Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 18
E
than chuyển khay thức ăn cho Kristy qua cửa sổ xe, rồi mở cửa và trượt vào sau vô lăng. Anh ngay lập tức bắt gặp mùi nước hoa của cô. Tối nay nó nhắc anh nhớ đến lớp ren đen và điệu rhumba, điều đó thật là kỳ quặc bởi anh chưa bao giờ nhảy điệu rhumba trong đời và cũng không hề có ý định làm điều đó.
Anh đóng cửa xe lại. “Họ có những chiếc bánh quy chocolate-chip loại lớn, thế nên tôi lấy hai chiếc.”
(chocolate-chip cookie:)
“Thế cũng được.” Cô nói bằng giọng lãnh đạm và lịch sự mà cô đã dùng suốt cả buổi tối hôm nay, như thể anh là ông chủ chứ không phải là bạn của cô vậy.
Những chiếc nhẫn bé xíu trên ngón tay cô sáng lấp lóa phản chiếu ánh đèn pha ngập tràn đã được bật lên trong giờ giải lao. Anh nhìn với vẻ lo lắng khi cô đặt chỗ thức ăn ở giữa họ và bóc cái bánh mì kẹp xúc xích của cô ra. Anh rải mù tạt lên trên vì đó là cách anh thích ăn bánh mì kẹp xúc xích, nhưng sự thật là, anh không hề có một tí ý niệm gì về chuyện cô có thích mù tạt hay không. Họ đã cùng nhau ăn trưa hàng ngàn lần trong suốt tám năm qua, nhưng anh dường như không thể nhớ được cô đã ăn thứ gì trong những bữa ăn đó, ngoại trừ anh nghĩ là anh nhớ được vài món salad.
“Họ không có loại salad nào cả.”
Cô nhìn anh với vẻ giễu cợt. “Tất nhiên là họ không có rồi.”
Anh cảm thấy như một thằng ngố. “Tôi không chắc cô thích loại mù tạt thông thường hay loại nâu cay.” Anh chờ đợi. “Họ có cả hai loại.”
“Thế ổn rồi.”
“Có lẽ cô thích tương cà hơn?”
“Không quan trọng.”
“Và nước chấm nữa. Cô có thích nước chấm không?” Anh đặt chiếc bánh mì của mình xuống. “Tôi có thể trở lại và lấy một ít.”
“Không cần thiết.”
“Thật không? Tôi không thấy phiền đâu.” Anh vừa đẩy cửa xe mở ra thì cô đã ngăn anh lại.
“Ethan, tôi ghét bánh mì kẹp xúc xích!”
“Ôi!” Anh đóng cửa và lún người trên ghế, cảm thấy mình thật ngu ngốc và tuyệt vọng. Trên màn hình chiếu phim, một chiếc đồng hồ, đi kèm là những hàng lon soda xếp hàng, đang tích tắc đếm thời gian trôi qua trong giờ giải lao. Và anh cảm thấy như thể nó đang đánh dấu từng phút một trong cuộc đời anh vậy.
“Nhưng tôi rất thích chocolate-chip.”
Anh lắc đầu. “Tôi đã chứng minh mọi điều mà cô đã ném vào tôi vào cái đêm ở The Mountaineer là đúng, đúng không? Tôi chẳng biết tí gì về cô cả.”
“Anh biết là tôi không thích bánh mì kẹp xúc xích.” Cô nhẹ nhàng nói.
Cô có thể ác khẩu hơn, nhưng cô lại đang tỏ ra tử tế. Đó là một trong nhiều điểm tốt về cô. Tại sao phải mất quá lâu để anh nhận ra được điều đó? Anh đã đi qua phần lớn cuộc đời mình mà gần như không nghĩ gì về Kristy Brown, còn bây giờ anh lại không thể nghĩ về bất kỳ ai khác.
Cô gói lại chiếc bánh mì kẹp, đặt nó vào trong túi, và nhón lấy một chiếc bánh quy chocolate-chip. Trước khi cô cắn một miếng, cô mở một tờ giấy ăn ra và trải nó trên chiếc quần jean. Chiếc quần này cùng với chiếc áo trắng đơn giản đã làm anh vô cùng thất vọng. Anh cho rằng cô đã quyết định sẽ để dành những chiếc váy ngắn và áo quây bó sát cho Mike Reedy.
Anh xé giấy bọc ống hút và cắm nó qua nắp đậy ly Cô ca anh đào bự chảng của mình. “Tôi có nghe rằng cô và Mike đang gặp gỡ nhau.” Anh cố nói một cách vô tình, như thể chủ đề này không hề tạo cho anh chút hứng thú nào hơn là chuyện thời tiết của tuần trước.
“Anh ta là một người rất tử tế.”
“Ừ, tôi đoán thế.” Những lọn tóc sẫm màu mềm mại uốn xoăn quanh má cô. Anh muốn vén chúng ra sau, và trong một khoảnh khắc, anh hình dung làm chuyện đó bằng đôi môi của anh.
Cô trố mắt nhìn anh. “Chuyện gì?”
“Không có gì.”
“Nói ra đi.” Cô nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn. “Tôi biết là trong đầu anh đang nghĩ gì đó.”
“Chỉ là … Mike là một chàng trai tốt, đừng hiểu nhầm ý tôi, nhưng … Hồi còn học trung học, anh ta hơi … Tôi không biết nữa. Có thể là hơi hoang dã một chút hay gì đó.” Với một người nói chuyện chuyên nghiệp trước công chúng như anh thì rõ ràng anh đang làm chuyện này trở nên lộn xộn.
“Hoang dã? Mike ư?”
“Không phải bây giờ.” Anh bắt đầu đổ mồ hôi. “Không, như tôi đã nói rồi đấy, anh ta là một chàng trai tuyệt vời, nhưng anh ta có thể hơi … lơ ngơ. Cô biết đấy. Lãng đãng.”
“Thế thì sao?”
“Thế thì,” Cổ họng anh khô khốc, và anh nhấp một ngụm Cô ca anh đào. “Tôi chỉ nghĩ rằng cô nên biết.”
“Tôi nên biết rằng anh ta lãng đãng ư?”
“Đúng thế.”
“Được rồi. Cảm ơn đã nói cho tôi biết.” Cô cắn vào một bên của miếng bánh quy. Gọn. Không một mẩu vụn rơi vãi trên lớp da bọc. Anh nhận ra mình thích sự ngăn nắp của Kristy đến thế nào. Không chỉ bởi vì cô làm mọi thứ dễ dàng hơn cho anh, mà còn vì thế giới nội tâm trong anh thường xuyên điên đảo và cô giúp anh bình tĩnh.
Tuy vậy, lúc này thì anh không bình tĩnh. Mùi nước hoa của lớp ren đen cùng điệu rhumba đang lấn chiếm anh, cùng với chiếc áo trắng đơn điệu cài cúc đến tận cổ. Ngay cả khi anh bảo mình thay đổi chủ đề, anh vẫn lại lao vào đó một lần nữa. “Ý tôi là, nếu như anh ta có lái xe hay gì đó, anh ta có thể trở nên … cô biết đấy.”
“Lãng đãng?”
“Đúng thế.”
Cô đặt chiếc bánh quy lên trên tờ giấy ăn, những chiếc nhẫn nhỏ xíu quyến rũ đó lại sáng lấp lánh. “Okay, Ethan. Chuyện này là về cái gì đây? Suốt buổi tối hôm nay anh hành xử rất lạ.”
Cô nói đúng, vì thế anh không thể hiểu được tại sao anh đột nhiên nổi giận với cô đến thế. “Tôi ư? Cô mới là người xuất hiện với cái quần jean đó!” Ngay sau khi lời vừa buột ra khỏi miệng anh mới thấy nó không ăn nhập đến thế nào.
“Anh cũng đang mặc quần jean kìa.” Cô chỉ ra một cách kiên nhẫn. “Cứ cho là anh đã là phẳng phiu chiếc quần của anh, còn tôi thì không, nhưng …”
“Đó không phải là điểm chính, và cô biết điều đó.”
“Không, tôi không biết gì hết. Anh đang cố nói điều gì thế?” Cô đặt thêm miếng bánh quy vào đống thức ăn bị bỏ rơi đang dần cao lên của họ.
“Cô có mặc quần jean vào lần cuối cùng khi cô hẹn hò với Mike không?”
“Không.”
“Thế thì tại sao cô lại mặc nó khi đi với tôi?”
“Bởi vì đây không phải là hẹn hò?”
“Đây là tối thứ Sáu, và chúng ta đang đỗ ở hàng-gần-cuối trong bãi chiếu bóng Niềm kiêu hãnh của Carolina! Tôi sẽ bảo đây là một buổi hẹn hò, cô không nghĩ thế sao?”
Mắt cô long lên, không còn chút nào của sự dịu dàng nữa. “Xin lỗi? Có phải anh đang cố nói với tôi rằng, sau hàng bao nhiêu năm qua, Ethan Bonner vĩ đại cuối cùng cũng hẹn hò với tôi, và tôi thậm chí đã chẳng hề biết gì về điều đó?”
“À thì, đó chẳng phải là lỗi của tôi, đúng không? Và ý cô là gì, cuối cùng là sao?”
Anh nghe một tiếng thở nặng nhọc trước khi cô lên tiếng. “Anh muốn gì từ tôi?”
Làm sao anh có thể trả lời câu hỏi đó? Anh có nên nói “Tôi muốn tình bạn của cô” hay “Tôi muốn cái cơ thể mà cô đã giấu đi trong suốt những năm qua” hay không? Không, chắc chắn không phải điều đó. Đây là Kristy, vì Thánh Peter. Có lẽ anh chỉ nên nói với cô rằng cô không có quyền thay đổi xoành xoạch xung quanh anh, và anh muốn mọi chuyện trở về như nó vốn có, nhưng điều đó không đúng. Ngay tại giây phút này, anh chỉ biết một điều duy nhất. “Tôi không muốn cô ngủ với Mike Reedy.”
“Ai nói tôi đã ngủ với anh ta?”
Đôi hoa tai nạm kim cương giả loé lên trên tai cô. Cô đang cáu tiết với anh. Thế, tốt thôi, anh cũng đang cáu cô, vậy thì có gì khác biệt nếu nói sự thật? “Tôi đã xem trộm túi xách của cô tuần này. Chiếc bao cao su cô để trong túi đã biến mất.”
“Anh xem trộm túi của tôi? Quý ngài Ethan trung thực ấy à?”
Cái thực tế là cô dường như hoang mang hơn là tức giận đã làm anh bớt hùng hổ hơn một chút. “Tôi xin lỗi. Điều đó sẽ không xảy ra nữa. Tôi chỉ …” Anh đặt ly Cô ca sang một bên. “Tôi chỉ lo lắng cho cô. Cô không nên ngủ với Mike Reedy.”
“Thế tôi nên ngủ với ai?”
“Không ai cả!”
Cô lại trở nên hoàn toàn cứng đơ. “Tôi xin lỗi, Ethan, nhưng tôi không còn lựa chọn điều đó nữa.”
“Tôi ngủ một mình. Tôi chẳng hiểu tại sao cô lại không thể!”
“Bởi vì tôi không thể, thế thôi, tôi không thể như thế thêm nữa. Chí ít thì anh cũng có một quá khứ ô danh để mà nhìn lại. Tôi thậm chí còn chẳng có điều đó.”
“Đó không phải là ô danh! À thì, có thể đúng thế, nhưng … chỉ là … hãy chờ một người thích hợp, Kristy. Đừng dâng hiến bản thân một cách rẻ rúng như thế. Khi một người phù hợp với cô xuất hiện, cô sẽ biết ngay.”
“Có lẽ tôi đã biết ngay lúc này rồi.”
“Mike Reedy không phải là người thích hợp!”
“Làm sao anh biết điều đó? Anh thậm chí còn không thể nhớ rằng tôi ghét bánh mì kẹp xúc xích. Anh không biết ngày sinh của tôi hay ca sĩ mà tôi yêu thích. Làm sao anh có thể biết ai là người đàn ông thích hợp với tôi chứ?”
“Ngày sinh của cô là 11 tháng 4.”
“16.”
“Thấy chưa! Tôi biết là nằm trong tháng 4!”
Cô nhướn một bên mày cong vút nhìn vào anh, sau đó hít một hơi thật sâu mà anh ngờ rằng cô đang đếm đến mười. “Tôi bỏ chiếc bao cao su ra khỏi túi bởi vì tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi mang nó đi loanh quanh.”
“Vậy cô và Mike chưa…”
“Vẫn chưa. Nhưng có thể có. Tôi thật sự thích anh ấy.”
“Thích thôi vẫn chưa đủ. Cô cũng thích tôi, nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô sẽ quan hệ với tôi.”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Anh cảm thấy như bị đâm một nhát bởi cảm giác thất vọng. “Tất nhiên là không.”
“Làm sao tôi có thể chứ? Anh đang kiêng khem.”
Chính xác là cô có ý gì trong câu nói đó? Rằng nếu anh không kiêng khem, cô có thể xem xét lại điều đó ư?
“Và,” Cô nói tiếp. “Anh không thấy tôi cuốn hút.”
“Điều đó không đúng. Cô là … ”
“Anh còn dám nói sao!” Những lọn tóc xù bông tung bay và đôi hoa tai nạm kim cương giả lóe sáng. “Anh còn dám nói tôi là bạn tốt nhất của anh hay sao, bởi vì không phải thế!”
Anh cảm thấy như thể cô đã đấm anh vậy. Phần lớn công việc của anh là đưa ra những lời khuyên cho người khác. Anh thấu hiểu tính phức tạp trong hành vi của mỗi con người nhiều hơn hầu hết những người khác, vậy thì tại sao anh lại không có chút manh mối nào về cô chứ?
Chiếc đồng hồ trên màn hình tích tắc những phút cuối cùng. Anh đã luôn là người ngoan cường, nhưng bằng một cách nào đó dường như cô đã hút hết khả năng chiến đấu ra khỏi người anh. Anh biết rằng anh đang làm cô tổn thương ngay cả khi anh không hiểu được chính xác như thế nào, và điều cuối cùng mà anh muốn là làm Kristy Brown tổn thương.
“Kristy, chuyện gì đang diễn ra với cô thế?”
“Sự sống đang diễn ra trong tôi.” Cô nhẹ nhàng nói. “Cuối cùng nó cũng diễn ra.”
“Điều đó có nghĩa gì?”
Sự im lặng của cô kéo dài đến mức anh không nghĩ rằng cô sẽ trả lời, nhưng cuối cùng cô cũng lên tiếng. “Nó có nghĩa là cuối cùng tôi đã ngừng sống với quá khứ. Tôi đã sẵn sàng để bước tới trong cuộc đời mình.” Cô liếc nhìn anh theo một cách làm anh nghĩ rằng cô đang vướng vào một cuộc đấu tranh nội tâm nào đó. “Nó có nghĩa là tôi sẽ không còn yêu anh thêm nữa, Ethan.”
Anh cảm thấy như thể một luồng điện giật mạnh xuyên suốt cơ thể anh, ngoại trừ anh không biết vì sao anh lại cảm thấy sốc. Ở một cấp độ vô thức nào đó, anh cho rằng anh đã biết cô yêu anh, nhưng anh đã không để mình nghĩ về điều đó.
Cô thốt lên một tiếng cười khẽ với vẻ tự chê trách làm anh đau nhói. “Tôi đã quá thảm hại. Tất cả thời gian phí hoài đó. Trong suốt tám năm tôi ngồi bên bàn, Cô nàng Bé nhỏ Đầy Hiệu quả, bổ nháo nhào đi tìm chìa khóa xe cho anh và đảm bảo rằng anh còn sữa trong tủ lạnh, còn anh thì thậm chí chẳng bao giờ nhận ra. Tôi đã dành quá ít sự tôn trọng cho chính bản thân mình.”
Anh không biết phải nói gì.
“Anh có biết điều gì thật sự mỉa mai không?” Không còn vẻ cay đắng trong giọng nói của cô nữa. Cô nói một cách điềm tĩnh, gần như là cô đang nói về ai đó khác. “Tôi lẽ ra đã là người phụ nữ hoàn hảo cho anh, nhưng anh chưa bao giờ nhận thấy điều đó. Còn giờ thì đã quá muộn.”
“Ý cô là gì, người phụ nữ hoàn hảo?” Và tại sao lại là quá muộn?
Cô nhìn anh buồn bã, như thể chuyện anh không hiểu được cô làm cô thất vọng. “Chúng ta có những sở thích giống nhau, xuất thân tương tự như nhau. Tôi thích chăm sóc mọi người, còn anh thì cần được chăm sóc. Chúng ta cùng chia sẻ những đức tin về tôn giáo giống nhau.” Cô khẽ nhún vai. “Nhưng không có gì trong số đó có ý nghĩa chỉ bởi vì tôi không đủ nóng bỏng cho anh.”
“Đủ nóng bỏng! Đó là loại chuyện có thể đem ra nói được sao? Cô nghĩ rằng đó là tất cả những gì tôi tìm kiếm ở một người phụ nữ hay sao?”
“Đúng vậy. Và làm ơn đừng lên mặt kẻ cả với tôi. Chúng ta biết nhau quá lâu rồi.”
Anh nổi điên lên. “Giờ thì tôi hiểu rồi. Tất cả những thay đổi này là vì thế. Quần áo bó sát, kiểu tóc mới, mùi nước hoa chết tiệt đó. Cô sửa sang bản thân mình để tôi chú ý, đúng không? Ừ, tôi đã nhận thấy rồi đấy, và tôi hy vọng rằng cô thấy vui về điều đó.”
Đức Chúa Khôn Ngoan của chương trình Talk Show tặc lưỡi. Ethan…Ethan…Ethan…
Thay vì trả đũa như cô lẽ ra phải làm, Kristy lại chỉ mỉm cười. “Thật tốt là anh đã nhận thấy, nếu không tôi cũng không chắc là phải mất bao nhiêu thời gian tôi mới thức tỉnh lại được.”
“Cô đang nói về điều gì vậy?”
“Một điều rất căn bản, Ethan. Rất sáo mòn. Nhưng tôi đoán là những sự thật giản đơn luôn luôn giống như vậy, đúng không? Rachel đã cảnh báo tôi ngay khi chuyện này mới bắt đầu, rằng nếu tôi muốn thay đổi, tôi cần phải thay đổi vì chính bản thân mình chứ không phải cho anh hay cho ai khác. Tôi đã giả vờ đồng ý với cô ấy, nhưng tôi đã không thực sự hiểu rằng cô ấy đã đúng như thế nào cho đến cái ngày tôi xuất hiện ở văn phòng với lối ăn mặc gây sốc đó và đã làm anh thất kinh hồn vía.”
“Kristy, tôi không –”
Cô giơ tay lên. “Được rồi, Ethan. Tôi không còn buồn bực về chuyện đó nữa. Thậm chí tôi còn thấy biết ơn. Sự cự tuyệt của anh đã đẩy tôi làm những điều mà đáng lẽ tôi đã phải làm từ rất lâu trong cuộc sống của mình.”
“Tôi không cự tuyệt cô! Và tôi không hiểu làm thế nào cô lại có thể ngay lập tức ngừng yêu một người mà cô bảo là cô đã yêu bao nhiêu năm trời.” Anh đang làm gì thế? Phải chăng anh đang cố bảo cô hãy yêu anh trở lại?
“Anh nói đúng. Người ta không thể.” Anh cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên, nhưng nó đã nhanh chóng mờ đi khi cô nói tiếp. “Giờ thì tôi biết rằng đó không phải là tình yêu. Tình yêu cần phải đến từ hai phía. Tình cảm mà tôi có với anh chỉ là sự mê đắm, là nỗi ám ảnh. Anh là sự thu hút chết người của tôi.”
Và giờ thì con trở thành một con thỏ bị nấu chín, Đức Chúa của Chương trình Talk Show chỉ ra.
(Nguyên văn: boiled bunny, xuất xứ từ bunny boiler nói về một người phụ nữ trả thù người tình lần lượt bằng cách nấu chín con thỏ của con gái anh ta trong bộ film Fatal Attraction – sự nguy hiểm chết người – năm 1987 do M.Douglas thủ vai.)
“Tôi nghĩ rằng cô đang bỏ cuộc chuyện chúng ta quá dễ dàng.” Anh nghe thấy mình lên tiếng.
“Anh đang nói đến chuyện gì thế?”
“Mối quan hệ của chúng ta.”
“Ethan, chúng ta không có mối quan hệ nào cả.”
“Có! Chúng ta biết nhau bao lâu rồi? Từ... gì nhỉ, lớp sáu?”
“Tôi học lớp ba. Anh lớp bốn. Phòng học chúng ta đối diện nhau qua dãy hành lang.”
Anh gật đầu như thể anh biết điều đó, nhưng sự thật là anh không nhớ.
“Anh và Ricky Jenkins phóng bay ra khỏi lớp sau giờ học và Ricky tông sầm vào tôi.” Cô bắt đầu gói lại chỗ thức ăn còn chưa đụng tới của họ, cử động của cô như đã lập trình sẵn. “Lúc đó tôi đang mang vài cuốn sách và mô hình bản đồ Mexico bằng muối. Tôi bị ngã, sách rơi vãi khắp nơi, nước Mexico bị gãy. Lúc đó tôi rất nhút nhát. Tôi không thích người khác chú ý đến tôi, và dĩ nhiên, tôi xấu hổ chỉ muốn chết. Ricky tiếp tục chạy, nhưng anh đứng lại và giúp tôi nhặt nhạnh mọi thứ. Khi Ricky nhìn lại và thấy những gì anh đang làm, anh ta đã hét lên, ‘Đừng đụng vào con bé đó, Eth. Mày sẽ bị lây rận đấy.’”
(Salt map: Mô hình làm từ muối, bột nhão, được nhào nhuyễn và đắp theo mô hình được vẽ sẵn trên một bề mặt carton : )
Cô nhìn sang anh, một nụ cười khẽ uốn cong môi cô. “Tôi chỉ muốn chết khi anh ta nói thế, nhưng anh dường như không để ý gì mặc dù đám con trai khác bắt đầu phá ra cười. Anh nắm lấy cánh tay tôi và giúp tôi đứng dậy, sau đó anh đưa tôi mấy quyển sách và bảo rằng tôi có thể sửa lại nước Mexico mà không có gì quá khó khăn.”
Đồng hồ trên màn ảnh biến mất, lượt chiếu thứ hai sắp bắt đầu. Cô xếp hai tay trên đùi như thể mọi chuyện đến đó là chấm dứt, và anh có thể cảm thấy cô đang dần trượt xa khỏi anh.
“Cô có làm không?”
“Gì cơ?”
“Sửa Mexico ấy?”
Cô mỉm cười. “Tôi không nhớ nữa.”
Một nỗi nhức nhối dâng tràn trong anh, nỗi khát khao được làm mọi điều tốt đẹp hơn cho cô gái nhỏ nhút nhát mà Ricky Jenkins đã tông ngã. Tay Ethan dường như có ý chí của riêng nó khi nó trượt theo phía sau lưng ghế và cuộn lại quanh gáy của cô.
Môi cô hé ra. Giật mình. Ánh đèn pha phụt tắt, quăng bãi chiếu trở lại vào bóng tối.
Anh đẩy túi thức ăn sang một bên, cúi người về trước và hôn cô. Một nụ hôn thương hại. Một nụ hôn làm lành. Tất cả đều tốt đẹp hơn.
Và rồi điều gì đó không thể lý giải xảy ra. Khi anh cảm thấy đôi môi mềm mại đó di chuyển bên dưới môi anh, thế giới như tách ra làm đôi và âm nhạc ngập tràn trong tâm trí anh, không phải dàn hợp xướng Handel hay dàn nhạc kịch opera Puccini, mà là một tiếng thét nguyên sơ của sự nhớp nháp, ướt đẫm mồ hôi, tiếng đập rộn ràng, nâng-cô-lên, quăng-cô-xuống, đi-nào, đi-nào, Đi Nào Bé-é-é-é yêu ! rock & roll.
(Nhà soạn nhạc George Frideric Handel, các trường ca của ông thường nói về Chúa và nhà thờ.
Giacomo Antonio Domenico Michele Secondo Maria Puccini 22/12/1858 – 29/11/1924 là một nhà soạn nhạc opera người Ý.)
Hai bàn tay anh ở khắp nơi trên người cô. Nhào nặn ngực cô, kéo mạnh cúc, giật mở móc khóa trên áo lót của cô, khai phá những thớ thịt tròn trịa ngọt ngào đó. Và cô không kháng cự lại. Ồ, không, cô không hề kháng cự lại chút nào. Môi anh tìm thấy một núm vú nhỏ và nhăn nheo đang ngẩng lên mời gọi anh.
Đôi bàn tay nhanh nhẹn, hiệu quả của cô luồn xuống dưới áo anh, giật nó ra khỏi chiếc quần jean là ủi phẳng lỳ của anh và đan dệt thành những vệt nóng hổi trên lưng anh, trong khi những tiếng rên rỉ hổn hển của cô thiêu cháy nỗi đam mê của anh theo những nhịp điệu thật nhanh, thật nóng.
Anh thọc tay vào giữa hai chân cô, úp lấy cô qua lớp quần dày. Cô đẩy mạnh vào anh, cọ xát vào anh với một sự khao khát đã cuốn phăng đi lý trí của anh. Anh chật vật với khóa quần của cô. Cô lần tìm khóa quần anh.
Màn búng lưỡi xấu xa của cô rộn ràng trong miệng anh, thực hiện những gì mà anh muốn làm. Phải làm.
Thịt da. Mềm mại, ẩm ướt vì mồ hôi. Và rồi ướt sũng. Những ngón tay của anh chìm vào trong đó.
Cô cầm anh trong tay cô, chơi đùa bằng cách siết thật mạnh, đẩy anh đến sát bờ vực của sự lãng quên.
Lúc này Người đang ở đâu? Tâm trí anh gào thét. Tại sao Người không bảo con ngừng lại? Anh chờ Đức Chúa Kỷ luật, Đức Chúa Khôn Ngoan và Đức Mẹ lên tiếng, nhưng anh chỉ nghe thấy sự yên lặng.
“Dừng lại.” Kristy thì thào.
Ngón tay anh vẫn đang ở trong cô, bàn tay cô đang bao quanh anh. “Dừng lại.” Cô lặp lại lần nữa.
Nhưng cả hai người họ đều không muốn thả ra.
Cô rùng mình, và anh nhận ra cô đã gần rơi qua bờ vực như thế nào. Giọng cô khàn đặc. “Anh không thể làm thế này, Ethan.”
Tình thương mến của cô quét qua người anh tựa như cơn gió mát lành trong sạch. Cô đang lo cho anh, như mọi khi. Chưa bao giờ cô nghĩ cho bản thân mình.
Đã quá lâu rồi, nhưng anh vẫn chưa quên phải làm gì. Anh kéo cô lại gần hơn và di chuyển ngón tay cái … những vòng tròn dịu dàng. Cô thở dốc. Anh hôn cô, và với tất cả sự dịu dàng trong trái tim anh, anh để cô rơi xuống.
Sau đó, không ai trong hai người họ muốn nói chuyện. Họ chỉnh lại quần áo, rời nhau ra, lau chỗ Cô ca anh đào bị đổ, và vờ như đang xem phim. Anh lái xe đưa cô về nhà và không ngạc nhiên khi cô không mời anh vào, nhưng khi anh mở cửa xe cho cô, anh thấy mình đang mời cô tham gia bữa trưa kết hợp của chị dâu anh vào ngày hôm sau.
“Không, cảm ơn anh.” Cô trả lời một cách lịch sự.
“Anh sẽ đến đón em trước 11h.”
“Tôi sẽ không ở đây.”
“Có đấy.” Anh đáp lại với vẻ kiên quyết. “Em sẽ ở đây.”
***
Chuông điện thoại reo khi Rachel bắt đầu sấy khô mái tóc sau buổi tắm sáng. Gabe đang ở sân sau gõ đập một thứ gì đó còn Edward thì đang chơi trên cổng vòm trước nhà, thế nên cô quấn khăn tắm quanh đầu và chạy vào nhà bếp để trả lời.
“Vui lòng cho tôi gặp Rachel Snopes?” Giọng của một người phụ nữ.
“Rachel Stone đang nghe máy.”
Một giọng trẻ con ầm ĩ phía bên kia đầu dây và giọng người phụ nữ nhỏ đi đôi chút. “Không sao đâu, Rosie. Mẹ ở ngay đây.” Một lần nữa, chị ta nói trực tiếp vào ống nghe. “Xin lỗi cô Stone, nhưng con gái tôi vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại từ chuyến đi hôm qua. Chúng ta không có cơ hội gặp nhau tối qua tại bãi chiếu bóng. Tôi là Jane Darlington Bonner, vợ Cal.”
Giọng người phụ nữ nghe khách sáo nhưng không hề thù địch. “Có gì không, bà Bonner?”
“Làm ơn, cứ gọi tôi là Jane. Tôi có một gia đình sẽ tụ tập trong khoảng một giờ nữa. Tôi rất xin lỗi vì đã báo muộn – thành thật mà nói, tôi gần như đang phá hỏng mọi thứ vào phút chót – nhưng tôi rất vui nếu cô và con trai cô đến chơi.”
Rachel nhớ đến chuyến viếng thăm của Cal ở quầy thực phẩm vào chiều hôm qua. Cô đã có mặt ngay tại đó lúc anh ta mời Gabe, và sẽ rất dễ dàng cho Cal nếu kèm thêm cả cô vào lời mời nếu như anh ta muốn.
“Cám ơn chị, nhưng có lẽ đó không phải là một ý hay.”
“Rõ ràng là hôm qua cô đã gặp chồng tôi.” Chất giọng du dương của chị ta chứa đựng không gì khác ngoài nét khôi hài.
“Đúng vậy.”
“Dù sao thì cũng cứ đến nhé.”
Rachel mỉm cười và cảm thấy một cảm giác ấm áp dành cho người phụ nữ mà cô mới chỉ thấy trên một tấm ảnh tạp chí. “Không chỉ có chồng chị. Ethan cũng không phát cuồng vì tôi đâu.”
“Tôi biết.”
“Và tôi rất nghi ngờ chuyện Gabe muốn tôi ở gần gia đình anh ấy hơn. Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên kiếu.”
“Tôi sẽ không thúc ép đâu, nhưng hy vọng là cô sẽ đổi ý. Cal và Ethan là hai gã đần độn nhất trên trái đất này, nhưng họ không có ý xấu, và tôi đang muốn gặp góa phụ Snopes khét tiếng đến chết đây này.”
Rachel thấy mình phản ứng lại giọng điệu hài hước nhẹ nhàng của người phụ nữ bằng một tiếng cười. “Hãy ghé qua đây bất cứ lúc nào.”
“Tôi sẽ đến.”
Cô chỉ vừa mới gác máy thì Gabe bước vào từ sân sau. Một vết mùn cưa bám vào quần jean và trông anh hạnh phúc hơn bao giờ hết trong nhiều ngày qua.
Cô mỉm cười với anh. “Anh đang làm gì ngoài đó thế?”
“Xây một chuồng chim nhỏ. Tweety Bird sẽ phải thích nghi với khí hậu ngoài trời trước khi chúng ta có thể thả nó ra.”
Tất cả những điều này chỉ là dành cho một con chim sẻ nhỏ bình thường thôi sao?
Anh bước về phía bồn rửa và vặn vòi nước để rửa tay. “Anh đã hỏi Chip xem thằng bé có muốn giúp không, nhưng nó bảo không.”
“Anh làm ơn đừng gọi nó như thế.”
“Không cho đến khi nó bảo thế.” Anh túm lấy một miếng khăn giấy và bước đến trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng. Nó chỉ thoáng qua, nhưng vẻ thân mật tự nhiên đó làm cô nhớ đến lần ân ái đêm qua. Lúc này cô tựa má vào ngực anh và cố không nghĩ về chuyện điều này sẽ sớm chấm dứt thế nào.
Ngón tay anh bắt được một món tóc của cô và vén nó ra sau tai. Anh đặt một nụ hôn vào chỗ anh vừa vén tóc, rồi bước lùi lại. “Chúng ta sẽ phải có mặt chỗ Cal và Jane sớm, anh cũng cần phải tắm nữa, vì vậy đừng có làm anh phân tâm.”
“Chúng ta ư?”
“Em biết là anh không muốn em ở lại đây một mình.”
Nỗi thất vọng chế ngự trong cô khi cô nhận ra chẳng có gì mang tính cá nhân trong lời đề nghị của anh. Anh không muốn cô bị hút vào gia đình anh, anh chỉ làm nhiệm vụ của một con chó canh gác. Phòng ngủ là nơi riêng tư duy nhất mà cô choán chỗ trong cuộc đời của Gabe, và anh chưa bao giờ hứa hẹn với cô một điều gì hơn thế.
“Em không nghĩ đó là ý kiến hay. Em sẽ có một khoảng thời gian khó khăn khi phải ăn uống với hai người anh em trai của anh cứ muốn phóng dao găm vào em.”
“Anh chưa thấy em chạy trốn khỏi một cuộc chiến bao giờ.”
“Gabe, họ ghét cay ghét đắng em!”
“Đó là vấn đề của họ. Anh phải đi, còn em sẽ không ở đây một mình.”
Cô che giấu cảm giác tổn thương phía sau một nụ cười. “Thôi được rồi. Có lẽ sẽ rất vui khi được tra tấn hai người anh em ngớ ngẩn của anh.”