Nguyên tác: Wedding Can Be Murder
Số lần đọc/download: 1493 / 33
Cập nhật: 2016-04-24 12:30:42 +0700
Chương 17
K
atie ngồi hẳn dậy, cơn ngái ngủ qua đi. “Carl Hades? Có phải là Hades không? Trông anh ấy có giống Antonio Banderas không?”
Les ngồi phịch xuống mép giường và che miệng ngáp. “Giờ khi cậu nói vậy thì mình quả có thấy thế.”
Tim Katie bắt đầu đập dồn, nhưng vì không thoát ra ngoài được nên nó đành phải nhảy nhót trong ngực cô. Cô lao bắn ra khỏi giường, chạy ra phía cửa, vấp ngón chân, rồi nhìn xuống cái áo ngủ có hình Papa Smurf đang mỉm cười với cô. Cái hình này có gì đâu? Được rồi, có cảm giác mặc đồ Smurf không cuốn hút lắm trong trường hợp này.
Câu hỏi Số Một hiện lên trong đầu cô: Tình huống gì thế này?
“Ồ, Chúa ơi,” Katie lẩm bẩm và buộc túm tóc lên.
“Cậu có muốn mình bảo anh ta quay lại sau không?”
“Không!” Cô nhìn vào mắt Les. “Mình chỉ cần... một phút thôi.” Đầu óc cô sẽ bắt đầu hoạt động. Đúng không nào? Carl đã ở đây.
Câu hỏi Số Hai: Tại sao tim cô lại chạy marathons thế?
“Quần áo.” Cô chỉ vào tủ quần áo của mình. Cô lại túm lấy tóc mình. “Tóc đuôi ngựa.” Cô đưa tay lên che miệng, thở ra và cau mày. “Phải đi đánh răng.”
Les liếc nhìn cô. “Katie. Cậu tỉnh chưa đấy?”
“Rồi.” Katie hối hả lục lọi trong tủ quần áo và lôi ra một cái quần bò, một cái quần kaki, tiếp đến là một cái áo len mỏng màu xanh lá cây và một cái áo sơ mi màu da người. Chạy trở lại vào phòng, cô cầm từng cái quần, cái áo lên và nhìn Les. “Mặc cái này? Hay cái này?”
Les chớp mắt. “Áo len xanh lá cây. Quần bò màu sẫm.”
“Ôi, cậu luôn luôn chọn giỏi thật.” Katie kéo cái áo ngủ có hình Papa Smurf qua đầu và quẳng lên giường, rồi chạy đi lấy một cái áo lót.
Les tiếp tục nhìn chằm chằm cô. “Mình sẽ bảo với anh ta là cậu đến ngay.”
Ba phút sau, ăn mặc chỉnh tề, tóc buộc đuôi ngựa, và răng miệng gần như hoàn toàn thơm tho, cô bước ra hành lang. Cô nhìn thấy anh ta từ phía sau. Và trời à, trông anh ta tuyệt quá. Cao lớn, vững chãi, và có cặp mông tuyệt nhất mà cô từng thấy.
Thôi nào! Ôi, chết thôi! Sao cô lại đi săm soi mông anh ta cơ chứ?
Bởi vì cô quan tâm đến cái mông của anh ta.
Thôi được rồi, cô bị Carl hấp dẫn về mặt thể xác. Cô có thể chấp nhận được chuyện đó. Cô không phải là người quá đoan trang. Nhưng cô cũng không phải kiểu người đứng sững như trời trồng chỉ vì cặp mông của một người đàn ông. Nhất là khi cô coi như đã đính hôn với một cặp mông khác rồi. Coi như?
Tim cô như lỗi một nhịp khi cô nhớ lại những gì cô đã nói với Joe. Em không chắc việc xả cái nhẫn đính hôn có đơn giản chỉ là sự không may hay không. Joe có ở đây không? Mắt cô nhìn quanh gian phòng.
Không có Joe.
Katie đã định là sẽ về đến nhà và kết thúc nốt cuộc thảo luận, nhưng đến lúc đó thì cô không còn có thể nghĩ cho thành câu chứ đừng nói gì đến chuyện cất nên lời. Rồi Les đã thuyết phục cô uống một viên thuốc ngủ, và...
Sự chú ý của cô quay trở lại với phần sau lưng của Carl và ngay lập tức Katie muốn chạy trở lại phòng ngủ, vùi đầu xuống dưới chăn. Trốn. Trốn tránh khỏi những cảm xúc Carl Hades khơi dậy trong cô. Trốn tránh những cảm xúc mà Joe Lyon không làm cô cảm thấy. Cô nhón chân chuẩn bị quay đầu lại, thì tự dưng, tự dưng thôi, như có cuốn phim quay chậm trong đầu cô, cô nhìn thấy Tabitha bị trúng đạn. Nỗi hoảng sự cuộn lên trong bụng cô.
“Cô ấy đây rồi,” Les nói.
Carl quay người lại, và mong muốn trốn chạy của Katie thay đổi hoàn toàn. Hoàn toàn. Cô nhớ lại anh ta đã cho cô cảm giác an toàn như thế nào. Mùi hương của anh. Cho cô cảm giác sống động thậm chí ngay cả khi đối mặt với cái chết.
Anh ta còn chưa quay hẳn lại thì cô đã lao vào vòng tay anh ta. Và trời ơi, có phải đó là một sai lầm.
Nhưng đó là một sai lầm quá muộn để sửa chữa. Giống như đúng vào giây lát bạn dập cửa xe ô tô lại đằng sau, bạn nghe thấy tiếng khóa kêu tách một cái, và trong óc bạn vang lên tiếng thét Chìa khóa! Như khi trong đầu bạn bảo Đừng, nhưng một điều gì đó Đã rồi, và bộ não của bạn từ chối nhớ lại.
Đúng vậy, người đàn ông mà cô lao vào vòng tay không phải là Carl Hades.
Ý nghĩ đầu tiên của Katie là, Dù sao thì cái sai lầm này cũng có một cặp mông đẹp.
Ý nghĩ thứ hai của cô là, Mông đẹp hay không, mình chỉ cần mặc cáo áo ngủ Papa Smurf cũng được. Gây ấn tượng với người lạ là điều không cần thiết.
Cái ý nghĩ thứ ba của cô là, cô cần phải rời khỏi anh ta, nhưng ý nghĩ thứ tư của cô là cứ đứng nguyên như thế. Bởi vì ngay khi mà cô rời anh ta ra, cô sẽ phải đối mặt với cái người lạ có cặp mông ngon lành này.
“Cô Ray?” Người lạ nói và buông hai tay ra. Rõ ràng là, anh ta cảm thấy có nghĩa vụ phải đáp lại cái ôm của cô. Hoặc là thế, hoặc là anh ta cảm thấy cần phải tự bảo vệ mình. “Cô không sao chứ?”
Lại cái từ ấy: không sao. Tại sao mọi người cứ luôn chọn nhầm lúc để hỏi cái câu ấy nhỉ?
Cô bước lùi lại và nhìn anh ta. Không phải là người lạ. Cô biết anh ta. Đầu óc cô lướt qua bộ nhớ nhân dạng. Cuối cùng thì câu trả lời cũng bật ra trong óc cô. Đó là viên cảnh sát đã lấy lời khai của cô.
“Cô Ray?” Anh ta có vẻ lo lắng, vẻ lo lắng kiểu cô-mất-trí-rồi-hay-sao.
Cô không thể nhớ ra tên anh ta. Cô cũng không nhớ đã nghĩ là anh ta có bộ mông đẹp khi còn ở sở cảnh sát. Buồn cười thật, người ta cứ thường bỏ qua những chuyện như thế.
“Tôi là Điều tra viên Ben Hades. Chúng ta đã gặp nhau sáng nay.” Chỉ riêng việc anh ta cảm thấy phải nhắc cho cô nhớ là họ đã gặp nhau cũng đủ khẳng định rằng anh ta nghĩ cô là một ứng viên sáng giá cho bệnh viện tâm thần.
“Tôi nhớ anh mà,” cô nói. “Không phải bạ ai tôi cũng ôm đâu.” Được rồi, cô ước gì mình đã không nói ra câu ấy. Cô làm sao thế không biết?
Tại thuốc ngủ.
Đúng rồi. Cô có thể đổ tội hết cho thuốc ngủ, và cô chuẩn bị làm thế thì anh ta mỉm cười và đầu óc cô lại ngoặt sang hướng khác.
Cô nhìn chằm chằm vào nụ cười của anh ta. Quen thuộc quá. Não cô bắt đầu chơi trò kết nối các điểm lại với nhau. “Hades, tên anh là Hades ư?”
“Đúng vậy. Ben Hades. Tôi là người đã nói chuyện với cô lúc sáng sớm nay.”
“Tôi nhớ,” cô nói. “Tôi chỉ không nghe thấy tên anh sáng nay thôi. Anh có phải là...”
“Chính xác.” Mắt anh ta mở to hơn như thể anh ta đã hiểu ra. “Carl là em trai tôi. Tôi đoán là trông chúng tôi khá giống nhau... từ đằng sau.”
“Đúng thế, cả hai người đều có...” Cô kịp ngăn mình lại trước khi nói hết câu. Nhưng, nhanh nào, cô phải tìm một từ thay thế.
“Cảm ơn cô.” Anh ta cười như thể kết thúc ý nghĩ hộ cô.
Mặt cô ửng lên. Chắc chắn, vì mấy viên thuốc ngủ rồi.
Sự im lặng đe dọa. “Và bố anh nữa. Mấy người trông đều giống nhau. Không phải là tôi... đã ngắm nghía sau lưng ông cụ.” Ôi trời! Lại thuốc ngủ nữa.
Anh ta cười khẽ. “Vâng, cô cũng đã gặp bố tôi rồi. Cô chỉ còn cần gặp vợ tôi, con trai tôi, con mèo, con chó, và thế là cô biết hết cả gia đình.
Những lời của anh ta làm hiện lên một hình ảnh, hình ảnh gia đình. “Thế còn Precious thì sao?”
Lần này Ben Hades cười thực sự. Những âm thanh trầm rung gợi nhớ một tiếng cười khác. Tim cô nhói đau. Sao cô có thể nhớ nhung một người cô gần như không quen biết?
“Tôi không thể nào tin là em trai tôi lại kể cô nghe về Precious. Cô có biết rằng vợ tôi phải đưa con chó đi xén lông vì Carl quá ngượng không? Nhưng cô ấy đã bảo họ thắt nơ lên lông con chó để trêu Carl.”
Katie mỉm cười và thấy mình có thiện cảm với Ben Hades hơn lúc sớm nay. “Mời anh ngồi.”
“Để mình đi pha cà phê nhé?” Les nói.
Katie đã quên bẵng là Les có ở đây. “Xin lỗi. Đây là bạn tôi, Les Grayson.”
“Chúng tôi đã làm quen với nhau rồi.” Ben liếc nhìn Les. “Tôi xin phép được bỏ qua cà phê.” Anh ta nhìn lại Katie. “Tôi đến để nói với cô rằng... để nhắc cô lần nữa cô cần có biện pháp đề phòng.”
“Có chuyện gì đã xảy ra thế?” cả cô và Les cùng đồng thanh hỏi.
Ben đút tay vào túi chiếc quần màu xanh hiệu Dockers. “Cô đã chứng kiến một vụ giết người. Mặc dù chúng tôi không có lý do gì để nghĩ cô có thể bị nguy hiểm tức thời, tốt nhất cô vẫn cần thận trọng.”
Katie cảm thấy lạnh ngắt dọc sống lưng. “Anh... anh nghĩ là hắn ta có thể lùng kiếm tôi?”
“Tôi không nói như vậy. Tôi chỉ nghĩ là nên thận trọng thì hơn.”
Ben đi ngay sau khi nói như vậy, và Katie cùng Les khóa các cửa lại, pha cà phê, ngồi trong bếp trong một sự im lặng khó xử.
“Joe đi làm rồi à?” Katie hít hà mùi cà phê của mình.
“Anh ấy nói là đi làm một lúc, nhưng anh ấy sẽ quay lại đây sau.”
Và mình cần nghĩ xem sẽ phải nói gì với anh.
Les ngọ ngoạy trên ghế. “Cậu biết không, hai bọn mình có thể đến ở chỗ em trai mình,” cô nói. “Hoặc trong khách sạn. Giống như một kỳ nghỉ vậy: gọi phục vụ phòng, mua mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn, và...”
“Ben không nói mình phải rời khỏi nhà.” Katie nhìn vào chỗ hơi nước đang bốc lên trong cốc. “Và chúng mình đã khóa cửa rồi.”
“Đúng vậy, nhưng ai mà muốn ở lại nơi mà kẻ giết người có thể hoặc không thể đến để tìm cậu chứ?”
Về mặt cảm xúc, Katie thấy nao núng quá. Nếu chuyện này xảy ra cách đây vài hôm, cô có thể gợi ý họ đến ở tạm chỗ Joe. Joe tuyệt vời, đẹp trai và ngọt ngào. “Ồ, Chúa ơi.” Cô đặt khuỷu tay lên bàn và rên rỉ. “Mẹ nó.”
“Mẹ nó ư?” Les hỏi. “Ý cậu là, cậu thấy tình cảnh này đáng để nói bậy hả? Bây giờ thì mình thực sự sợ rồi đấy cô bạn ạ.”
Katie nhìn Les và nói ra cái điều đang gặm nhấm cô: “Mình không thể kết hôn với Joe.”
Đôi mắt xanh lục của Les tròn xoe. “Thôi được, đáng để nói tục đấy.” Cô gục đầu xuống bàn và đấm đầu thùm thụp.
Katie nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của bạn. “Mình chỉ...”
Les ngẩng phắt lên ngay. “Không, mình không thể để cậu làm thế được. Mình là người đã gieo cái ý nghĩ này vào trong đầu cậu. Mình là người nói cậu đã cố tình xả cái nhẫn đi. Và...”
“Và cái gì cơ?” Katie hỏi.
“Và mình là đồ ngốc. Cậu không cần nghe lời mình.”
“Nhưng mình luôn nghe lời cậu.” Katie hơi cười.
“Này, cậu không nên nghe.” Les nhảy ra khỏi ghế của mình và đi đi lại lại.
“Này này, mình không có cảm thấy thế này chỉ vì... chỉ vì những gì cậu nói đâu.”
Les quay phắt lại. “Cậu có chắc không? Hoàn toàn chắc không?”
“Có chứ. Ý mình là những gì cậu nói đã khiến mình bắt đầu suy nghĩ, nhưng câu hỏi thì đã ở sẵn đó rồi. Cậu chỉ là giọt nước cuối cùng làm tràn ly mà thôi.”
Les nhăn mặt. “Lại giọt nước! Mình không có muốn làm giọt nước! Mình không thể là giọt nước.” Cô nhìn Katie. “Cậu không được làm như vậy.”
Katie nén cảm giác không chắc chắn xuống. “Vậy là cậu nghĩ mình nên cưới Joe?”
“Ừ. Không! Ý mình là, việc mình nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng là cậu nghĩ gì. Cậu nói với mình là cậu yêu anh ấy mà.”
Katie chớp mắt. “Đúng, và mình có yêu. Ý mình là, mình nghĩ mình có yêu.” Cô ấn tay lên bụng. “Nhưng mình cứ muốn nôn mỗi khi mình nghĩ đến anh ấy.”
“Được thôi, nhưng như cậu nói trước đây, cậu nôn trước mỗi sự kiện lớn của đời mình. Cậu là người nôn mỗi khi bị căng thẳng mà.”
Katie cúi nhìn cốc cà phê của mình chăm chú, cố gắng cưỡng lại cơn buồn nôn và nhớ tới người đã nôn đồng cảm với cô, người đã ở bên cô đêm hôm qua. “Có lẽ là mình không thực sự yêu Joe.” Cơn buồn nôn càng tăng lên. “Không, nói thế không đúng.” Cô thú nhận. “Mình có yêu Joe. Mình có yêu.”
“Tốt, vậy là giải quyết xong vấn đề.” Les thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Mình chỉ không yêu anh ấy theo đúng nghĩa của nó.” Katie nói nốt câu.
Đôi vai Les chùng xuống. “Có lẽ đó chỉ là sự nao núng nhất thời thôi.”
Katie lại nhìn cốc cà phê. Và chút xíu nghi ngờ dấy lên trong cô như hơi nước bốc lên trong cốc. “Cậu có bị nhụt chí không?”
“Mình ấy à?” Les hỏi, như thể không hiểu rõ câu hỏi lắm.
“Ừ. Khi cậu đính hôn với Mike. Cậu có bao giờ nghĩ là cậu phạm sai lầm không?”
Les rũ người ra trong ghế và đưa tay lên ngực. “Không. Mình sốt ruột mong cho đến lúc kết hôn với Mike.” Cô nói trong khi cúi nhìn cốc cà phê. “Không có anh ấy ở bên, mình cảm thấy mình thiếu thốn và không hoàn thiện. Cứ như thể mình cần anh ấy để thở vậy.” Les ngước lên. “Cậu không cảm thấy như thế với Joe sao?”
“Không.” Cô bắt mình thú nhận sự thực. “Mình cảm thấy dễ chịu. Nhưng mình vẫn cảm thấy cô đơn.” Cô cau mày. “Kể cả chuyện tình dục cũng chỉ tàm tạm.” Cô lắc đầu. “Thật là điên Les ạ. Joe là một anh chàng gợi cảm. Thân hình chuẩn và biết làm mọi thứ đúng như phải thế. Kỹ thuật của anh ấy đáng được điểm cao. Không nhanh quá, không chậm quá, ấy thế mà...”
Les nhìn cô chằm chằm. “Cậu chưa bao giờ lên đỉnh với anh ấy ư?”
“Dĩ nhiên là mình...” Cô chớp mắt. “Ừm, đôi lần mình phải giả vờ. Nhiều lần.” Cô ghét phải thú nhận điều đó, nhưng cô đang nói chuyện với Les mà. “Hầu như tất cả mọi lần.”
Katie ngừng lời. “Mình cứ chờ đợi để nghe thấy cái giọng nói ấy cất lên trong mình. Cái giọng nói ‘tuyệt’. Cậu biết cái giọng ấy chứ?”
Les nhìn lảng đi. “Có, mình biết cái giọng đó.”
Katie lưỡng lự. “Mình có sự dễ chịu. Mình có sự ngọt ngào. Nhưng không có sự nồng nhiệt, và mình không nghĩ đó là lỗi của anh ấy. Đó là do mình.”
“Sao lại là do cậu được?”
“Mình... đêm qua, mình nghĩ mình đã đổ rồi.”
“Cái gì đã diễn ra đêm qua?” Mắc Les mở to. “Cậu đã ngủ với người đàn ông kia ư?”
“Không. Ừm. Mình có ngủ với anh ta nhưng bọn mình không làm gì cả. Trời lạnh quá và chỉ có mỗi một cái giường, và chẳng có gì xảy ra cả.”
“Nhưng...?”
Katie nuốt nước bọt. “Anh ta có mùi hương thật tuyệt và cảm giác thật tuyệt.”
“Và?”
“Thế thôi. Chỉ có thế thôi mà.”
“Đợi đã. Cậu cảm thấy có lỗi bởi vì cậu đã nhận thấy anh ta có mùi hương rất tuyệt và cậu cảm thấy tuyệt vời ư?”
Katie chống đỡ cảm giác buồn nôn lại trào lên môi cô. “Mình muốn làm một cái gì đó. Các loại chuông rung lên trong mình.” Cô thở dài. “Có thể là mông mình lạnh cóng, nhưng mình thì cảm thấy hừng hực. Nếu mình mà chưa đính hôn với Joe, thì mình thề đấy, Les ạ, mình sẽ làm tình với anh ta các kiểu cho đến ngày Chủ nhật luôn.”
Mắt Les sáng lên. “Chính vì thế mà cậu gần như tấn công ông Hades. Em trai anh ta là người đàn ông đã ở bên cậu đêm qua phải không?”
Katie gật đầu. “Mình thú nhận.”
“Sao thế, Katie Ray.” Les nhoẻn cười. “Cô bạn hư hỏng của tôi.”
Katie rên rỉ. “Mình là một người chẳng ra gì, phải không?”
Les ngước mắt. “Cậu không thể là một người chẳng ra gì dù cho cậu có bằng cao học về chuyện ấy.” Cô dừng lại. “Nhưng người tử tế thì thường cảm thấy tội lỗi vì muốn một điều gì đó, cho dù họ không hề làm cái điều ấy mà chỉ muốn thôi.” Cái nhìn của cô dịu lại. “Tuy nhiên, điều ấy có nghĩa là cậu cũng đủ quan tâm đến Joe để cảm thấy tội lỗi. Như vậy có thể là cậu yêu anh ấy.”
“Cậu có thực sự nghĩ là đây chỉ là chuyện nhụt chí nhất thời thôi không?”
“Mình chẳng biết. Và đừng có yêu cầu mình khuyên cậu phải làm gì.”
Katie hơi mỉm cười. “Từ lúc học mẫu giáo cậu đã luôn bảo mình phải làm gì rồi mà.”
Les mỉm cười nhưng vẻ mặt cô miễn cưỡng.
Katie đứng dậy lấy thêm cà phê và một ý nghĩ tồi tệ đến với cô. “Cậu có thể tưởng tượng ra bố mẹ mình sẽ nói gì về chuyện mình hoãn cưới?”
Les nổi giận. “Mẹ nó, Katie. Khi nào cậu sẽ thôi không cố gắng sống theo tiêu chuẩn của họ nữa hả?”
Katie quay lại và ngồi xuống ghế. “Có lẽ là không bao giờ.” Cô thú nhận. “Nhưng mình sẽ phải nói chuyện với anh ấy.”
“Với ai cơ? Joe hay là anh chàng Hades?”
Katie nhìn lên. “Tất nhiên là với Joe rồi. Ít nhất thì mình cũng phải nói với anh ấy mình cảm thấy thế nào.”
Một bên mày Les nhướn lên. “Thế còn Hades thì sao?”
Katie tưởng tượng ra Carl, hình ảnh hoàn hảo. “Cậu nhớ Trey Poke không?”
Les cười. “Mình không nghĩ gì đến anh ta từ lâu lắm rồi. Có đấy.”
“Nhớ cậu với mình đã thề thốt gì với nhau không?”
“Sẽ không bao giờ trở thành một trong những con mồi đáng thương hại trong những cuộc chinh phục của Poke.” Les cười khúc khích.
“Đấy, Carl Hades làm cho Trey trở thành một gã tội nghiệp kém cỏi. Anh ta là một anh chàng lăng nhăng toàn phần. Căm ghét hôn nhân, sợ sự cam kết. Tất cả những gì anh ta muốn chỉ là một ngân hàng tinh trùng biết đi thôi.”
“Có thể là thế. Nhưng hãy thành thực nhé. Nếu có khi nào Trey đã để mắt đến hai bọn mình dù chỉ một lần, bọn mình sẵn sàng leo lên chuyến tàu tới thị trấn Trái tim vỡ ấy ngay lập tức trước cả khi tàu kịp hú còi.”
“Cũng có thể.” Katie thú thật. “Nhưng giờ thì chúng mình đã lớn, đã khôn hơn rồi.”
“Và cũng tẻ ngắt như cái món cà phê sữa vị vani không đường, không béo vậy.” Les thở dài. “Cậu chẳng nói với mình là anh ta đã rung lên mọi tiếng chuông trong cậu đấy thôi? Có lẽ cuộc đời này quá ngắn ngủi nên cần lắng nghe những tiếng chuông... Ồ, mình nói gì vậy nhỉ? Đừng có nghe mình.”
Katie bắt đầu đáp lời, nhưng có tiếng một cái chuông khác reo lên, chuông cửa, ngắt lời cô.
Les nhìn về phía phòng khách. “Cậu không nghĩ là một kẻ sát nhân lại bấm chuông đâu, cậu nhỉ?”