Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 17 - Các Sứ Giả Của Vua Barf
B
ước chân của bà Martha hướng về phía con đường. Chỉ lát sau, tôi đã trông thấy đám đông quen thuộc gồm người, súc vật và những cỗ xe bò khổng lồ.
Tôi nhảy chạy khập khiễng nhanh hết mức có thể và nấp đằng sau một chiếc lá khô ở ven đường. Một cái chân váy dài quét qua, tôi đã túm được nó thành công, nhưng gần như ngay lập tức người phụ nữ cúi xuống nhìn và trông thấy tôi. “Đồ tiên tí hon bẩn thỉu, cút mau!” Bà ta rũ rũ chiếc váy mạnh đến mức tôi văng ra tận giữa đường. Tôi lách tránh một tay quỷ lùn và ôm dính được một chiếc ủng, nhưng trên đó lại không có khóa hay dây buộc gì để bám vào nên với mỗi bước chân giẫm xuống, tôi lại trượt xuống sâu thêm một chút, cho đến khi lại rơi tõm xuống bùn.
Một chiếc xe bò tới. Tôi đợi đến khi nó gần đi qua mới nhảy lên trên bánh xe. Tôi bám thật chắc vào một chiếc nan hoa khi cái bánh xe đưa tôi lên cao và quay vòng tròn. Tôi hơi chóng mặt, nhưng được cái di chuyển lên đồi một cách đều đặn.
Chiếc xe bò dừng lại gần tòa lâu đài, với tôi chúc đầu xuống đất ở điểm cao nhất của chiếc bánh xe. Tôi tụt dọc thanh nan hoa xuống trục bánh xe rồi nhảy xuống đất.
Ái daaaaaa! Tôi lại quên béng cái cẳng-chân- gốc-cây rồi.
Sân tòa lâu đài vô cùng huyên náo. Một tay quỷ lùn chạy ngang qua rêu rao một tin nhắn cho ông thợ rèn Bart, rồi lại một tên nữa mang theo tin nhắn cho Frieda. Các quý ông và quý bà tụ họp, phục sức trong các bộ xiêm y lộng lẫy thêu chỉ vàng chỉ bạc. Ở một góc khác của mảnh sân, những người công nhân và nông dân cũng tụ tập. Nhiều người rướn cổ lên ngóng đợi và thì thào rất phấn khích. Có lẽ một vũ hội hoàng gia sắp diễn ra, hoặc giả có một vị khách cực kỳ quan trọng đang chuẩn bị ghé thăm. Lấy làm hiếu kỳ, tôi nhảy lò cò giữa những chiếc váy, bàn chân và móng guốc.
“Tôi mong bọn họ kiếm được một mẻ lớn phen này,” một người phụ nữ khổng lồ nói. “Những tuần vừa qua tôi chỉ cầm cự bằng cháo loãng. Chẳng chóng thì chày, chúng tôi sẽ phải giết đến những con gà cuối cùng nếu như không tìm được thứ gì khác.”
“Có người còn cố mua con dê của chúng tôi với giá một bao vàng nữa cơ,” một người phụ nữ khác nói, và người bạn đi cùng phá lên cười như thể đó là câu chuyện hài hước nhất mà bà ta từng được nghe vậy.
“Tôi nói thẳng vào mặt ông ta, ‘Trông tôi có ngu không? Tôi biết dùng vàng làm gì bây giờ?’ Tôi tống tiễn ông ta ra khỏi cửa, nhưng đằng nào con dê cũng chẳng cho sữa nữa, nên chắc chúng tôi cũng phải bán hoặc thịt nó sớm thôi.”
“Thịt nó nhanh lên trước khi có người ăn trộm mất nó,” người phụ nữ thứ ba góp lời. “Chúng tôi đã bị khoắng sạch cả đàn gà, và giờ thì chẳng còn thịt thà gì nữa ngoài giun dế và sâu bọ trên mặt đất. Tôi phải xấu hổ thừa nhận rằng mình đã quen với việc ăn chúng như một gã quỷ khổng lồ đích thực!” Người phụ nữ hơi sụt sịt.
“Kìa, kìa, Fran. Đừng khóc. Chẳng có gì là xấu hổ trong việc đó hết. Nhưng trời ơi! Tôi thèm một mẩu thịt và ít khoai tây đến chết đi được.”
“Cho dù chúng chỉ là những củ khoai bé tí xíu,” người phụ nữ đầu tiên nói. “Chẳng có ai ngoài Đức vua và người của ông ta biết có thể tìm chúng ở đâu.”
“Tôi không quan tâm đến kích thước của chúng, miễn là được bỏ vào mồm.”
“Nhìn kìa! Họ đang đến đấy!” Ai đó kêu lên khi một chiếc xe ngựa đi tới. Những tiếng reo hò bùng nổ từ đám đông. Chiếc xe chất đầy từng chồng sọt, giỏ và bao tải căng phồng, đám người khổng lồ đói khát nọ chạy ùa về phía trước, lôi kéo mảnh vải che phủ những thứ ở bên dưới. Họ chen lấn xô đẩy nhau, tiếng chành chọe ỏm tỏi của họ ầm ĩ đến mức tôi phải bịt chặt lấy tai.
Người đánh xe đứng thẳng dậy và vung roi. Hắn quắc mắt nhìn đám đông, tôi nhận ra y ngay lập tức. Đó chẳng phải là Frederick - em trai của Hoàng hậu sao. Bruno cũng ở đây, đang ngồi gập người, đầu vùi giữa hai lòng bàn tay - một minh họa hoàn hảo cho nỗi khốn khổ. Cả hai đứa đều dính đầy đất cát, do đó không còn nghi ngờ gì về cái nơi chúng vừa tới.
“Hãy cho chúng tôi lương thực!” một người phụ nữ kêu lên. “Tôi cần lúa và khoai tây!”
“Lũ bò nhà tôi không còn cho sữa! Hãy cho tôi bò!”
“Đàn gà nhà tôi không đẻ trứng được nữa! Tôi cần gà!”
Và rồi hàng trăm giọng kêu xin cùng cất lên một lúc. Họ vây lấy cái xe ngựa như một đàn sói đói, cho đến khi Frederick lại quất cây roi đánh vút một lần nữa buộc bọn họ lùi lại.
“Ta là Frederick, sứ giả của Vua Barf - à, Bartholomew.”
Vài người trong đám đông cười rúc rích trước lời buột miệng của Frederick, nhưng hắn đã lớn tiếng nói át giọng họ.
“Nếu muốn có lương thực, các ngươi phải tỏ lòng chính kọng...”
“Kính trọng,” Bruno làu bàu.
“Phải kính chọng Đức vua, người mà bằng sự vĩ đại cao quý của mình sẽ bất cẩn cho các ngươi.”
“Phát chẩn,” Bruno lại chỉnh.
“...phát quẩn lần này với sự tham lam, ý ta là khôn ngoan vô bờ bến. Hãy có mặt ở Điện Vàng sáng m...”
“Ngày mai ư?!”, người phụ nữ đã phải ăn tới giun dế và sâu bọ kêu lên thảng thốt.
“Nhưng hiện giờ chúng tôi đói lắm rồi!”, một giọng nói phản đối khác cất lên.
Frederick quất roi lần nữa và bọn họ lại im bặt. “Hãy tới vào sáng ngày mai và mang theo phần vàng của các ngươi dâng lên Đức vua Bartholomew Archibald Reginald Fife Bệ hạ!”
Những tiếng la ó giận dữ lại rộ lên lần nữa, Frederick vung roi và chiếc xe ngựa lao lên phía trước, nhưng lần này tôi đã kịp leo lên bánh xe. Tôi chờ đợi vòng quay thứ hai đưa mình lên thùng xe, rồi nhảy lên rìa khi chiếc xe tiến vào những bức tường bên trong của tòa lâu đài. Cánh cửa khép lại, để mặc đám đông giận dữ đứng tì vào các thanh chắn, van xin nài nỉ lương thực như những đứa trẻ đói khát.
Tôi nhảy vào trong lòng xe, nhảy lên một chiếc sọt gỗ toàn cừu là cừu. Chúng be be lên điên loạn và rúc vào những thanh nan gỗ. Tôi có thể nghe thấy tiếng các loài động vật khác: gà cục tác, lợn ủn ỉn, bò ò ò. Còn có cả gà tây, ngỗng, dê, tất cả đều bị nhốt trong những chiếc sọt có kích thước bằng những chiếc chuồng bò được xếp chồng lên nhau, hoặc nhốt trong những chiếc chuồng thật được nhổ thẳng lên khỏi mặt đất. Còn lại xung quanh là những núi hành, bắp cải, cà rốt, củ cải trắng, củ cải đỏ, bí ngô, bí dài, lúa mạch, lúa mì và những loại cây cùng lương thực tôi thậm chí còn chẳng thể gọi tên. Chúng hẳn đã vơ vét đến hàng trăm ngôi làng.
Nằm ở một góc xe, có thứ gì đó nom như cả một vườn táo bị nhổ bật gốc. Chắc phải huy động cả tá người tí hon mới thu hoạch được chỗ táo này. Mà nhắc đến người tí hon...
Một cái lồng chim bằng kim loại chứa hàng trăm đàn ông, phụ nữ và trẻ nhỏ. Họ níu chặt lấy nan lồng mỗi khi chiếc xe xóc nảy lên hoặc va chạm xủng xoảng, nhìn họ thảng thốt và kinh hoàng đến mức không thể thốt thành lời. Có lẽ họ ngỡ rằng mình sắp bị ăn sống hoặc bị băm nhỏ để cho vào một món súp, bánh nướng, hay bị quay nguyên tảng. Liệu đây có phải là cách bố đến với thế giới này? Bị nhốt vào cũi giống như những con vật bị chở thẳng đến lò mổ?
Tôi trèo từ nóc cái sọt xuống và tìm đường đến chỗ họ qua những ngọn đồi bí rợ và khoai tây. Một bé gái tầm tuổi Annabella nhận ra tôi và chỉ.
“Nhìn kìa!” cô bé nói. “Có một cậu bé! Anh ấy không bị giam!”
Những người bị cầm tù đổ xô lại về phía nan lồng, gương mặt sáng lên những niềm hy vọng mong manh.
“Này cậu bé!”, một người đàn ông gọi. “Cậu có thể thả chúng ta ra không? Cậu có thể đưa chúng ta thoát khỏi đây không?”
Cụ tổ Jack hẳn biết cách phóng thích các tù nhân của người khổng lồ, nhưng cái lồng này không thấy có cánh cửa nào.
“Mọi người vào đây bằng cách nào ạ?”, tôi hỏi.
“Trên kia.” Người đàn ông chỉ lên nóc lồng, nơi đó có một chiếc đĩa lớn bằng kim loại đã bị kéo sập xuống. “Chúng tôi đều đã cố thử trèo, nhưng không ai lên cao được hơn vài mét cả.”
“Cháu rất giỏi leo trèo.” Tôi cố gắng đu trên những thanh nan, nhưng rồi la lên khi cơn đau dội xuống chân. Lũ tiên tí hon ngu ngốc!
Chà, nếu không thể trèo, chắc chắn tôi có thể bẻ gãy những nan lồng. Tôi với tay tìm chiếc rìu, nhưng nó không còn ở đó. Tôi cố nhớ lại lần cuối cùng mình còn giữ nó. Bọn tiên tí hon. Tôi hẳn đã đánh rơi rìu khi chúng tấn công tôi.
Chiếc xe tròng trành rồi dừng hẳn.
“Chúng ta tới số rồi,” một người đàn bà kêu lên. “Chúng ta sẽ bị ăn thịt!”
“Không phải thế đâu,” tôi nói, cố gắng trấn an họ. “Cháu đã ở đây ít lâu rồi, không ai ăn mọi người đâu.” Tôi thuật lại cho họ nghe những điều Tom đã nói với tôi khi tôi mới tới đây.
“Ý cháu là... chúng ta là nô lệ của chúng?”, một người đàn ông hỏi.
“Theo một cách nào đó ạ,” tôi nói. “Phức tạp lắm.”
“Con muốn về nhà,” cô bé con rên rỉ, úp mặt vào lòng người mẹ.
“Không còn nhà nữa đâu,” một người đàn ông nói. “Chúng đã cướp đi của chúng ta mọi thứ, kể cả bản thân chúng ta.”
Cửa sau xe bật mở, và những người hầu bắt đầu dỡ xuống đám sọt và giỏ. Tôi nghe thấy tiếng Frederick hướng dẫn họ nơi mọi thứ cần tới, dĩ nhiên chủ yếu là nhà bếp.
Những người trong lồng rên rỉ và nép sát vào nhau.
“Mọi việc sẽ ổn thôi.” Tôi cố gắng tỏ ra dũng cảm và đáng tin cậy như một người anh hùng cần phải thế. “Chúng ta sẽ đánh bại lũ khổng lồ.”
“Chúng ta ư?”, một người đàn ông nói. “Tôi thấy chẳng có cách nào cả.”
Thình lình hai bàn tay khổng lồ thò vào trong chiếc xe và lôi ra chiếc chuồng chim đầy người. Tôi cúi thật thấp sau cái giỏ đựng bí ngô và hé nhìn qua một mắt gỗ bên thành xe. Frederick đang đung đưa cái lồng trước mặt hắn.
“Mua ha ha ha ha!”, hắn cười như điên như dại và làm mặt ma dọa những người tí hon, khiến họ gào thét và rung lắc các nan lồng.
Bruno bước ra từ sau chiếc xe ngựa. “Đưa ông ấy đây,” nó yêu cầu.
“Ai cơ?” Frederick hạ thấp cái lồng xuống.
“Anh biết ai mà. Ngài Bluberys.”
Frederick gãi đầu như thể đang bối rối. “Ngài Bluberys? Tao không biết mày đang nói gì. À! Ý mày là bé búp bê của mày.”
“Hiệp sĩ của em!” Bruno nói. “Anh nói anh sẽ trả ông ấy lại cho em sau cuộc cướp bóc.”
Frederick mỉm cười tàn nhẫn. “Mày biết đấy, Bruno, mày đã quá lớn xác để chơi búp bê rồi. Tao nghĩ tốt nhất là... trả bạn mày về đúng chỗ của lão.”
“Anh đã làm gì với ông ấy, Frederick! Anh đã làm gì!” Bruno lao tới, và Frederick nhảy lùi lại, cái lồng chim đung đưa dữ dội. Những người tí hon la thét, va đập vào nhau và ngã dúi dụi khi Bruno lại cắm đầu nhào tới lần nữa. Frederick chỉ cười sằng sặc và đẩy thằng em một cái. Bruno bật ngửa, và ngã tõm xuống một vũng nước.
“Anh đã nói anh sẽ trả ông ấy lại.” Bruno thổn thức, vuốt bùn lẫn nước mắt khỏi khuôn mặt. “Anh hứa rồi kia mà.”
“Ngừng ngay trò ủy mị sướt mướt của mày lại, thằng bé lớn xác kia. Tất cả người tí hon là tài sản của Đức vua. Mày quá may mắn vì tao đã không tố giác mày. Đức Kim thượng chẳng hài lòng lắm sao khi thấy lũ tí hon này!” Frederick lé mắt nhìn vào trong cái lồng. Những người tí hon la hét và bám chặt vào nhau.
“Mi sẽ làm gì với chúng ta, hỡi khổng lồ?”, một người đàn ông hỏi. “Đức vua của mi đang định liệu điều gì?”
“Người sẽ ăn các ngươi và nghiền xương các ngươi ra nướng bánh mì! Mua ha ha ha ha!”
Những người tí hon òa lên nức nở khi Frederick xách họ đi. Bruno lê bước theo Frederick, nước mắt trộn bùn chảy thành vệt trên mặt hắn.
Tôi quan sát cảnh này từ một cái giỏ đựng bí ngô, quá nhỏ nhoi và yếu đuối để có thể làm bất cứ điều gì.