Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: J.h. Rosny Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: La Guerre Du Feu
Dịch giả: Hoàng Thái Anh
Upload bìa: Nguyễn Chánh Thi
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 24
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
B###chương 4 Cuộc Chiến Trong Rặng Liễu
ừ sáng sớm, bọn Lùn đỏ xuất hiện không ngớt. Quai hàm bạnh ra cứ đập vào nhau và đôi mắt tam giác rực lên lửa căm thù. Từ đằng xa, chúng vung lao và giáo với các dáng điệu đâm xuyên kẻ địch, quật cho ngã, đập cho tan xác. Và, lại thu thập được một rào cây cành khác, thỉnh thoảng tưới nước vào, chúng đang đẩy dần về phía vách đá.
Mặt trời đã lên gần đỉnh bầu trời, trong khi đó Người-không-vai bỗng thốt lên một tiếng dài the thé. Anh ta đứng thẳng lên; anh ta vẫy cả hai cánh tay. Một tiếng kêu the thé giống như thể xuyên không gian và như là nhảy thia lia trên mặt nước. Thế rồi, ở trên bờ, rất xa, ba người lữ hành nhận ra một con người giống hệt như người mà Naoh đã đưa về. Người đằng xa đứng thẳng trên chỏm cao nhô ra ở một vạt lau, giơ lên một thứ khí giới lạ. Bọn Lùn đỏ cũng nhận thấy người đó: tức thì một nhóm tách ra đuổi theo... Người ấy đã vụt biến mất trong đám lau sậy rồi. Naoh bị kích động đến cao độ, bừng bừng những cảm giác mơ hồ và dữ dội, vẫn tiếp tục nhìn sục vào khoảng không mênh mông. Một lát sau thấy bọn Lùn đỏ chạy hối hả trên bãi bằng, rồi lại im lìm và yên lặng.
Khá lâu sau, hai tên trong cái toán đó quay trở lại, lập tức một toán nữa kéo đi ngay. Naoh linh cảm một chuyện gì quan trọng lắm. Người bị thương cũng linh cảm như vậy, nhưng không đến nỗi mù mờ như Naoh. Quên hẳn vết thương ở đùi, anh ta đứng thẳng người; đôi mắt đục sáng lên những ánh chập chờn, anh ta hú cách quãng một thứ tiếng ồm ộp như tiếng ếch nhái.
Tình tiết sự việc xảy ra tăng nhanh không ngừng và rất mực bí ẩn. Lại bốn đợt nữa, bọn Lùn đỏ kéo đi men theo bờ đầm và mất hút. Cuối cùng, từ những đám liễu và sú, nhô ra chừng ba chục người đàn ông và đàn bà, đầu dài, thân hình ống và thon nhỏ lạ lùng. Trong khi ở ba mặt kia bọn Lùn đỏ ập tới. Một cuộc đụng độ xảy ra.
Bị bao vây, những Người-không-vai phóng lao, không phải thẳng từ tay mà lại bằng một vật, mà những người Oulhamr chưa hề thấy và cũng chưa hề nghĩ tới. Đó là một cái que dày dặn, bằng gỗ hoặc bằng sừng, một đầu có cái móc; và chiếc cần bật đó đã phóng mũi lao tới một tầm vượt xa hẳn tầm phóng bằng tay.
Lúc đầu, bọn Lùn đỏ bị thất thiệt: nhiều tên ngã xuống đất. Nhưng quân tiếp viện ùn ùn đến không ngớt. Những bộ mặt chéo lo ra khắp nơi, ngay cả từ cái rào cây đối mặt với Naoh và các bạn anh. Một cơn giận dữ sôi sục đã kích động chúng. Chúng xông thẳng tới trận địa, hú những tràng dài; tất cả cái tinh khôn chúng giở ra đối phó với những người Oulhamr giờ đây tan đâu hết, có thể vì những Người-không-vai đối với chúng chẳng xa lạ gì và chúng không ngại giáp lá cà, mà cũng có thể do một oán cừu xa xưa lại kích động chúng.
Naoh để mặc cho kẻ thù rút dần khỏi những chỗ tránh trú. Anh có ý định ngay từ lúc mở đầu cuộc đụng độ. Cũng chẳng có gì bắt anh phải đắn đo lúc này. Thâm tâm anh, sự hằn học, sự bực bội vì phải bó chân tay một thời gian dài, nhất là sự cảm nhận rằng thắng lợi của bọn Lùn đỏ sẽ là thất bại của chính mình, tất cả những cái đó khiến anh phải quyết định. Anh chỉ còn một chút ngần ngại; có nên bỏ mặc Lửa đó không? Những cái chuồng Lửa sẽ vướng khi giáp chiến, thế nào cũng bị vỡ. Vả chăng, sau chiến thắng, Lửa sẽ không thiếu và cái chết thì sẽ đến ngay sau khi thua trận.
Khi thấy đã đúng thời cơ, Naoh ra những lệnh chắc gọn và những người Oulhamr xông ra khỏi nơi trú ẩn, nhanh vun vút, thét vang tiếng hô chiến đấu. Vài ba mũi lao sượt qua; họ đã vượt rào cây chắn của quân địch, lanh lẹ và hùng hổ hết mức. Ở đó có chừng mười hai chiến binh, sát cánh nhau, giơ cao ngọn giáo. Naoh phóng giáo và lao nhảy chồm tới, vung tít cây chùy. Ba tên Lùn đỏ bỏ mạng vừa lúc Nam và Gaw nhảy vào cuộc chiến. Nhưng những ngọn giáo phóng tới tấp: mỗi người Oulhamr đã bị một vết thương, cũng nhẹ thôi, bởi vì còn quá xa mà sức phóng lại yếu. Cả ba cây chùy đánh trả cùng một lúc. Thấy thêm một số đồng bọn bị ngã và người đã được Naoh cứu cũng vừa xông tới, bọn Lùn đỏ sống sót vội co giò chạy. Naoh còn diệt được thêm hai tên, bọn kia kịp lẩn vào trong đám lau sậy. Naoh cũng chẳng muốn bỏ công tìm chúng, anh nóng lòng đến với những Người-không-vai.
Bên những cây liễu, giáp lá cà đã diễn ra. Chỉ có một số ít chiến binh, sử dụng cần bật, nấp trong một cái ao và từ chỗ đó đã buộc bọn Lùn đỏ phải lo đề phòng. Nhưng bọn này lại có lợi thế đã đông lại rất hăng máu. Chiến thắng ngả về chúng dường như đã rành rành và chỉ có thể giành giật lại của chúng bằng một sự can thiệp vũ bão. Nam và Gaw cũng hiểu rõ điều đó như là người chỉ huy và lao theo hết sức nhanh. Khi họ tới vòng chiến, mười hai tên Lùn đỏ, mười Người-không-vai đàn ông và đàn bà, đã bỏ xác trên mặt đất.
Tiếng gầm của Naoh vang lên như tiếng sư tử; anh lao cả người vào giữa đám quân thù. Toàn cơ thể anh chỉ còn là nộ khí. Cây chùy to nặng quật xuống như mưa. Mặc dầu đã dè chừng sức lực người chiến sĩ khổng lồ, bọn Lùn đỏ cũng không tưởng tượng nổi mức dữ dội đó. Chúng chưa kịp hoàn hồn, Nam và Gaw đã xông vào trận đánh, trong khi những Người-không-vai được giải thoát lại tới tấp phóng lao. Khắp nơi đều hỗn loạn. Quá khiếp đảm, dăm bảy tên Lùn đỏ đã bỏ chạy khỏi trận địa; nhưng nghe tiếng gọi của người cầm đầu, tất cả tập hợp thành một đám dày đặc, giáo nhọn chĩa tua tủa. Và như thế là có một lúc tạm hoãn chiến.
Do một thứ bản năng, trái với bọn Lùn đỏ, những Người-không-vai lại tản ra. Sử dụng thành thạo vũ khí cần bật, họ thấy khéo tránh lẩn thì được lợi thế hơn. Họ nấp rình xa xa, dáng đi chậm chạp buồn bã.
Những ngọn giáo phóng ra lại rít lên; những ai không còn mũi nhọn để phóng thì nhặt những mảnh đá mà lắp cho vừa vào cần bật. Naoh tán thành chiến thuật ấy, cũng phóng luôn giáo và lao mà anh đã thu lại sau đợt xông xáo trước, rồi đến lượt anh cũng dùng đá. Bọn Lùn đỏ nhận rõ nhất định chúng sẽ thua trận nếu không chuyển được sang giáp lá cà. Chúng ào ạt xông tới. Đợt xung phong bị hẫng. Những Người-không-vai đã rút tản sang hai cánh sườn, trong khi Naoh, Nam và Gaw lanh lẹ hơn, lùng đuổi những tên chậm chân hoặc bị thương mà đánh tới tấp.
Nếu bên đồng minh cũng thần tốc như những người Oulhamr, chắc chắn không thể xảy ra giáp lá cà, nhưng những bước sải dài của họ lại chệnh choạng và chậm chạp. Tới khi bọn Lùn đỏ chuyển sang săn đuổi riêng rẽ từng cá nhân thì ưu thế đã trở chiều. Ngọn gió tai họa tràn đến; khắp nơi, những mũi giáo nhọn đâm vào những Người-không-vai. Bấy giờ Naoh đảo mắt nhìn lướt khắp trận địa, anh trông thấy cái nhân vật mà tiếng nói đã điều khiển bọn Lùn đỏ: một con người thấp bé, lông và tóc muối tiêu, răng to quá cỡ. Phải hạ thủ lão này! Mười lăm bộ ngực bảo vệ hắn... Một dũng lực mạnh hơn cái chết nâng bổng thân hình cao lớn của người lữ hành; rống một tiếng như bò Oroc, anh vùng chạy tới. Không một sức mạnh nào chống lại cây chùy của anh. Nhưng sát cạnh lão già cầm đầu, giáo nhọn dựng lên tua tủa, cản đường, đâm thọc vào mạng sườn anh chàng khổng lồ. Anh gắng sức và quật ngã được chúng. Bọn khác chạy đến tiếp sức. Thế là, vừa cất tiếng gọi các bạn, anh dồn hết sức bình sinh quật nhào một loạt bức lũy thân người và khí giới, quật đổ lão chỉ huy.
Ngay lúc đó Nam và Gaw nhảy tới giúp sức.
Thế là bọn Lùn đỏ mạnh ai nấy chạy vì khiếp đảm. Chúng hiểu rõ có một khí lực gieo tai họa đang ở trên đầu chúng; trước đó chúng đã một lòng chiến đấu đến người cuối cùng theo lệnh người cầm đầu như thế nào thì bây giờ chúng cảm thấy bơ vơ biết bao khi tiếng nói ấy đã tắt. Chúng tháo chạy, nhốn nháo, không dám ngó lại sau, chuồn nhanh về miền đất quê hương, tới những sông hồ của chúng, về với những bầy người đã cho chúng lòng dũng cảm và bây giờ chúng quay trở về nhen nhóm lại.
Đoạt Lứa Đoạt Lứa - J.h. Rosny Anh Đoạt Lứa