Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Phán Quyết Của Thần Chết
olomon White đã để một chiếc taxi chờ, và đưa ra chỉ dẫn. Ông vẫn trung thành với băng đảng đủ để tránh mọi sự chú ý đặc biệt đến ngôi nhà nơi cô gái bị giam cầm. Vì vậy, ông bảo chiếc taxi chờ ở cuối khu Putney. Đêm thật hoang dã, náo nhiệt và rất tối, nhưng ông mang theo đèn pin, và lúc này ông đã đến trước hai cánh cổng rệu rã vì thời tiết, mang những chữ cái mờ đi một nửa của cái tên mà ông đang tìm kiếm. Ông đẩy cánh cổng có chút khó khăn. Một con đường nhỏ uốn lượn dẫn đến cửa trước, đứng trên đầu một dãy bậc thang dưới cái cổng hình vuông xấu xí.
Ông nhìn lên tòa nhà, nhưng nó tối om. Rõ ràng tòa nhà trống huếch, nhưng ông biết quá rõ cung cách của Đại tá để hiểu rằng Boundary sẽ không quảng bá sự hiện diện của con gái ông với thế giới bên ngoài.
Ông đứng ngập ngừng, băn khoăn. Toàn bộ chuyện này có thể là một cái bẫy, nhưng Solomon White không dễ dàng sợ hãi. Ông rút trong túi ra một khẩu súng lục, nâng cây búa và thận trọng bước về phía trước. Không có dấu hiệu của sự sống. Tiếng xào xạc trong bụi rậm và cây cối là âm thanh thê lương duy nhất biến dạng tiếng gầm của cơn bão.
Ông đối diện với cánh cửa, một chân nhấc lên để vượt qua bậc thang đầu tiên, khi có một âm thanh như tiếng gõ sắc bén của bộ trống.
Tạch… tạch!
Solomon White đứng lặng một giây trước khi đổ gục xuống, và đã chết trước khi nằm xuống đất. Vẫn không có dấu hiệu hoặc âm thanh của sự sống. Đồng hồ nhà thờ đổ lúc mười giờ kém mười lăm. Một chiếc ô tô đi qua, bụi nguyệt quế bên cạnh những bậc thang động đậy, và một người đàn ông mặc áo choàng đen bước ra. Gã cúi xuống thi thể, nhặt ngọn đèn pin bị rơi và chiếu ánh đèn vào mặt người đàn ông đã chết. Sau đó, với sự hài lòng, Raoul Pontarlier tháo ống giảm thanh từ khẩu Soubet và nhét khẩu súng tự động vào túi áo cao su ướt nước.
Mò mẫm trong túi, gã tìm thấy một điếu thuốc và châm nó bằng ngọn lửa đỏ của chiếc bật lửa. Cẩn thận che điếu thuốc trong lòng bàn tay, gã bước nhẹ nhàng và lặng lẽ xuống con đường nhỏ, ẩn mình trong bóng tối của bụi cây và nhìn quanh để canh chừng dấu hiệu có khách bộ hành đến gần. Tại hai điểm, gã có thể nhìn suốt dọc con đường trống trải, nhưng không thấy ai. Thời gian có thừa, và vô số kẻ đã thất bại bởi vì quá vội vàng. Gã ra đến cổng và cẩn thận nhìn lại. Con đường vắng tanh. Bàn tay gã mới đặt trên cổng thì có một thứ gì đó vừa lạnh vừa cứng chọc vào tai và gã quay lại.
“Giơ tay lên!” Giọng nói đầy nhạo báng cất lên.
“Giơ lên!”
Gã người Pháp chậm chạp giơ hai tay lên.
“Giờ hãy quay lại và đối mặt với ngôi nhà. Nhanh lên!” Giọng nói tiếp tục. “Đi! Dừng lại!”
Raoul dừng lại. Chỉ cần gã hạ tay và chúi xuống, một cú chúi người nhanh như chớp…
Người bắt giữ gã rõ ràng đọc được suy nghĩ này, vì gã cảm thấy một bàn tay trượt vào túi áo đi mưa của gã, và gã cảm thấy bị mất đi trọng lượng của khẩu súng.
“Đi về phía trước, lên cầu thang. Dừng lại!”
Kẻ lạ mặt đã nhìn thấy hình ảnh đổ gục của White và cúi xuống nhìn ông. Hắn không bình luận. Hắn biết ông đã chết trước khi tay hắn chạm vào ông.
“Bước lên, quân đê tiện.” Giọng nói ra lệnh tiếp, Raoul bước chầm chậm lên các bậc thang và dừng lại, khuôn mặt áp vào cánh cửa.
Một bàn tay thò ra dưới cánh tay giơ cao của gã và tìm kiếm lỗ khóa. Một vài phút, dò dẫm cho đến khi các ngạnh sắc của chiếc chìa khóa vạn năng tìm thấy những lò xo tương ứng, và cánh cửa bật mở, tỏa ra mùi của sự ẩm mốc và suy tàn.
“Đi!” Người lạ mặt nói. Raoul đi về phía trước và nghe tiếng cửa động sầm lại sau lưng.
Ngôi nhà không trống rỗng, theo nghĩa là nó không được trang bị đồ đạc. Người lạ mặt sử dụng một ngọn đèn pin có độ sáng chói lạ thường, chiếu rọi giá áo khoác đổ nát và chiếc ghế mốc meo. Hắn đảo mắt nhanh gọn xung quanh và sau đó:
“Xuống cầu thang!” Hắn nói và gã kia vâng lời.
Họ bước vào bếp, và một lần nữa ánh sáng chói gắt rọi quanh. Trên các cửa sổ, cửa chớp đóng chặt, lưới sắt gỉ sét, và một vài món đồ sứ nhỏ lộn xộn bẩn thỉu tiên chiếc tủ bên. Một ngọn đèn khí gas ở trung tâm, bên trên một mặt bàn lớn, và người lạ mặt đốt đèn lên. Raoul nghe thấy tiếng rít của khí gas thoát ra, tiếng đánh diêm, châm lửa, và lần đầu tiên gã sợ hãi, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông đang chế ngự mình.
“Thưa ngài,” gã lắp bắp, “ngài là ai?”
Kẻ đeo mặt nạ luồn tay vào túi và lật một lá bài trên bàn. Raoul nhìn xuống, nhìn thấy lá J Nhép, biết rằng kết cục của gã đã gần kề.
Suốt ba tiếng đồng hồ, tay sát nhân người Pháp nằm dài trên sàn, tay chân bị trói, bị bịt miệng và đồng hồ đổ chuông hai tiếng khi Kẻ Hành Pháp trở lại. Lần này, hắn không đeo mặt nạ cũng không mang áo khoác, nhưng trên tay mang theo một cuộn dây thừng mảnh. Raoul nhìn hắn, mê muội, trong khi hắn đi về phía nhà bếp, huýt sáo nhẹ nhàng với chính mình, và thỉnh thoảng buột ra vài câu hát.
“Thưa ngài, thưa ngài,” người đàn ông khiếp hãi lúng búng, “tôi sẽ thú tội. Tôi sẽ khai trước thẩm phán…”
Kẻ Hành Pháp mỉm cười.
“Ngươi sẽ khai trước thẩm phán của ngươi, vì ta chính là thẩm phán,” hắn nói, “và đây chính là tòa án.”
Hắn liếc lên trần nhà cao trong bếp, nơi có một cái móc chắc chắn, xưa kia dùng để treo những tảng thịt xông khói nặng. Hắn kéo cái bàn đến bên dưới và đặt một cái ghế lên trên. Sau đó, hắn leo lên, khéo léo ném sợi dây lên cái móc và từ từ kéo sợi dây qua. Hắn không di chuyển bàn, hay để ý tới người đàn ông nằm trên sàn, nhưng đứng ngắm nghía như một người thợ đang tính toán khoảng cách, và suốt thời gian đó hắn khẽ huýt sáo.
“Thưa ngài, thưa ngài, vì Chúa, xin hãy tha cho tôi! Tôi sẽ chuộc tội!”
“Ngươi phải nói sự thật,” người kia nói mà không rời mắt khỏi sợi dây, “vì đêm nay ngươi sẽ chuộc tội cho hai cái chết, và Chúa biết còn có bao nhiêu vụ khác.”
“Hai ư?”
Kẻ giết người vặn đầu.
“Cụ thể cho một thanh niên tên Gregory,” Kẻ Hành Pháp nói, “đã bị bắn hạ như một con chó điên.”
“Tôi được thuê làm vụ đó. Tôi không biết điều gì khiến anh ta thiệt mạng, tôi không có ác ý,” gã vội vàng nói.
“Ta cũng không,” Kẻ Hành Pháp nói. “Nhìn đi! Ta sẽ giết ngươi mà không hề khát khao điều đó, chỉ là một lời cảnh báo cho tất cả kẻ ác khắp nơi trên thế giới.”
“Đây là chuyện trái luật pháp,” người đàn ông rền rĩ, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. “Hãy cho tôi một con dao và để tôi chiến đấu với ông. Ông là kẻ hèn nhát!”
“Vậy hãy cho Solomon White một khẩu súng lục và để ông ta chiến đấu với ngươi,” người kia nói. “Ta biết việc này là trái luật. Nhưng chuyện này nhanh hơn nhiêu so với luật pháp, bắp cải bé nhỏ của ta!”
Hắn bận rộn kết một nút thòng lọng ở một đầu sợi dây, lúc này hắn đã hoàn tất và hài lòng.
“Raoul Pontarlier,” hắn nói, “đây là khoảnh khắc mà ta chờ đợi.”
Người đàn ông hét lên và quay đầu đi, nhưng thòng lọng choàng quanh cổ và siết chặt. Sau đó, với một cái giật mạnh, Kẻ Hành Pháp kéo gã đứng dậy.
“Leo lên bàn,” hắn nghiêm khắc nói. “Leo lên! Như vậy nhanh hơn!”
“Tôi không, tôi không!” Gã người Pháp thét chói tai. “Tôi… Cứu!… Cứu!…”
Nửa giờ sau, Kẻ Hành Pháp đi dọc con đường tối, chỉ dừng lại một giây để nhìn xuống thi thể của Solomon White.
“Chúa thương xót tất cả các người!” Hắn nói một cách tỉnh táo và biến mất vào màn đêm.
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp