Số lần đọc/download: 2007 / 34
Cập nhật: 2015-07-28 09:53:44 +0700
Chương 18
Q
uán bar The Road Kill không thay đổi nhiều lắm trong mười năm qua. Nhạc đồng quê vang lên từ cái máy phát nhạc tự động Wurlitzer từ ngày xửa ngày xưa. Những biển báo cũ và thú nhồi bông vẫn treo đầy tường, các khách quen sành điệu có thể mua thắt lưng làm từ da rắn chuông và túi xách làm từ da tatu từ kệ trưng bày sau quầy bar bằng gỗ sồi. Chủ quán Road Kill có nghề tay trái là người nhồi bông thú. Và nghe đồn là bà Velma Patterson, người đàn bà tội nghiệp, đã thuê ông ta nhồi bông con chó nhỏ đáng thương của mình, Hector, nạn nhân bất hạnh bị một gã lái xe điên khùng nào đó đâm phải rồi bỏ trốn.
Sadie ngồi ở một chiếc bàn gần góc sau bên dưới một con chó sói nhồi bông, đầu ngẩng lên và tru về phía trần nhà. Đối diện với cô, ánh đèn bar mờ mờ chiếu lên búi tóc phồng đỏ rực của Deeann khi hai người họ nốc vài ly margarita. Khi nãy Deeann đã gọi điện và dụ dỗ Sadie đến gặp cô ở quán bar. Dù là cô ấy cũng chẳng phải thuyết phục nhiều. Sadie cũng chẳng có việc gì đang dang dở hay có gì muốn làm. Sáng hôm đó cô đã gặp ông Koonz và phát hiện ra rằng cha cô đã hỗ trợ cho “người thừa hưởng vô danh” trong hai tám năm qua. Không có chứng nhận quan hệ cha con. Hay thậm chí có bất kỳ cái tên nào trong tài khoản ngân hàng Wells Fargo ở Las Cruces. Ít nhất đó là những gì luật sư của cha cô đã bảo cô, nhưng cô không tin ông ta.
“Tớ luôn cố gắng đi chơi vào các dịp cuối tuần khi chồng cũ của tớ trông lũ nhóc,” lúc nhấp cốc rượu đã khuấy lên, Deeann nói. Sadie thích rượu pha đá hơn, ít có khả năng bị đông não. Để đến quán Road Kill, cô mặc một chiếc váy mùa hè trắng đơn giản, áo khoác mỏng xanh dương và đi bốt. Càng đi bốt nhiều thì cô càng nhớ rõ lý do mình từng vô cùng thích chúng. Chúng mềm đến mức vừa vặn với chân cô như một đôi găng tay êm ái.
“Ngôi nhà quá đỗi tĩnh mịch khi không có lũ nhóc.”
Sadie cũng hiểu cảm giác về những ngôi nhà như thế. Buổi tối, khi hai bà Parton đã ra về, căn nhà quá mức im ắng. Im ắng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng ngựa của cha mình trong bãi quây súc vật. Im ắng đến mức cô lắng tai nghe tiếng một chiếc điện thoại chẳng bao giờ reo, một tiếng bíp báo một tin nhắn chẳng bao giờ được gửi, và tiếng một chiếc xe tải chẳng bao giờ lăn bánh đến cửa trước nhà cô.
“Chúng ta thực sự không có cơ hội trò chuyện kể từ hôm cha cậu mất.” Deeann nhấp một ngụm. “Cậu thế nào?” “Bận.” Cô thích như thế. Bận bịu đến mức cô không có thời gian để ngồi xuống và nghĩ đến việc mất cha. Và Vince. Mặc dù cô cho là Vince thực ra cũng chưa từng là của mình để mà mất.
“Hôm nọ tớ đã lái xe ngang qua cửa hàng Gas & Go và thấy có bảng hiệu mới. Khi nào thì Vince mở lại?”
Sadie đã thấy tấm bảng mới và xe của Vince đỗ cạnh nhà trên đường đi qua thị trấn sáng hôm đó, khi cô lái xe tới chỗ luật sư ở Amarillo. Tim cô đã tăng tốc và ngừng đập trong cùng một lúc. Một tiếng đập đau đớn và tiếng thịch đờ đẫn. Một nỗi đau khiến mống mắt cô cay xè, và cô đã hết sức cố gắng để ghét anh. “Tớ không biết khi nào thì anh ta sẽ mở cửa hàng nữa.”
“Không phải hai người đang hẹn hò sao?”
Hẹn hò ư? “Không. Bọn tớ không yêu nhau. Anh ta được tự do gặp gỡ bất kỳ ai anh ta muốn.” Cô uống một ngụm rượu và nuốt xuống với cảm giác đau đớn trong lồng ngực. “Cậu có thể hẹn hò với anh ta.” Mặc dù có lẽ cô nên cảnh báo Deeann trước là Vince sẽ thấy chán và đi tìm người khác. Có khả năng là vào chính cái ngày tồi tệ nhất đời cô ấy. Ngày cô ấy phải chôn cất cha mình và phải đối phó với bánh Frito của dì anh ta. Tên khốn.
Deeann lắc đầu, chân mày cô nhíu lại trên đôi mắt nâu. “Tớ sẽ không đời nào hẹn hò với người yêu cũ của bạn. Vince đẹp trai thật đấy, nhưng như thế vẫn không được. Vậy là phạm luật. Luật của con gái.”
Sadie biết có lý do để mình thích Deeann mà.
“Mặc dù...” Deeann lắc cốc rượu. “Tớ đã hẹn hò với bạn trai cũ của Jane Young.” Cô giơ một tay lên khóe miệng. Nhưng cô ta quăng lưới quá rộng, cậu hiểu ý tớ chứ.”
Sadie rướn người về phía trước. Lâu lắm rồi cô không ngồi tám chuyện với các bạn gái, cô đã quên mất mình nhớ thú vui đó đến mức nào. Và, đúng vậy,... tin ngồi lê đôi mách. Miễn là nó liên quan tới người mà cô không thích. “Jane lăng nhăng sao?” Một hành động mà thường thì không khiến cô đánh giá xấu một cô gái nào. Nhưng Jane rất xấu tính.
“Chà, như bà tớ hồi trước hay nói, ‘Cô ta thả tóc và tất tần tật xuống.’” Cô đặt tay xuống bàn. “Và cô ta đã chơi bời với gã chồng cũ Ricky của tớ một thời gian.”
Sadie há hốc miệng. Deeann đã làm bạn với chị em nhà Young từ hồi học trường dạy xã giao. “Như thế là phạm luật.”
“Cô ta nghĩ tớ không biết.” Deeann nhún vai và nghịch chiếc vòng cổ bằng bạc. “Nếu cô ta không mua trang sức ở chỗ tớ thì tớ đã nghỉ chơi với cô ta rồi.”
À, Deeann không để những quy luật của tình bạn cản lối chuyện làm ăn. Tốt cho cô ấy.
“Bạn trai cũ của cô ta giỏi chuyện chăn gối hơn Ricky. Tớ kiếm được hai cậu nhóc từ gã đó đúng là một phép màu.”
Sadie bật cười và hai người họ gọi thêm một cốc nữa. Cô nhấp rượu khi Road Kill trở nên đông đúc với những người mà cô đã quen biết gần hết cả đời. Cô chơi bi-a ở phòng sau với Cam Stokes và Cordell Parton rồi bị thua cả hai. Cô rất vui vẻ, nhưng đến mười một giờ cô đã sẵn sàng rời đi. Sáng mai bác sỹ thú y sẽ đến JH để kiểm tra Maribell và tiêm cho nó một liều Pneumabort[1]. Ông Tyrus đủ khả năng lo cho con ngựa, nhưng Maribell ngày càng già đi và đây sẽ là đứa cuối cùng của nó. Đứa cuối cùng trong lũ ngựa của cha cô, và Sadie muốn có thêm một người nữa xác nhận rằng mọi thứ tiến triển theo lẽ thường.
[1] Một loại kháng sinh giúp ngựa không bị sẩy thai bởi virus rhinopneumonits.
Cô cất gậy đi và ra khỏi phòng sau để tìm Deeann.
“Tớ vừa định đi tìm cậu đây,” Deeann nói giữa quán bar. “Vince ở đây.”
Sadie đưa tầm mắt qua búi tóc trên đầu Deeann nhìn sang những cơ ngực rắn chắc dưới một cái phông phía sau cô ấy vài mét. Anh mặc áo phông nâu và quần dài như thường ngày, và hình ảnh của anh khiến tim cô thắt lại. Cô rời mắt khỏi cái cổ lớn và cằm anh, nhìn lên đôi mắt xanh lục đang nhìn vào mình.
“Cậu có muốn đi không?” Deeann hỏi.
“Không.” Cô lắc đầu dù cho cô đã định rời đi. Trong một thị trấn cỡ Lovett, cô nhất định sẽ chạm mặt anh. Tốt nhất là giải quyết cho xong chuyện. Anh đi đến chỗ cô và cô ép mình đứng im như tượng. Không bỏ chạy, đấm anh hay vòng tay quanh khuôn ngực rộng của anh.
Anh nghiêng đầu sang một bên và nhìn mặt cô. “Em thế nào, Sadie?” anh nói giữa quán bar ồn ào.
Giọng anh phả hơi vào cô và làm cảm xúc trong cô khuấy động. “Tàm tạm.”
Anh khoanh tay trên ngực. “Em sẽ ở lại Lovett à?” “Trong lúc này.” Chuyện phiếm. Với Vince sao? Cô không làm được. Không mà không tan nát cõi lòng.
“Đây là Blake bạn anh,” anh nói và ra dấu về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh. “Cậu ấy đang giúp anh sửa kệ ở cửa hàng Gas & Go.”
Sadie quay sang người đàn ông mà lúc trước cô không chú ý đến và tự hỏi làm sao mình có thể bỏ qua anh ta. Anh ta to con, tóc vàng và mang đậm dáng dấp quân nhân. Cô chìa tay ra. “Rất vinh hạnh được gặp anh, Blake.”
Blake cười toe toét và bắt tay cô. “Tôi mới thấy vinh hạnh cưng ạ.”
Vince duỗi tay và đặt lòng bàn tay lên ngực bạn mình. Họ nhìn nhau ẩn ý, và Blake chuyển sự chú ý sang Deeann. “Tôi yêu những cô nàng tóc đỏ. Tên em là gì, cô em xinh đẹp?”
Sadie cố không đảo tròn mắt nhưng Deeann vớ lấy cơ hội như vớ được vàng. Hai người mới kịp trao đổi tên là đã về phòng sau để chơi bi-a rồi.
“Em cần đồ uống không?”
Đứng gần thế này, tim cô đập thình thịch trong ngực và cổ họng. “Em đang trên đường về.”
Tầm mắt anh hạ xuống nhìn môi cô. Theo cái cách anh vẫn nhìn cô nói chuyện. “Anh sẽ đưa em ra.”
“Không cần.”
Anh đặt tay lên eo lưng cô và cô để yên. Như thể việc ấy chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Như thể không phải anh đã làm tim cô tan nát. Như thể sự động chạm của anh không làm cô muốn rúc vào ngực anh. Như thể cô không bị tổn thương đau đớn đến mức cô tự hỏi vì sao mình còn chưa chết.
“Mọi chuyện ở JH ra sao?”
Như thể sự động chạm của tay anh và mùi da thịt anh không làm đầu cô rối tung và các giác quan của cô đảo lộn. “Em có thể có một cô em gái,” cô thốt ra khi họ bước ra bầu trời đêm tháng Năm lạnh giá. Cô không định thú nhận điều đó với ai. Đặc biệt là Vince. Họ không còn là bạn nữa. Anh không cần biết việc của cô, nhưng cô hiểu anh đủ rõ để biết anh sẽ không nhắc đến chuyện đó với bất cứ ai. Cô không cần phải xin anh đừng nói. “Gì cơ?”
“Không có gì. Quên đi. Đừng bận tâm.” Khi đã ra ngoài, cô bước lùi ra và tay anh rơi xuống. “Cũng có khả năng đó không phải là sự thật, và em thậm chí cũng không biết làm sao để tìm ra cô ấy nếu điều đó có thật đi chăng nữa.”
Họ rảo bước dưới những vì sao giăng khắp bầu trời Texas tối đen, nhưng Vince không thấy có chút gì êm đềm trong buổi tối này. Sự yên bình không xoa dịu được anh. Anh không hề biết là Sadie sẽ đến Road Kill. Không hề biết mình sẽ cảm thấy thế nào vào lần đầu tiên anh gặp lại cô. Không hề biết rằng anh cảm thấy như thể thế giới đang vỡ vụn dưới chân kể cả khi nó hoàn toàn bất động. Không hề biết phổi anh sẽ cháy lên cùng mỗi hơi thở anh cố hít vào.
“Xe em kia.” Cô chỉ sang trái, và tiếng đá lạo xạo dưới gót bốt của cô vang lên trong không gian giữa họ. Lần cuối cùng cô đi đôi bốt đó, anh đã ở sâu trong cô, áp vào tủ lạnh nhà anh. Lạc lối trong cô và không nghĩ gì đến kết thúc. Không nghĩ đến điều gì ngoại trừ cảm giác tuyệt vời khi ở cùng cô. “Bây giờ anh quay vào được rồi,” cô nói thêm.
Anh không thể quay lại. Không phải bây giờ. Họ dừng lại cạnh cửa xe cô và anh đưa tay về phía cô. Cô lùi lại, và một lần nữa tay anh lại buông thõng xuống. “Anh không bao giờ muốn làm tổn thương em, Sadie,” anh nói.
Cô nhìn xuống mũi bốt. “Em đã biết là anh sẽ thấy chán và đi tiếp.”
“Anh không hề chán.” Anh không lặp lại sai lầm đưa tay về phía cô lần nữa và nắm chặt tay mình lại. “Chưa bao giờ thấy chán.”
Cô lắc đầu, ánh trăng rọi lên mái tóc nhạt màu và má cô. “Điều đó không quan trọng.”
“Có đấy.”
“Vậy thì vì sao anh lại đối xử với em như thể em không quan trọng?” Cô ngước lên và đặt một bàn tay lên ngực. “Như thể em chẳng là gì hết.”
Bởi vì cô đã thấy anh lúc thảm hại nhất. Bởi vì anh ghét chuyện mình có những cơn ác mộng như mấy cô bé con và giờ cô còn biết về chúng. Bởi vì anh cảm thấy mình còn kém cỏi hơn cả không gì hết. “Em chưa bao giờ chẳng là gì hết.”
“Em vẫn luôn biết anh sẽ đi tiếp. Em vẫn luôn biết chuyện giữa chúng ta sẽ kết thúc, nhưng anh có cần phải làm tan vỡ tim em vào cùng một ngày em chôn cất cha mình không?” “Anh xin lỗi.”
“Anh không thể đợi được sao? Ít nhất một ngày thôi?”
Anh không hề có ý định chấm dứt mọi chuyện. Anh sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để rút lại đêm đó. Để thức chong chong cả đêm và không cho phép bản thân ngủ thiếp đi. Để thức suốt đêm và ngắm nhìn cô trong khi cô ngủ. “Anh xin lỗi, Sadie.”
Ánh trăng rọi lên trán cô khi cô nhíu mày. “Xin lỗi. Những người giẫm lên chân em nói họ xin lỗi. Anh đã giẫm nát tim em và đó cũng là tất cả những gì anh có thể nói sao? Anh xin lỗi à?”
“Ừ.” Chủ yếu anh xin lỗi vì anh đang đứng cạnh cô và không thể chạm vào cô. Anh không thể kể cho cô tất cả những việc mình đã làm xong ở Gas & Go và nghe cô kể về tất cả những gì đang diễn ra trong cuộc đời cô.
Cô di chuyển trước khi anh thấy cô lao vào mình. Cô đặt tay lên ngực anh và đẩy thật mạnh. “Xin lỗi à?” Cô giận dữ đến mức cô làm anh lùi hẳn lại. “Chắc anh nghĩ nói thế là dàn xếp mọi thứ ổn thỏa đấy nhỉ.”
“Không.” Anh đặt tay lên trên tay cô. “Không còn gì ổn nữa hết.” Anh rê tay lên tóc cô và cúi mặt xuống. “Anh muốn em,” anh thì thầm. “Anh chẳng bao giờ muốn gì như anh muốn em.”
“Vince.” Tên anh thoát ra trên môi cô phả hơi nhẹ trên môi anh và làm anh choáng váng. Anh không xong mất rồi. Anh hôn cô. Nghiến ngấu cô với sự khao khát mà anh thậm chí còn không biết đã nằm yên trong linh hồn mình. Nó đốt cháy anh trong địa ngục dữ dội của nhu cầu và khao khát nguyên thủy. Bùng nổ và không gì trói buộc. Hoang dại và nằm ngoài tầm kiểm soát. Tay anh di chuyển trên người cô. Ve vuốt, kéo cô áp vào anh khi miệng anh nuốt trọn cô. Anh muốn kéo cô vào, ngốn ngấu lấy cô và không bao giờ để cô đi nữa.
“Vince!” Cô đẩy anh và bước lùi lại vài bước. “Dừng lại.” Cô giơ mu bàn tay lên che miệng. “Em sẽ không để anh làm tổn thương em thêm nữa.”
Phổi anh đau nhói khi anh hít vào từng hơi thở sâu, cố điều hòa hơi thở. “Anh không muốn làm tổn thương em.”
“Nhưng anh sẽ.” Cô mở cửa xe, nhưng cô sẽ không đi đâu hết. Cô là của anh. Anh có thể thay đổi suy nghĩ của cô.
Anh nắm lấy khung cửa. “Em đã nói em yêu anh.” Anh muốn cô yêu anh. Muốn điều đó nhiều hơn anh nhớ đã từng muốn bất cứ thứ gì trong đời.
“Em sẽ vượt qua được thôi.” Dưới ánh trăng, một giọt nước mắt chảy xuống bờ má trắng bệch của cô. Hình ảnh đó làm bụng anh thót lại và anh thả tay xuống. “Hãy tránh xa em ra để em không còn yêu anh nữa. Tránh xa ra để em không còn cảm thấy gì với anh hết.”
Sadie không khóc. Kể cả trong cái ngày cha cô mất hay ngày cô chôn cất ông. Vince nhìn cô lái xe đi, cảm thấy vừa tê liệt vừa quặn ruột gan. Vô vọng. Như khi anh cố gắng cứu Pete.
Cơn thịnh nộ vốn sôi sục khắp người anh thoát ra ngoài. Thành cơn cuồng nộ thật sự. Thứ cuồng nộ mà anh đã cảm nhận vào những ngày sau khi Pete mất. Trong những ngày mà anh đã vật lộn để lấy lại thính giác và sau đó, sau khi rời bỏ đội quân mà anh từng yêu quý. Và thứ cuồng nộ mà anh đã cảm thấy vào buổi tối anh đánh nhau với cả một quán bar đầy những gã lái mô-tô phân khối lớn.