With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
eddy bước ra chái hành lang, thò đầu ra ngoài trời mưa cho nước chảy tràn lên đầu và mặt. Anh có thể nhìn thấy cô trong những giọt nước mưa. Tan biến khi chạm xuống mặt đất.
Sáng hôm ấy, cô không muốn anh tới chỗ làm. Vào cái năm đó, cái năm cuối cùng của đời cô, cô trở nên nhõng nhẽo một cách khó hiểu, những cơn mất ngủ thường xuyên khiến cô lúc nào cũng run rẩy và đãng trí. Cô khẽ vuốt ve anh sau khi chuông báo thức tắt và gợi ý việc hai người đóng những cánh cửa chóp lại, tránh ánh sáng ban mai và không rời khỏi giường suốt cả ngày. Và rồi cô ôm lấy anh, cô ôm anh rất chặt, rất lâu khiến anh có thể cảm thấy xương trên cánh tay cô cứa vào cổ anh.
Và khi anh đứng tắm dưới vòi sen thì cô tới nhưng anh quá vội vì đã trễ, đầu óc anh lơ mơ, ngây ngất và trạng thái này xảy ra một cách khá thường xuyên trong những ngày đó. Đầu anh nặng trịch, như có ngàn mũi kim đâm. Cơ thể cô giống như một tờ giấy nhám khi cô áp vào người anh. Nước tuôn ra từ vòi sen rát như những tia điện châm.
"Ở lại đi anh," cô nói. "Chỉ một ngày thôi. Một ngày thì có thay đổi gì?"
Anh cố mỉm cười và dịu dàng đẩy cô ra chỗ khác, thò tay lấy miếng xà phòng tắm. "Anh không thể, em yêu."
"Tại sao không?" Tay cô khẽ lần xuống giữa hai đùi của anh. "Chỗ này. Đưa xà phòng cho em, em sẽ cọ nó cho anh." Lòng bàn tay cô khẽ trượt nhẹ ngay dưới tinh hoàn của anh, miệng cô khẽ nhay khắp ngực anh.
Anh cố để không đẩy cô ra. Anh nhẹ nhàng tóm lấy hai vai cô và nhấc cô ra phía sau. "Thôi nào," anh nói, "anh thật sự phải đi rồi."
Cô lại cười một lúc nữa, tiếp tục hôn hít anh nhưng anh có thể thấy mắt cô bắt đầu sẫm lại vì tuyệt vọng. Để được hạnh phúc. Để không bị bỏ rơi một mình. Để có lại những ngày xưa cũ, những ngày anh không làm việc quá nhiều, không uống rượu quá nhiều, những ngày mà mỗi sớm mai thức dậy cô không cảm thấy thế giới này quá chói chang, quá ồn ã hay quá lạnh giá.
"Thôi được, thôi được." Cô lùi lại để anh có thể nhìn thấy gương mặt cô khi nước từ vai anh rỏ xuống thành một màn sương mờ đục bao trùm lấy cơ thể cô. "Em thỏa thuận thế này nhé. Không cần cả ngày, anh yêu. Không cần cả ngày. Chỉ cần một tiếng đồng hồ thôi. Chỉ trễ một tiếng đồng hồ thôi."
"Thì anh đã…"
"Một tiếng," cô nói và lại tiếp tục vuốt ve anh, tay cô giờ đầy xà phòng. "Một tiếng và rồi anh có thể đi. Em muốn được cảm thấy anh ở bên trong em." Cô kiễng chân lên để hôn anh.
Anh chạm lẹ vào môi cô rồi nói, "Anh không thể, em yêu." Rồi anh quay mặt về phía vòi hoa sen.
"Họ có gọi anh quay trở lại không?"
"Hả?"
"Ra trận ấy."
"Nếu như họ gọi anh. Thì anh sẽ phải đi thôi. Nhưng họ sẽ không gọi đâu, em yêu ạ."
"Sao anh biết?"
Anh bắt đầu thoa dầu gội lên đầu.
"Thế giới này sẽ nổ tung mả em thậm chí không hiểu tại sao?" cô nói.
"Nó sẽ không nổ tung."
"Nó sẽ nổ tung. Anh chỉ cần đọc báo và…"
Teddy xả dầu gội trên đầu và cô khẽ áp mặt mình vào lưng anh, tay cô sờ soạng phía bụng dưới của anh. "Em nhớ lần đầu tiên em nhìn thấy anh ở Cocoanut Grove. Trong bộ quân phục."
Teddy không thích khi cô nói vậy. Lại con đường hoài niệm. Cô không thể thích ứng với hiện tại, với tình trạng hiện nay của họ, với những hạn chế và khiếm khuyết trong cuộc sống của họ nên cô quay ngược đường về quá khứ để tự an ủi bản thân mình.
"Lúc đó anh mới đẹp trai làm sao. Và Linda Cox bảo em rằng ‘Tớ nhìn thấy anh ấy trước nhé!’ Nhưng anh biết em đã nói gì với cô ấy không?"
"Anh muộn rồi, em yêu."
"Không hiểu tại sao em lại nói thế cơ chứ. Không, em nói. ‘Cậu có thể nhìn thấy anh ấy trước tiên, Linda. Nhưng tớ sẽ nhìn thấy anh ấy cuối cùng.’ Cô ấy cho rằng nhìn gần thì anh cũng hơi đáng sợ nhưng em nói ‘Cưng ơi, cậu đã nhìn vào mắt anh ấy chưa? Không có gì đáng sợ trong đó cả.’ "
Teddy ngắt vòi nước rồi quay đầu lại và nhận thấy vợ anh cũng đã lắm xà phòng khắp người. Những vệt xà phòng trắng lấp lánh trên da thịt cô.
"Em có mu anh bật nước lại không?"
Cô lắc đầu.
Anh cuốn một chiếc khăn tắm quanh hông rồi bắt đầu cạo râu bên bồn rửa mặt còn Dolores thì đứng dựa lưng vào tường nhìn anh, xà phòng khô lại thành những vệt màu trắng trên người cô.
"Sao em không lau người đi?" Teddy nói. "Rồi mặc váy vào."
"Giờ thì nó cũng hết rồi," cô nói.
"Chưa hết. Trông như những con đỉa màu trắng bám khắp người em ấy."
"Em không nói xà phòng."
"Thế em định nói cái gì?"
"Cocoanut Grove. Họ đã đốt nó thành tro khi anh ở ngoài đó."
"Phải, em yêu, anh có nghe nói."
"Ở ngoài đó," cô khẽ hát để cố cải thiện tâm trạng. "Ở ngoài đó…"
Cô vẫn luôn có giọng hát tuyệt vời nhất. Cái đêm anh trở về từ mặt trận, họ được ưu tiên một phòng tại khách sạn Parker House. Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy cô hát. Sau khi làm tình, anh nằm trên giường còn cô hát bài "Buffalo Girls" trong buồng tắm, hơi nước bay lên từ dưới khe cửa.
"Này," cô nói.
"Ừ?" Anh bắt gặp nửa thân hình bên trái của cô phản chiếu trong gương. Hầu hết xà phòng đã khô lại trên da cô và điều đó không hiểu sao khiến anh khó chịu. Chúng vó một vẻ báng bổ nào đó khiến anh không muốn chạm vào.
"Anh có người khác à?"
"Gì cơ?"
"Đúng không?"
"Em đang nói linh tinh gì thế hả Dolores? Anh phải làm việc."
"Em sờ vào… của anh trong…"
"Đừng nói cái từ đó. Ôi Chúa ơi!"
"… trong lúc tắm mà anh thậm chí không hề cương cứng?"
"Dolores." Anh rời mắt khỏi chiếc gương, "Lúc đó em đang nói về bom đạn. Về tận thế."
Cô nhún vai như thể những lời anh nói chẳng có gì liên quan tới cuộc đối thoại này. Cô áp một gót chân vào tường rồi dùng một ngón tay gạt nước khỏi háng mình. "Anh không còn làm tình với em nữa."
"Dolores, anh nghiêm túc đấy, em không nên nói năng như thế trong nhà này."
"Nên em cho rằng anh làm tình với cô ta."
"Anh không làm tình với ai cả, và em có thể đừng nhắc tới cái từ đó nữa được không?"
"Từ gì?" Cô đặt bàn tay lên đám lông sẫm màu của mình. "Làm tình á?"
"Đúng thế." Anh giơ một tay lên rồi quay trở lại việc cạo râu với tay kia.
"Vậy ra nó là một từ xấu cơ đấy?"
"Em biết thế mà." Anh đưa lưỡi dao từ cổ lên cằm, tiếng râu bị cắt kêu xoèn xoẹt.
"Thế từ nào mới là tốt?"
"Hứ?" Anh nhúng dao cạo vào nước rồi vẩy mạnh.
"Từ nào về cơ thể em mới khiến anh không phải giơ nắm đấm?"
"Anh không hề giơ nắm đấm."
"Anh có."
Anh cạo xong phần cổ, lau dao cão vào một chiếc khăn mặt. Anh áp lưỡi dao xuống phía dưới tai trái. "Không, em yêu. Anh không hề." Anh bắt gặp mắt trái của cô trong gương.
"Em nên nói gì đây?" Một tay cô vuốt tóc, còn tay kia chạm vào đám lông nơi chỗ kín. "Ý em là anh có thể liếm nó, anh có thể hôn hít nó, và anh có thể làm tình với nó. Anh có thể nhìn thấy một đứa trẻ chui ra từ đó. Nhưng anh không thể nói nó ra thành lời sao?"
"Dolores."
"Cứt thật!" cô nói.
Lưỡi dao cắt sâu vào da Teddy tới mức anh nghĩ nó đã chạm tới xương hàm anh. Nó khiến mắt anh lồi ra, cả phía mặt trái như bị điện giật, rồi một ít bọt kem cạo râu rơi vào vết thương khiến đầu anh như muốn nổ tung và máu bắt đầu chảy ròng ròng xuống đám bọt trắng và nước trong bồn rửa.
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng