Số lần đọc/download: 1584 / 11
Cập nhật: 2015-11-28 05:25:25 +0700
Chương 17
T
ử Di về nhà nằm nghĩ, cô không hiểu sao tự nhiên mình bị bắt lại đột nhiên được thả về. Cô trằn trọc mãi mà không sao ngủ được lý do tại sao.
Tuyết Y đêm nay cũng không về...
- Có chuyện đấy nữa à.
Đan Băng hơi sửng sốt trước những gì Tử Di kể cho mình, cậu nhíu mày suy ngĩ....Hôm qua cũng có người gọi cho ba cậu tống tiền...rồi Tử Di lại được thả....Vậy là...
Tử Di không để ý đến sắc mặt Đan Băng mà nói:
- Không hiểu mấy người đấy nghĩ gì nữa.
Đan Băng hỏi:
- Thế tối qua Tuyết Y có về nhà không?
- Không. - Tử Di hỏi lại – Sao thế?
Đột Đan Băng cười cười:
- Có gì đâu.
Cậu đã hiểu lý do vì sao Tử Di lại có sự tự do ấy rồi...Dù hơi sốc khi nghĩ người anh sỏi đá của mình thay thế Tử Di trong tay bọn bắt cóc nhưng cậu vẫn thấy thú vị...Đã đoán được sự việc nhưng Đan Băng không hề mở miệng nói cho Tử Di những suy nghĩ của mình mà chỉ im lặng cười cười...
Tử Di cũng trả hiểu Đan Băng đang tủm tỉm cười vấn đề gì......
- Có tin có tin hot đây...
Đan Băng xoay một vòng miệng cười ruồi...cậu đứng khom người chống tay vào bàn nhìn sát mặt San Phong đang ngước mắt tròn xoe nhìn mình.
- Tin gì – San Phong hỏi.
Đan Băng nở nụ cười bí ẩn, cậu quay mặt bước lại salong ngồi xuống vắt chân hình chữ ngũ miệng huýt sáo bài Troulber maker thái độ rất thong dong.
San Phong cũng đứng dậy theo ra ngồi đối diện Đan Băng hất mặt nói:
- Nói đi xem nào.
Đan Băng nháy mắt:
- Thế có thưởng không.
San Phong đứng dậy đến máy pha cà phê làm 2 ly rồi trở lại đưa cho Đan Băng một:
- Cảm ơn.
- Giờ nói được chưa.
Đan Băng trề môi:
- Có ly cafê mà cũng đòi moi tin à.
Suốt từ hôm qua đến giờ San Phong cảm thấy người hơi bực bội nên giờ không còn tâm trạng đâu để đùa nữa, cậu điềm đạm đứng dậy về lại ghế tổng của mình cùng ly café nghi ngút khói:
- Không nói thì thôi.
Đan Băng phì cười, cậu nói:
- Hình như Tuyết Y có tình cảm với Tử Di rồi.
San Phong cau mày nhìn Đan Băng, khoảng cách hai haàg lông mày gần sát lại, Đan Băng tiếp:
- Tử Di nói với em lần trước có người bắt cô ấy rồi không biết làm sao tự nhiên họ lại thả về.
- Sao cơ, Tử Di bị bắt, lúc nào vậy?
- Hôm qua.
San Phong lo lắng:
- Vậy cô ấy sao rồi?
- Vẫn bình thường. Đã bảo là họ thả rồi mà.
San Phong mím môi trầm ngâm, số điện thoại hôm qua có khi nào gọi cho câu có liên quan đến chuyện Tử Di bị bắt không?.
Đan Băng đi đến kệ sách của San Phong cậu vừa lôi mấy quyển sách ra mắt nhìn mà miệng vẫn nói chuyện với San Phong như thường:
- Anh biết lí do gì Tử Di được thả không?
- Nói đi.
- Tuyết Y thế chỗ đấy.
San Phong nhổm người dậy, cậu trố mắt nhìn Đan Băng. Như không tin vào thính giác của mình, cậu hỏi lại:
- Hàn thiếu?
- Ừm – Đan Băng gật đầu, cậu nhìn San Phong cười cười – Em chỉ đoán vậy thôi.
- Sao cậu lại đóan vậy – San Phong nhíu mày?
- Theo Tử Di ước lượng thời gian cô ấy được thả cũng tương đương gần với lúc ba em nhận được điện thoại của bọn bắt cóc tống tiền để chuộc Tuyết Y.
Mặt San Phong mỗi lúc thay một sắc thái. Cậu im lặng suy nghĩ vấn đề gì đó thì Đan Băng lại nói:
- Anh yên tâm Tử Di vẫn chưa biết chuyện Tuyết Y cứu mình đâu.
- Em đã biết sao không nói cho Tử Di.
Đan Băng lại cười, cậu đá mắt với San Phong:
- Bởi vì em theo phe anh mà.
Đan Băng chu miệng hôn gío với San Phong, hành động này rất dễ bị hiểu lầm khi người thứ ba xuất hiện là Gia Linh...
Cô vừa mở cửa phòng ra đã thấy cảnh tượng hãi hùng ấy...Đan Băng đang hôn gió San Phong...Đan Băng quay lại khi thấy tiếng chân, Gia Linh mới hoàn hôn trở lại, cô cười hề hà:
- HÌ....tiếp tục đi nhé.
Gia Linh định đóng cửa lại thì San Phong gọi:
- Em nghĩ gì vậy?
Đan Băng phì cười, cậu lắc đầu nhìn vào quyển sách trên tay vẻ trí thức không giải thích gì về hành động thiếu nam tính như lúc nãy.
Gia Linh chỉ chỉ về phía Đan Băng, cô đi lại nói nho vào tai San Phong:
- Em tưởng đấy chỉ là tin đồn?
- Chuyện đấy anh cũng chưa xác định.
Nói là nói nhỏ nhưng vẫn đủ để Đan Băng nghe rõ, cậu cũng trả phủ định biện luận về giới tính của mình mà chỉ đóng lê sách lại đặt lên kệ miệng như đang cười, quay lại hai người:
- Thôi em phải về rồi. Bye.
Trước khi cất bước, Đan Băng không quên làm điệu chu mồm hôn gió mắt nháy một cái rồi cười toe ra.
Gia Linh rùng mình:
- Sao người đấy có thể là em của Hàn thiếu được.
San Phong cười mỉm không nói gì...
- Anh này, Đan Băng cũng khổ thân nhỉ.
- Khổ gì? – San Phong nhứong mày
- Nhìn rõ đẹp trai cao giàn thoáng mái cũng đáng yêu thế mà lại 2 phai...chậc..chậc tiếc thật.....
- Hàn tổng có việc gì dặn dò?
Qúach giám cúi đầu trước ông Đình cung kính.
- Cậu cầm số tiền này đến chỗ xxx rồi cho vào thùng rác.
Qúach trố mắt nhìn ông Đình...Cậu vuốt mồ hôi nhìn vali tiền trước mặt. Đây có phải giàu quá không tiêu được hết nên phải vứt không...Thế thà cho mình còn hơn là vứt đi uổng chết được.
Ông Đình dặn dò:
- Đây là điện thoại, cậu cầm lấy để liên lạc với tôi.
- Dạ, mà có chuyện gì ngài làm vậy?
- Cậu không biết gì sao - Đến lượt ông Đình ngạc nhiên
Thấy mặt Qúach giám đần ra thế là không biết rồi, ông Đình chẹp miệng:
- Tuyết Y bị bắt.
- Sao ạ. Lúc,...lúc nào?- Qúach giám lắp bắp.
- Hôm qua.
Qúach giám nhăn mặt...Hôm qua, rõ ràng cậu nói là đi du lịch cơ mà. Qúach giám lo lắng, cậu gật gù:
- Vâng. Vậy tôi sẽ đi ngay.
- Ừm.....
- Tôi đã làm theo lời ngài rồi, tiếp theo cần làm gì nữa?
-...
- Dạ.
Qúach giám tắt máy, cậu dời khỏi chỗ mình đứng theo lời Hàn tổng là đi về nhưng Qúach giám chỉ đứng góc khuất dõi theo tình hình tiếp theo.
Sau những phút giây căng mắt chờ đợi địch đến, Qúach giám đã thấy địch là tên kính đen đang ngó quanh nhìn rồi cúi người mở thùng rác ra lấy vali tiền lén lút...
Chờ hắn bước đi Qúach dám mới lên xe từ từ theo sau...
Vừa đi Qúach giám vừa nhìn quang cảnh xung quanh, nơi đây thật heo hút hèn bẩn nữa chứ toàn rác thải không biết Hàn thiếu của mình có chịu nổi khi cư ngụ ở đây nữa không.
- Có đứa theo sau.
Tên kính đen nhìn qua gương chiếu hậu thấy có xe đang theo sau mình thật liền đạp ga cho xe vút nhanh hơn làm tên trọc mất đà suýt đập đầu lên trước, tên trọc trợn mắt bặm môi:
- Thằng khốn này mày định giết người à.
Tên kính đen mắt vẫn hương về phía trước rất tập trung lái kệ ngoài tai lời nhiếc mắng của tên trọc.
Nhận thấy dấu hiệu bất thường của địch tự nhiên tăng ga, Qúach giám cũng lao theo, cậu không còn thời gian nghĩ lung tung nữa phải tập trung lái xe thôi, đường ở đây ngoằn nghèo dốc lên dốc xuống khó đi.
Tên kính đen thấy xe sau lưng mình phóng nhanh lên, hắn cũng tăng tốc thêm...tên trọc ngồi cạnh ẹo qua ẹo lại tay ôm cứng chiếc vali tiền, do xe cua quá nhiều đi với tốc độ nhanh, mặt hắn tasi nhợt lại miệng la làng:
- Mày đua xe à thằng này. Từ từ thôi huyết áp của tao....ôi mẹ ơi...
Kéttttt....Xoẹt xoẹt....
Qúach giám thấy tình hình không ổn có vẻ địch đã phát hiện mình nên cậu cho xe chầm chậm lại để đỡ bị nghi nữa...
Tên trọc ôm tim, luôn miệng gào thét:
- Mày mày...mày định đánh võng cái đường cùi bắp này à....từ từ thôi...
Kính đen nhìn qua gương thấy chiếc xe kia lùi dần về sau có vẻ như không có ý định theo mình nữa, hai tên vốn đầu óc thiển cận nên cũng không nghi ngờ gì thêm, tưởng là lên dây đi leo núi gì đầy thôi, tên trọc thở phào, đập tay kính đen:
- An tâm đi từ từ rồi nhé.
- Ừ...Tao cũng hoảng lắm.
- Mày còn nói à – Tên trọc trợn mắt lườm kính đen.....
- Đại ca, Thịnh tổng chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ.
Hai tên đứng rất nghiêm trang ra dáng cướp chuyên nghiệp giao vali vào tay chủ của mình rồi đứng dạt xang một bên khoanh tay mặt mày bặm trợn nhìn quanh đẻ xem có kẻ nào khác không.
Ông Thịnh mở vali nhìn thấy số tiền mắt hoa cả lên, miệng cười ha hả:
- Hahaha...cuối cùng thì cũng thành công...haha.
Tuyết Y cũng vừa từ trong nhà đi ra, cậu nhìn thấy chiếc vali là biết chuyện gì rồi, Tuyết Y cười cười nói:
- Tôi đi được rồi chứ.
Ông Thịnh cười khẩy:
- Đương nhiên là được nhưng chờ đến khi tao bay khỏi cái đất này đã. CHúng mày trói nó lại.
Ông Thịnh hâấ mặt cho mấy tên cướp kia lên, 2 đứa lao đến phía Tuyết Y khoá tay cậu ra sau cầm dây trói lại, Tuyết Y cũng vẫn bình thản đứng im cho chúng làm gì thì làm, miệng cậu vẫn nở nụ cười:
- Hazi....Tiếc thật...tôi rất ghét những người đã hứa lại thất tín đấy.
Ông Thịnh cười lớn:
- Trong hoàn cảnh này mà mày vẫn to mồm được nhỉ...hoho...không hổ danh Hàn thiếu.
Tuyết Y chậc lưỡi:
- Ông đang phạm một sai lầm đấy.
Tên Boss đứng im nhìn từng đường nét trạng thái tên cơ mặt Tuyết Y. Hắn thấy cậu rất thú vị mặc dù trong hoàn cảnh tồi tệ nhất Tuyết Y vẫn có thể ung dung, khí chất vẫn cao ngút như vậy thì quả đúng là thật đáng nể...
Ông Thịnh đi gần Hàn thiếu vỗ vỗ vào má cậu:
- Mày nghĩ mày còn doạ được tao nữa à.
Tuyết Y nhún vai:
- Chỉ là một đống bùi nhùi mà muốn tôi doạ sao.
- Mày...
Ông Thịnh dơ thẳng bàn tay thô to lên...
Một cái tát như trời đánh tưởng đã giáng xuống mặt Tuyết Y nhưng ai ngờ... Một người đã đứng chặn trước mặt ngăn lại hành động ấy. Qúach giám cau mày, tay vẫn cầm lấy cổ tay ông Thịnh nói:
- Ông có tư cách đụng đến Hàn thiếu sao.
Ông Thịnh dựt tay mình ra, cười nhếch môi:
- Lại một thằng ngu lao vào tay tao à.
Ông Thịnh hất mặt cho mấy tên đàn em bắt Qúach giám lại. Cậu đứng giữa vòng vây của 5 tên to cao lực lưỡng như đấu sĩ WWE. Qúach giám nuốt nước bọt, sao tự nhiên dũng khí của cậu bay đi đâu hết rồi, nhìn bọn chúng mặt hăm he như sắp ăn tươi nuốt sống mình đến nơi sao cậu lại hối hận vì hành động anh hùng liều mình cứu thân chủ mới vừa xong thế này...
Tuyết Y cũng hơi ngạc nhiên khi Qúach giám từ đâu chui ra thế này, cậu bật cười lắc đầu.
5 tên lao lên định ộp Qúach giám thì cậu đã đưa hai tay ra trước chặn chúng lại, chẹp miệng nói:
- Bắt đi khỏi cần đánh.
Tên Boss đứng che mịêng ngăn không cho tiếng cười bật ra khi xem màn kịch này, đây đúng là một sân khấu hài hơn là màn bắt cóc tống tiền. Bây giờ hắn mới lên tiếng:
- Trói nó lại là được rồi.
- Dạ.
Một tên bước tới bẻ quặt tay Qúach giám ra sau làm cậu đau điếng mặt nhăn nhó quạu cọ:
- Nhẹ nhàng thôi, người ta là thư sinh chứ có phải dân giang hồ đâu mà mạnh tay vậy.
Tên kia không đáp trả mặt vẫn đăm đăm hung khí làm theo mệnh lệnh không hề nương tay làm Qúach giám cứ kêu oai oái:
- Aiii...đau chết được.
Tuyết Y quay xang lườm Qúach giám, cậu nói:
- Đến đây lam gì vậy.
- Em định cứu anh nhưng...game over rồi.
- Từ khi nhìn thấy cậu là đã thấy rắc rối thêm rồi.
- Anh...- Qúach giám nhìn Tuyết Y chăng chối, cậu đã có lòng vậy mà Tuyết nỡ lòng phũ phàng vói cái nhiệt tình ấy.
Ông Thịnh to tiếng ra lệnh:
- Lôi chúng nó vào trong bỏ đói cho tao xem còn to mồm được đến khi nào...Hừ...
Trước khi quay đi Hàn thiếu còn nói lại một câu:
- Đừng nên bỏ qua những gì tôi cảnh cáo.
Ông Thịnh trừng mắt nhìn tên lỳ lợm này, ông không hiểu tên này có gì mà nó dám mạnh mồm đến thế. Ông Thịnh không thể nhịn được nữa, ông nhặt cành gậy khô dưới đất lên tiến nhanh về phía Tuyết Y và...
Những âm thanh roi vọt vang lên giữa không gian khô khốc này khiến Qúach giám điếng hồn, cậu nhắm tịt mắt không muốn nhìn thấy cảnh tượng đấy nữa...
Ông Thịnh hăng hái vụt mạnh vào người Tuyết Y, luôn miệng nói:
- Tao xem mày còn to mồm đến lúc nào.
Tuyết Y đau rát người, cậu nhăn mày cố tỏ vẻ mạnh mẽ đứng im..
Ông Thịnh cười lớn:
- Xin lỗi tao đi rồi tao sẽ tha cho...hâha...
- Chết đi ông sẽ nghe được câu đấy - Tuyết vẫn cứng mịêng dù người cậu đang rất đau.
Qúach giám thấy chủ như vậy. cậu cũng thấy đau lòng. Không quan hệ máu thịt nhưng Tuyết Y dù sao cũng là một thần tượng từ khi đi học của Qúach giám, Tuyết Y chính là một tấm gương cho cậu nỗ lực mỗi ngày để với tới...Chính vì muốn làm việc cho Tuyết Y nên cậu đã từ chối một chỗ đứng trong côngti San Phong là thay chức trợ lý hiện tai của ba mình đang làm để đến côngti Tuyết Y phỏng vấn hàng chục lần mới có một cơ hội bước chân vào để làm việc với Tuyết Y...
Qúach giám nhăn mặt, cậu hét to:
- Dừng lại đi.
Thịnh tổng ngưng tay quay xang Qúach giám, ông ta cười nhạt:
- Hôhô...Mày đang phẫn nộ đấy à.
Qúach giám cau mày, cậu nhổ nước bọt vào mặt ông Thịnh – đây là hành động thô lỗ dầu tiên của Qúach giám thể hiện đến Tuyết Y sững người đôi chút.
- Đồ bẩn thỉu – Qúach giám nhìn thẳng mặt ông Thịnh mà nói.
Ông Thịnh trợn mắt:
- Cái gì...thằng khốn này.
Ông ta định dơ roi lên vụt vào Qúach giám thì Tuyết Y đanh giọng lên tiếng:
- Nó chỉ là một đứa trẻ thôi ông đừng cư xử bạo lực như thế.
- Hôhô...Chúng mày đang đóng phim bi đấy à...Ôi cảm động quá đứa nào cũng muốn tao đánh à vậy thì tao sẽ cho chúng mày toại nguyện..
Vừa nói ông Thịnh vừa dơ cao tay lên..
- Đủ rồi, cho chúng nó vào đi.
Bọn đàn em tăm tắp nghe theo nlời nói của tên Boss. Chúng lôi xềnh xệc hai người vào trọng, ông Thịnh trợn mắt quay phắt lại:
- Sao lại cản tôi.
- Tôi thấy chúng đang cố ý chọc tức ông thôi, mỏi tay đánh chúng làm gì nữa.
Ông Thịnh cau mày nhìn tên Boss., hắn lại nói:
- Chúng ta ra kia nói chuyện chút đi.
Hai người quay lưng đi...