Số lần đọc/download: 1407 / 9
Cập nhật: 2015-12-10 22:36:19 +0700
Chương 18
D
iệp Khuynh Thành đang đi bách bộ trong cung Đông Lăng, một lần nữa cô lại bước vào vườn hoa đầy sắc đỏ tuyệt đẹp. Nam Cung Khuyết nói đây là thứ hoa mà Lạc Nhi rất thích.
Hình như trước mắt cô xuất hiện hình bóng Lạc Nhi.
Và hình như nghe thấy Lạc Nhi đang nói: Khuynh Thành hãy sờ tay lên ngực mình, nghe tiếng nói của lòng mình! Cô đang yêu Lam Tố! Khuynh Thành, cô rất kiên cường, một lòng trung trinh vì tình yêu, sao cô có thể dễ dàng từ bỏ như thế?
Khuynh Thành, cô dễ dàng từ bỏ, thì có thể chứng tỏ mình rất yêu anh ấy không? Tất cả những việc cô đã làm, có còn ý nghĩa gì nữa không?
Có lẽ nên nói rằng cô quá ư thờ ơ.
Muốn có được một người mãi gắn bó với ta đến bạc đầu.
Đó chẳng phải điều mà cô hằng khao khát hay sao? Cô nói rằng mình muốn cùng anh ấy kề vai chiến đấu, cùng thống lĩnh thiên hạ, cùng tiếu ngạo giang hồ, lẽ nào là cô nói dối?
Không.
Tiếng nói tự đáy lòng Diệp Khuynh Thành đang không ngừng phản bác.
Đó đều là thật, tất cả, tất cả đều là thật.
Bỗng nhiên.
Khuynh Thành như vừa tỉnh cơn mê.
Đúng thế, cô yêu anh, cả cuộc đời cô chỉ chấp nhận một mình anh. Vậy tại sao cô phải né tránh? Dù lòng anh ấy vẫn yêu Lạc Nhi thì tại sao cô không thể lựa chọn tiếp tục lao vào như con thiêu thân để yêu anh?
Giống như đã từng như thế, giống như khi cô giao lưu với Ân Ly. Có gì mà không thể?
Đôi khi, yêu, không nhất thiết là phải chiếm hữu!
Nghĩ rõ ràng cả rồi, Khuynh Thành khẽ mỉm cười, nói: “Lạc Nhi, tôi cảm ơn Lạc Nhi!”
Nhưng trước mắt cô làm gì có Lạc Nhi nào? Tất cả chỉ là Diệp Khuynh Thành tự đối thoại trong lòng mà thôi.
Gạt bỏ tâm tư nặng nề rồi, Khuynh Thành cảm thấy lòng mình đã vợi đi, đã nhẹ nhõm rất nhiều.
Không thấy bi thương, không thấy đau đớn nữa.
Điều mong muốn nhất của cô lúc nào là phải biết được tình hình của Lam Tố.
Điều mong muốn nhất của cô lúc này là phải tìm cách cứu Hoa Mãn Nguyệt ra.
Đúng, Hoa Mãn Nguyệt.
Cô phải nhanh chóng tìm ra Hoa Mãn Nguyệt và cứu anh ta.
Nhưng, lúc cô định cất bước tìm Hoa Mãn Nguyệt thì giọng của Nam Cung Khuyết vang lên phía sau lưng cô.
“Lạc Nhi, xem ra hôm nay tâm trạng con rất tốt.”
Khuynh Thành cau mày, nhưng lúc quay người lại thì cô lại nở nụ cười tươi như hoa.
“Thần hoàng!”
“Chắc Lạc Nhi đã mệt rồi? Con nên vào nhà mà nghỉ ngơi đi!”
Thấy Nam Cung Khuyết rất ân cần với mình, cô cảm thấy có điều gì bất ổn. Bất ổn ở chỗ nào, thì cô lại không thể nhận ra.
“Nào, Lạc Nhi, con lại đây với cha!”
Ông ta chìa bàn tay to rộng của mình ra.
Đúng. Ông ta luôn thể hiện rất cưng chiều cô.
Ông ta có thể cưng chiều cô như thế này, nhưng ông ta lại giam giữ, ngược đãi Hoa Mãn Nguyệt! Tại sao?
Lẽ nào… Hoa Mãn Nguyệt không phải con đẻ của ông ta?
Nếu đúng là như thế thì… chỉ e ông ta đã giết phăng Hoa Mãn Nguyệt rồi cũng nên.
Nhân vật Nam Cung Khuyết này sao lại đầy mâu thuẫn? Mu bàn tay và lòng bàn tay là máu thịt, tại sao ông lại đối xử khác hẳn như thế?
Vô lý! Chắc hẳn bên trong phải có âm mưu gì đó.
Nam Cung Khuyết thấy Diệp Khuynh Thành cứ nhìn mình chằm chằm, ông ta bỗng cảm thấy mất tự nhiên.
Có phải con bé này đã phát hiện ra điều gì đó?
Nhưng, không, không có lý!
Nó căn bản không thể nhận ra điều gì dị thường ở ta.
Tuy nó là Lạc Nhi chuyển thế nhưng nó đã mất hết ký ức về kiếp trước, mặt khác, ta đã ngụy trang quá tốt như vậy, ta hoàn toàn là một người cha rất chuẩn mực.
Thì nó đâu có thể nhìn ra sự thật?
Diệp Khuynh Thành bỗng tươi cười nói với ông ta: “Xin lỗi thần hoàng, con thật vụng về, nên đã khiến thần hoàng phải bận tâm về con, con nhìn thấy thần hoàng có sợi tóc bạc!”
Khuynh Thành cũng nhận ra mình đã nhìn Nam Cung Khuyết như thế, khiến ông ta ngờ ngợ, nên cô vội bịa ra ngay một cái cớ.
Nam Cung khuyết thấy rằng thì ra Khuynh Thành nhìn mình là vì chuyện này, nên ông ta lập tức yên tâm.
“Đúng là Lạc Nhi của ta đã trưởng thành, đã biết quan tâm đến cha rồi.”
Khuynh Thành bình thản mỉm cười: “Cha nên đi nghỉ cho sớm. Con thấy người hơi uể oải, con về phòng đây!”
Nam Cung Khuyết nhìn cô gật đầu. Ông ta tin chắc Diệp Khuynh Thành không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Nhưng để đề phòng lâu ngày sinh rắc rồi, thì vẫn phải sớm ra tay hành động.
Có điều… hai tay ông bất giác nắm chặt, hiện nay ông vẫn chưa có cách gì khống chế được linh hồn và ý thức của người ta.
Nếu cứ đánh liều hành động thì chỉ e chính mình sẽ bất lợi.
Nhưng, nếu cứ tiếp tục lần nữa thế này thì lại sợ sẽ xảy trục trặc gì đó.
Nam Cung Khuyết bỗng thấy sốt ruột.
“Phải kìm nén, phải cố kìm nén.”
Ông tự an ủi. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, tuyệt đối không được nóng vội.
Chỉ cần khống chế được linh hồn và ý thức của nó, thì còn lo gì nó không bắt đầu mở phong ấn?
Mở được phong ấn rồi thì dù Lam Tố có mạnh nữa cũng không thể chống nổi việc ông xơi tái linh hồn của anh ta!
Không còn linh hồn thì Lam Tố chỉ còn là cái xác biết xê dịch mà thôi.
Ông ta dần bình tĩnh trở lại.
Sau đó quay người bước đi.
Diệp Khuynh Thành thấy Nam Cung Khuyết đi rồi, cô bèn ngồi dậy ra khỏi giường, bí mật bám theo.
Nam Cung Khuyết quá ư tự tin.
Nếu không, ông ta chỉ cần vận thần thức quan sát một lượt sẽ phát hiện ra ngay Diệp Khuynh Thành đang nấp ở chỗ khuất.
Nhưng ông ta đã không làm thế vì ông ta đang rất phấn chấn đi về phía nhà lao bí mật.
Hoa Mãn Nguyệt. Anh chàng thái tử của cung Đông Lăng.
Cánh cửa đá của địa lao “kèn kẹt…” mở ra.
Khuôn mặt Nam Cung Khuyết hiện ra nét cười nham hiểm.
Ông ta bưng chậu nước hắt vào mặt Hoa Mãn Nguyệt đang hôn mê nằm đó.
Cười tàn nhẫn: “Ngài thái tử gần đây vẫn ổn chứ?”
Ánh mắt Hoa Mãn Nguyệt tràn ngập hận thù căm ghét.
Khuynh Thành nhìn Hoa Mãn Nguyệt toàn thân đầy vết máu, cô cau mày nín thở.
Lẽ nào anh ta không phải con đẻ của Nam Cung Khuyết?
Thử nghĩ mà xem, có người cha nào lại ra tay tàn độc với con cái như thế này không?
“Đồ khốn, nhà ngươi có giỏi thì giết ta đi?”
“Giết ngươi ư? Không, không, không! Giết người, thì thật vô nghĩa! Tác dụng của ngươi đối với ta còn lớn hơn nhiều!”
Hoa Mãn Nguyệt “hừ hừ” lạnh lùng, nói: “Ngươi đừng hòng mong ta giúp ngươi lừa Diệp Khuynh Thành! Đồ khốn! Chỉ cần Nam Cung Triệt ta đây chưa chết thì ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi để báo thù cho cha ta!”
Báo thù cho cha???
Khuynh Thành sững sờ và thấy mơ hồ… vậy là lão Nam Cung Khuyết này không phải cha đẻ của Hoa Mãn Nguyệt?
Thì ra cô ngẫu nhiên đoán mò lại là đoán đúng, lão không phải cha đẻ của anh ta.
“Báo thù? Ha ha ha ha…”
Nam Cung Khuyết cười như điên: “Dựa vào ngươi ư?” Giọng lão đầy vẻ chế nhạo.
“Chỉ cần ta còn sống là vẫn còn cơ hội để giết ngươi!”
“Ha ha ha ha… Hay lắm! Ta khá khen cho lòng can đảm của ngươi. Được, ta sẽ để cái mạng ngươi lại, chờ ngươi đến mà giết ta!”
Nam Cung Khuyết khẽ nhếch mép, cười nham hiểm.
“À, ta quên chưa cho ngươi biết: Tây Môn Lưu Hương đã bị bọn ta tóm gọn. Tốt nhất là ngươi hãy biết điều một chút, nếu không… ta không dám đảm bảo nó được sống bao nhiêu lâu nữa đâu!”
Hoa Mãn Nguyệt bỗng như nổi khùng, không ngờ thằng cha khốn nạn này lại thâm hiểm đến thế.
“Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng chắc ngươi không thể đứng nhìn Tây Môn Lưu Hương vì ngươi mà phải chết!”
Phẫn nộ, phẫn nộ cùng cực.
Hoa Mãn Nguyệt vốn đang thoi thóp, bỗng nhiên toàn thân tràn đầy sức mạnh chẳng khác gì con bướm phá kén mà ra.
“Uỳnh…”
Một tiếng nổ lớn. Hoa Mãn Nguyệt đã phá tung dây trói và xích sắt buộc chân tay.
Nên biết, những xích sắt này có cơ cấu đặc biệt, hễ tù nhân vận sức lực thì nó sẽ tự động khởi động, những gai thép sẽ cắm vào cổ tay cổ chân ngay lập tức.
Thế mà Hoa Mãn Nguyệt đã đánh bật thoát ra được…
Diệp Khuynh Thành ẩn mình ở chỗ khuất, cô cau mày nhìn những gai thép đáng sợ, mặt cô đầy sát khí.
“Bây giờ ta giết ngươi!”
Vừa thoát khỏi xiềng xích, sát khí hủy thiên diệt địa của Hoa Mãn Nguyệt bỗng lan khắp nhà lao.
“Giết ta ư Hoa Mãn Nguyệt? Thể xác ngươi đã tàn phế, linh hồn ngươi chắc cũng bị trọng thương. Giết ta? Ngươi đang ngủ mê hay sao?”
Đúng thế, thể xác của Hoa Mãn Nguyệt lúc này đã không còn tác dụng gì nữa.
Cổ tay cổ chân anh đã bị nham nhở bởi các gai thép khi anh giãy giụa phá xích.
Nam Cung Khuyết đâu phải đồ ngu, nếu chỉ trói Hoa Mãn Nguyệt như bình thường thì anh đã sớm trốn thoát từ đời nào rồi.
Cho nên, linh hồn Hoa Mãn Nguyệt cũng bị lão khóa chặt.
Vừa nãy động tác phá xích sắt của Hoa Mãn Nguyệt khiến cả thể xác lẫn linh hồn anh đều bị tàn phá nặng nề.
Nhưng sắc mặt anh vẫn hết sức tự tin, anh lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi sức mạnh trong người bỗng bùng phát.
Tuyệt đối không như một người vừa bị thương, Hoa Mãn Nguyệt đột biến hệt như con bướm phá kén đổi đời.
Nam Cung Khuyết bỗng tái mặt.
Gã này… đã kế thừa tuyệt kỹ của cung Đông Lăng!
Hắn… lẽ nào hắn dám liều mạng để hai bên cùng tan xác?
Lão chẳng sợ gì ba thế lực lớn trên thần giới.
Cũng không coi bí kíp kế thừa này là gì.
Nhưng hiện nay Hoa Mãn Nguyệt vẫn là kẻ rất có giá trị để lão lợi dụng, lão không muốn để cho Hoa Mãn Nguyệt phải chết.
Điều quan trọng nhất là vào lúc hệ trọng này lão không thể bị trọng thương.
Nhưng lão không ngờ con ranh con Tây Môn Lưu Hương lại có thể khiến cho Hoa Mãn Nguyệt bùng phát được sức mạnh kinh người như thế này.
Xem ra lão đã quá coi thường Hoa Mãn Nguyệt mất rồi.
Nếu sớm biết trước thì lão nên triệt để lợi dụng Tây Môn Lưu Hương mới phải.
Nhưng có lẽ lúc này vẫn chưa muộn.
“Nếu Hoa Mãn Nguyệt ngươi dám ra tay, ta sẽ bắt Tây Môn Lưu Hương chết ngay tức khắc, và còn chết rất thê thảm!”
“Hạng tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, dù ta có chấp nhận chịu giam cầm, thì đến cuối cùng cũng không thể thoát được cái chết. Nếu ta bó tay chịu nói thì cũng không thể thoát được cái chết. Nếu ta bó tay chịu trói thì những người phải chết sẽ càng nhiều hơn nữa. Chi bằng ta và ngươi cùng chết luôn!”
“Thằng điên này!!!”
Nam Cung Khuyết không ngờ Hoa Mãn Nguyệt lại lợi hại như thế này, ngay đầu lão nghĩ gì anh ta cũng đoán ra được.
Thực ra Hoa Mãn Nguyệt không lợi hại đến mức ấy, anh không có thuật độc tâm đọc ý nghĩ người khác như Kim Bằng.
Nhưng vì anh đã gặp quá nhiều kẻ tiểu nhân nên rất hiểu tâm địa của bọn tiểu nhân, thế thôi.
“Xin lỗi Lưu Hương, anh tin rằng em sẽ không trách anh! Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ bù đắp cho em thật nhiều!”
Nhìn Hoa Mãn Nguyệt, Diệp Khuynh Thành hết sức cảm động.
Khuynh Thành hiểu đương nhiên rất hiểu tâm tư của anh. Anh làm thế, chỉ vì muốn tạo cơ hội sinh tồn cho mọi người.
Vì kẻ địch ở trước mắt quá mạnh.
Hoa Mãn Nguyệt dám hy sinh như thế, lẽ nào Diệp Khuynh Thành lại ẩn mình như một con thỏ nhát gan?
“Dừng tay!”
Diệp Khuynh Thành từ chỗ khuất nhảy ra.
Cả Hoa Mãn Nguyệt lẫn Nam Cung Khuyết đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành.
Nhất là Nam Cung Khuyết, mặt lão nhăn nhó thật khó bề tưởng tượng.
“Lạc Nhi… sao… lại ở đây?”
Diệp Khuynh Thành “hừ”, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không ở đây thì ông sẽ giết anh ta chứ gì?”
Đủ cả nhân chứng vật chứng ở ngay trước mắt, Nam Cung Khuyết biết rằng mình có giải thích kiểu gì cũng vô ích, Khuynh Thành sẽ tuyệt đối không thể tin lão.
Không thể đường mật ngọt ngào được nữa.
Thế thì phải đắng cay vậy.
“Được! Các ngươi đã biết cả rồi, thế thì ta cũng không phải nhọc lòng giả vờ nữa.”
Một lần khí lưu cực mạnh lan tỏa.
Hoa Mãn Nguyệt bỗng thất sắc, kinh hãi gọi Khuynh Thành: “Khuynh Thành mau chạy đi!”
“Không! Hoặc là cùng sống hoặc là cùng chết!”
“Khuynh Thành, nếu chúng ta chết cả thì còn ai để trả thù? Sẽ để cho hắn được sống ung dung hay sao? Thực lực của chúng ta lúc này lại chưa thể hạ được hắn!”
Hoa Mãn Nguyệt vội vã linh thức truyền âm cho cô. Lần đầu tiên anh thấy một làn khí lưu mạnh như thế này ở trên thần giới.
Thảo nào chỉ mình anh cũng bị hắn hãm hại thê thảm.
Thằng cha này thực ra là ai? Tại sao lão cứ nhất quyết đối đầu với bọn họ?
Hoa Mãn Nguyệt biết tính Diệp Khuynh Thành.
Một khi cô đã quyết làm một việc gì thì dù ai nói nhiều đến mấy cũng là vô ích.
Anh và Khuynh Thành nhìn nhau, gật đầu dứt khoát.
Họ lập tức tấn công Nam Cung Khuyết.
Thực ra cả hai đều biết rõ Nam Cung Khuyết sẽ không giết họ.
Nếu định giết thì đã giết từ lâu. Chứ lão không lãng phí lắm thời gian như thế để làm gì.
Cho nên cả hai phải triệt để lợi dụng nhược điểm này của lão. Sau đó sẽ lựa chọn thời cơ để tiêu diệt lão.
Cuồng phong cực mạnh khiến Khuynh Thành và Hoa Mãn Nguyệt không thể mở mắt.
Khuynh Thành nắm chặt quyền, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Rồi quyết định nhắm hẳn mắt lại. Đứng trước kẻ cường địch, tuy không thể vận dụng linh thức nhưng cô vẫn tiến áp sát trước mặt lão.
Với Diệp Khuynh Thành, chiến đấu trong bóng tối chỉ là chuyện vặt bé bằng cái đinh!
Cô không cần nhìn, không cần cảm ứng bằng linh thức.
Cô chỉ cần thính giác, đôi tai cô quá đủ để hiểu rõ tất cả.
Gian khổ dịch chuyển thân thế giữa cuồng phong.
Công lực của Hoa Mãn Nguyệt hơi nhỉnh hơn Diệp Khuynh Thành một chút, tuy anh cũng chật vật nhưng vẫn xử lý dễ dàng hơn cô nhiều. Ít nhất anh cũng có thể xuất chiêu tấn công Nam Cung Khuyết.
Nam Cung Khuyết thì chẳng coi Diệp Khuynh Thành là gì.
Trong lòng lão chỉ tràn ngập phẫn nộ. Nếu không tại thằng Nam Cung Triệt này thì hôm nay lão cũng không bị Diệp Khuynh Thành phát hiện ra.
Thế là kế hoạch của lão hỏng bét cả.
Kế hoạch đã đổ bể thì đành giết phăng thằng nhãi này đi.
“Nam Cung triệt, ta đưa ngươi đi gặp cha ngươi!”
Nói rồi, một làn khí lưu cực mạnh lập tức đánh vào Hoa Mãn Nguyệt.
Khuynh Thành thấy thế rất kinh hãi. Một sức mạnh không rõ từ đâu đến, cô nhảy vọt lên như một con ly miêu.
Tử Thanh bảo kiếm đã xuất hiện trong tay, đâm thẳng vào ngực Nam Cung Khuyết.
Chiêu này của Khuynh Thành nhanh chóng kiến Nam Cung Khuyết tiêu hao quá nửa công lực.
Cho nên sức mạnh của lão giáng vào Hoa Mãn Nguyệt, tuy anh vẫn bị thương nhưng ít nhất cũng giữ được tính mạng.
Nam Cung Khuyết kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Thành, không ngờ con bé lại tập kích lão đúng vào lúc này.
Lão tức điên người, nhằm thẳng vào ngực Khuynh Thành đánh luôn một chưởng.
Chưởng ấy tung ra quá nhanh, nhanh đến mức Khuynh Thành căn bản không kịp phản ứng.
Cô chưa kịp vung kiếm thì đã dính chưởng của lão, cả người lẫn kiếm bị đánh bay ra xa.
Thân thể cô nặng nề đập vào vách đá đối diện, mạnh đến nỗi vách đá cực rắn chắc bị chấn động nứt ra vô số vết.
“Khuynh Thành!!!”
“Khuynh Thành!!!”
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên trong khu mật thất u ám.
Nam Cung Khuyết mặt biến sắc, thân thể lão cứng đơ.
Không ngờ Lam Tố cũng xuất hiện ở đây.
Xem ra, lão đã quá chủ quan coi thường Lam Tố rồi.
Không trừ bỏ gã này, mối họa sau này sẽ vô cùng khó lường.
Địa vị của lão trên thần giới cũng khó mà giữ được.
Cho nên phải giết chết hắn bằng mọi giá.
Năm xưa, năm xưa nếu không có con bé đáng chết này phong ấn hắn, thì lão đã sớm giết được hắn rồi.
Lão tuy có công lực cao cường, cũng rất tinh thông trận pháp.
Nhưng lão không ngờ đứa con gái này lại lợi hại đến thế, lão đã dùng đủ cách vẫn không thể phá nổi phong ấn mà nó đã thực hiện.
Lam Tố chỉ là một làn ý niệm, ông ta không thể đánh anh bị thương dù chỉ là một sợi tóc.
Cho nên mới xuất hiện rất nhiều tình thế như bấy lâu nay.
Lão hy vọng sẽ lợi dụng Lạc Nhi chuyển thế này để gỡ bỏ phong ấn.
“Nam Cung Khuyết! Liệu bao giờ nhà ngươi mới chịu dừng tay? Ngày trước ngươi dám tàn nhẫn bức tử con gái mình, ngày nay, ngay một người chẳng hề liên quan gì ngươi cũng không chịu tha cho?” Giọng căm phẫn của Lam Tố vang bên tai.
Hoa Mãn nguyệt nghe xong nhận ra rằng Lam Tố vẫn tưởng lão tặc này là cha của Hoa Mãn Nguyệt. Anh vội giải thích: “Lam Tố, đừng đổi oan cho cha tôi, cha tôi đời nào lại tàn ác độc địa như lão tặc này!
Ngày trước tôi cũng từng hiểu lầm cha mình, tôi tưởng rằng ông bức tử Lạc Nhi.
Nhưng cách đây nửa năm tôi mới phát hiện ra rằng lão tặc này không phải cha tôi. Cha tôi… đã bị thằng cha khốn kiếp này sát hại từ lâu rồi.”
Thì ra cha anh ta không phải là Nam Cung Khuyết!!!
Kinh ngạc. Rồi Lam Tố dường như lập tức hiểu ra ngay. Vậy thì tất cả vẫn có cái lý của nó.
Thảo nào lão ta lại tàn ác độc địa như vậy.
Lam Tố đỡ Diệp Khuynh Thành đứng dậy, rất thương xót nhìn cô, nói: “Khuynh Thành, anh xin lỗi, anh đến muộn.”
Khuynh Thành bỗng thấy sống mũi cay cay, cô cắn mạnh vào tay anh một cái.
Mạnh mồm nói: “Vẫn còn biết là mình đến muộn cơ à?”
Tâm trạng Lam Tố trước đó hết sức nặng nề, bây giờ thấy Khuynh Thành không giận mình nữa, vẻ mặt anh tươi như sắc xuân.
Bị cắn không hề thấy đau, trái lại, rất dễ chịu.
“Khuynh Thành, từ nay anh sẽ không buông tay em ra nữa, và mãi mãi ở bên em.”
Nói rồi Lam Tố xé một mảnh vạt áo mình buộc chặt tay anh và tay Khuynh Thành với nhau.
“Hai ta sẽ sống cùng sống, chết cùng chết. Kiếp này anh không bao giờ buông em ra nữa.”
“Lam…”
Khiến thiên tôn Nam Cung khuyết suýt loạn óc.
Mẹ khỉ, hắn vẫn đang đứng trước mặt hai người, hắn có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào.
Thế mà hai người này dám tình tứ với nhau trước mặt hắn.
Đúng là sỉ nhục hắn quá.
“Đủ rồi đấy! Các ngươi tình tứ với nhau đủ chưa?”
Không sao chịu nổi, đúng là không sao chịu nổi nữa.
Hoa Mãn Nguyệt cũng rối trí, nhìn họ. Có lẽ trên đời chỉ có hai người này dám tình tứ với nhau ngay trước mũi kẻ địch hung ác!
“Sao phải kêu toáng lên gì thế?”
Cả Lam Tố lẫn Khuynh Thành cũng bực mình gắt ầm lên.
Họ đâu dễ gì có cơ hội thể hiện cho nhau biết nỗi dằn vặt trong lòng, can đảm bước một bước đầu tiên tiến tới hạnh phúc!
Vào lúc hệ trọng này họ đâu có thể cho phép ai tùy tiện gào lên như ma quỷ?
“Ra đòn đi!”
Khuynh Thành nũng nịu.
“Được!”
Lam Tố nhìn cô, sẵn sàng chiều ý.
Rồi chợt hỏi: “Đánh vào đâu?”
“Mặt!”
Khuynh Thành lại nũng nịu nói độc một chữ.
Trời đất ạ!
Thiên tôn sẽ loạn óc thật cũng nên.
Ngán muốn chết!
Đúng là ngán muốn chết! Lẽ nào chúng không sợ lão?
Đúng lúc lão đang rối trí thì Lam Tố kéo Khuynh Thành chạy như bay đến trước mặt thiên tôn và nện vào mặt lão một quyền cực mạnh.
Khi thiên tôn hoảng hồn thì Lam Tố và Khuynh Thành đã chạy về vị trí cũ, cả hai tiếp tục đắm đuối với nhau.
“Em hài lòng chưa?”
Lam Tố dịu dàng hỏi Khuynh Thành.
Lúc này Khuynh Thành mới từ từ nhìn lại thiên tôn. Nắm quyền của Lam Tố vừa rồi đã khiến một bên mặt của lão tím bầm.
Chẳng khác gì trang điểm bằng mỹ phẩm sẫm màu.
“Được đấy! Nếu mắt trái cũng được một quyền thì tốt.”
“Được ngay! Phu quân sẽ làm luôn!”
Nói rồi anh ôm eo Khuynh Thành, tàn ảnh bay vụt lên, bay về phía thiên tôn.
“Uỵch!”
Lại một quyền cực nặng giáng vào mắt thiên tôn.
Rất nhanh chóng, cú trang điểm sẫm màu đã hoàn tất.
“Đã hài lòng chưa?”
Khuynh Thành ưng ý gật đầu.
“Em đã thỏa mãn rồi thì anh có thể yêu cầu em một điều nho nhỏ không?”
“Hả! Điều này…”
Khuynh Thành do dự một lát, rồi vui vẻ nói: “Được! Nể anh đã thể hiện rất tốt, em đồng ý.”
“Anh… anh đã thể hiện tốt như thế, thì nên có thưởng mới đúng.”
…
“Thưởng?”
“Đương nhiên rồi! Anh đã mạo hiểm cả tính mạng để hoàn thành sứ mệnh của vợ anh giao cho, lẽ nào vợ anh lại không khen thưởng?”
Thiên tôn lợi hại ra sao, Khuynh Thành đương nhiên rất biết.
Cho nên Lam Tố nói rằng anh mạo hiểm tính mạng thì đương nhiên tin ngay.
Nhưng mấy ai đã biết hiện nay Lam Tố chỉ là một làn ý niệm, nên thiên tôn chẳng làm gì nổi anh.
Đừng nói là lấy mạng, ngay đánh anh bị thương cũng là điều không thể.
“Thế thì… thế thì…”
Khuynh Thành cũng thấy bí, không biết nên khen thưởng Lam Tố như thế nào cho phải.
Bỗng nhiên, mắt cô sáng lên: “Được rồi, em có rất nhiều linh thạch, em cho anh tất, được chưa?”
Lam Tố bĩu môi nhìn cô, nói: “Thứ gì của vợ thì đương nhiên cũng là của chồng. Hơn nữa, em không cảm thấy nói đến tiền bạc thì sẽ tổn thương tình cảm à?”
…
Khuynh Thành ngớ ra, cứng lưỡi.
Từ nhỏ cô vẫn tự cho rằng mình rất có khoa nói, thế mà đứng trước Lam Tố cô lại biến thành con bé vụng về thế này?
“Vậy anh muốn thế nào?”
Miệng Lam Tố bỗng áp sát vào tai Khuynh Thành, phả vào một hơi, thủ thỉ nói: “Anh muốn em!”
…
Tuy Khuynh Thành là người đến từ thế giới hiện đại nhưng cô vẫn nóng ra từ tai lan đến mặt.
“Chà, anh háu đến thế cơ à?”
“Háu? Anh mà lại háu?”
Vẻ mặt Lam Tố tỉnh bơ nhìn Khuynh Thành, lại còn tủm tỉm cười tinh quái nữa.
“Này, không ngờ em lại háu đến thế, cứ nghĩ xiên xẹo đi!”
Khuynh Thành véo thật mạnh vào lưng Lam Tố, nói: “Ai háu?”
“Anh, anh háu, được chưa?”
“Có thế chứ!”
Thiên tôn sắp chết ngất. Chẳng cứ gì thiên tôn, mà ngay Hoa Mãn Nguyệt cũng sắp ngất xỉu.
Hai người này thật là… xác thịt quá thể!
Định hôn hít thì cũng nên chờ về nhà hãy làm, làm vào lúc vắng người! Chứ không nên coi họ như không khí thế này.
“Này! Hai vị có thể tạm dừng tình tứ không? Coi tôi là người chết hay sao thế?”
Cả Lam Tố lẫn Khuynh Thành đều trợn mắt nhìn Hoa Mãn Nguyệt, ý chừng nói rằng: bọn tôi không trách anh tiếp tục giả vờ chết, sắm vai xác chết!
Nhưng điên đầu nhất vẫn là thiên tôn. Muốn giết Lam Tố không được, muốn đánh Lam Tố cũng không thể.
Giờ đây muốn dùng Diệp Khuynh Thành và Nam Cung Triệt để đe dọa Lam Tố, cũng là chuyện không thể làm nữa rồi.
Cứ nán lại, mình chỉ còn cách bị ăn đòn.
Huống chi, nhìn hai đứa kia tí tửng khiến ông ta rùng mình nổi da gà.
Tàn ảnh loáng lên, trong chớp mắt lão đã biến mất.
Khuynh Thành thấy cực khó hiểu, nhìn Lam Tố nói: “Sao hắn lại chạy rồi?”
Mới chỉ nếm có hai quyền.
Đâu đến nỗi chưa đánh đấm gì đã bỏ chạy?
“Tại chồng em cực kỳ lợi hại đó thôi!”
Khuynh Thành thụi cho anh ta một quả, nũng nịu nói: “Chỉ giỏi mèo khen mèo dài đuôi!”
“Ối ối…”
“Sao thế?”
Thấy Lam Tố kêu đau, Khuynh Thành bỗng phát hoảng, rất lo lắng nhìn anh.
“Anh đau ở đâu, ở đâu? Để em xem nào…”
Lam Tố nhăn nhó, rồi nắm ngay bàn tay Khuynh Thành đặt lên ngực mình: “Đau ở đây này!”
“Đáng ghét tệ!”
Bấy giờ Khuynh Thành mới biết mình đã bị ăn quả lừa!
“Đáng ghét đến chừng nào?”
“Không nói chuyện với anh nữa!”
Lam Tố kéo Khuynh Thành lại, tay nâng mặt cô, nói: “Kìa, đừng giận, vừa rồi đúng là anh rất đau, vì bị em cắn.”
“Sẽ cắn một miếng nữa, anh có tin không?”
Lam Tố mỉm cười tình tứ, vòng tay ôm cô chặt hơn, nói: “Ắn y!”
Sắc mặt Khuynh Thành vừa rồi chỉ hồng hồng, lúc này cô bỗng đỏ nhừ mặt.
Chữ nghĩa thật bát ngát bao la!
Cắn đi, ắn y… các vị thử nghĩ kỹ mà xem!
Ha ha ha ha ha… nó dí dỏm ra sao, tại hạ xin phép không giải thích làm gì![1]
[1] Từ ngữ hơi tục, không cần thiết phải chú thích rõ. Chỉ cần hiểu là “ân ái”.
Hoa Mãn Nguyệt cũng hết cách, không chịu nổi nữa.
Nhìn hai người, anh bỗng nhớ đến Lưu Hương Nguyệt Nhi.
Anh vội bước lại, nghẹo đầu nói: “Hai người có thể tạm dừng kiểu ám muội này được không? Hiện giờ Lưu Hương Nguyệt Nhi của tôi sinh tử ra sao còn chưa có biết đây này.”
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới bừng tỉnh khỏi cảm giác lâng lâng đắm đuối.
Cô hắng giọng, rồi nghiêm túc nói: “Lam Tố, sau đây ba chúng ta nên thế nào?”
Lam Tố lấy linh châu truyền tin ra gửi lời nhắn Hồng Loan và Ân Ly. Nhưng rất lâu sau đó không thấy họ hồi âm.
Lam Tố bất giác cau mày.
“Sao thế anh? Liệu có thể xảy ra chuyện gì không?”
“Ân Ly và Hồng Loan không trả lời anh, lạ thật.”
Khuynh Thành bỗng thấy căng thẳng lo lắng.
“Hay là đã có chuyện thật rồi?”
Lẽ nào, thiên tôn thấy không làm gì nổi họ, sau đó lão đã đi gây sự với Ân Ly và Hồng Loan?
Nhưng Khuynh Thành đã lập tức phủ nhận khả năng này.
Thiên tôn đâu phải đồ trẻ con, đâu có thể vì không đánh nổi Lam Tố bèn đi gây sự với Hồng Loan và Ân Ly?
Nếu đúng thế thì thiên tôn đã không đáng mặt làm thiên tôn!
“Hay là linh châu của anh bị trục trặc, nên họ không nhận được tin?”
“Không thể như thế!”
Lam Tố khẳng định, giọng chắc nịch.
Bỗng nhiên, mắt anh sáng lên, nói: “Hay là… hay là họ đã vào đỉnh núi Tử Cấm?”
Chỉ khi nào ở khu vực đỉnh núi Tử Cấm thì mới bị đứt thông tin với thần giới.
Ai đã vào Tử Cấm thì khí lưu của người ấy cũng bị che kín hoàn toàn.
Hoa Mãn Nguyệt bất chợt cau mày, nói: “Đỉnh núi Tử Cấm?”
Nơi ấy, đâu phải ai ai cũng vào nổi!
Không. Nên nói là ai cũng có thể vào được nhưng có sống nổi ở đó không, thì lại là chuyện khác.
Ngay Hoa Mãn Nguyệt cũng không dám mạo hiểm tiến vào Tử Cấm.
“Đi!”
Lam Tố phất tay áo thụng, Diệp Khuynh Thành và Hoa Mãn Nguyệt cũng bay ra theo.
Khuynh Thành bỗng có một cảm giác chưa từng thấy – cảm giác của một cô gái nương tựa vào một người đàn ông.
Có người ấy, cô sẽ được hạnh phúc.
Có người ấy, cô có thể yên tâm.
Vẻ mặt Khuynh Thành tràn trề hạnh phúc, cô nhìn Lam Tố. Thì ra, cảm giác được yêu là như thế này.
Lam Tố hơi cúi đầu nhìn cô, mỉm cười.
“Lam Tố, em cảm thấy mình rất hạnh phúc!”
“Ngốc ạ… chúng ta nên tập trung vào chuyến đi. Nếu không, sẽ có người phát cáu đấy!”
Hoa Mãn Nguyệt nghe, biết Lam Tố đang trêu mình.
Anh nhẹ nhàng “trả đũa”: “Hiện giờ, anh đã ung dung, đương nhiên có thể nói mạnh mồm. Anh ẵm được người đẹp đưa về, tôi thì sao? Tôi còn chưa biết người đẹp của tôi sống chết thế nào? Nói kháy nhau thì quá dễ!”
Lam Tố bật cười ha hả, nói: “Kìa, anh lại thế rồi!”
Khuynh Thành cũng phì cười.
“Thôi nào, hai anh cứ trêu tôi đi thì hơn.”
Chẳng mấy chốc cả ba người đã phi hành đến Tử Cấm.
Từ xa, Lam Tố đã nhận ra đám quân canh gác là của nhà Tây Môn.
Nhìn thấy quân sĩ của nhà Tây Môn, Hoa Mãn Nguyệt bỗng hưng phấn hẳn lên.
“Sao bọn họ lại ở đây nhỉ? Lẽ nào Lưu Hương đã đi vào đỉnh Tử Cấm rồi?”
Anh chợt nhớ ra, hôm nay là ngày anh và Lưu Hương hẹn gặp nhau để trốn đi.
Nhìn thấy quân sĩ của nhà Tây Môn, Hoa Mãn Nguyệt càng tin là mình đoán đúng.
“Mau lên! Nhất định là Lưu Hương đang ở trong Tử Cấm.”
“Yên tâm! Chỉ cần cô ấy vào Tử Cấm thì chắc chắn đã được bình an vô sự.”
Giọng Lam Tố đầy tự tin.
Ai đó không biết về đỉnh Tử Cấm, chứ Lam Tố thì thuộc làu làu, quá quen với nơi này.
Chân thân của anh vẫn đang nằm trong đó!
Nghe Lam Tố nói thế, Hoa Mãn Nguyệt mới thật sự yên tâm.
Lam Tố xử lý mọi trắc trở, cả ba tiến vào đỉnh Tử Cấm êm như ru không ai hay biết.
Bọn lính canh gác tuyệt đối không cảm nhận thấy gì hết.
Thiên tôn ngao ngán trở về cung Thiên Khuyết.
Lão nhất định phải nghĩ cách để Lam Tố phá bỏ phong ấn, làm sống lại chân thân.
Nếu không, cả đời lão cũng không thể đánh bạo được Lam Tố.
Nếu chờ sau một vạn năm nữa, thì lão không chắc có thể giữ nổi địa vị thiên tôn.
Cho nên, lão nhất định phải giết Lam Tố khi anh vẫn chưa mạnh lên.
Hiện giờ quân bài rất tốt là Diệp Khuynh Thành đã sổng mất, thì còn cách gì để gỡ phong ấn khiến chân thân Lam Tố sống lại?
Lẽ nào lại giống như hôm nay, bị anh ta đánh đập mà không thể có cơ hội đánh trả?
Thiên tôn bỗng nhớ đến lần trước phong ấn hoàng thành.
Xem ra, ta phải ra tay từ lão già kia mới xong.
Dù không thể đánh Lam Tố, lẽ nào ta không thể đánh kẻ khác?
Thiên tôn hừ hử hậm hực, rồi tàn ảnh loáng lên, biến mất khỏi cung Thiên Khuyết.
Lão sẽ dùng mọi cách, để buộc Lam Tố phải tự mở chân thân của mình.
Có thể, lão mới thật sự giao đấu với anh ta và giết anh ta.
Năm xưa lão không thể ngờ được con bé Lạc Nhi ngoan ngoãn, mà lại lựa chọn cái cách này.
Lão vốn tưởng rằng mình có thể ung dung không phải lo gì nữa.
Nhưng không ngờ con bé lại phong ấn gã Lam Tố, rồi tự cho nổ nguyên anh của mình, hồn phách tan tác bay đi.
Nếu Lạc Nhi biết người uy hiếp nó không phải cha nó, thì liệu nó có tức đến nỗi dù thân xác đã tan tành nhưng sẽ hội tụ trở lại, rồi nhảy vọt ra hay không?
Một làn lưu quang chớp lên từ cổng chính của hoàng thành, xông thẳng đến căn phòng của Lam Ngạn.
Lam Ngạn hơi sững sờ, lập tức cầm bảo kiếm, nhưng chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ thì toàn thân đã bị khống chế cứng đơ.
“Lam Ngạn, hai ta lại gặp nhau rồi đây!”
“Nam Cung Khuyết, lão tặc điên cuồng sống dai, ngươi định làm gì?”
Thiên tôn lớn tiếng cười khẩy, đưa tay ra giật cái mặt nạ Nam Cung Khuyết ra, mỉm cười tàn độc, nói: “Ngươi nhìn rõ đi, ta là ai?”
“Thiên… thiên tôn…”
“Lam Ngạn, ngươi vẫn còn nhận ra ta kia đấy! Ta là thiên tôn, vậy các ngươi có nên tôn kính ta không?”
“Thiên tôn cao vời vợi, chúng tôi đâu dám làm bừa.”
“Không dám ư? Ta thấy ngươi rất dám thì có!”
Thiên tôn cố ý làm ra vẻ băng giá.
“Lam Tố, con trai ngươi ngày càng to gan, nó cậy mình có công lực kha khá, dám đi khắp nơi làm bao việc càn rỡ.”
Lam Ngạn có thể không hiểu về con cái của người khác.
Nhưng ông đâu có thể không hiểu rõ con trai mình?
Lam Tố tuy tính tình ngạo nghễ nhưng nó tuyệt đối không lạm sát người vô tội và càng không đi khắp nơi làm những chuyện càn rỡ.
“Thiên tôn, nếu con trai tôi trót dại mạo phạm khiến ngài tức giận, Lam Ngạn này thay mặt nó xin lỗi ngài.”
“Ngươi ư???”
Thiên tôn hừ hừ lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh miệt.
Lão muốn lấy mạng Lam Tố, dù Lam Ngạn xin lỗi ngàn lần thì cũng chẳng ích gì.
“Lam Ngạn, nếu biết điều thì ngươi hãy đến đỉnh Tử Cấm gọi con trai ngươi thức dậy. Nếu không, ta nhất định sẽ bắt nó vĩnh viễn ngủ ở đó, muôn đời không tỉnh lại nữa.”
Lam Ngạn nghe nói thế phát hoảng.
Không thể để con trai ông phải chết.
“Thiên tôn muốn tôi phải làm gì tôi xin làm tất, chỉ cần ngài tha cho con trai tôi là được.”
Ai đó có thể không biết thiên tôn lợi hại.
Chứ Lam Ngạn thì rất biết. Thiên tôn là người thống trị tối cao ở thần giới, là người có võ công lợi hại nhất.
Nếu thiên tôn muốn ai chết, thì dù người ấy trốn vào cung Thiên Khuyết hay đỉnh núi Tử Cấm cũng cứ là vô ích.
Ai đáng chết thì vẫn phải chết.
“Được! Ta châm chước vì con trai ngươi lần đầu phạm lỗi, và ngươi cũng thành tâm nữa, nên ta đặc biệt khai ân một lần.”
Bộ dạng thiên tôn tỏ ra rất kẻ cả bao dung.
Nên đã lòe được Lam Ngạn.
Lam Ngạn nhận chỉ lệnh của lão, bèn lập tức phi ngay về phía Tử Cấm.
Thiên tôn, là nhân vật đáng sợ biết chừng nào!
Nhưng Lam Ngạn cũng không biết mình phải làm gì để đánh thức người con trai đang bị phong ấn. Thôi đành, cứ đến đỉnh Tử Cấm đã rồi tính sau.
Lam Ngạn quá vội vã nên không để ý thiên tôn đang ở ngay phía sau ông.
Kể cả ông vận thần thức, nếu thiên tôn muốn lẩn tránh thì vẫn là chuyện quá dễ dàng.
Bởi lẽ công lực của thiên tôn mạnh hơn hẳn Lam Ngạn.
Có điều, Lam Ngạn đã quá ngây thơ. Khi ông vừa đặt chân vào Tử Cấm thì bị thiên tôn giáng cho một chưởng ngất xỉu rồi đem đi.
Thiên tôn đang cần kéo dài thời gian, ba tháng.
Chỉ cần chờ thêm ba tháng nữa, lão tu luyện thành công công lực khống chế linh hồn người khác, thì lão chẳng sợ cóc gì Lam Tố nữa.
Đến lúc đó, Lam Ngạn sẽ là công cụ sát nhân rất tốt của lão.
Không rõ khung cảnh cha con tàn sát lẫn nhau sẽ hoành tráng đến mức nào nhỉ?
Lão rất trông chờ cái ngày ấy.
Nhìn bọn Lam Tố đang đứng ở đỉnh Tử Cấm tìm Lưu Hương Nguyệt Nhi, thiên tôn nhếch mép cười nham hiểm.
“Ta sẽ cho các ngươi được thoải mái ba tháng nữa! Ta không tin mình không có cách để bức ngươi phải phá bỏ ấn mà bước ra!”
Thiên tôn phất tay áo thụng, tàn ảnh loáng lên. Lão và Lam Ngạn lập tức biến mất không thấy đâu nữa.