Số lần đọc/download: 5786 / 222
Cập nhật: 2017-08-04 07:53:37 +0700
Khúc 14
N
estor ngồi trong trại uống rượu, song vẫn nghe tiếng la hét om sòm. Hốt hoảng quay sang công tử Asklepios, lão công nói lời như có cánh bay xa: “Machaon khả ái, quý hữu nghĩ xem bây giờ ngô bối nên xử sự thế nào. Binh sĩ trẻ trung, lực lưỡng la hét bên dãy thuyền, tiếng oang oang, rùng rợn hơn bao giờ. Quý hữu ngồi đây nhâm nhi cúp vang óng ánh chờ Hekamede mái tóc yêu kiều mang nước nóng lau sạch máu trên vết thương, lão hủ cấp tốc ra ngoài đi một vòng quan sát xem sao.”
Dứt lời lão công đưa tay nâng khiên bền chắc của công tử Thrasymedes luyện ngựa để trong trại, mặt đồng bóng loáng (khiên của lão công Thrasymedes mang đi sử dụng). Sau đó lão công cầm trường thương sắc nhọn mũi bọc đồng. Đứng ngoài trại lão công thấy ngay cảnh tượng hãi hùng: quân Achaian tháo chạy tán loạn, quân Troian sấn sổ đuổi theo, bức tường sụp đổ! Như mặt biển mênh mông bỗng dưng nhấp nhô duềnh cao, sóng lừng lẳng lặng, báo hiệu đường gió rú rít vun vút băng qua, không động đậy, không dồn dập, phía này hoặc phía kia, tới lúc luồng gió đặc biệt từ tay Chúa tể đổ xuống, tâm tư giành giật, lão công tự hỏi nên gia nhập đoàn quân Danaan tuấn mã phi nhanh hay đi tìm Agamemnon, công tử Atreus, nguyên soái. Suy nghĩ một lúc lão công thấy hay hơn hết là đi tìm công tử Atreus. Trong khi đó binh sĩ tiếp tục chém giết, thương đồng tiếp tục bay tới thân thể, binh sĩ hai bên tiếp tục chém nhau bằng kiếm, đâm nhau bằng thương hai mũi.
Lão công gặp mấy quân vương, Chúa tể bao che, bị thương từ dãy thuyền đi lên: công tử Tydeus, Odysseus, công tử Atreus, Agamemnon. Thuyền họ kéo lên bãi cát dọc bờ biển bọt trắng phau xa nơi giao chiến. Ngược lại chiếc đầu tiên tới nơi lôi lên cánh đồng, sau lưng dẫy này tường xây phòng ngự bao quanh. Mặc dù rộng, bãi cát không chứa hết thuyền, binh sĩ không có chỗ, bởi thế họ kéo thuyền lên xếp thành dẫy liên tiếp, nằm kín miệng vịnh tạo thành bờ biển, chạy từ mũi đất này đến mũi đất kia. Do vậy mấy quân vương lấy thương làm gậy chống cùng đi lên quan sát chiến trường và tiếng la hét, trong lòng người nào cũng phấp phỏng lo âu. Nom thấy lão công mấy quân vương Achaian giật mình thảng thốt. Agamemnon quyền uy mạnh dạn lên tiếng: “Nestor, công tử Neleus vinh quang rực rỡ hàng quân Achaian, tại sao lão nhân quay lưng trước cảnh tàn sát diễn ra trước mắt, cất bước xuống đây? Bản chức lo sợ Hektor đáng gờm sẽ thực hiện lời nói có lần phát biểu trước hội nghị quân Troian. Y thề sẽ không bao giờ rời dãy thuyền Danaan trở về thành Troa nếu chưa phóng hỏa đốt hết và tận diệt ngô bối. Y hứa với binh sĩ như vậy; điều y nói bây giờ biến thành sự thật! Hỡi ôi! Đau đớn thay! Quân Achaian xà-cạp gọn gàng xử sự y hệt Achilleus. Chứa chất trong lòng giận hờn, tức tối đối với bản chức, họ không chịu xuất đầu lộ diện phía sau dãy thuyền chống trả quân thù!”
Vừa nghe mã phu Nestor đất Gerenia liền đáp: “Thưa, đó là sự thật. Vì thế ngay cả Chúa tể sấm rền trên cao cũng không thể thay đổi. Bức tường bây giờ sụp đổ, bức tường ngô bối tin tưởng là sức mạnh bền bỉ bảo vệ đoàn thuyền và hàng quân. Bọn Troian gần dãy thuyền lướt sóng tấn công dữ dội, quyết liệt. Bây giờ, dù nhìn kỹ đến đâu, nguyên soái cũng không thể nhận ra binh sĩ Achaian bị đánh đuổi, bị tàn sát trước mặt hay sau lưng, chém giết hỗn loạn, la ó dâng cao tới tận trời xanh! Ngô bối nên suy nghĩ phải xử sự thế nào, nếu suy nghĩ còn ích dụng. Điều duy nhất lão hủ đề nghị là ngô bối không lâm trận: người bị thương chẳng thể giao chiến.”
Nguyên soái Agamemnon tiếp lời: “Lão nhân khả kính, vì chiến cuộc bây giờ đã lan tới đằng sau dãy thuyền, vì cả bức tường lẫn đường hào tốn công tốn sức xây dựng cũng vô dụng, ngô bối tin tưởng cả hai sẽ là phòng tuyến bất khả xâm phạm bảo vệ dãy thuyền và sinh mạng ngô bối, bản chức khẳng định sự thể không ngờ do quyết định riêng tư Chúa tể siêu phàm muốn quân Achaian âm thầm bỏ xác ở đây xa Argos vạn dậm. Trước đây bản chức cảm thấy sự thể khi Chúa tể hết lòng trợ giúp quân Danaan. Bây giờ bản chức ý thức rõ rệt lúc Chúa tể vui mừng đưa quân Troian lên hàng thần linh hạnh phúc, trói buộc tinh thần, tay chân, hạ thấp ngô bối xuống hàng bất lực. Bởi thế xin tất cả quý hữu hãy làm như bản chức đề nghị! Ngô bối kéo hết thuyền đậu trên bãi cát hàng trước gần mặt nước xuống biển, thả neo đá tảng xuống sâu, nước long lanh, cột tại chỗ chờ đêm tối triền miên. Nếu vì đêm tối quân Troian ngừng tấn công, ngô bối sẽ kéo nốt số còn lại. Không có gì là hổ thẹn khi tháo thân chạy khỏi tai ương, dù trong đêm tối. Chạy để cứu mạng còn hơn ở lại để bị bắt sống.”
Odysseus mưu trí lừ mắt lên tiếng: “Công tử Atreus, điều nguyên soái vừa thốt ra nghĩa là thế nào? Đáng thương thay! Nguyên soái nên chỉ huy đội quân khác, đội quân không danh dự, chứ đừng chỉ huy ngô bối, đám người Chúa tể bắt phải gánh chịu từ trẻ tới già chiến tranh khủng khiếp, tới lúc người này nối người kia, ngô bối lần lượt gục ngã, nằm xuống. Phải chăng vì thế nguyên soái muốn rời bỏ thành Troa phố xá rộng rãi, vì nó ngô bối kinh qua biết bao cực khổ! Nguyên soái nên giữ mồm giữ miệng, kẻo binh sĩ Achaian nghe thấy lời vàng ngọc, không bao giờ lọt khỏi cửa miệng người biết suy nghĩ chín chắn, nói năng nghiêm chỉnh, người mang khiên thần chỉ huy đội quân đông đảo như quân Argive dưới quyền nguyên soái. Bây giờ bản nhân thẳng thắn, không chút rụt rè, chỉ trích ý kiến nguyên soái vừa phát biểu. Đúng lúc chiến cuộc đạt cao điểm, tiếng kêu ngân vang lan rộng, nguyên soái bảo kéo thuyền nhiều ghế, nhiều chèo ra biển để quân Troian đã đạt thắng lợi lại ở thế thượng phong, thực hiện hoàn toàn điều mong muốn, đè bẹp, quét sạch, tận diệt ngô bối. Nếu thuyền kéo ra biển, binh sĩ Achaian sẽ bỏ cuộc không chiến đấu. Họ sẽ tìm đường chém và tẩu thoát, tinh thần chiến đấu tiêu tan. Như vậy ý kiến nguyên soái, chỉ huy đoàn quân, sẽ làm ngô bối bại trận!”
Nguyên soái Agamemnon đáp: “Odysseus, chỉ trích gay gắt quý hữu tung ra đã trúng đích thấm sâu vào tâm can! Không, bản chức sẽ không hạ lệnh con cháu người Achaian kéo thuyền nhiều ghế, nhiều chèo ra biển, nếu họ không muốn. Bây giờ rất mong có người trong quý hữu đưa ra kế hoạch đắc dụng. Già hay trẻ không thành vấn đề bản chức sẵn lòng lắng nghe.”
Lời vừa nói khiến Diomedes háo chiến mạnh dạn phát biểu: “Người đó hiện diện ở đây. Ngô bối chẳng cần mất công tìm kiếm, nếu quý hữu sẵn sàng lắng nghe mà không cảm thấy bực mình, khó chịu, vì bản nhân về tuổi đời trẻ hơn hết so với quý hữu. Tuy nhiên, bản nhân cũng tự hào là dòng dõi quý tộc, thân phụ là Tydeus, nắm xương tàn hiện thời nằm sâu dưới mộ trên đất Thebes. Portheus sinh hạ ba nam nhi tuyệt vời sống ở Pleuron và Kalydon trùng điệp, hiểm trở: Agrios, Melas, người thứ ba Oineus, mã phu tài ba, sinh ra thân phụ bản nhân, về dũng cảm đứng đầu tất cả. Oineus ở lì ở đó, thân phụ bản nhân lang thang chán chê cuối cùng định cư ở Argos. Sự thể chắc hẳn do Chúa tể và thần linh muốn vậy. Ông kết hôn với tiểu thư quân vương Adrestos, sau đó sống sung sướng, có nhà riêng của cải ê hề, đồng lúa bạt ngàn, vườn cây ăn trái bốn bề và vô số gia súc. Không có người Achaian nào có thể sánh với ông về nghệ thuật sử dụng thương giáo. Chuyện chắc hẳn quý hữu đã nghe, vì đó là sự thật. Bởi thế quý hữu không thể lý luận xuất thân từ dòng dõi tầm thường, hèn mọn mà bác bỏ đề nghị bản nhân sẽ công khai, thẳng thắn đưa ra. Điều bản nhân đề nghị bây giờ là ngô bối ra thăm chiến trường, mặc dù bị thương, vì cần và phải, không còn lựa chọn nào khác. Tới nơi không tham gia chiến cuộc, ngô bối đứng ngoài vòng tàn sát, tránh tên bay thương lạc, kẻo có người lại bị thương. Tuy nhiên, điều ngô bối cần làm ấy là khuyến khích, đốc thúc người khác, số người đến hôm nay vẫn còn nuôi phẫn nộ trong lòng, lảng tránh thay vì tham chiến.”
Diomedes dứt lời. Sau khi chăm chú lắng nghe thấy không có gì sai trái, mọi người tán thành ý kiến. Tất cả ra đi, nguyên soái Agamemnon dẫn đầu.
Dẫu thế toàn bộ sự việc không qua nổi cặp mắt tinh tường của thần linh rung chuyển trái đất lừng danh. Trái lại, giả dạng ông già tới gặp mọi người, thần linh nắm tay phải Agamemnon, nói lời như có cánh bay xa: “Công tử Atreus, lúc này chắc hẳn Achilleus lòng dạ tàn nhẫn vui khôn tả, khi thấy quân lính Achaian chạy tứ tán, chết thảm thê - y không hề động lòng, dù một chút nhỏ nhoi! Do vậy, rất mong vì thế y sẽ tận số, và rất mong vì thế thần linh sẽ bứt y khỏi trần gian! Ngược lại, với quý hữu, thần linh hạnh phúc không hề giận dữ. Chẳng mấy nữa sẽ đến lúc chỉ huy và trưởng thượng quân Troian lại làm bụi bốc cao trên cánh đồng mênh mông, quý hữu sẽ nhìn tận mắt chúng rời bỏ dãy thuyền, hàng trại tháo chạy về thành phố.”
Dứt lời thần linh hét to, rồi phóng qua cánh đồng, tiếng hét long trời lở đất nghe như tiếng chín, mười ngàn binh sĩ hô xung phong ra trận; tiếng hét thoát ra từ lồng ngực thần linh rung chuyển trái đất khiến binh sĩ Achaian ngoài chiến trường phấn khởi, nức lòng, cương quyết đương đầu với quân thù, tiếp tục chiến đấu không ngưng nghỉ.
Lúc này đang ngự trên núi Olympos, Hera rời ngai vàng đứng lên quan sát. Nhận ra bào đệ cũng là muội tế hối hả chạy tới chạy lui khắp chiến trường, nơi con người tìm thấy vinh quang, nữ thần cảm thấy vừa mừng vừa vui. Cùng lúc nữ thần cũng nhìn thấy Chúa tể ngồi trên đỉnh núi Ida chót vót, nhan nhản suối nước, hình ảnh khiến nữ thần bực bội trong lòng. Bởi thế Hera khả kính, mắt bò nái tơ tự hỏi làm thế nào quyến rũ đầu óc Chúa tể mang khiên thần thành mê mẩn. Nữ thần nghĩ làm vậy là đắc sách. Lo việc dự tính nữ thần sẽ trang điểm thật lộng lẫy, sau đó lên núi Ida thăm Chúa tể. Nếu Chúa tể ngây ngất vì nhan sắc, cảm thấy muốn ôm trong vòng tay, muốn nằm bên cạnh âu yếm trao tình, nữ thần sẽ rót giấc ngủ êm dịu, nhẹ nhàng vào mí mắt và đầu óc xảo diệu. Nữ thần đi về phòng ngủ, trưởng nam Hephaistos làm riêng cho mình, xây cất cẩn thận, cửa lắp khít khao vào khung chắc nịch, then gài bí mật, không thần linh nào có thể kéo mở. Nữ thần bước vào, kéo cánh cửa bóng lộn đóng lại. Thoạt tiên dùng thủy dược trường sinh nữ thần tẩy vết nhơ trên ngọc thể, hết vết này đến vết kia. Tiếp theo nữ thần dùng dầu man mát, ngào ngạt, bất tử thoa khắp làn da, dầu thơm nếu chỉ lắc trong tư thất sàn lát đồng của Chúa tể hương sẽ lan tỏa khắp bầu trời và trái đất. Thoa làn da thân hình ngọc ngà xong xuôi, nữ thần chải tóc, tay tết thành lọn óng ả, thướt tha, tuyệt vời, yêu kiều rủ quanh mái đầu bất tử. Phục sức nữ thần mặc xiêm nghê tuyệt trần, Athena khéo léo may cắt bằng vải tuyết mịn, thêu thùa hàng nghìn hình thù hoa mỹ. Nữ thần gài trâm vàng vắt qua lồng ngực, quanh vòng eo quàng thắt lưng lủng lẳng trăm tua. Nữ thần xỏ khuyên vào dái tai lỗ bấm diệu kỳ, mỗi khuyên ba cụm hoa đơn tính mang vẻ đẹp dịu dàng đu đưa óng ánh. Trên đầu nữ thần phủ khăn san mới tinh, thướt tha, trắng bong dưới ánh mặt trời. Cuối cùng nữ thần xỏ cặp chân sáng bóng vào đôi hài xinh đẹp. Toàn thân phục sức, trang điểm tuyệt hảo, nữ thần rời phòng đi ra. Vẫy gọi Aphrodite đang ngồi cùng thần linh ra một chỗ, nữ thần nói nhỏ nhẹ: “Hoàng nhi yêu quý, ta không rõ hoàng nhi sẽ đồng ý giúp đỡ hay từ chối do giận dữ vì ta bênh quân Danaan, hoàng nhi giúp quân Troian?”
Ái nữ Chúa tể Aphrodite đáp: “Hera nữ thần khả kính, ái nữ Chúa tể Kronos, xin nương nương cứ phán. Lòng riêng sẵn sàng tuân lệnh nếu hài nhi có thể và sự việc là điều khả dĩ.”
Vừa suy ngẫm mưu mẹo đánh lừa Hera khả kính vừa tiếp lời: “Vậy trao ta hấp dẫn và ước muốn, quyến rũ hoàng nhi sử dụng chế ngự mọi thực thể, cả thần linh lẫn thế nhân. Vì ta sẽ tới tận cùng trái đất tràn trề chất sống thăm Đại Dương, nguồn gốc thần linh, và Tethys, mẫu thân thần linh. Hai vị tử tế đã mang ta khỏi tay Rheia, đem về nhà ân cần chăm lo, tận tình nuôi nấng, khi Chúa tể nhìn xa trông rộng trục xuất Kronos, đày ải, giam cầm dưới lòng đất và biển cả cằn cỗi, vô sinh. Ta tới viếng hai vị, đồng thời giải quyết dứt khoát mối bất hòa kéo dài vô tận. Hai vị lạnh nhạt, xa nhau từ lâu, do tức giận xâm nhập cõi lòng, đến nay vẫn không âu yếm ngủ chung. Nếu đem chuyện ra bàn, nếu thuyết phục, đẩy đưa hai vị trở lại giường chung chăn chung gối, hòa hợp yêu thương, ta sẽ chiếm được cảm tình, hai vị sẽ quý mến, nể vì ta mãi mãi.”
Aphrodite hay mỉm cười lại đáp: “Hài nhi sẽ không, không thể từ chối điều mẫu thân yêu cầu, vì mẫu thân là người duy nhất ngon giấc trong vòng tay Chúa tể, thần linh tối thượng trong hàng thần linh.” Dứt lời nữ thần cởi băng quàng, rút từ lòng ngực lấy ra dải lụa thêu thùa kỳ khu, màu sắc biến hóa. Bên trong lưu trữ mọi quyến rũ kỳ diệu: hấp dẫn, ước muốn, lời nói dịu dàng, tỉ tê chuyện trò lôi cuốn đầu óc, lòng dạ ngay cả người khôn ngoan dứt mực. Đặt dải lụa vào tay Hera, nữ thần giải thích: “Thưa đây, xin nương nương vui lòng đón nhận dải lụa rồi đút vào lồng ngực. Với màu sắc biến hóa dải lụa giữ kín mọi quyến rũ diệu kỳ. Hài nhi khẳng định trên đường trở về nương nương sẽ không thất vọng mà thành công đoạt nắm những gì tâm tư hằng suy nghĩ.”
Nữ thần dứt lời. Hera mắt bò nái tơ mỉm cười. Cầm dải lụa đút vào lồng ngực, hoàng hậu khả kính lại mỉm cười. Aphrodite ái nữ Chúa tể ra về. Hera trong nháy mắt rời đỉnh núi Olympos. Thoạt tiên nữ thần lướt qua vùng Pieria và vùng Emathia đáng yêu. Rồi như mũi tên từ đó nữ thần vun vút bay qua dãy núi phủ tuyết thuộc dân Thracian phi ngựa tài ba, vượt đỉnh cao nhất, song không hề đặt chân xuống đất. Sau cùng từ Athos nữ thần băng qua biển cả sóng nổi dữ dằn tới Lemnos, thành phố của quân vương quyền uy Thoas. Đến nơi nữ thần gặp Giấc Điệp, bào đệ Tử Thần. Cầm tay, gọi tên, nữ thần ngỏ lời: “Giấc Điệp, quân vương trị vì tất cả thần linh, tất cả thế nhân, trước kia từng nghe lời ta yêu cầu, bây giờ rất mong vui lòng làm theo điều ta mong muốn, ta cảm ơn khanh mãn đời. Khi Chúa tể ngon giấc, ta nằm bên cạnh âu yếm, tình tứ ngả đầu trên cánh tay, khanh nhẹ nhàng khép cặp mắt sáng ngời, đóng kín hàng mi. Khanh ra tay giúp đỡ, đổi lại ta sẽ trìu tặng phẩm vật: ngai vàng óng ả bất tử, bất biến, bất diệt với thời gian.Thần linh Hephaistos tật nguyền, trưởng nam của ta, tay nghề khéo léo, sẽ chế tạo cẩn thận dâng hiến, phía dưới kê ghế đẩu, khanh có thể để cặp chân lộng lẫy khi vào bàn dự tiệc.”
Giấc Điệp êm đềm đáp: “Thưa Hera, nữ thần vương giả, ái nữ Kronos siêu phàm, nếu là thần linh bất tử khác, hạ thần sẽ đưa vào giấc điệp dễ dàng, ngay cả Đại Dương, nguồn gốc vạn vật. Nhưng là Chúa tể, quý tử Kronos, hạ thần không dám lại gần, và hạ thần cũng không dám đưa vào giấc điệp, nếu người không trực tiếp chỉ tay ra lệnh. Trước kia có lần theo lệnh nương nương, hạ thần học bài học thấm thía, ngày công tử hung hăng của người dong buồm vượt biển trở về sau khi cướp phá thành Troa. Tuôn đổ hương thơm khắp ngọc thể hạ thần nhẹ ru người vào giấc ngủ triền miên. Nhưng lúc đó muốn ám hại, trong lòng suy ngẫm tai ương, nương nương tung ra biển cả cuồng phong cuốn công tử của người tới hải đảo Kos hẻo lánh xa cách tất cả bạn bè. Tỉnh giấc nổi giận người quát tháo, mắng mỏ thần linh trong cung điện, sau đó đặc biệt nhắm tìm hạ thần. Người nắm cổ ném từ thượng tầng không khí nếu Đêm Tối từng chế ngự cả thần linh lẫn thế nhân không ra tay cứu giúp, chắc hẳn hạ thần đã biến dạng vĩnh viễn dưới biển sâu. Trên đường chạy trốn hạ thần tìm gặp xin Đêm Tối bao che. Mặc dù giận hết sức, người cũng nguôi ngoai, vì sợ làm Đêm Tối thoắt đến thoắt đi buồn lòng phật ý. Thế mà bây giờ nương nương lại yêu cầu hạ thần làm điều bất khả!”
Hera khả kính mắt bò nái tơ tiếp lời: “Giấc Điệp, tại sao thắc mắc chuyện đó? Khanh có nghĩ Chúa tể nhìn xa trông rộng cũng sẽ biểu lộ thịnh nộ khi giúp quân Troian như với công tử Herakles không? Cứ làm như ta yêu cầu. Ta sẽ ban cho nữ thần hoa khôi thùy mị, đoan trang trong hàng nữ thần làm phu nhân.”
Hera vương giả dứt lời. Giấc Điệp vui mừng tiếp tục: “Vậy xin nương nương, tay chạm mặt đất phì nhiêu, tay chạm mặt biển ngời sáng, hướng nhìn sông Hoàng Tuyền nước bất khả xâm phạm, để thần linh dưới địa ngục bao quanh Kronos làm chứng, thề chắc chắn thế nào cũng ban nữ thần trẻ đẹp nết na Pasithea hạ thần hằng ao ước từ lâu.”
Giấc Điệp ngừng nói. Nữ thần Hera cánh tay trắng ngần làm theo yêu cầu. Nữ thần cất tiếng kêu tên thần linh dưới địa ngục gọi là Khổng Lồ. Nữ thần thề xong, hai Khổng Lồ ra đi. Rời thành phố Lemnos và Imbros, quấn kín sương mù, hai Khổng Lồ nhanh nhẹn lên đường. Hai Khổng Lồ tới núi Ida bạt ngàn suối nước, mẹ đẻ thú rừng, rồi Lekton, nơi lần đầu hai Khổng Lồ rời bỏ biển cả. Sau đó hai Khổng Lồ lướt bước trên mặt đất khô ráo, ngọn cây trong rừng nghiêng ngả theo nhịp gót chân. Đúng lúc đó, trước khi nhìn thấy thánh nhan Chúa tể, Giấc Điệp dừng bước chèo lên ngọn tùng um tùm, cao ngất trên núi Ida, chạm không khí là là vươn lên không trung. Tới nơi Giấc Điệp lẩn vào ngồi giữa cành tùng dưới hình thù con chim, giọng trong trẻo cất tiếng hót trên núi, thần linh gọi là chalkis, song thế nhân mệnh danh kymindis.
Hera nhanh nhẹn chèo lên đỉnh Gargaros cao nhất núi Ida. Chúa tể thu thập mây trời nom thấy. Vừa chợt nhìn, Chúa tể thấy ước muốn dâng cao, thèm khát xâm chiếm cõi lòng, trí óc u mê như ngày lần đầu hai người lên giường âu yếm, ôm ấp chia sẻ yêu đương, cha mẹ thân thương không hề hay biết. Tới gần, đánh tiếng gọi, Chúa tể nhỏ nhẹ ngỏ lời: “Hera, đi đâu mà hối hả thế, sứ mạng nào đưa ái khanh từ núi Olympos xuống đây? Không ngựa, không xe làm sao cất bước.”
Vừa suy ngẫm mưu mẹo đánh lừa, hoàng hậu Hera vừa thưa lại: “Bẩm, thần thiếp đang trên đường tới tận cùng trái đất phì nhiêu viếng Đại Dương, nguồn gốc thần linh, và Tethys, mẫu thân thần linh, đã tử tế đem về nhà, ân cần chăm lo, tận tình nuôi nấng. Thần thiếp sẽ tới thăm hai vị, đồng thời giải quyết dứt khoát mối bất hòa kéo dài bất tận. Hai vị lạnh nhạt xa nhau từ lâu, do tức giận xâm nhập cõi lòng, vẫn không âu yếm yêu thương, chung chăn chung gối. Đứng chờ dưới chân núi Ida nhan nhản suối nước, ngựa sẽ đưa thần thiếp băng qua đất liền và biển cả. Nhưng giờ này rời núi Olympos xuống đây là vì Hoàng đế, lòng những lo sau này đấng chí tôn nổi giận, tới tư thất sâu thẳm bái yết Đại Dương mà thần thiếp không một lời cho hay.”
Chúa tể thu thập mây trời tiếp lời: “Hera, rồi ra ái khanh hãy xuống dưới đó. Bây giờ mình nên lên giường tận hưởng yêu đương. Từ trước tới giờ chưa bao giờ thèm khát nữ thần hay nữ nhi tràn ngập tâm hồn, chế ngự trái tim trẫm như bây giờ. Chưa, ngay cả khi say mê phu nhân Ixion, qua trẫm sinh hạ Peirithoos, về ý kiến sáng suốt, khôn ngoan khôn tả; Danae gót sen kiều diễm, tiểu thư Akrisios, qua trẫm sinh hạ Perseus, nổi bật trong hàng thế nhân; ái nữ Phoinix lừng danh khắp nơi, qua trẫm sinh hạ Minos và Rhadamanthys phi thường; Semele, Alkmene thành Thebes, Alkmene sinh hạ Herakles can trường, Semele sinh hạ Dionysos, nguồn vui đối với thế nhân; Demeter hoàng hậu mái tóc diễm kiều, Leto rực rỡ vô song, ngay cả ái khanh, chưa bao giờ trẫm yêu thương mê mẩn như lúc này, ước muốn dìu dịu xâm lấn tâm can, tràn ngập cõi lòng.”
Vừa suy ngẫm mưu mẹo đánh lừa Hera khả ái vừa đon đả đáp lời: “Thưa công tử Kronos oai phong, Thánh thượng nói thế nghĩa là thế nào? Bây giờ, trong lòng thèm khát, Thánh thượng muốn lên giường trao đổi yêu đương trên đỉnh núi Ida trống trải ai cũng nhìn thấy! Sự thể sẽ ra sao nếu nom thấy chúng mình ăn nằm với nhau, có thần linh trong hàng bất tử chạy đi kháo chuyện? Phần riêng, do xấu hổ vì điều ong tiếng ve, thần thiếp chẳng mặt mũi nào quay lại cung điện sau khi rời long sàng. Không. Tuy nhiên, nếu thực sự muốn làm vậy, nếu quyết tâm định xoa dịu tơ lòng, hãy về tư phòng cửa đóng then cài, hoàng nhi Hephaistos xây cất cho Thánh thượng. Mình nên tới đó lên giường, nếu quả thực đó là điều Thánh thượng mong muốn.”
Chúa tể thu thập mây trời trấn an: “Hera, ái khanh chẳng nên sợ thần linh hay thế nhân nhìn thấy đôi ta. Trẫm sẽ giấu kín ái khanh trong mây vàng dày đặc. Ngay cả mặt trời, tia sáng rọi tỏa khắp nơi, cũng không nhìn thấy chúng mình.”
Vừa dứt lời quý tử Kronos vòng tay ôm phu nhân dắt đi. Mặt đất thiêng liêng dưới gót sen, gót ngọc bừng nở cỏ non mơn mởn, sen long lanh trĩu nặng sương mai, nghệ vàng, lan trắng thân mềm mại chen chúc san sát bên nhau nâng hai vị trên mặt đất. Hai vị nằm ngủ bên nhau, mây vàng ngoạn mục buông phủ, sương mai óng ánh rơi nhẹ xung quanh.
Trong khi Cha ngon giấc êm ả trên đỉnh Gargaros, do buồn ngủ quá độ, do ngây ngất vì tình, vòng tay vẫn ôm ấp phu nhân, Giấc Điệp nhẹ nhàng bay xuống dãy thuyền Achaian báo tin cùng thần linh rung chuyển trái đất, bao quanh địa cầu. Tiến lại đứng gần nói lời như có cánh bay xa, Giấc Điệp nhỏ nhẹ: “Poseidon, bây giờ huynh tha hồ trợ giúp quân Danaan, đưa họ lên hàng chiến thắng, dù chỉ thời gian ngắn ngủi, chừng nào Chúa tể còn ngon giấc, vì đệ vừa đưa vào giấc ngủ êm đềm, say sưa, sau khi Hera khôn khéo, tình tứ thuyết phục lên giường trao đổi yêu đương.”
Nói rồi Giấc Điệp ra đi thăm sắc tộc nổi tiếng trong bộ lạc thế nhân để mặc Poseidon hăng hái hơn bao giờ trợ giúp quân Danaan. Rời hàng đầu nhảy xổ tới phía trước thần linh rung chuyển trái đất quát to ra lệnh: “Binh sĩ Argive, ngô bối lại để Hektor công tử Priam thắng trận, chiếm thuyền, đạt chiến thắng nữa ư? Y nói y sẽ làm vậy. Y huênh hoang vì Achilleus vẫn ngồi dưng nuôi giận bên dãy thuyền rỗng không. Dẫu thế cũng không sao, ngô bối chẳng mảy may bận lòng, nếu đoàn kết, tương trợ lẫn nhau, đứng lên chống trả. Tất cả chiến hữu hãy lắng nghe rồi thực hiện kế hoạch ta đưa ra. Ngô bối phải trang bị khiên, khiên tốt, khiên to trong hàng quân, đầu đội mũ chói lọi, tay cầm thương dài, xung trận! Ta sẽ thân chinh chỉ huy, ta khẳng định Hektor, công tử Priam sẽ không thể đương đầu lâu dài cho dù hung hăng đến mấy. Binh sĩ quả cảm mang khiên nhỏ che vai, tất cả, hãy trao khiên đó cho binh sĩ kém quả cảm, rồi tự mình trang bị khiên lớn.”
Nghe Poseidon nói binh sĩ vui vẻ răm rắp theo lời. Dù bị thương, mấy quân vương, công tử Tydeus, Odysseus, công tử Atreus, Agamemnon cũng đôn đốc binh sĩ sửa soạn lâm trận, thăm viếng hàng quân, trao đổi vũ khí, binh sĩ xuất sắc bây giờ trang bị vũ khí sắc bén, vũ khí kém cỏi đưa cho binh sĩ kém cỏi. Sau khi nai nịt chỉnh tề, giáp y lát đồng lóng lánh, tất cả cất bước. Thần linh rung chuyển trái đất dẫn đầu, tay vạm vỡ cầm trường kiếm khủng khiếp như tia chớp sáng lòe. Trong hỗn chiến thảm khốc không thế nhân nào được phép đụng tới, vì kinh hãi đượm mùi sùng kính ngăn cản.
Phía bên kia Hektor lừng danh cũng điều động quân sĩ dàn trận. Cuộc thư hùng kinh tởm chưa từng thấy diễn ra giữa Poseidon tóc xanh và Hektor lừng danh, người chiến đấu cho cánh Argive, người chiến đấu cho phe Troian. Lúc hai bên đụng độ ác liệt, la hét vang trời, nước biển dâng tới hàng trại và dãy thuyền quân Argive. Tuy thế, tiếng sóng gào thét đổ vào bờ biển cũng không lớn mạnh lúc gió bắc tàn bạo thổi đẩy ra ngoài khơi; tiếng lửa ngùn ngụt gầm hú trong thung lũng trên dãy núi cũng không khủng khiếp khi thiêu đốt khu rừng; tiếng gió hú rít trong vòm lá hàng sồi cao ngất cũng không rùng rợn, khiếp đảm bằng tiếng la hét long trời lở đất của quân Troian và quân Achaian lúc hai bên ào ào xổ tới đánh nhau.
Hektor nổi tiếng lao thương tấn công lúc Aias lừng lững tiến lại. Chủ súy ném trúng chỗ hai dây chằng gặp nhau, một chằng khiên, một chằng kiếm đốc nạm bạc, bắt tréo qua ngực, nên không đâm vào thịt. Tức quá vì lao mạnh như thế mà không trúng đích, chủ súy lẩn vào đồng đội trú núp để bảo toàn sinh mạng. Chủ suý vừa lui lại, Aias cao lớn công tử Telamon nâng tảng đá dùng độn đáy thuyền nằm dưới chân binh sĩ chọi qua riềm khiên trúng ngực gần cổ. Chủ súy lăn như con quay. Bị trốc rễ đổ kềnh lúc Cha Chúa tể giáng đánh, mùi lưu huỳnh tởm lợm bốc ra, cây sồi khiến người nào bất đồ tới gần thất kinh, vì sấm sét hãi hùng. Chủ súy bất thình lình gục ngã lăn xuống đất, thương bắn khỏi tay, khiên theo mũ đè lên thân thể, mảnh đồng chạm trổ trên giáp y kêu lẻnh kẻng.
Quân Achaian reo mừng chiến thắng, vừa nhào tới vừa ném thương tới tấp, hy vọng kéo xác mang đi. Nhưng không binh sĩ nào với thương, giáo có thể gây thương tích hay từ xa động tới chủ súy, vì phụ tá gan lì Poulydamas, Aineias, Agenor hùng dũng, Sarpedon thủ lĩnh quân Lykian và Glaukos can trường nhanh nhẹn xổ tới bao quanh. Số còn lại cũng không lơi là đối với chủ súy. Tất cả đưa khiên tròn ra phía trước che đỡ. Mấy đồng đội nhanh nhẹn đưa tay nâng lên đem ra khỏi chiến trường tới nơi yên tịnh, tuấn mã đứng chờ với mã phu bên xe trang trí lộng lẫy. Họ chở chủ súy rên la đau đớn về thành phố. Tới chỗ cạn dòng sông nước dễ thương, sông Xanthos xoáy sâu chảy xiết, thân phụ là Chúa tể bất tử, họ nâng chủ súy khỏi xe đặt xuống đất, rẩy nước khắp thân thể. Tỉnh lại, mở mắt, ngồi dậy, chủ súy ọe ra máu. Rồi ngả về đằng sau, chủ súy nằm vật xuống đất, thế giới tối sầm như màn đêm phủ che cặp mắt, đầu óc vẫn choáng váng vì cú chọi.
Nom thấy Hektor rời chiến trường, lấy lại tinh thần chiến đấu, ý chí mãnh liệt, quân Argive chồm lên tấn công quân Troian như vũ bão. Người đầu tiên trong số binh sĩ mau lẹ bắt quân thù đổ máu là công tử Oileus, Aias nhanh chân lẹ bước, tay thương lừng danh. Nâng thương mũi nhọn Aias đâm Satnios công tử Enops, thủy thần xinh đẹp, nữ thần dòng sông tuyệt vời sinh hạ cho Enops khi đương sự chăn bò gần bờ sông Satnioeis. Công tử Oileus nhảy tới đâm trúng mạng sườn. Satnios ngã ngửa. Quân Troian và quân Danaan giao tranh dữ dội quanh thi thể. Nhào tới bảo vệ Poulydamas, công tử Panthous, lao thương trúng vai phải Prothoenor công tử Areilykos. Thương nặng theo đà xuyên qua vai, đương sự lăn kềnh, với tay nắm đất. Poulydamas thốt tiếng la chiến thắng: “Mũi thương từ cánh tay lực lưỡng công tử Panthous hiên ngang lao đi không lạc đường vô ích, song tới đích đi thẳng vào da thịt tên Argive! Ta khẳng định y có thể dùng làm gậy chống khi xuống địa ngục trình diện Diêm Vương.”
Nghe tiếng huênh hoang reo mừng quân Argive căm tức khôn xiết, song không ai căm tức trong lòng bằng Aias dũng cảm, công tử Telamon, đứng gần hơn hết chỗ Prothoenor gục ngã. Nâng thương lóng lánh, nhanh như chớp, dũng sĩ lao lúc Poulydamas vừa quay lưng. Đương sự nhảy sang bên thoát chết. Mũi thương rơi trúng Archelochos công tử Antenor, vì thần linh đã quyết định nạn nhân phải chết. Dũng sĩ lao trúng chỗ đầu gặp cổ, đốt xương sống trên cùng, cắt đứt hai gân. Nạn nhân quỵ, trán, mũi, mồm đập xuống đất trước ống chân và đầu gối. Bây giờ đến lượt Aias cất tiếng hô chiến thắng: “Poulydamas, nghĩ cho kỹ, nói ta hay thật thành thực cái chết của tên này có đền bù xứng đáng cho cái chết của Prothoenor không? Dưới mắt ta gã không phải tên ti tiện hay kẻ tầm thường mà có thể là em hoặc có lẽ con Antenor luyện ngựa, bởi nét mặt giống lắm.”
Khi nói thế Aias hiểu rất rõ dũng sĩ vừa hạ sát ai, trong lòng quân Troian buồn rười rượi. Đúng lúc đó Akamas tiến lên đứng chàng hảng trên thi thể bào đệ. Vì binh sĩ Boiotian tên Promachos nhào tới kéo thi thể khỏi cặp chân mang đi Akamas lao thương hạ sát. Dáng vẻ rất ngạo mạn đối với nạn nhân Akamas hét to: “Hỡi quân Argive, hung hăng với cây cung, huênh hoang mở miệng đe dọa, đừng tưởng chỉ có chúng tao đau khổ, cực nhọc, gian truân. Trái lại, ngày nào đó bọn bay cũng sẽ đền mạng như thằng này. Hãy mở mắt nhìn đồng đội Promachos ngủ ra sao, thương của tao cho về chín suối, như vậy là trả lời đích đáng cho cái chết của em tao. Bởi thế ở đời ai cũng mong trong gia đình có anh em để báo thù khi mình bị giết.”
Nghe lời khoác lác quân Argive tức điên ruột. Đặc biệt Peneleos dũng cảm lòng dạ hậm hực. Ra tay tức thì thủ lĩnh tấn công, song Akamas không đứng lại đương đầu, người mất mạng là Ilioneus. Nạn nhân là con Phorbas chủ nhân nhiều cừu, nổi tiếng thành Troa, thần linh Hermes yêu thương, trợ giúp trở thành giàu có. Phorbas chỉ có với phu nhân đứa con duy nhất. Peneleos đâm dưới lông mày. Xuyên vào tròng mắt, thương chui qua gáy, con ngươi lòi ra. Nạn nhân lăn kềnh, hai tay duỗi thẳng. Peneleos rút kiếm sắc chém giữa gáy, đầu đứt kéo mũ rơi xuống đất. Thương nặng vẫn cắm trong tròng mắt. Giơ đầu lên như đầu cây thuốc phiện cho nhìn thấy, Peneleos mừng rối rít hét to trước quân thù: “Hỡi quân Troian, về nói cho bố mẹ Ilioneus dễ thương ở nhà hay để nhỏ lệ than khóc quý tử. Vì hiền nội của Promachos, công tử Alegenor, sẽ chẳng bao giờ có may mắn nhìn mặt phu quân yêu dấu, khi bọn ta con cháu người Achaian rời Troa dong buồm trở về quê hương.” Lời nói khiến quân lính Troian run sợ, ai nấy nhìn quanh tìm chỗ trốn để khỏi chết bất thình lình.
Hỡi Thi Thần cư ngụ trên núi Olympos, bây giờ xin cho bản nhân hay ai là người đầu tiên trong hàng quân Achaian đoạt chiến phẩm đẫm máu, khi thần linh lừng danh rung chuyển trái đất xoay chiều cuộc chiến? Đầu tiên là Aias công tử Telamon, đánh trọng thương Hyrtios, công tử Gyrtias, thủ lĩnh quân Mysian gan dạ; tiếp theo Antilochos hạ sát Phalkes, Mermeros; Meriones thanh toán Morys, Hippotion; rồi đến Teukros trừ khử Prothoon, Periphetes. Sau cùng công tử Atreus đâm nát mạng sườn chỉ huy tài ba Hyperenor. Mũi đồng chui vào bụng cắt đứt ruột gan lòi ra ngoài. Linh hồn đương sự lẳng lặng lọt qua vết thương há miệng bay đi; màn tối rủ buông che kín cặp mắt. Tuy thế, người giết quân Troian nhiều hơn cả là Aias, lẹ bước nhanh chân, quý tử Oileus. Vì lúc Chúa tể gieo rắc hoảng hốt khắp hàng quân, không ai nhanh bằng dũng sĩ rượt đuổi quân thù chạy tán loạn.