Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
atiana đứng trên mỏm đá chứng kiến cảnh hỗn loạn đang phơi bày trước mắt.
Những thị tộc chia rẽ lẫn nhau, vì bên nào cũng đòi chiếm đất đai làm của riêng. Những hiệp sĩ hiện ở trong tư thế sẵn sàng vào trận. Sự hòa thuận êm ấm mà cô tận mắt trông thấy vài giờ đồng hồ trước đây giờ đã biến đâu mất rồi?
Đám cưới khiến mọi người tập trung lại với nhau giờ đã bị hoãn lại, vì cô dâu đã “ước” mình sẽ không bao giờ phải nghe thấy tên Lãnh chúa Brisbane nữa. Và kết quả là điều ước đã trở thành hiện thực.
Grainna đặt hai bàn tay vào lòng. Mi mắt khẽ động đậy là dấu hiệu duy nhất cho thấy sự khoái trá của mụ trước nỗi đau đớn của đám người đang tranh cướp, giành giật lẫn nhau bên dưới.
“Bà đã làm gì?”
“Ta chẳng làm gì cả. Chính chúng đã ao ước, mong muốn thế. Ta chỉ đơn giản là cho chúng đạt được ý nguyện mà thôi.”
Có điều gì đó lạnh lẽo và đáng sợ nhói lên sâu trong tim Tatiana. Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí và mang lại cho cô một tia hy vọng le lói. Một điềm báo trước chăng? Hay khao khát?
Cian?
Có tiếng khóc của một đứa bé vọng lại từ đằng xa. Âm thanh đó khiến cô giật bắn mình.
“Đi đi. Đi tìm cậu út nhà MacCoinnichs. Và an ủi nó.” Ánh nhìn của mụ vẫn không dao động. Mắt mụ không rời khỏi cảnh hỗn loạn ở phía trước.
“Tại sao?”
Bằng một cử chỉ đăm chiêu, Grainna nghiêng đầu về hướng Tatiana, ánh mắt mụ tối sầm lại, đầy vẻ độc ác. “Chẳng phải đó là ước muốn của ngươi hay sao? Ta cho phép ngươi làm theo trái tim mách bảo.” Mụ quay mặt trở lại hướng ban đầu. “Đi đi.”
Không quay lưng lại về phía Grainna, Tatiana bước lùi ra sau, cố giữ mình không vùng chạy thật nhanh. Cô vấp phải một nhánh cây gãy, cố lấy lại thăng bằng và tiếp tục đi lùi.
Chỉ khi không nhìn thấy Grainna đâu nữa cô mới xoay người lại, nhấc gấu váy lên rồi cắm đầu chạy thục mạng.
Tiếng cười ré lên của mụ đuổi theo cô.
Đêm bắt đầu buông xuống khu trại, nhưng không một ai bên trong có dấu hiệu nghỉ ngơi.
Nhà MacConnichs đã chuyển những căn lều của họ về hướng tây, cánh đàn ông ngồi với vũ khí sẵn sàng trong tay, chuẩn bị chiến đấu.
Tatiana đứng cách xa khu lều và theo dõi những người nhà MacConnichs cùng binh lính của họ.
Số người xung quanh họ thưa dần. Ít nhất có hai nhóm đã rời đi. Tatiana không nghĩ Grainna sẽ chịu để cho họ đi xa. Grainna sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mụ.
Ý nghĩ đó khiến cô chết sững.
Cô chỉ là một con tốt trong ván cờ của Grainna. Một con tốt thí.
Tatiana quay người về hướng tây và thất thểu đi về phía các mỏm đá nhô ra trên biển. Những cơn sóng mải miết xô bờ, tiếng tim đập át cả hơi thở của cô.
Tatiana đã phải chịu đựng suốt cả đời mình. Những hình ảnh gần đây chẳng mang lại cho cô một tia hy vọng nào về sự thay đổi, một chút cũng không. Chỉ là ánh sáng le lói thoáng qua, nhưng rồi ánh sáng ấy lại nhanh chóng vụt tắt, khiến cho cô băn khoăn tự hỏi không biết hình ảnh đó mang lại ý nghĩa gì.
Cô tìm thấy một tảng đá lớn và ngồi xuống rồi khoanh hai tay quàng quanh mình vì lạnh. Bên dưới, cô bắt gặp hình ảnh hai người đang đi dạo. Căng mắt cố nhìn cho rõ, cô nhận ra Simon đi bên cạnh người phụ nữ lớn tuổi hơn. Mẹ cậu ấy phải không nhỉ? Có khi là dì của cậu chăng?
Đằng sau có tiếng nói cất lên khiến Tatiana đứng bật dậy. Nín thở.
“Tôi không cố ý làm cô giật mình.” Cian chỉ đứng cách cô không đầy nửa mét. Gương mặt phúc hậu của cậu sáng lên khi cậu nhận ra cô.
“Tôi… Tôi… Tôi không nên ở đây.”
Cian đưa mắt nhìn quanh. “Người nhà cô đâu?”
“Gia đình tôi…” Cô có thể nói gì để tránh bị nghi ngờ đây? Grainna là gia đình duy nhất của cô hiện giờ. Và đó không phải là điều cô thực sự muốn. “Họ lạ lắm. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Quai hàm cậu đanh lại và cậu cụp mắt xuống. “Hình như toàn bộ khu trại đang bị…”
“Ếm bùa.” “Aye, ếm bùa.”
Cậu bước tới gần hơn. Theo bản năng, Tatiana lùi lại.
“Tôi không định làm hại cô.”
Cô cố nở nụ cười gượng gạo, thả lỏng người. “Anh có phiền nếu tôi ngồi lại đây một lát không?”
“Đá này có phải của tôi đâu”, cậu nói rồi phì cười. Nhấc váy lên, Tatiana ngồi xuống trở lại. Những đám mây che khuất ánh hoàng hôn nhưng bầu trời lại chuyển sang màu hổ phách lờ mờ.
“Tôi ngồi với cô được không?” “Đá này cũng đâu phải của tôi.”
Cian bật cười trước khi ngồi xuống bên cô. Sự ấm áp tỏa ra từ thân người cậu khiến cô ngạc nhiên. Suốt những năm qua, sự gần gũi với một người đàn ông luôn khiến Tatiana thấy lạnh xương sống. Nhưng với cậu thì không hề. Cái lạnh của đêm bay biến đâu mất, hệt như những chú chim đang bay lượn bên trên bầu trời vậy.
“Kia là bạn anh phải không?”, Tatiana hướng mắt về phía Simon, cô biết chính xác cậu là ai nhưng vẫn hy vọng được biết nhiều hơn về người phụ nữ đi cùng cậu, và để tránh cảm giác ngượng ngập giữa hai người.
“Aye. Đi bên cạnh là dì cậu ấy.” “Vậy à.”
“Hình như mẹ cậu ấy…”, Cian đột nhiên im bặt. “Hỗn loạn thế kia, chắc cậu ấy khó mà tìm thấy mẹ mình.”
“Ưm, kinh khủng thật.”
“Chúng tôi sẽ tìm thấy cô ấy thôi.”
Tatiana đưa mắt nhìn Cian. Mái tóc đen dài chấm vai và làn da bánh mật. Đôi mắt màu nâu sậm nhìn thẳng vào mắt cô. Hai má Tatiana nóng bừng lên.
“Hy vọng anh sẽ làm được.” “Làm gì?”
“Tìm thấy mẹ cậu ấy.”
“Ừ”, cậu cố cất tiếng, thấy mất tập trung không hiểu vì lẽ gì. “Chúng tôi sẽ tìm ra cô ấy.”
Miệng Tatiana trở nên khô khốc. “Tự tin như vậy thật là tốt.”
“Tự tin?”, Cian lắc đầu, mắt rời khỏi cô một thoáng. “Tôi xin lỗi. Hình như tôi bị mất tập trung.”
“Tôi hiểu. Khi có biết bao nhiêu là chuyện lạ lùng như vậy xảy ra thì việc mất tập trung cũng không có gì lạ.”
Cian đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trên mặt Tatiana. Tay cậu nấn ná nơi má cô. “Khuôn mặt cô khiến tôi mất tập trung đấy chứ. Vẻ đẹp của cô ấy.”
Có gì đó bên trong Tatiana bắt đầu tan chảy. Cô biết mình không đẹp, nhưng nghe những lời nói rõ ràng, đầy sức thuyết phục như vậy khiến cô tin vào điều đó.
“Tôi không đẹp.”
“Cô lầm rồi, Tatiana.”
Cách cậu gọi tên cô thân mật khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Tôi… tôi…” Cô thế nào? Cần không khí ư? Ngoài trời đầy không khí, nhưng dường như chẳng có chút không khí nào lọt vào phổi cô.
Cian nhích lại gần Tatiana. Tay cậu vẫn áp lên má cô, và đột nhiên dường như bàn tay cậu vươn tới giữ lấy gáy của cô. Cậu dấn sâu hơn, mắt chăm chăm nhìn cô dò hỏi.
Tatiana liếm đôi môi khô khốc.
Cô nên bỏ chạy. Trốn thì đúng hơn. Nhưng khi môi cậu tìm đến môi cô thì đã quá muộn. Sự đụng chạm ấm áp và dịu dàng khiến cô lo sợ, nhưng… nó thật tuyệt vời.
Cậu kéo cô sát vào mình hơn, và làn da nơi cổ cô nóng ran khi bàn tay cậu chạm vào nó.
Người Tatiana mềm đi trong vòng tay Cian. Tâm trí cô cũng giống hệt như thế.
* * *
“Phải có nhiều hơn chứ”
“Không có.” Selma giơ hai tay lên đầu trước khi xem đồng hồ đeo tay. Hai hộp bánh pizza giờ chỉ còn lại những mẩu vụn nhỏ. Những lon soda và chai bia rỗng khiến căn hộ trông giống như vừa trải qua một buổi tiệc thời sinh viên chứ không phải bàn bạc cách thực hiện một chuyến du hành xuyên thời gian.
“Quá nửa đêm rồi đấy”, Selma thông báo.
Liz không thể ngăn được những suy nghĩ của mình hướng về con trai. Nó có lo lắng rằng cô đã đi và bỏ rơi nó? Nó có nghĩ rằng cô đã biến mất khỏi đời nó vĩnh viễn?
Còn Grainna, mụ ta đang làm gì với mọi người rồi? Liz gục đầu vào hai bàn tay, đột nhiên sự mệt mỏi của cả một ngày dài ập đến, bao trùm lấy cô. Fin đưa tay xoa xoa tấm lưng đang căng cứng của cô. Mắt Liz ríu lại khi cô thả lỏng người dưới sự ve vuốt của anh.
“Đến lúc nghỉ ngơi rồi. Có thể ngày mai mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn.”
Cô ngẩng phắt đầu dậy và nhìn vào mắt anh. “Không, chúng ta cần quay về.”
“Giờ chúng ta chưa nghĩ ra điều gì hết, Elizabeth. Ngủ một giấc cho tâm trí minh mẫn đã”, Fin phản đối, giọng mệt mỏi.
Cô lắc đầu và Fin kéo cô sát vào mình. “Thôi mà. Anh cũng mong được trở về…”
“Simon…” Tim cô đau nhói khi thốt lên tên con trai. “Ở với nhà anh, Simon sẽ được an toàn mà. Không ai cho phép Grainna đụng tới một sợi tóc của nó đâu.”
Fin nói đúng.
Jake cởi giày ra và khoanh hai tay trước ngực.
“Anh còn chưa đi à?”, Selma nhìn viên cảnh sát trừng trừng. Hai người họ vẫn chưa thôi tranh cãi. Suốt đêm qua, họ không ngớt chí chóe khiến không khí càng căng thẳng ngột ngạt.
“Còn phải hỏi.”
Ít ra anh ta cũng không buộc họ phải đến đồn cảnh sát. Liz phải cảm ơn anh ta về điều đó. Tuy nhiên, dù Fin có chứng minh quyền năng của anh cho Jake thấy bao nhiêu lần đi nữa, thì anh ta vẫn nhất mực không tin vào việc du hành xuyên thời gian.
Selma đảo mắt và làu bàu gì đấy trong miệng. “Tôi vào phòng Simon đây.”
Liz gật đầu và nắm lấy tay Fin, hai người đứng lên đi về phòng. Fin tháo thanh kiếm ra khỏi thắt lưng và để nó xuống bên giường.
Anh nghiêng đầu sang một bên và ngắm nghía chiếc đèn ngủ. Chiếc váy chạm đến dưới đầu gối. Anh đưa cánh tay săn chắc ra định chạm vào bóng đèn thủy tinh. Trước khi cô kịp cất tiếng cảnh báo về việc cái đèn nóng, Fin đã rụt tay lại.
Liz tự hỏi anh đang nghĩ gì. Anh có thắc mắc về mọi thứ trong phòng không? Chiếc đồng hồ điện tử trên bàn đầu giường vẫn nhấp nháy, nhưng báo giờ sai bét. Chắc là pin yếu. Cũng có thể là ông chủ nhà đã tắt đi tự đời nào rồi.
Liz từng nghĩ căn phòng này thật rộng rãi, thế mà giờ đây, khi có Fin cô lại thấy nó vô cùng chật hẹp. Cô đã quen với việc trông thấy anh đứng trong những căn phòng có trần nhà cao đến sáu mét, nơi mà một con ngựa có thể chạy tọt vào, và những lò sưởi mà một người nhỏ con có thể đứng gọn bên trong. Liz chợt nhận thấy nơi này không phải là chỗ của anh. Anh thuộc về Scotland, thuộc về cao nguyên. Anh không thuộc về L.A.
Chắc hẳn Fin cũng cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình không chớp bởi vì anh cười tủm tỉm khi quay đầu lại.
Liz quay đi lục tìm áo ngủ. Mặt cô thoáng đỏ bừng. Anh mặc gì để ngủ bây giờ? Chẳng biết sự e thẹn này đến từ nơi quái quỷ nào nữa? Không giống cô chút nào.
“Em đi thay đồ đây”, cô cố lên tiếng thật tự nhiên, rồi lẹ làng đi ra cửa rồi xuống phòng tắm.
Liz vặn vòi nước lạnh vỗ lên mặt. Cô chưa có thời gian để làm quen dần với sự thân mật cùng Fin trước khi mọi chuyện xảy đến dồn dập. Cô phải hành xử như thế nào? Anh mong đợi điều gì? Chưa khi nào trong cô có ý nghĩ hai người sẽ ngủ riêng. Hình ảnh anh ngủ trên sofa khiến cô bật cười. Không hợp chút nào. Đó là chưa kể đến việc cô thấy trống trải biết bao khi không có anh bên cạnh ngay lúc này.
Fin là sự kết nối của cô với quá khứ, với nơi Simon đang sống và khỏe mạnh. Ở đâu đó sâu trong tâm trí mình, Liz biết nếu cô không thể nhìn thấy hay chạm vào Fin, cô sẽ tự hỏi liệu mọi chuyện từng xảy ra phải chăng chỉ là một cơn ác mộng. Cô sẽ thức dậy vào buổi sáng, mong đợi Simon đang loanh quanh trong nhà bếp và chuẩn bị đi học. Được, có thể cu cậu không đi học vì đang là mùa hè, nhưng dù sao thì…
Liz mở tủ y tế và tìm thấy một bàn chải răng. Tuýp kem bị khô cứng ở đầu nắp, nhưng bóp mạnh tay một chút, Liz có thể nặn được một dải kem mùi bạc hà lên bàn chải và bắt đầu đánh răng.
Sau khi mặc vào chiếc váy ngủ sa tanh mềm mại, cô trở về phòng. Ánh sáng từ nhà bếp hắt bóng lên thân hình Jake. Anh ta nằm trên sofa và đã dịch cái ghế ngăn trước cửa. Như thể sợ họ sẽ bỏ đi. Anh ta đúng là chả hiểu gì hết. Họ làm gì có nơi nào khác để đi đâu.
Bên trong phòng, Fin đã đặt thanh kiếm nằm trong tầm với. Liz nuốt khan khi nhìn vòm ngực để trần của anh. Cô nhớ cảm giác được ve vuốt, hít ngửi, nếm thử nơi ấy. Chiếc váy của anh vắt lên bàn phấn. Cô run lên.
“Em đang mặc thứ gì đấy?”, giọng khàn đục của anh vang lên trong phòng kín.
“Váy ngủ.” Tại sao miệng cô trở nên khô khốc thế này? “Váy? Ngắn trên đầu gối thế kia mà.”
Liz đưa mắt nhìn xuống chiếc váy. “Thời nay cái này vẫn được gọi là váy, dù không chạm tới sàn.”
Liz cố ngước mắt lên nhìn vào mắt anh. Anh đang nhướng mày kinh ngạc. Nhưng nét mặt đó nhanh chóng biến mất. “Em đi ngang qua người đàn ông ngoài kia mà chỉ mặc thế thôi sao?”
“Người đàn ông nào?” “Jake ấy.”
“Anh ta ở trong phòng khách mà.” “Nhưng có thể anh ta đã trông thấy em.”
Liz cảm thấy hai vai mình bắt đầu run lên. Chuyện này thật buồn cười. Fin lo lắng về việc người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể cô. “Em không nghĩ là anh ta để ý.”
“Biết thế quái nào được. Khi ra khỏi phòng em phải ăn mặc kín đáo một chút chứ.”
Cô ngả đầu ra sau bật cười khanh khách. “Được.” “Anh nói nghiêm túc đấy, Elizabeth. Anh không thích bất kỳ người đàn ông nào thoải mái ngắm nhìn những gì của anh đâu.” “Của anh?”
“Ừ. Của anh đấy.”
Hay hớm chưa kìa! “Nghe này, chỉ bởi chúng ta từng ngủ với nhau, hay có thể thêm một lần nữa, thì cũng không có nghĩa em là của anh.” Tiếng cười biến mất và miệng cô không còn khô khốc như sa mạc Sahara nữa.
Ánh mắt Fin đanh lại. Anh giật tung tấm chăn ra và để lộ tất cả những đường nét mà tạo hóa đã ban tặng.
Liz chớp mắt, cố nhìn lảng sang hướng khác. Cô đặt một tay lên bàn phấn và nhìn hình ảnh anh trong gương. Chỉ cần hai bước sải chân là anh đến bên cô, nhưng không chạm vào cô. Hơi thở anh phả ra mơn man làn da cô. “Để anh chứng minh nhé?”, anh thì thầm vào tai cô.
“Em không thuộc về ai hết.” Và chưa từng thuộc về ai. Thứ mà cô và Fin tìm thấy ở nhau chỉ đơn thuần mang tính hóa học. Nóng và dữ dội như phản ứng hóa học.
Fin đứng đằng sau cô, thân thể anh quá gần đến nỗi hơi nóng từ cơ thể anh khiến cô căng thẳng. “Em là của anh”, anh lên tiếng rồi áp môi xuống bờ vai cô.
Đầu cô hơi ngả sang một bên. Anh đưa lưỡi lướt trên làn da cô rồi nhay nhay nơi ấy.
Liz ngay lập tức cảm giác nơi bụng dưới bắt đầu nhói ran lên. Anh thậm chí còn chưa chạm tay vào người cô, mà cô đã sẵn sàng đón nhận anh rồi.
Chúa ơi, cô thật hư hỏng. “Em không phải của anh, Finlay.” Những lời nói của cô không có gì thuyết phục. Chúng run rẩy, yếu ớt, chẳng mang một ý nghĩa gì.
Cô nhìn anh trong gương. Anh đưa tay mân mê cánh tay trần của cô cho đến khi tìm thấy hai sợi dây quai và kéo chúng qua khỏi vai cô. Chiếc váy rơi xuống sàn và cô hoàn toàn khỏa thân trước anh. Liz nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Fin ve vuốt dọc theo lưng cô xuống đến hông. Người cô nóng hực lên và có cảm giác như điện giật nơi xương sống, chạy thẳng xuống giữa hai chân. Như thể biết được sự khao khát nơi cô, anh đưa lòng bàn tay chạy vòng qua người cô đến phần bụng phẳng đang run rẩy. Cô đứng yên không động đậy, không thể thuyết phục được anh rằng cô không hề bị tác động bởi anh. Bàn tay cô vẫn bấu chặt lấy mép bàn phấn một cách khổ sở.
“Em vẫn còn khăng khăng em không phải là của anh đấy chứ?”
Cô nuốt khan và gật đầu thật nhanh. Cô không tin là mình có thể lên tiếng nổi. Anh chỉ mới ôm quanh hông cô, mơn trớn bụng và ve vuốt thôi mà đã đủ đốt cháy cô rồi.
Cô trông thấy cả hai tay mình lúc này đang bấu chặt lấy mép bàn phấn, các khớp ngón tay trắng bệch.
Anh khuỵu gối xuống để vật nam tính của mình chạy sượt đi giữa hai cơ thể.
Người cô tê rần lên vì khoái cảm.
“Đây là nơi lúc nào anh cũng muốn đến.” Một cú thúc và anh đi hẳn vào trong cô, trọn vẹn.
Liz cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên lớn.
“Thế”, cô rên lên. Đây cũng là nơi cô muốn, là thứ cô cần. Fin giữ chặt hông cô và bắt đầu chuyển động. Với mỗi lần chuyển động anh lại chạm tới được điểm nhạy cảm ở nơi ấy. Những cơn khoái cảm ồ ạt tràn qua người Liz, đẩy cô lên trong một trạng thái lơ lửng. Mắt cô đờ ra rồi khép lại.
“Elizabeth, em mở mắt ra đi.”
Cô mở mắt. Cơ thể đầy khao khát của anh tan chảy vào cơ thể của cô. Cô đưa mắt quan sát tấm gương và trông thấy hai người đang hòa vào làm một. Cô nhìn vào mắt anh khi khoái cảm trào dâng và hai người cùng dìu nhau lên đỉnh. Họ cưỡi trên những cơn sóng cực cảm. Miệng anh há ra và hai tay ôm chặt lấy cô khi hai người cùng lên đến cao trào.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề