Số lần đọc/download: 2297 / 31
Cập nhật: 2015-10-18 22:50:48 +0700
Chương 17
K
arl rời khỏi nhà, rất vui mừng vì đây là lần đầu tiên anh có một chuyến đi xa kể từ khi xây nó lên. Anh nhìn mông của con Belle và con Bill, nới lỏng dây cương và cố gắng bỏ ngoài tai những lời nói thô thiển của Anna, nhưng rồi anh lại cố gắng nhớ ra chính xác tất cả những điều cô đã nói. Anh cố gắng loại bỏ cơn giận bộc phát của mình ra khỏi đầu óc. Sau đó, anh bình tâm, cố gắng suy nghĩ vấn đề một cách rành mạch hơn, sắc sảo hơn, thực tế hơn, dựa trên cảm nhận của cô để giải quyết mọi chuyện.
Anh tự hỏi cô đã nghĩ gì? Anh tự nói với bản thân mình rằng anh đã sai lầm khi đem cô đến đây. Ngay cả chuyện với James, anh nói mình cũng đã sai. Những lời nói cay độc anh đã nói với James khiến Karl cảm thấy nhức nhối dù đã từ lâu, anh không biết đến cảm giác này. Anh đã tỏ ra không công bằng với thằng bé trong khi đó chỉ là chuyện giữa anh với Anna, nhưng anh lại không thể kiềm chế mà chửi rủa thằng bé om sòm. Anna có phần nói đúng, anh đã đối xử với em trai cô theo cách không thể tha thứ được.
Karl thừa nhận tình cảm anh dành cho cậu bé giống như tình cảm của một người cha dành cho con mình. Trong suốt mùa hè, thật ngọt ngào làm sao khi anh có James cùng làm việc! Cậu bé luôn theo sát anh với đôi mắt mở to, luôn luôn nói nó lo lắng thế nào để nghe anh dạy bảo, để làm anh hài lòng. Thằng bé cũng đã làm rất tốt công việc của mình. Không điều gì Karl có thể chê trách thằng bé được. Nhưng khi nghĩ đến Anna, Karl cảm thấy anh cần phải chuẩn bị tinh thần tốt hơn để sẵn sàng đối phó với những xung đột giữa cô và anh. Lời nói đau lòng của cô đã đốt cháy tim anh. Cô đã gọi anh là tên Thụy Điển to con, ngu ngốc, chế nhạo anh bằng cách nhái giọng địa phương của anh.
Mình là người Thụy Điển, anh nghĩ. Liệu mình có sai không khi nói tiếng địa phương với gia đình Johansons, chỉ để nhớ một chút về nơi yêu dấu của mình, phải, đó vẫn còn và luôn là nơi yêu dấu trong tim mình - nơi mình đã sinh ra? Liệu mình có sai không khi ngồi vào bàn với họ và ăn những món ăn quen thuộc để có thể nhớ một chút về hình ảnh mẹ mình đang nấu ăn, đặt thức ăn lên bàn cho mọi người, vỗ nhẹ vào tay ai dám đụng vào tô thức ăn trước khi cha ngồi vào bàn?
Karl mong muốn được an ủi khi nhớ đến cha, hình ảnh người cha đã khắc sâu trong tâm trí anh, ông cũng là một người thầy của Karl, người đã dạy dỗ anh như anh đang dạy cho James. Nếu cha anh ở đây, ông sẽ giúp Karl hiểu vấn đề rõ ràng hơn. Cha sẽ cùng anh hút ống tẩu, cùng anh suy nghĩ thật lâu và thật thấu đáo, cân nhắc từng vấn đề dựa trên mối tương quan của nó với những vấn đề khác trước khi đưa ra bất kỳ lời khuyên nào. Cha đã dạy anh, đó là cách suy nghĩ vấn đề khôn ngoan nhất. Nhưng, ngày hôm nay, Anna đã chế nhạo anh vì sự chậm rãi kỹ lưỡng của anh và gọi anh là tên đần độn.
Nhưng đau đớn nhất là điều cuối cùng cô nói về con gấu, cô cho anh biết anh rất ít quan tâm đến cô và những chuyện nhỏ như vậy chẳng làm anh bận tâm. Anh biết lời nói của cô là một loại vũ khí được sử dụng theo bản năng, không phải được toan tính trước. Nhưng, giống như bao người khác, Karl cảm thấy bị tổn thương vì lời nói của cô thay vì thừa nhận lý do tại sao cô nói như vậy.
Nến đã được thắp lên trong ngôi nhà mới xây của gia đình Johansons và mọi người đang quây quần bên bàn ăn. Khi nghe tiếng xe ngựa của Karl chạy vào sân, cả nhà liền rời bàn ăn và đi ra ngoài đón anh vào nhà.
"Sao vậy, Karl? Ngạc nhiên quá!", ông Olaf chào hỏi.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể khởi hành vào sáng sớm nếu tôi đến vào lúc này và tôi có thể ở ngoài xe ngựa đêm nay."
"Chắc chắn rồi, anh Karl, chắc chắn rồi, nhưng anh sẽ không ngủ ở ngoài xe ngựa đâu, anh sẽ ngủ trong căn nhà anh đã giúp chúng tôi xây nó!"
"Không, tôi không muốn bất kỳ ai phải ngủ ở ngoài thay tôi đâu", anh đảm bảo với họ.
"Anh muốn tất cả mọi người phải ngủ ở ngoài hết sao, anh muốn thử ngủ ngoài xe ngựa à, Karl Lindstrom?", bà Katrene mắng anh, lúc lắc ngón tay trước mặt anh như thể anh là một đứa trẻ bướng bỉnh.
Bàn ăn của họ giống với bàn ăn của gia đình anh ở Thụy Điển. Có rất nhiều tiếng cười, thức ăn, họ cứ gắp hết món này đến món kia, ngọn lửa đang cháy và xung quanh Karl luôn vang lên những giọng Thụy Điển yêu dấu.
Karl hiểu bà Katrene nhiều hơn trước đây. Anh chưa từng tiếp xúc với bà nhiều hơn những người khác. Nhưng những lời buộc tội phi lý của Anna khiến anh phải lưu ý đến điều này. Kerstin cười khi cô lấy thêm thức ăn từ kệ gần lò sưởi, vò đầu Charles khi cậu kêu lên rằng tại sao lại để bát thức ăn trống rỗng. Ngọn lửa trong lò sưởi phản chiếu sắc vàng lên bím tóc vòng hoa của cô, và Karl tự hỏi liệu có phải Anna đã nói đúng khi anh luôn chú ý đến vẻ dịu dàng, nữ tính của Kerstin. Khi cô kéo căng vai để đặt bát thức ăn lên bàn, anh đã chiêm ngưỡng trọn vẹn bộ ngực đầy đặn của cô phía trước ngọn lửa. Nhưng Kerstin bắt gặp ánh mắt anh khi bất chợt quay lại và anh như sực tỉnh.
Khi bữa tối đã xong, những người đàn ông chơi một trò chơi cực kỳ vui vẻ là chia sẻ ống tẩu cho nhau, người này chuyền sang cho người kia. Mùi thuốc lá thơm nồng bay khắp ngôi nhà - họ cùng nhau hút từ sau bữa ăn đến tận đêm, trong khi những người phụ nữ dọn dẹp nhà cửa, rửa bát đĩa, quét dọn sàn nhà bằng cây chổi làm từ bó liễu. Cuộc trò chuyện thưa dần. Bà Katrene, Kerstin và Nedda cởi bỏ tạp dề để đi ngủ, điều mà Karl nhớ rất rõ mẹ và chị của anh thường làm. Họ luôn luôn đeo chiếc tạp dề đa năng giống như cái mà Kerstin vừa cởi ra.
"Cha ơi", cô nói, "cha đã đổ đầy khói vào mũi của anh Karl rồi. Con muốn dẫn anh Karl đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút".
Karl nhìn lên Kerstin với vẻ hốt hoảng. Chưa bao giờ hai người họ ở riêng bên nhau. Rõ ràng đây không phải là một ý hay, anh nghĩ, nhất là sau khi nghĩ về những điều anh đã nghĩ trong suốt bữa ăn tối.
"Đi nào, anh Karl. Em muốn chỉ cho anh xem cái chuồng mới xây mà gia đình em dùng để nhốt ngỗng", cô nói, chụp lấy chiếc khăn choàng và đi ra ngoài, bỏ lại Karl ngồi đó do dự. Không thể làm gì khác, anh xin phép đứng lên và rảo bước theo sau cô, hướng về phía chuồng ngỗng được sơn màu trắng trong bầu trời đêm. Đúng, đúng là có một cái chuồng trông rất ổn, nhưng đó không phải đề tài họ đang nói với nhau.
"Anna sao rồi?", Kerstin mở miệng trước, không một lời mở đầu.
"Anna?", Karl nói. "Ồ, Anna vẫn ổn."
"Anna vẫn ổn?", cô lặp lại, nhưng cách cô lên giọng khiến câu nói mang hàm ý khác. "Karl, nhà của anh chỉ cách đây có nửa giờ đi đường. Thực tế, anh không cần phải tiết kiệm nửa giờ đi đường để ngủ ở nhà em đêm nay."
"Không, thật ra thì không cần", anh thú nhận.
"Vậy là", Kerstin nói nhỏ, "em đã đúng. Anna không ổn như anh nói chút nào, anh đã nói vậy chỉ để em tin anh".
Karl gật đầu. Những con ngỗng kêu lên những tiếng túc túc, ưỡn phần ngực tròn trịa của mình ra phía trước, làm chúng trông còn tròn trịa hơn khi nằm úp bụng xuống đất. Chúng là một cặp, một con ngỗng đực và một con ngỗng cái. Karl nhìn chúng khi chúng rỉa lông rồi nép sát vào nhau trước khi con ngỗng cái rụt cổ vào trong cánh.
"Anh Karl, em phải hỏi anh một số việc", Kerstin nói với một giọng-điệu- hết-sức-nghiêm-túc.
"Được thôi", anh nói, thôi không nhìn lũ ngỗng nữa.
"Anh có thích em không?"
Karl cảm thấy hơi nóng dồn lên cổ mình trước khi anh quay sang nhìn Kerstin chằm chằm. "Đúng, tất nhiên, tất nhiên là anh thích em", anh trả lời, không biết phải nói thêm điều gì nữa.
"Còn bây giờ, em sẽ hỏi anh thêm một điều nữa", cô hỏi, nhìn thẳng vào mắt anh trong khi anh cố tình lảng tránh để không nhìn thẳng vào mắt cô. "Anh có yêu em không?"
Karl nuốt nước bọt. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào bạo dạn đến vậy. Anh không biết phải nói thế nào để không làm tổn thương cô.
Kerstin cười, không chút bối rối, cô lật lòng bàn tay lên.
"Thấy chưa, anh đã cho em câu trả lời rồi. Anh cũng đã cho mình câu trả lời.
Anh không yêu em." Cô quay ngang, dựa cánh tay lên hàng rào.
"Tha lỗi cho em, anh Karl, nếu em nói với anh kiểu thẳng thắn như vậy. Nhưng em nghĩ đã đến lúc. Đêm nay, lúc đang ăn tối, em nghĩ em đã thấy anh nhìn em mà theo trực giác của phụ nữ, đó là... Để em nói rõ. Em nghĩ đó là vì có chuyện xảy ra giữa anh và Anna, không phải giữa anh và em."
"Anh... anh xin lỗi, Kerstin, nếu anh có làm điều gì xúc phạm em."
"Ồ, vì Chúa, anh Karl! Anh đừng có ngớ ngẩn như vậy. Em không cảm thấy bị xúc phạm. Nếu mối quan hệ của chúng ta khác đi, em hoàn toàn cảm thấy tự hào. Nhưng không phải em nói ra để anh khó chịu. Em nói ra để anh thấy rõ vấn đề giữa anh và Anna."
"Bọn anh đã cãi nhau", anh thú nhận.
"Em đã nghĩ là vậy. Tha thứ cho em lần nữa nhé, anh Karl. Em không có ý tò mò vậy đâu. Không phải vậy. Nhưng ngay lúc em gặp Anna, em đã cảm giác có chuyện rắc rối giữa hai người. Em cảm thấy ganh tị với cô ấy. Giữa những người phụ nữ với nhau, đây là những điều không dễ dàng cảm nhận ngay được. Em nghĩ ngay là anh và cô ấy bất đồng với nhau về việc gì đó. Tối hôm nay, khi anh đánh xe đến, em tự nghĩ rằng việc này chắc chắn đã xảy ra. Anna đã nói điều gì đó với anh. Em nói đúng chứ, anh Karl?"
"Ừm, đúng", anh nói, tiếp tục nhìn xuống lũ ngỗng.
"Anh cứ đứng giậm chân như một tên Thụy Điển cứng đầu và đến đây để bĩu môi sao?"
Không sao nếu Kerstin gọi anh là tên Thụy Điển cứng đầu bởi vì cô cũng là người Thụy Điển đấy thôi. Cô đang chứng tỏ điều đó ngay lúc này khi không để cho anh trả lời. Anh đã bày tỏ quá đủ thiện chí khi chỉ mỉm cười trước sự quấy rầy của cô. Sau đó, anh thở dài và nói, "Anh đang cảm thấy rối trí về Anna và anh muốn đi ra ngoài để suy nghĩ kỹ càng hơn".
"Suy nghĩ thì tốt thôi, miễn sao sau đó mọi việc phải được giải quyết một cách hợp lý. Những điều em đã nghĩ về anh trong lúc ăn tối là không đúng, anh Karl."
"Anh cũng không nghĩ thái độ của anh lại gây ra hiểu lầm như vậy, và anh xin lỗi, Kerstin. Anh đã sai. Chỉ vì Anna đã làm anh rối trí." Nhưng đột nhiên, anh dừng lại, cảm thấy ăn năn, có đôi chút bối rối. "Ồ, thật ra thì không hẳn vậy... không phải anh không thích em, Kerstin, nhưng..."
"Em biết anh đang nói gì, anh Karl. Em hiểu. Tiếp tục nói về Anna đi."
"Anh và Anna tranh cãi về..." Nhưng giọng nói của Karl lạc đi.
"Anh không cần phải nói cho em biết, em nghĩ có điều gì đó về Anna đã làm anh phiền lòng, em đoán là vậy. Em đã đoán ra từ khi hai người đến đây lần đầu tiên. Nhưng, anh Karl, anh cần phải nhìn lại sự việc dựa trên cảm nhận của chị ấy. Em có thể hiểu cảm giác của chị ấy ngày hôm đó như thế nào, chị ấy ngồi im lặng trong khi chúng ta vui vẻ trò chuyện bằng tiếng Thụy Điển mà chị ấy không hiểu chúng ta đang nói gì. Chúng ta đã nói về quê hương, về nỗi nhớ dành cho quê nhà. Khi chúng ta nói bằng tiếng Anh, chị ấy mới hiểu. Sau đó, khi gia đình em đến nhà anh, em biết rõ về Anna hơn. Chị ấy cảm thấy chị ấy không làm anh đẹp lòng bởi vì công việc nhà là quá sức đối với chị ấy. Em nói vậy là vì khi em và mẹ nấu ăn trong bếp cùng với Anna, chị ấy đã mong ước có một cái bếp tiện nghi hơn, như ở gia đình em vậy. Điều gì đó cho em biết rằng Anna không giỏi việc bếp núc còn em thì đã được học nấu ăn từ khi còn nhỏ."
"Chị ấy chắc đã có một tuổi thơ khác so với chúng ta."
"Cô ấy lớn lên ở Boston và cô ấy không có được người mẹ giống như em và anh." Mặc dù từ Boston có vẻ rất khó nói ra đối với anh trong lúc này.
"Boston cách nơi này rất xa. Làm sao anh quen được chị ấy?"
"Đây là một phần trong những rắc rối của bọn anh. Anna và anh chưa hề gặp nhau cho đến khi bọn anh kết hôn. Anh... bọn anh đồng ý kết hôn qua thư từ. Ở nước Mỹ, họ gọi Anna là 'cô dâu được giới thiệu qua thư'."
"Em có nghe nói đến điều này, nhưng em không biết hai người cũng vậy."
"Bọn anh chỉ vừa kết hôn đầu mùa hè này."
"Ồ, anh Karl, hai người là vợ chồng mới cưới sao!"
Karl suy nghĩ hồi lâu. "Anh nghĩ đúng là vậy", anh nói, mặc dù sự căng thẳng giữa Anna và anh có vẻ như đã kéo dài mấy năm trời.
"Vậy anh và cô ấy cũng sẽ gặp những khó khăn giống như những cặp vợ chồng mới cưới khác, phải tìm hiểu nhau, đó là điều quan trọng."
"Quả thật rất khó để một trong hai người bọn anh hiểu nhau nhiều hơn."
"Ồ, anh Karl! Em nghĩ anh đang bi quan quá đấy! Vì vậy, hai người đã có trận cãi vã đầu tiên. Anh đã quá khắt khe cho cả anh và Anna. Mọi chuyện đều cần thời gian, anh Karl ạ! Trong khi hai người chỉ mới cưới cách đây không lâu."
"Tại sao cô ấy có thể nói chuyện về... về... ừ thì, về anh và em?"
Kerstin tự mình chui đầu vào rọ. "Chị ấy nói sao, anh Karl? Em không biết."
"Rằng anh..." Anh bối rối dựa người vào hàng rào, chà một bàn tay vào lòng bàn tay còn lại. "Rằng anh muốn đến đây với em, với bánh ga tô việt quất và bím tóc của em hơn là ở nhà với cô ấy."
Kerstin cười, làm Karl ngạc nhiên. "Ôi anh Karl, chuyện đơn giản thôi mà! Anh chỉ là hơi ngớ ngẩn thôi, em nghĩ vậy. Chị ấy thấy anh đến đây và quen thuộc với mọi việc, còn em thì có thể làm mọi việc giống như những gì anh bỏ lại ở Thụy Điển. Anna sẽ tự động cho rằng anh thích ở đây vì chị ấy thấy anh rất vui vẻ khi đến đây với gia đình em. Chị ấy chỉ là không thấy anh vui vẻ với tất cả mọi người chứ không phải riêng em. Anh có biết chị ấy nhờ em làm gì khi em đến nhà anh không?"
"Không, nhưng anh hy vọng cô ấy nhờ em dạy cô ấy cách làm bánh mì đen."
"Thế đấy anh Karl! Anh thấy đấy! Chị ấy rất muốn làm anh vui lòng dù những việc như thế rất khó khăn đối với chị ấy. Nhưng đó không phải là điều chị ấy nhờ em. Chị ấy muốn em chỉ chị ấy cách thắt bím tóc."
Karl quay sang Kerstin với vẻ hoảng hốt. "Thắt bím tóc à?", anh lặp lại.
"Với tóc của Anna sao?"
"Đúng vậy, anh Karl. Bây giờ, anh có biết lý do vì sao một người phụ nữ có mái tóc xoăn như Anna lại muốn thắt bím không?"
Anh giữ im lặng.
"Anh Karl, tại sao chị ấy lại vào rừng hái quả việt quất cho anh?"
Nhưng tâm trí anh đang bận rộn với tưởng tượng về mái tóc thắt bím của Anna, mặc dù nó chẳng phù hợp chút nào.
"Đừng có ngớ ngẩn nữa", Kerstin tiếp tục. "Anna rất yêu anh. Một cô gái người Ireland đang cố gắng trở thành một người Thụy Điển bởi vì chị ấy nghĩ đó là những gì người đàn ông của chị ấy muốn... Tại sao, anh Karl, anh không biết sao?"
"Nhưng anh chưa từng bảo cô ấy phải đi hái việt quất hay thắt bím tóc để làm anh hài lòng. Có một lần, cách đây lâu rồi, anh có nói cô ấy rằng có tết tóc thành vòng hoa hay không cũng không quan trọng."
"Cách đây lâu rồi hả anh Karl? Là bao lâu? Trước khi em đến đây sao?"
"Chắc chắn rồi, nhưng có chuyện gì không?"
"Vấn đề là chị ấy thấy anh vui vẻ hơn khi ở nhà em. Em thấy được điều đó.
Chẳng lẽ không phải sao?"
"Có điều em chưa biết, Kerstin."
"Tất nhiên rồi, anh Karl. Em không thể biết hết mọi thứ. Nhưng em biết người phụ nữ nào đang yêu và em biết chị ấy đã cố gắng rất nhiều để làm anh vui lòng. Em cũng biết anh đang cố tỏ vẻ không hài lòng về bất cứ điều gì chị ấy làm vì một lý do nào đó. Vậy nên, Anna đã buộc tội anh thích em hơn chị ấy."
Karl cúi xuống và ôm mặt mình trong đôi tay chai sần, khuỷu tay để trên song chắn hàng rào.
"Anna cần phải biết chuyện này", anh nói từng chữ rời rạc.
"Tại sao? Khi anh bỏ đi trong cơn giận tuôn trào của chị ấy sao? Ngay lúc này đây, chính chị ấy mới phải chịu đựng nhiều hơn anh, chị ấy chắc chắn sẽ đang tự hỏi anh đang ở đâu và khi nào anh về nhà. Anh cần phải quay về ngay và cư xử đúng đắn với chị ấy, anh Karl."
Anh biết cô nói đúng. Nhận thức rõ điều này, anh thấy mình có đủ lòng dũng cảm để thú nhận rằng cả ngày hôm nay anh như người phạm tội. "Anh cũng hét vào mặt James nữa. Dù trước đó, anh đối xử với cả hai người họ khá tốt, anh nghĩ là thế."
"Vậy thì có gì sai đâu khi anh quay về và nói lời xin lỗi, anh Karl? James cần phải biết rằng là con người thì ắt có khi phạm phải sai lầm. Không ai có thể làm tốt tất cả mọi việc được. Chắc chắn, cậu bé và cả Anna nữa... sẽ nhận ra điều này và tha thứ cho anh."
"Cô ấy nói cô ấy không thể nào thoát khỏi anh và nói rằng anh sẽ chẳng thèm quan tâm nếu cô ấy có bị con gấu giết chết."
Kiko.Xiao
"Chắc chắn rồi, em cá là chị ấy sẽ nghĩ thế. Nhưng đó chỉ mới là một phần của câu chuyện. Phần mà anh bỏ đi chỉ là phần sau của những tình tiết khác. Em không cần phải nghe toàn bộ để biết được hai người đã nói gì với nhau. Nhưng anh Karl, anh phải nhớ rằng Anna cũng là con người và chị ấy cũng có khi phạm phải sai lầm. Có thể, chị ấy sẽ xin lỗi anh ngay lúc này vì lỗi lầm chị ấy đã gây ra."
Đúng, cô ấy có thể xin lỗi cho việc này nhưng còn những chuyện khác thì anh không thể nào tha thứ được. Karl nghiêng mặt, dựa vào tay mình, nhớ lại đêm họ đã tìm thấy cô trên cây, lúc cô đang bị bao vây bởi lũ chó sói. Anh nhớ cô đã khóc nức nở trên tay anh, cứ nói đi nói lại rằng, "Em xin lỗi, Karl, em xin lỗi."
Sau đó, anh biết được rằng cô nói như vậy không phải vì cô đang hoảng loạn. Cô còn nói với anh cô cảm thấy ân hận như thế nào về tất cả mọi việc, những lời nói dối, những công việc cô không thể làm, nhưng trên hết, về một việc mà Karl không thể nào - không, khi đã biết sự thật - tha thứ được.
Anh và cả cái tôi Thụy Điển cứng đầu của anh, đã hoàn toàn khước từ lời xin lỗi của cô và tự nâng mình lên cao hơn cô bởi vì cô đã làm điều đó. Mẹ anh đã dạy anh rằng khi ta ngạo mạn thì chính bản thân ta sẽ bốc mùi hôi thối! Bằng cách từ chối những nỗ lực chân thành luôn muốn làm hài lòng anh của Anna, anh đã cho rằng mình tốt hơn cô ấy. Anh bám víu vào sự bướng bỉnh của mình bởi những điều cô đã làm trong lúc tuyệt vọng dù rất lâu trước khi anh gặp mặt cô lần đầu tiên.
"Anh biết không, anh Karl", Kerstin nói, "em đã suy nghĩ lại, và em nghĩ anh không nên đi mua cửa sổ trong lúc này. Em nghĩ rằng nếu anh ở bên cạnh Anna trong một vài ngày thì thế giới riêng của hai người sẽ tốt đẹp hơn".