Nguyên tác: The Rose And The Ring
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Chương 16 - Hedzoff Quay Lại Gặp Vua Giglio Như Thế Nào?
Đ
ại úy Hedzoff phóng ngựa đi khi vua Padella phát ra cái lệnh quái gở ấy. Ông đã hoàn thành nhiệm vụ truyền thông điệp của đức vua, người đã hết lòng tin tưởng ông. Tất nhiên ông lấy làm thương xót cho Rosalba nhưng ông có thể làm gì được đây?
Thế là ông quay lại nơi đóng quân của vua Giglio, tìm thấy ông vua trẻ trong tâm trạng rối bời, hút thuốc lá liên tục. Tâm trạng bấn loạn của chàng không giảm đi bởi tin tức do sứ giả đem về. “Hôn quân bạo chúa!” Giglio hét lên. “Như một bài thơ của người Anh đã viết: “Khi một người đàn ông đặt tay lên một người đàn bà dù chỉ vì lòng tốt, hắn cũng chỉ là tên vô lại.” Này ông bạn Hedzoff.”
“Muôn tâu bệ hạ, hắn là như thế đấy ạ.”
“Thế ông bạn có nhìn thấy nàng bị ném vào vạc dầu sôi không? Chẳng phải thứ dầu êm dịu đó - một thứ kem dưỡng da từ chối không sôi để không làm bỏng người thiếu nữ kiều diễm vô song ấy?”
“Tâu bệ hạ, thần không có lòng nào đứng lại chứng kiến cảnh một tuyệt thế giai nhân bị cho vào vạc dầu sôi như vậy. Thần đã truyền đạt thông điệp của bệ hạ đến Padella và hắn đã quay lưng lại với người. Thần cũng đã bảo hắn về hoàng tử Bulbo, nhưng hắn chỉ nói hắn có 20 đứa con trai ai cũng tốt như Bulbo vì thế mà hắn cóc thèm quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra cho Bulbo.”
“Ôi một người cha độc ác! Một người con bất hạnh. Giải hoàng tử Bulbo đến đây cho ta.”
Bulbo bị xích chân xích tay được dẫn đến trước mặt vua Giglio, nhưng chàng ta không có vẻ khổ sở. Mặc dù là tù binh, chàng ta có vẻ thoải mái bởi vì các trận chiến đấu đã qua rồi. Chàng ta đang chơi cờ với lính cai ngục thì vua cho gọi lên.
“Người bạn Bulbo tội nghiệp!” Vua nói với một cái nhìn thương xót vô hạn, “đã hay tin chưa? (bạn thấy đấy Giglio muốn làm cho tin xấu trở nên nhẹ nhàng hơn với Bulbo). Người cha độc ác của hoàng tử đã quyết định hành hạ Rosalba, quyết khép nàng vào tội chết, thế đấy... hoàng tử Bulbo.”
“Cái gì, giết nàng Betsinda! Hu-hu-hu!” Bulbo khóc nức nở, “Betsinda! Người đẹp Betsinda! Betsinda thân yêu! Nàng là cô gái đáng yêu nhất trên đời. Tôi yêu nàng 20 ngàn lần hơn yêu nàng Angelica.” Cứ thế chàng thể hiện nỗi buồn của mình một cách chân thật và hùng hồn đến nỗi vua cũng phải cảm động. Giglio vừa bắt tay chàng vừa nói ước gì chàng biết được tấm lòng của Bulbo sớm hơn. Bulbo vẫn chưa nhận thức được điều gì đã xảy ra với mình, chàng xin phép được ngồi xuống hút một điếu xì gà và để an ủi đức vua Giglio nhân từ đã ban cho Bulbo một điếu xì gà mà chàng ta chưa được hút kể từ lúc bị giam cầm.
Bây giờ bạn hãy thử hình dung cảm xúc của một ông vua khoan hòa nhất khi chàng buộc lòng phải thông báo với tù binh của mình rằng, vì sự độc ác và hành động trời không dung đất không tha của vua Padella đối với nàng Rosalba mà hoàng tử Bulbo phải bị xử tử hình. Giglio cao quý không cầm nổi nước mắt, cả những tên lính cảm tử và các sĩ quan cũng như Bulbo đều không thể kiềm chế được xúc cảm. Sau khi mọi chuyện đã được giải thích cặn kẽ, rốt cuộc Bulbo cũng đi đến chỗ vỡ nhẽ ra rằng lời nói của đức vua đứng cao hơn tất cả mọi thứ trên đời và Bulbo phải bị khép vào tội chết. Thế là Bulbo đáng thương bị giải trở lại ngục tối. Hedzoff cố an ủi chàng bằng cách lập luận rằng được làm vua thua làm giặc, nếu Bulbo thắng trong trận Bombardaro thì có lẽ chính chàng là người ra lệnh treo cổ hoàng tử Giglio.
“Phải, nhưng mà điều đó cũng chẳng an ủi được tôi.” Bulbo rầu rĩ đáp mà điều đó là đúng, tội nghiệp anh chàng Bulbo.
Chàng được thông báo là mọi việc sẽ diễn ra vào 8 giờ sáng hôm sau rồi được áp giải về phòng giam nơi mọi người đều hết sức quan tâm đến chàng. Vợ giám ngục mời chàng uống trà, con gái người gác ngục xin chàng kí vào sổ tay nơi có chữ kí của nhiều người trong những hoàn cảnh tương tự! Dịch vụ mai táng đến đo đạc để làm cho chàng một cỗ quan tài đẹp nhất mà đồng tiền có thể bỏ ra mua được, nhưng cả điều này nữa cũng chẳng có nghĩa lí gì với Bulbo. Đầu bếp nấu cho chàng những món ăn ngon lành mà chàng rất thích nhưng chàng không hề đụng đến. Chàng ngồi vào bàn bắt đầu một lá thư vĩnh biệt gửi cho Angelica trong lúc kim đồng hồ đều đặn di chuyển cho đến sáng hôm sau. Bác phó cạo tìm đến phòng giam đề nghị được cạo râu và trang điểm cho chàng. Bulbo đá bác ta ra khỏi cửa, hì hụi viết tiếp mấy dòng cho Angelica trong lúc đồng hồ vẫn thản nhiên kêu tích tắc trừ đi từng khoảnh khắc trong cuộc đời chàng. Bulbo đứng lên cái hộp đựng mũ, rồi đứng lên trên cái ghế, đứng lên trên giường, đứng cả lên trên bàn tìm xem chàng có cơ hội trốn thoát không trong khi kim đồng hồ vẫn tiếp tục nhích đi càng lúc càng gần đến cái giờ định mệnh.
Nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ là một chuyện, nhảy ra ngoài phòng giam được hay không lại là một chuyện khác và đồng hồ trong thành phố đã điểm 7 giờ. Thế là chàng leo lên giường chợp mắt một chút cho đến lúc người cai ngục bước vào vỗ lên vai chàng. “Dậy đi, hoàng thái tử! Chỉ còn 10 phút nữa là đến 8 giờ.”
Bulbo đáng thương ngồi dậy, chàng mặc cả quần áo ngủ (một chàng trai lười biếng). Chàng lắc đầu nói chàng không quan tâm đến chuyện thay bộ đồ khác, hoặc dùng bữa điểm tâm. Sau đó chàng thấy một tốp lính đang đứng đợi chàng. “Dẫn đường đi!” Chàng nói và họ đi trước dẫn đường, ai cũng tỏ vẻ xúc động lắm lắm. Đoàn người đi đến một cái sân rồi ra một quảng trường ở đấy vua Giglio đã có mặt để từ biệt chàng. Vua nắm lấy tay chàng lắc lắc rất ân cần: “Hãy chấp nhận số phận.”
Một... hai... ba!
Chợt không gian vang lên tiếng gầm của một loài ác thú. Con vật nào có thể phóng vào thành phố làm cho bọn con trai sợ mất mật, đến các thầy tư tế trong nhà thờ lẫn các chú lính thú cũng bạt vía kinh hồn?
Sự thật thì khi đại úy Hedzoff bước vào sân chầu trong cung điện Snapdragon đấu khẩu với vua Padella, những con sư tử đã xổng khỏi chuồng. Đại úy vừa mới quay lưng đi thì hai con vật đã nhảy lên quật 6 hộ pháp một nhát chết tươi. Một con cõng Rosalba lên lưng, rồi cả hai cùng phóng ra khỏi đấu trường. Sau nhiều lần quẹo phải quẹo trái cuối cùng chúng cũng tới được thành phố mà vua Giglio đang đóng quân.
Khi vua Giglio nghe tin, bạn có thể hình dung chàng lao ra khỏi phòng ăn sáng để đỡ nàng từ trên lưng sư tử xuống như thế nào. Các con sư tử bây giờ đã mập mạp như con heo nhà, sau khi đã chén cả Hogginarmo lẫn 6 tên hộ pháp chúng cũng có phần văn minh hơn, chúng cho phép ai cũng có thể vỗ về chúng. Trong lúc Giglio quỳ xuống (với một dáng điệu duyên dáng nhất để giúp Rosalba nhảy xuống đất) thì Bulbo cũng lao đến hôn hai con sư tử. Chàng vòng tay quanh cổ chúa tể sơn lâm, ôm thật chặt rồi vừa khóc vừa cười, chàng nói: “Ôi con vật thân yêu, ân nhân cứu mạng của ta, vui sướng làm sao khi được gặp ngươi và cả Betsinda thân yêu... mà không nàng Rosalba.”
“Vậy, đây là hoàng tử Bulbo?” nữ hoàng nói. “Ta cũng rất mừng khi gặp lại chàng.” Nàng chìa tay cho chàng hôn. Vua Giglio thân mật vỗ vỗ lên lưng chàng một cách thân ái. “Bulbo thân mến, ta rất lấy làm mừng vì nữ hoàng được cứu thoát và điều đó đã thay đổi số phận của hoàng tử.”
“Tôi cũng biết điều đó và chắc bệ hạ đã hiểu rõ lí do.” Vừa lúc đó đại úy Hedzoff bước đến. “Tâu bệ hạ đã 8 giờ rưỡi, ta tiếp tục tiến hành cuộc hành quyết chứ?”
“Hành quyết! Tại sao vậy?” Bulbo ngơ ngác hỏi. “Một người lính chỉ biết đến nhiệm vụ của mình”, Hedzoff đáp, chìa lệnh tử hình ra nhưng vua Giglio đã mỉm cười nói: “Hoàng tử Bulbo đã được ân xá.” Và với một vẻ duyên dáng chàng mời người tử tù vừa thoát chết đến dùng bữa điểm tâm với mình.