Nguyên tác: The Hunger Games
Số lần đọc/download: 6238 / 342
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Chương 18
T
ên đến từ Đặc khu 1 chết trước khi có thể rút ngọn lao ra. Mũi tên của tôi đã cắm sâu vào giữa cổ hắn. Hắn ngã khụy gối và làm giảm thời gian còn lại ngắn ngủi của sinh mạng mình bằng cách giật mũi tên ra và bị nhấn chìm trong máu của chính hắn. Tôi lại tiếp tục giương cung lên, nhắm sang các phía trong khi hét lên với Rue, “Còn tên nào nữa không? Còn tên nào nữa không?”
Cô bé phải nói không đến vài lần trước khi tôi nghe thấy. Rue đã nằm cuộn tròn sang một bên, cơ thể em co lại ôm lấy mũi lao. Tôi xô tên cống phẩm ra xa khỏi em và rút dao ra, gỡ cô bé khỏi chiếc lưới. Nhìn qua vết thương, tôi biết rằng nó vượt quá khả năng cứu chữa của tôi cũng như của bất cứ ai. Ngọn giáo đã đâm sâu đến tận cán vào dạ dày em. Tôi cúi xuống trước mặt cô bé, bất lực nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí đang cắm trên người em. Những lời an ủi rằng em sẽ ổn thôi sẽ không có ích gì. Cô bé không ngốc. Tay em vươn ra và tôi nắm chặt lấy nó như thể đang nắm chặt sinh mạng mình.
“Chị đã thổi bay hết nguồn thực phẩm chưa?” em thì thào.
“Đến từng mẩu nhỏ,” tôi đáp.
“Chị phải thắng,” cô bé nói.
“Chị sẽ. Giờ thì chị sẽ thắng cho cả hai chúng ta,” tôi hứa. Tôi nghe thấy một tiếng pháo hiệu và ngước nhìn lên. Đó phải là cho cái chết của tên đến từ Đặc khu 1.
“Đừng đi.” Rue siết chặt lấy tay tôi.
“Chắc chắn không. Chị sẽ ở ngay đây,” tôi trả lời. Tôi dịch đến gần em hơn, kéo đầu em vào lòng. Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen và dày của em ra sau tai.
“Hát đi,” cô bé nói, nhưng tôi gần như không nghe ra được.
Hát ư? Tôi nghĩ. Hát gì? Tôi có biết một vài bài hát. Tin hay không, đã có thời âm nhạc cũng tràn ngập trong ngôi nhà của tôi. Âm nhạc mà tôi cũng góp phần. Cha tôi lôi kéo tôi bằng giọng hát tuyệt vời của ông – nhưng tôi đã không hát mấy kể từ khi ông mất. Chỉ trừ khi Prim rất ốm. Khi đó tôi sẽ hát cho con bé nghe cùng một bài hát mà em thích từ khi còn bé.
Hát. Cổ họng tôi đang thít chặt lại vì khóc, khản đặc do khói và mệt mỏi. Nhưng nếu đây là của Prim, ý tôi là, yêu cầu cuối cùng của Rue, tôi ít nhất cũng phải cố gắng. Bài hát đến với tôi là một bài hát ru đơn giản, bài hát mà chúng tôi ru những đứa bé đang đói và cáu gắt. Tôi nghĩ nó có từ lâu, rất lâu đời rồi. Được sáng tác từ xa xưa trong những ngọn đồi ở quê tôi. Cái mà giáo viên âm nhạc của tôi gọi là hơi thở của núi. Nhưng lời bài hát rất đơn giản và êm dịu, hứa hẹn ngày mai sẽ nhiều hy vọng hơn khoảng thời gian tồi tệ mà chúng tôi gọi là ngày hôm nay.
Tôi ho nhẹ, nuốt mạnh xuống và bắt đầu:
Sâu trong đồng cỏ, dưới bóng cây liễu
Một thảm cỏ tươi, một chiếc gối xanh êm ái
Hãy gối đầu lên, và nhắm lại đôi mắt mệt mỏi của em
Và khi em mở mắt ra, mặt trời sẽ mọc
Nơi đây rất an toàn, nơi đây thật ấm áp
Nơi đây những bông hoa cúc sẽ bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy
Nơi đây những giấc mơ của em sẽ thật ngọt ngào và ngày mai sẽ trở thành hiện thực
Nơi đây là nơi mà chị yêu em.
Mắt Rue run run nhắm lại. Ngực em vẫn phập phồng nhưng chỉ rất nhẹ. Cổ họng tôi nghẹn ngào và những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng tôi phải hát hết bài hát cho cô bé.
Sâu trong đồng cỏ, ở một nơi xa khuất
Một chiếc áo choàng kết từ lá cây, một con đường tràn ngập ánh trăng
Hãy quên đi hết những muộn phiền và để nỗi buồn của em lắng xuống
Và khi bình minh trở lại, chúng sẽ trôi xa
Nơi đây rất an toàn, nơi đây thật ấm áp
Nơi đây những bông hoa cúc sẽ bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy
Những dòng cuối cùng gần như không ra tiếng.
Nơi đây những giấc mơ của em sẽ thật ngọt ngào và ngày mai sẽ trở thành hiện thực
Nơi đây là nơi mà chị yêu em.
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Sau đó, gần như kỳ lạ, các con chim mockingjay hót lên bài hát của tôi.
Trong một lúc, tôi ngồi yên đó, nhìn những giọt nước mắt của mình rớt xuống mặt cô bé. Những tràng pháo hiệu của Rue. Tôi rướn lên, đặt một nụ hôn vào thái dương em. Chậm rãi, như thể tránh làm em thức giấc, tôi đặt đầu cô bé xuống mặt đất và gỡ tay em ra.
Lúc này họ sẽ muốn tôi rời khỏi đây. Để họ có thể thu hồi các thi thể. Và ở đây cũng không còn gì để ở lại nữa. Tôi dựng tên đến từ Đặc khu 1 lên và lấy đi chiếc ba lô, thu lại mũi tên đã kết liễu hắn. Tôi cũng cắt chiếc túi của Rue ra khỏi lưng em, biết rằng em cũng muốn tôi lấy nó nhưng bỏ lại mũi lao cắm vào dạ dày cô bé. Vũ khí trong các thi thể sẽ được chuyển lên trực thăng. Tôi không sử dụng một ngọn lao, nên nó rời khỏi đấu trường càng sớm càng tốt.
Tôi không thể ngừng nhìn Rue, nhỏ bé hơn bao giờ hết, một con thú nhỏ nằm cuộn tròn trong một cái tổ đan bằng lưới. Tôi không thể cho phép mình bỏ cô bé lại như thế này. Vừa mới bị hại chết, nhưng dường như hoàn toàn không được bảo vệ. Tôi căm ghét tên đến từ Đặc khu 1, người mà trông cũng thật yếu đuối khi chết đi, có vẻ không thích đáng. Cái tôi ghét chính là Capitol, vì đã làm điều này với tất cả chúng tôi.
Giọng của Gale đang vang lên trong đầu tôi. Những lời gào thét chống lại Capitol của anh ấy không còn vô nghĩa nữa, không còn có thể lờ đi nữa. Cái chết của Rue đã ép tôi phải đối diện với cơn giận dữ của chính mình trước sự tàn bạo, sự bất công mà họ đã bắt chúng tôi phải chịu đựng. Nhưng ở đây, mặc dù mạnh mẽ hơn lúc ở nhà, tôi vẫn cảm thấy sự bất lực của mình. Không có cách nào trả thù Capitol. Liệu có không?
Sau đó tôi nhớ lại những lời nói của Peeta trên mái nhà. “Chỉ là mình vẫn luôn ước rằng mình có thể nghĩ ra một cách nào đó để… để cho Capitol thấy rằng họ không sở hữu mình. Rằng mình còn là một thứ gì đó có ý nghĩa hơn chứ không phải chỉ là một quân cờ trong Trò chơi của họ.” Và lần đầu tiên, tôi đã hiểu được ý cậu ấy là gì.
Tôi muốn làm một điều gì đó, ngay tại đây, ngay bây giờ, để làm cho họ phải hổ thẹn, để làm cho họ phải chịu trách nhiệm, để cho Capitol thấy cho dù bất cứ điều gì họ làm hay ép chúng tôi phải làm thì vẫn có một phần trong mọi cống phẩm họ không thể sở hữu. Rằng Rue còn hơn là một quân cờ trong Trò chơi của họ. Và tôi cũng vậy.
Đi vài bước vào trong rừng có một dải hoa dại. Có lẽ chúng chỉ là những loài cỏ dại nào đó, nhưng chúng đang nở rộ ra những bông hoa xinh xắn với đủ sắc màu, tím, vàng và trắng. Tôi hái đầy chặt cánh tay và quay trở lại bên cạnh Rue. Chậm rãi, từng bông một, tôi trang hoàng cơ thể em bằng hoa. Che phủ đi vết thương tồi tệ. Làm vòng hoa bao quanh mặt em. Tết tóc em với những bông hoa đầy màu sắc.
Họ sẽ phải chiếu nó lên. Hoặc, ngay cả nếu họ chọn cách quay camera đi chỗ khác trong lúc này thì họ cũng phải mang chúng về khi họ thu thập các thi thể, và lúc đó mọi người sẽ nhìn thấy cô bé và biết rằng tôi đã làm việc này. Tôi bước lùi lại và nhìn Rue lần cuối. Sau cùng thì cô bé cũng thực sự được ngủ trong một cánh đồng.
“Tạm biệt Rue,” tôi thì thầm. Tôi đặt ba ngón tay giữa của bàn tay trái lên miệng và giơ nó lên hướng về phía cô bé. Sau đó tôi bước đi, không quay đầu nhìn lại.
Chim chóc lặng im. Ở một nơi nào đó, một con chim mockingjay cất tiếng hót cảnh báo trước sự xuất hiện của chiếc trực thăng. Tôi không hiểu làm thế nào nó biết. Nó phải nghe được những thứ mà con người không nghe được. Tôi dừng lại, mắt tôi tập trung vào những thứ phía trước, không phải những gì đang xảy ra phía sau tôi. Nó không kéo dài, sau đó tiếng chim hót như thường lệ lại vang lên và tôi biết rằng cô bé đã đi rồi.
Một con chim mockingjay khác, qua hình dáng thì là một con chim non, đậu trên một cành cây trước mặt tôi và cất lên giai điệu của Rue.
Bài hát của tôi, chiếc trực thăng, quá không quen thuộc với một kẻ non nớt mới vào nghề để có thể làm theo, nhưng nó lại rất giỏi hót lại những nốt nhạc của cô bé. Những nốt nhạc ám chỉ em an toàn.
“Yên nghỉ và an toàn,” tôi nói khi tôi đi qua bên dưới cành cây của nó. “Giờ thì chúng ta không phải lo lắng cho cô bé nữa.” Yên nghỉ và an toàn.
Tôi không biết phải đi đâu. Chút cảm giác ngắn ngủi về gia đình tôi có được vào cái đêm ở với Rue đã tan biến. Chân tôi bước đi lang thang không phương hướng cho đến hoàng hôn. Tôi không sợ hãi, thậm chí không cảnh giác. Điều này làm tôi trở thành một mục tiêu dễ dàng. Trừ khi tôi giết bất cứ ai tôi gặp trong tầm nhìn. Không cảm xúc hay sự run rẩy nhẹ nào ở hai tay tôi. Lòng căm thù Capitol cũng không làm giảm đi chút nào sự căm ghét của tôi đối với các đối thủ của mình. Đặc biệt là lũ Chuyên nghiệp. Chúng, ít ra, cũng phải trả giá cho cái chết của Rue.
Tuy nhiên không có ai xuất hiện. Không còn nhiều người trong chúng tôi còn sống và đây là một đấu trường rộng lớn. Họ sẽ đưa ra một loại máy móc nào khác để bắt chúng tôi tập trung lại một chỗ sớm thôi. Nhưng đã có đủ máu cho ngày hôm nay rồi. Có lẽ chúng tôi thậm chí còn có thể ngủ một chút.
Tôi gần như phải lôi những chiếc ba lô của mình lên cây để hạ trại khi một chiếc dù bạc lơ lửng rơi xuống và hạ cánh trước mặt tôi. Một món quà từ một nhà tài trợ. Nhưng tại sao lại là bây giờ? Tôi đang trong tình trạng khá tốt với các vật dụng. Có lẽ Haymitch nhận ra sự chán nản của tôi và đang cố gắng làm tôi vui lên một chút. Hay nó có thể là thứ gì đó có thể chữa được cái tai của tôi?
Tôi mở chiếc dù và tìm thấy một ổ bánh mì nhỏ. Nó không phải là thứ bánh trắng phau cao cấp của Capitol. Nó được làm từ ngũ cốc khẩu phần tối màu và có hình trăng lưỡi liềm. Được rắc các loại hạt. Tôi sực nhớ ra bài học của Peeta về các loại bánh khác nhau của các đặc khu tại Trung tâm Huấn luyện. Chiếc bánh mì này đến từ Đặc khu 11. Tôi cẩn thận nâng niu ổ bánh vẫn còn ấm nóng. Nó đã tốn kém mất bao nhiêu của người dân Đặc khu 11, những người thậm chí không thể nuôi sống chính họ? Bao nhiêu người đã phải làm việc không phải để dành dụm lại một đồng xu, mà để quyên góp cho một ổ bánh mì này? Chắc chắn nó là để dành cho Rue. Nhưng thay vì thu hồi món quà khi cô bé chết, họ lại ủy quyền cho Haymitch trao nó cho tôi. Như một lời cảm ơn ư? Hay bởi vì, cũng như tôi, họ không muốn để những món nợ không được trả? Vì lý do gì đi chăng nữa, thì đây cũng là lần đầu tiên. Quà tặng của một đặc khu được gửi tới cho một người không phải ở đặc khu của họ.
Tôi ngẩng mặt lên và bước vào những tia sáng mặt trời cuối cùng còn sót lại. “Tôi gửi lời cảm ơn đến những người dân Đặc khu 11,” tôi nói. Tôi muốn họ biết rằng tôi biết nó đến từ đâu. Rằng toàn bộ giá trị món quà của họ đã được công nhận.
Tôi trèo lên đến độ cao khá nguy hiểm trên một cái cây, không phải để an toàn mà để tránh xa khỏi ngày hôm nay nhất có thể. Chiếc túi ngủ của tôi được cuộn lại gọn gàng trong ba lô của Rue. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp lại một lượt các vật dụng. Ngày mai tôi sẽ lên một kế hoạch mới. Nhưng đêm nay, tất cả những gì tôi có thể làm là dùng thắt lưng cột tôi vào cây và cắn vài miếng bánh mì nhỏ. Nó rất ngon. Nó có mùi vị của gia đình.
Rất nhanh chiếc quốc huy xuất hiện trên bầu trời và bài quốc ca vang lên bên tai phải tôi. Tôi nhìn thấy hình ảnh tên con trai Đặc khu 1, Rue. Đó là tất cả cho đêm nay. Còn lại sáu người, tôi nghĩ. Chỉ sáu người thôi. Với chiếc bánh mì vẫn nắm chặt trong tay, tôi chìm vào giấc ngủ ngay lúc đó.
Thỉnh thoảng khi mọi thứ cực kỳ tồi tệ, bộ não sẽ cho tôi một giấc mơ hạnh phúc. Một chuyến viếng thăm với cha tôi trong rừng. Một giờ ngồi trong ánh mặt trời và ăn bánh với Prim. Đêm nay nó gửi Rue đến với tôi, vẫn được trang hoàng trong những đóa hoa, đứng trên một biển cây cối cao vút, cố gắng dạy tôi nói chuyện với các con chim mockingjay. Tôi không thấy dấu hiệu nào của vết thương, không máu, chỉ là một cô bé tươi cười, rạng ngời. Em hát những bài hát tôi chưa từng nghe bằng một chất giọng du dương, trong trẻo. Triền miên. Suốt cả đêm. Có một giai đoạn nửa tỉnh nửa mơ khi tôi có thể nghe thấy những giai điệu cuối cùng trong bản nhạc của cô bé mặc dù em đã biến mất trong những tán cây. Khi tôi tỉnh giấc hoàn toàn, tôi cảm thấy được an ủi trong giây lát. Tôi cố gắng níu giữ cảm giác bình yên của giấc mơ, nhưng nó nhanh chóng trôi đi mất, để lại tôi buồn bã và cô đơn hơn bao giờ hết.
Sự nặng nề ngấm vào toàn bộ cơ thể tôi, như thể nó là chất lỏng chảy trong các mạch máu của tôi vậy. Tôi mất đi ý chí để làm cả những việc đơn giản nhất, để làm bất cứ việc gì khác mà chỉ nằm đây, nhìn không chớp mắt xuyên qua các vòm lá. Trong vài giờ đồng hồ, tôi vẫn nằm bất động như vậy. Như mọi khi, ý nghĩ về gương mặt lo lắng của Prim khi nhìn tôi trên màn hình ở quê nhà đã phá vỡ trạng thái thẫn thờ của tôi.
Tôi tự đưa ra cho mình một loạt các mệnh lệnh đơn giản để làm theo, như “Bây giờ, mày phải ngồi dậy, Katniss. Giờ mày phải uống nước đi, Katniss.” Tôi hành động theo mệnh lệnh một cách chậm chạp và cử động như người máy. “Giờ mày phải sắp xếp lại đồ đạc trong ba lô, Katniss.”
Chiếc ba lô của Rue chứa túi ngủ của tôi, chiếc túi da đựng nước đã gần hết, một ít hạt và củ, một ít thịt thỏ, đôi tất thừa ra và chiếc súng cao su. Tên đến từ Đặc khu 1 có vài con dao, hai đầu mũi lao thừa ra, một chiếc đèn pin, một túi da nhỏ, một bộ đồ sơ cứu, một bình nước đầy, và một gói hoa quả khô. Một gói hoa quả khô! Trong tất cả những thứ hắn có thể chọn. Đối với tôi, đây là dấu hiệu của tính ngạo mạn vô cùng. Tại sao phải quan tâm đến việc đem theo thực phẩm khi bạn có cả một kho tàng ở trại? Khi bạn sẽ giết kẻ thù một cách nhanh chóng, bạn sẽ quay trở về nhà trước khi bị đói? Tôi chỉ có thể hi vọng những Cống phẩm Chuyên nghiệp khác cũng đi đường thật gọn nhẹ về mặt thực phẩm và bây giờ chúng thấy mình chẳng có gì cả.
Nói về điều này, thực phẩm của chính tôi cũng còn rất ít. Tôi ăn nốt ổ bánh mì của Đặc khu 11 và miếng thịt thỏ cuối cùng. Thức ăn biến mất thật nhanh. Tất cả những gì tôi còn lại là chỗ hạt và củ rễ của Rue, và túi trái cây khô của tên con trai Đặc khu 1, và một miếng bò khô. Giờ mày phải đi săn, Katniss, tôi tự nhủ.
Tôi ngoan ngoãn tập hợp những vật dụng tôi muốn vào trong ba lô của mình. Sau khi trèo xuống khỏi cái cây, tôi giấu những con dao và đầu mũi lao của tên cống phẩm trong một đống đá để không ai khác có thể sử dụng chúng. Tôi đã bị mất phương hướng với việc đi lòng vòng tối qua, nhưng tôi cố gắng và quay về hướng có dòng suối. Tôi biết tôi đi đúng hướng khi đi ngang qua vị trí đặt đống lửa thứ ba, chưa được đốt của Rue. Ngay sau đó, tôi phát hiện ra một đàn groosling đang đậu trên cây và bắn được ba con trước khi chúng biết được cái gì tấn công chúng. Tôi quay trở lại đống lửa báo hiệu của Rue và nhóm nó lên, không quan tâm đến khói tỏa ra. Mày ở đâu, Cato? Tôi nghĩ khi tôi nướng những con chim và các loại củ của Rue. Tao đang đợi ở ngay đây.
Ai biết được lũ Chuyên nghiệp đang ở đâu lúc này? Hoặc là quá xa để đến chỗ tôi, hoặc quá chắc chắn đây là một cái bẫy hay… liệu có thể không? Quá sợ tôi? Chúng biết tôi có cây cung và các mũi tên, tất nhiên, Cato đã nhìn thấy tôi lấy nó trên thi thể Glimmer, nhưng chúng đã suy luận ra chưa? Hiểu ra là tôi đã thổi bay các vật phẩm và giết chết tên Chuyên nghiệp đồng bọn của chúng? Có thể chúng nghĩ Thresh đã làm việc này. Không phải cậu ta sẽ có lý do để trả thù cho Rue hơn tôi sao? Do ở cùng một đặc khu? Chứ không phải cậu ta có bất cứ cảm tình gì với cô bé.
Và còn Mặt Cáo thì sao? Cô ta có quanh quẩn ở đó để xem tôi làm nổ tung các vật phẩm không? Không. Khi tôi bắt gặp cô ta cười lớn trên đống tro tàn vào sáng hôm sau, nó như thể ai đó đã cho cô ta một sự bất ngờ đáng yêu.
Tôi sợ rằng họ nghĩ Peeta đã đốt ngọn lửa báo hiệu này. Cato chắc chắn rằng vết thương của cậu ấy nặng gần chết. Tôi nhận thấy mình đang ước rằng có thể kể với Peeta về những đóa hoa mà tôi đã kết trên người Rue. Rằng bây giờ tôi đã hiểu những gì cậu ấy cố giải thích lúc ở trên mái nhà. Có thể nếu cậu ấy thắng trong Trò chơi này, cậu ấy sẽ nhìn thấy tôi trong đêm giành cho người thắng cuộc, khi họ chiếu lại những hình ảnh tiêu biểu của Trò chơi trên màn hình ở sân khấu nơi chúng tôi đã có các cuộc phỏng vấn. Người chiến thắng sẽ ngồi ở vị trí danh dự trên khán đài, bao quanh bởi đội hỗ trợ của họ.
Nhưng tôi đã nói với Rue rằng tôi sẽ ở đó. Cho cả hai chúng tôi. Và không hiểu sao, dường như lời thề đó thậm chí còn quan trọng hơn cả lời hứa tôi đã nói với Prim.
Tôi thực sự nghĩ rằng lúc này tôi có cơ hội làm điều đó. Chiến thắng. Không chỉ vì tôi có những mũi tên và thông minh hơn bọn Chuyên nghiệp vài lần, mặc dù những điều đó cũng giúp ích nhiều. Một điều gì đó đã xảy ra khi tôi nắm tay Rue, nhìn sự sống đang dần rời bỏ cô bé. Bây giờ tôi đã quyết tâm trả thù cho em, làm cho cái chết của em trở nên không thể quên, và tôi chỉ có thể làm điều đó bằng cách chiến thắng và từ đó cũng làm bản thân tôi trở nên đáng nhớ.
Tôi đã nướng đến ba con chim, hy vọng một kẻ nào đó sẽ mò đến để bắn hắn, nhưng không ai xuất hiện. Có lẽ các cống phẩm khác đang ở ngoài kia, đánh một cống phẩm khác đến bất tỉnh. Điều đó cũng tốt, kể từ lúc xảy ra cuộc tắm máu, tôi đã được tường thuật trên màn hình nhiều hơn tôi mong muốn.
Cuối cùng, tôi gói chỗ thức ăn lại và quay trở lại dòng suối để bổ sung nước và thu thập vài thứ. Nhưng sự nặng nề từ buổi sáng vẫn làm tôi mệt mỏi và mặc dù mới chỉ đầu buổi tối, tôi trèo lên một cái cây và sắp xếp mọi thứ để nghỉ đêm. Bộ não tôi bắt đầu tua lại các sự kiện diễn ra từ ngày hôm qua. Tôi tiếp tục nhìn thấy hình ảnh Rue bị đâm, và mũi tên của tôi xé nát cổ của tên cống phẩm. Tôi không biết tại sao tôi lại để tâm đến hắn.
Rồi tôi nhận ra… cậu ta là người đầu tiên tôi giết.
Cùng với các thống kê khác mà người ta báo cáo để giúp mọi người đặt cược thì mọi cống phẩm đều có một danh sách nạn nhân. Tôi đoán về mặt kỹ thuật thì tôi sẽ được tính là người giết Glimmer và cô gái Đặc khu 4 nữa, vì đã ném tổ ong lên họ. Nhưng tên con trai đến từ Đặc khu 1 mới là người đầu tiên mà tôi biết rằng đã chết bởi hành động của tôi. Biết bao nhiêu các con thú đã bị tước đi sự sống dưới bàn tay tôi, nhưng chỉ một người duy nhất. Tôi nghe giọng của Gale, “Thực sự thì nó có gì khác biệt?”
Sự giống nhau đáng kinh ngạc trong động tác. Một cây cung được kéo lên, một mũi tên bắn ra. Sự khác biệt hoàn toàn về hậu quả. Tôi giết một cậu con trai mà ngay cả tên tôi cũng không biết. Ở một nơi nào đó, gia đình đang khóc thương cậu ta. Bạn bè của cậu ta sẽ muốn đòi tôi nợ máu. Có lẽ cậu ta có một người bạn gái, người mà thực sự tin rằng cậu ta sẽ quay trở về…
Nhưng sau đó tôi nghĩ đến cơ thể bất động của Rue và tôi có thể xua đuổi hình ảnh cậu con trai ra khỏi tâm trí. Ít nhất là trong lúc này.
Theo những tín hiệu trên bầu trời thì hôm nay là ngày không có sự kiện gì. Không có cái chết nào. Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ có bao lâu trước khi thảm họa tiếp theo dồn chúng tôi lại. Nếu nó sẽ xảy ra vào tối nay thì trước hết tôi muốn được ngủ một chút đã. Tôi che cái tai lành lặn để chặn những giai điệu của bài quốc ca, nhưng sau đó tôi nghe thấy những hồi kèn, và ngồi thẳng dậy trong trạng thái đề phòng.
Trong hầu hết các phần, sự liên lạc duy nhất từ bên ngoài đấu trường với các cống phẩm là việc thông báo những cái chết hàng đêm. Nhưng đôi khi, sẽ có một hồi kèn và theo sau đó là một thông báo. Thông thường, điều này sẽ thông báo về một bữa tiệc. Khi thức ăn khan hiếm, các Nhà thiết lập Trò chơi sẽ mời các đấu thủ tới một bữa tiệc, ở nơi nào đó mà tất cả đều biết như Cornucopia, như một lời khích lệ tập trung lại và chiến đấu. Có lúc là cả một bàn tiệc và có lúc chẳng có gì ngoài một ổ bánh mì ôi để các cống phẩm chiến đấu giành giật. Tôi sẽ không tham gia để giành thức ăn, nhưng đây có thể là thời gian lý tưởng để loại bỏ một vài đối thủ.
Giọng Claudius Templesmith dội xuống từ trên cao, chúc mừng sáu người còn lại chúng tôi. Nhưng ông ta không mời chúng tôi tới một bàn tiệc. Ông ta đang nói một điều gì đó rất khó hiểu. Có một sự thay đổi luật lệ trong Trò chơi. Một sự thay đổi luật lệ! Chỉ điều đó thôi cũng làm bóp méo tư duy vì chúng tôi thực sự chẳng có một luật lệ nào được đề cập đến ngoại trừ không được bước khỏi vòng tròn của mình trong vòng sáu mươi giây và một luật lệ ngầm rằng không được ăn thịt đồng loại. Theo luật mới này, hai cống phẩm ở cùng một đặc khu sẽ được công nhận là những người chiến thắng nếu họ là hai người cuối cùng còn sống sót. Claudius dừng lại, như thể biết rằng chúng tôi vẫn chưa hiểu được nó, và nhắc lại sự thay đổi một lần nữa.
Tin tức ngấm dần. Năm nay hai cống phẩm có thể giành chiến thắng. Nếu họ đến từ cùng một đặc khu. Cả hai có thể sống. Cả hai chúng tôi có thể sống.
Trước khi tôi có thể ngăn mình, tôi đã hét lên tên của Peeta.