Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
iền chuộc là giả.
Điện thoại là giả.
Đến nước này rồi, sao Lâm Gia Duệ còn không hiểu được nữa? Là Lâm Dịch và Lâm Gia Văn thông đồng với nhau, lừa y đi lòng vòng thành phố. Còn người thay y đi giao tiền chuộc… là ai?
Đầu bên kia hoàn toàn im lặng.
Y hỏi lại: “Lâm Dịch đang ở đâu rồi?”
Giọng nói quái dị lại vang lên, nhưng lần này lại lắp bắp: “Mày, mày nói gì cơ?”
“Không phải lừa tôi nữa. Anh là A Văn? Hay là tóc vàng thế? Mặt Sẹo đâu rồi?”
“Anh Sẹo đi với đại ca rồi…”
Tốt, tốt lắm.
Y hít sâu một hơi: “Bọn họ đi đâu? Đến nhà kho ở ngoại ô phải không?”
Đối phương lập tức bối rối: “Cậu út, cậu không thể đi được! Nếu đại ca biết thì sẽ lột da em đó!”
“Sao? Chỗ đấy nguy hiểm thế à?”
“Cậu út không biết đấy thôi, lần này cậu cả không chỉ thiếu nợ đâu, mà còn ngủ với phụ nữ của người ta nữa! Dù đối phương có cầm tiền rồi cũng không thả người dễ thế đâu! Đại ca đã tìm đủ người để giảng hoà, nhưng người ta không chịu, nên mới tự mình đi cứu người đấy!”
“Tôi biết rồi.”
“Cậu út….”
Không để cậu ta nói xong, y đã cúp máy, nhảy lên xe lái đến vùng ngoại ô nọ. Y nhớ đến nụ cười của Lâm Gia Văn nhìn y sáng nay… hóa ra khi đó, anh đã sắp xếp tất thảy rồi.
Lâm Gia Duệ lái rất nhanh. Đã qua giờ hẹn từ lâu, y không biết Lâm Dịch đang thế nào, đã thuận lợi cứu anh cả ra rồi, hay…
Y hít sâu một hơi, không dám nghĩ tiếp nữa.
Trời đang lạnh như thế, nhưng khi y lại đến nhà kho ở ngoại ô thì trán đã ướt mồ hôi. Y vuốt bừa mất cái, đến điểm hẹn nhìn — cửa kho hàng đang khép hờ, bên trong cũng im lặng không một tiếng động.
Là bọn họ đổi địa điểm rồi, hay… y đến muộn?
Y đẩy cửa ra, cánh cửa cũ kỹ két lên một tiếng thật chói tai. Nhờ ánh đèn đường mờ mờ, y thấy một đống giấy tung tóe trên đất, đến gần mới nhận ra – đó là tiền chuộc mà họ đã chuẩn bị.
Y nhíu mày, từ từ đi vào nhà kho, lòng đã biết chắc – đây hẳn là nơi xảy ra mọi chuyện. Trong kho xếp tầng tầng từng thùng hàng một, lại thêm bóng tối đen đặc, nên không thể nhìn ra… sau những chồng hàng này là thứ gì.
Chuông điện thoại của y đột nhiên vang lên giữa bóng đêm yên tĩnh, nghe mà giật cả mình. Y thấy đó là số lạ nên nghe máy – hóa ra là Lâm Dịch: “Tiểu Duệ, em đang ở đâu?”
“Anh cả tôi thế nào rồi?”
“Yên tâm, anh ta không sao rồi. Đã bắt được lũ bắt cóc giao cho cảnh sát, nhưng có hai tên lọt lưới, nên em đừng chạy lung tung…”
Đang nói dở, y chợt nhìn xuống — trên đất có thêm một bóng người. Y vội ngắt máy rồi lẩn ra sau kệ hàng gần đó.
Trong kho hàng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Lòng bàn tay y rịn mồ hôi, y chỉnh điện thoại sang chế độ rung, nhắn tin cho Lâm Dịch: “Trong nhà kho có người.”
Hắn lập tức rep lại: “Tôi đến ngay đây.”
Y như ngừng thở, từ từ ngồi xổm xuống, giấu mình vào bóng tối đen đặc.
Tiếng bước chân nọ dần đi xa. Y nghe thấy tiếng kéo rương trên đất, hẳn là người nọ đang nhặt tiền lên. Rồi cửa lại két một cái, hắn đi ra ngoài.
Y không dám cử động ngay, vẫn núp ở chỗ cũ. Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân kia lại quay lại, hình như đang tìm ai đó.
Lâm Gia Duệ không muốn ngồi im chờ chết, liền sờ soạng trên kệ rồi nắm bừa vật gì đó vào tay. Chờ tiếng bước chân nọ đến gần, y liền nhảy lên, phang thật mạnh xuống người đó!
Nhưng đối phương nhanh tay hơn y nhiều, dễ dàng nắm chặt tay y rồi kéo y vào lòng.
Y nghe được tiếng Lâm Dịch vang lên trên đầu mình: “Tiểu Duệ, là tôi đây.”
Y thấy hơi khó thở, một lúc sau mới biết là vì hắn đang ôm mình quá chặt. Lùi lại sau một chút, nhờ ánh trăng rọi vào, y mới thấy được gương mặt của hắn.
“…Anh bị thương?”
Hắn sờ lên vết bầm nơi khóe mắt: “Lâu rồi không đánh đấm, kém hơn hồi xưa nhiều rồi.”
“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn liều mạng như trẻ trâu thế làm gì hả?”
“Tôi hơn em có bốn tuổi thôi!” Hắn lập tức phản bác.
“Cách ba năm là một thế hệ!”
Hắn đang định nói thì chợt biến sắc, rít lên “Tiểu Duệ!” rồi xô y vào kệ hàng.
Bụi lả tả rơi.
Lâm Gia Duệ thấy có bóng người lóe lên sau lưng Lâm Dịch, rồi một thanh gỗ bổ mạnh xuống. Hắn đang chắn trước người y, bả vai liền trúng một đòn, nhưng hắn không rên một tiếng nào, lập tức xoay người đánh trả!
Hai người đánh qua đánh lại trong lối đi chật hẹp. Lâm Gia Duệ không giúp được gì cả, liền xô thẳng kệ hàng xuống người mới đến. Đống hàng rầm rầm rơi xuống đất, bị đối phương lập tức tránh đi. Y đang định đẩy kệ còn lại thì đột nhiên thấy cổ lành lạnh – một lưỡi dao sắc bén đang kề lên cổ y.
Rồi y nghe có người âm trầm nói: “Không được nhúc nhích.”
Lâm Dịch cũng nghe thấy giọng nói này, vội quay lại: “Tiểu Duệ!”
Kệ hàng kia đổ xuống làm không gian trống hơn nhiều. Lúc này y mới thấy rõ – kẻ đang cầm gậy kia là một người đàn ông đầu trọc, cao lớn vạm vỡ. Trời lạnh thế này mà gã chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra hình xăm trên cánh tay. Còn người đang kề dao vào cổ y là một gã trung niên thấp lùn mập mạp, còn đeo kính, trông qua khá là nhã nhặn. Gã đầu trọc kia gọi người này là “Cửu gia”.
Cửu gia thúc y đi lên mấy bước, gằn giọng: “Nhãi con Lâm Dịch mày cũng to gan lắm, dám dương đông kích tây với tao! Tự mày chạy đến đưa tiền chuộc, còn báo cảnh sát tóm trộn ổ của tao nữa!”
Lâm Dịch nhìn y rồi rời mắt đi chỗ khác, cười cười như không có chuyện gì cả: “Là đàn em của tao làm ăn không có chừng mực, lúc cứu người lỡ to tiếng chút thôi. Chỉ đến đồn ngồi tí thôi mà? Mày cứ móc nối quan hệ thoải mái, chẳng mấy ngày lại thả ra thôi.”
“Mày nói nghe thì dễ lắm, thế thể diện của Cửu gia tao biết để ở đâu?”
Hắn đáp: “Mày cũng biết tao là người Lâm gia nhỉ. Có gấp hai gấp ba số tiền chuộc hôm nay, tao cũng trả được.” Rồi thản nhiên bước lên một bước.
Cửu gia cảnh giác lui lại, siết cổ Lâm Gia Duệ: “Giang hồ có luật của giang hồ. Hôm nay không mất tí huyết thì mày không đi được đâu.”
Hắn hơi biến sắc, nhưng cười lên ngay: “Được. Muốn tay hay muốn chân tao, mày cứ nói đi?”
Cửu gia nháy mắt với tên đầu trọc, gã kia hiểu ý, liền giơ gậy gỗ trong tay lên, phang thẳng xuống chân trái hắn!
Cú đập đầu tiên chỉ làm hắn hơi lảo đảo, vẫn đi về hướng Lâm Gia Duệ.
Ngay sau đó là cú thứ hai, cú thứ ba…
Cuối cùng hắn vẫn không chịu được, chân trái khuỵu xuống, nửa quỳ trên đất.
Giữa ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gậy gỗ trầm đục đập xuống da thịt. Nhờ ánh trăng rọi vào qua cửa sổ, y loáng thoáng thấy… trên gậy đã dính máu.
Y cảm thấy thời gian như đang bị kéo dài, dường như đây là pha quay chậm trong phim vậy. Khàn giọng hô: “Lâm Dịch!!!”
Nhưng mở miệng ra mới biết, giọng y đã nghèn nghẹn rồi.
Lâm Dịch ngã sụp xuống đất, từ từ ngẩng lên nhìn y.
Lâm Gia Duệ ngẩn người, nhớ lại khi hai người còn bé. Mỗi lần y gây họa, hắn sẽ nhận hết tội lỗi vào người mình, rồi vừa chịu đau bị ông nội đánh, vừa nhìn y như thế này.
Hắn nói, Tiểu Duệ, em đừng khóc.
Hắn nói, Tiểu Duệ, anh không đau đâu.
Hắn nói, Tiểu Duệ, dù thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em….
Nhưng cả đời dài quá, có những lời hứa tưởng chừng rất nhỏ, nhưng lại không thể thực hiện được.
Y nghe tiếng Cửu gia nói: “Được rồi, đổi sang tay phải đi!”
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên ý cười. Thừa dịp mấy giây ngã xuống đất này, hắn đã lẳng lặng bò đến trước mặt y.
Cửu gia và đầu trọc không hề đề phòng, nhưng Lâm Gia Duệ lại quá hiểu tính hắn. Khi gậy gỗ lại phang xuống lần nữa, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, đấm thật lực vào mặt Cửu gia!
Đồng thời khuỷu tay y cũng thụi về sau, thừa dịp Cửu gia không kịp phản ứng để thoát khỏi gã.
Tay Lâm Dịch bị đâm một dao, thét lên với Lâm Gia Duệ: “Em đi trước đi!”
Trong hỗn loạn, y chợt nghe thấy hai tiếng súng.
Trái tim y thót lên một cái.
Hắn bị thương rồi?
Lâm Dịch đã giành lấy gậy gỗ đập vào đầu tên đầu trọc, rồi tóm lấy tay y: “Đi!”
Đùi hắn bị thương, hai người liền dắt díu nhau chạy ra khỏi nhà kho, trèo ngay lên xe hắn.
Bật đèn xe lên, y mới nhận ra mặt hắn đã trắng bệch đến phát sợ: “Chân anh thế nào rồi?”
“Không sao đâu.” Tay hắn cũng dính máu, nổ máy lên: “Vẫn lái xe được.”
Đường hắn đi là đường mòn đã xuống cấp ở ngoại ô. Hai bên là bờ ruộng, đường xóc nảy gập ghềnh, nên cũng không lái nhanh được.
Lâm Gia Duệ thấy đèn xe khác từ kính chiếu hậu: “Bọn chúng đuổi theo!”
Lâm Dịch thở hồng hộc, cắn răng không nói gì.
Xe phía sau càng lúc đuổi càng gần. Y bỗng nghe rầm một tiếng, bánh lái trượt đi, suýt nữa đã đâm xe xuống bờ ruộng.
Hắn sờ chân trái của mình, đột nhiên kêu: “Tiểu Duệ.”
“Hả?” Y đáp.
“Nhảy xe đi.”
Y mở cửa xe ra, quay lại hỏi: “Còn anh thì sao?”
Dưới ánh đèn mập mờ, mặt hắn cắt không còn giọt máu. Hắn vươn tay ra, mơn trớn môi y.
Làm môi y dính máu từ tay hắn.
Lâm Dịch mỉm cười, rồi rụt tay lại, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay mình, vẫn nhìn y: “Tiểu Duệ…”
Rồi hắn không nói gì nữa, chỉ đẩy y ra khỏi xe.
Lâm Gia Duệ ngã xuống ruộng, lăn mấy vòng mới dừng lại. Y chật vật đứng lên khỏi bùn đất, chỉ thấy xe hắn cua một vòng lớn, rồi quay hẳn về hướng ngược lại.
Đèn xe sáng choang.
Lâm Dịch đâm thẳng vào chiếc xe đang đuổi theo nọ.
Bên tai y đùng một cái, tiếng động to đến chói tai. Y biết lời hắn chưa nói là gì.
Hắn nói… Tiểu Duệ, tôi yêu em.
* Đến đây đột nhiên tôi nhớ đến một câu mà tôi rất thích trong Bình hoa:
“Nói một nghìn lần anh yêu em cũng có không ý nghĩa.
Sống chết đến trước mắt mới biết đâu là thật lòng.”
Không biết tác giả có mượn luôn ý này không nhỉ, tiện quá còn gì…
Cựu Mộng Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu Cựu Mộng