc sẽ dễ dàng hơn nếu báo cho cảnh sát bắt Stewart sao?”
“Vì tội gì cơ chứ?”
“Đột nhập và đập phá.”
“Bằng chứng đâu?”
“Em chính là nhân chứng. Em có thể nhận diện hắn ta.”
“Chắc giờ hắn có bằng chứng ngoại phạm rồi.” Hawksley dịu dàng hất một lọn tóc khỏi gò má cô như một cử chỉ quan tâm rất đỗi bình thường, “Chúng ta sẽ nhử Crew.”
Lần này đến lượt Roz thở dài. Giờ bình tĩnh suy xét, cô lại thấy nghi ngờ, “Tất cả chỉ là phỏng đoán, Hawksley ạ. Crew có thể chẳng dính dáng gì đến vụ Xoong Chần Trứng đâu. Ông Hayes luôn thích ra vẻ hiểu biết để chứng minh mình là người quan trọng ấy mà.”
“Nhưng đó là kịch bản hợp lý duy nhất.” Hawksley xoa xoa quai hàm và mỉm cười với vẻ tự tin giả tạo, “Mũi anh đang giật này. Là điềm lành đấy.”
“Điềm lành gì cơ?”
“Rằng ta đang đi đúng hướng.”
“Nếu sai lầm, anh sẽ mất Xoong Chần Trứng luôn.”
“Đằng nào anh cũng mất nó thôi.” Anh gõ gõ ngón tay lên táp lô xe, chuyển đề tài. “Thôi nào. Đi thôi. Hướng đến trung tâm thành phố. Phố Bell song song với khu phố mua sắm. Chúng ta sẽ dừng lại ở trạm điện thoại công cộng đầu tiên trông thấy. Và nhớ để ý tìm một cửa hàng bán đồ điện nữa nhé.”
“Tại sao?” Roz nổ máy và đánh xe ra đường.
“Em sẽ sớm biết thôi.”
Hawksley gọi điện đến Sở Cảnh sát Dawlington và yêu cầu gặp Geoff Wyatt. Anh để mặc cơn giận vì bị phản bội bùng lên trong chốc lát, rồi bình tâm trở lại, “Không cần nói gì đâu. Tôi đang cố xử lý mọi chuyện, nhưng tôi cần cậu giúp. Trong hồ sơ có lưu thông tin gì về công ty bảo vệ STC ở phố Bell không? Không, tôi sẽ chờ.” Anh kẹp ống nghe vào dưới cằm và lấy sổ ra ghi chép, “Được rồi. Hayes. Đã xuất ngũ. Hoàn toàn trong sạch. Cậu chắc chú? Được rồi. Nửa giờ nữa cậu có thể gặp tôi không?” Có vài tiếng xì xào qua ống nghe, “Cứ coi như vì ngày xưa từng làm việc với nhau đi. Không, chết tiệt, đừng áy náy, tôi chẳng để bụng đâu. Nhưng chí ít, cậu vẫn nợ tôi vì Sally. Nửa giờ nữa.” Rồi anh cúp máy.
Roz thờ ơ ngắm nghía mấy cái móng tay, “Sally là ai?”
“Vợ cũ của anh.”
“Tại sao anh ta lại nợ anh vì cô ấy?”
“Cậu ta lấy cô nàng.”
“Chúa ơi!”
Hawksley mỉm cười trước phản ứng ngỡ ngàng của cô, “Cậu ta đã giúp anh mà không hề biết. Cậu ta nghĩ đó là lý do khiến anh rời lực lượng. Tội lỗi của cậu ta quá nghiêm trọng và đặc biệt hữu dụng vào thời điểm này.”
“Thật là tàn nhẫn.”
Anh nhướng mày, “Cũng đau đớn nữa.”
“Xin lỗi,” cô tiếc nuối nói. “Em cứ quên rằng chúng ta ai cũng có quá khứ.”
Anh kéo cô về phía mình, “Cuộc hôn nhân ấy đã chết từ lâu rồi, và Geoff không hề cố ý cướp lấy Sally. Cậu ta cũng là loại tử tế. Cậu ta tán tỉnh cô ấy trước, cuối cùng nhận được nhiều hơn kì vọng. Và thành thật mà nói là anh thực sự biết ơn cậu ta đấy, chẳng phải cay đắng gì đâu.” Anh hôn lên mũi cô, “Thằng cha tội nghiệp. Cậu ta không biết mình đã vướng phải cái gì đâu.”
“Sự trả thù của Olive,” cô nói chậm rãi.
Anh chau mày khi gọi vào số tổng đài, “Anh không hiểu ý em.”
Roz bật cười, “Cô ta nặn mấy bức tượng đất sét trong phòng giam rồi găm ghim lên chúng. Cô ta làm một hình nhân cho em khi bực tức với em. Em đã bị đau đầu cả tuần trời.”
“Đó là khi nào? Vâng,” anh nói vào ống nghe, “Công ty bảo vệ STC, Southampton.”
“Vài tuần trước gì đấy.”
“Có kẻ đã đánh em vài tuần trước. Vì thế mà em thấy đau đầu.” Hawksley viết số điện thoại lên mẩu giấy và cúp máy.
“Chồng cũ của em,” cô thừa nhận. “Em đã nói với Olive rằng em muốn giết anh ta, nhưng anh ta bất ngờ xuất hiện. Em có thể đã giết anh ta thật, nếu em có dao, hoặc đã chuẩn bị kĩ càng hơn. Lúc đó em vô cùng tức giận.” Cô nhún vai, “Và kế đó là anh, Crew cùng Xoong Chần Trứng, Wyatt cướp vợ anh, và bố Olive qua đời. Đây là những người bị Olive quy tội về tình cảnh của cô ta hiện giờ.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, “Em không thực sự tin giả thuyết đó đấy chứ?”
Cô cười, “Không, tất nhiên em không tin.”
Nhưng sâu trong thâm tâm cô biết mình tin. Chỉ mình cô mới hiểu cảm giác đầu đau như búa bổ khi Olive xoáy cái ghim vào bức tượng bằng đất sét.
“Công ty bảo vệ STC xin nghe,” giọng một phụ nữ lanh lảnh ở đâu dây bên kia.
Hawksley nhìn Roz và trả lời, “Chào buổi sáng. Tôi muốn bàn bạc với anh Stewart Hayes về vấn đề sắp xếp bảo vệ cho nhà hàng của tôi.”
“Tôi không chắc liệu anh ấy có nghe điện thoại ngay bây giờ không.”
“Anh ấy sẽ nghe điện thoại của tôi. Cứ thử gọi cho anh ấy và nói rằng có Hal Hawksley ở nhà hàng Xoong Chần Trứng muốn nói chuyện.”
“Xin anh vui lòng giữ máy trong chốc lát.”
Một lúc sau cô gái kia đã trở lại, “Anh Hayes sẽ nói chuyện với anh bây giờ đấy, thưa anh Hawksley.”
Một giọng nói vô tư và thân thiện vang lên, “Chào buổi sáng, anh Hawksley. Tôi có thể giúp được gì cho anh?”
“Anh chẳng giúp gì được cho tôi cả, anh Hayes ạ, nhưng tôi có thể giúp anh. Tôi cho anh một cơ hội, bắt đầu từ bây giờ cho đến lúc tôi tới được văn phòng STC. Khoảng nửa tiếng.”
“Tôi không hiểu anh đang muốn nói gì.”
“Tôi đã sẵn sàng để bán Xoong Chần Trứng, nhưng với giá tôi đưa ra, và chỉ vào hôm nay thôi. Cơ hội duy nhất của anh đấy.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, “Tôi không có nhu cầu kinh doanh nhà hàng, anh Hawksley ạ.”
“Nhưng ông Crew thì có, thế nên tôi nghĩ anh nên hỏi ý kiến ông ta trước khi cánh cửa đóng lại.”
Lại một khoảng im lặng nữa, “Tôi không biết ông Crew là ai cả.”
Hawksley lờ đi câu trả lời của người kia, “Nói với ông ta rằng vụ án Olive Martin sắp được lật lại rồi.” Anh nháy mắt với Roz, “Cô ta đã chấp nhận nghe theo những lời khuyên pháp lý từ một luật sư cố vấn khác và sẽ kháng cáo các điều khoản trong bản di chúc của bố mình trong vòng bảy ngày từ thời điểm được xử trắng án. Hôm nay Crew phải mua lại Xoong Chần Trứng với giá tôi đưa ra, hoặc ông ta sẽ không bao giờ mua được nó. Anh có nửa tiếng, anh Hayes ạ.” Rồi anh dập máy.
Khi họ đến, Wyatt đang đợi trên vỉa hè. “Anh không hề nhắc đến chuyện có bạn đồng hành,” anh ta nói với vẻ nghi ngờ, cúi người xuống nhìn qua cửa sổ bên ghế phụ để mở.
Hawksley giới thiệu họ với nhau, “Trung sĩ Wyatt, cô Rosalind Leigh.”
“Chúa ơi, Hawksley.” Anh ta tỏ vẻ khó chịu, “Anh mang cô ấy tới đây làm gì?”
“Tôi thích cô ấy.”
Wyatt khó chịu lắc đầu, “Anh điên rồi.”
Hawksley mở cửa và bước ra ngoài, “Hẳn cậu đang băn khoăn về động cơ tôi đưa cô ấy theo cùng. Nếu cậu nghi ngờ sự lựa chọn của tôi, tôi sẽ đấm thẳng vào mũi cậu đấy.” Anh nhìn qua nóc xe về phía Roz, cô vừa bước ra ngoài và đang đóng cửa lại, “Anh nghĩ em nên ngồi đợi trong xe.”
“Tại sao?”
“Em có thể bị giật tóc nữa đấy.”
“Anh cũng vậy mà.”
“Nhưng đây là trận chiến của anh.”
“Và của cả em nữa, nếu em thực sự nghiêm túc với mối quan hệ này. Dù sao anh cũng cần em mà. Em là kiểu người lúc nào cũng giữ Tampax* bên mình đấy.”
“Chúng chẳng giúp ích được gì đâu.”
Roz cười khúc khích khi thấy biểu cảm khó hiểu trên gương mặt Wyatt, “Có tác dụng mà, cứ tin em đi.”
Hawksley chạm nhẹ vào Wyatt, “Giờ cậu biết vì sao tôi đưa cô ấy theo chưa?”
“Cả hai người đều điên cả rồi.” Wyatt thả đầu mẩu thuốc lá xuống vỉa hè và nghiến gót giày lên, “Vậy anh cần tôi làm gì? Tôi thừa sức bắt giữ anh đấy.” Anh ta tò mò nhìn Roz, “Tôi nghĩ anh ta đã kể tất cả với cô rồi.”
“Tôi không nghĩ thế,” Roz vui vẻ nói và bước trở lại xe. “Tôi chỉ mới biết nửa tiếng trước rằng vợ cũ của anh ta tên là Sally và giờ anh đã cưới cô ấy. Thế nên về cơ bản, chắc vẫn còn nhiều chuyện kinh khủng nữa mà tôi chưa biết.”
Wyatt mỉa mai, “Tôi đang muốn nhắc tới những cáo buộc mà Hawksley phải đối mặt khi trò hề này kết thúc và tôi sẽ tống anh ta vào tù.”
“Ồ, việc ấy hả?” Cô phẩy tay, “Chuyện bàn giấy thôi ấy mà.”
Không thực sự hạnh phúc với cuộc hôn nhân mới của mình nên khi nhìn hai người kia trao nhau ánh mắt, Wyatt tự hỏi tại sao những người khác, rõ ràng là thua kém mình, lại luôn có được may mắn như thế. Anh lắng nghe chỉ dẫn của Hawksley, một tay ôm bụng như muốn ngăn cơn nôn mửa chực trào ra.
Roz đã tưởng tượng về một nơi tồi tàn xập xệ như văn phòng Wells-Fargo, nhưng thay vào đó, họ bước vào một quầy tiếp tân sạch sẽ và sơn màu sáng sủa, với cô nhân viên lễ tân trông có vẻ mẫn cán. Cô nghĩ thầm, hẳn ai đó đã đầu tư rất nhiều tiền vào công ty bảo vệ STC. Nhưng là ai mới được chứ? Và số tiền ấy lấy ở đâu ra?
Hawksley nở nụ cười quyến rũ nhất của mình với cô lễ tân, “Tôi là Hal Hawksley. Anh Hayes đang đợi gặp tôi.”
“À, vâng.” Cô ta mỉm cười đáp lời, “Anh ấy nói mời anh vào gặp ngay.” Cô ta rướn người và chỉ về phía hành lang, “Phòng thứ ba bên trái. Các bạn anh sẽ vui lòng ngồi chờ ở ngoài chứ ạ?” Cô ta chỉ về dãy ghế trong góc.
“Cảm ơn cô,” Wyatt nói. “Cô không phiền nếu tôi làm thế chứ?” Anh ta xách một cái ghế lên và vác nó dọc theo hành lang.
“Không,” cô ta gọi với theo, “Ý tôi không phải là ngồi ở đó.”
Wyatt quay lại nhìn cô ta rồi ngồi xuống chiếc ghế chặn ngay giữa lối vào khi Roz và Hawksley bước vào căn phòng thứ ba mà không buồn gõ cửa, “Thành thật mà nói thì vô cùng thoải mái đấy.” Anh châm một điếu thuốc và khoan khoái nhìn cô nhân viên nhấc điện thoại lên và quay số gọi đi đâu đó.
Ở bên kia cánh cửa, Stewart Hayes dập ống nghe xuống, “Tôi nghe Lisa nói lại rằng anh có một người canh cửa, anh Hawksley ạ. Có phải anh ta là cảnh sát không?”
“Đúng vậy.”
“À.” Stewart vô thức siết chặt hai tay trên mặt bàn, “Mời ngồi.” Hắn mỉm cười với Roz và chỉ về phía chiếc ghế.
Roz làm theo, cô cảm thấy như bị mê hoặc trước con người này. Đây không phải kẻ đã cố bóp cổ cô. Hắn ta trẻ hơn, ưa nhìn hơn, và hiền lành hệt như giọng nói. Có lẽ đây là người em trai, cô thầm nghĩ và nhớ lại tấm ảnh trên tủ búp phê. Hắn có nụ cười thật thà và cả vẻ hấp dẫn hoài cổ giống bố mình. Dù trong tình cảnh này, nhưng cô vẫn cảm thấy hắn là người dễ ưa. Chỉ duy đôi mắt, nhàn nhạt và cảnh giác, mới tiết lộ rằng hắn đang che giấu gì đó. Hawksley vẫn đứng yên.
Cả hai người họ đều nở nụ cười. “Được rồi, giờ có lẽ anh sẽ muốn giải thích kĩ hơn về những điều đã nói qua điện thoại. Tôi cũng muốn thành thật với anh,” giọng hắn ta lại thể hiện điều ngược lại. “Rằng tôi không hiểu tại sao mình được trao cơ hội kéo dài nửa giờ để mua lại một nhà hàng từ ai đó tôi chưa từng gặp mặt cho ai đó tôi chưa từng nghe danh. Thêm nữa, tất cả những chuyện này lại là vì một phụ nữ tự nhận mình là kẻ sát nhân muốn phản đối di chúc của ông bố.”
Hawksley nhìn quanh văn phòng được trang bị đẹp đẽ. “Nội thất khá sang trọng nhỉ? Anh em anh làm ăn phát đạt đấy.” Anh nhìn chăm chăm vào Stewart với vẻ suy đoán, “Thế mà bố anh cứ nghĩ các anh phải rất khổ sở lo chuyện cơm áo gạo tiền.”
Stewart khẽ nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.
“Vậy ông Crew đã trả cho các anh bao nhiêu trong vụ hành hung bằng gậy bóng chày? Vụ đó quá mạo hiểm nên chắc giá cũng không hề rẻ.”
Đôi mắt nhạt màu tỏ rõ vẻ bình thản, “Tôi e rằng mình chẳng hiểu anh đang nói gì cả.”
“Anh trai anh có khuôn mặt rất dễ nhận dạng, anh Hayes ạ. Bức ảnh của anh ta nằm ngay trên tủ búp phê nhà bố anh. Nhưng rõ ràng ông Crew chưa bao giờ khuyến cáo anh về nhân tố bất ngờ cả. Hay đáng ra anh nên khuyến cáo ông ta mới phải. Ông ta có biết bố anh sống sát cạnh nhà Olive Martin không?” Anh trông thấy vẻ khó hiểu trên gương mặt người đối diện và ra hiệu về phía Roz, “Cô gái này đang muốn viết một cuốn sách về cô ta. Và trùng hợp làm sao, Crew chính là luật sư cố vấn của Olive, còn tôi là sĩ quan cảnh sát phụ trách bắt giữ cô ta, bố anh lại là hàng xóm cạnh nhà cô ta nữa. Cô Leigh đã đi đến gặp cả ba người chúng tôi và nhận ra anh trai anh qua tấm hình chụp. Trái đất này tròn hơn anh tưởng đấy.”
Đôi mắt lạnh lùng kia thoáng hấp háy vẻ khó chịu, “Chắc là nhận nhầm thôi. Hai người sẽ chẳng chứng minh được gì cả. Tất cả chỉ là lời mấy người nói, và thực sự thì anh ấy đã ở Sheffield cả tuần trước.”
Hawksley nhún vai vờ như không quan tâm, “Cơ hội của anh đến đây là hết. Tôi đã đến và mang cho anh một lời mời chào hấp dẫn.” Anh chống tay lên bàn và nhoài người tới trước, “Tôi nghĩ mọi chuyện là thế này. Crew đã sử dụng tiền của Robert Martin để mua lại các doanh nghiệp phá sản với giá rẻ trong lúc đợi thị trường hồi phục, nhưng thời gian của ông ta sắp hết rồi. Đứa con trai của Amber vẫn chưa chết như ông ta vẫn tưởng, và Olive sẽ trở thành người thừa kế sáng giá khi cô Leigh đây chứng minh được cô ta vô tội. Cho dù cô ta hay cháu trai mình nhận quyền thừa kế, họ cũng sẽ yêu cầu một bản kê khai từ phía người thực hiện di chúc, trong trường hợp này là ông Crew. Nhưng tình trạng suy thoái của nền kinh tế kéo dài hơn dự kiến, và ông ta phải đối mặt với nguy cơ bị phát giác chuyện tham ô tiền của thân chủ. Ông ta cần luân chuyển một số bất động sản để bù vào chỗ thâm hụt trong sổ sách kế toán.” Anh nhướng mày, “Tôi tò mò không biết kế hoạch với mảnh đất góc phố Wenceslas là gì? Một siêu thị à? Hay căn hộ? Văn phòng? Ông ta cần Xoong Chần Trứng để giải quyết vấn đề. Và giờ tôi đang chào bán nhà hàng đó cho ông ta đây. Ngay hôm nay.”
Hayes không dễ bị đe dọa, “Theo như tôi được biết thì nhà hàng của anh sớm muộn gì cũng đóng cửa, anh Hawksley ạ. Đến lúc đó, anh sẽ phải gánh một khoản nợ cực lớn. Dù sao đi nữa, giờ đây người đủ tư cách đề nghị các điều khoản trong hợp đồng mua bán Xoong Chần Trứng không phải là anh nữa rồi, mà là kẻ sẵn sàng mua đứt nhà hàng đó từ anh cơ.”
Hawksley cười nhăn nhở và lùi lại, “Tùy thuộc vào việc ai ngã ngựa trước kìa. Có khi Crew sẽ phải đối mặt với nguy cơ vụ việc vỡ lở trước khi ngân hàng quyết định tịch thu Xoong Chần Trứng đấy. Nếu quyết đẩy tôi vào bước đường cùng thì ông ta cũng không dễ thở đâu. Khả năng cao là ông ta sẽ mất việc khi âm mưu sử dụng sai mục đích tài sản của thân chủ bị lôi ra ánh sáng.” Anh hất hàm về phía chiếc điện thoại, “Nhưng ông ta vẫn có thể tự cứu mình bằng cách chấp nhận thỏa thuận mua lại Xoong Chần Trứng ngay hôm nay. Nói chuyện với ông ta đi.”
Hayes cân nhắc một lúc lâu rồi hướng ánh nhìn sang Roz, “Tôi cho rằng cô luôn mang theo máy ghi âm trong túi xách, đúng không cô Leigh? Liệu tôi có thể kiểm tra được không?”
Roz nhìn Hawksley và anh gật đầu. Cô cáu kỉnh đặt chiếc túi lên bàn ngay trước mặt mình.
“Cảm ơn cô,” Stewart lịch sự lên tiếng. Hắn mở túi lấy máy ghi âm, kiểm tra lướt qua đồ trong túi trước khi cạy cửa băng và lấy cuộn cát xét. Hắn lôi dải băng ra, dùng kéo cắt thành từng mảnh nhỏ rồi đứng dậy, “Đầu tiên là anh, Hawksley ạ. Hãy đảm bảo rằng sẽ không còn ngạc nhiên nho nhỏ nào nữa.” Stewart rờ tay dọc theo thân người Hawksley, rồi làm tương tự với Roz. “Tốt.” Hắn hất hàm về phía cánh cửa, “Hãy bảo người canh gác của anh mang cái ghế về chỗ cũ và cứ ngồi chờ ở quầy tiếp tân.”
Hắn trở về chỗ ngồi và chờ đợi trong lúc Hawksley truyền đạt lại cho Wyatt. Sau ba phút, hắn gọi điện thoại để xác nhận rằng Wyatt đã ở ngoài tầm nghe lén.
Stewart trầm ngâm lên tiếng, “Giờ tôi có khá nhiều sự lựa chọn đấy nhỉ. Một là đồng ý với lời đề nghị của anh.” Hắn nhặt một cái thước kẻ lên và cuốn cong lại giữa hai tay, “Tôi không thích làm thế lắm. Anh thừa sức rao bán Xoong Chần Trứng bất cứ lúc nào trong vòng sáu tuần qua, nhưng anh đã không làm thế, rồi đột nhiên anh lại muốn bán nó theo cách này, quả thật khiến tôi lo lắng.”
Hắn ngừng lại một lúc, “Thứ hai là, tôi có thể để sự việc tiến triển theo lẽ tự nhiên. Luật pháp chỉ là trò đùa, và trong vụ này còn là một trò đùa nhạt nhẽo nữa cơ. Nguy cơ Peter Crew bị phát giác trước khi anh tiêu đời chỉ là 50-50. Tôi cũng chẳng thích phương án đó, 50-50 quả là quá khó để đoán trước kết quả.” Hắn uốn cong cái thước kẻ hết cỡ mà không làm nó gãy, rồi đột ngột thả tay ra, đôi mắt nhàn nhạt bỗng vằn lên giận dữ. “Và lựa chọn thứ ba, xét mọi lẽ vẫn là hấp dẫn nhất, một tai nạn bất hạnh sẽ xảy đến với hai người. Nếu vậy thì chẳng khác nào một mũi tên trúng hai đích.”
Stewart nhìn thẳng vào Roz, “Nếu cô chết, vụ việc của Olive và quyển sách cô đang viết, cuối cùng sẽ chìm vào quên lãng. Và nếu anh chết, Hawksley ạ, Xoong Chần Trứng sẽ bị đem bán. Một giải pháp quá hoàn hảo, hai người không nghĩ thế sao?”
“Rất hoàn hảo,” Hawksley đồng tình. “Nhưng anh sẽ không làm thế đâu. Rốt cuộc thì vẫn còn đứa trẻ ở Úc mà.”
Stewart cười nhạt. Điệu cười gợi nhắc đến ông bố.
“Vậy anh định làm gì?”
“Cho hai người thứ mà các người muốn khi đến đây.”
Hawksley chau mày, “Là gì vậy?”
“Bằng chứng về việc anh bị chơi xấu.” Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một túi tài liệu trong suốt, rồi giữ cạnh túi, lắc lắc thứ bên trong ra bàn. Đó là một tờ ghi chú có ghi sẵn địa chỉ trên đầu trang, nếp giấy nhăn nheo, chứng tỏ nó đã từng bị vò lại. Địa chỉ là của một tòa nhà tọa lạc tại một khu phố khá đắt đỏ ở Southampton. Phía dưới có mấy dòng chữ viết tay của Crew.
V/v: Xoong Chần Trứng
Chi phí
(bảng Anh)
Chuẩn bị thịt thối, phân chuột…
1.000
Chìa khóa + đảm bảo đi Pháp
1.000
Phí sắp đặt
5.000
Khởi kiện thành công
5.000
Tịch thu tài sản thế chấp của Xoong Chần Trứng
80.000
Tổng chi
92.000
Chào bán
750.000
Trừ chi phí Xoong Chần Trứng
92.000
Trừ chi phí địa điểm 1 Wenceslas
60.000
Trừ chi phí nhà hàng mới
73.000
Tổng lãi
525.000
“Quá hoàn hảo.” Stewart nói khi nhìn thấy vẻ hoài nghi trên gương mặt Hawksley, “Địa chỉ nhà Crew, chữ viết tay của Crew.” Hắn trỏ thước kẻ vào mép tờ giấy, “Và cả dấu điểm chỉ của ông ta nữa. Bấy nhiêu là đủ để anh thoát khỏi vũng lầy này, nhưng có đủ để kết tội Crew hay không thì tôi không rõ. Dù sao đó cũng là vấn đề của anh, chứ chẳng phải của tôi.”
“Anh lấy cái này ở đâu?”
Stewart mỉm cười lắc đầu, “Tôi từng là một người lính. Tôi thích chừa cho mình đường lui. Cứ coi như nó vô tình rơi vào tay tôi, và tôi nhận ra tầm quan trọng của nó nên đã chuyển giao cho anh.”
Hawksley băn khoăn liệu Crew có biết bản chất của kẻ ông ta đã thuê hay không. Hay Stewart định dùng tài liệu này để một ngày kia tống tiền? “Tôi không hiểu,” anh nói thẳng. “Crew sẽ lôi anh vào. Tôi cũng vậy, cả cô Leigh nữa. Bằng cách này hay cách khác thì anh em anh cũng sẽ liên lụy. Tại sao anh lại tạo điều kiện cho chúng tôi dễ dàng như thế?”
Stewart không trả lời thẳng vào câu hỏi, “Tôi không muốn thất thoát tiền của thêm nữa. Tôi đang trả lại nhà hàng cho anh. Hãy biết ơn vì điều đó.”
“Vì cái quỷ gì mà tôi lại phải biết ơn?” Hawksley nổi nóng. Đôi mắt anh nheo lại vẻ nghi ngờ, “Ai đứng sau âm mưu này? Anh hay ông Crew?”
“Chẳng có âm mưu nào hết. Việc tịch biên tài sản chỉ là một thực tế không thể tránh khỏi trong thời điểm này mà thôi. Bất cứ ai có vốn cũng mua được nhà hàng đó với giá rẻ mạt. Ông Crew chỉ là một mảnh ghép trong bánh răng pháp lý hoàn hảo. Nhưng thật không may, ông ta lại sử dụng tiền vốn không phải của mình.”
“Vậy anh chính là người vận hành bánh răng ấy sao?”
Stewart không trả lời.
“Không có âm mưu thế quái nào được?” Hawksley nổi đóa, “Tôi sẽ không đời nào rao bán Xoong Chần Trứng nhưng các người vẫn mua những lô đất bên cạnh.”
Stewart lại bẻ cong chiếc thước trong tay, cười nhạt, “Đằng nào anh cũng phải bán thôi. Kinh doanh nhà hàng rất dễ phá sản. Thử nghĩ xem, chuyện gì có thể xảy ra nếu Crew quyết định án binh bất động và đợi cho đến khi anh bị khởi tố? Chuyện gì có thể xảy ra nếu anh tôi nói trước với tôi về nội dung ủy thác của Crew với anh ấy? Chắc chắn không bao giờ có cuộc đối thoại này, vì một lẽ đơn giản, anh còn chẳng biết phải tìm tới ai nữa.”
Những thớ gân trên cổ Hawksley giật giật, “Nhưng dù gì các người vẫn sẽ tiến hành âm mưu an toàn thực phẩm, đúng không?”
Bị uốn cong quá mức, chiếc thước kẻ đột nhiên gãy đôi. Stewart mỉm cười, “Nhà hàng là kiểu kinh doanh dễ phá sản. Tôi nhắc lại, hãy biết ơn vì điều đó. Nếu anh tử tế, Xoong Chần Trứng sẽ ăn nên làm ra.”
“Khác gì bảo chúng tôi hãy im miệng và không được tiết lộ chuyện anh có dính líu đến vụ Xoong Chần Trứng.”
“Rõ ràng.” Hắn có vẻ ngỡ ngàng, như thể đó là điều hiển nhiên. “Bởi vì lần tới, lửa sẽ không chỉ cháy ở trong chảo thôi đâu, và anh…” Đôi mắt nhàn nhạt của hắn nhìn xoáy vào Roz, “… cùng cô bạn gái của anh cũng không được may mắn thế này. Danh dự của anh trai tôi đã bị xúc phạm. Anh ấy rất muốn đến tính sổ với hai người lần nữa đấy.” Hắn ta chỉ vào tờ ghi chú, “Anh muốn xử lý Crew thế nào cũng được. Tôi không ngưỡng mộ đám đàn ông thiếu nguyên tắc. Ông ta là luật sư. Ông ta có nghĩa vụ với khối tài sản của một người đã chết, nhưng lại lợi dụng nó.”
Run lên vì tức giận, Hawksley cầm góc tờ giấy, nhặt nó lên và nhét vào túi xách của Roz, “Anh cũng chẳng hơn gì ông ta đâu, Hayes ạ. Anh đã lợi dụng sự tin tưởng của ông ta khi nói cho bố mình nghe về đứa con của Amber. Nhưng nếu không nhờ thế, chúng tôi sẽ không bao giờ lần được ra Crew.” Anh dừng lại để đợi Roz đứng lên và bước ra cửa. “Và tôi đảm bảo sẽ nói cho ông ta biết điều đó khi ông ta bị bắt.”
Stewart có vẻ vui sướng, “Crew sẽ không khai ra đâu.”
“Điều gì ngăn được ông ta chứ?”
Hắn đưa mẩu thước kẻ gãy ngang qua cổ, “Chính là điều ngăn anh lại, Hawksley ạ. Nỗi sợ hãi đấy.” Đôi mắt nhạt màu nhìn Roz từ đầu tới chân, “Nhưng trong trường hợp của Crew, đó là đứa cháu mà ông ta yêu quý.”
Wyatt theo họ bước ra vỉa hè. “Được rồi,” anh ta lên tiếng. “Mọi việc đã xong, giờ nói xem nào, chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Hawksley nhìn gương mặt nhợt nhạt của Roz, “Chúng ta đi đâu đó uống nước đã.”
“Ôi, không, chớ có đi đâu hết,” Wyatt nóng nảy đáp. “Tôi đã thực hiện đúng giao kèo, giờ đến lượt anh đấy.”
Hawksley giận dữ tóm chặt lấy cánh tay anh ta, những đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt. “Nhỏ giọng xuống đi đồ ngu ngốc nhà cậu,” anh lẩm bẩm. “Gã đàn ông trong đó dám moi gan cậu, và ăn sống nó trước mặt cậu chứ chẳng đùa. Rồi hắn sẽ móc đến thận nữa, và hắn sẽ mỉm cười khi làm thế đấy. Quán rượu gần nhất là ở đâu vậy?”
Mãi đến khi họ đã yên vị trong một góc nhỏ ở quán rượu, và thấy những bàn xung quanh đều trống, Hawksley mới mở lời. Anh kể lại câu chuyện bằng những câu cụt lủn, thỉnh thoảng lại ngắt giữa chừng, nhấn mạnh vai trò của Crew trong toàn bộ sự việc, nhưng chỉ rõ rằng người đột nhập vào Xoong Chần Trứng chỉ là lính đánh thuê. Xong xuôi, anh lấy tờ tài liệu ra khỏi túi xách của Roz và đặt nó nằm ngay ngắn trên bàn giữa ba người họ. “Tôi muốn trị thằng cha này, Wyatt ạ. Chớ để hắn chuồn mất.”
Wyatt hoài nghi, “Cũng không có nhiều bằng chứng lắm, đúng không?”
“Sẽ chứng minh được thôi.”
Wyatt kẹp tờ giấy vào giữa cuốn sổ ghi chép và nhét vào túi áo khoác, “Vậy công ty bảo vệ STC thì liên quan gì ở đây?”
“Có đấy. Hayes đã giữ tờ giấy này cho tôi. Đủ thấy công ty hắn có liên quan.”
Wyatt nhún vai, “Như thế này vẫn là quá ít để xoay chuyển được tình thế. Thậm chí tôi còn chẳng dám đảm bảo anh sẽ thắng trong vụ khởi tố của Sở Vệ sinh Dịch tễ. Crew sẽ sổ toẹt mọi dính dáng cho mà xem.”
Cả ba đều im lặng.
“Anh ấy nói đúng,” Roz đột ngột lên tiếng, lấy một hộp băng vệ sinh que ra khỏi túi xách. Hawksley siết lấy bàn tay đang cầm cái hộp và nhấn nó xuống bàn. “Không, Roz,” anh ôn tồn, “Dù em có tin hay không, nhưng anh quan tâm đến em hơn Xoong Chần Trứng nhiều, thậm chí hơn cả cả việc thực thi công lý nữa.”
Cô gật đầu, nhìn sâu vào mắt anh, “Em biết, Hal. Nhưng vấn đề là em cũng quan tâm đến anh. Nghĩa là chúng ta đang gặp rắc rối đấy. Anh muốn cứu em còn em muốn cứu Xoong Chần Trứng, hai việc này lại loại trừ lẫn nhau.” Cô nới lỏng bàn tay mình ra khỏi tay anh, “Thế nên, một trong hai ta phải thắng cuộc tranh luận này. Và người đó sẽ là em, vì việc này chẳng liên quan gì đến công lý hết, chỉ là để tâm hồn thanh thản thôi. Em sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều nếu thấy Stewart Hayes đứng sau vành móng ngựa.” Cô lắc đầu khi bàn tay anh lại níu chặt tay cô. “Em không thể để vì em mà anh mất nhà hàng, Hawksley ạ. Anh đã phải rất khổ cực vì nó. Anh không thể bỏ cuộc bây giờ được.”
Nhưng Hawksley không phải là Rupert để chịu khuất phục trước những gì Roz nói và mặc cô làm theo ý mình. “Không,” anh nhắc lại, “Chúng ta sẽ không chơi trò đấu trí này nữa. Những gì Hayes đe dọa là thật đấy. Và hắn không dọa giết em, Roz ạ, mà hắn dọa sẽ hành hạ em đấy.” Anh đưa một tay lên vuốt ve gương mặt cô, “Những kẻ như hắn sẽ không giết người khi không cần thiết. Chúng chỉ cần hành hạ, đánh đập, và khiến người ta què quặt tàn phế thôi. Một nạn nhân còn sống, nhưng hoàn toàn tuyệt vọng sẽ là tấm gương hiệu quả hơn là một người đã chết.”
“Nhưng nếu hắn bị kết án…”
“Em lại ngây thơ nữa rồi,” Hawksley nhẹ nhàng ngắt lời, dịu dàng gạt những sợi tóc trên mặt Roz. “Ngay cả khi hắn bị kết án, dù anh không nghĩ là vậy đâu, thì với một cựu quân nhân, lại là lần đầu phạm tội, bằng chứng thì mơ hồ, và Crew phủ nhận mọi thứ, hắn sẽ không phải vào tù. Cùng lắm chỉ lãnh án một năm vì tội lừa gạt thôi, và cuối cùng, hắn sẽ chỉ ngồi tù sáu tháng rồi lại được tự do. Mà khả năng cao hơn là chỉ bị án treo. Hãy nhớ rằng Stewart không phải là người cầm gậy bóng chày đột nhập vào Xoong Chần Trứng, mà là anh trai hắn. Và em sẽ phải đứng trước tòa để khai điều đó.” Ánh mắt anh đầy kiên định, “Anh là người thực tế, Roz ạ. Chúng ta sẽ đi theo hướng buộc tội Crew và dấy lên đủ nghi ngờ để thay đổi bản án của Sở.” Anh nhún vai, “Sau đó anh tin rằng Hayes sẽ để Xoong Chần Trứng được yên.”
Roz im lặng một lúc, “Liệu anh có hành động khác đi không nếu chưa bao giờ gặp em và em không liên quan đến tất cả? Đừng nói dối em, Hal ạ, xin anh đấy.”
Hawksley gật đầu, “Ừ, anh sẽ không lựa chọn thế này. Nhưng thực tế là đã có em, nên không còn câu hỏi ấy nữa.”
“Được.” Roz thả lỏng bàn tay mình bên dưới tay anh và mỉm cười, “Cảm ơn anh. Em thấy hạnh phúc hơn nhiều rồi.”
“Đồng ý vậy nhé.” Anh nhẹ nhõm thả lỏng tay và cô thừa dịp giật hộp băng vệ sinh khỏi tay anh.
“Không. Đời nào em đồng ý.” Cô mở chiếc hộp, bỏ mấy cái Ống nhỏ bằng bìa các tông ra ngoài và lật ngược hộp lại, dốc ra một chiếc máy ghi âm mini kích hoạt bằng giọng nói. Cô quay sang Geoff Wyatt, “Nếu may mắn, thứ này sẽ đủ để buộc tội Hayes. Nó được cài đặt ở mức âm lượng cao nhất, lại nằm ngay trên bàn nên chắc sẽ bắt được giọng của hắn.”
Cô tua cuộn băng lại vài vòng và nhấn nút Play. Giọng Hawksley như từ phía xa vọng lại.
“Khác gì bảo chúng tôi hãy im miệng, và không được tiết lộ chuyện anh có dính líu đến vụ Xoong Chần Trứng.”
Rồi đến giọng của Hayes, âm vang như tiếng chuông, “Rõ ràng. Bởi vì lần tới, lửa sẽ không chỉ cháy ở trong chảo thôi đâu, và anh, cùng cô bạn gái của anh cũng không được may mắn thế này. Danh dự của anh trai tôi đã bị xúc phạm. Anh ấy rất muốn đến tính sổ với hai người lần nữa đấy.”
Roz tắt máy ghi âm và đẩy nó qua bàn về phía Wyatt, “Giúp được gì không?”
“Những bằng chứng này sẽ lật ngược được vụ khởi tố Hal và Xoong Chần Trứng, miễn là cô sẵn sàng cung cấp lại cho chúng tôi.”
“Tôi sẵn sàng.”
Wyatt quay sang nhìn gương mặt bạn mình và thấy sự căng thẳng trên đó, rồi lại quay sang Roz, “Nếu tôi hiểu chính xác tình hình thì Hal nói đúng đấy. Chúng ta đang nói về một thứ công lý phi thực tế.” Anh ta nhặt chiếc máy ghi âm lên, “Bất kể hắn nhận bản án thế nào, hắn cũng sẽ tìm cô để trả thù, không nghi ngờ gì nữa. Bấy giờ cảnh sát chẳng bảo vệ nổi cô đâu. Cô có chắc là muốn đưa thứ này cho tôi không?”
“Tôi chắc chắn.”
Wyatt nhìn Hawksley lần nữa và nhún vai bất lực, “Xin lỗi anh bạn. Tôi đã cố hết sức, nhưng lần này có vẻ anh đã yêu phải một cô hổ cái rồi.”
Hawksley cười khùng khục, “Đừng nói ra chứ, Wyatt, vì tôi đã biết rồi mà.”
Nhưng Wyatt vẫn phải thừa nhận, “Anh may mắn lắm đấy, đồ trời đánh.”
Olive ngồi gò lưng ở bàn, tỉ mẩn chế tác một bức tượng mới. Người đàn bà hai mặt cùng đứa bé đã bẹp dí, chỉ còn chiếc bút chì trỏ thẳng lên trời như một ngón tay buộc tội. Cha xứ trầm ngâm xem xét tác phẩm mới của cô ta. Một hình dáng kềnh càng và thô kệch nằm ngửa, có vẻ đang vật lộn để thoát khỏi nền đất sét. Thật lạ, Olive có thể tạo ra những bức tượng thế này chỉ với chút kĩ năng khiêm tốn.
“Con đang khắc gì đấy?”
“Một người ĐÀN ÔNG.”
Cha xứ đã đoán được câu trả lời. Ông quan sát những ngón tay đang nắn một cục đất sét to và gắn lên phần đầu bức tượng. “Adam à?” Ông có cảm giác cô ta đang cố trêu đùa mình. Từ lúc ông bước vào phòng, Olive liên tục có những hành động kì lạ, như thể cô ta đã đợi ông đến cho đỡ buồn chán vậy.
“Là Cain*.” Cô ta lấy một cây bút chì khác và đặt nó lên trên cục đất sét, song song với người đàn ông đang nằm, rồi bằm mạnh tới khi nó dính chặt xuống, “Faustus*, Don Giovanni*, đâu có gì quan trọng.”
“Tất nhiên là quan trọng chứ,” cha xứ đanh giọng. “Không phải đàn ông nào cũng bán linh hồn cho quỷ, và những kẻ ác tâm như thế cũng chẳng nhiều hơn đám phụ nữ ăn ở hai lòng đâu.”
Olive mỉm cười và cắt một đoạn từ cuộn len trên mặt bàn. Cô ta cuốn thòng lọng ở một đầu dây và buộc đầu kia vào phần nhọn của cây bút chì khiến sợi dây treo lủng lẳng ngay trên đầu bức tượng. Rồi cô ta cẩn thận cài một que diêm xuyên qua vòng dây và siết chặt lại, “Cha thấy sao?”
Cha xứ chau mày, “Ta không biết nữa. Đó là giá treo cổ hả?”
Cô ta đẩy cho que diêm đung đưa qua lại, “Hoặc là thanh gươm của Damocles*. Thực chất nó cũng giống như khi quỷ dữ chiếm đoạt linh hồn của cha vậy.”
Cha xứ tựa vào rìa bàn và mời Olive một điếu thuốc. “Đó không phải đàn ông chung chung, đúng không?” Ông bật lửa, “Là ai đó cụ thể. Ta nói đúng chứ?”
“Có lẽ.”
“Ai?”
Olive móc túi áo ra một bức thư và đưa cho ông. Cha xứ trải tờ giấy ra bàn. Đó là một lá thư chuẩn mực, rõ ràng được gõ trên máy tính, và rất ngắn gọn.
Thân gửi cô Martin,
Chúng tôi xin thông báo vì một số lý do đột xuất, ông Peter Crew phải nghỉ phép một thời gian. Trong thời gian ông Crew vắng mặt, vấn đề của thân chủ sẽ được các đồng sự của ông Crew giải quyết. Mong cô hãy yên tâm vì chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục hỗ trợ chu đáo.
Trân trọng.
Cha xứ nhìn lên, “Ta không hiểu.”
Olive hít một hơi thật sâu rồi phả luồng khói về phía que diêm. Nó tạo thành hình xoắn ốc lạ lùng, rồi trượt xuống phần trán và mũi của bức tượng, “Luật sư cố vấn của con đã bị bắt.”
Cha xứ giật mình cúi nhìn bức tượng bằng đất sét. Thậm chí ông không cần hỏi liệu cô ta có chắc chắn hay không. Ông cũng biết rõ sự chính xác của hệ thống thông tin trong tù hệt như Olive vậy. “Vì tội gì?”
“Vì độc ác.” Olive dụi điếu thuốc vào bức tượng, “ĐÀN ÔNG sinh ra đã thế rồi. Cả cha cũng thế.” Cô ta nhìn chằm chằm vào cha xứ, xem xét phản ứng của ông.
Nhưng ông chỉ cười, “Có lẽ con nói đúng. Nhưng ta đang cố hết sức để kháng cự thực tế đó đây.”
Olive lại rút ra một điếu nữa, buột miệng, “Con sẽ nhớ cha lắm đấy.”
“Khi nào?”
“Khi họ thả con ra.”
Cha xứ nhìn cô ta với nụ cười khó hiểu, “Còn lâu mà. Phải nhiều năm nữa.”
Nhưng Olive lắc đầu và vò chỗ đất sét thành một khối tròn lẫn cả mẩu thuốc lá ở giữa, “Cha chưa bao giờ hỏi con bức tượng người đàn bà là ai.”
Lại chơi trò đấu trí nữa rồi, cha xứ nghĩ thầm. “Không cần thiết, Olive ạ, vì ta đã biết rồi.”
Cô ta nở nụ cười tự giễu. “Đúng rồi, hẳn là vậy.” Olive liếc nhìn ông qua khóe mắt, “Cha tự tìm ra, hay Chúa đã thì thầm với cha vậy? ‘Nghe này, con trai, Olive đã tự nặn cô ta bằng đất sét. Giờ hãy giúp cô ta đối mặt với sự giả dối gian manh của bản thân đi.’ Chà, đừng lo, dù gì khi ra khỏi đây con cũng sẽ nhớ những gì cha đã làm cho con mà.”
Cuối cùng thì cô ta muốn điều gì ở ông đây? Động viên rằng cô ta sẽ được phóng thích, hay giải thoát cô ta khỏi sự dối lòng? Cha xứ thầm thở dài. Thực sự sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu nếu ông có thể thích cô ta, nhưng sự thực là ông không ưa nổi con người này. Có lẽ đó chính là phần độc ác trong con người ông.