Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 18
R
oger không nói gì suốt một lúc, bởi anh không thể nghĩ nổi khi có cô đứng trước mặt, một nàng tiên nước mình trần đang nói cô ấy muốn gì, chính xác cái điều mà cơ thể anh mong. Anh hít một hơi thật sâu để có thể gắng suy nghĩ với chút lý trí.
Trời ơi, nhưng chỉ một lúc trước suýt nữa anh đã gọi cô bằng tên Elizabeth. Đó là điều khiến anh khựng lại, ngăn anh khỏi chiếm lấy cô ngay bên bờ suối.
Trong trí não mình anh biết cô không phải Elizabeth. Cô khác, vị của cô, mùi của cô, miệng cô, da cô, cách cô cảm nhận với bàn tay anh. Và thứ đang chảy trong huyết quản anh không phải tình yêu. Anh đã lên giường với nhiều đàn bà bởi dục vọng và bởi họ mời và anh nhận.
Nhưng anh yêu Elizabeth.
Đây không phải là dục vọng cũng chẳng phải tình yêu. Đó là một cảm giác nóng bỏng mà bao năm rồi anh chưa thực sự trải nghiệm. Đó là một kiểu nhu cầu mòn mỏi khiến người đàn ông muốn vùi trong người đàn bà chỉ bởi cảm thấy chuyện ấy là đúng, chứ không bởi vì cô ấy sẵn sàng hay bởi bị cấm đoán.
Anh đứng đó trong nước, thấy mình không biết mình là ai nữa, không thể hiểu nổi kẻ xa lạ mà bỗng nhiên anh đang biến thành. Anh lùi lại trong nước tạo thêm khoảng cách giữa họ. “Ta không thể làm chuyện này với em.”
“Tại vì sao? Ngài có vợ rồi ư?”
“Không,” anh thấy câu hỏi của cô thật thú vị một cách mỉa mai… và đàn bà. Anh trả lời một cách lô gíc. “Nếu ta kết hôn rồi ta sẽ không ở trong chiếc hồ này với em.”
“Bà em bảo người Anh không phải lúc nào cũng tôn trọng lời thề hôn nhân. Bà đã kể cho em nghe chuyện những hiệp sĩ người Anh đi ngủ với phụ nữ có chồng.”
“Ta sẽ sửa lại lời của mình. Nếu ta kết hôn rồi, ta không nên ở trong chiếc hồ này với em.”
Cô đứng đó nghĩ ngợi, rồi lại nhìn thẳng vào anh. “Ngài chưa bao giờ giao phối với một phụ nữ có chồng phải không?”
Thật hợp lý hợp lẽ làm sao. Bỗng nhiên cuộc nói chuyện này quay về phẩm hạnh của anh trong quá khứ. Mới lúc nãy đây anh còn ngất ngây trong niềm đam mê nóng bỏng và mòn mỏi làm ngạc nhiên ngay cả chính bản thân mình. Lúc này anh lại đang nhìn người đàn bà xứ Wales với cái tên du dương ấy hỏi anh đã ngủ với ai.
“Ngài có,” cô nói. Không có sự ngạc nhiên nào nhưng có sự trách cứ trong giọng điệu cô, đủ để làm anh cảm thấy phiền toái. Cứ giống như nói chuyện với mẹ và phải kể cho bà nghe toàn bộ sự thật.
“Ta sẽ không làm chuyện này với em,” anh nói, chuyển hướng cuộc nói chuyện của họ quay về nơi cần thiết. “Ta có thể làm em có con.”
Dường như cô nghiền ngẫm vấn đề này trong tâm trí khoảng đôi ba hồi. “Em muốn có một đứa con,” cô nói bằng giọng quả quyết, rồi thêm vào đầy chín chắn, “Nếu chúng ta giao phối, em bé sẽ có tóc màu đỏ, em nghĩ thế.”
Anh không hiểu sao mình lại ngạc nhiên. Cô nêu ra chính xác điều cô nghĩ. Gần như thể bất cứ thứ gì chui vào đầu sẽ tuôn ra miệng cô vậy.
“Đến đây.” Cô dang rộng cánh tay, đứng đó trước mặt anh với vẻ khỏa thân đầy yêu kiều và lôi cuốn, không hề ảnh hưởng bởi tình huống trớ trêu. “Em muốn có con của ngài.” Cô ngừng lại, rồi thêm vào đầy nghiêm trọng, “Bất kể ngài có là người Anh đi chăng nữa.”
Cứ đóng đinh ta lên cây thập tự đi, anh nghĩ. Không có ai từng biết anh sẽ tin là anh lại nói không. Nhưng anh đứng đó nhìn cô và chỉ thấy mỗi dục vọng và nhu cầu của mình. Anh hít một hơi thở dài khó nhọc, rồi nhìn qua cô, lấy thêm chút thời gian suy nghĩ.
Cô chờ đợi anh và anh biết mình sẽ không làm điều cô muốn. Nhưng anh muốn. Đất ơi, nhưng anh muốn.
Thật tình có chút trớ trêu là anh nổi tiếng chiếm lấy đồ chơi khi nào mình thích. Anh cảm thấy như mình đang phải trả giá cho những tội lỗi anh đã mắc ngay lúc đó và có lẽ sẽ mắc phải. Đó là Sự chuộc tội.
“Ngài biết không, Người Anh, em luôn luôn muốn có con cái.” Lúc này cô không nhìn anh mà đăm đăm xuống mặt nước. “Em nghĩ mình muốn có một đứa con. Em muốn dạy cho các con không làm đau người khác hay chơi những trò làm hại tới loài vật.” Cô lại ngước nhìn anh. “Các con của em,” cô thêm vào bằng giọng quả quyết mãnh liệt, “sẽ không bao giờ ném đá hay đặt bẫy sắt.”
“Động vật là thức ăn mà. Em muốn làm cho mọi giáo dân ăn rễ cây và quả dâu sao?”
Cằm cô vênh lên như mọi khi. “Tin em đi, Người Anh, em biết rõ phải cố gắng sống sót ra sao.”
Anh đoán cô biết khi cô sống một mình như thế. Nhưng rõ ràng sống trong nơi biệt lập này là lựa chọn của riêng cô. Cô chọn cách giấu mình.
“Các con của em sẽ không bao giờ treo người lên cây. Và chúng sẽ dạy nhau không làm các chuyện độc ác như vậy.”
Cô lấy đức tin của mình uốn nắn lại để phản án quan điểm của anh. Cô đàn bà xứ Wales nhỏ bé với mái tóc rối bù này, một người đàn bà có thể chìa tay ra và thuần hóa một con nai hay dễ dàng nhen nhóm cảm xúc của người đàn ông. Anh chắc rằng rồi cô sẽ thành một thuyết khách xuất chúng.
“Các con của em sẽ làm thay đổi thế giới.”
Anh nhìn cô và nghĩ về mẹ mình. Mẹ anh có bao giờ nghĩ anh sẽ làm thay đổi thế giới không nhỉ? Anh chưa làm được điều đó. Ồ, anh đã bỏ đi đến phương Đông với Merrick và Edward. Họ đã chiến đấu và chiếm được vài thành phố rồi mất nhiều hơn họ mong muốn. Nhưng ngay cả khi thắng trong những trận chiến ấy, họ cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu. Lúc đó, cuộc Thập tự chinh không lý tưởng gì nhiều và thậm chí còn ít vinh quang hơn. Đó là sự thật không thể bào chữa.
Khi họ nhận ra điều đó, tất cả đã trở về. Edward trị vì nước Anh; Merrick canh giữ biên giới ở Glamorgan; và Roger lo chuyện đối ngoại với La Mã và Pháp, rồi tán tỉnh khắp triều đình cho tới khi Elizabeth đột nhiên góa chồng. Hay là họ nghĩ vậy. Edward cần xây xong một lâu đài ở vùng biên nữa sau khi Hugh Bigod trở về từ Phổ.
Nhưng cho tới ngay phút giây này, cho tới khi anh nghe những lời thật thà rút ruột rút gan từ một người đàn bà xứ Wales về những gì cô muốn có ở con mình, Roger chưa bao giờ nghĩ đến mong ước của cha mẹ anh khi có con cái. Anh chưa bao giờ nghĩ về những nguyên cớ đó.
Anh không biết tí ti gì về nguyên do mẹ anh muốn có con, nhưng chắc chắn anh biết cha mình. Nam tước Sander FitzAlan chỉ mong kiểm soát con cái như chúa đất kiểm soát tá điền. Rồi đắm mình trong quyền lực.
“Đến với em,” cô lại gọi anh.
Roger ngước lên nhìn cô, căng thẳng nghĩ về người cha.
Hai tay cô dang rộng, làn da và bộ ngực trần lấp lánh những giọt nước cùng ánh trăng bạc.
Một phần trong anh muốn bước vào trong tay cô và lấy đi bất cứ thứ gì cô trao. Ở cô có điều gì đấy vuốt ve xoa dịu anh, có điều gì đó trong cách cô đứng kia dường như còn thân thuộc hơn cả những thói thường nhân thế, hơn cả tình dục.
Đến giây phút đó anh nghĩ có lẽ mình đã hiểu vì sao các con vật trong rừng lại không sợ cô. Cô có cái anh cần, không phải là cơ thể cô, không phải là những nụ hôn và ve vuốt và chôn vùi bản thân anh vào sâu bên trong cô. Đó là một điều nào đó khác, nhưng anh không biết là gì. Anh chỉ biết dù nó có mạnh mẽ thế nào đi nữa thì nó cũng làm cho anh hoảng hồn.
“Đến với em,” cô lặp lại bằng giọng nói mà anh chắc chính xác là giọng Eve khi đưa quả táo cho Adam.
Từ miệng anh một âm thanh lạ lùng vọng ra, đó là tiếng anh cười. Trong âm thanh rời rạc và thô ráp phát từ cổ họng anh có chút nhẹ nhõm. “Thậm chí em còn không biết ta là ai.”
Cô thả tay xuống hai bên. “Cho đến một phút trước, ngài còn không biết tên em. Đến giờ ngài biết tên em, em vẫn không phải là một người khác. Em vẫn là Teleri lúc ngài đang giao phối với em.”
“Ta không giao phối với em.” Rồi anh lùa tay vào tóc. “Ta vẫn chưa làm.”
“Vẫn thế thôi.” Cô chống tay lên hông. “Em vẫn chưa thay đổi, Người Anh.”
Với một nhận xét, chỉ sau cái chớp mắt, họ trở nên ngượng nghịu như cũ, một bức tường bản ngã và quan điểm dựng lên giữa họ và cả hai người sẽ húc đầu vào đó như những con dê bướng bỉnh.
Cô nhún vai như thể chẳng có điều gì về anh gây ảnh hưởng tới cô, chuyện đó làm anh bực bội bởi một lý do anh chẳng màng nghĩ tới.
“Em không nghĩ tên của ngài sẽ thay đổi suy nghĩ của em,” cô nói. “Em cần biết gì hơn chứ? Ngài là Người Anh.”
Vậy là cô tiếp tục nhắc anh nhớ. “Vậy có lẽ em sẽ muốn biết tên người đàn ông em vừa hỏi làm cha của con mình.” Dù giọng nói khàn khàn chỉ thầm thì nhưng có ý sỉ nhục cô, rất cáu giận và độc ác.
Cô lặng người như thể bị anh tát.
Họ cùng đứng đó lặng im, bướng bỉnh và kiêu hãnh.
Cuối cùng cô dứt khỏi ánh mắt anh và nhìn đi chỗ khác, mím môi trước khi ngoảnh đi. “Ngài là ai vậy, Người Anh?”
“Ta là Roger FitzAlan xứ Wells.” Và ta là một thằng khốn ích kỷ.
“FitzAlan?” Cô lại ngẩng mặt lên và nhìn anh một lúc. “Cha ngài không cưới mẹ ngài ư?”
“Họ có kết hôn. Ông cụ kỵ của ta là con hoang. Nhưng bây giờ nhà FitzAlan sẽ không có con hoang trong gia đình nữa. Cha ta sẽ không cho phép điều đó xảy ra.” Giọng anh cay đắng và giận dữ như mỗi khi anh nói về, hay đến cha mình.
“Ngài không ưa cha mình ư?”
“Không. Ta không ưa cha ta.”
Cô nhìn xuống mặt nước. “Em không biết cha mình là ai.”
“Ta ước gì mình không biết,” lời nói rời khỏi môi anh không kịp suy nghĩ.
Sự biến chuyển trên gương mặt cô làm anh ngạc nhiên. Sự kiêu hãnh của cô biến mất. Cô đứng đó yếu đuối trơ trọi. Vẻ mặt cô nhìn anh trống rỗng tới mức anh ước chi mình đừng nói ra.
Hai vai cô thõng xuống và hơi cúi giống như những người phụ nữ sống quá lâu nên phải gánh nỗi đau của cả cuộc đời trên tấm lưng già đi vì tuổi tác. “Không.” Cô từ từ lắc đầu. “Ngài sai rồi.”
Rồi cô thót mình lên bờ, vẻ xa lạ bất ngờ thay thế cho những gì mới xảy ra giữa họ một lúc trước. Cô mặc vội chiếc váy hẹp được gấp đặt trên cỏ, rồi khoác thêm chiếc áo dài và lặng lẽ cúi xuống nhặt quần áo bẩn lên. Cô ôm chúng vào ngực rất chặt và cứ đứng đó, nhìn đăm đăm về phía những rặng núi đằng đông phía trên ngọn cây rừng.
Sau một lúc cô quay người bước đi, băng qua cầu, đứng đó và quay người đối diện anh, tay đặt trên thành cầu đá, ánh trăng chiếu phía sau, khuôn mặt cô không khác gì một bóng tối. “Ngài không thực lòng mong điều đó đâu, Roger FitzAlan xứ Wells,” cô nói. “Bởi em chỉ biết một nửa mình là ai.”
o O o
Lên năm tuổi, lần đầu Teleri hỏi bà về cha mình. Thoạt tiên Gladdys già không trả lời cô, thay vì vậy cứ đứng đó như bị câu hỏi đó làm cho đông cứng, và bà nhìn đăm đăm về quá khứ với tâm tư và nét mặt trống rỗng không thể phai mờ ngay cả với một đứa trẻ năm tuổi.
Những năm sau đó Teleri dần hiểu vẻ mặt của Gladdys già là vẻ mặt của người mẹ bị mất đứa con duy nhất. Nhưng khi ấy, lần đầu tiên ấy, cô còn bé, thế giới của cô còn nhỏ và thiển cận, vì trẻ em sống trong những phút giây hiện tại và chỉ thấy một chút ít tương lai, vốn là thứ sẽ đến ngay trong ngày hôm đó. Bởi trẻ em không có những bài học trong quá khứ để cảnh báo chúng, không suy nghĩ hay mắc lỗi lầm để định hướng cho hành động của chúng.
Teleri chỉ biết là mình không có cha hay mẹ như bọn trẻ trong làng. Cô đã thấy dân làng xì xào. Cô đã thấy vài người trong bọn họ nhìn cô như thể cô bị dơ bẩn. vài người còn cáu kỉnh mỗi khi Teleri đi qua. Khi cô hỏi Gladdys già mình đã làm gì, bà bảo cô không làm gì cả.
Lên năm tuổi, cô không lớn hơn con cừu trụi lông vào mùa hè là mấy, tóc cô dày và xoăn như lông cừu vào mùa xuân, hai tay cô vẫn còn mũm mĩm như tay đứa trẻ; cô vẫn còn quá ngây thơ để biết sự ghét bỏ là thế nào. Cô không hiểu. Cô chỉ biết mình khác bọn họ. Và rằng họ không muốn cô ở gần.
Gladdys già là bà ngoại cô và là người duy nhất có thể trả lời về cha cô, nhưng bà không nói gì cho Teleri biết. Bà ngoại cô chỉ nhìn đăm đăm về phía xa xa nơi những rặng núi lặng câm, nơi người ta nói rằng Annest đã biến mất ở đó, và đôi lúc bà lại khóc. Bà khóc cho tới khi đôi mắt đen kỳ lạ của bà đỏ như những quả nam việt quất họ hái trên đầm lầy vào mùa thu.
Dần dà Teleri thôi hỏi bà xem cha là ai nữa. Nhưng chưa bao giờ cô thôi tự hỏi. Và khi cô lớn lên và có cơ hội vào một ngày nắng khi thế gian dường như đúng đắn để hỏi về cha cô lần nữa, bà cô hướng mắt về chân trời phía đông, nơi những vòng tròn đá canh giữ thung lũng Brecon.
Gladdys ngồi xuống một phiến đá cứng gần bìa rừng và nhìn chằm chằm vào đôi chân tái xanh, gân guốc của mình. Bà cứ như thế, đầu thõng xuống trong một lúc lâu. Hai vai bà gù xuống và nặng nề; chúng hơi thu lại và ngay cả sau khi bà nói chuyện xong với Teleri, ngay cả sau khi bà đến Glamorgan, sau bao nhiêu mùa trôi qua, đôi vai bà không bao giờ thẳng lại nữa. Từ ngày ấy trở đi Gladdys già bước đi lom khom.
Nhưng chính trong ngày nắng ấy, Gladdys già kể với Teleri về mẹ Annest của cô, và chuyện xảy ra như thế nào khi nước ối bị vỡ và nàng bắt đầu chuyển dạ. Annest đã chạy và vấp ngã dúi dụi suốt trên đường lên bình nguyên bất kể nàng đang mang thai nặng nề và đau đớn vì cơn chuyển dạ.
Annest nằm trong vòng tròn đá và sinh ra Teleri. Phải mất một thời gian lâu, rất lâu sau Gladdys mới tìm ra con gái mình, và khi bà tìm thấy, sự sống của Annest đã trôi gần hết theo dòng máu thấm xuống nền đất nâu giữa vòng tròn.
Gladdys trao cho Annest đứa con mới sinh và hỏi đúng câu hỏi cũ. Ai là cha đứa bé?
Annest hít một hơi thật dài và lắc thân mình, thoát những âm thanh trống rỗng khỏi lồng ngực. “Con đã thề nhân danh tình yêu của con với chàng là sẽ không bao giờ kể,” nàng vừa nói vừa từ từ khép mắt lại thật chậm.
Gladdys khóc và cầu xin nàng cho biết tên người đàn ông.
Annest không mở mắt nhưng nàng nói, “Câu trả lời ở trong những phiến đá.” Rồi nàng chết.