Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Doom 007
Upload bìa: Doom 007
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 28364 / 471
Cập nhật: 2024-10-26 20:43:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
gười tùy phái dẫn Trần Đại lên lầu. Hắn đeo cặp kính đen, đầu đội mũ phớt, miệng ngậm điếu "Havatampa". Trần Đại khoác thêm chiếc "veston". Trông hắn không khác gì một nhân vật sắm vai thảm tử trong cuốn phim gián điệp.
Lên tới lầu, người tùy phái chỉ tay về phía bàn kê ở góc phòng, nơi đó có một người chừng bốn mươi tuổi đang cắm cúi viết.
- Ông Thiên Chương đấy!
Trần Đại gật gù, mỉm cười tỏ ý cám ơn người tùy phái. Hắn bước nhẹ tới bàn của nhà văn Thiên Chương:
- Thưa ông...
Nhà văn Thiên Chương ngừng viết, ngẩng đầu lên. Hơi ngạc nhiên một chút, rồi ông ta chợt nhớ ra:
- Chắc cậu hẹn tôi hồi sáng phải không?
- Vâng ạ!
- Mời cậu ngồi.
- Cám ơn ông.
Trần Đại ngồi xuống ghế. Hắn nói:
- Thưa ông, có làm phiền ông không ạ?
Nhà văn Thiên Chương đặt bút lên trên trang giấy:
- Không phiền gì cả. Tôi rất sung sướng được tiếp độc giả. À, còn cậu muốn "chỉ bảo" gì đây?
Thấy nhà văn Thiên Chương vui vẻ, Trần Đại khen ngợi ngay:
- Thưa ông. Ông viết cuốn "Đướng Về" hay quá. Tôi đọc và muốn khóc.
- Cậu xúc động thế cơ à?
- Vâng ạ!
- Người ta đã chửi bới tôi rất nhiều khi đề cao các nhân vật du đãng. Ở giai cấp nào mà chẳng có người hùng, thằng hèn phải không cậu? Du đãng có những thằng khốn kiếp, ti tiện thì cũng có những thằng cao thượng chứ! Cậu có đọc loạt bài tôi viết về Trần Đại không?
- Thưa có.
- Cậu có thấy Trần Đại đáng thương không?
- Thưa, ông đã quá... thiên vị.
Nhà văn Thiên Chương đã rút điếu Mélia vàng. Trần Đại nhanh tay móc diêm quẹt lửa cho ông mồi thuốc. Nhà văn Thiên Chương hít một hơi thuốc, nhả khói rồi hất hàm nhưng miệng mỉm cười:
- Tại sao cậu bảo tôi thiên vị. Tôi thề với cậu rằng tôi chưa hề quen biết Trần Đại. Nhưng tôi yêu nó, tôi coi nó như cháu tôi. Tôi biết nó bị gia đình hất hủi nên thù hằn xã hội và đi làm du đãng. Tôi có một đứa cháu, nó cũng chán đời đi làm du đãng cho đỡ buồn. Và nó bị hạ chết. Nên tự nhiên tôi thương Trần Đại. Tôi có cảm tưởng nó đang bị bắt nạt.
Trần Đại ứa nước mắt. Qua cặp kính đen, hắn nhìn nhà văn Thiên Chương bằng đôi mắt trìu mến. Trên cõi đời nham nhở này, Trần Đại lại gặp thêm một tâm hồn hiểu hắn và bênh vực hắn. Giọng Trần Đại tha thiết hơn cả lúc nói những lời yêu đương tha thiết với Tướng Vi:
- Thưa ông, ông cho phép cháu gọi ông bằng chú.
Nhà văn Thiên Chương gật đầu:
- Tôi có nhiều độc giả bằng tuổi cậu, họ gọi tôi bằng chú và xưng cháu vì họ yêu tôi. Cậu cũng yêu tôi à?
- Vâng cháu yêu tâm hồn chú. Chú gọi cháu bằng cháu và xưng chú đi rồi cháu kể cho chú nghe một chuyện có thể viết thành tiễu thuyết được.
- Được rồi, chú nhận lời cháu.
- Thưa chú, chú có nhận ra cháu là ai không ạ?
- Chú chịu.
Trần Đại liếc nhìn cái "tít" lớn trên trang giấy đang viết của nhà văn Thiên Chương "Tại sao tôi bênh vực Trần Đại" hắn hóm hỉnh hỏi:
- Tại sao chú bênh vực cháu?
Nhà văn Thiên Chương tròn đôi mắt. Điếu thuốc lá suýt rời khỏi đôi môi của ông:
- Cháu là Trần Đại?
- Vâng.
- Cháu dám tới đây?
- Vì cháu tin chú sẽ che chở cho cháu nếu cảnh sát theo dõi cháu. Xin lỗi chú cháu không dám bỏ mũ vì cháu mới cạo trọc đầu. Cháu lại đeo kính đen và khoác "veston" nên cảnh sát không nhìn ra cháu.
Nhà văn Thiên Chương nói nhỏ đủ để Trần Đại nghe thôi:
- Cháu đến đây có việc gì?
- Cháu đến để cám ơn chú.
- Chỉ có thế?
- Và nhờ chú một việc.
- Cho cháu?
- Không, cho bạn cháu đang bị hành hạ trong địa ngục trại Tế Bần.
- Thằng Hùng hở?
- Vâng James Dean Hùng.
Nhà văn Thiên Chương đứng lên, vỗ vai Trần Đại:
- Chú hủy bài chú đang viết đi. Chú cháu mình lên "La Pagode" nói chuyện. Cháu rảnh chứ?
- Vâng.
- Cháu đến đây bằng gì?
- Tắc xi.
- Vậy đi bằng chiếc xe bốn bánh cà tàng của chú.
Nhà văn Thiên Chương dẫn Trần Đại xuống lầu. Hai người leo lên chiếc xe Simca cũ rích. Nhà văn Thiên Chương chở Trần Đại lên "La Pagode". Sau khi đã gọi đồ uống, nhà văn Thiên Chương dục Trần Đại:
- Cháu cần nói điều gì cháu cứ nói đi, chú sẳn sàng nghe cháu kể chuyện các cháu.
Trần Đại nhấc ly bia nốc một hơi. Nó đặt ly bia xuống bàn:
- Vụ kho 18 cháu chủ trương nhưng thằng đáng khen ngợi không phải là cháu.
- Vậy ai?
- James Dean Hùng.
- James Dean Hùng là đứa nào?
- Là đàn em của cháu. Là bạn tri kỷ thì đúng hơn. Trần Đại này chỉ còn hai người thành thực yêu thương cháu: James Dean Hùng và Tường Vi.
- Tường Vi là đứa nào?
- Là một đứa con gái đau khổ nhất đời. Nàng đã trốn nhà theo cháu.
- Nàng ở với cháu.
- Không, nàng ở nội trú Hòa Hưng. Nàng đang sống nhờ sự săn sóc của các bà phước.
- Nàng là...
- Con nhà tử tể chú ạ! Cháu xoay sở để nàng tiếp tục đi học. Chúng cháu chưa hề ngủ chung với nhau hay có ý nghĩ bậy bạ về nhau. Mặc dù cháu là thằng mà pháp luật đang bủa lưới.
Nhà văn Thiên Chương thấy chuyện của Trần Đại lạ lùng trên cả sự tưởng tượng của ông. Hiểu rõ sự lạ lùng ấy Trần Đại nói:
- Để cháu nói hết vụ kho 18 và James Dean Hùng rồi cháu kể chú nghe tại sao cháu đi làm du đãng.
Nhà vàn Thiên Chương gật đầu. Trần Đại hỏi:
- Chú có thì giờ không?
Nhà văn Thiên Chương cười:
- Chú đang làm việt mà!
Trần Đại xoa tay:
- Cháu quên phứt mất rằng chú vừa là nhà văn vừa là nhà báo. Thưa chú, vụ kho 18 không phải cảnh sát thương cảng thộp được James Dean Hùng đâu. Nó tóm cổ một người cảnh sát làm con tin để mặc cả. Nó tình nguyện bị bắt cho đàn em nó thoát thân. Chuyện này lão cò thương cảng biết nhưng hắn không chịu tiết lộ. Thành thử báo chí loan tin và bình luận sai hết. Riêng chú, chú khen ngợi cháu thay vì khen ngợi James Dean Hùng.
- Chú sẽ bổ khuyết điểm này.
- Chuyện ấy không quan trọng bằng chuyện này, James Dean Hùng bị đưa sang trại Tế Bần. Trưa nay có tên cùng phòng với nó được thả về, nó đến tiệm nhảy đầm lậu cho Năm Hòa Hưng biết tin rằng James Dean Hùng bị đánh đập tàn nhẫn.
- Sao lại có tiệm nhảy đầm lậu?
- James Dean Hùng giữ "an ninh" cho tiệm này, một tháng lãnh ba ngàn lương.
- Chú hiểu rồi. Còn Năm Hòa Hưng?
- Cũng là đàn em của cháu, nó thế chân James Dean Hùng.
- Rồi sao nữa.
- Giám thị đánh James Dean Hùng gần chết, dúi mặt nó xuống cầu tiêu...
Nhà văn Thiên Chương mỉm môi:
- Terrible.
- Vâng, khủng khiếp và dã man lắm. Đối với du đãng, trại Tế Bần là địa ngục trần gian. Chúng nó tưởng hễ đánh đau là du đãng tởn, bỏ nghề du đãng. Thực ra, càng đánh đau càng hận đời nhiều và du đãng càng liều lĩnh. Những đứa dám giết người phần đông đều được tôi luyện trong địa ngục Tế Bần.
- Cháu nói tiếp đi!
- Thưa chú, thấy chú thương chúng cháu, cháu mới nhờ chủ một việc. Bạn cháu đã có đứa bị bắn chết ném lên hàng rào dây thép gai rồi bị khép tội toan vượt ngục nên bị bắn. Cháu sợ James Dean Hùng chống lại bọn giám thị rồi cũng bị thủ tiêu mất.
- Cháu muốn nhờ chú làm gì bây giờ?
- Chú viết một bài nói đến James Dean Hùng để bọn giám thị không muốn giết nó.
- Được rồi.
- Nếu chú rãnh, chú xin vào trại Tế Bần gặp James Dean Hùng để viết thiên điều tra thì nhất.
- Để chú tính lại đả.
- Và...
- Cháu đừng ngại, cứ đề nghị đi.
- Cháu có thể xoay được chút tiền, nếu chủ biết cách "đấm mõm" bọn giám thị để nó đừng hành hạ James Dean Hùng và cho nó sớm được ra.
- Để chú dò hỏi xem đả.
Tuy trả lời thế, nhà văn Thiên Chương cũng không khỏi ngạc nhiên. Ông tự hỏi chẳng biết Trần Đại xoay đâu ra tiền để ăn diện, để hút "Havatampa", để hối lộ nhân viên của chính phủ hòng giải cứu cho đàn em.
Trần Đại đã nhấc cập kính ra. Bấy giơ nhà văn Thiên Chương mới thấy đôi mắt thiết tha của tên du đãng. Đôi mắt Trần Đại như có một sức quyến rũ mãnh liệt thu hút hết cảm tình của người nhìn hắn. Nhà văn Thiên Chương say sưa ngắm đôi mắt của Trần Đại. Ông sẽ gật gù mỉm cười.
- Thưa chú, chú cười gì đấy ạ!
- Chú đang nghĩ về đôi mắt của cháu.
- Đôi mặt cháu lưu manh lắm hở chú?
- Không, tha thiết lắm. Chẳng trách cháu nhiều đàn em.
- Cháu không tin chúng nó theo cháu vi đôi mắt đâu chú ạ!
- Thế lý do nào?
- Cháu cũng chẳng biết. Có điều cháu đối với chúng nó như chú đối với cháu.
Nhà văn Thiên Chương đốt điếu thuốc khác:
- Nếu chú có méo mó nghề nghiệp trong lúc tâm sự với cháu, cháu đừng trách chú nhé!
Trần Đại lắc đầu:
- Thưa chú, không bao giờ cháu dám trách chú cả.
- Vậy cháu cho chú biết tiền ở đâu mà cháu xài dữ tnế?
- Mỗi đứa du đãng thứ "cậu" đều có ba bốn con bồ làm vũ nữ ở ba bốn tiệm khác nhau. Chúng nó cung phụng các cháu tiền bạc. Chúng cháu bảo vệ chúng nó. Ngoài ra những tiệm nhảy đầm bị du đãng cắc ké quấy phá, "bắt địa" khách hàng, đều mướn chúng cháu giử an ninh. Bọn chủ trả lương tháng chúng cháu.
- James Dean Hùng có gia đinh không?
Thưa chú có. Gia đình nó ở Đà Nẳng, học chương trình pháp. Cha nó là dược sĩ, mẹ nó là giáo học.
- Tại sao nó bỏ nhà?
- Nó coi gia đình như tù ngục.
- Nó đã trở về lần nào chưa?
- Có một lần đi hoang buồn nản quá, nó mò mẫm về. Nhưng gia đình nó coi nó như người xa lạ. Nó cô độc quá lại tìm vào sống với anh em.
Trần Đại có địp tâng bốc James Dean Hùng:
- Nó hào hiệp lắm chú ạ! Không tin chú cứ hỏi bác sĩ Nguyễn lưu Niệm mà xem. Nó là "bạn" tri kỷ với bác sĩ Niệm đấy.
- Các chú quen cả với bác sĩ Niệm?
- Vâng.
- Trong trường hợp nào?
- Trường hợp hết sức éo le. Có dịp cháu sẽ kể cho chú nghe.
Nhà văn Thiên Chương không ngờ chuyện của tên du đãng lại hấp dẫn đến thế. Ông hỏi:
- Còn cháu, cháu đã về nhà lần nào chưa?
- Chưa.
- Cháu không hối hận à?
- Không. Cháu kinh tởm gia đình cháu chứ có phải bị gia đinh khinh tởm đâu. Khi cháu ra đi, ba cháu mới bắt đầu tởm cháu.
Giọng Trần Đại bắt đầu chở chất căm phẫn:
- Cháu ghê tởm gia đình, học đường và xã hội... Thôi để cháu kể chú nghe về cháu.
Trần Đại thuật lại quãng đời khốn nạn của hắn như hắn đã thuật cho Tường Vi nghe. Nhưng lần này, hắn kể thêm cả mối tình đau khổ tủi nhục của hắn. Hắn không quên kể cho nhà văn Thiên Chương trường hợp hắn quen bác sĩ Niệm. Rồi Trần Đại cũng kết luận:
- Và thế đấy, cháu đi làm du đãng. Chuyện của cháu đẫm đầy máu và nước mắc. Cháu đang bị theo rõi. Rồi một hôm nào đó, chú sẽ thấy chúng nó bắn chết cháu, bắn què cháu hoạc đầy cháu ra Côn Đảo xa hẳn cái xã hội nhơ nhớp nhưng có người yêu của cháu.
Nhà văn Thiên Chương bị xúc động mạnh. Ông nhấc ly bia nốc một hơi cạn hết. Ông nhìn cục đá còn trơ lại trong ly:
- Chú tưởng cuộc đời cháu bây giờ như một miếng đá thừa!
- Thưa chú, còn vô dụng hơn thế nữa.
Suy nghĩ một lúc lâu nhà văn Thiên Chương nói:
- Tập truyện "Đường Về" của chú còn thiếu sót nhiều quá.
- Thưa chú, cháu đã định bảo chú điều này.
- Chú sẽ viết cuốn khác, cháu giúp chú nhé!
Trần Đại cười, nét mặt của hắn đã trở nên khắc khổ:
- Thưa chú, chắc cháu còn sống đến ngày mai không?
Nhà văn Thiên Hương chợt nhớ tới hoàn cảnh hiện tại của Trần Đại. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt thiết tha của hắn:
- Cháu sợ chết không?
Trần Đại gật đầu:
- Lúc này thì cháu sợ chết, vì cháu thèm sống, vì cháu biết cuộc đời vẫn còn nhiều người thương cháu như người yêu của cháu, như chú.
- Cháu muốn nhờ chú cứu?
- Không ai có thể cứu cháu được đâu chú ạ!
- Tại sao?
- Vì pháp luật không làm ngơ cho kẻ giết người. Dù một lý do nào đó thì cháu cũng đã giết người.
- Cháu quên rằng pháp luật sẽ khoan hồng cho cháu à?
Trần Đại nhún vai:
- Thưa chú, pháp luật có phải là chú đâu. Chú quên cháu đi chú hãy cứu James Dean Hùng,
- Nếu chú cứu được cháu, cháu có chịu ở tù một thời gian không?
- Năm mười năm trong khám, còn gì là đời nữa. Thà chết ngay còn hơn.
- Thế cháu không nghĩ tới Tường Vi của cháu ư? Cháu vào tù, ở ngoài nàng sẽ chết rũ vì buồn.
- Chác không?
- Cháu như một chiếc thang để nàng leo lên khỏi cái hố sâu của buồn tủi. Cháu là lẽ sống của nàng. Xa cháu, nàng bấu víu ai?
- Nhỡ cháu bị bắn chết thì nàng bấu víu ai?
Trần Đại nín thinh. Nhà văn Thiên Chương nói:
- Chú không dám khuyên cháu: nhưng đời cháu còn dài lắm. Thí dụ cháu ở tù năm năm thì mãn hạn, cháu vẫn chưa già cơ mà.
- Còn Tường Vi?
- Nếu cháu tin nơi, chú sẽ săn sóc nàng dùm cháu những ngày tháng cháu vắng mặt. Ý muốn của cháu là mong mõi người yêu của cháu học hết bậc Đại Học. Thời gian ấy vừa tròn với thời gian cháu ôn lại chuyện đời trong khám.
Trần Đại lặng im nhìn miếng đá tan trong ly. Một lát sau hắn nói:
- Thưa chú, lúc này cháu sẽ dẹp hết tự ái.
Nhà văn Thiên Chương gật đầu:
- Chú biết.
- Thưa chú cháu nên nạp mình cho cảnh sát?
- Nên lắm.
- Liệu chúng nó có trả thù cháu không?
- Không đâu.
- Có gì bảo đảm?
- Chú sẽ dùng tờ báo của chú bảo đảm cho cháu.
Trần Đại lắc đầu:
- Chú không bảo đảm cho cháu được đâu chú ạ!
- Tại sao?
- Trong bóng tối của những phòng tra tấn, chúng nó bịt mắt cháu, trả thù những vụ rạch mặt, chú biết đâu mà mò? Vụ nạp mình cho cảnh sát, chú để cháu nghĩ lại.
- Bao giờ cháu nghĩ xong?
- Thưa chú, bao giờ cháu nghĩ chín, cháu sẽ tìm chú.
- Chú mong sớm gặp cháu.
Thưa chú, cháu cũng mong thế. Ngộ trong thời gian chưa suy nghĩ kịp mà cháu bị nạn, cháu có thể nhờ chú một việc trước được không?
- Được
- Chí cố cứu James Dean Hùng và chuyển cho nó bức thư này.
Trần Đại móc trong túi ra một bức thư mà hắn đã viết hồi trưa trao cho nhà văn Thiên Chương:
- Chỉ khi nào cháu bị bắn chết và James Dean Hùng thoát khỏi địa ngục Tế Bần chú hãy đưa nó chú nhé!
- Chú sẽ làm theo lời cháu dặn.
Nhà văn Thiên Chương biết Trần Đại sắp sửa cáo biệt, hỏi hắn:
- Tối nay cháu rãnh không?
- Dạ rãnh.
- Chú muốn mời cháu đi Vũng Tàu chơi, sáng mai về sớm, cháu chịu không?
Trần Đại nhìn nhà văn Thiên Chương bằng đôi mắt hóm hỉnh:
- Chú muốn khai thác cháu?
- Chú hứa không khai thác gì cả.
- Chú muốn tìm hiểu cháu?
- Chú đã tìm hiểu cháu rồi.
- Chú muốn thuyết phục cháu?
- Chú không đủ quyền hành.
- Thế chú mời cháu đi Vũng Tàu làm gì?
- Đi tắm biển đêm. Thế thôi.
Trần Đại nhả một vòng khỏi tròn xuống miệng ly bia:
- Vâng, cháu đi với chú.
- Vậy mình khởi hành từ bây giờ.
Nhà văn Thiên Chương gọi bồi trả tiền. Hai người bước khỏi quán "La Pagode" ra chỗ xe đậu. Nhà văn Thiên Chương cho xe chạy ra xa lộ. Chiếc xe cà tàng chở nhà báo và tên du đãng đi Vũng Tàu.
Điệu Ru Nước Mắt Điệu Ru Nước Mắt - Duyên Anh Điệu Ru Nước Mắt