Số lần đọc/download: 3957 / 43
Cập nhật: 2015-11-05 09:29:45 +0700
Chương 17
-C
út khỏi ngay - Philipông hét.
Khi ông đang làm việc, cái bếp phải giống như một thánh đường. Không hiếm những sáng chế về nấu nướng của ông đã được chuẩn bị trong tiếng nhạc của một cái đĩa hát mà việc chọn nghe nó trong khi đi đường đã làm thay đổi cả cách cấu tạo món ăn. Lui Philpông gắn vị muối vào với âm nhạc cổ điển. Các món tráng miệng thì được pha trộn trong tiếng hát những bài ca khúc Nam Mỹ điển hình.
Nhưng ở nhà Clốp mà ông đã tự nguyền rủa mình nhận lời mời đến nấu nướng, mọi cái đều rối loạn và đảo lộn tanh bành. Nhiều lần, trong khi đang pha chế nước lèo lọc cà chua cho món cá vược rán cháy cạnh, Ôtxvan Hépbrauơ cứ lấy cớ phải đi qua nhà bếp. Nhà hoạ sĩ trang trí này cũng rồ như Lui Philipông thôi, nhưng thuộc vào loại náo động. Anh ta sợ không làm xong được các trò bày biện của mình trước nửa đêm, mà bây giờ đã sáu giờ tối mất rồi. Người ta không giao kịp những thứ anh cần đến. Anh mất nhiều thì giờ quý báu để đi từ buồng này sang buồng kia (vì không được qua nhà bếp) nên đã lịch sự xin phép Lui Philipông và ông thầy bếp núc lạnh lùng đáp lại rằng:
- Tôi thích hơn cả là ông đừng dùng đến bếp.
Ôtxvan đã nén chịu trong nửa giờ. Rồi không nhịn được nữa, anh đã hướng dẫn một toán thợ khiêng vác những chiếc ghế bành kiểu Lui XV len lỏi qua. “Quân đội” hai bên đụng độ, trao đổi những lời chát xít cho tới lúc thủ lĩnh hai bên gần như bản thân đã phải vén tay áo lên với nhau.
- Tôi cứ đi qua bất cứ lúc nào tôi muốn, bất cứ ở đâu tôi thích! - Ôxtvan Hépbrauơ choe choé.
- Tôi là chủ của nhà tôi! - Philipông đáp - Cút khỏi đây ngay!
- Đồ thô tục! Xéo!
Trong phòng khách lớn còn tệ hơn. Các khỉ đột chịu trách nhiệm canh gác, bảo vệ những bức tranh của các danh sư ác cảm nhìn những kẻ mặc áo lao động xô đẩy mình chẳng chút gượng nhẹ nào. Ôxtvan đã rất thành công trong việc tranh trí đến nỗi những ai yếu thần kinh đã hết chịu nổi. Gian phòng lộn tùng phèo này làm cho mọi người phải buồn nôn tuy phần lớn chưa ai ăn uống gì hết. Những cái bàn treo ở trên trần, có ghế kèm bên, tất cả lật ngửa xuống, còn người đi trên sàn thì lại có cảm tưởng kỳ ảo là mình di chuyển bằng đầu, mặt chạm vào những tua rua pha lê của đèn chùm lộn ngược.
Một đàn pianô cỡ đại đã được moi bỏ hết ruột rồi dán lên trần cùng với một ghế đẩu và những cái kỷ thấp xếp đầy những chai rượu và ly cốc. Chỉ có những cái bàn nhỏ để bầy tiệc cưới mới được đặt bình thường trên chân của chúng, theo cái chiều đúng đắn mà Chúa đã muốn phải như vậy.
Một trong mấv khỉ đột trông coi bức tranh cũng bị treo ngược nốt của Vanh xi, đã phạm sai lầm là nhìn lên trần nhà quá lâu. Bạn đồng nghiệp hắn vừa đẩy một người thợ đi qua làm dính hồ lên bộ áo quần của mình chọn thấy hắn tái nhợt đi.
- Cậu thấy trong người khó chịu à?
- Không...
- Thế cậu làm sao?
Gã khỉ đột nhìn qua gian phòng đang điên loạn, đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi ướt đầm trên trán, giọng bệch ra, vừa chỉ cái quang cảnh mê lú này, vừa lắp bắp nói:
- Cái kia...?
*
Mắt trợn ngược, Rênata van:
- Không!... Không!... Không!...
- Lên đi!
- Em không còn sức nữa?
- Lên!
Nàng leo một bậc thang. Nàng khó lòng nói ra nổi việc leo thang gác này là một cực hình, một hưởng lạc không thể tả xiết, hay là cùng cả hai. Mỗi bậc đều đánh dấu một chặng đi của con đường mang thập ác. Người bị đóng đinh câu rút là nàng. Bắt đầu từ đường Bờ Đẹp, Landô đã đưa nàng về thẳng nhà hắn. Xúc động quá cả cái mức mong muốn, nàng từ chối hỏi về hắn trong đoàn đường ngắn ngủi. Lanđô thì im lặng một cách ngang bướng.
Khi nàng ra khỏi thang máy ở tầng ba và khi hắn mở cửa, nàng có cảm giác mình là một con điếm đang tính toán khoản tiền sắp đòi ở người khách hàng.
Hiểu đàn bà, Lanđô biết rằng cách tốt nhất để khiến họ thần phục mình chính là không nói năng gì hết mà chỉ hành động. Hắn không để uổng một phút mời nàng một ly hay nghe một đĩa nhạc. Sai lầm chết người của những chàng Sở Khanh tập tọng bị đại bại bởi vì đã cho đối tượng có thì giờ suy nghĩ. Hắn lấy chân đẩy cửa đóng chốt, đè xô ngay Rênata vào cánh cửa, không do dự vén luôn chiếc váy màu lơ rất nhạt của nàng lên rồi chẳng hôn hít, chẳng vuốt ve, chẳng cả một lời hắn kéo tụt chiếc quần lót liền tất mỏng dính của nàng xuống đùi, hắn đàng hoàng đi vào nàng.
Chưa ai đối xử với Rênata như thế. Có những lúc nàng cũng tự nguyện, nhưng lúc ấy, đám trai trong cuộc buộc phải chấp nhận một trận công đồn dài dằng dặc, chịu đựng sự chậm chạp đến điên người của những chặng ngán ốm, trong đó mỗi sự lùi bước thong thả đều được điểm nhịp bằng các bài diễn thuyết nảy lửa, bằng những cử chỉ lén lút bị đẩy gạt, những cái hôn cướp giật ở một khoé miệng chẳng bảo rằng ừ cũng chẳng bảo rằng không, chỉ cứ là quay đi mà thôi.
Kinh nghiệm nghiệp vụ lâu đời của Lanđô đã dạy hắn coi khinh hình thức: chớ có nghi lễ trù bị gì cả. Được hay không, ngay lập tức. Bị đè dí vào cửa, khó chịu và mê mê mẩn mẩn, Rênata cảm thấy cơ thể thức dậy rất nhanh trước những cú huých thụi của Lanđô. Thường thường nàng làm tình với Cuốc. Nhưng ở đây không có chuyện giành thế chủ động hoặc sáng tạo gì hết. Hoàn toàn bị Lanđô xâm nhập, nàng chấp nhận vai trò mới này đối với nàng: sự bị động.
- Đưa em ra giường! - Nàng rên.
Hắn chẳng thiết trả lời, cứ tiếp tục công trình phá phách, xen lẫn nhịp mau nhịp chậm vào động tác chiếm giữ; đôi khi lại bất động ghê sợ, lúc cảm thấy nàng sắp sửa tới cao trào.
- Em xin anh... giường...
Niềm khoái cảm ngưng lại lúc nàng sắp sửa được hưởng thụ làm nàng hoá điên lên được. Hắn chơi đùa với nàng trong vòng bốn mươi lăm phút, đứng thẳng, không hề biết mệt, bắt vít vào nàng, kiểm soát một cách lì lợm tiết tấu của cơ thể. Khi bản thân cảm thấy cũng sắp tới đích, hắn chỉ cần nhớ đến hình ảnh ghê người của Piêtrô Bêlindôna là cũng đủ xua đi ngay được nhất thời mọi khả năng bỏ cuộc. Bây giờ mắt đờ ra, Rênata khẩn cầu:
- Đi ra giường!... Đi!...
Nhưng Lanđô bỏ ngoài tai. Hắn biết rất chính xác cách làm thế nào để cho một khi, theo ý muốn của hắn, đã tới được chỗ kia rồi thì nàng sẽ không còn đường lui lại nữa. Cuộc hội tụ các cảm quan do hắn gây ra này, hắn chỉ là công cụ của nó chứ đâu có tham dự vào. Hắn hết sức mình thực hành các chỉ thị của Vônpôn, chỉ thế thôi, không gì hết.
- Lanđô... Lanđô? Em xin anh!...
Một lần nữa, hắn lại dừng, bất động, sau khi nàng sắp lịm đi. Một phần giây quá chậm: Rênata tuột khỏi ý chí hắn, đã ở rất xa vào trong vòng kích thước bí ẩn của niềm khoái lạc mất rồi... Nàng co rúm lại, miệng há ra, thở không được nữa, mặt bệch trắng như của người chết vậy. Dần dần các cơ bắp của nàng từ từ dãn ra. Lanđô phải giữ cho nàng khỏi sụp xuống thảm.
Lần đầu tiên trong đời, nàng vừa vượt qua cái ranh giới tinh vi chia cắt khoái cảm với hưởng thụ. Nàng vẫn luôn luôn cho mình là một chuyên gia trong trò tình ái. Sai, nàng không biết gì hết! Những chữ nàng dùng để nhốt cái không là gì kia lại bằng cách đem gọi tên nó ra càng chỉ là một bằng chứng bổ sung về sự ngu dốt của nàng. Mụ mị, mềm oặt, nàng ngước hai con mắt thất kinh nhìn lên Lanđô và khe khẽ ấp úng:
- Cám ơn...Cám ơn...
Nàng mới chỉ ở bước đầu của những bất ngờ. Thông thường anh ta sẽ phải châm một điếu thuốc, đi vào buồng tắm, vươn vai, mỉm cười. Thay vì thế, hắn lại quỳ xuống trước mặt nàng, luồn quanh người nàng một vòng tay và ghì chặt lấy nàng. Rất nhẹ nhàng, hắn bắt đầu rúc vào trong đùi nàng, ở cái nơi ấm và mềm mại như mặt dưới cánh chim cu. Rênata kiệt sức muốn đẩy hắn ra.
- Không, Lanđô, không... khoan... khoan... Hắn giữ chặt nàng bất chấp những lời van nài ấy.
Trong khoảng mười lăm phút, nàng lại đạt tới một cực độ khoái cảm mới. Nàng liền lắp bắp một tràng câu xen lẫn với những tiếng rên rỉ:
- Giường.. giường... mang em ra giường!
Vừa hành động, hắn vừa nghĩ đến đủ mọi thứ chuyện, thắc mắc Inetx đang ở đâu, bánh xe hơi có đủ căng không, nếu thành công thì liệu Italô Vônpôn có biết cho không...
Ý nghĩ này lại cấp thêm cho hắn một năng lượng thình lình. Hán nhớ ra việc hắn đang làm, tại sao lại làm và làm không thành công thì hắn sẽ gặp nguy hiểm như thế nào. Hăng lên, hắn càng vuốt ve mạnh trong khi tay hắn, hình như nhân bội thêm lên vì sự nhanh lẹ của động tác, thám hiểm mọi góc độ cơ thể Rênata: nấn ná dừng lại ở những điểm nhạy cảm, xoa lướt, thọc sâu, vò bóp.
Khi cơ bắp đau ê ẩm, hắn mới cho mình buông thả và nàng lại được nổ vỡ thêm lần nữa.
Rênata sập xuống, người run bần bật và giật từng cơn co thắt. Với một niềm tuyệt vọng xem với kinh hoàng, nàng thấy mình chưa làm suy yếu chút nào sức lực của Lanđô. Chẳng nhìn gì nàng, gần như lơ đãng, hắn kéo nàng đứng lên và nói thầm vào tai nàng:
- Ta lên giường nằm, em muốn thế thì được thế. Hắn đẩy nàng đi, cánh tay vẫn quàng chặt quanh nàng.
Rênata chập choạng bước đến một cầu thang nhỏ đưa tới một hành lang có mái che kín phòng ngủ. Khi nàng vừa lên bậc thang đầu tiên, hắn liền từ phía sau, thô bạo đi vào nàng. Mặc dù kiệt quệ, nàng vẫn cảm thấy một luồng nóng ran từ đầu ngón chân lên tận chân tóc. Nàng hiểu, hắn sẽ chẹn nàng tại các bậc thang này chừng nào mà nàng chưa tới đích một lần nữa. Nàng để mặc cho người bị xô dúi, đầu rũ xuống, thân xác bị những cú huých thúc của hắn đập phá, hơi ngả chúi về đằng trước, tì lòng bàn tay vào cầu thang, kêu gọi cái sự phân chia rời rã giữa ý nghĩ và thân xác kia, hai cái hiện nay đang cùng lúc cháy rực lên trong một chùm trống rỗng, đỏ rực, chẳng thời gian, chẳng ngôn ngữ, giúp vào sự dâng lên dũng mãnh và chắc nịch của nó bằng những cơ bắp mê man co rút, mỗi li da thịt đều góp phần vào đám cháy, mỗi thớ thịt đều dự phần vào sự thúc phá mà ở đầu cùng của nó, rất xa ở bên kia khoái cảm, là cái vùng quang đãng thanh thản của tâm bão. Cái khối trừu tượng thuần tuý niềm hưởng thụ đang mở ra những cánh của thắm đỏ của nó... Nàng chết đi lần thứ ba...
Cách biệt, uy nghi lì lợm, Lanđô đặt nàng ngồi xuống bậc thang thứ hai…Rênata cố đẩy hắn ra nhưng vô ích. Nàng chẳng biết là mình sẽ phát điên lên hay là mình đã chết rồi nữa, yếu ớt lắc lắc đầu để từ chối nỗi đau đớn mê li mà cái vùng non mềm của niêm mạc nàng đang cảm thấy chẳng khác nào vết bỏng của một thanh sắt nung đỏ. Nhưng Lanđô đã hung tợn áp sát vào nàng.
- Anh giết em mất... Anh giết em mất...
Hắn nghĩ, chính hắn mới bị Italô tự tay giết chết nếu như hắn không đạt được ử nàng cái điều Italô mong đợi. Hắn chỉ buông ra khi nàng lồng lộn lên, chợt khỏe như một con ngựa rồi bật ra một tiếng kêu hấp hối.
Lúc đó, chẳng để cho nàng có thì giờ hoàn hồn, hắn xốc nàng lên, quay người lại cho đứng trên bậc thứ ba, lưng trước mặt hắn. Nhanh như chớp, hắn lại đi vào nàng...
- Thương em, em không thể nữa…Không, không!
Hắn tàn nhẫn cắn gáy nàng, trong một hơi thở, nói phào vào tai nàng.
- Em sẽ có giường, em chỉ cần leo năm bậc thang nữa thôi.
*
- Tôi, - Vônpôn nói, cố khống chế giọng mình.
- Italô!... Italô!... - Angiêla nói.
Vônpôn sung sướng là vợ hắn đã không trông thấy hắn xúc động đến mức nào khi nghe tiếng nàng. Hắn cứng hàm và nghiến răng để chống lại những giọt nước mắt ngu xuẩn đang bắt đầu làm cho mắt hắn nhoà đi. Nỗi sợ mất Angiêla đã từng làm hắn đau khổ không kể xiết.
- Angiêla, bảo anh biết cái gì đã xảy ra? Người ta có làm gì em không?
Angiêla đã được Yudenman bảo ban dài dài, cho tới hôm nay hắn chỉ nói với nàng những câu nhạt nhẽo:
- Angiêla, chúng ta đang đánh một canh bạc lớn. Bây giờ tôi chưa thể giải thích hết cho chị được. Chị chỉ cần biết rằng chị mà kêu ca với Italô là tất cả hỏng bét hết.
- Tất cả cái gì chứ? - Nàng hỏi.
- Chồng chị dễ nổi cáu. Việc Giencô chết đã để lại cho anh ấy những tránh nhiệm to lớn. Anh ấy đang phải giải quyết một công chuyện đã được Giencô xây dựng lên...một công chuyện khó khăn.. Italô yêu chị hơn mọi thứ trên đời... Anh ấy đang ở xa chúng ta. Anh ấy có cơ hiểu sai lời mời của Gabêlôti. Italô không thích Gabêtôti. Nhưng anh ấy lầm. Gabêlôti chỉ hành động vì sự tốt lành của chị, vì để bảo vệ chị...
- Nhưng bảo vệ để chống lại cái gì?...- Angiêla ngạc nhiên hỏi.
- Chị đừng hỏi tôi, Angiêla. Tôi là bạn chị. Chị đừng làm sự tình thêm khó khăn ra cho tôi.
Cho nên nàng đã chủ ý lấy một cái giọng hồ hởi.
- Không, anh yêu, không, chẳng ai làm gì em cả. Em nhớ anh...
- Anh cũng thế, Angiêla... Nếu em mà biết.
- Anh có muốn em đến không?
- Không, không! Anh chỉ còn một hai ngày nữa thôi mà.
- Em có giúp gì được anh không?
- Có! Hãy nói là em yêu anh!
- Tamo, Italô...
- Ngay sau khi xong cái việc đang làm dở, anh sẽ đưa em đi Xixin.
- Vero? Thật không?
- Thật! Em sẽ thấy.. Sau đó ta qua Ý để thăm người nhà em. Lão Gabêlôti ấy, lão có nói chuyện với em không?
- Có…chắc hẳn như thế chứ, - Angiêla nói dối. - Rất dễ thương.
- Tại sao em không nói là em đến nhà lão?
- Chuyện nhanh quá... Khi em đang nói với anh thì em đi mở cửa cho Phiôrentina. -Em cầm lại máy thì đường dây bị cắt rồi.
- Em được đối xử tử tế chứ?
- Kìa, Italô, em đã bảo với anh mà...
- Được, được những người kia... Bạn của anh ở trong nhà với em chứ?
- Vâng.
- Bao nhiều người?
- Bốn.
- Tốt.
- Italô...
- Hử?
- Em không thóc mách, Italô. Nhưng anh là chồng em. Có thể một ngày nào đó anh sẽ muốn nói với em chứ...anh hiểu không?
- Anh hiểu... Em đừng lo phiền... Em đã gặp Frăngxetca rồi chứ?
Xuýt nữa nàng buột nói ra điều người vợ góa của Giencô đã báo trước nơi nàng: “Chúng nó cũng sẽ giết cả Italô!” Nàng kịp kìm lại được, không muốn đổ dầu vào lửa. Nàng tin Môsê Yuđenman. Nàng biết hắn là người tin cẩn của Giencô Vônpôn từ nhiều năm rồi. Nàng đại khái đã đoán ra là loại công chuyện gì. Nếu như nàng còn có ảo tưởng thì sự có mặt của bốn người mang vũ khí trước cửa phòng nàng cũng đã xoá chúng đi mất sạch rồi.
- Angiêla.
- Sao?
- Em không cần gì cả chứ?
- Cần anh.
- Ancheio, mio amore ([58]) Môsê có đến gập em không?
- Anh ấy vừa đến cách đây một giờ. Anh ấy đi chuẩn bị vali.
Vônpôn cau mày.
- Vali? Để làm gì?
- Ialô anh biết đấy chứ...
- Đâu…Vônpôn ngắc họng lại.
Một cơn điên xâm chiếm hắn khi nghĩ rằng viên cố vấn này lại chỉ làm theo ý riêng mình. Lại nghĩ hộ cho chủ và cãi lại những lệnh của mình.
- Anh ấy đi Duyrích gặp anh bằng chuyến máy bay đầu tiên. - Angiêla nói.
*
Cuốc liếc trộm về phía bố mẹ. Hai người sợ sệt đứng bên nhau, hơi lùi lại một chút, không biết nên có bộ mặt như thế nào, bị những người khách mời xô xô đẩy đẩy, họ đến thành từng đợt vui vẻ đã mười phút rồi, trầm trồ thích thú cách trang trí độc đáo để rồi tách riêng những người quen biết ra một chỗ với nhau mà ca cẩm về nó.
Đã quá nửa đêm một ít: Rênata vẫn chưa thấy đâu.
Khó chịu trong bộ nhung đen và chiếc sơmi có mảng ức thêu và chiết nếp, Cuốc tuyệt vọng quan sát những người mới đến, không ngừng chờ đợi trông thấy loá vỡ ra ở trong đó bộ váy màu hồng tuyệt vời của người vợ chưa cưới. Anh cũng đủ tinh tế để cảm thấy rằng vạn sự khởi đầu nan.
Clốp căng thẳng hơn lúc thường, đã có một cố gắng rõ rệt để mỉm một nụ cười và trao đổi dăm ba câu với anh. Simen thì dễ thương hơn, vỗ tay mạnh hơn người khác, reo to bắt khách phải tỏ thái độ.
- Đám trẻ điên rồi! Các ông bà xem họ biến căn phòng của tôi thành cái gì thế này! - Bà cười rúc rích rồi đỡ tay các bà bạn gái để cho họ có thể thưởng thức đầy đủ hơn thảm hoạ của căn nhà bị tàn phá. Cuốc thắt tim lại nghĩ rằng còn phải ba tiếng đồng hồ nữa là ít, trước khi được giải thoát khỏi cái rạp xiếc này. Ông mục sư, vẫn chưa đến, phải làm lễ cho họ ngay sau bữa ăn. Máy bay lên thẳng chỉ đậu xuống mái nhà vào khoảng ba giờ sáng để đem họ đặt xuống sân bay rồi ở đó Rênata sẽ tự tay lái chiếc máy bay của mình. Hướng đi: Poóctôphinô ở Ý. Một du thuyền đã chờ họ ở đấy cho một chuyến viễn du tám ngày tại Địa Trung Hải. Tám người trong kíp thuỷ thủ, một viên thuyền trưởng, một viên phó thuyền trưởng, một sĩ quan cơ khí, một chủ tiệm rượu, ba người hầu và hai người nấu bếp riêng cho vợ chồng họ.
Những tiếng cười ran lên: Một nhà công nghiệp Đức, nhỏ bé trong một bộ lễ phục Xmôkinh, đang trồng cây chuối để ngắm tốt hơn bức tranh của Vanhxi. Vợ ông kín đáo giật tay chồng.
Lúc đó, Cuốc bất chợt gặp ánh mắt mẹ mình. Bà U tê không kịp đổi vẻ mặt. Bà nom buồn phiền, cứng khư trong bộ váy kinh hồn màu xanh táo tây, cao ngỏng hơn chồng, nom như một toà tháp sầu thảm bị chụp váy. Cuốc quay đi để khỏi nhìn thấy khuôn mặt bà cùng ánh mắt của Giôxep, ông bố.
Có sự xô đẩy ở cửa, kèm theo tiếng kêu và tiếng người nói to. Cuốc nghĩ là Rênata đến. Qua cái sự nhẹ nhõm chợt cảm thấy, anh mới đo được nỗi lo âu do sự vắng mặt của nàng gây ra cho anh. Nhưng không... không phải nàng. Chỉ là những bạn đại học đang xô đến để chúc mừng anh.
- Vợ chưa cưới của cậu đá cậu rồi à?
- Sau đám cưới thì sẽ thế nào!
- Kìa, Cuốc, cậu giấu Rênata ở đâu thế?
Cuốc hoạ theo. Lẽ ra Rênata đã phải ở đây từ một giờ đồng hồ rồi. Bứt rứt, anh còn phải trả lời nhiều câu hỏi đùa cợt mới nữa. Một cô bạn cũ thấp bé kiễng chân nói thầm vào tai anh:
- Nếu nó không tới thì nghĩ đến mình nhá... Mình luôn luôn có mặt để thay chân nó...
Simen lách qua đám đông ngày một dầy đặc đang thèm khát nhảy bổ vào những cốc sâm banh đầu tiên được đem đến, bà lượn lờ giữa những cây đèn chùm của sàn nhà đã trở thành trần.
- Anh có biết Rênata ở đâu không? - Bà hỏi với một vẻ lo sợ muốn giấu đi.
Cuốc nở một nụ cười thanh thản với bà.
- Chắc là đã sửa soạn xong rồi đấy... Bà có thấy cô ấy không?
- Nó ra khỏi nhà lúc ba hay bốn giờ chiều. Chắc là đến hiệu làm đầu.
- Từ đấy là không gặp nữa?
- Không... Tôi đang lo.
- Cô dâu đâu? - Một người khách nâng cốc lên gọi to.
- Cô dâu đến đây... Cô dâu đến đây - Simen nói, bà luôn luôn nghĩ phải biện bạch cho không những việc làm của mình mà còn cho cả người khác nữa. Rồi bà nói thêm: - Lạy Chúa, ông mục sư kìa! Cuốc, tôi xin anh, anh hãy làm một cái gì đi chứ...
Bà chạy vội đến gặp ông thầy tu, người bạn lâu năm của gia đình đã miễn cưỡng nhận lời làm lễ cho “vụ” cưới xin này trong những điều kiện trái khoáy đến thế. Simen đã quét sạch những lo ngại của ông bằng việc biếu ông một khoản tiền lớn dùng cho “những người nghèo khó của xã cha cai quản”. Điều ấy ở Duyrích chỉ là một uyển ngữ sùng kính mà thôi. Những người ít giàu hơn thành phố không phải là dân Thụy Sĩ mà là dân Ý và Bồ Đào Nha.
Giữa hai trận đấm lưng thân mật, Cuốc xem lén đồng hồ: đã hơn mười hai giờ rưỡi đêm rồi. Kế hoạch là tiệc tối được dọn ăn hồi một giờ đúng. Mặt mũi âm thầm, cổ họng nghẹn lại, anh quyết định lỉnh đi mười phút để tìm Rênata.
*
Nàng châm điếu thuốc, thở ra một làn khói dài và đưa đầu ngón trỏ lần theo đường nghiêng của gương mặt Lanđô. Cử chỉ thân mật này làm nàng cảm thấy được sự mệt mỏi ghê gớm của mình. Nàng không còn cơ thể nữa nhưng đồng thời cơ thể nàng lại nặng đến hàng tấn. Từ nay, nàng chẳng cần đến quá nhiều trong cõi đời để hồi tưởng lại những cảm giác không ngờ đã từng phá tàn phá lụi nàng bằng hạnh phúc trong chỉ vài ba giờ. Nàng đã vĩnh viễn vượt qua một giải biên giới, bay lượn trong không gian của hưởng thụ. Cũng là nơi có sự chết. Nhưng cái chết không mãnh liệt được bằng thế. Vậy mà nàng chỉ biết có tên anh ta: Lanđô. Và hắn chỉ biết sáu chữ cái làm nên tên nàng: Rênata. Hắn là Thượng đế, không cái gì trên cõi trần này sánh được với hắn. Đã đến lúc nàng cần phải rời hắn rồi.
- Lanđô... Giờ?
Hàn xoa một gò vú nàng.
- Không rõ nữa... Nửa giờ.. Một giờ.. Hai giờ... Quan trọng gì chứ?
Nàng khẽ mỉm cười nhuốm chút cay đắng.
- Em phải đi.
- Bây giờ?
- Em mở một buổi hội.
- Giữa đêm?
- Vâng…Một hôn lễ của em. Một tiếng nữa em lấy chồng.
Kiệt quệ vì ra tay thi thố, Lanđô vẫn có được can đảm để vờ kinh ngạc:
- Em lấy chồng vào ba giờ sáng?
- Vâng, - Nàng nói và đưa điếu thuốc vào môi hắn.
Hắn hít một hơi.
- Em trêu anh à?
- Không. Thật đấy.
Hắn đã hy vọng nàng quên mất giờ nhưng xem bên ngoài thì ra cái hắn cho nàng chịu đựng chưa đủ liều.
Kích động bởi nỗi khiếp sợ Vônpôn, hắn tập trung hết sức lực còn lại vì một keo đấu cuối cùng nhằm giữ nàng ở lại nhà hắn. Lưỡi hắn ê ẩm, nặng và khô khốc. Không thể dùng được nó rồi. Còn cái khác... Italô Vônpôn đã rất dứt khoát:
- Tớ muốn nhà lão Clốp thành nhà thổ, thành tai tiếng. Không hành hạ con gái lão, nhưng cho nó xài ma tuý bằng cái đuôi của cậu, tới mức nó quên cả đám cưới của chính nó đi!
Lanđô quay lại Rênata, dịu dàng cắn cắn dái tai nàng.
Rênata dướn người nhớ lại những cái răng hắn bập sâu vào da thịt mềm mại của gáy mình, khi minh hú rít lên vì hưởng thụ và đau đớn.
- Anh không tin em, - hắn nói.
Nàng đã có được sức để mỉm cười:
- Anh có muốn em mời anh không?
- Tại sao em lại lấy chồng?
Nàng nghĩ một lát.
- Nói thật, em cũng chẳng biết vì sao... Là vì.. họ của anh.. gọi thế nào nhỉ?
Hắn ngập ngừng một lát rồi buông ra:
- Baretô.
- “Rênata Baretô”, Rênata thầm lén mơ ước.
- Em có yêu hắn không?
- Không.
- Vậy sao lại lấy?
- Thật tình em chẳng biết.. Muộn quá rồi, Lanđô...Guồng máy mà...!
Hắn nhún vai:
- Em không chỉ có mình em.. cả thành phố đều biết rồi. Khách khứa.. Em không thể làm mất mặt bố mẹ em được.
- Ông làm gì, bố em ấy?
- Chủ ngân hàng.
- Ở Duyrích.
- Vâng. Còn anh, anh làm gì?
- Anh đã về hưu.
Cô bật cười hi hí.
- Anh là nhà nghề đá bóng trước đây. Anh hiện quản lý một dây chuyền giặt là tự động Thụy Sĩ, Pháp, Ý...Chặng tới đây, Áo.
- Chưa bao giờ thấy một đám cưới nào khỉ thế này. Mà lại là của em!
Nàng phác một động tác để ra khỏi giương.
- Em phải đi.
Hắn giữ nàng lại và ôm chặt lấy.
- Em biết chứ, cái đã xảy ra giữa chúng mình, là một cái gì hiếm hoi lắm đối với anh đấy...
- Với em cũng thế, - nàng nói trang trọng.
- Tại sao em không đi với anh?
- Đi đâu?
- Đâu em thích.
- Không bây giờ, Lanđô, không thể được.
- Xe bên dưới kia, ta phới.
Nàng tư lự nhìn hắn và tim nàng đập mạnh lên trong lồng ngực. Hắn cảm thấy sự bối rối, sự ngập ngừng của nàng...
- Em sắp làm một trò con khẹc. Với anh, em có thích không?
Nàng bất giác nép mình vào người hắn.
- Thế nào? - Lanđô nài.
Không nhìn hắn, nàng thì thầm nhanh:
- Cái anh đã cho em... không, anh không thể nào hiểu được đâu!
Nàng gỡ ra. Đầu óc rối tung, hắn tuyệt vọng tìm cách giữ nàng lại. Nếu như đánh cho nàng ngất đi thì có đơn giản hơn không! Hắn thấy nàng mặc quần lót liền tất vào rồi chùm váy qua đầu. Em không đứng nổi nữa, - nàng nói.
Chân run lẩy bẩy, nàng phải ngồi lại xuống giường.
Hắn nằm im. Nàng gục đầu vào bộ ngực rắn chắc nở nang của hắn, nhút nhát xoa xoa những múi thịt.
- Lanđô.
- Em đừng đến đó.
Nếu như hắn im thì có thể nàng sẽ không có đủ can đảm để đứng lên. Nhưng câu hắn noi đã quát vào màng.
Rênata nặng nhọc đứng dậy, buộc lại nịt vú và lẩm bẩm:
- Cái xảy ra với mình mới điên thật... điên... điên!
Nàng soi gương và giật thót:
- Trời đất! Em một trăm tuổi rồi này! Anh đã làm gì em đấy, Lanđô?
- Chẳng gì cả. Vì em đi...
- Anh cố hiểu cho em...
- Không.
Mắt nàng rưng rưng.
- Lanđô, mai! Nếu anh thích thế. Em thề với anh là em li dị.
Hắn đưa giầy cho nàng.
- Em sẽ muộn mất. Một rưỡi sáng rồi.
Ván bài đã thua: bản năng bảo hắn rằng hắn không thể khiến nàng ở lại được.
- Em cũng chẳng có thì giờ để thay áo quần nữa. Kinh khủng!
- Anh đưa em đi!
Sau đó, khi đã vào xe, nàng nói:
- Em muốn cô một tấm ảnh của anh. Anh có không?
- Không.
- Anh có muốn một bức của em không?
Đã hai giờ kém mười. Họ lăn bánh từ từ trong đường Xtamphenbach hoàn toàn vắng lặng, với những cửa kính quầy hàng sáng choang chẳng để cho ai.
- Cho em xuống, - Rênata nói.
Lanđô kéo phanh. Nàng xuống, đi vội qua đường. Giữa hai tiệm tặng phẩm sang trọng là một cái chòi nhỏ chụp ảnh tự động. Rênata vào đó và kéo rèm lại. Lanđô quan sát qua khoảng trống giữa mặt đất và gấu rèm đôi chân nàng lộ nên đầu gối.
Bốn tia chớp của một đèn rọi điện tử loé lên trong đêm. Rênata lại đã ở trên xe.
- Nhanh, - Nàng nói.
Không nhìn hắn, nàng đưa cho hắn bốn tấm ảnh còn ướt. Hắn liếc nhìn, bĩu môi, cúi vào tai nàng và nói thầm cái gì đó, Rênata có vẻ ngơ ngác.
- Không, - nàng nói, - không... lần khác.
Lanđô thì thầm những câu khác. Rênata ngập ngừng, xuống xe và quay trở lại túp chòi. Khi nàng đóng rèm, Lanđô nhận thấy chân nàng lần lượt từng cái khuất khỏi mắt hắn.
Bón ánh đèn rọi làm mắt hắn chói loá. Lanđô kéo cần khởi động và mỉm cười ngắm những tấm ảnh nàng vừa tuồn cho hắn. Lẩn này, chúng không chụp mặt nàng nữa mà là những bộ phận khác, ở những góc độ hơi khác nhau... hài lòng hắn đút chúng vào trong túi và cho xe rời khỏi hè.
- Rênata, nếu em thay đổi ý kiến... Anh để xe cho em. Khoá ở trong bảng lái. Anh chờ em ở nhà, lâu bao nhiêu cũng được.
Nàng không trả lời, cầm lấy tay hắn, nắm chặt và đưa lên môi.
*
Lúc một giờ sáng, các vị khách cao tuổi nhất ngồi thành cụm theo sở thích ở quanh những chiếc bàn con. Không ai có thói quen thức đến nửa đêm. Simen, cảm thấy thảm hoạ đang đến, vặn vẹo tay, nhào đến người con rể tương lai vừa xuất hiện trở lại.
- Cuốc! Anh có tìm thấy nó không?
- Không, thưa bà, không, tôi không biết gì hết. Chẳng thấy đâu...
- Trời, tôi sẽ nói với ông mục sư thế nào đây?
- Không phải ông mục sư làm tôi lo mà là Rênata?- Cuốc hung hãm ném ra. - Tất cả đều ở đây, trừ cô ấy. Cô ấy lấy chồng chứ có phải ông mục sư đâu! Rút lại, cô ấy có bảo với bà cái gì không?
- Kìa, không!
- Bà là người trông thấy cô ấy cuối cùng.
- Tôi tưởng anh thấy nó sau tôi!
- Không hề. Chúng tôi chia tay nhau buổi trưa.
- Phải làm gì bây giờ, lạy Chúa, phải làm gì đây?
- Chồng bà đâu?
- Hôme? Tôi không biết... vừa mới ở đây xong...
- Không bình thường! Có thể là Rênata ốm...
- Nhưng ở đâu, ở đâu?
- Tôi đi báo cảnh sát! Nhưng, nhưng... còn tất cả các vị khách này?
- Hãy để các người ấy ăn đi! Họ đã ở bàn ăn rồi mà...
- Tôi xin lời khuyên của ông mục sư đã.
- Bà nghe tôi, thưa bà, ông ấy không giữ con gái bà ở trong túi đâu!
Cuốc quay gót và bị đám thanh niên hớp lấy.
- Thế nào, vợ cậu? Chúng tớ đói rồi.
- Cứ chén đi!
Anh đi tìm Clốp ở đầu phòng khách, đang chuyện trò với hai người trung niên. Khẽ xin lỗi, anh kéo tay ông chủ ngân hàng ra.
- Tôi không hiểu có chuyện gì. Rênata vẫn chưa thấy.
- Anh có về nhà không?
- Có! Cũng không thấy!
- Manuêla bảo sao?
- Chị ấy không thấy cô ấy từ bốn giờ chiều.
Clốp đau nhức dữ dội ở hàm. Ông nghĩ ngay rằng Vônpôn đã lại bố trí một cuộc mưu hại mới đây.
- Cần phải gọi cảnh sát, - ông nói.
Chừng nào người ta đụng đến con người ông hay danh dự ông thì ông nhẫn nhục chịu đựng, nhưng ông ghê tởm việc cảnh sát dính vào những bị kịch riêng tư, vốn chỉ là sự dây dưa của công chuyện ngân hàng. Nhưng Vônpôn đã đi quá xa; và ông đã quá chậm để ngăn gã!
- Gọi dây nói ngay cho ban giám đốc canh sát quận. Xin trung uý Phitz Blets. Ông ta hãy ra lệnh tìm kiếm.
Simen nhào đến trước khi Cuốc kịp lỉnh đi. Mặt bà phản ánh nỗi lo sợ nhưng do một phản xạ máy móc bà vẫn tìm được cách mỉm cười và gửi những cái hôn gió cho những vị khách đang yêu mến ra hiệu với bà.
- Cái gì xảy ra thế? Rênata đâu? Các người định thế nào?
- Bình tĩnh, - Hôme nói. - Cuốc sắp báo cánh sát.
- Nhưng Hôme... Những người kia?
Bà chỉ hai trăm con người mặc lễ phục sang trọng, cốc rượu trong tay, vón lại từng cụm mà bắt đầu cất lên từ đó một tiếng râm ran rất giống với sự nóng ruột.
- Ông bà có chuyện gì phiền? - Giôxép Hanh, bố Cuốc, lễ phép hỏi.
Cách mười phân sau lưng ông, dán chặt lấy như cái bóng ông, là bà U tê.
- Không, bố à, không có gì cả! Tốt đẹp cả. Đưa mẹ ra ngồi...
Anh bắt gặp đôi mắt của mẹ, đầy trách móc, tựa như anh là cái lý do gây ra việc cô dâu đến muộn vậy.
- Con trai bà nói đúng đấy, bà Hanh, ông bà ra ngồi vào bàn ăn đi... tôi sắp yêu cầu họ phục vụ bữa nhẹ ban đêm.
- Tôi chưa được gặp Rênata, - Giôxép Hanh nói.
- Bố này, chẳng giấu gì bố cả, con cũng như bố thôi. Không phải là lúc! Bố ra ngồi vào bàn đi!
- Vợ chưa cưới của con vẫn chưa đến ư? - U tê hỏi, vẻ đau đớn và nhẫn nhục.
Thình lình Cuốc thấy ghét cái váy xanh lè của bà.
Simen túm lấy một đầu bếp.
- Hãy cho dọn tiệc ngay bây giờ.
Một tiếng chuông lắc báo tiệc bắt đầu. Họ nhào tới những cái bàn đã có các tấm bìa nhỏ chỉ chỗ ngồi dành cho từng người. Những người đầu tiên đọc thực đơn phá lên cười, nghĩ rằng nhà in đã lầm khi sắp xếp trật tự các món ăn: bản thực đơn được đảo ngược. Nhưng những người hầu đi găng trắng đã mang những khay đầy các tách cà phê nghi ngút khói và những chai sâm banh thượng hạng ra rồi.
Có một chút dao động: làm thế nào để vui vẻ tiếp nhận sự xúc phạm này được nhỉ?
- Hay quá! - Một ai đó kêu to. - Ta sẽ có sò huyết làm món tráng miệng.
Câu nói bắn vung như mũi tên và kếp nạp theo nó những người tựa hồ đang nuốt phái một cái ô, phần lớn là bạn của Clốp. Cà phê được uống vui vẻ, nhờ những ly rượu đã nốc. Trong khi người ta trình bày món Kem của đam mê, Simen thắc mắc các vị khách sẽ đón nhận như thế nào khi món Bánh rán Sôcôla được đem đến, rồi tiếp theo là những khay pho mát. Bà không nhận ra nổi căn phòng của mình nữa. Ngay cả những bức tranh treo ngược hình như cũng đang thách thức cái nhìn quen thuộc bà đã rèn đúc cho mình đối với nó trong ba chục năm chung sống hoà bình: tất cả đều làm mê lú có tính ác mộng và phi hiện thực... Bà bị giằng xé giữa nỗi kinh hoàng về sự vắng mặt kéo dài của Rênata, nỗi lo sợ rủi ro xảy ra với nàng và cơn hoảng hốt…gây ra bởi triển vọng về việc tầng lớp tinh hoa của thành phố đã chịu tới dự một đám cưới giữa nửa đêm mà có thể sẽ bị tẽn tò bởi thiếu mất cô dâu!
- Cuốc! Anh đi đâu?
Anh lao qua các dãy bàn, không thoát khỏi những bàn tay chìa ra, cố làm mặt tươi tỉnh với những câu nói đùa nổi lên ở mọi chỗ, mặc dù anh bối rối lắm. Đập đập vào một cái vai, nháy mắt chế giễu, đóng vai con người biết và nắm chìa khoá các sự kiện. Lúc đầu, trong tiếng ồn ào náo nhiệt của các vị khách mới đến, người ta không để ý thấy sự vắng mặt của Rênata. Nhưng bây giờ, lời rì rầm đã lan từ bàn này sang bàn khác, người ta đặt ra cho nhau những câu hỏi với những bộ mặt đầy ẩn ý.
Lúc sắp đến cầu thang dẫn ra gian sảnh, Cuốc thấy mục sư Lutdơ chắn lối mình.
- Giáo sư Hanh!
- Thưa ông mục sư?
- Vợ tương lai ông đâu?
- Cô ấy đang đến, tôi đang đi đón cô ấy!
Anh gạt ông ra, xuống cầu thang và cầm lấy máy nói.
- Alô? Cảnh sát?...
Anh bất giác cúi đầu xuống để nhìn qua chồng áo măng tô, ra phía cổng. Ba người đàn bà váy đen và cổ áo trắng thường trực ở chỗ giữ áo tò mò liếc nhìn anh.
- Tôi muốn nói chuyện với trung uý Bletsơ. Khẩn.
Anh thấy cửa mở ra: Rênata xuất hiện! Cuốc nhẹ nhàng đặt máy xuống.
- Chị là khách mời? - Một bà ở chỗ giữ áo hỏi.
Cuốc kinh ngạc về vẻ xa vắng thẫn thờ của vợ chưa cưới. Mặt nàng xanh mét, mệt mỏi, đầu tóc trễ nải. Nàng không trưng bộ váy màu hồng cam tốn kém được may cho dịp hôn lễ mà lại một bộ váy mầu lơ nhạt dùng cho buổi chiều. Nàng có hoá trang nữa không đây?
- Rênata! Giọng anh trở nên giận dữ.
- Em ở đâu ra? Mọi người ê cả đít! Bố mẹ em thì đang hết cả hồn kia. Anh đang gọi cho cảnh sát.
Anh thấy ba người đàn bà dỏng tai nghe.
- Hãy trông lấy những cái áo măng tô của các người. Anh cầm lấy cánh tay Rênata và kéo nàng ra một góc. Nàng nhìn anh như thể chưa từng thấy bao giờ.
- Em bảo anh biết cái gì xảy ra thế! Em không mặc cả đồ cưới nữa kìa! Rênata, anh nói với em mà!
Nàng thẫn thờ quan sát anh, mặt bóng nhẫy mồ hôi, nhăn lại vì cáu kỉnh: cha này là một kẻ lạ mặt. Nàng sắp lấy hắn, đúng, nhưng ngay hôm sau, nàng sẽ nộp đơn xin li dị.
Anh lắc mạnh người nàng.
- Em dùng ma tuý hay sao? Rênata? Em ở đâu ra?
Nàng mệt mỏi gỡ tay anh.
- Cuốc, có nhất định em phải lấy anh không?
- Làm sao? - Anh lắp bắp.
- Vậy thì để tôi yên? Đừng có hỏi tôi.
Bàng hoàng, anh lùi lại một bước.
- Nhưng em không thể thế này được...! Bộ này...
- Nếu anh không lên ngay cùng với tôi thì tôi lại đi luôn đây...
Nàng vào cầu thang, anh đi theo, đuổi kịp và chỉ đủ thì giờ nắm lấy cánh tay nàng với một vẻ chinh phục, giữa lúc nàng bước qua ngưỡng cửa phòng khách lớn.
- Cô dâu kìa! Một người khách nói to.
Rênata đã có thể mỉm cười trong khi một tiếng reo dài cất lên chào nàng. Những người đàn bà xì xào lúc nàng đi qua, hỏi nhau xem bộ váy áo nhạt này thì tương ứng với cái gì đây, vào lúc hai giờ sáng, trong vai trò cô dâu. Nhưng có thể lại là cố tình thì sao... Tất cả đã bắt đầu kỳ quặc từ cái giờ nửa đêm cơ mà... Duyrich không còn là Duyrich nữa rồi!
Rênata ngồi vào bàn bố mẹ chồng tương lai.
- Có trục trặc? Giôxep Hanh hỏi khẽ nàng.
- Tôi sẽ kể với ông, - Rênata nói.
Một người hầu nhanh nhảu thấy có phận sự phải mang lên cho nàng cả lô những món nàng đã bị lỡ từ đầu bữa tiệc: sâm banh thượng hạng, cà phê, bánh rán sôcôla, kem, pho mát và một miếng thăn cừu. Anh ta cúi xuống và nói khẽ, ra vẻ tế nhị:
- Cô cần bắt đầu từ cà phê... Lẹ lên cô ạ, cá vược cháy cạnh đang lên giữa đường rồi!
- Mang tất cả đi, - Rênata nói.
- Cô không đói? - Giôxep Hanh nói.
- Rênata! Rênata! - Simen trầm bổng với giọng trách móc.
Bà đã rời chỗ của mình để đến hỏi tin. Bộ váy áo của con gái nện cho bà một cú mạnh vào dạ dày.
- Nhưng kìa... Bộ váy cưới con đâu?
Rênata nắm nhẹ nhàng lấy cổ mẹ, nói khẽ:
- Mẹ, nếu mẹ không về chỗ mình ngay thì con đi khỏi nơi này đấy.
Simen tuân lời, choáng váng và đau lòng.
Ngay sau món tráng miệng - sò huyết vùng Bê lông và trong khi người ta hầu rượu khai vị, đã lan truyền một thông tin làm cho tất cả quan khách đều vui thích: Một vị chủ ngân hàng người Ý đi ra toa lét, tìm mãi không thấy chậu đái đâu. Ông chỉ tìm thấy khi ngẩng đầu lên, nó được treo ở trên trần. Từ mọi phía, người ta xô đấy nhau tới chiêm ngưỡng cái kỳ quan đó.
Hai giờ rưỡi, mục sư Lutdơ kín đáo ra hiệu cho hai vợ chồng chưa cưới, các vị làm chứng và hai bên gia đình.
Họ cùng nhau vào một gian phòng, vẫn được đóng kín cẩn thận với khách khứa, thường dùng làm bàn giấy. Đêm nay, nhờ ơn mục sư, nó sắp trở thành nhà nguyện.
Ông mục sư đọc những bài văn nghi lễ. Trong lời thuyết pháp ngắn ngủi nói với mọi người, ông vui vẻ ám chỉ đến sự đúng giờ làm cho tất cả đều nhẹ nhõm mặt mày, trừ Rênata và Cuốc. Sau đó, ông nói:
- Cuốc Hanh, anh có bằng lòng lấy Rênata Clốp làm vợ không?
- Có - Cuốc nói.
Simen bậm môi để khỏi bật khóc.
- Rênata Clốp, chị có bằng lòng lấy Cuốc Hanh làm chồng không?
- Có - Rênata nói, đầu vẫn cúi gằm.
- Tôi tuyên bố anh chị đã được nối dây hôn nhân gắn bó, - ông mục sư kết luận.
Cánh cửa mở tung và các vị khách rúc tuột vào gian phòng bé nhỏ, làm cho cặp vợ chồng trẻ chết ngột trong những cái ôm hôn của họ. Cùng lúc đó, tiếng râm ran chúc tụng xen kẽ nhau đã bị che lấp bởi tiếng vang rền ầm ĩ của động cơ: máy bay trực thăng đến.
Người ta xô vào cầu thang đưa tới mái nhà rộng mênh mông. Bị phía sau xô đẩy, những người lên trước liền phải nhẩy bổ vào những đợt gió lạnh đang đón họ, mạnh như những cái tát. Một vài bà, trong bộ váy đêm, kêu rít, nếp chặt vào các ông chồng đang mở áo và của bộ xmôking ra để làm một cử chỉ che chở buồn cười. Nhưng chẳng ai có thể quay xuống được - cầu thang bị kẹt cứng vì những kẻ vẫn chen huých leo lên thưởng ngoạn cảnh lạ.
Mảnh sân thượng được một luồng ánh sáng rà sát chiếu toả làm những chân cẳng ngời sáng lên trong khi phần trên của thân thể và mặt mũi thì vẫn ở trong bóng tối. Những tia đèn rọi tụ cả về chiếc máy bay lên thẳng, giam nhốt nó trong chùm sáng gay gắt và lóa chói. Người lái giữ cho máy bay nổ ầm ầm ở chiều cao mười lăm mét trên đỉnh sân trời. Đặt trên mái nhà, một chiếc khoang chắc chắn bằng mây song phủ đầy hoa hồng, nối với chiếc máy bay bằng một sợi dây thép loằng ngoằng để rồi mất hút vào trong đêm tối.
- Để cho cô dâu chú rể đi, - nhiều giọng la to lên.
Người ta ép vào nhau ở trong cầu thang để nhường lối cho Rênata đang được Cuốc đẩy mạnh đằng sau. Khi lên đến mái, nàng tái nhợt cả người. Tóc nàng bay tung trong gió và nàng kinh ngạc nhìn cái cảnh tượng do chính bản thân mình xếp đặt, không sao tin nổi mình lại có thể nghĩ ra một thứ vớ vẩn và trêu ngươi thiên hạ đến thế. Cảm thấy Rênata do dự, Cuốc kéo tay nàng. Bây giờ đến chân tường rồi, cả anh nữa cũng cảm thấy cái tiết mục xiếc này là ngu ngốc. Anh nghiến răng, mong mỏi sao cho xong đi, nghĩ trước tới cơn choáng váng sắp sửa nghiền bóp thái dương anh một khi chiếc khoang được cất bổng lên trong giá lạnh và đêm tối. Cái chủ chốt là đánh lừa tất cả những dân mũ cao áo dài chắc đang rình mò lấy một chút sợ hãi nhỏ nhặt của con trai lão Hanh kia, kẻ sắp lấy một cô gái có tư cách kế thừa gia sản...
- Rênata! Rênata!...
Hét to lên để cho con gái nghe thấy, mặc tiếng động cơ máy bay, Simen bám chặt lấy cánh tay Rênata, đeo toàn bộ sức nặng của mình vào đó, buộc con gái đi chậm lại. Từ đám đông bật ra những tiếng cười ré.
- Bà ấy không muốn xa họ trong đêm tân hôn kìa?
- Để cô dâu lên!
- Simen, đi với họ! Simen, đi với họ!
Câu nói đã được hô, theo nhịp hò ba tiếng một, bởi những vị quan khách bây giờ phần lớn đã leo lên sân thượng với một chai rượu cắp nách và các vị chốc chốc lại tu từng hơi dài trước khi chuyền sang cho người đứng cạnh.
- Rênata, đừng đi! Đừng lên đó! Thôi! Mẹ đã nằm mơ thấy, không hay đâu.
Cuốc đẩy mạnh bà mẹ vợ vào tay những người đứng xem ở hàng đầu, họ đùa cợt thô lỗ giữ chặt lấy bà. Hiên ngang, Cuốc nhảy phốc vào trong chiếc khoang mây và hoảng hồn thấy kích thước nhỏ bé của nó. Anh chẳng còn cách nào khác hơn là nằm bẹp ở dưới đáy nó vậy trước hết tránh nhìn xuống bên dưới, rồi sau nữa tha hồ mà nôn.
Lúc đó hai sự kiện đồng thời diễn ra trong một cảnh rối ren đáng sợ. Simen giằng ra được, đã túm lấy Rênata đang sắp bước qua thành khoang mây phủ kín những hoa là hoa. Trong một góc xa xa trên mái nhà, một người chịu trách nhiệm bật sáng một ngọn đèn rọi màu đỏ, tín hiệu đã hẹn trước để cho chiếc máy bay lên thẳng cất lên, một khi cái khoang chở người đã được cột buộc chắc chắn. Lúc đó một vị khách, một nhà tài chính Hà Lan khá say, đi đến bên người đó, tay cầm một chai uýtxki.
- Uống một hợp anh bạn. Uống một hớp? Ta đã được giới thiệu với anh ớ dưới kia chưa nhỉ?
Kỹ thuật viên mỉm cười. Vì rét, anh ta cầm lấy chai rượu và tu.
- Cái trò gì thế này? - Nhà tài chính Hà Lan hỏi và đè tay vào cầu dao. Một mũi tên đỏ rực chọc thủng màn đêm. Bên trên, người lái đã phải vất vả mới giữ được cho máy bay đứng im tại chỗ vì những trận gió thổi dữ dội. Bị những đèn rọi khác chiếu vào, đã khá chói mắt, nay nhẹ người khi thấy tín hiệu đỏ rực, anh ta cho mấy bay bốc lên cao.
Chiếc khoang bị dứt ra khỏi nhà, vút lên không trung: trong khoang chỉ có Cuốc. Một tiếng rú tập thể át lấp mất tiếng rú của anh.
Nhưng người lái không nghe thấy gì cả. Bị các ngọn đèn làm cho lúng túng, mắt chói, anh ta cho máy bay quay mũi, lấy hướng, rồi bay ra xa, chiếc khoang chòng chành ở sát các mái nhà thành phố. “Chú rể bay đi rồi!”, một người nào đó kêu to. Kinh hoàng, vẫn bị mẹ túm chặt lấy, Rênata trông thấy Cuốc vung tay với những động tác đánh tín hiệu, lơ lửng giữa trời đất, bên trong một chiếc khoang đầy hoa đang sắp sửa biến mất hút vào đêm tối.
Xôn xao trên mái nhà.
Nàng gỡ ra khỏi tay mẹ, gạt bố đang muốn giữ lại và khoét một lối đi trong đám khách dầy đặc. Không thèm nghe họ nói, nàng nhào vội vào cầu thang.
- Cô thấy bữa tiệc thế nào? - Lui Philipông hỏi khi thấy nàng hiện ra trong cơn ác mộng siêu thực vốn là cái phòng khách lớn trước đây.
Ông đã tới Duyrich trong thế bó tay, tức bực về cái thực đơn ngu xuẩn người ta đặt cho tài năng của ông và là sự thách thức đối với những cái lưỡi thô thiển nhất.
Không phải vì cái trật tự điên đảo mà là vì sự chọn lăng nhăng các món: từng món riêng rẽ thì tinh vi nhưng hợp thành tổng thể thì hoá ra một trò tà giáo: gan ngỗng béo, sò huyết và cá vược cháy cạnh!...Ông đã nhanh chóng được an ủi bằng số lượng những nhà báo tràn ngập vào trong bếp để chụp ảnh và phỏng vấn ông. Cuộc chiến đấu kết thúc, ông cảm thấy gần được hạnh phúc, chỉ còn thèm vài ba lời chúc tụng, một chút quang vinh bổ túc mà thôi. Chẳng biết xảy ra cái gì, ông thấy Rênata vọt thẳng trước mũi ông, chẳng thèm nghe ông lẫn đáp lại ông một lời.
Rênata đi ra cửa, đường vắng tanh, nàng đưa mắt tìm một chiếc tắc xi hú hoạ. Nàng muốn đến sân bay cùng lúc với Cuốc. Nàng đã được dạy dỗ quá nghiêm khắc, cho nên tiếp theo sau sự khinh miệt đường đột vừa ném vào anh, nàng biết rằng về phía mình chỉ còn có thể chia lìa. Nàng nhớ đến xe của Lanđô.
- Rênata.
Hôme Clốp đang đứng ở ngưỡng cửa. Hình thù mập mạp của ông hiện lên trong vầng sáng đèn.
Nàng đứng im một lát.
- Nghe bố, Rênata! - Ông chủ ngân hàng bước lại phía nàng và nói.
- Để sau, bố ạ! Để sau.
Nàng chạy đến tận góc toà nhà, lách vào trong chiếc Bóng Đẹp P9: khoá ở trong bảng lái. Nhưng Lanđô để xe ở đấy không phải cho nàng đi gặp chồng. Nổ máy. Thấy rét, nàng tìm cái nút bấm để đóng mui xe lại. Không thấy. Nàng vặn lò sưởi hết mức, cho xe giật lùi rồi phóng về đường Bờ Đẹp. Nàng chạy dọc các bến kè sông Kimma, rẽ quặt vào đường Rami, lao như cơn lốc qua quảng trường Kunhaux rồi lại rê phải vào đường Duyrichbe. Khi các đèn hiệu đã thưa thớt dần, nàng liền tăng tốc độ, mái tóc dài bay dạt trong gió.
Nàng sẽ nói ngay lập tức với Cuốc. Hai người chỉ phạm một sai lầm thế thôi, cả nàng lẫn anh đều không phải chịu trách nhiệm về chuyện đó... Anh ấy sẽ hiểu...
Ra khỏi một khúc rẽ, trong khi xe đang phóng một trăm hai mươi cây số giờ, nàng nghe có một tiếng gọn đanh ở thân cột lái. Nàng cảm thấy bánh lái rung lên trong tay mình và nó không nghe theo nàng nữa. Nàng không có cả thì giờ để sợ, nàng chỉ nghĩ: “Mình sẽ bị chậm mất...”
Tuột ra khỏi sự kiểm soát của nàng, chiếc xe nặng nề ngoặt sang trái và nhào qua lòng đường, nhanh như một viên đạn đại bác. Vẫn bám chặt lấy bánh lái đã tụt thấp xuống, Rênata phanh gấp. Bánh xe rít lên, chiếc xe húc bánh được vào một bức tường thấp không nhìn thấy ở trong cỏ rồi bắt đầu lăn lông lốc. Bị hất tung, Rênata nằm vật xuống đất. Hai mắt mở to, nàng trông thấy hai tấn thép của chiếc P9 gần như quay đầu từ từ ở trên đầu mình. Rồi sắt thép nghiền nát nàng.
Công ty xe hơi Lục Địa lại sắp phải ghi nhận lần tai nạn cơ khí thứ chín xảy ra với một chiếc Bóng Đẹp P9 do các nhà máy của họ xuất xưởng. Tính cả loạt thì là vụ tai nạn chết người thứ năm.