Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ãi cho đến sáng hôm sau Belle mới nhớ ra hỏi về cuộc nói chuyện của John với Alex. Trong khoảnh khắc anh cân nhắc đến việc giấu cô sự thật, nhưng chỉ một cái nhìn vào đôi mắt xanh tò mò của cô đã nhắc anh nhớ anh tôn trọng cô rất nhiều để giấu cô sự thật. "Anh biết ai đang cố giết anh." cuối cùng anh cũng nói, thấp giọng.
Belle ngồi dậy trên giường, kéo tấm chăn lên che ngực. "Ai?" "George Spencer." Anh hắng giọng. "Người mà anh đã kể với em." Máu rút sạch khỏi mặt Belle. "Nhưng em nghĩ anh ta đã rời khỏi đất nước rồi chứ." "Anh cũng nghĩ thế. Ashbourne đã trông thấy hắn ta bên ngoài ngôi nhà trước lễ cưới." "Anh có chắc hắn ta muốn giết anh không?" John nhắm mắt khi trí nhớ của anh đưa anh trở lại Tây Ban Nha.
Mùi hôi thối của tình dục và máu. Sự đau đớn trong đôi mắt Ana. Sự giận dữ trong mắt Spencer. "Anh chắc." Belle vòng tay cô quanh anh và kéo mình vào gần anh hơn. "Giờ thì ít nhất chúng ta cũng biết hắn là ai. Giờ thì chúng ta có thể chống lại hắn." Anh chậm rãi gật đầu. "Chúng ta sẽ làm gì?" "Anh không chắc nữa, em yêu.
Có quá nhiều điều cần xem xét." Nhưng anh không muốn nghĩ về bất kỳ điều nào trong số đó, không khi mà anh vẫn đang trên giường với người vợ chưa đầy hai tư giờ của mình. Đột ngột thay đổi chủ đề, anh hôn cô lần nữa và hỏi. "Em có một đám cưới tuyệt chứ?" "Dĩ nhiên rồi," Belle trả lời trung thành.
"Em chắc không?" John rất ghét khi nghĩ rằng sự vội vã của anh đã làm hỏng một trong những ngày kỳ diệu nhất trong cuộc đời cô. "Em trông có vẻ hơi quẫn trí trước buổi lễ." "Ồ, cái đó," Belle nói, ánh hồng tăng dần trên má cô. "Em chỉ phản ứng có chút thái quá." "Không phải suy nghĩ lại, anh hy vọng thế." Anh đã hy vọng? Anh đã cầu nguyện.
"Không, tất nhiên là không." Belle nói, tinh nghịch đập vào vai anh. "Em không bao giờ, không bao giờ dù chỉ một lần nghĩ rằng em đã phạm sai lầm. Em chỉ có chút mâu thuẫn với bản thân vì đám cưới của em không chính xác là những gì em mơ ước." "Anh xin lỗi," John nói khẽ. "Không, không, đừng xin lỗi.
Chỉ là vì nó không như em nghĩ không có nghĩa là nó không thật sự hoàn hảo. Ồ, anh yêu, có phải em đã thể hiện bất kỳ điều gì như vậy không?" John gật đầu long trọng. "Em đã nghĩ rằng em cần một nhà thờ và cả trăm khách mời và thứ gì đó thật sự là âm nhạc, nhưng em đã sai.
Điều em cần là một linh mục say rượu, vài vị khách bất kính, và một người đi kèm học chơi piano từ một con dê." "Vậy thì em đã có chính xác những gì em cần." "Em cho là vậy. Nhưng rồi, tất cả những gì em thật sự cần là anh." John cúi xuống hôn cô lần nữa, và họ tiếp tục bận rộn trong cả giờ sau đó.
... Với phần còn lại của ngày, John nhận ra rằng anh sẽ phải làm gì đó về chuyện của George Spencer. Anh chắc chắn không muốn ngồi lại và chờ đợi Spencer cuối cùng cũng găm một viên đạn vào ngực anh. Anh sẽ phát điên nếu anh kiên nhẫn chờ kẻ thù của mình hành động trước.
Vì lợi ích sự tỉnh táo của bản thân, anh sẽ cần phải lên một kế hoạch. Ý nghĩ về một chú chim nhút nhát trong bóng tối thật khó chiu, và anh quyết tâm đối mặt với tình hình trước và đáp trả lại Spencer. Tất nhiên điều đó đòi hỏi sự hiểu biết về nơi ở của Spencer. John không nghi ngờ rằng thông tin như vậy sẽ không khó có được.
Tin tức sẽ lan nhanh ở London, ngay cả giờ không phải mùa vũ hội, và Spencer đến từ một gia đình đủ tốt để đảm bảo rằng sự xuất hiện của hắn sẽ bị chú ý. Một cách đơn giản là phải hỏi đúng người. John bước tới thư viện và viết một lời nhắn cho Alex ngay lập tức, yêu cầu sự giúp đỡ của anh.
Câu trả lời tới sau chưa đầy hai mươi phút. Spencer đang ở tại căn phòng cho thuê ở số 14 Bellamy Lane. Hắn ta đã quay lại London dưới tên thật và đang tận hưởng một buổi chiêu đãi ấm cúng. Rõ ràng hắn đã cố gắng trở lại Anh ngay sau chiến tranh và bị khinh miệt như một kẻ đào ngũ.
Tình hình hiện tại đã được cải thiện kể từ đó, dù không nhiều. Hắn không nhận được nhiều lời mời, nhưng tôi không nghĩ rằng điều đó sẽ gây khó khăn cho hắn để được chấp thuận vào các nhóm lớn và các buổi vũ hội. Hắn có địa vị và phục trang đúng mực. Cậu và Belle sẽ phải cẩn thận.
Vui lòng cho tôi biết kế hoạch của cậu. Ashbourne Alex đã rất bận rộn từ đêm qua. John lắc đầu thán phục. Anh ngồi xuống với một cây bút lông và giấy. Sau một vài bản nháp, anh cuối cùng cũng quyết định đơn giản và gửi đi bức thư: Spencer, Tôi hiểu rằng anh đang ở London.
Chúng ta có nhiều việc cần thảo luận. Sao anh không qua uống trà? Tôi đang ở nhà họ hàng tại Quảng trường Grosvenor. Blackwood John đưa lời nhắn cho một người chuyển tin và nói với anh ta ở lại chờ câu trả lời. Anh lang thang ra sảnh, tìm kiếm Belle. Anh vẫn không thật sự biết đường đi lối lại quanh ngôi nhà, nó khá lớn so với một ngôi nhà trên phố.
Anh cảm thấy lạ lẫm đến chết tiệt khi ở trong nhà người khác, đặc biệt là khi chủ sở hữu của nó đang ở Ý và không biết chút nào rằng anh đã kết hôn với cô con gái duy nhất của họ. Nếu Blydons vẫn ở nhà, anh sẽ cảm thấy mình giống một vị khách hơn, nhưng giờ, anh cảm thấy như mình đang chơi trò ông chủ trong ngôi nhà của một người khác.
Tình huống khó xử chỉ khiến anh quyết tâm hơn bao giờ hết để chấm dứt vấn đề của mình với Spencer. Anh đã trải qua năm năm tiết kiệm tiền để mua một ngôi nhà cho riêng mình, và giờ anh thậm chí còn không sử dụng nó. Nếu không phải anh chỉ vừa mới kết hôn, anh sẽ ở trong một tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Anh cuối cùng cũng tìm thấy Belle đang ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. Anh mỉm cười với chính mình, nghĩ rằng cô xứng đáng có một giấc ngủ ngắn. Anh chắc chắn đã làm hết sức mình để giữ cô thức suốt đêm hôm trước. Không muốn làm phiền cô, anh rón rén rời khỏi phòng và quay lại thư viện, nơi anh ngồi xuống một chiếc ghế với bản sao của ‘Kẻ Hành Hương nóng nảy’ trong tay.
Nếu Belle có thể đọc nó, anh nghĩ, vậy thì anh cũng có thể. Thật khó chịu khi phải ngồi xuống đọc sách trong khi có ai đó đang âm mưu làm hại anh, nhưng với chiến lược hiện tại của mình, có vẻ như không thể làm gì khác hơn là chờ đợi. Anh đang đọc đến màn hai khi Belle gõ cửa.
"Vào đi!" Cô thò đầu vào. "Em có làm phiền anh không?" "Vào ngày đầu tiên như một người đàn ông đã lập ra đình? Anh nghĩ là không." Cô bước vào, đóng cửa lại và đứng trên đầu ghế cạnh John. "Hmm-mmm," anh nói, túm lấy cô. "Ở đây." Một cách khéo léo, cô ngã vào lòng anh.
Belle cười lớn trên đường ngã xuống và rải hai nụ hôn dọc theo quai hàm anh, ngạc nhiên trước sự thoải mái của cô với người đàn ông này. "Anh đang đọc gì thế?" cô hỏi, nhìn trộm vào cuốn sách của anh. "‘Kẻ Hành Hương nóng nảy’? Dù sao thì anh đọc nó vì điều gì vậy?" "Em đã đọc nó." "Và?" Anh véo mũi cô.
"Và anh nhớ em trông đáng yêu thế nào khi chúng ta nói chuyện hôm đầu tiên anh gặp em." Belle trả lời anh bằng một nụ hôn khác. "Anh đã tìm ra điều gì không ổn trong đám cưới của chúng ta," John trầm ngâm. "Ồ?" Anh nghiêng người về phía trước và chải môi anh lên góc miệng cô.
"Hầu hết các cặp đôi." Anh thì thầm, nhấn mạnh mỗi từ ngữ với những cái đánh lưỡi nhỏ. "đều dành cả tuần trên giường sau khi họ kết hôn. Chúng ta thậm chí còn không ngủ muộn." Belle chớp chớp hàng mi. "Chúng ta có thể quay lại," cô đề nghị. Bàn tay anh trượt qua bụng cô và đặt trên ngực cô.
"Một ý tưởng thú vị." "Anh nghĩ vậy sao?" cô hỏi trong khi thở ra. John nhẹ nhàng siết lấy cô, mừng rỡ trước phản ứng của cô. "Mmm-hmm." Anh mỉm cười uể oải khi quan sát cô cong lưng. Anh có thể cảm thấy núm vú cô đang cứng lại thành một nụ nhỏ, và cơ thể anh cứng lên hưởng ứng.
"Chúng ta sẽ luôn cảm thấy như thế này sao?" cô thì thầm. "Chúa ơi, anh hy vọng thế." Anh nghiêng người về phía trước và bắt đầu chiếm giữ miệng cô một cách đói khát, một nụ hôn đòi hỏi. Môi và lưỡi anh cướp bóc, đòi hỏi tất cả mọi thứ từ cô, không ngừng nghỉ trong nhiệm vụ đóng dấu lên cô.
Phản ứng của Belle nhanh và mạnh mẽ. Nụ hôn cướp bóc của anh thổi bùng lên ham muốn trong cô, và cô đáp lại niềm đam mê của anh với sự mãnh liệt tương tự, cào tay cô lên lưng anh. Miệng anh nóng bỏng di chuyển xuống cổ cô, để lại một vệt lửa bên dưới làn da cô. "Em đã khóa cửa chưa?" anh hỏi rời rạc, môi anh không rời khỏi cổ cô.
"Gì cơ?" Belle đang lạc lối giữa biển đam mê để có thể nghe thấy lời anh nói. "Em đã khóa cửa chưa?" Cô lắc đầu. "Chết tiệt." Miễn cưỡng John nhấc miệng khỏi làn da mềm mại của cô và trượt ra phía dưới cô. Belle hạ cánh xuống chiếc ghế mềm mại khi anh băng qua phòng đến cánh cửa, thở hổn hển và gấp gáp.
John khóa cửa hai lần và quay trở lại với cô dâu của anh, đôi mắt anh sáng lấp lánh bởi ham muốn. Thật không may, anh mới chỉ bước được hai bước về phía cô khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh chửi thề dưới hơi thở và liếc nhanh nhìn Belle để đảm bảo cô đã chỉnh tề trước khi quay người.
Trút sự khó chịu của mình lên tay nắm cửa tội nghiệp, anh giật mạnh cánh cửa. "Chuyện gì?" anh quát. "Thưa ngài," giọng người hầu run rẩy. "Một bức thư cho ngài, thưa ngài." John gật đầu và cầm lên mảnh giấy từ khay bạc. "Thường thì có một cái mở thư trên bàn đằng kia," Belle nói, hất đầu về phía bàn làm việc.
John theo lời khuyên của cô và cầm lên cái mở ấn. Bức thư được viết bằng loại giấy trắng đắt tiền. Blackwood thân mến, Mày nghĩ rằng tao ngu chắc? Nếu mày muốn gặp được tao sẽ cần nhiều sự sắp xếp thời gian và địa điểm trung lập hơn thế. Tao luôn có một sự thiên vị cho những bến cảng.
George Spencer "Nó từ ai vậy?" Belle hỏi. John vò nát mảnh giấy trong tay. "George Spencer," anh nói điên tiết. "Gì cơ?" cô rít lên. "Tại sao hắn ta lại viết cho anh?" "À, hắn ta đang cố giết anh." John nói nhẹ nhàng, niềm đam mê của anh thật đáng buồn khi bị phân tán bởi sự gián đoạn.
"Và ngoài ra, anh đã gửi cho hắn ta một bức thư hôm nay." "Gì? Tại sao? Sao anh không nói với em?" Anh thở dài. "Em đang bắt đầu nghe giống một người vợ cằn nhằn rồi đấy." "Vâng, anh phải chăm sóc một người vợ bắt đầu từ hôm qua, và nếu nói tiếp - em nghĩ đó là đặc quyền của em khi không thể chấp nhận được tình trạng của chúng ta.
Giờ thì anh sẽ trả lời câu hỏi của em chứ?" "Câu nào?" "Tất cả." "Anh viết cho hắn ta một bức thư bởi anh nghĩ anh có thể bảo vệ bản thân tốt hơn nếu anh có thể gặp mặt trực tiếp với hắn và đo lường mức độ và bản chất sự thù hận của hắn với anh. Anh không nói với em vì em đang ngủ.
Và rồi em, ờ, bị phân tâm bởi thứ khác." "Em xin lỗi vì đã nhảy bổ vào anh," Belle nói, có chút dịu lại. "Nhưng em không thấy anh mong đợi gì khi hẹn gặp hắn ta. Anh chỉ đang cho hắn một cơ hội để giết anh." "Anh sẽ không lên kế hoạch mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, em yêu.
Anh hẹn gặp hắn ở đây. Hắn sẽ phải rất tuyệt vọng nếu cố gắng làm bất kỳ điều gì trong nhà anh, hoặc nhà em, nếu chuyện đó có xảy ra." Ngay sau khi những lời đó thoát khỏi miệng anh, John biết mình đã nói sai, khi Belle ré lên. "Nhưng anh không biết hắn tuyệt vọng đến đâu! Nếu hắn ta thật sự, thật sự ghét anh, hắn sẽ không quan tâm đến hậu quả nếu có giết anh trước mặt nhân chứng.
Anh yêu, em không thể để anh tạo một cơ hội như vậy." Giọng cô vỡ ra. "Không phải khi mà em yêu anh quá nhiều." "Belle, đừng nói-" "Em sẽ nói bất kỳ điều gì em thích! Anh khiến bản thân gặp nguy hiểm, anh không nói yêu em, anh không để em nói em yêu anh." Cô nghẹn lời và đặt tay lên miệng một lúc ngăn tiếng nấc đang dâng lên.
"Anh thậm chí không quan tâm chút nào sao?" Anh ôm chặt cô trong vòng tay siết thật chặt. "Anh có quan tâm, Belle," anh gầm gừ. "Đừng có để bất kỳ ai nói với em khác đi." "Chẳng có ai cố gắng làm vậy cả. Chỉ có anh thôi." Một hơi thở sâu và tả tơ lấp đầy cơ thể anh. "Biết rằng anh có quan tâm là đã đủ chưa, Belle? Điều mà em đã chạm tới sâu trong trái tim anh thậm chí anh còn không biết nó có tồn tại nữa? Giờ thì điều đó liệu đã đủ chưa?" Cô xúc động nuốt xuống.
Chúa ơi, cô ghét những lúc cô không thể hiểu được anh. Tuy nhiên, cô gật đầu. "Bây giờ thôi," cô nói, giọng cô thấp. "Không phải lâu dài. Chắc chắn không phải mãi mãi." Anh ôm lấy khuôn mặt cô trong tay và cúi xuống hôn cô, nhưng cô lùi lại. "Em cho rằng chúng ta phải đối phó với con quái vật này trước đã.
Thật khó khi xây dựng một cuộc hôn nhân khi mà em luôn phải lo lắng cho tính mạng của anh." John cố gắng lờ đi sự trống rỗng dâng đầy trong trái tim anh khi cô rời đi. "Anh hứa với em, em yêu, anh đang hành động một cách cực kỳ cẩn trọng. Anh không muốn chết, nhưng anh không thể dành cả đời lẩn tránh Spencer.
Cuối cùng thì, hắn ta cũng sẽ tìm ra anh." "Em biết. Em biết. Tin nhắn nói gì thế?" John đứng lên và bước ngang qua phòng đến bên cửa sổ. "Hắn sẽ không gặp anh ở đây," anh nói, nhìn ra phố xá đông đúc. "Anh cho là hắn nghĩ đó là một cái bẫy." "Có phải không?" "Một cái bẫy? Không, mặc dù giờ anh đang nghĩ về nó đây, ý tưởng đó cũng có chút giá trị." "Hắn nói gì nữa không?" "Hắn muốn gặp anh ở bến cảng." "Em hy vọng anh không lên kế hoạch gặp hắn ở đó." Belle rùng mình.
Cô chưa bao giờ thật sự tới bến cảng, nhưng mỗi người dân London đều biết rằng đó là một nơi khủng khiếp trong thành phố. "Anh không ngu ngốc," John trả lời, vô thức lặp lại những lời Spencer đã viết. "Anh sẽ xem xem hắn có thể gặp anh ở một nơi công cộng khác không. Một nơi đông người," anh nói thêm, chủ yếu chỉ là để trấn an cô.
"Miễn là anh không đi một mình, em chắc chắn là Alex và Dunford sẽ rất vui lòng đi cùng anh. Và Ned nữa, nếu anh ấy chưa phải trở lại trường học." "Anh ngờ là Spencer sẽ sẵn sàng nói chuyện với anh nếu có sự hiện diện của những người khác, Belle. Nhưng đừng lo, anh không định đi gặp hắn mà không có người quen ở cùng.
Hắn sẽ không có cơ hội cố gắng thử làm điều gì đó buồn cười đâu." "Nhưng tại sao hắn sẽ tới gặp anh hơn là cố gắng giết anh chứ?" John gãi đầu. "Anh không biết nữa. Có lẽ hắn muốn nói với anh hắn muốn giết anh đến mức nào. Hoặc nhiều bao nhiêu." "Không buồn cười đâu, John." "Anh không cố gắng pha trò nhé." Belle vùi mặt vào hai bàn tay.
"Ôi, John." cô rên rỉ. "Em rất sợ mất anh. Gần như thật buồn cười. Một phần lý do em yêu a -" Cô giơ thay lên trời. "Không, làm ơn đừng ngắt lời em. Một phần lý do em yêu anh là bởi vì em nghĩ anh cần em. Em có cả đống người thích em hay yêu em, nhưng không một ai cần em như anh. Nhưng giờ em nhận ra..." Cô dừng lại, nấc nghẹn.
"Gì vậy, em yêu?" anh thì thầm. "Em nhận ra điều gì?" "Ôi, John, em cũng cần anh. Nếu có chuyện gì xảy ra..." "Sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh cả," anh nói dữ dội. Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, anh có lý do để sống. Anh sẽ không để một tên con hoang nào cướp nó khỏi anh.
Belle nhìn anh qua hàng mi đẫm lệ. "Chúng ta sẽ làm gì đây?" "Chúng ta sẽ không làm bất kỳ điều gì cả," anh trả lời, bước về phía cô và vò rối mái tóc cô. Và rồi, để chắc chắn, anh cúi xuống, gỡ tay cô khỏi mặt và hôn lên trán cô. "Tuy nhiên, anh sẽ viết cho Spencer một lời nhắn." Anh bước đến chiếc bàn nơi anh đã đặt bút lông và giấy anh sử dụng ban nãy.
"Em có gợi ý anh nên nói gì không?" Anh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng, cố gắng chuyển hướng tâm trí cô khỏi nỗi sợ hãi và lo lắng. "Em nghĩ anh nên gọi hắn là thằng khốn ngu đần chết -" "Anh không nghĩ cái đó được việc đâu," John cắt ngang êm ái, tự hỏi cô kiếm từ đâu ra vốn từ ngữ phong phú đến nhường ấy.
"Chúng ta không muốn xúc phạm hắn ta đâu." "Chúng ta không thể, nhưng em chắc chắn sẽ làm vậy." "Belle," anh thở dài, cố giấu nụ cười. "Em là một viên ngọc vô giá. Bất cứ điều gì anh có thể làm để xứng đáng với em không?" "Em không biết," cô trả lời, đứng dậy. "Nhưng nếu anh muốn giữ em, em có một lời khuyên quan trọng đây: Không được chết." Cùng với câu đó, cô hít sâu một hơi và rời khỏi phòng, hoàn toàn không thể ở bất cứ nơi nào gần mảnh giấy có thể mang tới cái chết cho John.
John lắc đầu nhìn theo cô rời đi. Cô tiếp nhận chuyện này không được tốt cho lắm. Nhưng rồi, sao anh có thể đổ lỗi cho cô được chứ? Nếu có ai đó đang cố gắng giết cô, anh sẽ xới tung London này lên như một thằng điên, tuyệt vọng để cố gắng giết mình trước. Đẩy suy nghĩ khó chịu như vậy ra khỏi tâm trí, John quay lại với bút lông và giấy trước mặt.
Thật kỳ la khi phải bắt chuyện với một tên giết người. Spencer, Anh nghĩ là tôi ngu chắc? Tôi đề nghị chúng ta gặp nhau ở đâu đó thi vị hơn, có lẽ là tại quán trà và bánh Hardiman chăng. Anh có thể sắp xếp thời gian. Blackwood Anh đã nhiều lần đưa Belle đến quán Hardiman trong suốt những ngày tán tỉnh vội vàng của họ.
Họ có thể đặt một bàn riêng tư tại đó, nhưng quan trọng hơn, sự xuất hiện của nhiều quý bà quý cô trong xã hội sẽ khiến Spencer không thể dám thử làm bất kỳ điều gì ngu ngốc. Hơn nữa, sẽ dễ dàng hơn cho Alex để ngồi thờ ơ tại vài bàn xung quanh. John một lần nữa phái người đưa tin đến chỗ ở của Spencer.
Anh mong đợi một câu trả lời nhanh chóng; Spencer chắc chắn đang chờ ở nhà để trả lời thư của anh. Anh thở dài và cào ngón tay qua tóc. Anh nên đi nói chuyện với Belle. Nó khiến anh không yên khi thấy cô đang quá quẫn trí, nhưng anh không biết phải nói gì với cô. Anh không biết phải nói bất kỳ điều gì để khiến cô cảm thấy tốt hơn.
Anh chỉ mới kết hôn với cô chưa đầy hai mươi tư giờ đồng hồ và giờ cô đang rất khổ sở. Anh đã thất bại với cô dâu của mình, và anh cảm thấy bất lực trước sự đau khổ của cô. Cô dâu của anh. Môi John cong lên trong một nụ cười yếu ớt. Anh thích âm thanh đó. Anh đột ngột đứng lên, chiếc ghế rít lên trên sàn gỗ cứng.
Anh sải bước ra ngoài hành lang một cách nhanh chóng nhất chiếc chân đau của anh cho phép. "Belle!" anh gọi lớn, bước lên cầu thang. "Belle! Em ở đâu?" Cô xuất hiện trên đầu cầu thang, nỗi hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt. "John? Có chuyện gì sao? Chuyện gì vậy?" "Anh chỉ muốn thấy em thôi, đó là tất cả." Anh mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng làm giảm đi nỗi căng thẳng trong cô.
"Em luôn hỏi liền ba câu khi ai đó tìm em sao?" "Vì Chúa, John, anh làm em sợ chết khiếp. Đừng bao giờ hét lên như vậy lần nào nữa. Em đang đủ quẫn trí rồi." Anh vượt qua khoảng cách giữa họ và choàng tay quanh cô. "Thôi nào, em yêu. Em sẽ khiến bản thân ốm mất thôi. Quay lại phòng em và nói chuyện thôi." "Phòng chúng ta," Belle nói với một cái khịt mũi.
"Gì cơ?" "Phòng chúng ta. Em kết hôn rồi. Em không muốn một căn phòng riêng thêm nữa." "Anh cũng không muốn em có phòng riêng. Belle, chúng ta sẽ có một cuộc sống bình thường sớm thôi. Anh hứa với em." Belle để anh dẫn cô lên tới phòng ngủ của họ. Cô rất muốn tin anh. "Em không thể thôi sợ hãi được, John," cô nói nhẹ nhàng.
Anh kéo cô về phía mình, hít vào hương thơm nhè nhẹ từ mái tóc cô. "Anh biết, em yêu, anh biết. Nhưng chúng ta hãy đặt nỗi sợ sang bên một lúc. Không có gì phải sợ hãi ngay tại đây, ngay lúc này." Môi cô run run trong một nụ cười nhỏ. "Ngay giây phút này...?" "Tất cả lúc này, là anh." Anh lần theo đường quai hàm của cô bằng môi anh, di chuyển uể oải lên tai cô.
Và rồi điều đó dường như là không đủ. Bàn tay anh khum lấy phía sau cô, kéo cô gần hơn nữa vào anh. Anh hôn lên tất cả những phần da để trần của cô, di chuyển tay cô và lần một tay anh lên cổ cô. Anh chỉ vừa mới di chuyển lên tai bên trái của cô khi họ nghe thấy một giọng nói phía cửa.
"A-hèm." John thậm chí không quay lại, chỉ vẫy vẫy tay trong phạm vi cho phép. "A-hèm!" Giọng nói tiếp tục lớn hơn vậy nên John miễn cưỡng tách mình ra khỏi Belle và xoay đầu về phía cửa. Một quý bà mặc một chiếc váy thật đẹp đang đứng đó với vẻ kỳ lạ trên gương mặt.
John chưa bao giờ gặp bà, dù bà có đôi mắt xanh đẹp tuyệt vời, thật vậy, vô cùng xanh, xanh như... Một cảm giác khó chịu len lỏi qua anh khi anh từ từ quay về phía Belle, cô vẫn đang quấn lấy cơ thể anh. Cô trông ốm. Rất ốm. Gần như xanh mét. "Mẹ?" John nhảy ra khỏi Belle với tốc độ đáng kinh ngạc.
Caroline, nữ bá tước Worth, lột đôi găng của mình với một tốc độ cực kỳ giận dữ. "Mẹ thấy con đã rất bận rộn kể từ khi mẹ đi, Arabella." Belle nuốt nước bọt. Việc mẹ cô sử dụng tên đầy đủ của cô không phải dấu hiệu lạc quan gì. "Vâng, vâng," cô lắp bắp. "Con bận." Caroline quay về phía John.
"Tôi nghĩ cậu tốt hơn nên rời khỏi đây." "Anh ấy không thể!" Belle nói nhanh. "Anh ấy sống ở đây." Dấu hiệu duy nhất của Caroline là chuyển động nuốt xuống căng thẳng trong họng. "Mẹ chắc đã nghe nhầm." John nhanh chóng bước lên phía trước. "Có lẽ cháu tốt hơn nên tự giới thiệu mình.
Cháu là Blackwood." Caroline không đưa tay ra cho anh. "Tốt cho cháu," bà nói chua cay. "Và đây," anh nói tiếp, ra hiệu về phía Belle, "là vợ cháu, phu nhân Blackwood." "Xin lỗi?" Thậm chí gương mặt bà còn không thể bình tĩnh được nữa. "Chúng con đã kết hôn, mẹ," Belle nói với một nụ cười yếu ớt.
"Mới hôm qua." Caroline bắn một cái nhìn hoài nghi về phía con gái, sau đó đến người đàn ông cô đã kết hôn rồi lại quay về phía con gái bà. "Belle, con có nghĩ là mẹ cần phải nói chuyện riêng với con một lúc không?" Bà nắm lấy tay con gái với một lực trái ngược hẳn với những lời vừa nói và lôi cô qua phòng.
"Con điên à?" bà rít lên. "Con có nhận ra con đã làm gì không? Emma đang ở chỗ quái nào? Và làm sao con bé cho phép con làm thế này?" Từ bên kia căn phòng, John tự hỏi xu hướng đặt câu hỏi nhanh mà không chờ đợi câu trả lời có phải là một đặc điểm di truyền trong gia đình. Belle mở miệng định nói gì đó, nhưng Caroline đang giơ tay lên.
"Đừng!" bà cảnh cáo. "Đừng nói gì với mẹ." Với một chuyển động khéo léo, bà nắm lấy tay Belle và kéo cô ra đứng cạnh John. "Mẹ," Belle nói. "Nếu mẹ chỉ cần..." Lời cô nói nhỏ dần khi Caroline bắn cho cô một ánh nhìn đàn áp. "Nếu cả hai đứa thứ lỗi cho mẹ," Caroline nói trơn tru.
Bà bước tới cửa và rống. "Henry!" Belle và John nghe thấy tiếng trả lời bị bóp nghẹt, và Caroline trả lời. "Ngay lập tức, Henry!" "Anh ghét cảm giác như thể mình là một đứa trẻ lang thang," Johng rít lên bên tai Belle. "Em là một đứa trẻ lang thang," cô thì thầm trở lại. "Ít nhất là với họ.
Vậy nên làm ơn kiên nhẫn nhé." Cha Belle xuất hiện ở ngưỡng cửa. Henry, bá tước Worth, là một người đàn ông hấp dẫn với mái tóc hoa râm và một không khí dễ chịu bao quanh. Đôi mắt ông sáng lên với tình yêu rõ ràng khi trông thấy cô con gái duy nhất. "Belle! Con yêu! Con đang làm gì ở London vậy?" "Ồ, việc này việc kia," Belle lẩm bẩm.
"Con bé đã kết hôn," Caroline nói thẳng thừng. Henry không nói gì. "Anh có nghe em nói không?" Caroline bật ra, vẻ ngoài tao nhã sụp đổ. "Con bé đã kết hôn." Henry thở dài mệt mỏi và vuốt tay qua mái tóc mỏng của mình. "Có lý do gì để con không thể chờ được không, Belle?" "Con có chút vội vàng." Caroline hồng lên, không muốn nghĩ về ý nghĩa câu nói đó.
"Chắc chắn con có thể chờ thêm vài ngày," Henry nói tiếp. "Con nghĩ chúng ta sẽ không cho phép con chọn hay sao? Con hiểu chúng ta hơn thế mà. Chúng ta đã để con từ chối cả chục người đàn ông đủ điều kiện, bao gồm cả chàng trai trẻ Acton, cha cậu ấy là bạn tốt nhất của cha. Chàng trai này trông khá ổn.
Chúng ta sẽ không phản đối." Ông ngừng lời. "Cha đoán đây là chàng trai con đã kết hôn." Belle gật đầu, tự hỏi tại sao một bài giảng từ cha luôn khiến cô cảm thấy mình như đứa trẻ bảy tuổi đầu. "Anh ta có tên không?" "Ngài Blackwood," Belle nói rõ ràng. John tự động bước lên phía trước và đưa tay ra, "John Blackwood, thưa ngài.
Rất vui được gặp ngài." "Ta hy vọng thế," Henry trả lời khô khan. "Cậu có gì dành cho con gái ta không?" "Cháu mới mua một ngôi nhà mới, vì vậy cháu không còn nhiều để chi tiêu hào phóng." John trả lời thẳng thắn. "Nhưng cháu khá khôn ngoan và thận trọng trong những khoản đầu tư. Cô ấy không đòi hỏi bất kỳ điều gì." "Cháu tới từ đâu?" "Cháu lớn lên ở Shropshire.
Cha cháu từng là bá tước Westborough. Anh trai cháu đã thừa kế tước hiệu." "Tước hiệu của cháu là từ đâu?" John nói với ông về quãng thời gian ngắn anh ở trong quân đội. Henry gật đầu tán thành và cuối cùng hỏi. "Cháu có quan tâm tới con gái ta không?" "Rất nhiều, thưa ngài." Henry quan sát chàng trai trẻ, tay anh đang nắm chắc trong bàn tay Belle.
"Vậy thì, Caroline, anh nghĩ chúng ta sẽ phải tin tưởng quyết định của con gái chúng ta ở điểm này." "Có rất ít thứ khác để mà làm," Caroline nói cay đắng. Henry đặt một bàn tay lên vai an ủi vợ. "Anh chắc chắn chúng ta sẽ có đủ thời gian để sắp xếp mọi việc cụ thể. Còn bây giờ, anh nghĩ chúng ta nên tập trung vào làm quen với con rể mới, em không nghĩ thế sao, Caroline?" Bà gật đầu, yêu Belle quá nhiều để làm bất cứ điều gì khác.
Belle chạy về phía trước và vòng tay ôm mẹ. "Mẹ sẽ thấy, mama," cô thì thầm. "Anh ấy thật hoàn hảo." Caroline mỉm cười với niềm hạnh phúc không hề kiềm chế của con gái bà, nhưng vẫn thì thầm. "Không ai hoàn hảo cả, Belle." "Anh ấy hoàn hảo cho con." Caroline ôm chặt Belle lần cuối trước khi lùi lại để có thể nhìn cô rõ hơn.
"Mẹ hy vọng con đúng," bà trả lời. "Giờ thì sao chúng ta không để cha con hiểu hơn về, ờ, chồng con trong khi con giúp mẹ sắp xếp vài thứ. Đó là một chuyến hành trình dài khác thường." Belle nghĩ ngợi, suy đi tính lại, mẹ cô đã nói tin tức này cực kỳ đáng kinh ngạc. Cô bắn cho John một nụ cười thoáng qua và theo bà ra khỏi phòng.
"Mẹ không nghĩ con đã cho đăng thông báo lên tờ Times," Caroline nói khi họ bước lên cầu thang. "Chưa có thời gian ạ." "Hmmm. Vậy, mẹ sẽ phải bàn bạc với cha con ngay lập tức. Nhà mới John đã mua ở đâu?" Caroline quay lại khi bà lên đến đầu cầu thang, vẻ lo lắng hiện trên gương mặt.
"Cậu ấy đã nói tên mình là John, phải không?" "Vâng, mama. Và nó nằm ngay cạnh Westonbirt. Con đã gặp anh ấy khi ở cùng Emma." "Ồ." Caroline bước tới phòng ngủ của bà, nơi một người hầu đang sắp xếp lại chỗ vali. "Mẹ định sẽ tổ chức một bữa tiệc cho con mùa xuân năm sau, khi mọi người đều ở trong thành phố.
Nhưng mẹ nghĩ chúng ta phải làm gì đó ngay thôi, chỉ cần đề tất cả mọi người biết con đã kết hôn." Belle tự hỏi tại sao bắt buộc 'tất cả mọi người' phải ngay lập tức biết tình trạng hôn nhân của cô. "Sao không chỉ để lại thông báo trên tờ Times thôi là đủ ạ?" "Không được, con yêu.
Chúng ta cần phải để cả xã hội biết con đã có sự chấp thuận của chúng ta. Không cần phải để cho tất cả mọi người biết chúng ta thậm chí còn chưa gặp John cho đến tận hôm nay." "Không, con không cho là cần thiết." Caroline đột ngột vỗ hai tay vào nhau. "Mẹ biết rồi! Vũ hội mùa đông của nhà Tumbley.
Hoàn hảo. Tất cả mọi người luôn rời nông thông để tới tham dự." Belle nuốt xuống lo lắng. Hàng năm Bá tước và nữ bá tước Tumbley đều tổ chức một buổi vũ hội vào tháng mười một. Đó là một trong số ít những sự kiện mà tầng lớp quý tộc sẽ quay trở lại London vào mùa đông.
Thông thường, cô có thể sẽ rất thích đi, nhưng cô không nghĩ sẽ an toàn cho cô và John khi ra ngoài giữa một đám đông lớn vào ban đêm. "Ờ, khi nào vậy, mẹ?" "Chắc là vài tuần nữa, mẹ cho là vậy. Mẹ sẽ phải kiểm tra thư từ để xem ngày chính xác. Mẹ có cả chồng thư đang chờ kìa." "Con không chắc là chúng con muốn đi đâu, mama.
Chúng con vừa mới cưới, mẹ biết đấy, và muốn có chút riêng tư." "Nếu con muốn riêng tư, con nên cúp đuôi trở về nông thông ngay sau khi con nói 'Đồng ý'. Nhưng chỉ cần con còn ở đây, con sẽ tới vũ hội này, và con sẽ tới với một nụ cười trên mặt. Và rồi con có thể quay về bất cứ nơi nào con đang sống và vui thú điền viên.
Con đang sống ở đâu vậy - ý mẹ là, nó được gọi là gì?" "Bletchford Manor." "Whatford Manor?" "Bletchford Manor." "Mẹ nghe thấy con nói từ đầu rồi. Đó là một cái tên khủng khiếp, Belle." "Con biết." "Không, ý mẹ là nó thật gớm guốc." "Con biết. Chúng con đang định đổi ạ." "Để xem con làm thế nào.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)