Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hương 18.
Đúng mười giờ, Gabriel và các trợ lý đi. Mọi người tập trung ở sảnh quanh ngôi sao năm cánh, một vài người trong bọn họ xách cặp da, một số khác thì đơn giản chỉ mặc quần áo để đi ra ngoài trời. Hầu hết các người hầu và hai thanh niên trông tàu ngựa cũng đi cùng. Mọi người đều có vẻ nghiêm nghị và quả quyết, và hồi hộp, đặc biệt là Flavian. Anh ta cứ không ngừng đưa ngón tay sờ lên cổ áo cứng đơ. Mặc dù đứng tận đầu cầu thang Christopher vẫn thấy rõ anh ta đang toát mồ hôi.
Christopher và Nữ thần đứng sau hàng lan can cẩm thạch ở gần cánh cửa màu đen của phòng làm việc của Gabriel để quan sát. Chúng nấp trong một đám mây vô hình được tạo ra rất cẩn thận, đám mây xoá nhoà hẳn hai đứa, nhưng không xoá được con Throgmorten đang chạy lon ton theo sát gót chúng. Con Throgmorten từ chối không chịu đến gần để cũng bị xoá mờ, nhưng không gì ngăn được nó đi theo.
-Kệ nó - nữ thần nói – Nó biết sẽ bị em xử lý thế nào nếu làm lộ hai đứa mình.
Khi chiếc đồng hồ tiếng trong như bạc ở thư viện điểm mười tiếng, Gabriel ra khỏi thư viện và uy nghi bước xuống cầu thang, đầu đội một cái mũ còn cao hơn và bóng hơn chiếc mũ của ba Christopher. Christopher nhẹ người thấy Throgmorten phớt lờ ông ta. Nhưng nó cảm thấy một nỗi xót xa lo lắng cho má. Chắc chắn má sẽ bị bắt, mà má chỉ có mỗi một tội là đã hoàn toàn tin vào những lời dối trá của cậu Ralph.
Gabriel ra tới sảnh và nhìn quanh để xem toàn thể đội quân của mình đã sẵn sàng chưa. Khi thấy mọi người đã có mặt ông ta rút ra một đôi găng tay màu đen và bước vào giữa ngôi sao năm cánh, vào đến nơi ông ta vẫn tiếp bước, mỗi lúc một nhỏ dần và xa dần. Cô Rosalie và tiến sĩ Simonson đi theo và cũng bắt đầu nhỏ lại dần. Những người khác theo sau, hai người một. Khi tất cả chỉ còn là một vệt nhỏ li ti xa tít màu đen Christopher nói:
-Tôi nghĩ là bây giờ chúng ta có thể đi được rồi.
Hai đứa bắt đầu rón rén đi xuống cầu thang, vẫn vô hình như trước. Chúng bước xuống chưa được ba bậc cầu thang thì đội quân xa tít của Gabriel đã biến mất. Hai đứa đi nhanh hơn. Nhưng chúng mới đi được nửa đường thì mọi việc đã bắt đầu hỏng bét.
Lửa phụt lên trên khắp bề mặt ngôi sao năm cánh. Đó là những ngọn lửa màu xanh tím trông thật hiểm ác toả mù mịt khắp phòng một làn khói xanh mùi rất kinh tởm.
-Cái gì thế? - Nữ thần ho.
-Bọn chúng sử dụng máu rồng –Christopher nói. Nó cố nói giọng bình tĩnh nhưng cũng bắt đầu khó chịu trước những ngọn lửa đó.
Cùng một lúc, ngôi sao năm cánh nổ bùng thành một ngọn lửa cao ngất có năm cánh, cao đến mười hoặc hai mươi feet. Mái tóc vô hình của Nữ thần bay phần phật. Hai đứa chưa kịp lùi lại lên cầu thang để tránh thì ngọn lửa đã tách ra làm hai, ngả sang hai bên một cách kỳ lạ. Từ giữa khe hẹp đó cô Rosalie lảo đảo bước ra, một tay quặp Flavian kéo theo mình. Theo sau họ là tiến sĩ Simonson lôi xềnh xệch một nữ phù thuỷ đang gào rú – Christopher nhớ hình như tên cô này là Beryl. Lúc này, Christopher đang đứng im phăng phắc trố mắt nhìn đội quân tan tác của Gabriel. Cháy xém, rúm ró,loạng choạng, tất cả những người vừa bước chân ra đi lúc nãy đang đổ về qua cái khe của lưỡi lửa và bị đẩy lùi sang hai bên gian sảnh, hai tay giơ cao trước mặt, ho sặc sụa trong làn khói xanh.
Christopher nhìn mãi, nhìn mãi nhưng không thể nào thấy Gabriel de Witt trong đám người.
Ngay sau khi Frederick Parkinson và người hầu cuối cùng loạng choạng bước vào sảnh thì ngọn lửa lụi xuống và tắt hẳn, để lại một màu xanh lá cây nhuốm trên đá cẩm thạch hồng và mái vòm cao vút. Ngôi sao năm cánh sáng lung linh như những lưỡi lửa cháy sáng trên nền đen. Cậu Ralph thận trọng bước ra từ giữa những lưỡi lửa. Ông ta cắp một khẩu súng dài và cầm trong tay một thứ gì giống như cái túi. Christopher chẳng thấy có gì gợi nhớ mấy đến cái ông cậu Chant của nó đang đi săn trên những cánh đồng còn trơ gốc rạ. Có lẽ chính bộ vét có chấm bằng vải tuýt đã nhồi điều đó vào óc nó. Vô cùng buồn bã, nó ước giá mình hiểu biết về con người nhiều hơn trước lúc gặp cậu Ralph lần đầu. Trông cậu Ralph có một vẻ gì đó cáo già, giả tạo. Christopher biết mình sẽ không bao giờ ngưỡng mộ một người nào giống như cậu Ralph lúc này.
-Anh có muốn em ném một cái bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch vào hắn ta không? - Nữ thần thì thầm.
-Khoan đã, tôi nghĩ ông ta cũng là pháp sư đấy – Christopher thì thầm lại.
-CHRISTOPHER! - Cậu Ralph hét to. Mái vòm màu xanh biếc rung lên vì tiếng hét – Christopher, cháu trốn ở đâu? Cậu cảm thấy cháu đang ở rất gần. Đến đây ngay nếu không cháu sẽ hối tiếc đấy!
Miễn cưỡng, Christopher tách bức màn vô hình vây quanh nó và bước ra giữa cầu thang.
-Chuyện gì đã xảy ra với Gabriel de Witt? – nó hỏi.
Cậu Ralph cười to:
-Cái này! - Hắn ném cái túi đang xách trong tay xuống khiến nó bẹt ra và trượt tới tận chân cầu thang mới dừng lại. Christopher trố mắt nhìn xuống – còn trố mắt hơn cả khi nó nhìn xuống Tacroy - một hình người trong suốt, dài, gầy guộc, đó là Gabriel de Witt không còn nghi ngờ gì.
-Đó là mạng sống thứ tám của hắn đấy - Cậu Ralph nói – Cậu đã dùng thứ vũ khí mà cháu mang từ Dãy Một về để làm vậy đấy, Christopher. Cái này này. Cái này thú vị lắm - Hắn vỗ vỗ vào khẩu súng cắp dưới nách – Cậu rải những mạng sống kia của hắn trên khắp các Thế Giới Cùng Họ. Và những vũ khí khác cháu đem về cho cậu hoạt động còn tốt hơn nữa kia.
Hắn vuốt ria mép và cười nhăn nhở với Christopher:
-Cậu đã bố trí để bọn chúng đón tiếp lũ nhà quê của de Witt và tước sạch pháp lực của bọn chúng chỉ trong nháy mắt. Bây giờ thì không một đứa nào trong bọn chúng có thể tung ra nổi một cái bùa để cứu mạng chúng cả. Vì thế chẳng còn ai có thể ngăn không cho chúng ta hợp tác, giống như ngày xưa. Cháu vẫn còn đang làm việc cho cậu đấy chứ, Christopher?
-Không! – Christopher nói, nó đứng nguyên sẵn sàng chờ đợi những mạng sống còn lại của mình nổ tung trong bất cứ giây nào.
Cậu Ralph chỉ cười:
-Có, cháu vẫn đang làm việc cho cậu, thằng bé ngốc nghếch ạ. Cháu đã bị lột mặt nạ. Bây giờ thì tất cả những người đang đứng đây đều biết cháu là người chuyên chở chủ yếu cho cậu rồi. Cháu phải làm việc cho cậu hoặc là vào tù – và cậu sẽ chuyển tới Lâu đài này ở cùng cháu cho chắc chắn.
Một tiếng kêu dài réo rắt vang lên từ phía sau Christopher. Một vệt màu hung phóng xuống cầu thang lướt qua nó. Cậu Ralph trố mắt nhận thấy mối nguy cho mình, định giơ súng lên. Nhưng lúc đó Throgmorten đã gần như chồm lên người hắn. Cậu Ralph nhận ra không còn thì giờ để bắn nên thận trọng tan biến thành một làn khói xanh lá cây ngoằn ngoèo. Tất cả những gì Throgmorten kiếm được chỉ là một mẩu vải tuýt hình tam giác có dính ít máu. Nó cong mình thất vọng đứng trên ngôi sao năm cánh đen kịt, xù lên điên giận.
Christopher chạy xuống cầu thang:
-Đóng tất cả các cửa lại! – Nó hét lên với mọi người của Lâu đài đang sững sờ đứng nhìn - Đừng để Throgmorten ra khỏi phòng! Tôi muốn nó canh gác để ngăn không cho cậu Ralph quay lại!
-Đừng có ngốc thế! -Nữ thần hét lên và chạy theo sau Christopher, hiện hình rõ mồn một trước tất cả mọi người – Throgmorten là một con mèo của Đền thờ - nó hiểu tiếng người. Chỉ cần bảo nó thôi!
Christopher ước giá mình biết trước điều đó. Bởi vì đã quá muộn không kịp làm bất cứ điều gì khác, nó quỳ xuống nền nhà bị đốt thành màu xanh lá cây và nói với Throgmorten:
-Mày hãy canh gác hộ ngôi sao năm cánh này nhé, và hãy đảm bảo để cậu Ralph không quay lại, được không? Mày có biết cậu Ralph vẫn muốn cắt mày thành nhiều mảnh không? Vậy thì, mày có thể cắt hắn thành nhiều mảnh nếu như hắn lại xuất hiện.
-Ngoao! – Throgmorten đồng ý, quật đuôi một cách rất nhiệt tình. Nó ngồi xuống ở đầu một cánh sao và nhìn chăm chắm vào nó, im phăng phắc như đang rình một con chuột khổng lồ. Ác độc toát ra từ mỗi sợi lông trên người nó.
Rõ ràng là cậu Ralph sẽ không vội vàng vượt qua Throgmorten. Christopher đứng dậy, thấy mình và nữ thần đứng giữa một vòng những trợ thủ chán nản rầu rĩ của Gabriel. Hầu hết bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Nữ thần.
-Đây là bạn của em N…Millie – Christopher nói.
-Rất hân hạnh được gặp cô – Flavian thẫn thờ nói.
Tiến sĩ bước tới, gạt Flavian sang một bên:
-Tốt lắm bây giờ chúng ta sẽ làm gì? – Ông ta nói – Gabriel đi rồi, để lại thằng bé láo xược này cho chúng ta. Hoá ra nó chỉ là một con gián nhỏ đúng như tôi vẫn ngờ, thậm chí không có lấy một bùa để cho chúng ta có thể xoay xở được! Tôi nói là…
-Chúng ta phải thông báo ngay cho Bộ trưởng – Ông Wilkinson thủ thư nói.
-Khoan đã nào – cô Rosalie nói - Bộ trưởng chỉ là một thầy pháp kém cỏi mà thôi, và Christopher nói là cậu ấy không làm việc cho Hồn Ma nữa.
-Thằng nhóc ấy nói gì chả được - Tiến sĩ Simonson nói.
Như mọi khi, họ cư xử như không hề có Christopher ở đó. Christopher vẫy Nữ thần và lùi khỏi lại, để mặc họ xúm xút quanh cô Rosalie đang tranh luận.
-Chúng mình làm gì bây giờ? - Nữ thần hỏi.
-Thả Tacroy ra trước khi họ nghĩ ra và ngăn chúng ta – Christopher nói – Sau đó tôi muốn đảm bảo để Throgmorten bắt được cậu Ralph, dù cho đó là điều cuối cùng tôi làm được.
Hai đứa tìm thấy Tacroy ngồi buồn bã cạnh chiếc bàn trong căn phòng gần như trống rỗng. Nhìn vẻ lộn xộn của cái giường cắm trại trong góc phòng có thể thấy đêm qua Tacroy không ngủ được bao nhiêu. Cửa phòng hé mở, thoạt nhìn thì có vẻ như chẳng có lý do gì khiến Tacroy không thể cứ đơn giản bước ra và bỏ đi. Nhưng giờ đây khi đã được Nữ thần giúp để biết rõ nhãn lực phù thuỷ là gì thì Christopher chỉ cần nhìn căn phòng theo cách vẫn nhìn vào Chỗ Trung Gian là hiểu ngay vì sao Tacroy ngồi nguyên chỗ cũ. Nhiều sợi bùa chăng qua ngưỡng cửa. Dưới sàn nhà bùa ngập sâu đến tận đầu gối, chằng chịt khắp nơi. Bản thân Tacroy chìm trong rất nhiều bùa khác, được thắt nút rất phức tạp khắp trên người anh, đặc biệt là quanh đầu.
-Anh nói đúng là cần phải có cả hai đứa chúng ta - Nữ thần nói – Anh gỡ cho anh ta còn em đi tìm một cái chổi để gỡ những cái còn lại.
Christopher phải len qua các bùa chăng ở cửa và vất vả đi qua các bùa khác mới đến được chỗ Tacroy. Tacroy không ngẩng lên. Có lẽ thậm chí anh không nhìn thấy Christopher hay nghe thấy tiếng nó nói. Christopher bắt đầu nhẹ nhàng gỡ các bùa, giống như cách người ta tháo một lô những cái nút thắt chặt quanh một cái gói gì đó. Và bởi vì động tác đó rất chán và đều đều, nó bắt đầu vừa làm vừa nói chuyện với Tacroy. Trong lúc Nữ thần đi ra ngoài nó nói suốt. Đương nhiên, hầu như những chuyện nó nói toàn là kể lại cho Tacroy nghe về trận cricket đó
-Anh cố tình để lỡ trận đó, đúng không? – Nó nói – Có phải là anh sợ em sẽ làm anh bị lộ không? – Tacroy chẳng tỏ vẻ gì có nghe thấy nó nói nhưng khi Christopher tiếp tục kể cho anh nghe cách cô Rosalie đánh bóng và Flavian chơi tồi đến thế nào, những nét cứng rắn trên mặt anh ta dãn dần ra sau những sợi bùa, anh ta trở nên giống một Tacroy mà Christopher quen ở Chỗ Trung Gian hơn.
-Vậy là nhờ có anh dạy em, chúng ta đã thắng với hai vòng – Christopher đang nói đến đó thì Nữ thần lại xuất hiện tay cầm cái chổi cô Rosalie vẫn dùng để đánh đuổi Throgmorten và bắt đầu quét các bùa chăng trong phòng thành từng đống như những đám mạng nhện.
Tacroy gần như mỉm cười. Christopher nói cho anh biết Nữ thần là ai và điều gì vừa xảy ra trong sảnh. Nụ cười tan đi trên gương mặt Tacroy. Anh nói, giọng hơi khê:
-Vậy là tôi phí công giữ để cậu không bị dính vào đó, đúng không?
-Không hẳn – Christopher nói và vật lộn với một cái nút bùa trên tai trái của Tacroy.
Những nét cay đắng trở lại trên mặt Tacroy:
-Đừng bỏ chạy với ý nghĩ tôi là người hiệp sĩ cầm chiếc khiên sáng ngời – anh ta nói – Tôi biết tất cả những cái gói đó đựng gì.
-Cả tiên cá? – Christopher hỏi. Đó là câu hỏi quan trọng nhất mà nó từng đặt ra.
-Sau đó tôi mới biết – Tacroy thừa nhận – Nhưng cậu đã thấy là sau khi biết tôi vẫn không ngừng lại. Khi gặp cậu lần đầu tiên lẽ ra tôi đã vui mừng báo cáo với Gabriel, nếu cậu không bé quá như thế. Và tôi biết Gabriel có đặt một cái bẫy ở Dãy Mười, cái lần cậu bị mất một mạng ở đó. Tôi chỉ không ngờ là nó nguy hiểm chết người đến thế. Và…
-Thôi đi, Tacroy – Christopher nói.
-Tacroy ư? – Tacroy nói – Có phải đó là tên linh hồn của tôi không?
Christopher gật đầu và tập trung cố gỡ một cái nút, Tacroy lẩm bẩm:
-Phải, cái đó họ không biết.
Rồi vì Nữ thần gỡ xong các bùa chăng trong phòng đã quay lại và đứng chống chổi nhìn vào mặt Tacroy trong khi Christopher làm việc, Tacroy nói:
-Tiểu thư, cô sẽ lại biết tôi.
Nữ thần gật đầu:
-Anh cũng giống như Christopher và tôi, đúng không? Còn một phần khác của anh đang ở đâu đó.
Mặt Tacroy chợt đỏ bừng lên. Christopher cảm thấy rõ anh ta đang toát mồ hôi. Rất ngạc nhiên, nó hỏi:
-Phần kia của anh đâu rồi?
Nó thấy Tacroy nhìn xoáy vào mình, khẩn khoản:
-Mười một – đừng hỏi nữa! Đừng hỏi tôi! Dưới tác dụng của những bùa này tôi sẽ phải nói thật và khi đó tất cả chúng ta sẽ bị trừng phạt.
Giọng anh tuyệt vọng đến nỗi Christopher quyết định không hỏi nữa - mặc dầu nó không thể nào cưỡng nổi không nhìn sang Nữ thần, rồi tiếp tục làm việc cho đến khi gỡ được cái nút ấy. Rõ ràng đó là cái nút then chốt. Ngay lập tức, phần còn lại của cái bùa rời thành từng sợi quanh đôi giày khâu tay của Tacroy. Tacroy nặng nề đứng dậy và vươn vai.
-Cám ơn – Anh ta nói – Khoan khoái làm sao! Cậu không thể hình dung được nó khó chịu thế nào khi bị một cái lưới bao quanh linh hồn mình. Bây giờ làm gì?
-Chạy thôi – Christopher nói – Anh có muốn em gỡ nốt những bùa dưới đất cho anh không.
-Bây giờ đến lượt cậu thôi đi. – Hai cánh tay Tacroy dừng lại giữa không trung, trong động tác vươn vai dở dang – Theo như cậu nói thì ngoài hai bạn trẻ các bạn và tôi ra thì trong Lâu đài này không ai có pháp lực đáng kể nữa, mà cậu của cậu thì có thể quay lại bất cứ lúc nào. Cậu nghĩ là tớ cứ thế mà đi à?
-Vậy thì… - Christopher nói.
Nhưng đúng lúc đó cô Rosalie đi vào cùng với Tiến sĩ Simonson và hầu hết những nhân viên khác của Gabriel vây quanh cô.
-Sao lại thế, Mordecai! – Cô vui mừng nói – Có thật là tôi nghe thấy anh thốt ra một tình cảm cao quý thế không?
Tacroy hạ tay xuống và khoanh lại:
-Rất thực tế. Rosalie, cô biết rõ tôi mà. Cô đến để trói tôi lại hả? Tôi không thấy cô có thể làm thế mà không cần phép thuật, nhưng xin mời cô cứ thử.
Cô Rosalie lùi lại đến năm feet:
-Tôi không hề đến để gặp anh – cô nói – Chúng tôi tìm Christopher. Christopher, chúng tôi đến đây để đề nghị cậu hãy nhận nhiệm vụ của Chrestomanci kế tiếp, ít ra là trong lúc này. Có thể cuối cùng Chính phủ sẽ chỉ định một pháp sư khác, nhưng đây là một cuộc khủng hoảng kinh khủng. Cậu nghĩ cậu có thể làm được điều đó không?
Tất cả mọi người đều nhìn Christopher đầy vẻ cầu khẩn, thậm chí cả tiến sĩ Simonson cũng thế. Christopher muốn cười.
-Em biết em sẽ phải làm, nhưng em chỉ làm với hai điều kiện. Em muốn Mordecai Roberts được thả tự do và sau này sẽ không bị bắt lại nữa. Và em muốn N…Millie là trợ lý chính của em và cô ấy sẽ được gửi đi học ở một trường lớn để trả công.
-Gì cũng được, Christopher thân mến – Cô Rosalie vội vã nói.
-Tốt lắm – Christopher nói - Vậy thì chúng ta hãy quay lại sảnh.
Trong sảnh, mọi người đang chán nản tập trung dưới vòm nhà nhuốm màu xanh lá cây. Ông tổng quản đang ở đó cùng hai người đội mũ đầu bếp, và người quản gia cùng hầu hết người hầu trai gái.
-Bảo họ gọi cả các thợ làm vườn và thợ tàu ngựa đến nữa – Christopher nói và đi tới nhìn vào ngôi sao năm cánh nơi Throgmorten vẫn đang ngồi canh. Christopher ngước nhìn và chăm chú tập trung nhãn lực phùy thuỷ hết sức, nó nhìn thấy một khoảng tròn nhỏ xíu ở giữa ngôi sao - giống như một cái lỗ chuột ma quái – mà Throgmorten không hề rời mắt. Throgmorten có pháp lực ghê gớm. Mặt khác Throgmorten chỉ có vui trở lên nếu cậu Ralph quay lại.
-Làm sao chúng ta ngăn không cho ai đi qua đó nhỉ? – Christopher hỏi.
Tacroy chạy tới tủ bát ở dưới cầu thang và quay lại với một ôm đầy những cây nến kỳ quặc hình ngôi sao năm cánh. Anh bày cho Christopher và Nữ thần chỗ đặt nến và thần chú phải đọc. Rồi anh bảo Christopher đứng lùi lại và hoá phép cho tất cả các cây nến cháy lên. Christopher nhận ra ngoài tất cả những điều khác ra thì Tacroy còn là một phù thuỷ được đào tạo cẩn thận. Khi tất cả các ngọn nến khác đã cháy sáng, đuôi con Throgmorten giật giật đầy miệt thị.
-Con mèo đúng đấy – Tacroy nói – Cái này có thể chặn được hầu hết mọi người, nhưng với một số lượng lớn máu rồng mà cậu của cậu đã tích trữ được thì bất cứ lúc nào thích là ông ta có thể xông vào được.
-Vậy thì bao giờ ông ấy xông vào chúng ta sẽ tóm – Christopher nói. Nó biết rõ bản thân mình sẽ làm gì. Nếu Throgmorten có thể nằm rình thì nó hoàn toàn tin chắc cậu Ralph cũng có thể nằm rình hệt như thế. Nó ngờ rằng đầu óc nó và cậu nó suy nghĩ cùng kiểu.Nếu đúng vậy thì cậu Ralph đâu có cần nhiều thời gian chuẩn bị.
Lúc này rất đông người đã đổ vào sảnh qua cửa lớn, họ đứng yên tay nắm chặt mũ và luống cuống phủi đất trên giày. Christopher đi tới đứng trên cầu thang hơn cao hơn một tí và nhìn xuóng đội quân dài dặc và tơi tả của Gabriel de Witt. Khuôn mặt tất cả mọi người đều lo lắng và tuyệt vọng, chỉ được chiếu sáng nửa nhờ ánh sáng màu xanh hắt từ vòm nhà xuống, nửa nhờ ánh sáng từ những cây nến kỳ dị. Nó biết chỉ cần nói điều gì. Và nó vô cùng kinh ngạc thấy mình vô cùng khoái chí.
Nó kêu lên:
-Những ai có thể làm phép thuật hãy giơ tay lên!
Hầu như tất cả những thợ làm vườn và thợ ở tàu ngựa đều giơ tay. Christopher nhìn những người làm việc trong nhà, nó thấy tay ông tổng quả và một người đầu bếp đang giơ cao. Còn có anh chàng đánh giày, người hôm trước làm bảng ghi điểm, ba cô hầu gái - một trong ba cô là Erica. Tacroy cũng giơ tay, cả Nữ thần cũng thế. Những người khác rầu rĩ nhìn xuống sàn nhà.
Christopher lại hét to:
-Bây giờ tất cả những ai có thể làm mộc hay làm sắt hãy giơ tay lên.
Rất đông những người đang ủ rũ vội giơ cao tay, có vẻ rất ngạc nhiên. Tiến sĩ Simonson là một, Flavian là hai. Tất cả thợ tàu ngựa đều giơ tay và cả những thợ làm vườn cũng thế. Tốt lắm. Bây giờ chỉ cần động viên họ.
-Tốt lắm –Christopher nói – Chúng ta có hai việc phải làm. Chúng ta phải giữ cậu của tôi ở ngoài cho đến khi chuẩn bị mọi sự sẵn sàng để bắt hắn. Và chúng ta phải tìm Gabriel de Witt về.
Việc thứ hai khiến tất cả mọi người xì xào ngạc nhiên, rồi bắt đầu hi vọng. Christopher biết mình đã đúng khi nói ra điều đó, mặc dầu nó cũng chẳng biết có làm nổi không - Cứ như nó cảm thấy thì Gabriel có thể ở nguyên trong tám mẩu yếu ớt thay cho các mạng sống của cả hai người bọn họ. Christopher chợt thấy khoái mình hơn bao giờ hết.
-Tôi nói vậy đấy. Cậu tôi chưa giết Gabriel. Hắn chỉ phân tán các mạng sống của ông ấy thôi. Chúng ta sẽ phải tìm các mạng sống ấy về và gộp chúng lại vào nhau.Nhưng trước tiên – nó nhìn vào lớp kính màu xanh lá cây của mái vòm và cây đèn chùm treo trên sợi xích dài - Trước hết tôi muốn làm một cái giống như lồng chim, đủ to để chụp lên ngôi sao năm cánh và dòng từ trên kia xuống, sao cho có thể dùng một thần chú sập một cái lẫy khiến nó rơi xuống chụp lên bất cứ thứ gì đang cố đột nhập vào nhà – Nó chỉ tiến sĩ Simonson – Ông phụ trách việc làm cái lồng đó. Hãy lấy tất cả những ai có thể làm mộc và làm sắt, nhưng phải đảm bảo một số người có thể làm cả phép thuật. Tôi muốn cái lồng được gia cố bằng các bùa để ngăn bất cứ kẻ nào định bung ra để thoát.
Chòm râu của tiến sĩ Simonson vểnh lên vì tự hào và đầy trách nhiệm. Ông ta hơi cúi chào nhạo báng:
-Sẽ xong ngay.
Christopher cho rằng mình xứng đáng được hưởng như vậy. Cách cư xử của nó có lẽ sẽ khiến cô Gia sư Cuối cùng buộc tội là tự phụ. Nhưng rồi nó lại bắt đầu ngờ rằng những lúc có cảm giác tự phụ là những lần nó thành công nhất. Nó rất cáu cô Gia sư Cuối cùng vì đã ngăn không cho nó nhận ra điều này từ trước.
-Nhưng trước khi mọi người bắt tay vào làm cái lồng chim thì cần gia cố các bùa quanh vườn trước đã – Christopher nói - Nếu không cậu tôi sẽ cố đưa tổ chức Hồn Ma vào bằng đường đó. Tôi muốn tất cả mọi người, trừ Ta…Modercai và N…Millie đi quanh hàng rào và các bức tường, các bờ dậu để giăng lên đó mọi thứ bùa họ có thể nghĩ ra để ngăn không cho người ngoài đột nhập vào.
Điều đó lại khiến mọi người xì xào. Những người thợ làm vườn và các cô hầu gái nhìn nhau nghi hoặc. Một người làm vườn giơ tay:
-Tôi là ngài McLintock, Trưởng nhóm làm vườn – anh ta tự giới thiệu – Tôi không hề nghi ngờ gì sự thông thái của cậu đâu, cậu bé, mà chỉ muốn nói rằng chúng tôi chuyên về trồng các loại cây, trồng vườn và những việc như thế chứ không quen mấy với việc phòng thủ.
-Nhưng các anh có thể trồng xương rồng và những bụi cây có gai hay những bụi tầm ma dài mười feet vân vân, đúng không? – Christopher hỏi.
Ông McLintock gật đầu với một cái cười toét ranh mãnh.:
-Ầy, cả cây kế, và cả thường xuân độc nữa.
Câu nói khiến cho người đầu bếp giơ tay:
-Je suis de cuisine – ông ta nói – Tôi chỉ là một người đầu bếp thôi. Phép thuật của tôi là nấu ra những thức ăn ngon lành.
-Tôi cuộc là ông có thể để dành phép thuật ấy – Christopher nói – Hãy đi đầu độc các bức tường. Hoặc nếu không thể thì hãy treo thịt thối lên đó và cả hoa lơ thối nữa.
-Tôi chưa từng làm những thứ đó, từ hồi đi học đến giờ… - Người đầu bếp bắt đầu căm phẫn. Nhưng những cái này dường như đem bao ký ức trở về. Một vẻ tần ngần hiện lên trên mặt ông ta, tiếp đó là cái cười láu lỉnh, ông ta nói – Tôi sẽ thử.
Bây giờ đến lượt Erica giơ tay:
-Nếu cậu vui lòng thì tôi và Sally và Bertha chỉ có thể làm được một việc rất nhỏ thôi – mê hoặc và phát tín hiệu và những thứ như thế.
-Vậy thì hãy đi và làm đi, càng nhiều càng tốt – Christopher nói - Dẫu sao đi nữa thì một bức tường cũng phải được xây bằng từng viên gạch một mà.
Nữ thần cười. Anh chàng đánh giày cũng cười. Nhìn vẻ mặt anh ta thì biết anh ta đang đầy ắp những ý tưởng quyến rũ và đang rất sốt ruột muốn thử xem.
Christopher nhìn anh chàng đánh giày gia nhập đội quân những người thợ làm vườn, người đầu bếp và các cô hầu gái, và thấy khá là ghen tị.
Nó vẫy Flavian tới:
-Flavian, vẫn còn rất nhiều loại bùa mà em chưa biết. Thầy có thể ở lại đây một chút để dạy em những thứ mà mọi người đã nêu lên không?
-Ồ, tôi – Flavian bối rối liếc nhìn Tacroy đang đứng tựa vào lan can bên dưới Christopher – Mordecai có thể làm việc đó tốt hơn tôi nhiều.
-Phải, nhưng em sẽ cần anh ấy chuẩn bị thôi miên để đi tìm các mạng sống của Gabriel – Christopher nói.
-Thật thế ư? – Tacroy nói – Và Gabriel sẽ mừng đến phát khóc khi nhìn thấy tôi phải không?
-Em sẽ đi với anh – Christopher nói.
-Hệt như những ngày xưa – Tacroy nói – Gabriel sẽ bật khóc khi nhìn thấy em nữa. Đáng yêu làm sao! – Anh ta chớp chớp mắt nhìn cô Rosalie – Giá như tôi bây giờ được có tiểu thư này ngồi gảy đàn harp bên cạnh…
-Đừng có lố bịch thế nữa đi, Mordecai – cô Rosalie nói – Anh sẽ có tất cả những gì anh cần. Christopher, cậu muốn những người còn lại chúng tôi làm gì bây giờ? Ông Wilkinson và tôi không giỏi nghề mộc, Beryl và Yolande cũng thế.
-Mọi người có thể là cố vấn – Christopher nói.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị