Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
uốt thời gian cuối tháng mười và đầu tháng mười một, Christianna hoàn thành bổn phận của một nàng công chúa. Nàng nói chuyện lại với cha, nhưng ít thân mật và không mấy nhiệt tình. Ông đã làm cho nàng quá đau khổ, chính ông cũng cảm thấy điều ông làm là quá khủng khiếp cho nàng. Ông cố dành cho nàng nhiều thời gian để nàng lấy lại tinh thần. Ông rất sung sướng khi nàng trở lại với bổn phận của mình, nhưng hết sức buồn trước việc nàng cứ tiếp tục giận ông, thậm chí ông còn thông cảm với nàng. Tuy nhiên ông nghĩ ông không thể làm gì khác hơn, vì hoàn cảnh bắt buộc ông phải làm thế. Đấy là tình thế bất khả kháng, ông không thể không làm. Ông đã bị niềm tin chi phối, nên tin rằng điều ông làm cho con gái là đúng.
Khi ấy Freddy gây nên một vụ tai tiếng khác. Anh ta đánh nhau ở Câu lạc bộ Mark. Anh ta uống quá say như mọi khi và khi người gác cửa yêu cầu anh ta về, anh ta đánh người ấy, rồi đánh luôn cảnh sát ngoài đường và bị bắt nhốt vào nhà giam. Khi anh ta tỉnh rượu, người ta không đưa anh ta ra tòa, nhưng luật sư của cha anh ta đến lãnh anh ta ra và đưa về nhà vào ngày hôm sau. Anh ta bị quản thúc trong nhà ở Vaduz cả tuần sau, rồi trở về Vienne để gây rối thêm nữa. Anh ta trở thành gánh nặng khó giải quyết cho cha nàng và sau những lời anh ta nói với nàng hôm nọ, bây giờ nàng cũng không muốn nói chuyện với anh ta. Nàng không nói chuyện với cha và anh trai. Hàng ngày nàng sống cô độc ở Vaduz. Nàng mong đợi tin của Parker, nhưng chàng vẫn không có ý gì hay hơn như đã hứa. Nàng biết chẳng có gì khác hơn, nhưng nàng vẫn muốn gặp chàng thêm một lần nữa để từ biệt.
Cuối cùng cơ hội đã đến. Cha nàng sẽ đi Paris một tuần để dự những phiên họp của Liên Hiệp Quốc giải quyết những sự căng thẳng đang xảy ra tại Trung Đông. Liechtenstein là nước trung lập, cho nên dù là nước nhỏ, nhưng ý kiến của họ vẫn có giá trị. Và cha nàng là người được kính nể nhiều trên chính trường quốc tế. Ông nổi tiếng là người có ý kiến công bằng, phù hợp với tình hình hiện tại.
Ngay khi ông ra đi, nàng liền gọi cho Parker. Chàng sẽ đi San Francisco trong vài tuần tới để ăn lễ Tạ Ơn, nhưng chàng nói chàng sẽ bay sang châu Âu để gặp nàng trước. Họ không thể gặp nhau ở Paris, vì cha nàng hiện đang ở đấy. London luôn luôn là điểm nóng của báo chí. Parker bèn đưa ra đề nghị khiến nàng thấy rất tuyệt vời.
- Gặp nhau ở Venice được không?
- Mùa đông ở đấy lạnh nhưng rất đẹp, em thích gặp nhau ở đấy, - và chắc ở đấy vắng vẻ, không ai tìm thấy họ. Đấy là nơi hẹn hò của tình nhân vào mùa xuân và mùa hè, chứ mùa đông chẳng ai đến. Nên ở đấy sẽ rất tốt cho họ, nhất là với Christianna. Venice về mùa đông có lẽ là nơi lý tưởng để nói lời từ biệt đầy bi ai.
Nàng thu xếp công việc qua điện thoại, công việc này phức tạp hơn nàng tưởng. Cuối cùng nàng phải tâm sự với người thư ký, bà Sylvie, để bà thông cảm đứng về phe mình, vì nàng cần thẻ tín dụng của triều đình để mua vé. Sam và Max cho biết họ muốn đi theo nàng, nhưng họ sợ hậu quả không hay sẽ xảy ra, vì họ biết nàng sẽ đi gặp ai. Nàng nói nàng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyện này và thế là hai ngày sau, họ lên máy bay. Nàng bảo Sylvie nói với cha nàng rằng nàng đi nghỉ ở suối nước khoáng tại Thụy Sĩ. Nhưng ông quá bận công việc với Liên Hiệp Quốc tại Paris nên bà không gọi được.
Nàng ra đi trong sự bí mật tuyệt đối, lòng hơi lo sợ. Nhưng họ nói gì hay làm gì với nàng sau này nàng cũng mặc, vì nàng phải gặp Parker lần cuối.
Sylvie gọi lấy phòng cho họ tại khách sạn Gritti Palace. Họ lấy hai phòng, như lần đi Paris. Khi nàng đến, chàng đã đợi nàng ở khách sạn rồi. Nàng gọi chàng và chàng đến phòng nàng ngay, nàng nhào vào vòng tay chàng. Nàng khóc khi gặp chàng và chỉ một lát sau, chàng đã làm cho nàng cười. Họ sẽ có những ngày buồn vui lẫn lộn và làm tình liên miên.
Thời tiết đẹp, trời nắng, họ đi khắp nơi xa đến hàng dặm đường. Họ đi thăm các nhà thờ, viện bảo tàng, ăn trong Trattorie, loại nhà hàng ăn nhỏ, tránh những nơi sang trọng nổi tiếng, vì ở đấy họ có thể bị người ta bắt gặp, mặc dù Venice mùa này rất vắng người. Họ đi qua quãng trường Plazza San Marco ngắm nghía chim bồ câu, đi dự lễ tại nhà thờ St. Mark’s Cathedral và đi thuyền chơi dưới Cầu Thở Phào, Ponte dei Sospiri. Chàng thấy nàng hân hoan hạnh phúc. Thật là giấc mộng vàng cho cả hai người, không ai muốn thức giấc.
- Em biết tên cầu có nghĩa gì không? - Chàng hỏi nhỏ sau khi họ đã lướt qua chầm chầm dưới Cầu Thở Phào. Người chèo thuyền hát cho họ nghe, còn Christianna nằm dựa đầu lên chàng, thoải mái, người đắp tấm chăn vì trời tháng mười một se lạnh.
- Nghĩa là sao? - Nàng hỏi, nhìn chàng, nhoẻn miệng cười với vẻ mơ màng, bình an. Họ từ châu Phi đến Paris rồi bây giờ đến Venice, nhưng họ phải chấm dứt mối tình ở đây. Nàng không nghĩ đến việc chia ly, mà chỉ nghĩ đến giây phút họ đang hưởng hạnh phúc với nhau.
- Khi chúng ta cùng đi với nhau dưới Cầu Thở Phào, chúng ta sẽ thuộc về nhau mãi mãi. Truyền thuyết nói như thế, và anh tin vào truyền thuyết. Em tin không?
- Parker vừa hỏi vừa kéo nàng sát vào người.
- Tin, - nàng bình tĩnh đáp. Nàng tin nàng sẽ yêu chàng suốt đời, nhưng không tin sau chuyến này nàng sẽ gặp lại chàng. Bỗng nàng quay mặt nhìn chàng nói lại với chàng rằng nàng rất yêu chàng, để chàng sẽ không bao giờ quên giây phút này. Hai người có tâm trạng khác nhau, nàng nghĩ trong óc, cảm trong tâm rằng nàng sẽ giải phóng chàng, để cho chàng tiếp tục theo đuổi cuộc sống của mình mà không có nàng, như thể nàng đã chết. Thực vậy, tim nàng đã bị hai bàn tay của nàng bóp chết. Nàng sẽ sống vì bổn phận suốt đời, rồi một ngày nào đó nàng lặng lẽ rút lui. Nàng sẽ không lấy hoàng tử mà cha nàng giới thiệu. Nàng nghĩ Parker là người yêu suốt đời của nàng. Chàng không hiểu được tâm trạng của nàng khi họ lướt trên sóng ở Venice, Parker nắm tay nàng, hôn nàng, nhưng chàng không biết ý nghĩ trong óc nàng. Nàng định vào đêm cuối cùng sẽ nói cho chàng biết.
Sang ngày thứ hai ở Venice, họ đi dạo khắp các cửa hàng dưới mái vòm. Hầu hết những tiệm này đều bán đồ nữ trang và vài tiệm bán đồ cổ. Cuối cùng họ vào một cửa hàng nhỏ nằm trong góc dưới mái vòm. Người chủ tiệm già rồi, Christianna nói với ông ta bằng tiếng Ý về những chiếc thánh giá trong khi Parker nhìn quanh, rồi chàng chú ý vật gì đấy lạ mắt chưng bày trong tủ. Vật chàng nhìn là chiếc nhẫn vàng hẹp có gắn những viên ngọc bích nhỏ hình trái tim. Chiếc nhẫn cũ rồi, có lẽ đã được đeo lâu đời, nhưng màu ngọc vẫn còn đẹp.
Chàng chỉ cho nàng thấy rồi nhờ nàng hỏi người chủ tiệm giá bao nhiêu. Ông ta hô giá rất thấp đến độ họ thấy phi lý, cả hai đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước đồ vật quá đẹp mà lại rẻ như thế. Chủ tiệm tưởng họ chê đắt bèn xin lỗi rồi hạ giá xuống thêm nữa. Parker ra dấu cho ông ta lấy chiếc nhẫn ra để cho Christianna đeo thử. Nàng rất cảm động. Chàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nàng, chiếc nhẫn vừa vặn như thể người ta làm nó cho nàng hay trước kia nàng đã đeo nó rồi. Những viên ngọc bích nhỏ sáng long lanh rất sinh động trên ngón tay thanh mảnh của nàng Parker cười với nàng, rồi trả tiền cho chủ quán. Nàng kinh ngạc nhìn chàng, rồi nhìn chiếc nhẫn nàng đeo trên ngón tay.
- Anh không biết trả lời ra sao nếu có người hỏi. Anh gọi chiếc nhẫn là gì khi dám hỏi công chúa làm vợ, nhất là vào lúc anh sắp bị cha nàng chặt đầu.
- Theo em, nó là chiếc nhẫn máy chém, - nàng cười đáp và chàng cười lớn.
- Đúng, đây là chiếc nhẫn máy chém của chúng ta, thưa công chúa, - chàng đáp, cúi người chào kính cẩn, như là chàng đã từng làm như thế nhiều lần rồi. - Ngày nào đấy, anh sẽ thay cái khác đẹp hơn, nếu họ để cho anh thay. Nhưng trong lúc chờ đợi, anh tặng cái này để em biết rằng anh yêu em rất nhiều, anh nói thật lòng đấy. Nếu chúng ta cùng lên máy chém, hay anh lên một mình, thì ít ra em cũng có cái gì để nhớ đến anh.
- Parker, em sẽ luôn luôn nhớ đến anh, - nàng đáp ứa nước mắt. Và khi nàng nhìn chàng, lần đầu tiên nàng nhận ra rằng chàng cũng hiểu ý định của nàng muốn làm gì trong chuyến đi này. Đây là chuyến đi từ biệt của họ, hoặc là vĩnh biệt hoặc là xa nhau trong một thời gian dài. Chuyện nàng tiếp tục trốn đi để gặp chàng như thế này sẽ rất khó, nếu không nói là không thể được. Lần này mà nàng lén đi được như thế này không phải là không có phép lạ giúp nàng. Chàng biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra và nàng cũng vậy. Bây giờ họ lưu giữ kỷ niệm, cho đến khi gặp nhau lại nếu được. Giống như những con sóc lo tích trữ quả hạch để mùa đông khi đói có mà ăn. Sau khi rời Venice, họ sẽ đói tình. Khi ấy họ sẽ dùng kỷ niệm để sống. Chiếc nhẫn ngọc bích bé nhỏ này sẽ dùng làm kỷ niệm để họ nhớ. Khi chàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nàng và nói chàng yêu nàng, nàng nguyện trong tâm rằng sẽ không bao giờ tháo nó ra. Sau đó họ cứ nhắc mãi đấy là chiếc nhẫn máy chém của nàng, nghĩ đến chuyện ấy nàng cười mãi.
Họ viếng thăm lâu đài Doge và lâu đài Pisani, rồi thăm lâu đài Pesaro và Giáo đường Santa Maria Della Salute, đặc biệt Christianna muốn đi thăm nhà thờ Santa Maria Dei Maracoli, vì nàng muốn cầu nguyện xin Đức Mẹ ban phép nhiệm màu cho họ. Bây giờ chỉ có phép màu nhiệm mới giúp được họ thôi.
Họ ăn buổi tối cuối cùng trong một quán ăn nhỏ nằm trên con kênh nhỏ. Người hát dạo vừa hát vừa đàn mandolin cho họ nghe và khi không ăn thì họ nắm tay nhau. Họ đi thuyền về lại khách sạn dưới ánh trăng, nhìn nhau một hồi lâu. Những giây phút ở bên nhau trong mấy ngày qua đã khắc sâu vào tâm trí của hai người.
- Cricky à, chúng ta phải mạnh dạn lên, - Parker nói. Chàng không cần phải nghe nàng nói mới biết đấy là lần gặp gỡ cuối cùng, rồi sẽ hoặc là không gặp nhau nữa hoặc là xa nhau rất lâu. - Anh luôn luôn có mặt bên cạnh em. Nếu nhớ anh, em chứ nhìn vào chiếc nhẫn máy chém, sẽ nhớ buổi gặp gỡ hôm nay. Rồi sẽ có ngày chúng ta có cách để hội ngộ. - Khi nghe chàng nói thế, nàng nghĩ rằng ngày nào đó chàng sẽ lấy ai đấy làm vợ, sinh con và sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Nàng không nghĩ là mình cũng sẽ như thế. Nàng không muốn lấy ai hết ngoài chàng. Và người mà nàng muốn là chàng.
- Em sẽ yêu anh cho đến ngày chết, - nàng đáp, lòng thành thật không dối trá, còn chàng thì hy vọng rằng sự xa cách giữa hai người sẽ không lâu.
Rồi họ chậm rãi đi vào trong để hưởng một đêm cuối cùng ở bên nhau. Chàng làm tình với nàng, rồi sau đó họ ôm nhau đứng ngoài ban công nhìn Venice đắm mình dưới ánh trăng. Cảnh tượng tuyệt đẹp.
- Cám ơn anh đã đến đây gặp em, - nàng nói, nhìn chàng. Chàng nhẹ nhàng ôm sát nàng vào lòng.
- Đừng nói thế với anh. Anh sẽ đến nơi tận cùng thế giới để gặp em. Bất cứ khi nào em muốn gặp anh, cứ gọi, anh sẽ đến ngay. - Họ thỏa thuận gửi email cho nhau. Nếu nàng không gặp lại chàng, không tiếp xúc được với chàng, nàng nghĩ cuộc đời sẽ buồn thảm biết bao. Nàng hứa sẽ gọi chàng, nàng cần nghe giọng nói của chàng. Cha nàng có thể ngăn cản nàng gặp chàng, nhưng ông sẽ không ngăn cản được họ yêu nhau.
Tối đó họ ngủ trong vòng tay nhau, thỉnh thoảng thức dậy họ lại sờ nhau, rồi ôm cuốn lấy nhau, phà hơi thở ấm áp lên má nhau. Họ ôm nhau mấy cũng không vừa, nhìn vào mắt nhau mấy cũng không đủ.
Sáng mai, họ cùng nhau tắm dưới vòi sen, để nước chảy khắp người rồi làm tình lần cuối. Họ cố mang theo mình những gì có thể mang được. Trước mắt họ là cảnh mùa đông dài khắc nghiệt không ôm ấp được nhau. Bây giờ họ muốn tranh thủ thời gian để yêu nhau.
Khi họ ra về, không có bóng dáng phóng viên báo chí. Không ai nói gì với họ, không ai hỏi họ lời nào. Max và Sam để cho họ tự do với nhau suốt ba ngày. Hai người vệ sĩ đã cùng nhau đi thăm Venice thoải mái, và khi họ đi dưới Cầu Thở Phào, Samuel đùa với Max rằng như thế này tức là hai người sẽ ở với nhau mãi mãi. Max hỏi bạn phải chăng anh ta muốn bị bắn bỏ ngay bây giờ hay là sau này. Tuy nhiên, khi họ ra phi trường, thấy nét mặt u sầu của Christianna và của Parker, cả hai đều cảm thấy rất buồn. Khi họ rời Venice, mới đầu họ đi thuyền sau đó lên xe hơi, họ lặng lẽ không nói với nhau một tiếng. Và đôi tình nhân từ biệt nhau, hai người hộ vệ bỏ đi nơi khác.
- Anh yêu em, - Parker nói, ôm chặt nàng vào lòng. Hãy nhớ chiếc nhẫn máy chém của em và ý nghĩa của nó. Cricky à, anh sẽ chết vì em. Ai biết cuộc đời sẽ như thế nào? Có lẽ cây đèn cầy mà em đã thắp sáng để cầu nguyện sẽ hiệu nghiệm.
- Em hy vọng như vậy, - nàng đáp nho nhỏ, ôm chặt chàng một lúc lâu rồi buông ra để về. Chuyến bay của nàng sẽ bay trước, nàng hôn chàng mãi cho đến khi Max và Sam phải đến để lôi nàng đi. - Em yêu anh... Em sẽ gọi cho anh khi anh về nhà.
- Anh sẽ có mặt nơi nào em cần anh đến, ngay cả bây giờ, - chàng đặt tay lên ngực nơi có trái tim mình như chàng đã đặt trên đó khi họ chia tay ở châu Phi. Từ ấy, hình bóng nàng ở mãi trong tim chàng, ngay cả trước khi chia tay ở bên ấy. Họ hôn nhau lần cuối, rồi lòng đau như cắt, nàng rời chàng, đi về phía máy bay. Nửa chừng nàng quay người lại, vẫy tay chào chàng, đầu ngẩng cao, mắt nhìn vào mắt chàng. Chàng gật đầu, mắt không rời khỏi nàng, rồi nàng quay lại, bước lên máy bay.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)